Chương 07 - Phần 2

Vừa nghe cô y tá nói ông giật mình nhìn lại chăm chằm.

"Tôi nói thật, cô không tin hay sao..."

"Không đâu, ông Pritchard, làm gì có chuyện đoán được tương lai - phi lý. Tôi lấy làm lạ ở chỗ ẩn ý sao. Bói ra ma quét nhà ra rác. Người đàn bà nọ muốn hù dọa nhưng thấy chẳng được gì. Nhưng tôi thấy có một điều lạ..."

Thế nào?"

"Bà Pritchard kể lại Zarida có một nét gì đó thấy rất quen mắt?"

"Rồi sao?"

"Thế này, tôi không thích kể ra đây, thưa ông Pritchard, chỉ có vậy."

"Cô mà cũng tin dị đoan sao?"

"Tôi không tin dị đoan, chỉ trừ khi thấy chuyện có vẻ ngờ ngợ."

"Khoảng bốn ngày sau y như rằng có chuyện xảy ra. Để cho ông hiểu rõ hơn tôi xin kể ra lúc đó đang ở bên trong phòng bà Pritchard..."

"Hãy để cho tôi nói," bà Bantry cắt ngang, "trong phòng lúc đó trang trí giấy dán tường, bà muốn để thêm vô mấy chùm hoa làm cảnh. Nhìn qua tưởng như ở ngoài vườn nhưng nhìn kỹ lại bông hoa giả. Mùa này làm gì có chuyện hoa nở rộ."

"Dolly, đừng bày thêm chuyện làm vườn vô đó," ông chồng nói. "Bà giỏi làm vườn ai cũng biết."

"Chuyện thật phi lý," bà Bantry bắt bẻ. "Ai lại đem nào là dạ lan hương, thủy tiên, hoa đậu trắng, hoa thục quỳ, các sao xếp chung vô một chỗ."

"Phản khoa học," ngài Henry nói. "Thôi kể tiếp đi cho câu chuyện liền mạch."

"Chà, nhìn vô cả vườn hoa anh thảo xen lẫn hoa vàng và đỏ. Nào kể di, Arthur, ông rành mấy chuyện này."

Đại tá Bantry tiếp tục câu chuyện.

"Sáng bữa đó nghe trong phòng bà Pritchard nhấn chuông inh ỏi. Người nhà chạy lại... tưởng đâu bà muốn trăng trối, nhưng mà chưa. Bà giãy nảy giơ tay chỉ lên giấy dán tường, nhìn kỹ lại là một bông hoa anh thảo màu xanh ghép xen kẽ vô giữa..."

"Chao ôi!" Bà Marple thảng thốt, "khiếp quá!"

"Một nghi vấn đặt ra: chùm hoa anh thảo xanh luôn ở chỗ đó hay sao? Đó chính là nhận xét của George và bà y tá. Bà Pritchard không thích loài hoa đó, hẳn nhiên rồi. Bà chẳng để ý dòm ngó tới mãi đến buổi sáng hôm đó và cái đêm hôm trước lúc trăng tròn. Bà vô cùng lo lắng chuyện đó."

"Ngày hôm đó tôi gặp George Pritchard, ông kể cho tôi nghe," bà Bantry kể. "Tôi muốn gặp bà Pritchard để trêu bà chơi, nhưng mà chẳng ăn thua. Tôi bỏ đi trong đầu nghĩ ngợi, sực nhớ có gặp Jean Instow kể lại cho nàng nghe. Jean là một cô nàng khác người, mới hỏi, "Bà ta cảm thấy lo sợ vì chuyện đó hay sao?" Tôi nói bà ta có thể hoảng sợ quá mà chết... bà có tật hay mê tín."

