Chương 30

Trong nhà thờ không có một ai khi nàng bước vào, và trong sự tĩnh lặng, nàng có thể kiểm tra những ô cửa kính màu lộng lẫy, được ánh sáng ban ngày chiếu vào từ bên ngoài, và đã được rửa sạch nhờ trận bão đêm trước. Nàng đứng trước một cây thánh giá rỗng không; đối mặt với nàng không phải một dụng cụ tra tấn mà là một cái xác chết đẫm máu của một người đàn ông đã chết, nhưng là biểu tượng của sự hồi sinh, nơi mà dụng cụ tra tấn đã mất đi tất cả ý nghĩa của nó, sự kinh hoàng của nó, tầm quan trọng của nó. Nàng nhớ đến chiếc roi da vào cái đêm đầy sấm chớp; nó cũng là một thứ tra tấn. “Chúa ơi, tôi đang nói gì thế này?”

Nàng cảm thấy hài lòng khi không phải nhìn bất cứ hình ảnh nào của những vị thánh chịu cực hình, bị phủ đầy những vết máu và các vết thương hở hoác – đây chỉ đơn giản là nơi người ta tụ họp để sùng kính một cái gì đó mà họ không thể hiểu được.

Nàng đứng trước chiếc bình đựng nước thánh, nơi giữ thân xác của Chúa Jesus, người mà nàng vẫn luôn tin tưởng, mặc dù từ lâu nay nàng đã không còn nghĩ đến Người. Nàng quỳ xuống và hứa với Chúa Trời, Đức Mẹ Đồng Trinh, Chúa Jesus và tất cả các vị thánh rằng dù cho điều gì xảy ra vào ngày hôm đó, nàng cũng không thay đổi ý định của mình, nàng sẽ ra đi. Nàng hứa bởi nàng biết quá rõ cái bẫy của tình yêu, và biết chúng có thể làm thay đổi ý định của một phụ nữ dễ dàng như thế nào.

Ngay sau đó, nàng cảm thấy có một bàn tay chạm lên vai mình, nàng hơi ngẩng đầu lên và thế là khuôn mặt nàng nằm yên trong bàn tay đó.

“Em thế nào?”

“Em ổn”, nàng trả lời bằng một giọng nói không có chút biểu hiện nào của sự băn khoăn hay xúc động. “Em ổn. Chúng mình đi uống một ly cà phê nhé.”

Họ rời khỏi nhà thờ, tay trong tay, như thể họ là hai người yêu nhau mới gặp lại sau thời gian dài. Họ hôn nhau ngay ở nơi công cộng, một số kẻ ném cho họ những ánh nhìn khó chịu; nhưng cả hai đều mỉm cười trước sự bực bội mà họ đang là nguyên nhân và trước những khao khát mà họ đang khuấy động bằng lối cư xử đáng xấu hổ của mình, bởi vì họ biết rằng thực ra những người đó đang ước chính họ có thể làm điều ấy. Đó là một hành động thực sự đáng xấu hổ.

Họ vào một quán cà phê giống như bất kỳ quán cà phê nào, nhưng chiều hôm đó, nó lại khác, bởi vì họ đang ở cùng nhau và bởi vì họ đang yêu nhau. Họ nói chuyện về Geneva, về những khó khăn trong tiếng Pháp, về những ô cửa sổ kính màu trong nhà thờ nọ, về những tác hại của việc hút thuốc – cả hai đều hút thuốc và không có ý định sẽ từ bỏ dù là một chút.

Nàng cố nài đòi trả tiền cà phê và chàng đồng ý. Họ đến cuộc triển lãm và nàng đã được biết thế giới của chàng: những nghệ sĩ, những người giàu có, họ trông còn giàu có hơn cả bình thường, những triệu phú trông có vẻ khiêm tốn, họ đang bàn luận về những thứ mà thậm chí nàng chưa từng nghe nói đến. Tất cả bọn họ đều thích nàng và tán thưởng tiếng Pháp của nàng; họ hỏi về lễ hội Carnival, về bóng đá, về âm nhạc Brazil. Họ tốt bụng, lịch sự, tử tế và quyến rũ.

Khi họ đi rồi, chàng quay sang nói với nàng rằng chàng sẽ đến câu lạc bộ tối nay để gặp nàng. Nàng xin chàng đừng đến, nàng sẽ nghỉ làm tối nay và muốn mời chàng ăn tối.

