Chương 02 - Phần 1
Đền nữ thần ASTARTE
"Thưa mục sư Pender, ngài định kể lại chuyện gì đây?"
Ngài mục sư nhếch mép cười, khoan thai nói:
"Cả đời tôi quanh quẩn nơi chốn lặng lẽ," ông nói, "chẳng nghe thấy biến cố gì lớn lao. Nhớ lại cái hồi còn thanh niên tôi đã trải qua những kỷ niệm không thể quên."
"Ồ." Joyce Lempriere thích thú kêu lên.
"Chuyện đó với tôi không khi nào quên," ngài mục sư kể lại. "Nó đã in sâu trong trí từ dạo đó, mãi đến hôm nay, dù chỉ gợi lại nhưng tôi nhớ rõ mồn một cái cảnh tượng khủng khiếp... nhìn nạn nhân chết tức tưởi vì một lý do không đâu."
"Nghe kể tôi thấy rùng mình, Pender." Ngài Henry hồi hộp.
"Từ lúc đó, hễ mỗi khi nghe ai nhắc tới cảnh tượng đó tôi cảm thấy không cười nổi. Chuyện đó có thật mà. Có rất nhiều cái ta vừa cảm thấy lành hoặc dữ, dường như vừa có cảm giác là có một thế lực vô hình nào đó."
"Ngôi nhà đó, Larches, như thể là một điềm gở." Bà Marple nhắc lại. "Lão Smithers mất hết của trắng tay phải bỏ đi nơi khác. Tiếp đến nhà Carslakes, đến một bữa Johnny Carslake té cầu thang gãy chân, bà Carslake sức khỏe suy yếu phải đi về miền nam nước Pháp tịnh dưỡng. Nghe nói nhà Burdens mới dọn về ở thì ông Burden phải vô nằm nhà thương chờ mổ."
"Nói chung tôi thấy các người chỉ tin vô chuyện mê tín dị đoan." Ông luật sư Petherich nói. "Nơi đó đã chịu nhiều mất mát nên thiên hạ phao tin đồn đại vô tội vạ."
"Tôi biết một vài 'hồn ma' tính cách mạnh mẽ còn hơn cả người thật." Ngài Henry vừa cười khúc khích vừa kể.
"Tôi đề nghị," Raymond nói, "ta ngồi lại lắng nghe ngài Pender kể tiếp câu chuyện."
Joyce đứng dậy với tay tắt bớt hai ngọn đèn, căn phòng sáng lên nhờ ánh lửa từ bếp sưởi.
"Một bầu không khí u tịch," cô nói. "Nào ta có thể bắt đầu được rồi đấy."
Ngài Pender nhìn qua nàng cười, ông ngồi dựa lưng ra sau ghế gỡ cặp kính kẹp mũi ra, ông bồi hồi kể lại:
"Ở đây có ai biết vùng cao nguyên Dartmoor chưa. Câu chuyện tôi sắp kể đây xảy ra ở một nơi gần biên giới Dartmoor. Ngôi nhà là một món tài sản rất quý giá, bán mấy năm nhưng chưa có ai tới dạm hỏi. Lúc đó nhằm vào mùa đông lạnh lẽo, nhưng ai cũng nhìn thấy những nét đẹp kỳ ảo của ngôi nhà. Về sau nó được bán cho một vị khách tên là Haydon - ông Richard Haydon. Tôi biết ông từ ngày còn học ở đại học, bẵng đi một thời gian chúng tôi không liên lạc dù vẫn còn gắn bó. Cho đến khi nhận được giấy mời tới thăm khu rừng có tên gọi là Silent Grove - là cái tên mà ông mới đặt khi làm chủ ở đây."
"Bữa tiệc mời không có gì là ồn ào. Chủ nhân Richard Haydon và người bà con tên là Elliot Haydon. Ngoài ra còn có phu nhân Monnering dắt theo cô con gái mắt mũi xấu xí, dáng điệu rụt rè tên là Violet. Hai vợ chồng Đại úy Rogevin là những nhà chơi thể thao, mặt mũi rám nắng, thích môn đua ngựa, săn bắn. Phải kể thêm hai vợ chồng trẻ nhà Syrnonds và cả cô nàng Diana Ashley. Tôi biết chút ít về cô nàng này. Hình chụp cô nàng được đưa lên báo xã hội thường xuyên, một trong những người đẹp nhiều tai tiếng nhất trong vùng. Sự xuất hiện của nàng phải nói là gây xôn xao. Trông bề ngoài ngăm ngăm đen, khổ người cao ráo, làn da phơn phớt màu kem nhạt. Đôi mắt đen láy khép hờ nhìn chếch về một bên tạo cho nàng một gương mặt huyền bí đông phương. Nàng được trời phú cho giọng nói thanh tao."
"Tôi biết ngay ông bạn Richard Haydon say mê con bé, đoán chừng bữa tiệc có ý dành riêng cho nàng. Còn nàng nghĩ ngợi ra sao tôi chịu, không thể đoán. Nàng có những sở thích bốc đồng. Một hôm đang nói chuyện với Richard nàng không thèm nhìn đến những người xung quanh, qua bữa sau đổi ý thích, tán tỉnh Elliot anh chàng bà con cùng họ.
Hôm đó, cô ta quên bẵng Richard, tật xấu không chừa, cô ta liếc mắt đưa tình với anh chàng bác sĩ Symonds âm thầm lặng lẽ ngồi khuất ở một nơi."
"Qua bữa sau tôi được chủ nhà dẫn đi coi một vòng quanh nhà. Nhà thì chẳng có gì lạ, xây bằng loại đá granite lấy ở Devonshire, một chất liệu xây dựng bền bỉ, không đẹp nhưng mát mẻ thoải mái. Đứng bên cửa sổ nhìn ra bao quát cả một vùng quang cảnh Moor, những dãy đồi phủ kín loài cây chịu hạn, cây Tors."
"Xuôi theo triền đồi Tor, nơi gần nhất nổi lên những chòi nhà tranh di tích thời kỳ Đồ Đá. Bên quả đồi kia là khu mộ cổ vừa được khai quật, thu nhặt được vài mớ dụng cụ bằng đồng còn sót lại. Haydon là một tay thích sưu tầm đồ cổ, ông ta thao thao kể đây là nơi còn lưu lại rất nhiều di tích thời cổ."
"Những cư dân thời kỳ Đồ Đá mới, người Druids, người Roman cả những dấu tích của giống người cổ đại Phoenicians còn lưu lại nơi đây."
"Có thể nói chỉ còn nơi này còn sót lại nhiều điều kỳ thú," ông ta kể. "Nơi này được đặt cho cái tên là Silen Grove. Thế đấy, ta sẽ hiểu ngay vì sao vùng đất được đặt cho một cái tên lạ hoắc."
"Ông ta chỉ tay về phía trước mặt, một vùng đất trống trải - một vùng đá sỏi, chỉ còn loài cây thạch thảo, cây dương xỉ - phải đi xa hơn trăm mét mới đến cánh rừng rậm rạp."
"Đây là khu di tích thời cổ," Haydon nói, "cây khô lâu nay đã được trồng mới, nhìn bao quát tưởng đâu là khu rừng nguyên sinh - như trong thời kỳ người Phoencians đi khai phá. Hãy đi theo tôi."
"Chúng tôi đi theo ông ta. Vừa thấy khu rừng một cảm giác kỳ lạ ập đến với tôi. Phải nói như lạc lối vô một vùng tĩnh lặng, cây cối um tùm không nghe thấy một tiếng chim hót. Một cảm giác ghê rợn và hoang vắng. Tôi nhìn lại thấy Haydon nhếch mép cười khó hiểu."
"Ông thấy chỗ này ra sao, Pender?"Ô ta hỏi tôi. "Có gì lạ à? Hay là ông thấy khó chịu trong người?"
"Tôi không thích chỗ này." Tôi lặng lẽ đáp.
"Đó là cảm giác của ông. Đây là cứ điểm của một bộ tộc thời trước nghịch với tín ngưỡng của ông. Nơi đây là khu rừng Nữ thần Astarte."
"Nữ thần Astarte?"