Về sau tôi còn nhớ lời Jean nói, nghe qua tôi kinh ngạc. Nàng nhận xét, "Ôi, tất cả chỉ có vậy sao?" Nghe nàng thốt ra một cách lạnh lùng, thản nhiên nghe sao mà, muốn buồn nôn. Hẳn nhiên so với ngày nay chuyện đó bình thường. Nhưng đó là một câu nói thật phũ phàng, nghiệt ngã, tôi không quen với thứ tình cảm đó. Jean nhìn tôi cười một cách lạ lùng, "bà không muốn nghe nhưng đó là sự thật. Bà Pritchard đâu còn thiết đến mạng sống nữa? Hoàn toàn không. George Pritchard thấy đó là một gánh nặng. Làm cho bà vợ khiếp sợ chết khiếp, như vậy mới thỏa mãn tâm địa xấu xa." Tôi nói, "George đối xử rất tốt với bà ấy." Nghe xong nàng mới nói: "Vâng, ông ta đáng được tưởng thưởng, ông ấy là một người đàn ông có sức quyến rũ, George Pritchard. Người y tá mới vô nhận việc gần đây nói thế, cô ta rất xinh đẹp... tên là gì nhỉ? Castairs. Là nguyên nhân của một cuộc cãi vã giữa cô ta với bà Prichard."

"Tôi không thích nghe Jean nói ra điều đó. Hẳn nhiên nghe ai cũng ngạc nhiên..."

Bà Bantry có ý muốn bỏ ngang giữa chừng.

"Ờ, phải đấy," bà Marple thản nhiên nói. "Ai cũng vậy. Trông cô Instow có đẹp không? Tôi đoán cô nàng biết chơi golf."

"Có, nàng chơi thể thao khá, người trông dễ thương, xinh xắn, da dẻ hồng hào, đôi mắt xanh quyến rũ. Bọn tôi ai cũng thấy cô nàng thường đi với George Pritchard nếu có gì khác hơn... thật xứng đôi vừa lứa."

"Vậy họ là bạn với nhau?" Bà Marple hỏi.

"Phải mà. Bạn thân nữa kìa."

"Dolly, bà có nên..." đại tá Bantry buồn rầu nói, "để cho tôi tiếp tục câu chuyện."

"Arthur," bà Bantry giờ mới chịu ngưng, "ông muốn kể cho hết chuyện mà."

"Tôi phải kể ra cho hết đoạn cuối câu chuyện của George," ông Đại tá nói. "Đến cuối tháng sau lúc đó bà Pritchard mới thấy hoảng sợ. Trên tờ lịch bà đánh dấu đúng ngày trăng tròn, tối bữa đó bà mời cô y tá và George vô phòng để nhìn xem cho kỹ trên chỗ giấy dán tường. Chỉ có màu hoa thục quỳ hồng và đỏ, không có chỗ nào là hoa thục quỳ xanh. Chờ lúc George bước ra ngoài bà khóa cửa lại."

"Sáng bữa sau nhìn lên thấy một bông hoa thục quỳ màu xanh to tướng." Cô Helier vui miệng xen vào.

"Đúng quá." Đại tá Bantry nói. "Hay cũng là đúng. Trên đầu giường một bông hoa thục quỳ chuyển qua màu xanh. George chới với, hẳn nhiên không vì một chút kinh ngạc trước sự việc khiến ông phải lo sợ. Trước sau như một, ông cho là có kẻ thích đùa. Ông phớt lờ chuyện cửa đã khóa và chính mắt bà Pritchard phát hiện có sự thay đổi trước khi mọi người... cả bà y tá Copling... mới nhận ra."

"George sững sờ, ông cảm thấy sự việc thật phi lý. Vợ ông muốn bỏ nhà đi, ông không chịu, ông muốn tin chuyện thần thánh thử một lần, nhưng mà làm sao ông tin được. Ông đã quen nhường nhịn vợ, nay thì đừng hòng. Không thể chấp nhận một chuyện phi lý vậy được."

Thế rồi một tháng trôi qua rất nhanh.

Bà Pritchard không hiểu sao nay không càu nhàu như trước. Cũng vì mê tín cho nên bà tin là sống không còn bao lâu nữa. Bà nhắc đi nhắc lại: "Hoa anh thảo xanh... nên đề phòng. Hoa thục quỳ xanh... điềm xấu... Hoa phong lữ thảo xanh... điềm chết chóc. Cứ thế bà thích nằm một chỗ ngắm nhìn chùm hoa phong lữ thảo màu hồng thắm trên đầu giường."

"Nghe qua câu chuyện đã muốn nhức đầu. Ngay cô y tá còn thấy mệt mỏi. Hai bữa trước, đêm trăng tròn, cô gặp George khuyên ông nên bỏ bà Pritchard. George giận dữ."

"Cho dù cả chùm hoa trên giấy dán tường chuyển qua một màu xanh cũng chẳng có chết ai." Ông quát.

"Có chứ. Có người đã từng chết do bị sốc."

"Phi lý." George nói.

George có tật hay bướng bỉnh, khó lay chuyển, ông có ý tưởng trong đầu là vợ ông muốn làm cho khác người, và đã tính trước cái chuyện chết chóc này.

"Thế rồi cái đêm định mệnh đã tới. Như mọi bữa bà Pritchard khóa cửa phòng. Bà tỏ ra bình thản... tinh thần vô cùng phấn chấn là đằng khác. Cô y tá thấy lạ hỏi bà cần tiêm Strychnine cho khỏe không, bà Pritchard từ chối. Có thể hiểu bà muốn được tận hưởng những giây phút cuối. George kể cho tôi biết điều đó."

"Có thể lắm chứ," bà Bantry nói. "Câu chuyện kể ra nghe mới thấy ly kỳ."

"Sáng hôm sau không ai nghe thấy tiếng chuông reo inh ỏi như mọi bữa. Bà Pritchard thường ngủ dậy lúc tám giờ. Chờ mãi đến tám rưỡi không nghe thấy động tĩnh, cô y tá đập cửa rầm rầm. Không nghe thấy gì, cô chạy đi tìm George nói ông phá cửa vô. Hai người tìm cây đục, phá cửa."

"Cô y tá Copling chỉ cần liếc qua thân hình nằm im lìm trên giường biết ngay chuyện. Cô nói George gọi bác sĩ nhưng muộn mất rồi. Bà Pritchard đã chết đó cách tám tiếng đồng hồ. Ống thuốc muối còn để lại trên giường trong tầm tay. Nhìn trên vách tường sát đầu giường một bông hoa phong lữ thảo đỏ thắm chuyển qua một màu xanh thẫm, sáng lóng lánh."

"Khiếp quá!" Cô Helier vừa kêu lên một tiếng, nàng rùng mình.

Ngài Henry cau mày.

"Còn thấy gì nữa không?"

Đại tá Bantry lắc đầu, chợt bà Bantry buột miệng nói.

"Hơi ngạt."

"Còn chuyện hơi ngạt thì sao?" Ngài Henry hỏi.

"Lúc bác sĩ tới nơi trong phòng ngửi có mùi ga, ông nhìn thấy khóa ga lò sưởi mở hờ qua chỉ có một bên, một số lượng ít ỏi thôi, nhưng nó cũng không thể gây chết người được."

"Vậy lúc ông Pritchard theo cô y tá bước vô, họ không cảm nhận được hay sao?"

"Cô y tá ngửi thấy mùi ga thoáng qua. George không để ý, nhưng ông cảm thấy có một vẻ khác lạ hơn mọi bữa, ông nghĩ là do một cơn sốc... có thể vậy. Có một điều chắc chắn không thể gán cho ngộ độc ga. Mùi ga chỉ nghe thoang thoảng."

"Vậy là hết chuyện."

"Chưa, chưa hết. Còn nhiều điều bàn tán. Mấy bà giúp việc xì xầm với nhau... nghe đâu bà Pritchard kể tội chồng là ông căm ghét bà, nếu bà chết ông còn cười thêm. Còn nhiều linh tinh nữa, một bữa bà nói nhân lúc ông không chịu bỏ nhà đi: "Thôi được, vậy nếu tôi có chết, thể nào thiên hạ cũng đổ cho ông tội giết vợ." Bà nói sao mà linh thiêng, trước đó một ngày ông ra sau vườn pha thuốc diệt cỏ. Một người giúp việc tình cờ nhìn thấy, chừng một lát sau thấy ông trên tay bưng ly sữa vô cho bà."

"Tiếng dữ đồn xa. Bác sĩ cấp giấy chứng nhận - tôi không biết nói sao cho phải - nào lên cơn sốc, yếu tim, ngất xỉu, tôi không hiểu mấy chuyện này. Tội nghiệp bà mới chết chưa được tháng đã được lệnh cho khai quật tử thi để khám nghiệm."

