Chương 11 - Phần 1

LÁ THUỐC ĐỘC

"Nào, đên phiên bà B." Ngài Henry Clethering khích lệ.

Bà Bantry, chủ nhân, lên tiếng trách móc.

"Tôi đã nói trước ông đừng gọi tôi là bà B. Nghe không được nghiêm trang."

"Thôi thì Scheherazade vậy."

"Cho dù không được như nàng Sche... tên gì nhỉ! Tôi không thể kể hết câu chuyện, không tin cứ hỏi Arthur."

"Chuyện gì bà cũng biết, Dolly," đại tá Bantry nói, "Chỉ có việc thêu thùa là bà không biết."

"Thì vậy đó," bà Bantry nói. Bà đặt tay gõ lên tập catalogue quảng cáo bóng đèn để trên bàn. "Nghe mấy ông nói nhiều mà không hiểu gì hết... Ông nói, bà nói, bạn ngạc nhiên, họ nghĩ là, ai cũng muốn ám chỉ.... thế đấy, tôi không chịu nổi!"

"Hơn nữa tôi không biết nên kể ra sao đây."

"Thật khó tin, thưa bà Bantry," bác sĩ Lloyd nói. Ông lắc đầu như muốn giễu cợt, khó tin.

Bà già Marple nhỏ nhẹ nói: "Thì tôi đã bảo mà..."

Bà Bantry lắc đầu quầy quậy. "Cuộc sống của tôi nó nhàm chán. Nào lo chuyện bọn giúp việc, khó tìm được người rửa chén bát, đi phố mua sắm quần áo, đến phòng nha sĩ, ra trường đua Ascot, Arthur không thích món này, rồi về làm vườn."

"Chà!" Bác sĩ Lloyd lên tiếng, "lại chuyện làm vườn. Chúng tôi hiểu ý bà muốn nói gì, bà Bantry."

"Có được mảnh vườn hay biết mấy," Jane Helier nói. "Lúc đó bà khỏi phải lo cuốc đất, làm lụng chi cho nhớp tay. Tôi cũng thích ngắm bông hoa."

"Một mảnh vườn..." ngài Henry nói. "Hay là có thể bắt đầu câu chuyện từ đây đi. Nào, bà B. kể chuyện mấy loại cây có củ độc hại, củ thủy tiên, mấy thứ cây thuốc độc, hại người đi!"

"Ông nói sao lạ vậy?" Bà Bantry nói.

"Nghe nói tôi mới nhớ, này Arthur, ông còn nhớ vụ việc tại nhà Clodderham Court chứ? Ông phải biết, vụ ngài Ambrose Bercy, cái ông lão có dáng vẻ lịch sự đấy mà."

"À, nhớ chứ. Ờ vụ này cũng khá lạ. Dolly, bà kể đi."

"Tôi nhường lời cho ông."

"Thôi nào. Bà kể đi. Chuyện đó bà lo. Tôi còn kể chuyện khác."

Bà Bantry hít vô một hơi sâu, chắp tay, nét mặt lo âu. Bà nói một hơi.

"Thế này, tôi không kể dài dòng. Một loài thảo dược chết người, nó đã in sâu trong trí tôi, nhắc đi nhắc lại mấy thứ lá đan sâm và củ hành."

"Lá đan sâm và củ hành à?" Bác sĩ Lloyd hỏi lại.

Bà Bantry gật.

"Vì vậy cho nên ông mới biết," bà giải thích. "Nhân một chuyến đi có tôi và Arthur, có cả ngài Ambrose Bercy đến Clodderham Court, một bữa nọ vì sơ xuất, thật là đáng trách, tôi còn nhớ, ra vườn hái mấy ngọn lá cây mao địa hoàng nhập chung một nhúm với lá cây đan sâm. Bữa cơm tối dọn ra có món vịt hầm nhồi mấy thứ lá đó vô, cuối bữa ăn ai cũng thấy đau râm râm, tội nghiệp cho con bé, người nhà của ngài Ambrose... chết vì món ăn đó."

Bà thôi kể.

"Ôi trời ơi!" Bà Marple kêu lên. "Sao mà ghê vậy."

"Ghê lắm hở?"

"Ờ" ngài Henry lên tiếng. "Rồi sao nữa?"

"Không còn sao nữa," bà Bantry nói, "tới đó hết."

Mọi người há hốc mồm. Dù được dặn trước không ai ngờ câu chuyện chỉ tới đó thôi.

"Này bà ơi," ngài Henry kêu lên, "làm sao hết được. Chuyện bà kể đau đớn vậy, mà nghe chẳng thấy ngọn ngành gì hết."

"Vâng, tất nhiên chuyện còn dài," bà Bantry nói. "Nếu kể cho ông nghe ông biết hết rồi còn gì."

Bà nhìn quanh vẻ mặt câng câng, chợt buồn bã nói.

"Tôi không muốn thêm thắt cho câu chuyện thêm phần éo le."

"A ha!" Ngài Henry nói. Ông ngồi ngay lại đưa tay sửa gọng kính. "Tất nhiên bà phải biết, Scheherazade chuyện còn mới nguyên. Bà nói vậy dễ đụng chạm. Tôi không nghĩ bà muốn tô vẽ cho thêm chuyện gợi trí tò mò. Giả sử như vài đoạn trong tập truyện 'Hai mươi câu hỏi' chẳng hạn. Nào đến lượt bà Marple phát biểu."

"Tôi thắc mắc chuyện bà nấu ăn," bà Marple nói. "Các bà này ngu ngốc làm sao ấy hay là do tay nghề dở tệ."

"Quá ngốc nghếch thì phải," bà Bantry nói. "Sau bữa ăn bà khóc lóc kể lể, người nhà đem về toàn lá đan sâm hỏi bà, bà có biết gì đâu."

"Không phải bà ta đâu," bà Marple nói.

"Hay là còn bà nữa lớn tuổi hơn, tôi biết chắc, giỏi nấu ăn."

"Chà! Hay quá," bà Bantry nói.

"Tới phiên cô Helier," ngài Henry nói.

"Ồ! Ngài muốn nói là... tôi muốn hỏi gì không?"

Jane ngần ngừ một lúc. Nàng buông một câu cũng như không, "thật tình mà nói... tôi không có gì thắc mắc."

Nàng hướng đôi mắt đẹp về phía ngài Henry như muốn nhắn nhủ.

"Sao ta không kể cho hết ra những ai tham gia vô vụ này, cô Helier?" Ngài cười, gợi ý.

Jane chưa hết ngạc nhiên.

"Tính theo thứ tự người có mặt," ngài Henry nói.

"Vâng." Jane nói. "Một sáng kiến thật hay."

Bà Bantry bắt đầu kể. Bà đếm tên từng người trên đầu ngón tay.

"Ngài Ambrose, Sylvia Keene, nạn nhân mới chết, có một người bạn thân của cô ta là Maud Wye, cô bé xấu xí hơn, muốn giúp đỡ bạn... Và một ông tên Curle, đến gặp ngài Ambrose bàn chuyện sách cổ viết bằng tiếng Latinh đã ẩm mốc. Tới Jerry Lorimer, một ông bạn hàng xóm tốt bụng, có một cơ sở kinh doanh là Fairlies cùng hợp tác làm ăn nên sáp nhập vô trang trại của ngài Ambrose. Còn một bà Carpenter, đã lớn tuổi, muốn tìm một gia đình để nương tựa tuổi già. Bà nhận làm một người giúp việc như Sylvia, hình như vậy."

"Nếu đến phiên tôi," ngài Henry nói, "nói ví dụ thôi, bởi tôi ngồi kế bên cô Helier, tôi muốn lắm. Muốn được nghe bà Bantry tóm tắt lại những việc từ đầu."

"Chà!" Bà Bantry ngần ngừ.

"Qua đến ngài Ambrose," ngài Henry nói, "kể lại từ đầu, ông ta ra sao?"

"Ồ! Khỏi phải nói ông là một người hết sức đẹp trai, cũng không già lắm đâu... chưa tới tuổi lục tuần, đâu khoảng đó. Coi vậy mà yếu lắm, đau tim nên không leo lên được cầu thang, thành ra nhìn bề ngoài có vẻ già hơn tuổi thiệt. Phải nói là ông rất ân cần, lịch sự là đằng khác, theo cách nói của mấy người hàng xóm. Không thấy ông giận hay bực bội với ai. Mái tóc bạch kim trông đẹp mắt, giọng nói nghe êm tai."

"Hay lắm," ngài Henry nói. "Tôi hiểu được ngài Ambrose. Còn cô nàng Sylvia... tên thật của nàng là gì?"

"Sylvia Keene. Nàng xinh đẹp... phải nói là rất xinh đẹp. Tóc nàng hoe vàng, nước da mịn màng. Phải nói là không thông minh cho lắm, hơi ngốc một chút."

"Ô kìa, Dolly." Chồng bà phản bác.

"Nhưng mà, Arthur, tôi không có ý muốn nói vậy đâu," bà Bantry thản nhiên nói. "Phải nói cô nàng ngốc nghếch thật... chẳng có chuyện nào kể nghe lọt tai."

"Lẽ ra phải khen nàng là một cô gái tuyệt vời mới xứng đáng," đại tá Bantry khoái chí nói. "Nhìn nàng ra sân tennis mà coi... trông nàng duyên dáng, thật là duyên dáng. Nàng lúc nào cũng vui nhộn, thật là nhí nhảnh. Những lúc đó nàng càng xinh hơn, bọn trẻ ai nhìn thấy cũng thích."

"Coi chừng ông nhầm rồi đấy," bà Bantry nói. "Lớp trẻ thời đó lại không thấy hấp dẫn mấy ông như ngày nay. Chỉ có mấy ông già lẩm cẩm như ông ngồi đó mà nói ba hoa chuyện mấy cô nàng còn son trẻ."

"Trẻ thôi chưa đủ," Jane nói. "Phải là một em biết SA mới được."

"Sao..." bà Marple nói. "SA là sao?"

"Là 's appeal'." Jane nói.

"À ra vậy," bà Marple nói, "Thời của tôi hồi đó người ta thường hay nói là 'nhìn thấy đã mắt'."

"Nói yậy cũng không phải ngoa," ngài Henry nói. "Theo lời bà kể cô giúp việc y như là một con mèo, có phải vậy không bà Bantry?"

"Không phải loài mèo, ông hiểu chưa?" Bà Bantry nói. "Khác xa. Phải nói là một cô nàng mềm mại, trắng trẻo. Lúc nào cũng mượt mà, êm dịu. Người giúp việc Adelaide Carpenter cũng vậy đó."

"Hình như là một bà đã lớn tuổi."

"Ối chà! Đâu khoảng bốn mươi gì đó. Bà ở đây khá lâu từ lúc Sylvia mới mười một tuổi. Bà ấy lịch sự. Một quả phụ sống trong hoàn cảnh bất hạnh, người thân trong giới quý tộc thì vô số nhưng không có được một xu tiền mặt. Tôi lại không thích bà ta nhất là mấy bà tay dài trắng trẻo. Tôi thì không thích mèo."

"Còn ông Curle?"

"Ôi! Mấy ông già lụm cụm. Mấy ông đi đâu cũng thế, khó phân biệt ai là ai! Ông thích nhất khi có người hỏi chuyện sách cổ, ông còn giữ mấy bản đã mốc meo nhưng không phải lúc nào cũng vậy đâu. Chắc gì ngài Ambrose quan tâm đến ông ta."

"Còn anh chàng hàng xóm Jerry?"

"Anh chàng này dễ thương, đã đính hôn với Sylvia. Thế mới buồn chứ."

"Còn tôi thì chưa hiểu sao..." Bà Marple nói tới đó bỗng ngưng nửa chừng.

"Sao?"

"Chả sao."

Ngài Henry nhìn bà thấy lạ, chợt ông hỏi kỹ: "Vậy là anh chàng đã đính hôn với cô nàng. Đã lâu chưa?"

"Chừng một năm nay. Ngài Ambrose không chịu, bởi cô nàng còn nhỏ. Được chừng một năm, chịu không nổi gã đòi cưới sớm."

"À! Còn nàng có của cải gì không?"

"Hình như không, mỗi năm kiếm đâu được vài trăm."

"Chẳng có một món nào để làm của hồi môn, Clithering," Đại tá Bantry vừa cười nói.

"Đến lượt ông bác sĩ muốn hỏi," ngài Henry nói. "Tôi rút lui."

"Tôi chỉ muốn hỏi về chuyên môn thôi," bác sĩ Lloyd nói. "Tôi muốn biết trong biên bản điều tra có tìm thấy bằng chứng hại cho sức khỏe... tức là bà còn nhớ hoặc bà biết rõ."

"Tôi cũng không nhớ rõ," bà Bantry nói, "cái vị thuốc trong lá cây lồng đèn mới là độc hại, phải không?"

Bác sĩ Lloys gật đầu.

"Chất độc trong lá cây mao địa hoàng lồng đèn digi-talis... đi vô tim. Đúng ra đây là một món dược liệu quý dùng điều trị bệnh tim mạch. Đây là một trường hợp hiếm có. Sau khi ăn phải món ăn có trộn lá cây mao địa hoàng bị ngộ độc chết. Từ đó người ta đồn đại thêm là ăn trúng lá cây và trái độc. Chỉ vài người mới biết lá cây là dược liệu, nó được chiết xuất để làm thuốc chữa bệnh."

"Hôm nọ bà Mac Arthur có gởi cho bà Toomie mấy củ về trồng," bà Marple nói. "Bà nấu ăn nhìn lầm tưởng củ hành, báo hại mấy người nhà Tomies ôm bụng rên đau."

"Đã có ai chết đâu." Bác sĩ Lloyd nói.

"Không, không sao." Bà Marple nói.

"Có một cô nàng chết do ngộ độc thực phẩm, chất alkaloid." Jane Helier nói.

"Ta phải cho điều tra vụ này." Ngài Henry nói.

"Một vụ án sao?" Jane nói vừa kinh ngạc. "Tôi cho đó chẳng qua là một việc rủi ro."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện