Phần Kết (Hết)
Phần kết
Dinh cư Đồ sộ, tháng 5 năm 2014
Tôi nằm dài trên tấm khăn trải pic¬nic, ngắm nhìn bầu trời mùa hạ trong xanh, những đám cỏ xanh vươn cao và những bông hoa đồng nội tỏa ra chắn lấy tầm nhìn của tôi. Hơi nóng của ánh dương chiều hạ sưởi ấm làn da, thấu tới tận xương tủy, lan cả xuống vùng bụng, tôi cứ nằm thật thoải mái, cơ thể hoàn toàn thả lỏng như chiếc kẹo dẻo. Dễ chịu thật. Có trời mới biết… tuyệt diệu làm sao. Tôi tận hưởng từng khoảnh khắc này, khoảnh khắc thanh bình, viên mãn. Đáng lẽ tôi phải thấy áy náy với cảm giác vui vẻ, trọn vẹn này mới phải, nhưng quả tình tôi lại không thấy thế. Cuộc sống nơi đây, ngay bây giờ thật tuyệt vời, tôi biết mình nên trân trọng nó và sống tận hưởng từng phút giây như chồng tôi.
Christian đang nắm kề bên tôi, bàn tay xoa nhè nhẹ trên bụng tôi, những ngón tay dài xòe ra thật rộng.
“Con gái anh thế nào rồi?”
“Con bé đang nhảy nhót đấy.” Tôi bật cười.
“Nhảy nhót ư? À, ừ! Wow. Anh có thể cảm thấy con bé.” Anh cười tươi khi Kẹo Con Số Hai đang ngọ nguậy trong bụng tôi.
“Em nghĩ con bé thấy thích chuyện ấy rồi đấy.”
Christian nhíu mày. “Thế hả?” anh lạnh lùng đáp. Anh chuyển mình, áp môi lên vùng bụng lùm lùm của tôi. “Sẽ không có chuyện đó tới khi nào con được ba mươi tuổi đâu nhé, cô nương à.”
Tôi cười khúc khích, “Ôi, Christian, sao mà anh diễn giỏi thế.”
“Không hề, anh là ông bố hay lo xa đấy chứ.” Anh ngước nhìn tôi, lông mày nhíu lại đầy lo âu.
“Anh là ông bố tuyệt vời, đúng như em biết.” Tôi vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của anh, anh nở nụ cười duyên dáng quen thuộc đáp lại.
“Anh thích cái này lắm,” anh khẽ nói, xoa xoa rồi hôn lên bụng tôi. “Cảm nhận được em nhiều hơn ấy chứ.”
Tôi bĩu môi. “Em chẳng thích thế tẹo nào.”
“Lúc em tới mới tuyệt làm sao.”
“Kìa Christian!”
“Và anh đang mong được nếm vị sữa mẹ nữa đây.”
“Christian này! Anh thật quái…” Anh bỗng nhào xuống tôi, hôn thật mạnh, vắt một chân qua người tôi, rồi giữ chặt hai tay tôi phía trên đầu. “Em vẫn thích những trò tình ái quái đản còn gì,” anh khẽ nhắc, rồi cọ mũi dọc theo mũi tôi.
Tôi toét miệng cười, lây theo nụ cười tươi rói ranh mãnh của anh. “Vâng, em thích trò chơi tình ái của anh. Và em yêu anh. Vô cùng.”
TÔI CHOÀNG TỈNH GIẤC, bị đánh thức bởi tiếng cười ré lên đầy thích thú của con trai tôi, dù chưa nhìn thấy thằng bé hay Christian đâu, tôi vẫn vô tư cười theo. Ted vừa chợp mắt đã dậy rồi, thằng bé và Christian đang đùa giỡn ở đâu đây. Tôi nằm im, vẫn thấy ngạc nhiên khi biết Christian biết nô đùa. Sự kiên nhẫn của anh với Teddy quả là phi thường – còn hơn hẳn đối với tôi. Hừm. Nhưng mà, thế cũng phải thôi. Và cậu con trai bé bỏng đáng yêu của tôi, báu vật của cả bố và mẹ, chẳng hề biết sợ là gì. Trái lại, Christian vẫn quá bao bọc – với cả hai mẹ con. Ôi, chàng Năm Mươi tốt bụng, ưa kiểm soát và sớm nắng chiều mưa của tôi.
“Đi tìm mẹ thôi. Mẹ đang ở đâu đó trong cánh đồng ấy.”
Ted nói gì đó nhưng tôi không nghe rõ, rồi Christian cười rộ lên, rất vui vẻ. Âm thanh thật diệu kì, chứa chan niềm hân hoan phụ tử. Tôi không nhịn được nữa. Tôi chống khuỷu tay nhỏm dậy nhìn trộm hai bố con từ chỗ nấp kín đáo của mình sau những khóm cỏ cao vút.
Christian đang xoay tròn Ted, khiến cậu bé cười ré lên khoái chí. Anh dừng lại, lẳng cậu bé lên trên không – tôi nín thở – rồi anh đỡ lấy con. Ted cười ngặt nghẽo thật hồn nhiên, còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm. Ôi, bé con của tôi, con trai yêu dấu của tôi, lúc nào cũng nghịch.
“Nữa đi, bố!” cậu bé kêu ầm lên. Christian làm theo, còn tim tôi thì như bật thót ra khỏi lồng ngực lần nữa khi thấy anh tung Teddy lên trên không rồi lại đỡ lấy cậu bé, ôm con vào lòng. Christian hôn lên mái tóc màu đồng của Ted, thơm lên má con, rồi cù thằng bé một lúc lâu. Teddy cười thé lên, vặn vẹo người và đẩy vào ngực Christian, muốn thoát ra khỏi tay anh. Christian vừa cười vừa đặt con xuống đất.
“Đi tìm mẹ thôi. Mẹ đang trốn trong cỏ ấy.”
Ted cười tươi rói, thích thú với trò chơi này, ngó nghiêng quanh đồng cỏ. Thằng bé nắm tay Christian, chỉ chỏ đâu đó chỗ không có tôi, khiến tôi bật cười khúc khích. Tôi nằm vội xuống, cũng thích lây trò chơi của con.
“Ted này, bố vừa nghe thấy tiếng mẹ. Con có nghe thấy không?”
“Mẹ!”
Tôi phì cười trước giọng điệu như mệnh lệnh của Ted. Chậc – cha nào con nấy, mà mới có hai tuổi thôi đấy.
“Teddy!” Tôi gọi với theo, ngước mắt nhìn trời và cười vu vơ.
“Mẹ ơi!”
Ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân hai bố con chạy trên cỏ, thoạt đầu là Ted rồi tới Christian chạy ra từ sau đám cỏ cao ngất.
“Mẹ ơi!” Ted reo ầm lên như thể vừa tìm thấy kho báu ở núi Sierra Madret[55], cậu bé nhào tới chỗ tôi.
[55] Kho báu ở Sierra Madre: mượn tên một bộ phim của Mĩ được sản xuất năm 1948.
“Chào con trai!” Tôi ôm con vào lòng, thơm lên bên má phúng phình của con. Cậu bé cười khúc khích, hôn đáp lại tôi, rồi nhoài người ra khỏi tay tôi.
“Chào mama.” Christian mỉm cười với tôi.
“Chào papa.” Tôi cười đáp lại, anh nhấc Ted lên rồi ngồi xuống cạnh tôi, đặt con trai trong lòng mình.
“Nhẹ nhàng với mẹ thôi con,” anh nhắc Ted. Tôi tủm tỉm cười – không quên kèm chút châm biếm. Anh lôi chiếc BlackBerry ở túi quần ra đưa cho Ted. Thế thì tối đa chúng tôi có được năm phút yên lành à xem. Teddy mải mê với chiếc điện thoại, đôi lông mày nheo nheo lại. Trông thằng bé sao mà nghiêm nghị thế, đôi mắt xanh tập trung cao độ, giống y như bố lúc đọc email. Christian hít hà mái tóc Ted, tim tôi như muốn nảy rộn lên khi ngắm hai bố con. Giống nhau như hai giọt nước: con trai tôi ngồi im lặng – chí ít cũng được một lúc thôi – trong lòng chồng tôi. Hai chàng trai tôi yêu quý nhất trên đời.
Dĩ nhiên rồi, Ted là đứa bé xinh xắn và tài giỏi nhất trên trái đất này, dù rằng tôi là mẹ nên nghĩ như thế cũng không sao. Còn Christian thì… chà chà, Christian đích thực là chính anh rồi. Áo phông trắng với quần jean, anh trông vẫn gợi cảm như thường. Tôi tu mấy kiếp mà trúng độc đắc thế này?
“Trông em đẹp lắm, bà Grey.”
“Cũng như anh thôi, ngài Grey.”
“Mẹ có đẹp không con giai?” Christian thì thầm bên tai Ted. Ted né người ra, càng chăm chú vào chiếc điện thoại của bố hơn.
Tôi phì cười. “Anh không phỉnh phờ được con đâu.”
“Anh biết.” Christian cười và hôn lên tóc Ted. “Anh vẫn chưa tin được là ngày mai con sẽ lên hai tuổi.” Giọng anh đượm vẻ bâng khuâng. Anh với tay đặt lên bụng bầu căng tròn của tôi. “Mình có thật nhiều con vào nhé,” anh đề nghị.
“Ít nhất cũng một bé nữa.” Tôi cười, còn anh thì xoa xoa bụng tôi. “Con gái anh thế nào?”
“Bé ngoan. Em đoán chắc ngủ rồi.”
“Chào chú Grey. Chào cô Ana.” Chúng tôi cùng quay sang và thấy Sophie, cô con gái mười tuổi của Taylor đi ra từ bụi cỏ cao.
“Soeee,” Ted reo lên thích thú khi nhận ra cô bé. Thằng bé nhoài ra khỏi lòng Christian, buông chiếc BlackBerry khỏi tay.
“Cháu mang ít kem từ chỗ Gail tới,” Sophie nói. “Cháu cho Ted một que được không?”
“Được chứ,” tôi đáp. Ôi chà chà, rồi sẽ bừa bãi lắm à xem.
“Kem!” Ted chìa tay ra và Sophie đưa một que cho bé. Kem đang chảy giọt ra rồi.
“Đây, đưa mẹ xem nào.” Tôi ngồi dậy, lấy que kem từ tay Ted, rồi vội đưa vào miệng, liếm chỗ nước kem đang chảy ra. Ưm… Vị việt quất, mát lạnh và ngon tuyệt.
“Của con chứ!” Ted phản đối, cao giọng giận dữ.
“Của con đây.” Tôi trả que kem đã bớt chảy nước lại cho con, cậu bé đưa ngay vào miệng, cười tươi rói.
“Cháu đưa Ted đi dạo được không ạ?” Sophie hỏi.
“Được chứ.”
“Đừng đi xa quá nhé.”
“Không đi xa đâu ạ, chú Grey.” Đôi mắt nâu lục nhạt của Sophie mở tròn nghiêm nghị. Tôi nghĩ cô bé chắc hơi sợ Christian. Cô bé chìa tay ra, Teddy nắm ngay lấy. Hai đứa bé cùng dắt tay nhau chầm chậm đi qua đám cỏ.
Christian cứ dõi mắt nhìn theo. “Bọn trẻ sẽ ổn thôi mà, Christian. Ở đây không có gì làm hại tụi trẻ đâu?” Anh hơi cau mày nhìn tôi, thế là tôi nhào vào lòng anh.
“Với cả, Ted cực kì mê mẩn Sophie cơ mà.”
Christian phì cười và dụi vào tóc tôi. “Con bé rất tươi vui.”
“Đúng thế. Xinh xắn nữa. Một thiên thần tóc vàng.”
Christian ngẩn người rồi đặt tay lên bụng tôi. “Bé gái, hả?” Có chút rưng rưng trong giọng nói của anh. Tôi luồn bàn tay ra sau đầu anh.
“Anh không phải lo lắng gì cho con gái mình ít nhất ba năm nữa đâu. Em sẽ bọc kĩ con bé ở đây mà. Được không?”
Anh hôn phía sau tai tôi rồi cạ răng quanh vành tai.
“Em bảo sao cũng được, bà Grey.” Rồi anh cắn tôi một cái, khiến tôi la lên.
“Đêm qua anh thích lắm,” anh nói thêm. “Ta nên thường xuyên làm thế hơn “
“Em cũng thế.”
“Và sẽ thế được nếu em nghỉ việc…”
Tôi trợn tròn mắt và anh siết chặt vòng tay quanh người tôi và cười khi vẫn áp sát cổ tôi.
“Em đang trừng mắt với anh à, bà Grey?” Giọng điệu dọa nạt nhưng lại gợi tình, khiến tôi oằn mình, nhưng vì đang ở giữa đồng cỏ với bọn trẻ ngay gần đây, tôi đành bỏ lơ vẻ mời mọc của anh đi.
“Nhà xuất bản Grey có tác giả trong danh sách bán chạy nhất của tờ Thời báo New York – lượng sách bán được của Boyce Fox là hiện tượng đặc biệt, mảng kinh doanh sách điện tử đang tiến triển tốt. Và cuối cùng em đã chọn được đội ngũ nhân viên thích hợp làm cùng mình.”
“Em đang làm ra tiền trong thời buổi kinh tế khó khăn này đấy,”
Christian bổ sung thêm, giọng nói rõ ràng rất tự hào. “Nhưng mà… anh thích em cứ dạo bước chân trần khi bầu bì loanh quanh trong bếp thôi.”
Tôi ngả người ra để nhìn thẳng vào anh. Anh cúi nhìn tôi, mắt sáng rực.
“Em cũng thích thế,” tôi đáp, thế là anh hôn tôi, bàn tay vẫn đặt lên gò bụng bầu của tôi.
Thấy đang vui vẻ, tôi được đà nhắc đến một chủ đề tế nhị. “Anh nghĩ thêm gì về gợi ý của em chưa?”
Anh ngây người. “Ana, nhất định là không.”
“Nhưng Ella là một cái tên hay mà.”
“Anh sẽ không đặt tên con gái theo tên mẹ mình đâu. Không được. Không nói nhiều nữa.”
“Anh chắc chứ?”
“Ừ.” Anh đỡ cằm tôi, ánh nhìn tha thiết, trong lòng không yên. “Ana, thôi đi. Anh không muốn con gái mình bị nhúng chàm vì quá khứ của anh đâu.”
“Được rồi mà. Em xin lỗi.” Khỉ thật… Tôi đâu muốn làm anh cáu giận cơ chứ.
“Thế có phải hơn không. Hãy thôi hoài công vô ích đi,” anh nhắc. “Em cứ bắt anh phải nhận rằng mình yêu bà ta, lại cứ nhắc đi nhắc lại tên bà ấy. Thế đủ rồi.”
Ôi đừng mà. Tôi lăn mình vào lòng anh, cười rồi đưa hai tay giữ đầu anh.
“Em xin lỗi mà. Thật lòng đấy. Làm ơn đừng giận em nữa.” Tôi hôn anh, rồi thơm lên khóe miệng anh. Một tích tắc sau, anh chìa phía bên kia ra, tôi cười và cũng thơm lên đó. Anh chỉ lên mũi. Tôi hôn lên theo. Anh cười rạng rỡ rồi đặt tay ra phía sau hông tôi.
“Ô hay, bà Grey – anh phải làm gì với chỗ đấy nhỉ?”
“Em chắc anh sẽ nghĩ ra trò gì đó,” tôi ê a. Anh cười ồ rồi bỗng nhiên đặt tôi nằm xuống chiếc chăn trải.
“Thế nếu anh làm ngay giờ thì sao?” anh thì thào, ánh mắt ánh lên đầy nhục dục.
“Christian này!” tôi la lên.
Bỗng nhiên có tiếng Ted kêu thé lên. Christian nhỏm ngay dậy thật nhẹ nhàng rồi chạy về phía tiếng gọi.
Tôi thong thả đi theo. Sâu thẳm trong lòng mà nói, tôi không thấy lo lắng nhiều như Christian – tiếng khóc ấy không đủ khiến tôi bổ nháo bổ nhào tới xem có chuyện gì không.
Christian nhấc bổng Teddy lên bằng cả hai tay. Bé con của tôi đang khóc nức nở và chỉ tay xuống dưới đấy, chỗ chiếc kem rơi xuống tan ra sũng nước, thấm cả vào cỏ.
“Em ấy làm rơi,” Sophie ủ rũ giải thích. “Em ấy đáng lẽ có thể ăn chiếc của cháu, nhưng cháu lại ăn xong rồi.”
“Ôi, Sophie yêu dấu, đừng lo thế.” Tôi xoa tóc cô bé.
“Mẹ ơi!” Ted khóc nấc lên, chìa hai tay về phía tôi. Christian miễn cưỡng buông câu bé ra để tôi đỡ lấy con.
“Đây rồi, thôi nào.”
“Kem,” cậu bé nức nở.
“Mẹ biết rồi, con trai. Mình sẽ vào gặp bác Taylor rồi lấy chiếc kem khác.” Tôi hôn lên đầu con… ồ, mùi thơm của bé tuyệt thật, hương thơm của một bé con đáng yêu.
“Kem,” thằng bé sụt sịt mũi. Tôi nắm tay bé con rồi thơm lên những ngón tay dính nhơm nhớp.
“Mẹ thấy có vị kem trên tay con đây này.”
Ted ngừng khóc và hít hà kiểm tra tay mình.
Bé con làm theo. “Kem thật!”
“Ừ. Vị kem que đấy.”
Thằng bé cười hớn hở. Đúng là cậu con trai thay đổi nhanh như chong chóng, y như bố. Nhưng thôi, chí ít có thể bỏ qua cho thằng bé – nó mới hai tuổi đầu.
“Mình vào gặp bác Taylor đi?” Bé con gật gù, nở nụ cười trẻ thơ xinh xắn. “Mẹ có để bố ẵm mẹ không?” cậu bé lúc lắc đầu rồi quàng hay tay quanh cổ tôi, ôm chặt tôi lại, dụi mặt vào cổ tôi.
“Mẹ nghĩ bố cũng muốn thưởng thức món kem xem sao,” tôi thì thào vào tai Ted. Ted nhíu mày nhìn tôi, rồi nhìn xuống tay mình và chìa ra cho ba. Christian cười rồi đút tay Ted vào miệng.
“Hừm… ngon đấy.”
Ted bật cười khanh khách, với sang muốn Christian bế cậu. Christian quay sang cười với tôi rồi đỡ Ted bằng hai tay, kẹp cậu bé bên hông.
“Sophie này, Gail đâu rồi?”
“Bác đang trong nhà chính.”
Tôi liếc sang Christian. Nụ cười của anh buồn vui lẫn lộn, không biết anh đang nghĩ gì nữa.
“Em chăm con quá đấy,” anh xét nét.
“Thằng bé ư?” Tôi xoa xoa tóc con trai. “Chỉ là vì em hiểu kha khá về những thành viên nam nhà Grey mà.”
Teddy nhoài người khỏi tay Christian. Giờ thằng bé muốn tự đi bộ, đúng là một bé con ương ngạnh. Tôi nắm lấy tay con, bố cầm tay bên kia, rồi cùng tung tăng tung tẩy dắt Tedy ở giữa suốt dọc đường về nhà, Sophie nhảy tung tăng phía trước chúng tôi.
Tôi vẫy tay chào Taylor, anh ấy đang trong ngày nghỉ phép hiểm hoi của mình, đứng bên ngoài garage, mặc quần jean và áo may-ô và đang loay hoay sửa chiếc xe máy cũ.
TÔI DỪNG BƯỚC TRƯỚC CỬA PHÒNG TED và lắng nghe giọng Christian đọc truyện cho con. “Tớ là Lorax[56]! Tớ nói chuyện với cây cỏ…”
[56] The Lorax: tên một truyện viết cho thiếu nhi của Dr. Seuss xuất bản lần đầu năm 1971.
Khi tôi lén nhìn vào trong, Teddy đang thiêm thiếp ngủ trong khi Christian vẫn tiếp tục đọc truyện. Anh ngước lên nhìn khi thấy tôi mở cửa và đóng quyển truyện lại. Anh đặt ngón tay lên môi ra hiệu rồi bật chiếc máy báo khóc đặt bên cạnh chiếc giường cũi của Ted. Anh chỉnh lại chăn đệm cho Ted, vuốt má con, rồi đứng dậy và rón rén đi nhón mũi chân qua chỗ tôi mà không gây ra tiếng động nào. Khó mà nhịn được cười khi thấy điệu bộ ấy.
Ra tới hành lang, Christian kéo tôi vào lòng. “Chúa ơi, anh yêu thằng bé, nhưng khi nó ngủ rồi mới thật là tuyệt,” anh mấp máy miệng khi áp sát môi tôi.
“Hoàn toàn nhất trí với anh.”
ANH CÚI NHÌN TÔI với đôi mắt thật dịu dàng. “Không thể tin được thằng bé mới ở cùng ta hai năm thôi.”
“Em hiểu.” Tôi hôn anh, và chính lúc đó, tôi nhớ lại lúc sinh Teddy: tôi phải nhập viện mổ cấp cứu, Christian thì lo lắng đến cùng cực, còn bác sĩ Greene vẫn giữ được bình tĩnh khi Kẹo Con của tôi ở tình trạng nguy kịch. Tôi rùng mình khi nhớ lại kỉ niệm này.
“Chị Grey, chị đã đau đẻ được mười lăm tiếng rồi. Các cơn co bóp dạ con đang chậm dần dù đã dùng Pitocin hỗ trợ. Cần phải mổ đẻ cấp cứu thôi – em bé đang gặp nguy hiểm.” Bác sĩ Greene kiên quyết nói.
“Cũng đến lúc rồi cơ đấy!”
Christian gằn giọng, nhưng bác sĩ Greene phớt lờ anh đi.
“Christian, yên nào.” Tôi siết chặt tay anh. Giọng tôi thật thều thào và yếu ớt, mọi thứ trở nên mờ nhạt – tường nhà, máy móc, những chiếc áo choàng xanh… tôi chỉ muốn ngủ thiếp đi. Nhưng tôi còn một việc quan trọng phải làm đã… Ôi, phải rồi. “Em muốn tự đẻ thường.”
“Xin chị đấy, Grey. Cần mổ đẻ.”
“Xin em, Ana,” Christian van nài. “Thế thì tôi có ngủ mất không?”
“Có, em yêu, có đấy.” Giọng Christian gần nấc lên, rồi anh hôn lên trán tôi.
“Em muốn được gặp Kẹo Con.”
“Em sẽ gặp con mà.”
“Thôi được,” tôi lí nhí.
“Rốt cuộc cũng chịu,” bác sĩ Greene lầm bầm. “Y tá, chuẩn bị gây mê. Bác sĩ Miller, chuẩn bị cho phẫu thuật. Chị Grey, chúng tôi sắp chuyển chị tới phòng mổ.”
“Chuyển phòng ư?” Cả Christian và tôi cùng thốt lên.
“Đúng thế. Ngay bây giờ.”
Rồi đột nhiên chúng tôi di chuyển – rất nhanh, những bóng đèn trên trần chỉ mờ mờ ảo ảo thành một dãy ánh sáng lấp lóa trong khi tôi được đẩy đi băng băng trên hành lang.
“Anh Grey, anh cần phải thay quần áo vô trùng.”
“Sao cơ?”
“Ngay đi, anh Grey.”
Anh siết chặt tay tôi rồi buông ra.
“Christian,” tôi gọi với theo, bỗng thấy lo sợ.
Chúng tôi đi qua một loạt cánh cửa nữa, một y tá nhanh chóng dựng một tấm chắn qua ngực tôi. Cánh cửa mở ra rồi khép lại, có rất nhiều người trong phòng, ồn ào quá… tôi muốn về nhà.
“Christian đâu?” Tôi kiếm tìm từng khuôn mặt trong phòng để tìm chồng mình.
“Anh ấy sẽ vào với chị ngay thôi, chị Grey.”
Một lát sau, anh đứng cạnh tôi, mặc áo xanh lơ vô trùng, tôi lần tìm tay anh.
“Em sợ lắm,” tôi khẽ thốt lên.
“Đừng thế, em yêu, không sao đâu. Anh ở đây mà. Đừng sợ. Đâu có giống Ana mạnh mẽ của anh nhỉ.” Anh hôn lên trán tôi, và tôi chắc trong giọng nói của anh có điều gì đó không ổn.
“Chuyện gì thế?”
“Sao cơ?”
“Có chuyện gì không hay à?”
“Không sao đâu. Mọi việc đều ổn cả. Em yêu, chỉ là em mệt quá.” Mắt anh bừng lên lo lắng.
“Chị Grey, bác sĩ gây mê tới rồi. Anh ấy sẽ chỉnh lại liều lượng gây tê ngoài màng cứng, rồi chúng tôi sẽ tiến hành.”
“Cô ấy đang có cơn co bóp nữa.” Vùng bụng dưới tôi co thắt lại như thể bị một chiếc đai quấn chặt lấy. Quái quỷ. Tôi bóp nghiến tay anh khi cố chịu đựng cơn đau. Nín nhịn cơn đau này mệt mỏi quá. Tôi mệt lả. Nhưng tôi vẫn cảm nhận thấy rõ chất lỏng gây tê đang lan dần… lan dần xuống dưới. Tôi tập trung ngắm khuôn mặt Christian. Vào nếp nhăn giữa hai lông mày của anh. Anh đang gồng lên. Lo lắng lắm đây. Sao anh lại lo nhỉ?
“Chị có cảm thấy nó không, chị Grey?” Giọng nói kì quặc của bác sĩ vọng lại sau tấm chắn.
“Cảm thấy gì?”
“Chị không cảm thấy gì cả.”
“Không.”
“Tốt rồi. Bác sĩ Miller, làm thôi.”
“Em đang ổn lắm, Ana.”
Christian nhợt nhạt lắm rồi. Trán anh lấm tấm mồ hôi. Anh đang hốt hoảng. Đừng sợ sệt, Christian. Đừng sợ anh ơi.
“Em yêu anh,” tôi thốt lên.
“Ôi, Ana,” anh nấc lên. “Anh cũng yêu em, nhiều lắm.”
Tôi có cảm giác rất lạ ở phía dưới. Chưa từng như thế này bao giờ. Anh ngó qua tấm chắn, mặt nhợt nhạt, nhưng cứ nhìn trân trối, mê mải.
“Có chuyện gì thế?”
“Đang hút! Tốt rồi…”
Bỗng nhiên có tiếng khóc ré lên chói tai.
“Chị có một bé trai, chị Grey. Kiểm tra tình trạng apgar của bé đi.”
“Apgar ổn cả.”
“Em nhìn con được không?” Tôi hổn hển.
Christian biến mất mấy giây rồi bước ra ngay, ôm theo con trai tôi đang được quấn tã xanh. Mặt bé hồng hào, lấm lem chất nhầy trắng và máu. Con yêu. Kẹo yêu. Theodore Raymond Grey.
Tôi ngước nhìn Christian, anh ứa nước mắt.
“Con trai em đây, bà Grey,” anh thì thào, giọng căng lên và khản đặc.
“Con trai của chúng mình,” tôi lắp bắp. “Thằng bé xinh quá.”
“Đúng thế,” anh đáp rồi đặt nụ hôn lên trán cậu bé xinh xắn của chúng tôi ngay dưới dúm tóc thẫm màu. Theodore Raymond Grey đang chẳng biết gì. Mắt nhắm nghiền, tiếng khóc ban nãy im bặt, cậu bé ngủ rồi. Bé con là hình ảnh đẹp đẽ nhất tôi từng được chứng kiến. Xinh đẹp quá thể, tôi bắt đầu trào nước mắt.
“Cảm ơn em, Ana,” Christian thì thào, mắt anh cũng ứa nước.
“Chuyện gì thế?” Christian nâng cằm tôi lên.
“Em đang nhớ lại lúc sinh Ted.” Christian mặt tái nhợt và úp tay lên bụng tôi.
“Anh sẽ không chịu được chuyện đó nữa đâu. Lần này nhất định chọn mổ đẻ rồi.”
“Christian, em…”
“Không được, Ana. Lần ấy em suýt chết đấy. Không đâu.”
“Em đâu có suýt chết cơ chứ.”
“Không được.” Giọng anh dứt khoắt và khó mà cãi lại được, nhưng anh cúi nhìn tôi, ánh mắt dịu hẳn đi. “Anh thích cái tên Phoebe,” anh thì thầm, lướt mũi dọc mũi tôi.
“Phoebe Grey à? Phoebe… Được đấy. Em cũng thấy thích.” Tôi ngẩng lên cười rạng rỡ.
“Hay lắm. Anh muốn làm nốt món quà cho Ted.” Anh nắm tay tôi cùng bước xuống cầu thang. Mắt anh sáng bừng lên thích thú; Christian mong đợi thời khắc này suốt cả ngày nay rồi.
“Em có nghĩ con sẽ thích không?” Tôi bắt gặp vẻ băn khoăn trong mắt anh.
“Con sẽ thích mà anh. Khoảng hai phút. Christian à, con mới hai tuổi thôi.”
Christian vừa sắp xếp xong đoàn tàu bằng gỗ anh đã mua tặng sinh nhật Teddy. Anh đã nhờ Barney ở văn phòng đổi hai đầu máy bé xinh thành chạy bằng năng lượng mặt trời giống như chiếc máy bay trực thăng tôi từng tặng Christian mấy năm trước. Christian có vẻ cứ lo lo lắng lắng suốt. Tôi đoán có lẽ vì anh muốn tự chơi đoàn tàu này một mình, xếp hết chỗ này là chật kín sàn đá ở căn phòng ngắm cảnh lộ thiên của chúng tôi.
Ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc gia đình cho Ted. Dượng Ray và José sẽ tới dự cùng toàn thể gia đình Grey, kể cả chị họ mới sinh của Ted, cô con gái hai tháng tuổi của Kate và Elliot. Tôi mong chờ được gặp Kate để xem cô bạn khi làm mẹ ra sao.
Tôi ngắm nhìn cảnh sắc khi mặt trời lặn xuống dưới không gian mô phỏng Olympic Peninsula. Mọi điều Christian hứa hẹn đều thành hiện thực, còn tôi thì đến giờ vẫn còn run lên vì vui thích như cái lần đầu tiên được chiêm ngưỡng cảnh này. Cực kì sửng sốt: ánh chiều chạng vạng đổ xuống không gian. Christian ôm choàng tôi vào lòng.
“Cảnh đẹp nhỉ.”
“Đúng thế,” Christian đáp, rồi khi tôi quay lại, anh đang cúi nhìn tôi, hôn phớt lên môi tôi. “Cảnh tuyệt đẹp,” anh khe khẽ nói. “Anh thích nhất đấy.”
“Mái ấm của mình đấy anh.”
Anh cười và lại hôn tôi. “Anh yêu em, bà Grey à.”
“Em cũng yêu anh, Christian. Mãi yêu.” Những ẩn ức của Christian, Giáng sinh đầu tiên của chú bé Christian
Chiếc áo nỉ tôi đang mặc vẫn còn mới nguyên. Mọi thứ đều mới mẻ. Tôi có một người mẹ mới. Mẹ làm bác sĩ. Mẹ có một chiếc tai nghe mà có thể đeo vào tai rồi nghe được nhịp tim của mình. Bà rất tử tế và hay mỉm cười. Lúc nào bà cũng tươi cười, để lộ những chiếc răng nhỏ xinh và trắng bóng.
“Con có muốn giúp mẹ trang trí cây thông không, Christian?”
Có một cái cây thật vĩ đại trong phòng cùng những chiếc ghế đi-văng cũng thật bự. Cái cây thật lớn. Tôi đã từng nhìn thấy những thứ vĩ đại như thế. Nhưng là ở cửa hàng. Chứ không phải ở trong nhà có kê đi-văng. Ngôi nhà mới của tôi có rất nhiều ghế đệm dài. Không phải chỉ một chiếc. Không phải chiếc ghế đệm nâu nhớp nháp.
“Lại đây, nhìn này con.”
Bà mẹ mới của tôi giơ cho tôi xem một chiếc hộp đựng đầy những trái cầu. Những trái cầu nhỏ xỉnh bóng loáng.
“Đây là đồ trang trí cho cây.” Đồ-trang-trí. Đồ-trang-trí. Đầu óc tôi cứ nhẩm đi nhẩm lại từ này. Đồ-trang-trí.
“Và đây…” Bà ngừng lời và lôi ra một chuỗi dây có gắn nhiều bông hoa nho nhỏ. “Đây là đèn dây. Chăng đèn lên đã, rồi ta trang trí cây sau.” Bà đưa tay luồn vào tóc tôi. Tôi ngây người ra bất động. Nhưng tôi thích được những ngón tay bà trong tóc mình. Tôi muốn được gần gũi với Người Mẹ Mới. Mùi hương từ bà rất tuyệt. Sạch sẽ. Và bà chỉ chạm vào tóc tôi.
“Mẹ ơi!”
Anh ta vừa gọi. Là Lelliot. Anh ấy to cao và hay lớn tiếng. Rất ồn ào. Anh ấy cứ nói và nói. Lúc nào cũng thế. Tôi thì chẳng nói năng gì. Tôi chẳng biết nói gì. Tôi chỉ nghĩ trong đầu thôi.
“Lelliot, con yêu, mẹ đang ở phòng khách.”
Anh ấy chạy nhào vào. Anh ấy vừa đi học về, tay cầm một bức tranh.
Bức tranh ấy anh vẽ tặng người mẹ mới của tôi. Bà cũng là mẹ của Lelliot nữa. Bà quỳ xuống, ôm anh ấy rồi xem bức tranh. Bức vẽ một ngôi nhà có bố, có mẹ và một cậu bé là Lelliot và một cậu bé là Christian. Christian thì nhỏ thó trong tranh Lelliot vẽ. Lelliot thì lớn đùng. Anh ta cười tươi rói còn Christian thì mặt buồn thiu.
Bố cũng đang ở đây. Ông bước tới chỗ mẹ. Tôi giữ chặt chiếc chăn quấn của mình. Ông hôn Mẹ Mới và Mẹ Mới không sợ hãi. Bà mỉm cười và đáp lại ông. Tôi siết chặt chiếc chăn.
“Chào con, Christian.” Bố có giọng nói nhẹ nhàng, trầm trầm. Tôi thích giọng của ông. Ông chưa bao giờ nói to hay quát tháo, ông không quát nạt như… Ông đọc sách cho tôi nghe khi tôi đi ngủ. Ông đọc truyện về con mèo, cái mũ, hay những quả trứng màu xanh và món giăm bông. Tôi chưa thấy trứng xanh bao giờ cả. Bố quỳ xuống bên tôi.
“Hôm nay con đã làm gì thế?”
Tôi chỉ chiếc cây cho ông thấy. “Con đã mua cái cây đó hả? Cây thông giáng sinh ư?”
Tôi gật đầu để trả lời vâng.
“Cây đẹp lắm. Con và mẹ khéo chọn thật. Việc chọn cây đẹp là quan trọng lắm.”
Ông cũng xoa nhẹ lên tóc tôi. Tôi đứng ngây người và giữ chặt chiếc chăn quàng. Bố không làm tôi đau.
“Bố ơi, xem tranh của con này.” Lelliot bực bội khi thấy bố nói chuyện với tôi. Lelliot cáu tiết với tôi. Tôi sẽ thụi Lelliot khi anh ấy cáu với tôi. Mẹ mới cũng giận nếu tôi làm thế. Lelliot không tát lại tôi. Lelliot sợ tôi.
NHỮNG NGỌN ĐÈN TRÊN cây thật đẹp mắt.
“Đây, để mẹ chỉ cho con cách nhé. Luồn đầu dây vào chiếc móc, rồi con có thể treo nó lên trên cây.” Mẹ đặt đồ… đồ-trang-trí màu đỏ lên cái cây.
“Con thử treo quả chuông nhỏ này đi.”
Chiếc chuông nhỏ kêu leng keng. Khi tôi lắc lắc. Âm thanh thật vui nhộn. Tôi lại lắc lần nữa. Mẹ mỉm cười. Rất tươi. Nụ cười đặc biệt dành cho tôi.
“Con thích chuông hả, Christian?” Tôi gật đầu rồi lại lắc chiếc chuông, nó cứ ngân leng keng rất vui tai.
“Con có nụ cười đáng yêu lắm đấy, con trai yêu ạ.” Mẹ chớp mắt và đưa tay lên dụi mắt. Bà vuốt tóc tôi. “Mẹ thích thấy con cười.” Tay mẹ đặt lên vai tôi. Đừng. Tôi lùi lại và giữ chặt chiếc chăn quàng. Mẹ trông thật buồn và rồi lại vui vẻ. Bà vuốt tóc tôi. “Ta treo quả chuông lên cây nhé?” Tôi gật đầu đồng ý.
“CHRISTIAN, CON PHẢI NÓI ẹ biết khi con đói nhé. Con làm được mà. Con có thể cầm tay mẹ rồi dẫn mẹ vào bếp và chỉ.” Bà chỉ ngón tay thon dài của bà về phía tôi. Móng tay của mẹ màu hồng bóng loáng.
Đẹp thật. Nhưng tôi không biết liệu mẹ mới có đang giận hay không nữa. Tôi đã ăn hết bữa tối. Mì ống với pho-mai. Ngon lắm.
“Mẹ không muốn con bị đói đâu, con trai nhé. Đồng ý chứ? Giờ con có muốn ăn kem không?”
Tôi gật đầu đồngý! Mẹ mỉm cười với tôi. Tôi thích nụ cười của bà lắm. Còn tuyệt hơn cả món mì ống với pho-mai.
CÂY THÔNG ĐẸP TUYỆT. Tôi đứng ngắm nhìn mãi và vẫn ôm khư khư chiếc chăn quàng. Những chiếc đèn cứ nháp nha nháp nháy đổi hết màu này đến màu khác, khiến những đồ-trang-trí kia cũng đổi màu theo.
Tôi thích màu xanh lơ. Trên ngọn cây là một ngôi sao thật vĩ đại. Bố bế bổng Lelliot lên cao và Lelliot đặt ngôi sao lên cái cây. Lelliot cứ thích đặt ngôi sao lên đó. Tôi cũng muốn đặt ngôi sao lên… nhưng lại không muốn bố bế mình lên cao, tôi không muốn bố bế tôi. Ngôi sao giờ cứ sáng lấp lánh.
Bên cạnh cái cây là chiếc đàn piano. Mẹ mới của tôi cho tôi chạm vào những phím đen đen trắng trắng trên chiếc đàn. Đen với trắng. Tôi thích âm thanh ở những phím màu trắng. Tiếng ở phím đen cứ không đúng thế nào ấy. Nhưng tôi cũng thích cả âm thanh ở phím đen nữa. Tôi cứ chuyển từ trắng sang đen. Trắng rồi đen. Đen rồi trắng. Trắng, trắng, trắng, trắng. Đen, đen, đen, đen. Tôi thích âm thanh này lắm.
“Con có muốn mẹ chơi đàn con nghe không, Christian?”
Mẹ mới của tôi ngồi xuống. Bà chạm vào phím trắng và đen, bản nhạc vang lên. Bà nhấn cả bàn đạp phía dưới. Đôi khi thật náo động, đôi khi lại nhẹ nhàng. Bài hát rất vui vẻ. Lelliot cũng thích mẹ hát nữa. Mẹ hát về một chú vịt con xấu xí. Mẹ làm giả tiếng vịt kêu quạc quạc ngộ nghĩnh. Lelliot cũng bắt chước tiếng vịt quàng quạc, rồi xòe hai cánh tay vẫy vẫn như chim. Lelliot ngộ thật.
Mẹ cười phá lên. Lelliot cười vang. Tôi cũng cười.
“Con thích bài hát này hả Christian?” Và khuôn mặt mẹ buồn vui lẫn lộn.
TÔI CÓ MỘT CHIẾC TẤT. Nó màu đỏ và có hình một ông lão đội mũ đỏ với bộ râu xồm xoàm màu trắng. Đấy là ông già Noel, hay đi tặng quà. Tôi từng nhiều lần thấy hình ông già Noel rồi. Nhưng ông ấy chưa từng tặng quà cho tôi bao giờ. Tôi là đứa trẻ hư. Ông già Noel không tặng quà cho những trẻ hư. Giờ tôi ngoan rồi. Mẹ mới bảo tôi là bé ngoan, rất ngoan là đằng khắc. Mẹ Mới không biết chuyện. Tôi không bao giờ dám kể cho Mẹ Mới biết… rằng tôi là đứa trẻ hư. Tôi không muốn Mẹ Mới biết chuyện ấy.
BỐ TREO CHIẾC TẤT lên trên lò sưởi. Lelliot cũng có một chiếc tất như thế. Lelliot còn biết đọc chữ trên chiếc tất của anh ấy cơ. Nó đề Lelliot. Có cả chữ trên tất của tôi. Christian. Mẹ Mới đánh vần thành tiếng. C-H-R-I-S-T-I-A-N.
BỐ NGỒI TRÊN GIƯỜNG của tôi. Ông đang đọc truyện cho tôi nghe. Tôi ôm chiếc chăn quàng của mình. Tôi có một căn phòng thật lớn. Thỉnh thoảng căn phòng tối om và thế là tôi gặp ác mộng. Những cơn mơ dữ dội về các chuyện trước kia. Mẹ mới đến bên giường tôi khi tôi gặp ác mộng. Bà nằm xuống và hát những khúc ru nhẹ nhàng để tôi chìm vào giấc ngủ. Bà có mùi thơm êm đềm, mới mẻ và đáng yêu. Mẹ Mới không hề lạnh lùng. Không như… không giống như… Thế là những giấc mơ không hay ho của tôi biến đi khi có bà thiêm thiếp ngủ cạnh tôi.
ÔNG GIÀ NOEL ĐÃ ĐẾN. Ông ấy không biết tôi từng là đứa trẻ hư. Tôi thấy mừng là ông già Noel không biết gì. Tôi có một đoàn tàu, một chiếc máy bay trực thăng, một chiếc máy bay chở khách, một chiếc ô tô. Máy bay trực thăng của tôi biết bay cơ đấy. Máy bay trực thăng màu xanh lơ. Nó bay vòng quanh cây thông Noel. Nó bay phía trên chiếc đàn piano rồi đáp xuống giữa phím màu trắng. Nó bay qua mẹ, bay qua chỗ bố, bay trên cả Lelliot khi anh ấy mải chơi bộ đồ Legos. Chiếc trực thăng cứ bay khắp nhà, qua cả phòng ăn, xuyên qua bếp. Nó bay vọt qua cửa phòng làm việc của bố, rồi lên cầu thang vào phòng ngủ của tôi, và phòng của Lelliot, vào cả phòng của bố mẹ. Nó bay khắp lượt ngôi nhà, vì lẽ đây là nhà của tôi. Tôi sống ở đây, trong nhà mình. Gặp gỡ anh chàng Năm mươi sắc thái
Thứ hai, ngày 9 tháng 5 năm 2011
“Để mai” tôi làu bàu xua Claude Bastille đi khi anh ta chần chừ đứng bên ngưỡng cửa văn phòng làm việc của tôi.
“Chơi golf tuần này đi, Grey.” Bastille cười toe toét rất kẻ cả, nắm chắc mình sẽ chắc thắng trong lượt đấu golf lần này.
Tôi cau mày nhìn theo khi anh ta đã quay lưng ra về. Lời tạm biệt vừa rồi của anh ta như sát muối vào những vết thương của tôi, bởi vì mặc dù sáng nay tôi đã nỗ lực phi thường trong bài tập sáng, huấn luyện viên riêng vẫn đá đít tôi. Bastille là người duy nhất có thể đánh được tôi, và giờ thì anh ta lại muốn chiếm thượng phong ở cuộc tỉ thí golf này. Tôi ghét cay ghét đắng trò golf với ghiếc, nhưng có quá nhiều giao dịch công việc lại dính dáng với trò lăn bóng ở sân nên tôi cũng phải chịu đựng những bài lên lớp của anh ta ở mảng này… Và mặc dù tôi không hề muốn nhưng phải thừa nhận Bastille rõ ràng có chiến thuật hiệu quả giúp cải thiện khả năng chơi của tôi.
Khi quay ra nhìn ngắm đường chân trời của Seattle, nỗi buồn chán quen thuộc lại ngấm ngầm len lỏi trong cõi lòng. Tâm trạng hiện giờ của tôi cũng nhạt nhẽo và u ám y như thời tiết vậy. Ngày tháng của tôi trôi qua lẫn lộn với nhau mà chẳng có điểm nhấn nào đặc biệt, thế nên tôi cần một dạng tiêu khiển nào đó. Tôi đã làm việc suốt tuần rồi, tới giờ vẫn bị giam hãm trong văn phòng, chẳng được nghỉ ngơi tẹo nào. Tôi không nên cảm thấy như thế này, nhất là sau vài trận đọ sức với Bastille. Nhưng mà đó là cảm giác hiện tại của tôi. Tôi nhăn nhó. Sự kiện gần đây đã tước đi niềm thích thú của tôi chính là việc tôi quyết định điều hai tàu chở hàng tới Sudan. Tôi bỗng nhiên nhớ ra – Ros đáng lẽ đã quay về báo cáo số liệu và thống kê cho tôi biết. Có chuyện quỷ gì đang giữ chân cô nàng vậy? Quyết tìm hiểu xem cô nàng đang làm trò quỳ gì, tôi ngó qua lịch làm việc và với lấy điện thoại.
Ôi, Chúa ơi! Tôi phải chịu đựng một cuộc phỏng vấn cho tạp chí sinh viên của WSU với quý cô Kavanagh bám dai như đỉa. Vì lẽ quái gì mà mình lại đòng ý việc này nhỉ? Tôi ghét cay ghét đắng trò phỏng vấn – những câu hỏi vô nghĩa do những kẻ ngốc rỗng tuếch, ngây ngô chẳng biết cái quái gì đặt ra. Điện thoại đổ chuông.
“Ừ,” tôi cao giọng với Andrea như thể trách móc gì cô ta. Thôi thì tôi đành chấp nhận cuộc phỏng vấn này quấy quá cho xong.
“Cô Anastasia Steele đang chờ gặp ngài, thưa ngài Grey.”
“Steele nào? Tôi đang chờ Katherine Kavanagh.”
“Là cô Anastasia Steele tới đây ạ, thưa ngài.”
Tôi cau có. Tôi vốn ghét những việc bất ngờ. “Cho cô ta vào,” tôi làu bàu, nhận thấy mình có vẻ đang hờn dỗi thật con nít nhưng cứ mặc kệ.
Chà chà chà… cô Kavanah này không động vào được. Tôi biết bố cô ta, ông chủ của công ty truyền thông Kavanagh. Chúng tôi từng hợp tác công việc với nhau, và ông ta có vẻ là một ông chủ lanh lợi, làm ăn có nhân cách đàng hoàng. Cuộc phỏng vấn này coi như là một đặc ân cho ông ta – một dịp tôi định để dành lúc nào đó thích hợp ình. Và tôi phải thừa nhận mình hơi tò mò về cô con gái của ông, thích chí xem xem liệu trái táo khi từ cây lăn xuống được bao xa.
Có chút lộn xộn ở cửa ra vào khiến tôi đứng bật dậy khi thấy một mái tóc dài màu hạt dẻ, chân tay thì nhợt nhạt, rồi một đôi bốt màu nâu bổ nháo bổ nhào lao vào phòng tôi. Tôi trợn tròn mắt và kìm nén cơn giận dữ tự nhiên vốn dĩ trước vẻ vụng về ấy khi tôi nhào tới chỗ cô gái vừa đáp vào phòng tôi bằng hai tay với hai đầu gối chống sàn. Giữ hai bên vai mảnh khảnh của cô nàng, tôi đỡ cô đứng dậy.
Đôi mắt xanh lơ sáng ngời đầy bối rối giao với mắt tôi, khiến tôi khựng lại một lúc. Đôi mắt có màu kì lạ nhất từng gặp – màu xanh lơ rất ngây thơ trong sáng – và trong giây phút kì quặc ấy, tôi tưởng như cô ta có thể nhìn xuyên thấu qua tôi. Tôi thấy mình… trần trụi. Ý nghĩ ấy khiến tôi bủn rủn. Cô gái có khuôn mặt đáng yêu, nhỏ nhắn, giờ thì đang đỏ bừng lên vì ngượng, màu phớt hồng trẻ trung. Tôi thoáng tự hỏi liệu làn da khắp người cô có như thế không – không chút tì vết – và trông sẽ còn hồng lên như thế nào nếu bị quất bằng roi nhỉ. Khỉ thật. Tôi ngừng ngay ý nghĩ bất thường ấy lại, sợ rằng không biết sẽ dẫn tới đâu nữa. Đang nghĩ cái quái gì thế hả Grey? Cô gái này còn quá trẻ. Cô ta há hốc miệng nhìn tôi, khiến tôi suýt lại đảo tròn mắt lần nữa. Phải rồi, thôi nào cưng, chỉ là khuôn mặt thôi mà, vẻ đẹp còn ẩn dưới vẻ bề ngoài cơ. Tôi muốn xua đi cái nhìn đầy ngưỡng mộ không chút che đậy từ đôi mắt xanh mở tròn xoe kia.
Đến lúc diễn rồi đây, Grey. Vui một chút xem sao. “Cô Kavanagh phải không? Tôi là Christian Grey. Cô không sao chứ? Mời cô ngồi xuống nhé.”
Lại đỏ mặt nữa rồi. Càng thêm hối thúc, tôi ngắm kĩ cô bé hơn. Khá quyến rũ, kiểu vụng về – mảnh khảnh, trắng xanh, mái tóc bồng lên như bờm ngựa được buộc túm ra sau. Một cô nàng tóc thẫm màu. Phải rồi, hấp dẫn phết đây. Tôi đưa tay ra, cô nàng bắt đầu lúng búng xin lỗi rồi đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra bắt tay tôi. Da nàng mát và mềm mại thật, nhưng cái bắt tay mạnh mẽ dứt khoát khiến tôi bất ngờ.
“Cô Kavanagh bị ốm, nên cử tôi đi thay. Hy vọng ngài không thấy phiền, ngài Grey.” Giọng cô ấy nhẹ nhàng, có phần ngập ngừng nhưng rất êm ái, mắt thì chớp chớp liên hồi, làn mi dài cứ rung rinh phía trên đôi mắt xanh tròn xoe.
Không nén được giọng điệu buồn cười khi nhớ lại lúc cô ấy bước vào phòng làm việc của tôi chẳng-hề-tao-nhã, tôi hỏi xem cô là ai.
“Anastasia Steele. Tôi học văn học Anh với Kate, à ừm… Với Katherine… à… cô Kavanagh ở WSU.”
Mẩu người sách vở hay bẽn lẽn và bồn chồn chăng? Có vẻ thế lắm; phục trang, che giấu thân hình mảnh khảnh dưới chiếc áo nỉ quái gở và chiếc chân váy chữ A màu nâu.
Chúa ơi, cô nàng chẳng có khiếu ăn mặc gì cả? Cô ta bồn chồn nhìn quanh khắp phòng làm việc của tôi – mắt dõi vào mọi thứ chứ không chịu nhìn tôi, tôi lưu ý điểm này và hơi nhếch miệng châm chọc.
Làm sao mà cô nàng này làm phóng viên được nhỉ? Cô ấy chẳng toát lên chút quyết đoán nào cả. Tất cả những gì cô nàng có là vẻ lúng túng khá thú vị, kiểu nhu mì, dễ bảo của một… người phục tùng. Tôi lắc đầu, buồn cười khi những ý nghĩ không đúng nơi đúng lúc của mình đang lôi kéo theo. Lầm bầm mấy lời vô thưởng vô phạt, tôi mời cô áy ngồi, rồi nhận thấy cô nàng đang ngó đăm đăm mấy bức tranh treo trong phòng. Trước khi tự ngăn mình lại thì tôi đã thấy mình đang đưa lời giải thích. “Của một nghệ sĩ địa phương đấy mà. Trouton.”
“Tuyệt vời quá. Những cái tầm thường trở thành phi thường,” cô ấy mơ màng đáp lời, bị hút vào vẻ đẹp nghệ thuật tinh tế của mấy bức tranh. Nét mặt của cô khi nhìn nghiêng rất thanh tú – mũi cao, làn môi đầy đặn và mịn màng – và lời cô ấy vừa nói phản ánh chính xác những cảm nhận của tôi. “Những cái tầm thường trở thành phi thường.” Nhận xét tinh tế đấy. Cô Steele này xem ra cũng sáng dạ đây.
Tôi nói mấy lời tán thành và lại thấy màu hồng từ từ xuất hiện trên làn da cô nàng. Khi ngồi xuống đối diện với cô, tôi cố kiềm chế những ý nghĩ của mình lại.
Cô nàng lôi một tờ giấy nhàu nhĩ cùng máy ghi âm kĩ thuật số ra khỏi chiếc túi xách to quá khổ của mình. Máy ghi âm kĩ thuật số ư? Chẳng phải mấy thứ dạng này đã lỗi thời cùng với băng ghi hình VHS rồi sao? Chúa ơi – cô nàng vụng về hết chỗ nói, đánh rơi cái thứ quái quỷ kia tới hai lần xuống bàn uống cà phê phong cách Bauhaus của tôi. Rõ ràng là cô ta chưa từng làm việc này, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy thích thú. Thường thì mấy cái kiểu lóng ngóng thế này sẽ làm tôi cáu điên lên ngay, nhưng giờ tôi đành giấu nụ cười bên dưới ngón tay trỏ và cố kìm lòng không với tay làm giúp cô nàng luôn cho xong.