"Cuộc giải phẫu tử thi không tìm thấy dấu tích trúng độc, tôi còn nhớ!" Ngài Henry nghiêm chỉnh nói. "Một bằng chứng hiếm thấy, có khói mà không có lửa."

"Chuyện kể cũng lạ," bà Bantry nói. "Cụ thể... là bà thầy bói... Zarida. Theo địa chỉ ghi trên giấy tờ hỏi người ở địa phương không ai biết."

"Bà ta chỉ xuất hiện một lần, trong lúc bất ngờ," chồng bà nói, "rồi biến mất luôn. Trong lúc bất ngờ... nghe cũng hay đấy!"

"Và đây nữa," bà Bantry kể tiếp, "cô y tá trẻ Carstairs đã giới thiệu bà ấy, cũng không thấy mặt mũi đâu kể từ dạo đó."

Mọi người ngồi nhìn nhau.

"Có phải là ông Pritchard sau đó lấy cô Instow?" Bà Marple nhỏ nhẹ hỏi.

"Sao bà lại đi hỏi mấy chuyện đó?" Ngài Henry hỏi lại.

Bà Marple mắt tròn xoe nhìn qua.

"Coi vậy mà hệ trọng," bà nói. "Họ đã lấy nhau chưa?"

Đại tá Bantry lắc đầu.

"Chà... chà, chúng ta cũng mong là có chuyện đó... nhưng đã mười tám tháng nay. Từ dạo đó chắc là họ cũng ít khi gặp nhau."

"Đấy mới thành chuyện..." bà Marple nói, "mà là chuyện lớn."

"Bà cũng nghĩ như tôi," bà Bantry nói. "Bà cho là..."

"Dolly, nghe này," chồng bà lên tiếng. "Bà nói nghe vô lý. Làm sao buộc tội một người khi không có bằng chứng."

"Ông đừng có nói vậy, Arthur, ông là đàn ông. Mấy ông ngại không dám nói ra. Đấy là chuyện chung. Tôi chợt nảy ra một ý tưởng ngộ nghĩnh biết đâu... nghi là vậy thôi. Joan Instow cải trang làm bà thầy bói. Ông nhớ, cô ta làm vậy là muốn đùa thôi. Dù sao tôi không tin cô ta có ý đồ nọ kia, nếu có thật chăng nữa, thì bà Pritchard vì quá sợ hãi mà chết. Có phải là bà Marple muốn nói như thế, đúng không?"

"Không, không phải thế," bà Marple nói. "Cô nghĩ xem nếu tôi muốn giết ai... tất nhiên tôi chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện đó bởi nó ghê tởm làm sao ấy. Hơn nữa tôi không thích chuyện giết chóc cho dù đó là một con ong mà tôi có thể làm, nhưng tôi nghĩ người làm vườn đã làm việc đó vì mục đích nhân đạo. Để coi, tôi đang kể tới đâu?"

"Nếu bà muốn giết ai," Ngài Henry nói xen vô. "Ối chà, nếu tôi muốn, tôi chẳng quan tâm đến sự sợ hãi. Tôi biết mọi người đã nghe qua chuyện đó, nhưng mà nói ra nghe khó tin, hơn nữa người có vấn đề tâm thần dám hành động quyết liệt hơn người ta tưởng. Khi đã ra tay là phải chắc cú, làm tới nơi tới chốn."

"Bà Marple," ngài Henry nói, "bà làm tôi lo sợ. Tôi hy vọng bà sẽ không làm thế với tôi. Nhưng toan tính của bà quá cao siêu."

Bà Marple nhìn ông như oán trách.

"Tôi chỉ muốn làm sáng tỏ vấn đề, không bao giờ tôi muốn nghĩ tới mấy chuyện quái đản," bà nói. "Không, tôi muốn đặt mình vô vai trò một nhân vật khác."

"Có phải là George Pritchard," Đại tá Bantry hỏi.

"Tôi không cho là Grorge đâu, bà nên nhớ, chỉ mỗi cô y tá thì cho là vậy. Một tháng sau tôi trở lại gặp người y tá cùng thời điểm diễn ra cuộc khai quật. Cô ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra... mà thật ra chẳng nói được một lời nào... một điều không thể chối cãi là, cô ta cho là chính George phải chịu trách nhiệm cái chết của vợ ông. Cô ta xác nhận điều đó."