Chàng nhận lời và họ chào tạm biệt, sắp xếp cuộc hẹn tại nhà chàng trước khi cùng đi ăn tối ở một nhà hàng thú vị trên quảng trường nhỏ ở Cologny, nơi họ thường đi taxi ngang qua, và là nơi nàng đã luôn muốn dừng lại nhưng chưa bao giờ dám yêu cầu chàng làm vậy.

Rồi Maria nhớ ra một người bạn của nàng và quyết định đi đến thư viện để nói với bà ấy rằng nàng sẽ không quay lại đó nữa.

Nàng bị kẹt giữa dòng xe dường như bất tận, cho tới khi những người Kurd (lại một lần nữa) kết thúc cuộc biểu tình của họ và những chiếc ô tô con có thể di chuyển. Nhưng bây giờ nàng đang là bà chủ thời gian của chính nàng, và chuyện kẹt xe không là vấn đề gì cả.

Khi nàng đến thư viện có vẻ như nó sắp đóng cửa.

“Tha lỗi cho tôi nếu tôi đang quá tự ý nhưng tôi không có bất kỳ ai khác, bất kỳ cô bạn nào, tôi có thể nói chuyện với cô một lát được không?” Người thủ thư nói ngay khi Maria đến nơi.

Bà ấy không có một người bạn gái nào ư? Sau khi dành cả cuộc đời bà để sống ở một nơi và gặp gỡ tất cả mọi loại người trong công việc, chẳng lẽ bà ấy thực sự không có một ai có thể nói chuyện cùng sao? Maria đã tìm thấy một ai đó giống chính nàng, hay đúng hơn là, giống mọi người.

“Tôi đang suy nghĩ về điều tôi đã đọc được về âm vật…”

Cứ như thể bà ây chưa từng nghĩ về bất cứ điều gì khác ấy!

“Chỉ là, dù tôi đã từng quan hệ với chồng mình, nhưng tôi luôn thấy rất khó khăn để đạt được khoái cảm tột đỉnh trong suốt quá trình giao hợp. Cô có nghĩ điều đó là bình thường không?”

“Bà có thấy là bình thường không khi hàng ngày có cuộc biểu tình của những người Kurd? Khi những người phụ nữ đang yêu chạy trốn khỏi chàng Hoàng Tử Quyến Rũ của họ? Khi người ta mong muốn có những nông trại hơn là tình yêu? Khi đàn ông và đàn bà bán thời gian của họ, nhưng không bao giờ có thể mua lại nó? Và còn nữa, tất cả những điều đang xảy ra, vậy thì việc tôi tin hay không tin, thật sự không thành vấn đề; tất cả những điều này là bình thường. Mọi thứ đi ngược lại Tự nhiên, ngược lại những khao khát thầm kín nhất, đều là bình thường trong mắt chúng ta, thậm chí cho dù nó có là sự lầm lạc dưới con mắt của Chúa.

Chúng ta kiếm tìm cảnh địa ngục của chính chúng ta, chúng ta dành hàng thiên niên kỷ để xây dựng nó, và sau rất nhiều nỗ lực, giờ chúng ta có thế sống theo cách tồi tệ nhất.”

Nàng nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt nàng, lần đầu tiên, nàng hỏi tên bà là gì (nàng chỉ biết họ của bà). Tên bà là Heidi, bà đã kết hôn được ba mươi năm và chưa bao giờ - chưa bao giờ! – trong suốt thời gian đó bà tự hỏi chính mình xem liệu việc không có được một lần khoái cảm tột đỉnh khi quan hệ với chồng có phải là bình thường hay không.

“Tôi không biết là tôi có nên đọc tất cả những thứ này hay không nữa! Có lẽ tốt hơn là nên sống trong sự ngây thơ, luôn tin rằng một người chồng chung thủy, một căn hộ có thể nhìn ra hồ, cùng ba đứa con và công việc của một công chức nhà nước, là tất cả những gì mà một người phụ nữ có thể mong muốn. Nhưng giờ đây, từ khi cô đến, và từ khi tôi đọc cuốn sách đầu tiên đó, tôi đã bị ám ảnh về việc cuộc đời tôi đã trở thành cái gì. Liệu có phải mọi người đều như thế không?”

“Tôi không thể đảm bảo với bà là họ đều thế.”

Và đứng trước người phụ nữ đang hỏi xin lời khuyên của nàng, Maria cảm thấy bản thân nàng cực kỳ thông thái và hiểu biết.

“Cô có muốn cho cô biết vài điều không?”

Maria gật đầu.

“Hiển nhiên cô còn quá trẻ để hiểu những điều này, nhưng đó chính là lý do tôi muốn chia sẻ chút ít về cuộc đời mình với cô, để cô không mắc phải những sai lầm giống tôi.

Nhưng vì sao chồng tôi lại không bao giờ chú ý đến âm vật của tôi? Anh ấy cho rằng cơn cực khoái xảy ra ở trong đường âm đạo, và tôi thấy rằng thật sự, thật sự rất khó khăn khi phải giả vờ như điều mà anh ấy tưởng tượng chính là điều tôi cảm thấy. Dĩ nhiên, tôi đã trải qua khoái cảm, nhưng là một loại khoái cảm khác. Đó chỉ là khi sự cọ xát diễn ra ở phần cơ thể phía trên… cô hiểu ý tôi là gì chứ? ”

“Tôi hiểu.”

“Và giờ thì tôi đã biết lý do tại sao. Nó ở trong đó”, bà chỉ tay về phía một cuốn sách ở trên bàn, mà tựa đề của nó Maria không nhìn thấy được. “Trong đó có rất nhiều dây thần kinh đầu mút để kết nối âm đạo với điểm G, và đó là điểm mấu chốt để có khoái cảm tột đỉnh. Nhưng đàn ông nghĩ rằng tất cả việc phải làm chỉ là đưa cái đó vào. Cô có biết điểm G là cái gì không?”

“Có, chúng ta đã nói về nó vào hôm trước”, Maria nói, nhập vai Cô Gái Ngây Thơ. “Khi bạn đi vào một ngôi nhà, ở tầng một, cửa sổ phía sau.”

“Đúng vậy!” Và đôi mắt của bà thủ thư sáng lên. “Chỉ cần cô thử hỏi trong đám bạn trai của cô xem đã có ai nghe nói về nó chưa. Không ai cả! Thật ngu xuẩn. Nhưng sau khi một người Italia phát hiện ra âm vật, điểm G là phát hiện của thế kỷ XX! Nó nhanh chóng có mặt trên tất cả các tiêu đề lớn, và rồi không ai sẽ có thể làm ngơ với nó lâu hơn nữa! Cô có suy nghĩ gì về cuộc cách mạng trong thời đại chúng ta đang sống không?”

Maria liếc nhìn đồng hồ đeo tay của nàng, và Heidi nhận ra là bà cần phải nói nhanh, để dạy cho cô gái trẻ xinhh đẹp này biết rằng tất cả phụ nữ đều có quyền được hạnh phúc và được thỏa mãn, để thế hệ sau nên được hưởng lợi ích từ tất cả những khám phá khoa học lạ thường này.

“Tiến sĩ Freud đã không đồng ý với điều đó bởi vì ông ta không phải là phụ nữ, và khi ông ta đã có được cực khoái thông qua cái của quý của ông ta, thì ông ta cảm thấy rằng phụ nữ, vì thế, phải có được khoái cảm ở âm đạo của họ. Chúng ta phải bắt đầu quay về với những điều căn bản, với những thứ đã luôn cho chúng ta khoái cảm: âm vật và điểm G! Rất ít phụ nữ được hưởng một quan hệ tình dục thỏa mãn, vì vậy nếu cô có vấn đề khó khăn trong việc đạt tới khoái cảm mà cô đáng được hưởng, hãy để tôi gợi ý điều này: thay đổi tư thế. Hãy để bạn tình của cô nằm và cô ở trên; âm vật của cô sẽ chạm vào cơ thể anh ta mạnh hơn và cô – chứ không phải anh ta – sẽ có được những kích thích mà cô cần. Hoặc hơn thế nữa, là những kích thích mà cô đáng được hưởng!”

Trong lúc đó, Maria đang cố giả vờ như nàng không chú ý lắng nghe cuộc nói chuyện này. Nàng không phải là người duy nhất! Nàng không có vấn đề gì về giới tính, tất cả chỉ là vấn đề của khoa học giải phẫu! Nàng muốn ôm hôn người phụ nữ này, như thể một khối nặng khổng lồ đã được nhấc ra khỏi tim nàng. Thật tốt biết bao khi khám phá ra điều này trong khi nàng vẫn còn trẻ trung! Thật là một ngày kỳ diệu! Heidi nở một nụ cười bí ẩn.

“Họ có thể không biết nó, nhưng chúng ta cũng có một cái dựng lên được. Âm vật trở nên cương cứng!”

“Họ” chắc chắn là ám chỉ đàn ông. Vì đây là một cuộc nói chuyện thân tình, nên Maria quyết định đặt một câu hỏi mạo hiểm:

“Bà từng có một cuộc tình vụng trộm nào chưa?”

Bà thủ thư nhìn có vẻ bị sốc. Đôi mắt bà mất đi ánh sáng của một ngọn lửa thiêng, bà đỏ mặt, dù cho nó là cơn thịnh nộ hay một sự ngượng ngùng thì cũng không thể nói thành lời. Tuy vậy, sau mọt lúc, trận chiến giữa việc nói ra sự thật hay ngụy biện kết thúc. Bà chỉ đơn giản là thay đổi chủ đề của cuộc nói chuyện.

“Trở lại với trạng thái cương cứng của chúng ta, cô có biết rằng nó sẽ trở nên cương cứng không?”

“Có, tôi đã biết điều đó từ khi còn là một đứa trẻ cơ.”

Heidi có vẻ thất vọng. Có lẽ bà đã chưa bao giờ chú ý tới điều đó. Tuy nhiên, bà vẫn tiếp tục:

“Dù sao thì, nhìn bên ngoài, nếu cô chà xát một ngón tay quanh nó, và không chạm vào chỗ đỉnh thực sự, cô có thể trải qua khoái cảm mãnh liệt hơn. Bởi vậy hãy chú ý đấy! Đàn ông, những người thực sự tôn trọng cơ thể phụ nữ thì gần như ngay lập tức sẽ chạm vào cái đỉnh đó, mà không biết rằng điều này đôi khi có thể là khá đau, cô có đồng ý không? Vậy thì, sau lần đầu tiên hoặc lần thứ hai quan hệ, hãy kiểm soát tình huống: lên tới đỉnh, quyết định mức độ nào và khi nào nên gấp gáp, thúc bách, và khi nào thì mức độ nên tăng và giảm với nhịp điệu khi cô thấy phù hợp. Theo cuốn sách mà tôi đang đọc, thì một cuộc trao đổi cởi mở, thẳng thắn về chuyện ấy cũng có thể là một ý tưởng hay đấy.

“Bà đã bao giờ có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với chồng bà chưa?”

Một lần nữa, Heidi tránh câu hỏi thẳng thắn này, và nói rằng mọi chuyện rồi sẽ khác. Giờ bà thấy hứng thú hơn với việc chia sẻ những kinh nghiệm tri thức của bà.

“Hãy cố nghĩ về âm vật của cô như là những cái kim đồng hồ và yêu cầu bạn tình của cô di chuyển nó trở về sau và tới trước trong khoảng một và một, cô có hiểu không?”

Phải, nàng biết người phụ nữ này đang nói về điều gì và không hoàn toàn đồng ý, cho dù cuốn sách đó không nói quá thật. Ngay khi bà nói đến từ “đồng hồ”, Maria lại liếc vào chiếc đồng hồ đeo tay của nàng và giải thích rằng nàng thật sự đến để nói lời tạm biệt, vì công việc của nàng ở đây đã kết thúc. Nhưng người phụ nữ dường như không nghe nàng nói.

“Cô có muốn mượn cuốn sách này không?”

“Không, cảm ơn. Tôi đang có nhiều thứ khác phải suy nghĩ trong lúc này.”

“Và cô không muốn mượn bất cứ cuốn nào khác sao?”

“Không. Tôi sắp về nước, nhưng tôi chỉ muốn đến cảm ơn bà vì đã luôn luôn đối xử với tôi bằng sự tôn trọng và thấu hiểu. Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một dịp nào đó.”

Họ bắt tay và chúc nhau hạnh phúc.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện