Chương 11
Chương 11
“Anh đang chờ ư?” Tôi hỏi giọng thấp thỏm. Miệng tôi lại khô khốc, tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Sao anh lại mặc như thế kia? Thế nghĩa là gì? Anh ấy vẫn giận dỗi ư?
“Ừ, đúng thế.” Giọng anh êm dịu như nhung, nhưng lại nhếch miệng cười khi tản bước lại gần tôi.
Trông anh hấp dẫn quá – chiếc quần hơi trễ xuống bên hông. Ôi không, tôi sắp bị Quý ngài Siêu-Gợi-Cảm cuốn hút mất rồi. Tôi thử thăm dò tâm trạng anh khi anh tiến lại gần? Giận dữ? Vui vẻ? Phấn khích? Ai chà! Không thể đoán nổi.
“Em thích chiếc quần anh mặc,” tôi thẽ thọt. Anh nở nụ cười dữ dằn như loài sói, ánh mắt vẫn chưa cười theo. Khỉ thật – anh ấy vẫn còn giận. Anh mặc thế để làm tôi rối trí. Anh dừng bước trước mặt tôi, tôi bủn rủn trước vẻ mãnh liệt từ anh. Anh cúi xuống đôi mắt mở lớn nhìn xoáy vào tôi rất tha thiết nhưng không thể dò ý được. Tôi nuốt khan.
“Anh hiểu em có chuyện muốn tranh cãi, bà Grey,” anh nói giọng mượt như lụa, rồi lôi từ túi quần sau ra thứ gì đó. Tôi không thể dời ánh nhìn khỏi mắt anh, nhưng lại nghe thấy tiếng anh mở một mẩu giấy. Anh giơ nó lên, rồi liếc nhanh vào đó. Tôi nhận ra đó là nội dung email tôi đã gửi. Mắt tôi quay về với mắt anh, ánh mắt anh ngùn ngụt lửa giận.
“Vâng, em có chuyện cần nói,” tôi líu díu đáp, cảm giác như sắp nghẹn thở. Tôi cần đứng cách xa một khoảng nếu định bàn bạc về việc này. Nhưng trước khi tôi kịp lùi lại, anh cúi xuống lướt dọc theo mũi tôi. Mắt tôi chấp chới nhắm nghiền đón nhận sự đụng chạm nhẹ nhàng, bất ngờ của anh.
“Anh cũng thế,” anh mấp máy môi trên làn da tôi, tôi giật mình mở mắt khi nghe anh nói. Anh đứng thẳng dậy rồi lại chăm chú nhìn tôi.
“Em nghĩ mình khá quen với những chuyện của anh rồi, Christian.” Giọng tôi cố bình thản. Anh nheo mắt lại, cố nén vẻ thích thú vừa lóe lên trong tích tắc. Chúng tôi Sắp cãi vã ư? Tôi lùi một bước để đề phòng. Tôi phải đứng tách ra khỏi anh – khỏi mùi hương và ánh mắt anh, khỏi cơ thể quyến rũ trong chiếc quần jean nóng bỏng kia. Anh nhíu mày khi tôi lùi ra.
“Sao anh lại từ New York về ngay thế?” Tôi khẽ hỏi. Đành cứ đâm lao thì theo lao luôn.
“Em biết tại sao mà.” Giọng anh kèm theo tiếng chuông cảnh cáo.
“Vì em ra ngoài chơi với Kate ư?”
“Vì em không giữ lời, và em bất chấp lời anh, đẩy mình vào rủi ro không đáng có.”
“Không giữ lời sao? Đấy là cách anh nhìn vấn đề hả?” Tôi há hốc mồm kinh ngạc, phớt lờ những lời anh nói phía sau.
Trời đất quỷ thần. Lại nhắc đến phản ứng thái quá! Tôi bắt đầu trợn tròn mắt, nhưng ngừng lại ngay khi anh quắc mắt nhìn tôi. “Christian, em đã đổi ý,” tôi kiên nhẫn giải thích, thật từ tốn, như thể anh là trẻ con. “Em là phụ nữ. Bọn em chỉ muốn đi chơi. Và đơn giản chỉ có thế.”
Anh chớp mắt nhìn tôi như thể anh chẳng hiểu chuyện gì.
“Nếu có phút giây nào em phải nghĩ ngợi thì đó là vì anh phải hủy chuyến công tác…” Ngôn từ phản lại tôi. Tôi nhận ra mình không biết nói gì nữa. Trong giây lát tôi hồi tưởng lại lần tranh luận về lời tuyên thệ của hai đứa. Em chưa từng hứa phải phục tùng anh, Christian. Nhưng tôi kịp giữ mồm giữ miệng, sâu thẳm trong lòng tôi rất vui vì anh đã trở về. Mặc dù anh mang theo cơn thịnh nộ đáng sợ, nhưng tôi rất vui sướng vì anh ở đây, nguyên vẹn, cáu giận và bừng bừng nạt nộ trước mặt tôi.
“Em đã đổi ý ư?” Anh không che giấu vẻ khinh khỉnh trong câu hỏi.
“Vâng.”
“Và em không mảy may nghĩ tới việc gọi báo cho anh. Anh liếc tôi ngờ vực, rồi nói tiếp. “Gì nữa nào, em để mặc đội vệ sĩ ở nhà thiếu cảnh giác rồi đẩy Ryan vào chỗ nguy hiểm.”
Ôi. Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này.
“Em đáng lẽ phải gọi báo anh, nhưng lại không muốn làm phiền anh. Nếu em gọi, em chắc anh sẽ cấm em ra ngoài, mà em thì nhớ Kate quá. Em muốn gặp cô ấy. Vả lại, làm vậy em đã thoát khỏi cảnh va chạm với Jack. Ryan đáng lẽ không nên để hắn vào nhà.” Rắc rối thật. Nếu Ryan không để hắn vào thì giờ hắn vẫn tự do nhởn nhơ bên ngoài.
Ánh mắt Christian ánh lên vẻ hoang dại, rồi nhắm nghiền lại. Nét mặt anh căng thẳng dường như đang đau đớn lắm. Ôi không. Anh lắc lắc đầu, rồi trước khi tôi nhận ra, anh đã choàng tay ôm lấy tôi, kéo sát vào lòng anh.
“Ôi, Ana,” anh khẽ thốt lên khi vòng tay anh siết chặt quanh tôi, khiến tôi suýt nghẹn thở. “Nếu có chuyện gì xảy ra với em…” Giọng anh thoảng như tiếng gió thổi.
“Không sao mà,” tôi cố thốt lên lời.
“Nhưng vẫn có thể. Anh chết đi sống lại cả nghìn lần hôm nay khi tưởng tượng ra chuyện tồi tệ có thể xảy ra. Anh đã rất giận, Ana. Giận em. Giận chính anh. Giận mọi người. Anh không nhớ mình từng giận đến thế… trừ…” Anh lại ngừng lời.
“Trừ gì?” Tôi giục giã.
“Cái dạo ở căn hộ cũ của em. Khi Leila tới đó.”
Ôi. Tôi không muốn nhớ lại chuyện đó.
“Sáng nay anh lạnh lùng quá,” tôi lí nhí. Giọng tôi vỡ òa ở tiếng cuối cùng khi nhớ lại cảm giác bị hắt hủi dưới vòi hoa sen. Hai tay anh di chuyển tới gáy tôi, nới rộng vòng tay, tôi đã có thể hít thở mạnh. Tôi ngả đầu ra sau.
“Anh không biết phải đối phó với cơn giận dữ này ra sao. Anh không bao giờ muốn làm em đau,” anh nói tiếp, mắt mở lớn thận trọng. “Sáng nay, anh chỉ muốn phạt em, thật nặng, và…” Anh dừng lời, tôi đoán vì anh không tìm được cách diễn đạt hoặc quá sợ phải thốt ra.
“Anh sợ rằng anh đã làm đau em?” Tôi nói nốt câu anh còn nói dở, không tin anh làm đau tôi chút nào, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Một phần nào đó xấu xa trong tôi lo sợ anh không còn muốn tôi nữa.
“Anh không tin vào chính mình nữa,” anh khẽ đáp.
“Christian, em biết anh không bao giờ làm đau em. Trên cơ thể, dù bất kì cách nào.” Hai tay tôi ôm ghì mái đầu anh.
“Em nghĩ thế ư?” Anh hỏi lại, đầy hoài nghi.
“Vâng. Em đã hiểu điều anh nói ra chỉ là lời dọa dẫm vu vơ, hão huyền. Em biết anh sẽ không đánh em tóe khói đâu.”
“Anh đã muốn làm thế đấy.”
“Không đâu. Anh chỉ nghĩ rằng mình sẽ làm thế thôi.”
“Anh không biết có thật thế không nữa,” anh lầm bầm.
“Nghĩ mà xem,” tôi thuyết phục, lại choàng tay ôm anh, rúc vào ngực anh qua lớp áo phông màu đen. “Nhớ lại cảm giác của anh khi em bỏ đi. Anh vẫn nhắc đi nhắc lại với em tình cảnh tồi tệ của anh khi đó. Nó làm thay đổi cách nhìn của anh về thế giới ra sao, và về cả em nữa. Em hiểu những gì anh phải từ bỏ vì em. Nghĩ tới cảm giác của anh khi gây ra những vết tích do chiếc còng trong kì trăng mật.”
Anh đứng im, tôi hiểu anh đang thẩm thấu những lời tôi nói. Tôi siết chặt vòng tay ôm riết lấy anh, hai bàn tay lấn tìm, cảm nhận những cơ bắp rắn chắc bên dưới lớp áo phông.
Anh từ từ thả lỏng người khi sự căng thẳng dần tan biến.
Đấy là điều anh khắc khoải lo lắng ư? Rằng anh sẽ làm đau tôi? Sao tôi lại đặt niềm tin ở anh nhiều hơn cả anh tin vào chính mình? Tôi không hiểu nữa; chắc chắn chúng tôi vừa vượt qua rồi. Thông thường anh rất mạnh mẽ, quyết đoán, nhưng thiếu vắng điều đó, anh sẽ lạc lối. Ôi, Năm Mươi ơi là Năm Mươi – em xin lỗi. Anh hôn lên tóc tôi, tôi ngẩng lên nhìn anh, môi anh tìm kiếm môi tôi, mải miết, vồ vập, dâng hiến và năn nỉ hay điều gì nữa, tôi không biết nữa. Tôi chỉ muốn cảm nhận làn môi anh trên miệng tôi, tôi đắm đuối đáp lại nụ hôn ấy.
“Em tin tưởng anh biết bao,” anh khẽ thốt lên sau khi tách môi ra.
“Vâng, em tin.” Anh lật ngược tay ve vuốt má tôi, chăm chú nhìn vào mắt tôi. Cơn giận dữ của anh đã tan biến. Anh chàng Muôn Màu Muôn vẻ của tôi đã trở về. Được thấy lại anh cuộc đời thật tuyệt. Tôi ngước lên cười bẽn lẽn.
“Ngoài ra thì,” tôi thỏ thẻ, “anh không chuẩn bị giấy má gì chứ.”
Miệng anh há ra đầy kinh ngạc, thích thú, rồi ôm chầm tôi vào lòng.
“Đúng thế. Không có đâu.” Anh bật cười.
Chúng tôi cứ đứng ngay phòng sinh hoạt chung, cuộn chặt trong vòng tay nhau.
“Lên giường thôi,” anh khẽ giục, sau một hồi lâu không đo nổi độ dài. Ôi trời…
“Christian, ta cần nói chuyện.”
“Để sau,” anh nhẹ nhàng nài nỉ. “Christian, xin anh. Nói chuyện với em.”
Anh thở dài. “Về việc gì?”
“Anh biết mà. Anh cứ giấu kín em.”
“Anh muốn bảo vệ em.”
“Em đâu phải trẻ con.”
“Anh hoàn toàn hiểu rõ điều đó, bà Grey.” Anh lướt hai tay dọc theo người rồi ôm lấy gò hông tôi. Anh ưỡn hông lên, áp vật cương cứng đang trỗi dậy sát vào tôi.
“Christian!” Tôi nhấm nhẳng. “Nói chuyện đi.”
Anh lại thở dài bực bội. “Em muốn biết gì nào?” Anh buông tôi ra, giọng nhẫn nhịn. Tôi ngập ngừng – tôi không có ý anh lại buông tôi ra nhanh thế. Nắm tay tôi, anh cúi xuống nhặt tờ giấy in email của tôi trên sàn nhà.
“Rất nhiều chuyện,” tôi lầm bầm, khi anh dẫn tôi ra ghế sofa.
“Ngồi xuống,” anh ra lệnh. Có những chuyện là bất di bất dịch, tôi vẩn vơ nghĩ ngợi, rồi làm theo lời anh. Christian ngồi xuống cạnh tôi, nhoài người về phía trước, đầu chống trên hai tay.
Ôi không. Chuyện này khó khăn với anh thế sao? Anh ngồi thẳng dậy, cào hai tay vào mái tóc, rồi ngoảnh ra nhìn tôi, ánh mắt đợi chờ và cam chịu.
“Em hỏi đi,” anh nói đơn giản.
Ôi. Chà chà, dễ dàng hơn tôi mường tượng. “Tại sao lại tăng cường an ninh bảo vệ gia đình mình?”
“Hyde đã có dấu hiệu hăm dọa họ.”
“Làm sao anh biết được?”
“Trong máy tính của hắn. Nó chứa mọi thông tin cá nhân chi tiết về anh và cả gia đình. Nhất là bố Carrick.”
“Bố Carrick ư? Sao lại là ông?”
“Anh chưa biết. Đi lên giường thôi.”
“Christian, kể em nghe đi!”
“Kể chuyện gì cơ?”
“Anh đang rất… cáu kỉnh.”
“Em cũng thế.” Anh trừng mắt. “Anh chưa tăng cường vệ sĩ ngay khi phát hiện có thông tin gia đình trên máy tính đó. Thế chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại bây giờ?” Christian nheo mắt nhìn tôi.
“Trước anh chưa biết hắn nhăm nhe định thiêu rụi cao ốc công ty, hoặc là…” Anh dừng lại. “Bọn anh tưởng chỉ là một chứng ám ảnh do bất mãn, nhưng rồi em biết đấy,” anh nhún vai, “mấy thứ xuất hiện công khai và chịu đựng búa rìu dư luận, mọi người đều soi mói đầy thích thú. Toàn những chuyện vớ vẩn như: những bài báo viết về anh hồi ở Harvard – quá trình thăng tiến, sự nghiệp ra sao. Cả những bài báo về bố Carrick – lần theo nghề nghiệp của ông, rồi của mẹ anh nữa – và một vài bài viết ngắn hơn về Elliot và Mia.”
Lạ thật.
“Anh vừa nói hoặc là,” tôi nhắc lại. “Hoặc là gì cơ?”
“Anh nói, ‘định thiêu rụi cao ốc công ty, hoặc là…’ Như thể anh đang định nói gì đó nữa.”
“Em đói không?”
Sao cơ? Tôi nhăn mặt nhìn anh, trong khi bụng kêu réo ùng ục.
“Hôm nay em ăn gì chưa?” Giọng anh đanh lại, ánh mắt lạnh băng.
Vẻ mặt đỏ bừng phản lại tôi.
“Y như anh nghĩ.” Anh nói nhanh.
“Em biết anh cảm thấy sao khi em không chịu ăn mà. Đi nào,” anh giục. Anh đứng dậy, chìa tay ra. “Để anh chăm em ăn.” Anh lại xoay người… lần này giọng nói đầy hứa hẹn gợi tình.
“Chăm em ăn ư?” tôi lẩm bẩm, trong khi vùng bụng phía dưới rốn như tan chảy. Quỷ thần ơi. Đây là một chiến thuật chuyển hướng linh hoạt để thoát khỏi những chuyện chúng tôi đang đôi co. Là thế sao? Tất cả những gì tôi khai thác được từ anh có thế ư? Dẫn tôi vào bếp, Christian nhấc một chiếc ghế ở chỗ quầy bar, đưa nó một vòng sang phía mặt bên kia.
“Ngồi đi,” anh bảo.
“Bà Jones đâu rồi?” Tôi thắc mắc, để ý thấy vắng bóng bà từ lúc ngồi xuống ghế.
“Anh để bà ấy và Taylor nghỉ đêm nay.”
Ồ.
“Sao lại thế?”
Anh liếc nhìn tôi giây lát, vẻ tươi tỉnh ngạo nghễ của anh lại xuất hiện. “Vì anh có quyền.”
“Thế anh định nấu ăn à?” vẻ hoài nghi không giấu được trong giọng tôi thốt ra.
“Ô, em không mảy may tin nhỉ, bà Grey. Nhắm mắt vào.”
Wow. Tôi cứ tưởng chúng tôi sẽ cãi vã nảy lửa, thế mà giờ lại cùng vào bếp, vui đùa.
“Nhắm mắt lại đi,” anh ra lệnh.
Tôi nhíu mắt, rồi vâng lời.
“Hừm. Thế vẫn chưa đủ đâu,” anh lầm bầm. Tôi hé một bên mắt, thấy anh lôi một chiếc khăn lụa màu đỏ mận ra khỏi túi quần sau. Nó cùng màu với chiếc váy tôi đang mặc. Trời đất ơi. Tôi trố mắt nhìn anh. Anh kiếm được nó lúc nào thế?
“Nhắm mắt vào,” anh lại ra lệnh. “Không ti hí.”
“Anh định bịt mắt em à?” tôi lí nhí, đầu óc choáng váng. Tôi bất thình lình nín lặng người.
“Ừ.”
“Christian…” Anh đặt một ngón tay lên môi tôi, ra hiệu im lặng.
Tôi muốn nói chuyện cơ.
“Ta sẽ nói chuyện sau. Anh muốn em ăn đã. Em bảo mình đói còn gì.” Anh hôn phớt lên môi tôi. Lớp lụa mềm mại của chiếc khăn áp lên mi mắt tôi khi anh thắt chặt nút phía sau đầu.
“Em thấy gì không?” Anh hỏi.
“Không,” tôi lầu bầu, thầm trợn mắt nạt anh. Anh khẽ bật cười.
“Anh biết lúc nào em trợn mắt với anh đấy… và em biết thừa nó khiến anh cảm thấy thế nào mà.”
Tôi bĩu môi. “Ta kết thúc nhanh chóng được không?” Tôi nhấm nhẳng.
“Cứ bình tĩnh, bà Grey. Háo hức nói chuyện đến thế cơ à.” Giọng anh bỡn cợt.
“Vâng!”
“Anh phải chăm em ăn đã,” anh dỗ dành rồi lướt làn môi lên thái dương tôi, khiến tôi ngay lập tức bình tĩnh.
Thôi được… cứ làm theo ý anh đi. Tôi phó mặc mình cho số phận rồi dỏng tai nghe những hoạt động của anh trong bếp. Cửa tủ lạnh mở ra, Christian đặt nhiều loại đĩa khác nhau lên mặt quầy phía sau lưng tôi. Anh nhẹ bước tới chỗ lò vi sóng, ón gì đó vào rồi khởi động máy. Trí tò mò trong tôi được khơi gợi. Tôi nghe có tiếng bật máy nướng bánh mì, tiếng nút khởi động, rồi tiếng đồng hồ tích tắc. Hừm – bánh mì nướng à?
“Vâng, em nóng lòng được nói chuyện,” tôi lẩm nhẩm, lơ đãng. Có mùi thơm của gia vị là lạ tỏa ra khắp bếp, tôi ngó ngoáy trên ghế ngồi.
“Ngồi yên, Anastasia.” Anh lại tiến gần chỗ tôi. “Anh muốn em cư xử đàng hoàng…,” anh khẽ dặn dò.
Ôi trời.
“Và đừng cắn môi nữa.” Anh nhẹ nhàng kéo môi dưới tôi bật ra khỏi răng nữa, tôi không nhịn được phì cười.
Tiếp đến, tôi nghe tiếng bật nút chai rồi tiếng rượu được rót từ từ vào ly. Thế rồi một khoảng yên lặng bao trùm, và kế đến là tiếng âm thanh rít khe khẽ khi bật bộ dàn loa. Christian chỉnh âm lượng ở mức vừa phải. Giọng ca nam cất lên, giọng hát trầm và quyến rũ.
“Anh nghĩ, uống đi đã,” Christian khẽ nói, lôi tôi ra khỏi bài hát. “Ngả đầu ra sau.” Tôi nghiêng đầu. “Nữa đi,” anh hối thúc.
Tôi làm theo, và môi tôi lại chạm vào môi anh. Một dòng rượu mát lạnh chảy vào miệng tôi. Tôi nuốt theo phản xạ. Ôi trời. Kí ức cách đây không lâu dội ngược trở về – hồi áy tôi chưa tốt nghiệp, bị trói cứng trên giường mình ở Vancouver cùng với Christian giận dữ và nóng bỏng nhưng không hề cảm thông với email tôi gửi. Hừm… lần này có đổi khác gì không’? Chẳng mấy. Ngoài trừ lần này tôi nhận ra vị rượu, loại yêu thích của Christian – rượu Sancerre.
“Ưm,” tôi âm ư tận hưởng.
“Em thích loại này chứ?” anh khẽ hỏi, hơi thở ấm áp phả lên má tôi. Tôi đắm mình trong sự kề cận của anh, sự mạnh mẽ nơi anh, và sự nóng bỏng lan tỏa từ cơ thể anh, mặc dù anh không hề chạm vào tôi.
“Vâng,” tôi thốt lên.
“Nữa không?”
“Em luôn muốn nữa, cùng anh.”
Tôi thoáng nghe thấy tiếng anh cười, thế là tôi cũng nhoẻn miệng cười. “Bà Grey, em đang tán tỉnh anh đấy à?
“Vâng.”
Chiếc nhẫn cưới chạm vào chiếc ly phát tiếng keng khe khẽ khi anh nhấp một ngụm rượu nữa. Giờ đây âm thanh ấy cũng trở nên gợi cảm. Lần này anh ngả đầu tôi ra sau, đỡ lấy tôi. Anh lại hôn tôi, tôi hối hả nuốt lấy dòng rượu anh truyền sang. Anh mỉm cười khi đặt nụ hôn nữa lên môi tôi.
“Đói chưa?”
“Em nghĩ chúng ta làm cho cơn đói cồn cào hơn đấy, ngài Grey.”
Giọng hát nghêu ngao trên iPod đang cất lời ca về trò chơi tinh quái. Hừm… đúng nơi đúng lúc thế.
Tiếng lò vi sóng kêu ping, Christian buông tôi ra. Tôi ngồi thẳng dậy. Món ăn có mùi thơm quyến rũ: của tỏi, bạc hà, lá thơm oregano, lá hương thảo, thịt cừu, tôi đoán thế. Cửa lò vi sóng mở ra, mùi vị ngon lành càng bốc lên nghi ngút.
“Chết tiệt!” Christian bật tiếng chửi thề, chiếc đĩa loảng xoảng trên mặt bar.
Ơ kìa Năm Mươi! “Anh không sao chứ?”
“Không sao!” Giọng anh sít lại. Một lát sau, anh lại đứng bên cạnh tôi.
“Anh vừa bị bỏng. Ở đây.” Anh đẩy nhẹ ngón tay trỏ vào miệng tôi. “Có lẽ em mút cho nó dịu đi.”
“Ôi.” Giữ chặt tay anh, tôi từ từ kéo ngón tay anh ra khỏi miệng. “Đây rồi, đây rồi,” tôi vuốt ve, rồi cúi xuống thổi, làm dịu ngón tay anh, rồi hôn nhẹ lên đó hai cái. Anh nín thở. Tôi lại đẩy nó vào miệng rồi nhẹ nhàng mút. Anh hít vào thật mạnh, âm thanh ấy đẩy thẳng tới vùng sâu kín phía dưới tôi. Anh có vị tuyệt vời như mọi khi, rồi tôi nhận ra đây là trò chơi anh bày ra – từ từ cám dỗ vợ mình. Tôi cứ tưởng anh giận, thế mà giờ đây…? Anh chàng này, chồng tôi đấy, thật là khó hiểu. Nhưng chính đấy là điểm tôi thích ở anh. Vui vẻ. Tếu táo. Gợi cảm phát điên lên được. Anh vừa trả lời tôi một vài điều, nhưng tôi là kẻ tham lam. Tôi muốn biết nhiều hơn nữa, nhưng cũng muốn vui đùa tiếp. Sau những lo âu và căng thẳng của ngày hôm nay, và cơn ác mộng kinh hoàng đêm qua do Jack, đây là một cách thay đổi không khí đáng chờ đón nhất.
“Em đang nghĩ gì thế?” Christian khẽ hỏi, rút ngón tay khỏi miệng tôi làm tôi dừng phắt dòng suy nghĩ đang ào ạt.
“Anh thật láu lỉnh.”
Anh đứng im bên cạnh tôi. “Năm Mươi Sắc Thái mà cưng.” Cuối cùng anh cũng thốt lên, rồi đặt một nụ hôn âu yếm lên khóe miệng tôi.
“Anh chàng Đa sắc của em,” tôi thì thầm, tay nắm lấy vạt áo, kéo anh lại gần.
“Ơ không được đâu, bà Grey. Không được đụng chạm… chưa phải lúc.” Anh nắm tay tôi, gỡ áo mình ra rồi lần lượt hôn lên từng ngón tay.
“Ngồi thẳng dậy,” anh ra lệnh.
Tôi bĩu môi phụng phịu.
“Anh sẽ tét mông nếu em còn bĩu môi nữa đấy. Giờ há to vào.”
Ôi trời. Tôi há miệng, anh đút cho tôi một miếng thịt cừu nóng tẩm sốt tỏi ngon tuyệt cú mèo. Mmm. Tôi nhai ngon lành.
“Ngon không?”
“Có.”
Anh hít hà ý chừng cũng sắp ăn cùng và sẽ thích đây.
“Nữa nhé?”
Tôi gật đầu. Anh lại xúc một đĩa đầy ú ụ nữa, tôi nhồm nhoàm nhai lấy nhai để. Anh đặt dĩa xuống, tôi đoán chắc để cắt bánh mì.
“Há miệng,” anh ra lệnh.
Lần này là một miếng bánh mì dẹt tẩm sốt hummus. Tôi nhận ra bà Jones – có khi cả Christian nữa – hẳn là mới ghé cửa hàng bán đồ ăn sẵn mà tôi khám phá ra, chỉ cách Escala hai dãy nhà, năm tuần trước. Tôi ăn đầy khoan khoái. Tâm trạng vui vẻ của Christian làm kích thích khẩu vị ngon lành của tôi.
“Nữa?” anh hỏi.
Tôi lại gật. “Cho em thêm nhiều nữa đi. Em đói như con sói đây này.”
Tôi nghe thấy tiếng anh cười thích thú. Anh từ tốn và kiên nhẫn bón cho tôi, thỉnh thoảng lại dành một nụ hôn để quệt ít thức ăn dính ở khóe miệng. Đôi lúc tùy hứng, anh lại mời tôi từng ngụm rượu theo cách của riêng mình.
“Há to, rồi cắn đi,” anh khẽ bảo. Tôi ngoan ngoãn làm theo. Hmm – món ăn khoái khẩu của tôi, chả cuốn lá nho. Nguội nhưng vẫn ngon tuyệt, mặc dù tôi thích hâm món này nóng lên, nhưng tôi không muốn Christian lại bị bỏng tiếp. Anh chậm rãi đút cho tôi, khi ăn hết, tôi còn cố mút sạch ngón tay anh.
“Nữa không?” anh hỏi, giọng thật trầm và khàn đục.
Tôi lắc đầu. No căng rồi.
“Tốt,” anh thì thầm bên tai tôi, “đã đến giờ ón ăn ưa thích nhất của anh. Em đấy.” Hai tay anh nhấc bổng tôi lên, bị bất ngờ tôi kêu ré lên.
“Em cởi bịt mắt ra nhé?”
“Không.”
Tôi toan bĩu môi, nhưng rồi nhớ ra lời dọa dẫm khi nãy, nên đành thôi.
“Phòng giải trí,” anh thì thào.
Ôi – tôi không biết đấy có phải ý hay ho không.
“Em đã sẵn sàng cho thách thức này chưa?” anh hỏi. Anh mà dùng đến từ thách thức, là tôi chẳng thể nói không.
“Em theo anh,” tôi lí nhí, khát khao và một cảm giác không thể gọi thành tên đang chạy rần rật khắp cơ thể. Anh bế tôi qua cửa, đi lên cầu thang tới cánh cửa tiếp theo.
“Anh thấy em nhẹ đi đấy,” anh lầm bầm không vừa lòng. Thế à? Tốt lắm. Tôi nhớ lại lời bình phẩm của anh khi mới đi nghỉ trăng mật về, nghe mới đau đớn làm sao. Chà chà – mới chỉ có tuần trước chứ đâu?
Đứng bên ngoài phòng giải trí, anh thả tôi xuống đứng sát sạt vào người anh, một tay vẫn ôm siết quanh eo tôi. Anh mở cửa trong chớp nhoáng.
Vẫn cứ là mùi thơm quen thuộc ấy: gỗ đánh véc-ni và dầu cam. Thậm chí nó trở thành một mùi hương rất khoan khoái. Buông tôi ra, Christian xoay lưng tôi quay lại phía anh. Anh gỡ chiếc khăn lụa, tôi chớp chớp mắt làm quen với ánh đèn dịu nhẹ. Anh kéo chiếc trâm cài khỏi búi tóc của tôi, bím tóc tết buông xuống. Anh tóm lấy nó rồi giật nhẹ, khiến tôi lùi ra sau, tựa vào người anh.
“Anh có một kế hoạch,” anh thì thầm sát bên tai tôi, truyền sang tôi một đợt sóng run rẩy chạy dọc sống lưng.
“Em tưởng anh có từ lâu rồi,” tôi đáp. Anh hôn phía dưới tai tôi.
“Ôi, bà Grey, đúng thế.” Âm điệu anh thốt ra êm ru, đầy mê hoặc. Anh giật bím tóc tôi lệch sang một bên, đặt một nụ hôn miết dọc cổ.
“Trước tiên phải bóc trần em đã.” Giọng anh trầm đục trong cổ họng, khắp cơ thể tôi. Tôi rất muốn – dù kế hoạch của anh là gì chăng nữa. Tôi muốn được quấn quýt theo cách của chúng tôi. Anh xoay tôi đứng đối diện anh. Tôi cúi nhìn chiếc quần jean anh mặc, cúc phía trên cùng vẫn không cài, tôi không kìm chế nổi mình. Tôi lướt ngón trỏ quanh cạp quần, tránh không chạm vào áo anh, để cảm nhận vùng lông phía bụng dưới cọ vào khớp tay nhồn nhột. Anh hít vào thật mạnh, tôi ngước lên nhìn và bắt gặp đôi mắt anh. Tôi dừng lại ở chiếc cúc để mở. Đôi mắt anh một màu xám sâu thăm thẳm… Ôi trời.
“Anh cứ mặc thế nhé,” tôi thì thào.
“Anh định thế đấy, Anastasia.”
Rồi anh đổi tư thế, một tay đỡ sau gáy tôi còn tay kia quàng quanh hông. Anh kéo tôi tựa sát vào anh, môi anh áp chặt môi tôi, anh hôn đắm đuối như thể đất trời chỉ còn có hai người.
Whoa!
Anh bước lên trước, đẩy tôi lùi ra sau, lưỡi quện lưỡi xoắn xuýt không rời, tới khi chạm vào chiếc giá gỗ phía sau lưng. Anh ngả rạp người, ép toàn bộ cơ thể lên tôi.
“Cởi váy ra nào,” anh nói, tay kéo ngược chiếc váy lên qua đùi, tới hông, rồi bụng tôi… chậm rãi tuyệt vời, lớp vải lướt nhẹ trên làn da tôi, vuốt qua bầu ngực.
“Cong người về phía trước,” anh nhắc.
Tôi làm theo, anh lôi chiếc váy qua đầu rồi buông nó xuống sàn nhà, để lại tôi trơ trụi với đôi xăng đan, chiếc quần chip và áo nịt ngực. Đôi mắt anh sáng rực khi anh tóm lấy hai tay tôi, giơ lên qua đầu. Anh chớp mắt, rồi nghiêng đầu sang một bên, ý chừng muốn xin phép tôi. Anh ấy định làm gì tôi thế nhỉ? Tôi nuốt khan rồi gật đầu, thoáng một nụ cười ngưỡng mộ và mãn nguyện hiện trên môi anh. Anh kẹp cổ tay tôi vào những chiếc vòng da trên thanh ngang phía trên, rồi lại lôi chiếc khăn lụa ra.
“Anh thấy em nhìn thế là đủ rồi.”
Anh quấn khăn quanh đầu bịt mắt tôi lại, cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể khi mọi giác quan đột nhiên nhạy bén hơn; tiếng thở êm ái của anh, cảm giác đáp trả đầy phấn khích của tôi, mạch đập rộn ràng bên tai, mùi hương tuyệt diệu của Christian trộn lẫn với hương cam và mùi gỗ véc-ni trong phòng – tất cả đều được cảm nhận vô cùng rõ nét, mắt tôi không thấy gì. Mũi anh chạm vào mũi tôi.
“Anh sắp khiến em phải điên dại lên đây,” anh khẽ nói. Hai tay anh giữ lấy hông tôi, trượt xuống dưới, kéo theo chiếc quần con rồi lướt xuống phía dưới chân tôi. Khiến tôi điên dại ư… WOW.
“Nhấc chân lên, từng bên một.” Tôi làm theo, anh tuột chiếc quần ra, rồi lần lượt từng bên dép xăng-đan. Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân tôi, dịu dàng kéo chân tôi sang bên phải.
“Bước sang,” anh nhắc, rồi còng cổ chân phải tôi vào giá thập gỗ, tiếp đến là cổ chân bên kia. Tôi bị trói căng người trên giá, không thể nhúc nhích. Christian đứng dậy, bước lại phía tôi, cơ thể tôi lại đắm chìm trong hơi ấm từ anh tỏa ra, dù chưa hề chạm tới tôi. Một lát sau, anh đỡ cằm tôi, ngửa đầu ra sau, dịu dàng đặt môi hôn.
“Anh nghĩ, cần thêm nhạc nền và ít đồ phụ trợ nữa. Trông em thế này đẹp quá đi thôi, bà Grey. Anh có thể gạt hết mọi việc chỉ để ngắm vẻ tuyệt mĩ này.” Giọng anh vang lên êm ái. Mọi vòng cơ trong tôi quặn siết lại.
Phải một lát sau, khá lâu, tôi nghe tiếng chân anh bước nhẹ tới chỗ tủ để đồ, mở một ngăn kéo. Ngăn đựng đồ chơi ư? Tôi không biết nữa. Anh lấy một món đồ ra đặt lên mặt tủ, rồi lại lấy tiếp cái khác. Có tiếng bật loa, lát sau tiếng độc tấu piano vang lên du dương, êm ái tràn ngập cả căn phòng. Nghe quen quen – tôi đoán là nhạc của Bach – nhưng lại không rõ là bản nhạc nào. Trong giai điệu này có cái gì đó khiến tôi e sợ. Có lẽ vì nó quá lạnh lùng và xa cách. Tôi nhăn mặt, cố tìm hiểu xem tại sao bản nhạc ấy lại khiến tôi bối rối thế, nhưng Christian đã vồ vập đỡ lấy cằm tôi, khiến tôi giật nảy mình. Anh kéo nhẹ cằm để tôi thả môi dưới ra. Tôi mỉm cười, cố tự trán an mình. Sao tôi cảm thấy bất an thế? Tại âm nhạc ư?
Christian đưa tay từ cằm, xuống cổ họng, tới vùng ngực tôi. Anh lùa ngón tay cái đẩy bầu ngực lên, giải phóng một bên gò đào khỏi sự che chắn của bầu áo. Cổ họng anh phát ra tiếng rên khe khẽ tán thưởng, rồi hôn lên cổ tôi. Đôi môi anh lần theo đường đi của những ngón tay khi nãy tiến tới bầu ngực, vừa hôn vừa mút máp trên suốt chuyến du ngoạn. Ngón tay anh lại dịch chuyển sang bên ngực trái, giải phóng nó khỏi chiếc áo ngực. Tôi bật tiếng rên khi ngón tay cái của anh miết lên nhũ hoa bên trái, còn đôi môi vần vò bên phải, nhẹ nhàng nhay và giật tới khi chúng săn cứng lại.
“Ah.”
Anh vẫn không ngơi nghỉ. Từng cử chỉ tỉ mẩn, anh gia tăng cường độ mãnh liệt ở mỗi bên. Tôi giằng giật trong vô vọng khỏi sự trói buộc khi những khoái cảm mạnh mẽ xuyên thấu từ nơi đầu ngực tới sâu thẳm vùng bụng dưới. Tôi cố oằn mình nhưng không sao cựa quậy được, khiến trò tra tấn càng trở nên mãnh liệt.
“Christian,” tôi nằn nỉ.
“Anh biết,” anh khẽ nói, giọng khản đặc. “Đây chính là cảm giác em đã gây ra cho tôi.”
Gì cơ? Tôi rên rỉ, còn anh lại lặp lại từ đầu, khuất phục hai bên ngực tôi bởi những đụng chạm ngọt ngào và man dại, lặp đi lặp lại – khiến tôi gần chạm tới đỉnh điểm.
“Xin anh,” tôi run rẩy.
Anh phát ra tiếng kêu trầm đục hoan lạc từ cổ họng, rồi đột nhiên đứng dậy, bỏ mặc tôi hẫng hụt, hổn hển và quằn quại giằng giật những dây trói. Anh lướt tay hai bên thân tôi, một tay đặt ở hông, tay kia du ngoạn xuống bụng dưới.
“Để xem em thế nào,” anh khẽ ngân nga. Tay anh dịu dàng úp lên vùng cấm địa của tôi, chà miết ngón cái lên vùng đào nhuỵ nhạy cảm, khiến tôi bật tiếng la. Ánh từ từ đẩy một, rồi hai ngón tay vào trong tôi. Tôi rên lên, ưỡn hông về phía trước, hăm hở đón nhận ngón tay và mu bàn tay của anh.
“Ôi, Anastasia, em sẵn sàng lắm rồi,” anh thốt lên.
Ngón tay anh xoay tròn bên trong tôi, cứ thế không ngơi nghỉ, trong khi ngón cái mân mê vùng điểm nút nhạy cảm, liên tục không ngừng. Đó là điểm duy nhất mà cơ thể anh đang chạm tới, và mọi căng thẳng, lo âu trong ngày đang đổ dồn về vùng cơ thể ấy.
Chết mất… dữ dội quá… lạ lùng nữa… bản nhạc này… tôi bắt đầu sắp…
“Ah,” tôi rên siết khi ngón tay Christian vẫn không ngừng bên trong tôi. Tôi gằn đạt tới… những kích thích này… Tôi ngửa đầu ra sau, la lên dữ dội, thì Christian dừng cử động ngón tay. Mọi khoái cảm khựng lại.
“Không! Christian,” tôi năn nỉ, cố ưỡn hông về phía trước để tìm kiếm sự cọ xát mê hoặc.
“Yên nào, em yêu,” anh vỗ về trong khi cơn cực khoái suýt tan biến mất. Anh lại nhoài người hôn tôi.
“Hụt hẫng lắm phải không?”
Ôi, không! Đột nhiên tôi hiểu anh đang chơi trò gì.
“Christian, xin anh.”
“Suỵt,” anh lại hôn tôi. Thế rồi anh bắt đấu khuấy đảo lần nữa. Anh nhích người để cả cơ thể tì lên người tôi. Anh vẫn mặc nguyên quần áo, lớp vải bò mềm của chiếc quần jean cọ vào chân tôi, vật nam tính của anh thúc vào hông tôi. Sự cận kề quá trêu ngươi. Anh lại dẫn tôi tới miệng vực, cơ thể tôi cất tiếng kêu khao khát, rồi dừng khựng.
“Không,” tôi gào lên thảm thiết.
Anh đặt lên bờ vai một nụ hôn dịu dàng ướt át, tay anh rút khỏi người tôi, chiếc máy rung lê đi dọc cơ thể. Nó làm chấn động cả vùng bụng, tiến xuống bụng dưới, sà vào vùng cấm địa, tì lên vùng đào nhụy. Chết mất, dữ dội quá.
“A!” Tôi la lên, giật mạnh khỏi những vòng trói.
Cơ thể tôi đang siêu nhạy cảm, như thể sắp nổ tung, và khi sắp tới nơi, Christian lại ngừng đột ngột.
“Christian!” Tôi la toáng lên.
“Hẫng hụt hả?” Anh gầm gè trong cổ họng. “Giống hệt như em. Hứa mỗi một câu và rồi…” Anh kéo dài giọng.
“Christian, xin anh!” Tôi van nài.
Những đầu nút thần kinh trong tôi đang gào thét đòi tự do.
Anh miết mũi dọc theo mũi tôi. “Trong những người anh biết thì em là người con gái khiến anh phải tức giận nhiều nhất đấy.”
Không, Không, Không.
“Christian, em chưa bao giờ hứa phải phục tùng anh. Xin anh đấy, làm ơn…”
Anh đứng trước mặt, giữ chặt hông tôi rồi ép sát hông vào người tôi, khiến tôi ngỡ ngàng – anh chà sát vùng háng vào người tôi, những nút cài chiếc quần jean cọ xát lên tôi, bên dưới gồ lên cồm cộm. Một tay anh gỡ khăn bịt mắt tôi ra, đỡ lấy cằm tôi, tôi chấp chới mắt khi bắt gặp ánh nhìn nóng bỏng như thiêu đốt của anh.
“Em khiến anh phát điên,” anh thì thào, ưỡn hông tì mạnh vào tôi, một, rồi hai, rồi ba lần, sự chà xát làm cơ thể như tóe lửa, sắp bùng cháy. Và một lần nữa, anh lại khước từ tôi. Còn tôi thì muốn anh vô cùng. Tôi thèm anh tha thiết. Tôi nhắm mắt và rên rỉ van xin. Tôi không ngăn được cảm giác mình đang bị trừng phạt.
Tôi tuyệt vọng còn anh thì tàn nhẫn. Nước mắt tôi dâng trào. Tôi không biết anh còn muốn đi tiếp tới đâu.
“Xin anh,” tôi thốt lên một lần nữa.
Nhưng anh chỉ cúi nhìn tôi, không chút mủi lòng. Anh ấy định tiếp tục.
Bao lâu nữa? Tôi còn chơi trò này được nữa không? Không. Không. Không được – Tôi không thể chơi tiếp nữa. Tôi hiểu rằng anh sẽ không chịu dừng lại. Anh sắp tiếp tục hành hạ tôi. Bàn tay anh lại lướt dọc trên người tôi. Không… Và nước lũ dâng vỡ bờ – mọi nỗi e ngại, lo lắng, sợ hãi suốt mấy ngày nay một lần nữa lấn át tôi khi nước mắt tôi tuôn trào trên bờ mi. Tôi quay mặt đi. Đây không phải là yêu đương. Mà là trả thù.
“Đỏ,” tôi thút thít. “Mã Đỏ.” Nước mắt tuôn rơi trên má tôi.
Anh dừng lại. “Không!” Anh sững sờ, kinh ngạc. “Chúa ơi, không.”
Anh vội vã cởi trói hai tay, đỡ eo tôi, rồi cúi xuống cởi trói ở cổ chân, trong khi tôi gục mặt vào hai tay và bật khóc.
“Không, không, không. Ana, xin em. Đừng mà.”
Anh nhấc bổng tôi lên, tiến lại giường, ngồi xuống, rồi nựng tôi trong lòng. Tôi khóc thổn thức. Tôi bị vùi dập… cơ thể tôi bị xô đẩy tới quá ngưỡng chịu đựng, tâm trí tôi trống rỗng, cảm xúc rắc tán theo gió bay. Anh với ra sau lưng, giật tấm sa-tanh phủ trên giường, quấn nó quanh người tôi. Tấm chăn mát lạnh có cảm giác lạ lẫm và không dễ chịu chạm vào làn da nhạy cảm của tôi. Hai tay anh ôm choàng quanh tôi, ghì tôi sát vào lòng, nhẹ nhàng đu đưa dỗ dành.
“Anh xin lỗi. Xin lỗi em,” Christian thầm thì, giọng lo lắng. Anh cứ hôn mãi lên tóc tôi. “Ana, tha thứ cho anh, xin em.”
Xoay mặt dựa vào cổ anh, tôi tiếp tục khóc, như một sự giải tỏa nỗi lòng. Có quá nhiều chuyện xảy ra mấy ngày gần đây – vụ cháy ở phòng máy tính, rượt đuổi trên xe, kế hoạch công việc quá sức, ả kiến trúc sư dâm đãng, gã điên mang vũ khí đột nhập vào nhà, những cãi vã, giận dữ – và cả Christian đi công tác xa. Tôi ghét việc Christian đi vắng… Tôi lấy góc chăn lau mũi và dần dần nhận ra tiếng nhạc lạnh lùng của Bach vẫn văng vẳng khắp phòng.
“Xin tắt nhạc đi.” Tôi thút thít.
“Ừ, tất nhiên rồi.” Christian cựa mình, vẫn không buông tôi ra, lôi điều khiển từ xa khỏi túi quần. Anh bấm nút và tiếng piano im bặt, thay vào đấy là tiếng thở run rẩy của tôi. “Đỡ chưa?” Anh hỏi.
Tôi gật đầu, bớt nức nở. Anh miết ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
“Không thích bản biến tấu Goldberg Variations của Bach à?” Anh hỏi.
“Không thích cái này.”
Anh cúi nhìn tôi, ánh mắt không giấu nổi nỗi ân hận.
“Anh xin lỗi.” Anh nhắc lại.
“Sao anh làm thế?” Tôi nói thật khẽ, trong khi cố gắng sắp xếp lại những ý nghĩ và cảm xúc đang giằng xé.
Anh lắc đầu buồn bã, mắt nhắm nghiền. “Anh bị mất kiểm soát trong thoáng chốc,” anh giải thích kém thuyết phục.
Tôi nhăn mặt nhìn anh, anh thở dài thườn thượt. “Ana, trì hoãn cực khoái là một cách được thừa nhận trong – Em chưa bao giờ…” Anh ngập ngừng. Tôi cựa mình trong lòng anh, khiến anh nhăn mặt.
Ơ. Tôi đỏ mặt. “Xin lỗi,” tôi lí nhí.
Anh lừ mắt, rồi bất ngờ nằm ngả người ra, kéo theo cả tôi. Cả hai nằm dài trên giường, tôi cuộn trong lòng anh. Chiếc áo ngực cọ vào khó chịu, tôi chỉnh lại nó.
“Cần giúp không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Tôi lắc đầu. Tôi không muốn anh chạm vào ngực tôi lúc này. Anh nhích ra để nhìn xuống tôi dễ hơn, ngập ngừng đưa tay lên, nhè nhẹ vuốt má tôi. Nước mắt lại dâng lên trên khóe mắt tôi. Sao anh ấy có thể vừa tàn nhẫn là thế, thoáng chốc đã dịu dàng nhường này.
“Xin em đừng khóc,” anh khẽ thì thầm.
Tôi bối rối và choáng váng với anh chàng này. Cơn giận dữ của anh đã bỏ mặc tôi trong những giây phút khao khát… Tôi điếng người. Tôi muốn cuộn tròn trong một quả cầu rồi trốn mất. Tôi chớp mắt, cố kìm giữ không để nước mắt rơi khi nhìn vào đôi mắt đau đớn của anh. Tôi thở mạnh, vẫn thổn thức, mắt không rời khỏi anh. Tôi sẽ phải làm gì với anh chàng ưa chế ngự này đây? Học cách bị chế ngự ư? Tôi không nghĩ thế…
“Em chưa bao giờ làm sao?” Tôi hỏi.
“Chịu nói sao làm vậy. Em đổi ý; mà không báo cho anh biết em ở đâu. Ana, anh bấy giờ ở New York, bất lực và giận tím giận tái. Nếu anh đang ở Seattle, anh đã không bắt em ở nhà.”
“Thế nên anh trừng phạt em?”
Anh nuốt khan, rồi nhắm nghiền mắt lại. Anh ấy không muốn trả lời, và thế là đủ hiểu trừng phạt tôi là ý định chính của anh.
“Anh hãy thôi ngay trò này đi,” tôi lầm bầm.
Lông mày anh nhíu lại.
“Để bắt đầu, anh chỉ cần kết thúc cái cảm giác tệ hại về bản thân đi.”
Anh khịt mũi. “Đúng thế,” anh nói khẽ. “Anh không thích thấy em như thế.”
“Và em không thích cảm giác như bây giờ. Anh chẳng từng nói khi trên thuyền Fair Lady rằng anh đâu có cưới một người dễ phục tùng.”
“Anh biết. Anh biết.” Giọng anh thật khẽ và chân thành.
“Thế thì hãy thôi không cư xử với em như kẻ phục tùng đi. Em xin lỗi đã không gọi điện báo anh. Em sẽ không ích kỉ như thế nữa đâu. Em biết anh lo lắng cho em.”
Anh nhìn tôi chăm chú, kĩ lưỡng, ánh mắt buồn bã và lo lắng. “OK. Được rồi,” cuối cùng anh cũng đáp. Anh cúi xuống, nhưng dừng lại trước khi môi anh chạm vào tôi, thầm hỏi ý xem có được phép không. Tôi dướn mặt áp gần anh hơn và anh hôn tôi thật dịu dàng.
“Làn môi em luôn êm ái mỗi khi em khóc,” anh thì thào.
“Em chưa từng hứa phải răm rắp vâng lời anh, Christian,” tôi khẽ nói.
“Anh biết.”
“Xin hãy thống nhất thế nhé. Vì cả hai ta. Và em sẽ cố thận trọng hơn với… kẻ ưa thống trị trong anh.”
Trông anh trống rống, yếu đuối và hoang mang cực độ.
“Anh sẽ cố,” giọng anh chan chứa chân thành.
Tôi thở ra run rẩy. “Xin anh đấy. Với cả, nếu em ở nhà lúc đấy…”
“Anh biết rồi,” anh vội đáp, mặt tái nhợt. Ngả mình ra giường, anh gác cánh tay để không lên che mặt. Tôi cuộn mình ôm chặt anh, gối đầu lên ngực anh. Cả hai cùng nằm im lặng một lúc lâu. Anh đưa tay tới đuôi bím tóc của tôi, tháo chun buộc để tóc tôi xõa ra, rồi ngón tay anh như chiếc lược chải dịu dàng và nhịp nhàng lên đó. Đây mới chính là vấn đề thực sự – nỗi sợ hãi của anh… nỗi lo sợ phi lý cho sự an toàn của tôi. Hình ảnh gã Jack Hyde nằm gục trên sàn nhà trong căn hộ, bên cạnh là khẩu súng Glock lại hiện về trong tâm trí tôi.
“Lúc trước ý anh định bảo gì khi nhắc đến hoặc là?” Tôi hỏi.
“Hoặc nào cơ?”
“Lúc nhắc đến Jack ấy.”
Anh ngó vội xuống tôi. “Em chẳng bao giờ chịu bỏ cuộc đâu nhỉ?”
Tôi tì cằm lên xương ức ngực anh, thích thú tận hưởng những ve vuốt dịu dàng của bàn tay anh trên tóc.
“Bỏ cuộc ư? Không bao giờ. Kể em nghe đi. Em không thích cứ bị giấu diếm mãi thế. Có vài suy nghĩ của anh có vẻ như hơi phóng đại quá nên em cần biện hộ. Thậm chí anh còn không biết dùng súng – em cũng biết rồi đấy. Anh cứ nghĩ em không làm được gì nên chằng chịu kể cho em nghe chuyện gì, phải không Christian? Nào là bạn gái cũ của anh nhăm nhe chĩa súng vào em, người tình ‘thích phi công trẻ’ của anh thì quấy nhiễu em – mà đừng nhìn em kiểu đấy,” tôi gắt lên khi bắt gặp anh lừ mắt với tôi. “Mẹ anh cũng nghĩ như thế về bà ta.”
“Em nói chuyện với mẹ anh về Elena à?” Christian cao giọng hỏi vặn.
“Vâng, mẹ Grace và em đã nhắc đến bà ta.”
Anh ngớ người nhìn tôi.
“Mẹ rất buồn về chuyện ấy, cứ tự trách móc mình.”
“Không tin nổi là em lại đi kể với mẹ anh. Dở thật!” Anh nằm ngả ra, cánh tay lại gác lên che mặt.
“Em không kể gì cụ thể đâu.”
“Hy vọng là không. Mẹ Grace không cần biết tất những tình tiết hãi hùng thế đâu. Chúa ơi, Ana. Cả bố anh cũng biết à?”
“Không!” Tôi lắc đầu quầy quậy. Tôi đâu có nói chuyện thân mật kiểu ấy với bố Carrick được. Ý của ông nhắc nhở chuyện hợp đồng tiền hôn nhân vẫn làm tôi đau nhói. “Dù sao thì anh cũng không nên đánh trống lảng em thế nữa. Nói nốt chuyện Jack đi. Có việc gì thế?”
Christian hơi nhích tay lên, liếc nhìn tôi, khó đoán anh đang nghĩ gì. Thở dài đánh thượt, anh gác tay lên che mặt.
“Hyde bị nghi là có dính dáng đến vụ phá hủy Charlie Tango. Thám tử điều tra tìm thấy một phần vân tay, nhưng chỉ một phần thì không giúp tìm ra manh mối. Nhưng rồi khi em nhận ra Hyde trong phòng máy chủ. Hắn từng bị kết án khi còn vị thành niên ở Detroit, kiểm tra dấu vân tay đó khớp với của hắn.”
Tâm trí tôi cứ quay lảo đảo khi cố tưởng tượng về những điều vừa nghe được. Chính Jack là kẻ làm Charlie Tango bị lộn nhào ư? May mắn sao Christian thoát nạn. “Sáng nay người ta tìm thấy một chiếc xe tải chở hàng trong ga-ra bên dưới. Lái xe là Hyde. Hôm qua, hắn chở vài thứ quái quỷ gì đó cho gã mới dọn nhà đến. Cái gã chúng ta gặp trong thang máy ấy.”
“Em không nhớ tên anh ta.”
“Anh cũng không nhớ.” Christian đáp. “Nhưng bằng cách nào đó Hyde đã xoay xở để vào được cao ốc này hợp pháp. Hắn đang làm việc ột công ty vận chuyển…”
“Và gì nữa? Có gì quan trọng liên quan đến chiếc xe tải ư?”
Christian không chịu nói.
“Christian, kể em nghe đi.”
“Cảnh sát tìm thấy… vài thứ trong xe tải.” Anh lại dừng lại, ôm chặt lấy tôi hơn.
“Vài thứ gì?”
Anh nín lặng một lát, tôi định mở lời thúc giục thì anh nói tiếp. “Một tấm nệm, liều thuốc an thần có thể hạ gục cả tá ngựa, và một lời nhắn.” Giọng anh thều thào, nỗi kinh hoàng và khiếp sợ bao trùm lấy anh.
Trời đất ơi.
“Lời nhắn?” Giọng tôi máy móc nhắc lại lời anh.
“Đề gửi cho anh.”
“Nó viết gì?”
Christian lắc đầu, ý như không biết hoặc không chịu tiết lộ nội dung lá thư.
Ơ hay.
“Đêm qua Hyde đến đây định bắt cóc em.” Christian lạnh cứng người, nét mặt căng thẳng cao độ. Nghe anh nói, tôi nhớ lại hình ảnh cuộn băng dính, cơn rùng mình chạy thấu suốt người tôi, dù rằng thông tin này không phải tin nóng hổi mới được nghe “Khốn nạn,” tôi lầm bầm.
“Yên nào,” Christian khẽ nói.
Tôi cố nhớ lại hình ảnh Jack lúc ở chỗ làm. Có phải hắn lúc nào cũng điên khùng không? Làm sao hắn có thể xoay xở thoát khỏi tình trạng đó? Ý tôi là tính hắn ta rất quái đản, nhưng thực ra là bị điên ư?
“Em không hiểu vì sao lại thế,” tôi lẩm nhẩm. “Chuyện đó đâu liên quan gì tới em?”
“Anh hiểu. Cảnh sát đang điều tra kĩ hơn, cả Welch cũng đang tìm hiểu. Nhưng bọn anh đều nghĩ có liên quan đến Detroit.”
“Detroit ư?” Tôi bối rối ngước nhìn anh.
“Ừ. Có chuyện ở đó.”
“Em vẫn chưa hiểu.”
Christian xoay mặt sang nhìn tôi, vẻ mặt kín như bưng. “Ana, anh sinh ra ở Detroit.”