"Ôi," bác sĩ Lloyd lên tiếng, "có thể cô ấy nói không sai đâu. Ông nhớ là, y tá thì phải biết. Cô ta không nói ra được, bởi không tìm đâu ra bằng chứng, nhưng mà cô ta biết."

Ngài Henry nghiêng người ra trước.

"Nào kể tiếp nữa đi, bà Marple," ông năn nỉ. "Bà lại mơ màng. Bà sẽ kể hết cho chúng tôi cùng nghe chứ."

Bà Marple mặt đỏ bừng.

"Xin lỗi ông," bà nói, "Tôi sực nhớ một bà y tá ở quê. Mọi việc thật khó xử."

"Có khó hơn chuyện một chùm hoa phong lữ thảo màu xanh không?"

"Còn tùy ở màu hoa anh thảo nữa," bà Marple nói. "Tôi xin nhắc lại ý bà Bantry muốn nói là hoa có sắc vàng và hồng. Một chùm hoa anh thảo màu hồng chuyển màu xanh thì có vẻ thích hợp, nhưng đây lại là một chùm hoa vàng..."

"Một chùm hoa màu hồng," bà Bantry nhắc. Bà tròn xoe mắt. Mọi người cũng trố mắt nhìn bà Marple.

"Câu chuyện tới đó coi như tạm ổn," bà Marple nói. Bà hối tiếc lắc đầu. "Qua đến mùa ong vò vẽ rồi đủ các thứ. Có cả chuyện hơi ngạt."

"Tôi xin nhắc lại, giả sử còn biết bao nhiêu chuyện thương tâm hơn ở làng quê thì sao." Ngài Henry nói.

"Chẳng có chuyện nào thương tâm," bà Marple nói "Lại càng không có chuyện gì xấu xa. Tôi muốn nhắc lại đây một việc nhỏ liên quan tới bà y tá làng. Nói gì thì nói y tá cũng là người nhân đạo, khi nếu giả sử bà ta tỏ ra xứng đáng trong cách ứng xử dưới lớp áo nhà nghề và cùng chia sẻ nỗi đau với người nhà. Vậy mà ông ngờ một hành vi trái với đạo đức có thể xảy ra sao?"

Một ý tưởng vừa lóe lên trong đầu ngài Henry.

"Bà muốn ám chỉ y tá Carstairs?"

"Ồ không. Không phải y tá Carstairs. Tôi muốn nhắc cô y tá Copling. Ông biết không, trước cô đã tới đó, khi nhìn thấy ông Pritchard, cô ta lo lắng cho ông ấy, như ông vừa kể, ông ta điển trai. Tôi dám nói cô tưởng tượng trong đầu, thật đáng thương... mà thôi, ta miễn bàn chuyện đó. Tôi nghĩ là cô ta không biết về cô Instow, tất nhiên là về sau cô ta mới hay, cô ta thay đổi thái độ với ông ấy, nên lúc đó cô ấy dám làm mọi chuyện. Và rồi chính lá thư đã làm cô ta lộ tung tích, phải vậy không?"

"Cái thư nào?"

"À, cái thư bà Pritchard nhờ viết gởi cho bà thầy bói, vì bà về tới nhà là muốn trả lời thư. Về sau mới vỡ lẽ không có ai ở chỗ địa chỉ đó. Ta hiểu ngay cô y tá Copling chớ không ai khác hơn. Cô ta giả vờ viết thư - vậy thì còn ai khác hơn là chính cô ta là người tự xưng là thầy bói chứ ai?"

"Tôi không đoán ra chuyện cái thư," ngài Henry nói. "Đó là một điểm then chốt, tất nhiên rồi."

"Cũng gay go chứ không phải vừa," bà Marple nói, "biết đâu bà Pritchard có thể nhận ra dù cô ta có khéo léo giả dạng... mà thật là vậy, cô y tá giả vờ đùa cho vui."

"Bà cho tôi biết," ngài Henry nói, "vì sao bà muốn nói nếu đặt vô địa vị người khác bà không để cho mình phải sợ hãi."