"Astarte hay là Ishtar hoặc Ashtoreth, gọi theo cách nào cũng được. Tôi thích gọi tên Astarte như người Phoencian. Quanh vùng này có một khu rừng gọi là Grove of Astarte nằm về hướng Bắc của bức tường thành. Tuy chưa rõ nhưng tôi tin là đã có một khu rừng mang tên Grove of Astarte. Không đâu xa, ngay trong khu rừng này xưa kia là nơi tế lễ linh thiêng."
"Tế lễ linh thiêng?" Diana Ashley nói khẽ, mắt nàng nhìn xa xôi. "Họ là ai vậy, tôi chưa hiểu."
"Một bộ tộc không có tiếng tăm." Đại úy Roger cười vang, nói bâng quơ.
Haydon chẳng màng để ý.
"Theo tôi có thể còn một ngôi đền ngự trị ngay giữa khu rừng." Ông kể. "Tôi chưa vô tới ngôi đền, nhưng nghĩ là có nó!
"Cũng vừa lúc chúng tôi bước ra ngoài tới một nơi trống trải ngay giữa cánh rừng. Ngay nơi này có một cái chòi xây bằng đá. Diana Ashley ngơ ngác nhìn qua Haydon.
"Tôi nghĩ nên gọi nó là Idol House," ông ta nói. "Đấy là ngôi đền Idol House of Astarte."
"Ông ta đi vô trong. Bên trong phía trước mặt chúng tôi là một cây cột gỗ mun khắc chạm hình tượng ngươi đàn bà sừng nhọn, cưỡi sư tử."
"Nữ Thần Astarte của người Phoenician," ông Haydon vừa nói, "Nữ thần Mặt trăng."
"Nữ thần Mặt trăng." Diana kêu lên một tiếng. "Chà, đêm nay ta làm tiệc giữa rừng thử một bữa. Ta mặc đồ hóa trang. Tất cả cùng bước ra ngoài dạo dưới ánh trăng làm lễ tôn vinh nữ thần Astarte."
"Bỗng tôi xoay người lại, nhanh chân, Elliot Haydon - người anh em họ với Richard - tiến lại gần chỗ tôi đứng."
"Ông không thích mấy chỗ này hở Padre?" Anh ta hỏi.
"Không." Tôi nói ra ngay. "Không thích."
Anh ta ngơ ngác nhìn tôi. "Chuyện vớ vẩn. Dick làm sao biết đây là nơi chốn linh thiêng. Anh ta thích đùa thế thôi. Nhưng mà nếu quả thật..."
"Nếu quả thật thì sao...?"
"Vậy thì..." Anh ta cười gượng gạo. "Ông không tin có chuyện đó, phải không? Bởi ông là một người tu hành."
"Tôi không chắc chuyện một người tu hành tin hay không chuyện này."
"Nhưng mà chuyện thần thánh đó thì đã qua từ lâu."
"Tôi cũng không biết ra sao," tôi nói hờ. "Nhưng tôi biết một việc: tôi cảm thấy không hợp với không khí nơi này, lúc mới bước vào rừng, một cảm giác kinh dị và ma quái vây quanh tôi."
"Anh ta liếc nhìn qua vai một cách khó chịu."
"Ờ," anh ta nói. "Đấy, nó lạ kỳ lắm. Tôi hiểu ý ông muốn nói nhưng do chúng ta quá tưởng tượng đó thôi. Symonds, anh định nói gì vậy?"
Anh chàng bác sĩ ngẫm nghĩ một hồi mới lặng lẽ nói ra:
"Tôi không thích chỗ đó, nhưng tôi không biết tại sao. Thật tình tôi không thích lui tới những chỗ này."
Cũng vừa lúc Viôlet Mannering chạy tới.
"Tôi không thích vô đây," nàng kêu lên. "Tôi chán chỗ này, ta đi khỏi đây đi."
"Chúng tôi rủ nhau bỏ đi ra chỉ mỗi nàng Diana Ashley còn nấn ná ở lại. Ngẩng đầu liếc nhìn qua vai, thấy nàng đứng đó tần ngần một hồi trước ngôi đền, ngắm nhìn say sưa hình tượng chạm khắc trên mặt đá."
"Ngày hôm đó tôi có cảm giác nóng bức khác thường, nhưng là một ngày đẹp trời, Diana Ashley đề nghị mở hội hóa trang, tức thì mọi người hưởng ứng nhiệt liệt. Tiếng cười nói khúc khích lặng lẽ bên nhau lo may cho xong đồ hóa trang, đến khi mọi người ngồi vô bàn ăn nhìn nhau rồi cười rộ lên. Hai vợ chồng nhà Rogers giả trang người thời Đồ Đá Mới - không hiểu vì sao còn thiếu tấm thảm lót trước bếp sưởi. Richard Haydon trong bộ đồ thủy thủ người Phoencian, bên cạnh người anh em họ sắm vai tên cướp biển, bác sĩ Symond trong vai bếp trưởng, phu nhân Mannering làm cô y tá, cô con gái đóng vai kẻ nô lệ người Circassian, còn tôi trong vai một tu sĩ áo mũ trùm kín. Người đến sau cùng là Diana Ashley, mọi người cảm thấy không hài lòng vì nàng khoác trên người chiếc áo choàng đen kinh dị."
"Tôi là kẻ vô danh," nàng ung dung nói. "Tôi muốn vậy. Nào chúng ta cùng ngồi vô bàn."
"Sau bữa ăn bọn tôi ra ngoài. Không khí quang đãng mát dịu, chúng tôi ngắm nhìn trăng lên."
"Chúng tôi đi dạo nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua lúc nào không hay; vừa đi vừa trò chuyện nên thì giờ chóng qua. Mãi gần một tiếng đồng hồ chúng tôi phát hiện Diana Ashley không đi với chúng tôi."
"Chắc chưa đi ngủ đâu." Richard Haydon lên tiếng.
Violet Manering lắc đầu.
"Ồ, không," cô nàng lên tiếng. "Tôi nhìn thấy cô ta đi về hướng này khoảng mười lăm phút." Cô ta đưa tay chỉ về hướng cánh rừng um tùm, tối đen, dù trời có trăng.
"Giờ này mà bỏ đi đâu?" Richard Haydon nói. "Cô ta định giở trò gì đây? Ta đi một vòng thử coi."
"Mọi người cùng nhau đi, một phần vì hiếu kỳ muốn biết cô Ashley giở trò gì đây. Riêng tôi thì đang còn lưỡng lự chưa muốn tới chỗ khu rừng cây ma quái. Trong người tôi như có một sức mạnh vô hình muốn níu chân lại. Linh tính báo cho tôi biết chốn đó linh thiêng kỳ quái. Tôi nghĩ trong đầu mấy người kia cũng chẳng khác gì tôi, dù trong bụng không muốn nói ra. Khu rừng cây rậm rạp, ánh trăng không thể len lỏi xuyên qua đám lá để lọt xuống chút ánh sáng. Tai tôi nghe quanh đây những tiếng thì thầm than thở... Một cảm giác kỳ quái, liêu trai, như một phản xạ tự nhiên, không ai bảo ai bọn tôi xích lại nhau gần hơn!"
"Bỗng hiện ra phía trước mặt là một khoảnh đất sáng loáng, lọt thỏm giữa cánh rừng. Cả bọn kinh ngạc đứng nhìn sững sờ chưa biết gì, thì thấy một hình nhân sáng lung linh quấn băng bó sát người, trên đầu nhô lên hai chiếc sừng nhọn hoắt ngay phía trước thềm ngôi đền Idol House."
"Lạy Chúa tôi!" Eichard Haydon nói, mồ hôi vã ra lấm tấm trước trán.
Nhưng Violet Mannering đã kịp định thần lại.
"Sao, chính là Diana!" Nàng kêu lên. "Cô định giở trò gì đây? Chao ôi, người sao mà khác đời."
Hình tượng đứng trước cửa giơ tay lên vẫy chào, chân bước tới trước một bước, cất tiếng hát ngân vang.
"Ta là Nữ thần Astarte," nàng ngân nga. "Coi chừng không được xích lại gần ta, bàn tay ta đẫm máu."
"Thôi mà đừng làm vậy." Phu nhân Mannering cất tiếng oán trách. "Cô đã làm cho cả bọn tôi sợ hãi."
Haydon nhào tới trước.
"Lạy Chúa! Coi kìa Diana!" Ông ta kêu lên một tiếng. "Em thật lạ lùng."