Chương 19
Những ngày sau đó, Maria thấy mình lại một lần nữa bị mắc vào cái bẫy nàng đã phải cố gắng tránh né, nhưng nàng không cảm thấy buồn hay bận tâm nữa. Ngược lại bây giờ nàng không có gì để mất cả, nàng đang tự do.
Nàng biết rằng, mặc dù tình huống có lãng mạn thì ngày nào đó, Ralf Hart sẽ nhận ra rằng nàng chỉ là một cô gái điếm, trong khi chàng là mọt họa sĩ được kính trọng, rằng nàng sống ở một quốc gia xa xôi luôn luôn trong tình trạng khủng hoảng kinh tế, còn chàng sống ở một thiên đường, với cuộc đời đã được sắp đặt và bảo vệ từ khi mới chào đời. Chàng đã được giáo dục trong những trường học tốt nhất, tại các viện bảo tàng và phòng tranh nghệ thuật của thế giới, trong khi nàng chỉ mới hoàn thành bậc trung học. Những giấc mơ giống như giấc mơ của họ không bao giờ kéo dài lâu, và Maria có đủ kinh nghiệm sống để hiểu rằng hiện thực luôn không ăn khớp với những giấc mơ của nàng. Và giờ niềm vui lớn của nàng là: nói với hiện thực rằng nàng không cần tới nó, rằng nàng không còn phụ thuộc vào điều đang diễn ra để có được hạnh phúc.
"Chúa ơi, mình thật là kẻ lãng mạn, viển vông,"
Suốt cả tuần, nàng cố gắng nghĩ xem điều gì sẽ làm cho Ralf Hart được hạnh phúc; vì chàng đã trả lại cho nàng phẩm giá và "ánh sáng" mà nàng nghĩ rằng mình đã đánh mất nó mãi mãi. Vậy mà thứ duy nhất nàng có thể trả cho chàng là thứ chàng vẫn nghĩ là nàng là một chuyên gia: tình dục. Vì trong cuộc sống hàng ngày ở Copacabana, có rất ít thứ tạo cảm hứng cho nàng, nên nàng quyết định tìm ở một nơi khác.
Maria lại tìm xem vài bộ phim khiêu dâm và một nữa nàng chẳng tìm thấy thứ gì đáng quan tâm ở đó, ngoại trừ sự phong phú về số lượng những người có liên quan với chúng. Khi những bộ phim không thể trợ giúp, nàng quyết định, lần đầu tiên kể từ khi đến Geneva, là sẽ tìm mua những cuốn sách, dù nàng vẫn thấy thật vô nghĩa khi đảo lộn căn phòng của nàng bằng những thứ mà, một khi đã đọc xong rồi, cũng chẳng sử dụng thêm được nữa. Nàng đến hiệu sách mà nàng đã nhìn thấy khi đi bộ cùng Ralf Hart dọc theo con đường đến Santiago, và hỏi xem họ có cuốn sách nào về tình dục hay không.
"Ồ, rất nhiều." Người bán hàng nói, "Thực tế, nó là thứ mà dường như tất cả mọi người đều quan tâm. Có cả một khu vực đặc biệt dành cho loại sách này, nhưng trong các cuốn tiểu thuyết mà nàng thấy ở xung quanh, thường có ít nhất một cảnh làm tình. Nó được ẩn giấu sau môi câu chuyện tình hay bàn luận trong những cuốn sách nói về hành vi cư xử của con người, thật ra đó là những điều ai cũng nghĩ đến."
Với kinh nghiệm của mình, Maria biết rằng người phụ nữ đó đã lầm: Người ta thích nghĩ như thế bởi vì họ coi tình dục là điều mà những người độc thân đều quan tâm. Họ ăn kiêng, đội tóc giả, ngồi hàng giờ đồng hồ ở cửa hiệu làm tóc hay ở phòng tập thể dục, mặc những bộ quần áo gợi cảm, tất cả những nỗ lực đó là để đánh thức một tia sáng cần thiết. Rồi điều gì xảy ra? Khi thời điểm đó đến, họ lên giường với người nào đấy, rồi 11 phút sau tất cả kết thúc. Chẳng có gì liên quan đến sáng tạo, chẳng có gì nâng đỡ họ đến thiên đường; ngọn lửa được khơi lên bởi tia sáng đó nhanh chóng tàn lụi.
Tuy nhiên, chẳng việc gì phải tranh cãi với người phụ nữ tóc vàng hoe đó cả, cô ta tin rằng cả thế giới này đều được giải thích trong những cuốn sách. Nàng hỏi đường đến khu vực đặc biệt kia và nàng tìm được vô số những cuốn sách về gay, những người đàn bà thích quan hệ đồng tính, những vụ bê bối ầm ĩ của các bà xơ trong nhà thờ, những cuốn sách có hình ảnh minh họa chỉ rõ các kỹ thuật làm tình ở phương Đông, tất cả đều là những tư thế cực kỳ khó chịu, thiếu thoải mái, tuy nhiên có một dòng tựa đề duy nhất thu hút sự chú ý của nàng: Sự giao hợp thiêng liêng. Ít nhất đó là điểm khác biệt.
Nàng mua cuốn sách này, về nhà, mở kênh radio đặc biệt mà nàng vẫn nghe mỗi khi cần suy nghĩ (kênh radio này luôn phát những bản nhạc êm ái), giở cuốn sách và chú ý đến những tranh minh họa các tư thế, mà chắc chỉ có nghệ sĩ xiếc mới có hy vọng thực hiện được. Còn nội dung cuốn sách thì chán ngắt.
Trong nghề nghiệp của mình, Maria đã học được nhiều điều, đủ để biết rằng không phải mọi thứ đều là vấn đề bạn làm quen với các tư thế làm tình, và bất cứ sự thay đổi tư thế nào cũng luôn luôn diễn ra một cách tự nhiên, không cần phải suy nghĩ, giống như các bước trong một điệu nhảy. Tuy nhiên, nàng vẫn cố tập trung vào những thứ đang đọc.
Hai tiếng sau, Maria đi đến hai kết luận.
Thứ nhất, nàng cần phải ăn tối, vì nàng phải trở lại Copacabana.
Thứ hai, cái người đã viết cuốn sách rõ ràng là chẳng hiểu gì cả, tuyệt đối chẳng hiểu gì về đề tài này. Nó chỉ là một mớ lý thuyết rỗng tuếch, những lời nói tầm bậy của phương Đông, những nghi thức không mục đích và những lời gợi ý ngu ngốc. Nàng thấy tác giả cuốn sách đã nghiền ngẫm những suy tưởng đó trên dãy Himalaya (nàng phải tim xem nơi đó ở đâu), tham gia một khóa học yoga (nàng đã được nghe nói về nó), và hiển nhiên là đã đọc rất nhiều về đề tài này, vì nàng có thể tìm ra những trích dẫn của các tác giả khác, nhưng nàng lại không thể lĩnh hội được cái gì là cốt yếu. Tình dục không phải là những lý thuyết, những lời ca tụng, những vùng kích dục, một cái cúi chào, hay là cúi thấp đầu áp tay lên trán chào kiểu đạo Hồi. Làm sao mà tác giả này (một phụ nữ) lại có gan viết về một đề tài như thế mà không phải là Maria, người đang trực tiếp làm việc trong lĩnh vực ấy và biết về nó một cách sâu sắc. Có lẽ đó là lỗi của dãy Himalaya hay sự cần thiết phải làm rắc rối thêm những điều mà vẻ đẹp của nó nằm ngay trong chính sự giản dị và đam mê. Nếu người phụ nữ đó có thể xoay xở để vượt qua những trở ngại về vấn đề xuất bản và bán cuốn sách ngu ngốc kiểu này, thì có lẽ nàng cũng nên suy nghĩ lại một cách nghiêm túc về việc viết cuốn: 11 phút của nàng. Nó sẽ không phải là chuyện nhạo báng hay lừa dối- nó sẽ đơn giản chỉ là câu chuyện của nàng mà thôi.
Nhưng Maria không có cả thời gian lẫn sự hứng thú, nàng cần phải tập trung sinh lực vào việc làm cho Ralf Hart vui vẻ và học quản lý một nông trại.
Trích từ nhật ký của Maria, ngay sau khi vứt bỏ cuốn sách chán ngắt đó:
Tôi vừa gặp một người đàn ông và đã yêu anh ấy. Tôi cho phép bản thân yêu chỉ vì một lý do đơn giản: Tôi không kỳ vọng bất cứ điều gì từ tình yêu đó. Tôi biết rằng, trong vòng ba tháng nữa, tôi sẽ rời xa nơi đây và anh ấy sẽ chỉ còn là một hồi ức, nhưng tôi không thể tiếp tục sống mà không có tình yêu được nữa, tôi đã chạm tới cái giới hạn của bản thân rồi.
Tôi đang viết một câu chuyện cho Ralf Hart- đó là tên anh ấy. Tôi không chắc là anh ấy có quay lại câu lạc bộ hay không, nhưng lần đầu tiên trong đời, tôi thấy điều đó không phải là vấn đề. Chỉ cần tôi yêu anh là đủ, được ở bên anh trong những ý nghĩ của tôi, và tô màu cho thành phố đáng yêu này bằng những bước chân của anh, bằng từng lời nói của anh, bằng tình yêu của anh. Khi tôi rời Thụy Sĩ, sẽ có một khuôn mặt, một cái tên và kỷ niệm về lò sưởi. Còn những thứ khác tôi đã phải trải qua ở đất nước này, những khó khăn tôi đã phải vượt qua, sẽ không là gì cả so với ký ức đó.
Tôi muốn làm cho anh những điều mà anh đã làm cho tôi. Tôi đã nghĩ về nó rất nhiều, và tôi nhận ra là tôi đã không tình cờ đi vào quán cà phê đó; những cuộc gặp gỡ quan trọng đều đã được những linh hồn lên kế hoạch từ trước đó rất lâu, trước khi họ nhìn thấy nhau.
Nói theo cách thông thường thì những cuộc gặp gỡ này xảy ra khi chúng ta tiến đến một ranh giới, khi chúng ta cần chết và cần được tái sinh đầy cảm xúc. Những cuộc gặp gỡ đang chờ đợi chúng ta, nhưng một cách thường xuyên, chúng ta đã tránh không cho chúng dến. Cho dù, nếu chúng ta tuyệt vọng, nếu chúng ta không có gì để mất, hoặc nếu chúng ta tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống, thì bản thân những tiết lộ chưa được biết tới đó và cả thế giới của chúng ta đều đổi hướng.
Mọi người đều biết yêu như thế nào, bởi tất cả chúng ta đều được sinh ra với món qua tình yêu. Một số người có tài năng bẩm sinh về lĩnh vực này, nhưng phần lớn chúng ta đều phải học lại, để ghi nhớ cách yêu, và mỗi người, không có ngoại lệ, đều cần phải thắp lên những đống lửa mừng của cảm xúc đã qua, để làm sống lại những niềm vui nỗi buồn, những thăng trầm, cho tới khi họ có thể thấy được sợi dây kết nối vẫn tồn tại ẩn sau mỗi cuộc đối đầu mới; bởi vì luôn có một sợi dây kết nối như thế.
Và rồi, cơ thể chúng ta học nói thứ ngôn ngữ của tâm hồn, vẫn được biết đến như tình dục, đó chính là cái mà tôi có thể tặng cho người đàn ông đã mang trả lại linh hồn cho tôi, cho dù anh ấy không hề biết anh ấy quan trọng đối với cuộc đời tôi như thế nào. Đó là điều anh ấy đã hỏi xin tôi và đó là điều anh ấy sẽ có; tôi muốn anh ấy được hạnh phúc, rất hạnh phúc.