Chương 28
Nyah, người duy nhất trong số các đồng nghiệp mà Maria chia sẻ một mối quan hệ có thể coi là tình bạn, gọi nàng lại ngay khi nàng bước vào câu lạc bộ. Chị ta đang ngồi với một quý ông phương Đông, và cả hai đang cười vui vẻ.
“Nhìn này”, chị ta nói với Maria. “Hãy nhìn cái thứ mà anh ta muốn tôi làm với anh ta này.”
Người đàn ông phương Đông lịch lãm trao một cái nhìn hiểu ý, vẫn mỉm cười, anh ta mở cái hộp trông có vẻ giống hộp đựng xì gà. Milan đang theo dõi từ xa đề phòng trường hợp chiếc hộp đó chứa thuốc phiện hay ống tiêm chích. Nhưng không phải, đó là một thứ mà thậm chí Milan cũng không biết mình phải làm gì với nó, nhưng không phải là quá đặc biệt.
“Nó trông giống thứ gì đó có từ thế kỷ trước!” Maria nói.
“Nó là”, người đàn ông phương Đông nói với vẻ phẫn nộ. “Nó đã có hơn một trăm năm tuổi rồi và nó đáng giá một gia tài.”
Cái Maria nhìn thấy là một mạch điện đèn chân không, có tay cầm, có những mạch dẫn điện, những chỗ tiếp nối kim loại nhỏ xíu và những bộ pin. Nó trông như bên trong của một chiếc radio cổ, với hai đầu dây dẫn ra ngoài, ở cuối mỗi đầu là những cái que nhỏ bằng thủy tinh, khoảng bằng một ngón tay. Nó chắc chắn là không giống thứ gì đó đáng giá cả một gia tài.
“Nó hoạt động thế nào?”
Nyah không thích câu hỏi của Maria. Mặc dù chị ta tin tưởng Maria, nhưng người ta vẫn có thể thay đổi chỉ trong giây lát, và Maria cũng có thể để mắt đến ông khách của chị ta.
“Anh ấy vừa giải thích xong. Nó là cây Gậy Tía.”
Và quay sang người đàn ông phương Đông, chị ta đề nghị họ nên đi, vì chị ta đã quyết định nhận lời mời của anh ta. Tuy nhiên, người đàn ông dường như thấy vui vì món đồ chơi của anh ta đã khuẩy động được sự quan tâm thích thú đến thế.
“Khoảng năm 1900, khi những bộ pin đầu tiên xuất hiện trên thị trường, nền y học truyền thống bắt đầu thử nghiệm với điện để xem liệu nó có thể điều trị được bệnh tâm thần và chứng cuồng loạn hay không. Nó cũng được dùng để loại bỏ các chấm mụn và kích thích da. Cô nhìn thấy hai điểm đầu cuối này chứ? Vậy thì, chúng được đặt ở đây”, anh ta ra dấu về phía hai thái dương, “và bộ pin này tạo ra một hiện tượng tĩnh điện mà cô vẫn thấy ở Thụy Sĩ mỗi khi không khí quá khô.”
Hiện tượng tĩnh điện không bao giờ xuất hiện ở Brazil, nhưng lại rất thường xảy ra ở Thụy Sĩ. Maria đã phát hiện thấy nó vào một ngày khi nàng mở cửa xe taxi, nàng đã nghe thấy một tiếng tanh tách và bị giật mình. Nàng nghĩ chắc đó là bộ phận nào đó bị hỏng trong chiếc ô tô nên đã phàn nàn, nói rằng nàng sẽ không trả tiền xe, người lái xe đã lăng mạ nàng và bảo nàng ngu ngốc. Anh ta đã đúng; đó không phải là tại chiếc xe mà do không khí hanh khô. Sau vài lần bị giật mình nữa, nàng bắt đầu sợ chạm vào những thứ làm từ kim loại, cho tới khi ở trong một siêu thị nàng phát hiện ra một chiếc vòng tay nàng đeo có thể phóng điện đã được tích tụ vào cơ thể.
Nàng quay qua người đàn ông:
“Nhưng thật là khó chịu.”
Nyah càng lúc càng bực tức với những lời bình luận của Maria. Để tránh những cuộc mâu thuẫn trong tương lai với người bạn có thể là duy nhất, chị ta vòng tay qua vai của anh chàng phương Đông, để thể hiện rõ là sẽ không còn nghi ngờ nào nữa về việc anh ta thuộc về ai.
“Tùy thuộc vào chỗ cô đặt nó”, anh ta nói và cười to.
Anh ta xoay cái tay cầm nhỏ và hai đầu que như chuyển sang màu tím. Anh ta đặt nhanh chúng lên người hai cô gái; có một tiếng tanh tách, nhưng có va chạm tạo cảm giác buồn hơn là đau.
Milan đi tới.
“Xin ông vui lòng không sử dụng thứ đó ở đây.”
Người đàn ông cho những chiếc que trở lại hộp. Nyah chộp lấy thời cơ ấy đề nghị rằng họ nên đi thẳng tới khách sạn. Anh chàng có vẻ khá là thất vọng, vì sự xuất hiện của người mới đến có vẻ thích thú với thứ máy móc của anh ta hơn người phụ nữ đang đề nghị trở lại khách sạn cùng anh ta. Anh ta mặc áo khoác và xếp gọn chiếc hộp vào trong một chiếc túi xách da, nói:
“Họ bắt đầu tái sản xuất chúng, chúng đã trở nên khá là thịnh hành đối với những người đang tìm kiếm khoái cảm đặc biệt. Nhưng cô chỉ tìm thấy được những cái như thế này ở những bộ sưu tập y học hiếm hoi, ở viện bảo tàng và cửa hàng đồ cổ thôi.”
Milan và Maria chỉ đứng đó, không biết nói gì.
“Anh đã bao giờ nhìn thấy một cái như thế trước đây chưa?”
“Không giống thế, chưa. Nó có thể đáng giá cả một gia tài, nhưng anh ta là quản lý cao cấp của một công ty dầu khí… Dù sao tôi đã nhìn thấy những cái hiện đại như thế.”
“Họ làm gì với chúng?”
“Một người đàn ông đặt chúng vào phía trong cơ thể anh ta…và rồi yêu cầu người phụ nữ xoay tay cầm. Anh ta có một cơn sốc điện ở bên trong.”
“Anh ta không thể tự làm điều đó sao?”
“Cô có thể tự thực hiện những hành động gợi tình, nhưng nếu họ không còn tin rằng nó thú vị hơn là cùng với một người khác, quán bar của tôi sẽ phá sản còn cô sẽ phải tìm việc ở một cửa hàng bán rau quả. À, vị khách đặc biệt của cô nói sẽ tới đây tối nay, vì vậy hãy đảm bảo rằng cô từ chối bất kỳ lời mời nào khác.”
“Ồ, tôi sẽ làm thế, bao gồm cả anh. Tôi đến để nói lời chào tạm biệt. Tôi sắp đi.”
Milan không phản ứng gì.
“Là anh chàng họa sĩ phải không?”
“Không, là Copacabana. Luôn có một giới hạn cho mọi thứ, và tôi đã chạm tới giới hạn của mình vào sáng nay khi tôi đang nhìn chiếc đồng hồ hoa gần cái hồ đó.”
“Và giới hạn đó là gì?”
“Cái giá của một nông trại tại một vùng hẻo lánh của Brazil. Tôi biết tôi có thể kiếm nhiểu tiền hơn, tôi có thể làm việc thêm một năm nữa – rốt cuộc thì nó có gì khác biệt chứ?”
À, tôi biết nó sẽ tạo ra điều gì khác biệt rồi; tôi sẽ bị mắc trong các bẫy này vĩnh viễn, giống như ngài và những khách hàng vậy, những thương gia, những chiêu đãi viên hàng không, những anh chàng tài năng, những nhà điều hành các công ty ghi âm, và rất nhiều những người đàn ông tôi đã biết, với họ tôi đã bán thời gian của tôi và đó là thứ họ không thể bán lại cho tôi. Nếu tôi ở đây thêm một ngày, tôi sẽ ở đâu thêm một năm nữa, và nếu tôi ở đây thêm một năm nữa, tôi sẽ không bao giờ có thể ra đi.