"Không ai dám nói chắc về điều này," bà Marple nói "Không, tôi hiểu là lời cảnh báo và sắc xanh của chùm hoa, tôi xin mạn phép nói theo cách nói của nhà binh - là để ngụy trang."

"Còn thực tế thì sao?"

"Tôi biết," bà Marple nói xởi lởi, "đầu óc tôi ám ảnh mấy bầy ong vò vẽ. Khổ thế, cả ngàn con phá hoại... lại nhằm giữa kỳ hè tươi đẹp. Tôi còn nhớ mãi trong đầu hình ảnh người làm vườn trên tay cầm chai nước lắc trộn hóa chất potassium cyanide sao mà giống như chai thuốc muối. Và nếu được trộn lẫn vô ống thuốc muối rồi đem thế vô chai thuốc... chà, bà chủ nhà có tật thường đưa lên mũi hít thuốc muối. Và theo lời ông kể lúc phát hiện ông thuốc muối còn để trên giường, trong tầm tay bà. Và, hẳn nhiên, khi ông Pritchard chạy tới bàn điện thoại gọi bác sĩ, cô y tá đã nhanh tay thay vô đó ống thuốc thiệt, rồi quay ra mở hờ bình ga để lấp bớt mùi hôi, nhỡ có ai thấy lạ. Tôi nghe nói cyanide không để lại dấu vết dù đã lưu lại một chỗ khá lâu. Nhưng biết đâu tôi có thể nhầm, nếu chẳng may trong ống thuốc đựng một thứ hóa chất khác, nhưng mà chuyện đó cũng không khác gì, phải không?"

Bà Marple dừng lại, lấy hơi lên.

Jane Helier nghiêng người ra trước nói. "Còn chùm hoa phong lữ thảo xanh với mấy loài hoa kia thì sao?"

"Mấy cô y tá luôn có sẵn giấy quỳ phải không?" Bà Marple nói, "dùng để... à để thử. Nói mấy chuyện đó chán lắm, ta bỏ qua. Tôi cũng biết chút ít nghề y tá," chợt bà ngượng đỏ mặt. "Màu xanh tiếp xúc với axit chuyển qua màu đỏ, màu đỏ tiếp xúc với kiềm cho ra màu xanh. Dễ thôi nếu muốn phết vô một chút giấy quỳ đỏ lên trên chùm hoa đỏ... để gần đầu giường. Đến lúc bà chủ đáng thương đưa ống muối lên mũi hít, hơi amoniac bay lên chuyển hoa qua màu xanh. Tài tình thật. Hẳn nhiên lúc mới đưa vô trong phòng, màu hoa phong lữ thảo không phải màu xanh... chẳng có ai để ý, về sau mới vỡ lẽ. Đến phiên y tá vô thay ống thuốc, cô ta giơ cao ống thuốc muối lên gần chỗ giấy dán tường chừng một phút, phỏng chừng khoảng đó."

"Chắc lúc đó bà có mặt ở đó, bà Marple," ngài Henry nói.

"Tôi thắc mắc một điều," bà Marple nói, "là chuyện giữa ông Pritchard đáng thương kia với cô Instow. Tôi đoán không chừng hai bên nghi kỵ lẫn nhau rồi xa cách... cuộc sống ngắn ngủi làm sao." Bà lắc đầu.

"Bà khỏi cần thắc mắc," ngài Henry nói. "Nói thật tôi còn giữ kín một việc, nay mới kể ra. Một y tá đã bị bắt vì can tội giết một bệnh nhân già cả mà bà này làm di chúc để lại cho cô ta một món gia tài. Thủ phạm đã thay potassium cyanide vô ống thuốc muối. Cô y tá Copling lại bày trò cũ rích ra để hại người. Cô Instow và ông Pritchard đã nhận ra chân tướng của cô ta."

"Mọi việc đều tốt đẹp, phải không?" Bà Marple kêu lên. "Tất nhiên tôi không muốn nhắc lại một vụ án mới đây. Khiếp thật, trên đời này còn lắm chuyện ghê gớm và nếu ông chịu khó nhường lời... tức là muốn nhắc nhở tôi nên chấm dứt ngay cuộc trao đổi giữa tôi với bác sĩ Lloyd về chuyện cô y tá ở làng."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện