Chương 5: Tâm Tư Nho Nhỏ Của Em
Quý Thành Dương trở thành phóng viên ngoại trú tại nước ngoài.
Cô thỉnh thoảng mới được nghe một vài chuyện nhỏ nhặt của anh qua NoãnNoãn và mẹ của bạn ấy. Ở trường không có ti vi, cô chỉ có thể xem ti vivào cuối tuần khi về nhà ông nội. Lần nào về cô cũng chăm chú xem mụctin tức, đặc biệt là khi xảy ra những sự kiện lớn ở nước ngoài thì cảbuổi tối cô sẽ không chuyển kênh. Cô chỉ muốn được nghe cầu truyền thanh hoặc cầu truyền hình từ hiện trường.
Chỉ có đúng một lần, cô còn nhớ rất rõ, hôm ấy là trung tuần tháng Mười hai.
Sau khi xa cách một năm, cuối cùng cô đã nhìn thấy Quý Thành Dương trên tivi. Cảnh quay diễn ra vào giữa đêm khuya, trong cơn mưa bão dữ dội. QuýThành Dương mặc chiếc áo mưa màu đen đứng trong một lán che, dường nhưanh mới gỡ bỏ mũ xuống, nửa thân trên, thậm chí cả tóc anh cũng đangsũng nước. Anh vừa nói vừa giới thiệu hiện trường sau khi bị đánh bom ởphía sau lưng: “Tôi tin rằng, các vị khán giả xem truyền hình cũng giống như tôi, đều đã nhìn thấy kiến trúc sau khi bị tấn công bằng bom ở phía sau lưng tôi đằng kia...”
Một vụ đánh bom ư?
Kỷ Ức nghemà bỗng cảm thấy hoảng hốt, cô chạy đến trước ti vi, nhìn anh thật kỹ,muốn xem xem liệu anh có bị thương ở đâu không.
Thực ra chỉ quay nửa thân người phía trên của anh nên cô cũng chẳng thể nào nhìn rõ được.
Cô nhìn chăm chăm vào màn hình mà không mấy để tâm xem anh đang nói những gì.
Cô bỗng nhận ra, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người quen xuất hiệntrên ti vi. Chỉ cách một cái màn hình nhưng thực ra anh lại đang ở ngoài mặt trận cách đây hàng ngàn hàng vạn cây số.
Cô đưa tay chạm lên màn hình ti vi, vào giây phút vừa chạm tới bỗng cảm thấy xấu hổ nên vội vã thu tay về.
Trong ti vi, anh đang nói những lời kết thúc: “... Về vấn đề này, tôi tinrằng tất cả những người đang quan tâm tới vấn đề xung đột giữa Israel và Palestine đều sẽ nghĩ tới. Nhưng xem ra Hamas giờ đã trở thành biến sốlớn nhất trong cục diện Trung Đông.”
Hình ảnh bỗng chốc quay về với phát thanh viên và bắt đầu đưa tin về vấn đề rối ren cục diện ở Argentina.
Hôm ấy cô nhìn thấy anh.
Anh lại khác với một năm trước rồi.
Cô bỗng hiểu ra “sức hấp dẫn” mà Noãn Noãn dùng để hình dung Quý ThànhDương có nghĩa là gì... Ánh mắt anh đẹp đến thế là bởi vì đằng sau đôimắt ấy chất chứa rất nhiều suy nghĩ. Nụ cười mím nhẹ nhàng thoáng quacủa anh, dù khẽ hay rạng rỡ cũng đều không hề có liên quan gì đến ngườikhác.
Cứ như thể...
Anh chưa bao giờ để tâm xem người khác nghĩ gì, chẳng quan tâm định nghĩa về “thành công” của người khác ra sao.
Trong buổi đêm khuya ấy, anh đứng trong cơn mưa dữ dội, mặc chiếc áo mưa màuđen dính đầy bùn đất, đi ngang qua phế tích sau vụ nổ bom... Cô tắt tivi, đi vào bếp và mang hộp cà phê còn nguyên tem chưa bóc ra, rồi phamột tách theo đúng cách mà anh đã hướng dẫn cô nhiều năm về trước. Côcúi đầu ghé môi vào sát thành cốc rồi nhấp một ngụm nhỏ.
Có một hơi ấm chậm rãi lan ra, thấm khắp người cô.
Tháng Năm, mùa hạ bỗng chốc ùa về.
Trong lớp thậm chí đã có người bắt đầu mặc đồng phục mùa hè, còn có ngườitranh thủ những lúc thầy giáo không có mặt để bật quạt.
Buồn cười nhất là, vì chưa lau dọn trước nên khi cánh quạt trần bắt đầu quay cả phòng học đều ngập trong bụi bẩn.
Lớp trưởng dở khóc dở cười, cậu đi xin phép thầy giáo cho cả lớp được tanhọc sớm nửa tiếng rồi ở lại với mấy bạn ủy viên lớp cùng xắn tay áo lêndọn dẹp. Kỷ Ức cất hết các đề bài phải làm vào cặp sách, đầu vẫn còn bận suy nghĩ xem đề nào đã được sử dụng trong đề thi đại học năm ngoái thìđã bị Noãn Noãn kéo ra đến cửa lớp.
Lớp trưởng đúng lúc này lại đứng thẳng dậy, đối diện với Noãn Noãn, ánh mắt cậu bạn thoáng qua nét gì đó rất khác lạ.
“Chào lớp trưởng nhé.” Noãn Noãn cười.
“Ừm, chào cậu.” Lớp trưởng trả lời hơi bối rối, nhưng cậu bạn cũng khôngquên nhắc nhở, “Về nhà đừng quên làm bài tập Hóa học nhé.”
“Biết rồi.” Noãn Noãn kéo Kỷ Ức, chuồn mất.
Thậm chí cô vẫn còn nhớ rất rõ, nửa năm trước, Noãn Noãn đã mô tả nụ hôn đầu tiên với lớp trưởng vào buổi tối sau giờ học thêm tại dãy phòng học như thế nào. Ấy vậy mà mới sau nửa năm, nam chính đã thay người. Lớp trưởng ngoài chuyện hơi quan tâm đặc biệt đến Noãn Noãn ra thì cũng không thấy có vẻ gì là đau khổ sau khi chia tay cả. Kỷ Ức cực kỳ sợ phải nghenhững chuyện đằng sau mỗi cuộc chia tay như thế này, cô chỉ biết rằngNoãn Noãn cảm thấy tính cách hai người không hợp, nên đã chia tay tronghòa bình, chứ cũng không hỏi gì thêm.
Vì hôm nay là thứ Sáu, nên ở cổng trường có rất nhiều xe con đến đón học sinh tan trường. Noãn Noãnkéo Kỷ Ức ngồi lên một chiếc: “Đến nhà chú út tớ ở cổng Hậu khu Tân Nhai Khẩu*.”
*Hậu là tên của một cổng thành ngày xưa trong khu Tân Nhai Khẩu tại Bắc Kinh.
Kỷ Ức sững sờ: “Chú út của cậu à?”
Noãn Noãn hớn hở: “Phải rồi, ba hôm trước chú út về nước, nhưng tớ không nói cho cậu biết vì muốn cho cậu bất ngờ. Tớ nhịn mãi đấy. Chẳng phải cậuvốn rất thích chơi với chú út sao? Đừng tưởng tớ không biết nhé.”
... Rõ ràng thế cơ à?
Nhưng khi xe dừng lại trước cửa khu nhà, Noãn Noãn lại đưa cho Kỷ Ức một chùm chìa khóa, sau khi nói cho cô biết địa chỉ xong liền nháy mắt nói: “Tớđi mua cho chú út cái gì ngon ngon hoặc quà cáp gì đó, cậu cứ lên trướcđi nhé. Lúc nãy tớ gọi điện thoại mà không thấy ai nhấc máy, chắc chú út bây giờ không có nhà đâu, cậu cứ vào trong nhà, muốn ăn uống gì cũngđược. Nếu như chú ấy không về thì cậu đợi tớ rồi ăn tối nhé.”
Kỷ Ức dở khóc dở cười.
Cô hoàn toàn hiểu Noãn Noãn định làm gì, kể từ sau khi chia tay với lớptrưởng, Noãn Noãn đã có một cậu bạn trai học trường khác. Vì họ gọi điện và gặp nhau quá nhiều nên bị mẹ Noãn Noãn cấm. Có lẽ chuyện hôm nayNoãn Noãn dẫn Kỷ Ức đến thăm chú út chẳng qua cũng chỉ là lý do để cóthể ra ngoài mà thôi.
Nếu như chẳng có ai thật...
Có lẽ cô sẽ phải nhịn đói đến tám, chín giờ mới được đi ăn mất.
Nhưng, Noãn Noãn đưa chìa khóa nhà chú út cho một người ngoài như cô liệu có ổn không?
Cô gõ cửa, có điều chẳng có ai ra mở.
Cuối cùng cô cũng lấy chìa khóa ra để mở cửa, bước vào nhà của anh.
Đây là... lần đầu tiên Kỷ Ức vào nhà của Quý Thành Dương, nghe nói căn nhànày đại đa số thời gian đều bị bỏ không, bởi vì anh chủ yếu sống ở nướcngoài. Nhưng bây giờ tới đây, cô lại không thấy căn nhà này thiếu hơingười, chắc là thường xuyên có người đến lau dọn? Căn hộ chủ yếu đượctrang trí bằng màu xanh xám và trắng, cửa phòng khách và cửa ban côngkhông đóng nên cô có thể nhìn thấy mặt trời đang lặn xuống ở đằng Tây.
Cô lấy dép đi trong nhà từ trong tủ giày rồi đi vào bên trong.
Nhưng cô chợt phát hiện ra cửa phòng ngủ đang mở hé.
Cô nhìn vào bên trong qua khe hở.
Quý Thành Dương đang hơi co người ôm chiếc chăn màu xanh xám ngủ mê mệt,trên chiếc sô pha trong phòng ngủ là anh bạn tên Vương Hạo Nhiên đangđắp áo ngủ rất say. Họ ngủ say thật đấy, không ai nghe thấy tiếng gõ cửa ư?
Kỷ Ức cứ thế đứng trước ngưỡng cửa, nhìn anh.
Cô bỗngnhận ra mình vẫn đang mặc bộ đồng phục xuân thu pha lẫn giữa hai màuxanh trắng, tay áo dài nên được cô xắn lên, trông hơi xấu... Nếu cô mặcbộ đồng phục váy đen trắng của mùa hè thì sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Trong lúc đang đắn đo không biết có nên gọi anh dậy hay không thì Kỷ Ức đã ma xui quỷ khiến thế nào lại cởi áo khoác đồng phục ra, chỉ mặc áo sơ mingắn tay màu trắng và chiếc váy dài đồng phục màu xanh rồi khẽ khàng đivào phòng. Cô đứng do dự ở giữa giường và ghế sô pha một lát rồi len lén leo lên giường và ngắm anh thật kỹ.
Lâu lắm không gặp, Quý Thành Dương.
So với hình ảnh cô nhìn thấy trên ti vi nửa năm trước thì tóc anh đã dàihơn rồi, mái tóc mềm rũ xuống từ trên trán, che đi đôi mắt đang nhắmchặt. Dưới đuôi mắt trái của anh có một nốt ruồi màu ghi nhạt, có phảinốt ruồi lệ không nhỉ? Kỳ diệu quá, sao trước giờ cô không hề phát hiệnra? Kỷ Ức vuốt phía đuôi mắt mình, cô cũng có một nốt ruồi lệ ở chỗ đó.
Mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh rất thích nghiên cứu những thứ này nên bà đã nóicho Kỷ Ức biết, nốt ruồi này là nốt ruồi lệ, nên sẽ rất hay khóc.
Từ nhỏ cô đã rất hay khóc, lẽ nào anh cũng vậy?
Hơn nữa mí mắt của anh cũng rất sâu. Gần đây cô mới biết, như thế này được gọi là mắt hai mí kiểu Châu Âu.
Kỷ Ức nhìn ngắm anh thật kỹ càng, cứ như đang phát hiện ra một đại lụcmới, vành tai anh rất đẹp nhưng cũng rất mỏng, thế nhưng... rõ ràng đâychính là tướng mặt không có phúc mà mẹ của Triệu Tiểu Dĩnh từng nhắcđến. Cuối cùng cô cũng từ bỏ việc quan sát các đường nét trên gương mặtanh và bắt đầu đưa mắt xuống dưới. Cổ áo anh mở bung ra vài cúc để lộxương quai xanh, anh gầy quá... Gầy đến mức có thể nhìn rõ xương quaixanh thế này.
Có một sợi màu đen vòng qua cổ anh thả xuống gần bên cạnh xương quai xanh, sợi dây được luồn qua một đầu đạn màu bạc.
Dường như có một tâm tư rất nhỏ đã được cất giấu trong tim từ lâu đang dầndần lan ra, và bỗng nhiên trở thành một nỗi niềm cực kỳ kín đáo.
Chỉ là một tâm tư rất nhỏ mà thôi.
Kỷ Ức muốn len lén xuống khỏi giường, nhưng Quý Thành Dương đột ngột giơtay ra định tiếp tục ôm chăn thì lại vơ nhầm phải cánh tay phải của KỷỨc đang chống xuống giường bên cạnh anh...
Trong một thoáng khi cô đang bối rối hoảng hốt thì anh cũng bừng tỉnh.
Anh giật mình buông chiếc chăn mỏng đang ôm trong tay ra rồi ngồi dậy.
“Tây Tây?” Anh hơi bất ngờ, giọng nói còn ngái ngủ nên vẫn rất mơ hồ.
Kỷ Ức xấu hổ chết đi được, cô muốn nhảy ra khỏi giường nhưng lại luốngcuống đến mức ngã ra phía sau, may mà Vương Hạo Nhiên kịp thời đưa tayra đỡ cô đứng vững: “Xem cậu làm con gái nhà người ta sợ kìa.”
Thôi xong, xấu hổ quá đi mất...
Quý Thành Dương đứng dậy cài cúc áo, không cần hỏi anh cũng có thể dễ dàngđoán ra vì sao Kỷ Ức lại có chìa khóa nơi này, cứ như thể anh đã coi KỷỨc như một thành viên trong gia đình và không hề phiền lòng về việc côbỗng nhiên xuất hiện ở đây. Anh chỉ hỏi đúng một câu khi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt: “Noãn Noãn đâu?”
Anh vừa nói vừa dùng hai tay hất nước lạnh vào mặt.
Nước chảy xuống khỏi mặt anh, anh dùng tay phải lau qua loa, chỉ còn sót lại một vài giọt rơi xuống, lọt vào trong cổ áo...
“Bạn ấy... đi mua quà cho anh rồi.”
Lý do này đến cô còn chẳng thể nào tin được... nên rõ ràng chẳng hề có sức thuyết phục đối với anh.
Quý Thành Dương cúi xuống nhìn cô một lát nhưng không những không lột trầnlời nói dối này, mà còn đột nhiên hỏi một câu chẳng hề liên quan: “Nămnay Tây Tây cao lên nhiều quá nhỉ?”
“Vâng ạ.” Kỷ Ức thở phào nhẹ nhõm, “Cháu cao lên sáu phân, bây giờ đã 1m55 rồi.”
Đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến vấn đề chiều cao của cô.
Dù đã cao lên nhưng cô vẫn phải ngước lên nhìn anh, chắc anh phải cao tầm 1m87 hoặc 1m88?
Trong lúc Kỷ Ức đang đoán bừa chiều cao của Quý Thành Dương thì anh và VươngHạo Nhiên dường như đã hoàn toàn tỉnh táo, cô nhanh chóng bị hỏi xem bữa tối muốn ăn gì. “Em ăn gì cũng được ạ. À...” Kỷ Ức chợt nhớ ra ở cổngHậu có một quán ăn người Hồi, nhưng lời chưa kịp thoát ra thì cô đã imbặt.
“Nghĩ ra muốn ăn gì rồi hả?” Quý Thành Dương dễ dàng nhìnthấu suy nghĩ của Kỷ Ức, anh dùng ngón tay quẹt đầu mũi cô: “Không cầnphải khách sáo với anh.”
Sức mạnh và cả mùi thuốc rất dịu dàng truyền từ đầu mũi đến sống mũi, vành tai cô hơi đỏ lên.
“Không phải là đồ đắt đâu ạ.” Kỷ Ức không khỏi giải thích, “Em chỉ muốn ăn đồăn người Hồi ở cổng Hậu thôi, món mề gà của họ ngon lắm.”
“Tây Tây!” Vương Hạo Nhiên bỗng mỉm cười, “Em dễ nuôi thật đấy!”
Thế là hai người đàn ông quyết định sẽ giải quyết bữa tối luôn tại quán ănngười Hồi ở cổng Hậu khu Tân Nhai Khẩu. Đi bộ từ căn hộ của Quý ThànhDương đến đó cùng lắm cũng chỉ hai mươi phút, đang là giờ ăn tối nêntrong quán cực kỳ đông đúc náo nhiệt.
Vương Hạo Nhiên bưng ba bát canh lòng đến bàn rồi lấy đũa.
Quý Thành Dương đã mua một đĩa đồ ăn vặt đặt xuống bàn.
“Này Quý Thành Dương, sao tớ không phát hiện ra cậu giỏi chiều con gái thếnhỉ?!” Vương Hạo Nhiên nhìn các món ăn trong đĩa liền lập tức bật cười,“Chắc không phải ông chủ kỳ quái này có mưu đồ bất chính đấy chứ?”
Quý Thành Dương chẳng buồn đáp lời, anh đẩy cả đĩa đồ ăn đến trước mặt Kỷ Ức. Lý do rất đơn giản, bởi vì anh mua chúng cho cô.
Một túi giấy đựng mề gà rán, bốn xiên thịt dê nướng, hai cái đường nhĩ đóa, hai cái oản đậu hoàng...(đây là các món ăn vặt nổi tiếng của Bắc Kinh)Nhiều thế này làm sao mà cô có thể ăn hết được đây. Kỷ Ức cúi đầu rồilại nhìn vào bát canh lòng đặt trước mặt: “Nhiều thế này em không ăn hết được đâu!”
“Nghe thấy chưa? Tây Tây bảo không ăn hết được kia kìa.” Vương Hạo Nhiên nhân cơ hội trêu chọc.
Nhưng Quý Thành Dương chẳng buồn ngước mắt lên, anh đặt chiếc thìa bằng sứ sang một bên.Vương Hạo Nhiên cười tít mắt, cứ ngỡ rằng anh sẽ đáp trả vài câu, nàongờ vị này chỉ cầm que xiên bằng trúc trước mặt lên rồi cắm vào mộtmiếng mề gà đưa cho Kỷ Ức: “Hình như anh quên không bảo họ rắc bột ớtrồi.”
“Không sao ạ.”
Anh đứng lên, cầm gói mề gà đi racửa. Thấy đông người, anh lại lấy thêm hai chiếc bánh gạo chiên ở mộtcửa bán đồ ăn vặt khác cùng với một lon coca lạnh. Đợi đến khi mề gàđược rắc đầy đủ gia vị anh mới quay trở lại.
Vương Hạo Nhiên nhướn mày cười một tiếng.
Ý của anh ta là: Đã nói lại còn chối, đại thiếu gia ngài thật sự nuôi con gái nhà người ta như heo ư?
Quý Thành Dương coi như không nhìn thấy, anh đặt ống hút vào trong chai coca, nói với cô: “Em ăn chậm thôi, không phải vội đâu.”
Kỷ Ức đáp “Vâng”, cô thấy rõ hai bé trai chừng bảy, tám tuổi bàn bên đangnhìn chăm chăm vào những đồ ăn đặt trước mặt cô, sùng bái vô cùng, ánhmắt đầy ngưỡng mộ của chúng nói rằng, chị này ăn giỏi thật đấy...
Cô nhận ra, bát canh lòng trước mặt Quý Thành Dương không hề được động đến.
Nói một cách chính xác thì, hầu như anh chưa ăn được gì mấy, anh mới chỉ ăn một ít bánh nướng và bánh gạo chiên.
Lúc họ ra về, Vương Hạo Nhiên cũng rất ngạc nhiên hỏi rằng, chẳng phải anhvốn là động vật ăn thịt ư? Sao mới đi cùng quân đội Palestine một thờigian mà đã thay đổi hoàn toàn rồi: “Cậu tôn trọng tôn giáo của ngườikhác hả? Dân nước họ ăn chay ư?” Vương Hạo Nhiên phỏng đoán.
“Cậu muốn biết không?” Nhưng anh chỉ cười cười.
Vương Hạo Nhiên phì cười: “Còn định vòng vo à?”
Ánh mắt của Quý Thành Dương rơi xuống chiếc cầu Đầm Bích Thủy (tên mộtchiếc cầu vượt ở khu Tân Nhai Khẩu) ở phía bên kia sông Hộ Thành, nơi đó đông đúc xe qua lại, ánh đèn rực rỡ: “Nếu như cậu tận mắt nhìn thấynhững viên pháo bắn trúng xe tăng khiến mười mấy binh lính chết cháy đen bên trong, hoặc vị chỉ huy mấy phút trước còn đang giới thiệu tình hình chiến trận cho cậu mà bỗng chốc bị bắn tỉa, máu tuôn xối xả, hoặc...”
“Dừng dừng, tớ hiểu rồi, nếu là tớ thì tớ cũng chẳng muốn ăn thịt nữa.” Vương Hạo Nhiên quay lại nhìn Kỷ Ức đang cách họ khoảng hai bước chân phíasau lưng, “Có trẻ con mà!”
Anh cười, không nói thêm nữa.
Anh thích cười hơn trước rồi.
Kỷ Ức tiếp tục tổng kết những sự thay đổi của anh sau một năm.
Tuy nghe rất máu me nhưng cô vẫn không thể kiềm chế nổi mong muốn được nghe tiếp, được biết tất cả mọi chuyện liên quan đến anh.
Cô nhìn theo dáng lưng của Vương Hạo Nhiên, lặng lẽ nghĩ, chắc không phảiđêm nay người này sẽ ngủ lại nhà Quý Thành Dương đấy chứ? Vừa hay, cômới nghĩ đến điều này thì Vương Hạo Nhiên chợt nhận được một cuộc điệnthoại gấp nên về luôn.
Anh ta có vẻ rất thích Kỷ Ức nên dù đãbước chân ngồi vào xe taxi rồi mà vẫn không quên dặn: “Thành Dương, cậuđưa số điện thoại cho cô bé đi, nếu không người ta muốn tìm cậu cũngkhó. Phải rồi, còn số điện thoại của tớ nữa, cho Tây Tây số của tớ nữanhé...”
Anh đút một tay vào túi quần, tay còn lại vẫy vẫy ra hiệu cho Vương Hạo Nhiên nhanh đi đi.
Bạn của anh đã về.
Chỉ còn lại hai người họ, đi ngang qua chiếc cầu, men theo sông Hộ Thành, thả bộ trở về nhà.
Cô vốn ưa thích yên tĩnh nên không biết nói chuyện lắm, lúc ở kí túc xá cô cũng chỉ nói chuyện theo người khác thôi, dường như cứ ai nói cái gì là cô cũng có thể tiếp chuyện được vài ba lời. Nhưng nếu như để cô hâmnóng không khí thì hoàn toàn vô vọng. Nên giây phút này đây, bây giờ,khi đi bên cạnh Quý Thành Dương, cô rất nỗ lực muốn tìm chuyện để nói,nhưng hoàn toàn bất lực.
Cô liếc trộm anh mấy lần, nhưng cuối cùng cũng bị anh phát hiện.
Quý Thành Dương cúi đầu, chậm rãi mỉm cười, “Muốn nói gì với anh nào?”
Cô bỗng thấy hơi lúng túng, mặt nóng bừng, bèn quay đi nhìn vào dòng xetrên cầu Đầm Bích Thủy: “Em đang nghĩ... lái xe có thích không?”
Đúng là cố tìm chuyện để nói.
“Là phương tiện giao thông nên rất khó có thể nói là thích hay không thíchđược?” Nhưng Quý Thành Dương vẫn nương theo ý cô để trả lời.
Cô ậm ừ.
Noãn Noãn sắp mười tám tuổi, bạn ấy sắp được đi học lái xe rồi cô vẫn còn phải đợi hai năm rưỡi nữa, lâu quá.
Phải nửa năm nữa, cô mới co chứng minh thư mà bạn bè đã sớm không còn quan tâm đến, haizz.
Khi hai người đi tới trước nhà, cuối cùng đại tiểu thư Quý Noãn Noãn cũngđã xuất hiện, cô bạn làm bộ làm tịch lôi một chiếc hộp ra, đưa một đôikhuy măng sét* ánh màu xanh đậm lạnh lẽo cho Quý Thành Dương: “Chú út,chúc mừng sinh nhật chú, chúc chú càng lớn càng hơn người nhé.”
*Khuy măng sét là một cặp cúc (thay cho cúc áo) dùng để cài vào áo sơ mi cócổ tay gập. Phụ kiện này thường được làm bằng các chất liệu quý nhưvàng, bạc hoặc titan.
Sinh nhật ư?
Kỷ Ức hoàn toàn ngơngác, một vị khách không mời như cô thậm chí còn chẳng hề chuẩn bị quà.Đã thế còn khiến anh phải giải quyết bữa tối sinh nhật cùng cô tại mộtnhà hàng Hồi giáo nữa chứ.
Cô rất áy náy, tối đến khi đã nằm trên giường, cô vẫn đang nghĩ không biết có nên tặng bù quà sinh nhật choanh không. Nhưng anh cần gì thì cô hoàn toàn không hề hay biết. Ngày hôm sau khi ngủ dậy, vợ chồng bác và vợ chồng hai chú đều đến chơi theođịnh kỳ. Dù sao họ cũng đều sống gần đây nên chẳng đợi ở lại ăn trưa màđã về hết rồi.
Kỷ Ức lôi cơm còn thừa trong tủ lạnh ra, lấy mấymiếng thịt với vài cọng rau cải, thêm một quả trứng rồi rang cơm lên ăn. Cô còn cho thêm vài cọng hành và rau mùi cho thơm. Khi món ăn cộp dấuhọ Kỷ xong xuôi cũng là lúc kênh phim truyện bắt đầu chiếu một bộ phimhoàn chỉnh.
Cô bưng đĩa cơm ra ngoài và nhìn thấy một cảnh cực kỳ quen thuộc, Châu Tinh Trì giơ gương đồng lên nhìn thấy gương mặt khỉcủa mình... Cô ngẩn ngơ nhớ đến đoạn kết bộ phim đã xem từ nhiều nămtrước... Hóa ra đây chính là phần hai của Tân Tây Du Kí ư? Cô đã ngherất nhiều bạn học nhắc đến nhưng chưa từng được xem trên ti vi.
Khi những lời thoại kinh điển ấy trở thành hình ảnh, cô chợt phát hiện ra,mình không hề bị cảm động bởi đoạn “một vạn năm” của Châu Tinh Trì, màlại khắc cốt ghi tâm đoạn Tử Hà tiên tử mặc sức tưởng tượng về ngườithương “Ý trung nhân của ta nhất định sẽ là một đấng anh hùng cáithế...” Cô bỗng nhiên thấy cảm động, cho tới tận đoạn kết khi Tử Hà tiên tử sắp chết vẫn lặp lại câu nói này khiến cô càng thêm xúc động sâusắc, đặc biệt là lời cuối cùng: “Ta đoán đúng được mở đầu, nhưng chẳngtài nào lường được kết thúc...”
Cô xem hết phim mới nhận ra cơmrang trước mặt đã nguội ngắt, cô mới chỉ ăn được vài miếng nên đành phải đổ vào chảo đảo lại cho nóng.
Một ngày trôi qua rất nhanh, ngoài ăn cơm cô lại phải làm bài tập, mãi tới tận tám giờ tối cô mới coi nhưđã hoàn thành xong hết bài tập cuối tuần. Khi đứng dưới bóng đèn thu dọn sách vở, cô bỗng nhớ đến khoảng thời gian dạo bước bên bờ sông Hộ Thành vô cùng ngắn ngủi tối qua...
“Tây Tây, có điện thoại!”
Cô chạy ra phòng khách, nhấc ống nghe lên.
“Làm xong bài tập rồi chứ?” Là giọng của Quý Thành Dương.
Cô sững sờ: “Quý...”
“Anh đây.” Anh khẳng định thêm lần nữa, “Làm xong chưa?”
“Rồi ạ.” Cô ôm chiếc ống nghe, thở thật khẽ.
Anh nói: “Thế thì em xuống dưới đi, đợi anh ở bến xe cũ nhé.”
Sau đó, anh liền cúp máy.
Cô bỗng thấy hoảng loạn.
Vốn dĩ buổi tối có ra ngoài cũng chẳng ai quản cô, đó là chuyện rất bìnhthường. Nhưng sau khi nghe anh dặn dò, cô bỗng trở nên như có tật giậtmình, chỉ nghĩ đến việc anh bảo cô xuống dưới, nhưng không được để choai nhìn thấy. Cô nhanh chóng thay chiếc váy và áo cộc tay ưa thích nhấtrồi vơ lấy chìa khóa, chạy ra khỏi nhà.
Dưới sân có nhiều chú dìquen biết đang đi bộ về nhà, cô gặp ai cũng chào hỏi lễ phép rồi chạythẳng đến bến xe cũ trong viện. Bởi vì đã có bến xe mới nên nơi đây chỉcòn tồn tại trên danh nghĩa, rất ít người đi ngang qua.
Chiếc xemàu đen của Quý Thành Dương đỗ trong một góc tối, cửa ghế phụ đã được mở sẵn ra. Khi cánh cửa mở ra, cô ngước lên nhìn, thấy anh đang đặt taytrên vô lăng và nhìn cô thở dốc...
Cô cúi đầu, nỗ lực căn dặn bản thân: Tuyệt đối không được đỏ mặt, tuyệt đối không được nhé bạn Kỷ Ức.
Và thế là cô lên xe.
“Chúng ta đi đâu ạ?” Kỷ Ức nhìn theo hướng xe đi, có vẻ như không phải ra ngoài viện.
“Đến bãi tập dã chiến.”
“Dạ?” Kỷ Ức kinh ngạc.
Đến đó làm gì thế? Ở đó ngoài những người lính hoặc trẻ hoặc già canh gác ra thì đến đèn còn chẳng có mấy ngọn được bật đâu.
Xe mới đi tới nơi cách cổng vào khu luyện tập tầm một trăm mét là đã cólính đi ra, họ dùng đèn chao một vòng, khi xác định biển số xe của QuýThành Dương là của viện thì lập tức hết căng thẳng ngay. Nhưng đêm hômnếu không có sắp xếp hoặc thông báo trước mà cứ tự động lái xe tới đâynhư anh thì đúng là chuyện hiếm có.
Tân binh khi nhìn biển số xechỉ biết là của viện nên định chặn họ lại để hỏi cho đúng thủ tục, nhưng những người lính lão làng thì lập tức nhận ra biển số xe này thuộc vềgia đình nào nên rất tự giác nhường đường và chỉ hỏi một câu rằng có cần phải bật đèn không.
Quý Thành Dương cảm thấy không cần thiết nên cứ thế lái thẳng vào bên trong.
Xe họ đi ngang qua khu luyện tập dò khí độc, bắn tỉa, không kích...
Xe chầm chậm dừng lại tại một bãi đất có tầm nhìn rộng rãi, trong bóng tối cô chẳng thể phân biệt được biên giới, “Nào, đổi chỗ cho anh.”
“Đổi chỗ ư?” Để làm gì thế?
“Anh dạy em lái xe.” Anh nói ngắn gọn.
Tất cả mọi nổi khó hiểu suốt dọc đường đi cuối cùng đã được giải đáp.
Cô nhìn anh xuống xe, đi sang chỗ cô ngồi và mở cửa ra, cuối cùng cô cũng tiếp nhận được điều bất ngờ này.
Thế là dưới sự giám sát của Quý Thành Dương, cô đã thật sự ngồi vào ghế lái xe, cô nắm chặt chiếc vô lăng vẫn còn thoảng hơi ấm của anh.
Quý Thành Dương có vẻ rất kiên nhẫn, anh dạy cô rất tỉ mỉ, cuối cùng khithấy cô căng thẳng quá đỗi, bàn tay siết chặt vô lăng đến mức nổi hếtgân lên, anh liền bật cười: “Em cứ coi như đang lái xe đồ chơi, ở đâyđâu có ai, không sao đâu.”
Nào phỉa chỉ là không có người, ở đây còn không có cả đèn nữa.
Ngoài đèn xe ra chỉ có ánh trăng chiếu xuống đủ để soi rõ một vài hình dạng xa gần.
Đêm đã khuya, bốn bề vắng lặng ghê người, nếu như không có anh ngồi bên, chắc cô đã sợ khiếp vía rồi.
Nhưng có vẻ anh cũng hiểu rõ một học sinh cấp ba lo sợ điều gì, một bãi luyện tập không có bất cứ chướng ngại vật nào, không có người quan sát, không có ai bình phẩm đúng sai, không có người qua đường khiến cô bồn chồn lo lắng, chỉ có duy nhất một người phụ trách chuẩn bị tất cả mọi thứ để cô thoải mái vui chơi.
Anh lại nhắc cô đạp nhẹ chân ga để quen với cảm giác này.
Sau đó anh bỗng nổ máy: “Em lái đi.”
Cô nắm chắc lấy vô lăng, đôi mắt đen láy nhìn chăm chăm về phía trước, thật sự cô đã lái chiếc xe “đồ chơi cỡ lớn này” đi.
“Vẫn chưa phải dừng ạ? Chưa đến lúc rẽ ạ?”
Đèn xe vẫn soi về phía trước mặt, nhưng nhìn ra xa thì chẳng thấy được gì.
Cô run như cầy sấy, nhưng anh chẳng hề để tâm: “Không sao đâu, với tốc độbây giờ của em thì phải mười phút nữa mới đi được hết đường.”
Trong tiết trời tháng Năm, cô căng thẳng đến mức ướt đẫm mồ hôi.
Kết quả là khi đi đến hết đường, anh vừa nói một câu “Rẽ đi!”, là cô đã thành công làm chết máy.
Quý Thành Dương cười: “Em lái khá lắm.”
Dứt lời anh liền xuống xe, ra đứng hóng gió trước một lùm cây lớn ở cuối con đường này.
Thế này mà cũng là khá ư? Chết máy rồi đấy.
Cô nghiêng mặt áp xuống vô lăng, thở ra một hơi thật dài và nhìn theo dáng lưng anh, áo khoác với quần dài kiểu thể thao màu đen đơn nhất khiến cả người anh như hòa lẫn vào bóng đêm.
Gió lùa qua các lùm cây xàoxạc, thấy anh quay người lại cô liền vội vã nhắm mắt giả vờ ngủ. Ngaysau đó cô nghe tiếng mở cửa xe, Quý Thành Dương hỏi cô: “Mệt rồi à?” Côkết thúc màn giả vờ, chầm chậm mở mắt: “Em thấy hơi buồn ngủ rồi.”
Lúc họ về đã gần mười giờ. Xe men theo lối cũ để ra khỏi bãi luyện tập, bỏlại sau lưng lễ chào của các binh lính và quay trở về nhà bằng con đường lớn chẳng có một bóng người. Anh muốn hút thuốc nên hạ cửa sổ xuống,gió đêm ấm áp không ngừng lùa vào bên trong, cuốn bay những giọt mồ hôitrên mặt cô. Cô dựa vào ghế, liếc thấy đốm lửa từ đầu điếu thuốc trêntay anh.
Anh bỗng cất tiếng: “Em còn chuyện gì muốn làm mà trước giờ không có ai làm cùng em không?”
“Chuyện muốn làm ư? Để em nghĩ xem...” Cô nghiêng người dựa vào ghế nhìn mặt anh: “Bao giờ em nghĩ ra sẽ nói cho anh biết nhé.”
Có người sẵn sàng dành thời gian để cùng cô thực hiện bất cứ chuyện gì màcô muốn làm, và người ấy, từ đầu đến cuối duy nhất vẫn chỉ là anh. Từkhi Kỷ Ức lên mười, anh đã thực hiện nguyện vọng của cô là được quangminh chính đại ngồi trong rạp chiếu phim của viện và xem một bộ phimthuộc về riêng mình, tiếp đó, anh đã cùng cô đi ngắm núi tuyết. Còn rấtnhiều, rất nhiều chuyện khác, như giúp cô cứu con thỏ đang hấp hối, thậm chí còn dùng ly nước để tạo thành hình cầu vồng cho cô.
Bởi vì những gì có được quá đỗi ít ỏi, nên lại càng trở nên quý giá.
Quý Thành Dương mỉm cười, anh vừa lái xe vừa gác tay lên thành cửa sổ xe, gẩy đi một đoạn tàn thuốc khá dài.
Con đường thẳng tắp vẫn chẳng có bất kỳ ai hay xe cộ qua lại, chỉ có ánhđèn đường dọc hai bên soi rọi, cứ như đây là một con đường không có điểm kết thúc. Thực ra cô biết rằng, chỉ cần đi hết con đường này, rẽ vàilần là sẽ đến nơi.
Đến đó, cô sẽ phải nói chúc ngủ ngon với anh.
Khi họ về đến dưới nhà, cũng là lúc đèn đường đã tắt được một nửa.
Quý Thành Dương đứng cách đó hai ngã tư, nhìn bóng cô khuất dần, rồi ném đầu thuốc vào thùng rác.
ầm cấm mà vào thế kỷ trước, đến những mới Âu Mỹ cũng không dám cho xuất bản.
Anh đã đọc bản in năm 1995, đó là một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng củanhà văn Nga Vladimr Vladimirovich Nabokow. Đây là tác giả vô cùng nổitiếng trên thế giới, nhưng độ nổi tiếng ở Đại Lục thì lại không sánhđược với nhà văn Tiệp Khắc Milan Kundera. Nhưng tác phẩm Lolita của ông thì không một ai là chưa từng biết tới. Vương Hạo Nhiên nói là khônguống lưỡi, một cuốn sách ám ảnh như thế hoàn toàn không phù hợp để mangra so sánh với cô.
Nhưng Qúy Thành Dương thì lại nghĩ đến một bộ phim khác đã xem vào năm, sáu năm trước.
Cô giống với một diễn viên nhí trong phim, gương mặt mộc nhỏ nhắn khiếnngười khác khó quên. Cả hai điều đơn độc và trưởng thành sớm ,đều có vẻyếu đuối. Chỉ có điều nhân vật trong phim thì lạnh lùng nổi loạn, còn cô lại tỏa ra hơi ấm khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Một tháng trước kỳ thi học kỳ cũng là thời điểm thi đấu của dàn nhạc dân tộc.
Kỷ Ức đành phải vừa ôn bài vừa luyện tập.
Thực ra khoảng thời gian này, tất cả những học sinh tham gia thể dục thểthao, vũ đạo, giao hưởng đều phải tham gia đủ loại thi đấu chứ khôngphải của riêng mình dàn nhạc dân tộc. Nhưng hầu hết mọi người khôngluyện tập mấy, những học sinh có năng khiếu của trường Phụ Trung vốn rất xuất sắc nên việc đạt giải quán quân cũng là chuyện như cơm bữa, họ đều có khả năng giành được suất đi vào đại học.
Vì thế một học sinh học hành khắc khổ như Kỷ Ức, chắc chắn là sự tồn tại tuyệt đối hiếm có.
Sau khi cô luyện tập và thu dọn đồ đạc xong bèn nghĩ đến việc quay về lớp học để ôn bài.
Bỗng có một cô bé lớp dưới chạy vào gọi cô với vẻ mặt vô cùng quái lạ: “KỷỨc, chị Kỷ Ức, ngoài cổng trường có người tìm chị đấy!”
Ngoài cổng trường ư?
Kỷ Ức băn khoăn đi ra cổng, cô nhìn các học sinh phụ trách trực tuần đangthầm thì to nhỏ về bốn chiếc xe đang đỗ chềnh ềnh trước cổng trường.
Có xe đỗ trước cổng trường Phụ Trung vốn không phải là chuyện lạ, nhưng lạ ở chỗ người lái toàn là những thanh niên trẻ. Bốn chiếc xe này còn xếpthành một hàng nên quả thực rất khó để người khác không chú ý đến. Hơnnữa, những người này quá đỗi nổi tiếng, toàn là học sinh từ trường côngcó tiếng nhất.
Những người có thể vào được trường công hầu hếtđều là những học sinh vị thành niên mà trường học bình thường không thểquản chế được. Họ ít nhiều đều đã từng có tiền sử phạm tội, nhưng lạikhông nghiêm trọng đến mức phải vào trại giáo dục trẻ vị thành niên. Dođó, nơi ấy và trường Phụ Trung thật sự là địa ngục và thiên đường.
Đặc biệt là trong năm 2001, khi những tên côn đồ kiểu này vẫn là rất hiếm.
Cô nhận ra, người lái một chiếc xe trong số đó là Tiêu Tuấn, bạn trai củaNoãn Noãn, và người anh em Tiểu Ninh thường xuyên đi cùng anh ta.
“Tây Tây.” Phó Tiểu Ninh nói chuyện lúc nào cũng rất dịu dàng, không có lấynửa câu bậy bạ, thậm chí còn nho nhã hơn rất nhiều học sinh của trườngPhụ Trung. “Bọn anh tìm em không có chuyện gì khác đâu, em có biết NoãnNoãn đang ở đâu không?”
“Tây Tây, đến đây, bên đó nắng lắm, em qua bên này nói chuyện đi!” Tiêu Tuấn vốn rất ít lời, nhưng cư xử với cô rất lịch sự.
Người qua người lại, các học sinh trường Phụ Trung khi tránh khỏi mấy chiếc xe ấy đều lần lượt quay đầu lại, nhìn cô.
Cuối tháng Sáu, thời tiết rất nóng bức, cô đứng dưới ánh nắng mặt trời, giây phút này cô chẳng biết phải làm sao. Nếu không qua đó, đám người này sẽ chặn mãi trước cổng trường, nhưng nếu qua... cô vốn dĩ chẳng muốn bướcthêm dù chỉ một bước.
“Em sao thế?” Phó Tiểu Ninh đi về phía cô.”
Cô vốn định lùi lại, nhưng bỗng thấy có một bóng người đứng chắn trước mặt mình, hóa ra là lớp trưởng nghe tin nên vội chạy tới. Lớp trưởng vốn là một người có tư tưởng cách mạng, nên cực kỳ không ưa những người nhưthế này: “Trường Phụ Trung không cho phép người ngoài vào, mong... bạnhợp tác lùi lại vài bước, để học sinh tan học của trường chúng tôi cóđường ra.”
Phó Tiểu Ninh khẽ cười, rồi “Ồ” lên một tiếng: “Tôi cũng đâu định vào trong, tôi chỉ muốn hỏi Tây Tây chút chuyện thôi!”
Lớp trưởng nghe thấy hắn ta gọi Tây Tây thì cảm thấy rất khó xử, cậu thấp giọng hỏi cô: “Hai người thân nhau à?”
Kỷ Ức lắc đầu, đáp qua loa: “Tớ không thân với anh ta.”
Cô khó lòng nói nổi thành lời, đặc biệt là càng khó để nói được với lớptrưởng rằng, những người này đều có liên quan với Noãn Noãn.
Cũng may, họ chỉ muốn tìm Noãn Noãn chứ không có ý định gây sự gì ở trườngcô, nên đành thôi. Nhưng trước khi đi, Phó Tiểu Ninh liếc nhìn Kỷ Ức một cái rồi cười cười đầy khó hiểu.
Không biết là ai đã mang chuyệnnày kể cho khối trưởng, nên Kỷ Ức bị gọi đến văn phòng rồi bị khốitrưởng và thầy chủ nhiệm mắng suốt một buổi tối. Đại khái nói rằng cô từ nhỏ được gửi gắm nhiều kỳ vọng, không nên tùy tiện quan hệ với nhữngngười ngoài trường, đặc biệt là lũ côn đồ xã hội ở trường công ấy, nếukhông sẽ dễ xảy ra chuyện lắm.
Kỷ Ức quả thật có nỗi khổ riêng mà không dám nói, cô chỉ đáp qua loa và chịu đựng phê bình suốt cả buổi tự học tối.
Giải thích sau này của Noãn Noãn là khi ấy họ đang cãi nhau nên Noãn Noãnmới tắt máy. Noãn Noãn ôm lấy Kỷ Ức năn nỉ không ngừng: “Tây Tây tốt, tớ sai rồi... Tớ nói riêng cho cậu biết nhé, chú út bảo sau khi thi học kỳ xong sẽ dẫn bọn mình đến công viên giải trí đấy, coi như đây là bồithường của tớ dành cho cậu có được không?”
Quý Thành Dương ư? Cô thấy tim mình bỗng nhẹ bẫng rồi mềm đi.
“Cậu xem, cậu cười rồi này!” Noãn Noãn lập tức nhẹ nhõm, “Nhưng cậu cũng dễdỗ thật đấy, chẳng phải kỳ nghỉ xuân hồi tiểu học, chúng mình đã được đi công viên giải trí rồi ư? Giờ đã lớn thế này rồi mà vẫn còn thích đià... Ấy, đừng nhìn tớ, đừng nhìn tớ, tớ chỉ nói bừa vài câu thôi.”
Cô quả thực rất mong đợi, mong đợi cực kỳ.
Còn người bạn trai côn đồ cao cấp của Noãn Noãn thì cô chẳng mấy để tâm,biết đâu chỉ vài ngày nữa là họ đã chia tay rồi. Lúc ấy cô cứ nghĩchuyện này chỉ là một chi tiết nhỏ mà nào hay biết rằng, đây mới chỉ làbắt đầu.
Kỳ nghỉ hè cuối cùng cũng tới.
Kết quả thi học kỳ sẽ được công bố sau mười ngày nữa, đến lúc ấy sẽ có một bảng xếp hạng học sinh toàn khối.
Bởi vì họ đã mong chờ rất lâu, nên ngay hôm sau khi kỳ thi học kỳ kết thúc, Quý Thành Dương liền lái xe chở hai cô bé đến công viên giải trí ThạchCảnh Sơn. Cô thích nơi này nhất trong những công viên giải trí tại BắcKinh, bởi lẽ ở đó có tòa thành trong Truyện cổ Grim. Mỗi lần tới đây, cô lại nhớ đến Truyện cổ Grim bản chữ phồn thể mà mình đã đọc khi còn nhỏ.
Noãn Noãn chơi trò trượt ống nước một lần vẫn chưa thấy đã nên lại một mình chạy đi xếp hàng chơi tiếp.
Kỷ Ức nhìn thấy cô bạn phía xa xa đang vừa nhẫn nại đứng chờ ở cuối hàngvừa lôi điện thoại ra là đã hiểu rằng Noãn Noãn chỉ muốn kiếm cớ thoátkhỏi tầm mắt của Quý Thành Dương để gọi điện nói chuyện với bạn trai màthôi.
Cô ngồi trên chiếc ghế dài dưới bóng mát của cây cổ thụ,cởi giày và ngồi khoanh chân trên ghế. Kỷ Ức tựa cằm lên đầu gối nhìntàu lượn siêu tốc lao qua lao lại.
Quý Thành Dương ngồi bên cạnh cô, một tay anh khoác lên thành ghế, một tay cầm chai nước khoáng lên uống.
Cô cực kỳ thích anh của ngày hôm nay, anh chỉ mặc một chiếc áo cộc tay màu đen với quần lửng thể thao, trông anh đẹp trai sáng sủa cứ như một anhsinh viên đại học.
Không đúng, anh vốn mới tốt nghiệp đại học cách đây không lâu mà.
“Tháng sau em đi New Zealand à?” Quý Thành Dương mở nắp chai uống một ngụm. Có nước đá chảy men theo thân chai rơi xuống cánh tay anh.
Kỷ Ứcnhìn một tia nắng nhỏ xíu trên đầu gối, chắc tia nắng này đã len quanhững vòm lá để chiếu xuống đây. “Vâng, đoàn nhạc dân tộc bọn em giànhđược giải nhất nên được đi New Zealand để giao lưu.” Cô ngước lên hỏi,“Ở đó có thích không ạ?”
Quý Thành Dương hồi tưởng một lát, “Cũng được, đó là một nơi rất đáng để đến thăm.”
Nếu anh đã nói là cũng được, nghĩa là nơi đó cực kỳ tuyệt vời.
Cô tiếp tục tựa cằm vào đầu gối, nhìn tàu lượn siêu tốc.
Anh đã nhận ra: “Em muốn chơi à?”
“Em không dám.” Cô thè lưỡi, “Nhưng lại rất muốn được thử, Noãn Noãn vốn cực kỳ sợ độ cao nên không chịu chơi cùng em.”
Nếu để cô một mình ngồi lên đó, chắc chắn cô cũng không dám.
Quý Thành Dương bỗng vươn người sang che hết tầm nhìn của cô, cô còn đangkhông hiểu thì anh đã ngồi thẳng lại, trong tay cầm một chiếc chaikhông. Thì ra anh phát hiện cô đã uống hết nước rồi: “Anh đi mua nước,em ngồi yên ở đây chờ anh, đừng đi lung tung đấy.”
... Cô rất muốn nói rằng, cô sắp mười sáu tuổi rồi, không sợ bị bắt cóc nữa.
Anh mua nước về rất nhanh chóng, ngoài ra còn cầm thêm hai tấm vé tàu lượn siêu tốc nữa.
Cô nhìn dãy xếp hàng dài đằng đẵng của Noãn Noãn, chắc đến lúc cô quay lại thì Noãn Noãn vẫn còn đang xếp hàng nên hưng phấn đi theo Quý ThànhDương.
Nhưng đến khi đã ngồi lên tàu lượn siêu tốc và thấy thanhbảo vệ đã được hạ xuống ghì chặt vào vai mình, thì cô bỗng thấy rất sợhãi... “Đừng sợ.” Quý Thành Dương vỗ về, “Anh ở đây mà.”
Phải rồi, anh đang ở ngay bên cạnh cô, chỉ cách có một cánh tay.
Thậm chí chỉ cần cô khẽ cử động là đã có thể chạm vào anh rồi.
Cô tự an ủi, cảm thấy tàu lượn bắt đầu chầm chậm khởi động, sau một lầnchấn động liền bắt đầu di chuyển đến điểm cao nhất. Cả người Kỷ Ức nhưđang nằm ngửa, trong tầm mắt cô, ngoài bầu trời thì chỉ có anh.
Sống mũi cao thẳng của anh, và cả đôi mắt...
Anh bỗng chạm nhẹ vào cánh tay cô và chìa lòng bàn tay về phía cô. Kỷ Ứclập tức run rẩy đặt tay lên đó và nắm chặt lấy ba ngón tay anh. Ngaytrong giây phút cô định nói rằng mình rất sợ hãi thì cả người cô đã laothẳng xuống dưới với một tốc độ kinh hoàng.
Dốc cao đầu tiên chính là nơi cao nhất và cũng đáng sợ nhất.
Thực ra sau đó có xoay chuyển thế nào cô cũng chẳng còn cảm giác gì nữa, bởi lẽ cả người cô đã cứng đờ lại vì sợ hãi, cô chỉ còn biết nắm chặt lấyba ngón tay anh, mắt cũng nhắm chặt không dám mở ra, bên tai là tiếnggió vù vù. Cuối cùng khi đã dừng lại, cô vẫn không hề có chút phản ứngnào, mãi cho tới khi thanh chắn bảo hiểm được nâng lên, cô chợt nghethấy có tiếng khóc của một cô gái vang lên phía sau...
Cô mở choàng mắt, trong tầm nhìn mơ màng chỉ có nụ cười đầy thích thú của anh.
Quý Thành Dương nhìn cô đang ngồi đầy ngơ ngác, rồi lại nhìn cô gái đangkhóc phía sau, sau đó anh dang tay ra, bế cô xuống khỏi ghế, rồi dắt tay cô xuống từng bậc chỗ cửa ra.
Mãi cho tới khi chạm đến mặt đất và đứng trên mặt đất sàn xi măng nóng rẫy, cô mới nhận ra chân mình đã mềm nhũn.
Họ đứng tại ranh giới giữa ánh nắng và bóng mát của cây, Quý Thành Dươngvừa rút một điếu thuốc trong bao ra định đưa lên miệng thì Kỷ Ức chợtlẩm bẩm: “Suốt đời này em sẽ không ngồi tàu lượn nữa đâu...”
Anhnghe thấy vậy liền không nhịn được mà phá ra cười rất lớn, khiến hai côgái đi ngang qua phải ngoái lại nhìn họ đầy ngưỡng mộ.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh bật cười thành tiếng một cách vui vẻ thế này, tiếng cười của anh rất hay.
Đồng thời, cô nhận ra mình vẫn đang nắm tay anh, siết cực kỳ chặt, cứ như khi còn nhỏ.
Cuộc du hành bằng tàu lượn siêu tốc này đã bị Noãn Noãn mang ra làm trò cười trong bữa tối hôm đó.
Sau khi Noãn Noãn trêu xong, liền quay sang nói với Quý Thành Dương lúc này đang đón lấy thực đơn từ nhân viên phục vụ: “Chú út, cháu không ănhành, gừng, tỏi, hẹ, không ăn nội tạng động vật, không ăn thịt mỡ vàthịt có bì, không ăn cả...”
“Tây Tây thì sao?”
“Sao cũng được ạ, em ăn gì cũng được.” Cô nói.
“Em không có đồ nào không thích ăn à?”
Cô lắc đầu, nhưng lập tức bị Noãn Noãn tố giác: “Bạn ấy không ăn cá, cháuphải quan sát mới phát hiện ra đấy, bạn ấy trước giờ đều không bao giờgắp cá khi ăn.”
Thực ra... cô quả thật thế nào cũng được.
Không thích ăn thì không gắp thôi, nếu người khác gắp cho cô thì ăn vài miếng cũng có chết ai.
Quý Thành Dương hoàn toàn có thể lường trước được vấn đề này: “Con gáikhông nên kén ăn quá, mà muốn kén cũng phải kén một cách phù hợp.” Anhlật xem thực đơn rồi nói đơn giản, “Nếu em thường nhấn mạnh vào ‘sựkhông thích’, thì người khác mới quen với việc chú ý đến em, tôn trọngem, yêu thương em. Nhưng em phải nhớ kỹ, có một, hai yêu cầu đặc biệt là đủ rồi, nếu quá nhiều thì chỉ khiến người ta thấy phản cảm.”
Noãn Noãn cắn đũa, chớp chớp mắt: “Chú út, đây là lần đầu tiên chú dạy bảo người khác đấy!”
Anh chẳng buồn nhìn lên: “Đây là nghệ thuật cư xử. Cháu thì hết thuốc cứu rồi, không cần phải dạy.”
...
Anh gọi vài món rồi mới hỏi nhân viên phục vụ: “Ở đây có món canh nào màđặc biệt được yêu thích không? Không phải là canh cá nhé, chúng tôi cóngười không ăn cá.” Nhân viên phục vụ lập tức bỏ qua các món có liênquan đến cá và giới thiệu món canh hầm.
Sau khi họ gọi món xong, nhân viên phục vụ lập tức rời đi.
Lúc này Quý Thành Dương mới uống trà cho mát giọng: “Sau này có ra ngoài ăn cơm, em phải nhớ nói cho người khác biết mình không ăn cá nhé.”
Kỷ Ức cắn thành ly trà, đáp “Vâng.”
Quý Thành Dương lái xe chở họ đến trước nhà, khi chuẩn bị về và Kỷ Ức đãxuống xe rồi, cô bỗng quay lại bám vào thành cửa sổ ngước lên hỏi anh:“Anh học chuyên ngành gì thế?”
Anh cười: “Thạc sĩ triết học, anh vẫn chưa có bằng, đang nghỉ học.”
Chuyên ngành lạ lẫm với cô, cách biểu đạt cũng không hề quen thuộc, hóa ra đại học cũng có thể nghỉ học ư?
Cuộc sống đại học sắp phải đối mặt đối với cô là vô cùng thần bí, đặc biệtlà khi tồn tại một người giống như thiên tài đi trước làm gương.
Thạc sĩ... triết học à?
Sau lưng có người đi ngang qua, gọi tên cô.
Hóa ra là chú hai và thím hai. Cô quay đầu lại chào họ một tiếng, định tiếp tục hỏi anh một vài vấn đề về khối tự nhiên và khối xã hội, dù sao mười ngày nữa cô đã phải quyết định xem mình sẽ phải học khối tự nhiên haykhối xã hội rồi.
Nhưng thím hai bỗng bất ngờ đi tới, mỉm cười hỏi han Quý Thành Dương: “Tiểu Quý à? Đúng là lâu lắm không gặp rồi, nghenói dạo này cậu rất quan tâm chăm sóc cho Tây Tây nhà chúng tôi phảikhông? Cảm ơn cậu nhiều nhé.”
Quý Thành Dương đáp: “Có gì đâu ạ, từ nhỏ em đã biết Tây Tây nên cũng đã quen rồi.”
“Phải đấy, Tây Tây chưa hiểu chuyện, từ nhỏ đã thích bám theo chú đi chơikhắp nơi.” Thím hai cắt ngang lời anh đầy lịch sự, “Nhưng bây giờ đã làcon gái lớn rồi, cũng phải biết e ngại chứ...” Ý của thím đã quá rõràng, một cô con gái lớn sắp vào lớp mười hai, ngày ngày cứ đi theo mộtngười đàn ông trẻ chẳng thân thích gì khắp mọi nơi thì dù sao cũng không hay ho gì.
Noãn Noãn nghe thấy vậy liền cảm thấy không vui.
Anh dường như thoáng sững lại, nhưng rất nhanh chóng đáp lại bằng một câu lịch sự nào đó.
Thế mà Kỷ Ức lại không hề nghe rõ, bây giờ tâm tư cô rất rối loạn, cô chỉlo Quý Thành Dương sẽ giận nên vội vã nói tạm biệt rồi trở về nhà.
Khi cô ngồi trong phòng đeo tai nghe để làm bài tập nghe tiếng Anh thì thím hai đi vào, nói với cô một câu rất sâu xa: “Con gái lớn rồi, đừng cólúc nào cũng theo chú của người khác đi chơi như thế, ngoan nào.”
Cô không nói gì, bỗng nhớ đến câu nói mà anh đã nói với A Lượng khi họ ở cái thôn nhỏ kia.
“Những người dám dũng cảm gánh vác lý tưởng của mình mới có cơ hội trở thành lý tưởng của người khác.”
Anh sáu tuổi bắt đầu học đàn, muộn hơn các bạn cùng tuổi nhưng tám tuổi đãđược lên sân khấu biểu diễn. Học tiểu học nhảy lớp hai lần nên chỉ mấtbốn năm, mười sáu tuổi đi học ở trường Đại học Pensylvania, đến bâygiờ... học thạc sỹ triết học, nhưng đang nghỉ học tạm thời.
Đồng thời, anh cũng là một ký giả chiến trường.
Nếu như hỏi cô có lý tưởng gì, thì đó chính là anh.