Milan gật đầu một cách thận trọng, như thể anh ta hiểu và đồng ý với mọi điều nàng nói, mặc dù anh ta không thể nói bất cứ điều gì, vì sợ tiêm nhiễm điều đó vào đầu tất cả các cô gái đang làm việc cho anh ta. Anh ta là một người đàn ông tốt, dù anh ta không chúc phúc cho nàng, cũng không cố thử thuyết phục rằng nàng đã sai.
Nàng cảm ơn anh ta và gọi một ly champagne, nàng không thể chịu được nếu thêm một ly cocktail hoa quả nữa. Nàng có thể uống bây giờ khi nàng không làm việc. Milan bảo nàng gọi điện cho anh ta nếu nàng cần bất cứ thứ gì; nàng sẽ luôn được chào đón.
Nàng trả tiền cho ly rượu và anh ta nói nó là của nhà. Nàng chấp nhận: xét tới cùng thì nàng đã mang lại cho ngôi nhà này một món lời còn lớn hơn nhiều so với ly rượu đó.
Trích từ nhật ký của Maria, khi nàng về đến nhà.
Tôi không thể nhớ chính xác là khi nào, nhưng một ngày Chủ nhật gần đây, tôi đã quyết định đi dự lễ ở nhà thờ. Sau một lúc, tôi nhận ra là tôi đã vào nhầm – đó là một nhà thờ của người theo đạo Tin Lành.
Tôi đã định đi ra, nhưng cha xứ vừa bắt đầu bài thuyết giảng của ông, và tôi nghĩ sẽ thật thô lỗ nếu đứng dậy, một bài kinh thật sự, bởi vì ngày hôm đó tôi đã nghe được những điều tôi rất cần phải nghe.
Cha xứ đã nói điều gì đó giống như:
“Trong tất cả các ngôn ngữ trên thế gian, đều có cùng một câu ngạn ngữ: “Mắt không nhìn thấy thì trái tim không đau”. À, tôi nói rằng không hề có mọt chút sự thật nào trong câu nói đó. Chúng càng ở xa, thì tất cả những cảm xúc mà chúng ta cố trấn áp và quên lãng lại càng gần gũi với trái tim ta hơn. Nếu chúng ta đang phải sống tha hương, chúng ta sẽ muốn tích giữ mọi ký ức dù là nhỏ bé của nguồn cội ấy. Nếu ta ở cách xa những người ta yêu thương, mỗi người lướt qua trên phố đều sẽ gợi cho ta nhớ về họ.”
Những chân lý trong sách Phúc âm đã dạy, cũng như tất cả những lời dạy thiêng liêng của tất cả các tôn giáo đều được ghi lại trong hoàn cảnh phải sống tha hương, trong hành trình kiếm tìm sự thấu hiểu của Chúa, niềm tin ở con người, cuộc hành hương của những linh hồn phiêu bạt trên mặt đất. Tổ tiên của chúng ta đã không biết, cũng như chúng ta không biết, thánh thần kỳ vọng từ cuộc sống của chúng ta – và không có gì để nghi ngờ cả khi sách được viết, tranh được vẽ, bởi vì chúng ta không muốn quên đi chúng ta là ai – và chúng ta cũng không thể biết điều kỳ vọng ấy là gì.
Cuối buổi lễ, tôi gặp cha xứ để cảm ơn ông: Tôi đã nói rằng tôi là một người lạ mặt giữa một miền đất xa lạ, và tôi cảm ơn cha vì đã nhắc tôi nhớ rằng có những thứ đôi mắt không nhìn thấy, nhưng trái tim vẫn đau. Và trái tim tôi đang rất đau, hôm nay tôi sẽ ra đi.