Khi cô ấy càng ngày càng đỏ mặt, tôi bỗng nghĩ mình có thể cải thiện kĩ năng vận động của cô nàng với một chiếc roi da. Thường thì cách đó vẫn cứ khuất phục được mọi thói bất kham nhất. Ý nghĩ thiếu đứng đắn ấy khiến tôi phải cựa mình trên ghế. Cô ấy len lén nhìn lên và cắn chặt làn môi dưới. Quỷ tha ma bắt tôi đi!Sao tôi lại chẳng để ý đến chiếc miệng kia từ nãy nhỉ?
“Xin lỗi, tôi không quen dùng máy này.”
Tôi biết chứ cưng – suy nghĩ của tôi đang châm chọc – nhưng giờ thì tôi chẳng thèm quan tâm, vì tôi không thể rời mắt khỏi khuôn miệng của em.
“Cứ tự nhiên đi, cô Steele.” Lúc này tôi cần thêm chút thời gian để dàn xếp lại những ý nghĩ khó kiểm soát được của mình. Grey ơi là Grey… thôi đi ngay.
“Ngài cho phép tôi ghi âm cuộc nói chuyện nhé?” cô ấy hỏi, vẻ mặt rất thật thà và chờ đợi.
Tôi muốn cười phá lên. Ôi, tạ ơn Chúa.
“Sau bao nhiêu phiền toái với cái máy nãy giờ, giờ cô lại xin phép tôi sao?” Cô nàng chớp mắt, đôi mắt tròn xoe và bối rối mất một lúc, và tôi thấy dấy lên cảm giác áy náy thật lạ lẫm. Hãy thôi tỏ ra như kẻ khốn kiếp đi, Grey.
“Tôi không thấy phiền đâu,” tôi hạ giọng nói thêm, không muốn phải chịu trách nhiệm vì cái nhìn đó.
“Kate – ý tôi là cô Kavanagh – có cho ông biết mục đích cuộc phỏng vấn này rồi chứ?”
“Vâng. Tôi sẽ trao bằng tốt nghiệp năm nay, bài viết sẽ đăng trên số ra dịp tốt nghiệp của tờ báo sinh viên.” Vì lẽ gì mà tôi lại đồng ý cái trò đấy nhỉ, chẳng biết nữa. Sam ở bộ phận PR bảo rằng làm thế là vinh dự cho trường, và ban Khoa học Môi trường ở Vancouver cần quảng bá để thu hút thêm nguồn tài trợ tương xứng với khoản trợ cấp tôi đã cho họ.
Cô Steele lại chớp đôi mắt xanh đang mở tròn, như thể lời tôi nói khiến cô nàng ngạc nhiên lắm, và kìa, có vẻ cô ta có ý không tán thành cơ đấy! Chẳng lẽ cô ta chẳng đọc chút tài liệu nào trước cuộc phỏng vấn này sao? Đáng ra cô ta phải làm thế mới phải chứ. Ý nghĩ ấy khiến tôi lạnh máu. Khó chịu thật, nếu đã chấp nhận mất thời gian thì tôi không muốn được đáp lại kiểu này.
“Tốt rồi. Tôi có vài câu hỏi, thưa ngài Grey.” Cô nàng vén một lọn tóc ra sau tai, khiến tôi quên bẵng cơn bực bội trong lòng.
“Mời cô cứ hỏi,” tôi đáp gọn lỏn. Khiến cô nàng phải vặn vẹo người đi nào. Rõ ràng là cô ấy lúng túng thật, co người lại, ngồi thẳng dậy, nâng hai bờ vai nhỏ nhắn của mình lên cao. Nhoài người nhấn nút “start” trên máy ghi âm, cô nhíu mày khi ngó xuống tờ ghi chú nhàu nhĩ.
“Ngài còn khá trẻ để gây dựng cả một đế chế như thế này. Nhờ đâu ngài có được thành công ấy?”
Ôi Chúa ơi! Chắc cô nàng có thể đặt một câu hay hơn thế chứ? Một câu hỏi quá ư ngớ ngẩn. Chẳng có tẹo teo sáng tạo nào cả. Thất vọng thật. Tôi phô trương ngay câu trả lời thường lệ của mình về việc có được những con người xuất chúng ở Hoa Kì làm việc ình. Những người tôi tin tưởng, và trả công hậu hĩnh – đại khái là thế… Nhưng cô Steele này, thực tế thì tôi cực kì tài ba trong việc mình làm. Với tôi thì việc ấy dễ dàng như trở bàn tay thôi. Mua lại những công ty hoạt động quản lý yếu kém rồi chỉnh đốn lại, còn nếu nó thực sự sụp đổ, tước đi hết tài sản của nó rồi đem bán đấu giá. Đơn giản chỉ là vấn đề nhận biết được sự khác biệt giữ hai mức độ này, và điều chủ chốt là việc dùng người. Để kinh doanh thành công thì cần dùng những người giỏi, mà tôi thì có tài đánh giá con người, giỏi hơn hầu hết mọi người.
“Biết đâu chỉ là may mắn,” cô ta khẽ đáp.
May mắn à? Cơn rùng mình khó chịu chạy dọc người tôi. May mắn sao? Không có chuyện may với mắn nào mắc mớ vào đây đâu, cô Steele. Trông cô nàng có vẻ khiêm tốn và hòa nhã, nhưng câu hỏi kiểu này là sao? Chưa từng có ai hỏi xem tôi có phải chỉ là gặp may bao giờ cả. Làm việc cật lực, kéo mọi người làm theo, luôn giám sát kĩ lưỡng họ, hối thúc họ khi cần; còn nếu họ không hoàn thành được nhiệm vụ thì thẳng tay gạt bỏ họ luôn. Đó là việc tôi đang làm, mà lại làm rất tốt là đằng khác. Chẳng dính dáng gì với may mắn hết! Hừm, thật vớ vẩn. Tôi khoe khoang sự hiểu biết uyên bác của mình bằng cách trích dẫn nguyên văn câu nói của một tư bản gia người Mĩ mà tôi hằng yêu thích với cô nàng.
“Nghe như ngài là người mắc chứng nghiện kiểm soát vậy,” cô nàng đáp luôn, và cực kì nghiêm túc.
Cái quái gì cơ?
Có lẽ đôi mắt ngây thơ kia có thể nhìn thấu qua tôi. Kiểm soát chính là thứ gắn liền với tên tuổi tôi.
Tôi nhìn thẳng cô ta. “Ồ, tôi kiểm soát mọi việc, cô Steele.” Và tôi những muốn áp đặt khả năng đó lên chính cô, ngay tại đây, ngay bây giờ.
Mắt cô ta mở tròn xoe. Lần này mặt cô ta lại đỏ lựng lên, cô nàng còn cắn môi nữa kìa. Tôi nói một tràng để cố làm phân tán sự tập trung của mình khỏi chiếc miệng thông minh kia.
“Ngoài ra, quyền lực vĩ đại được khơi dậy bằng cách biết giữ lấy niềm mơ mộng thầm kín rằng mình được sinh ra để kiểm soát mọi thứ.”
“Ngài có cảm thấy mình sở hữu quyền lực vĩ đại không?” cô ấ y cất giọng hỏi thật nhẹ nhàng, êm như nhung, nhưng lại nhướng đôi lông mày thanh tú của mình, vẻ như đầy chỉ trích. Tôi thấy càng bực hơn rồi đây. Cô nàng cố ý trêu tức tôi đấy à? Tại mấy câu hỏi đó, và thái độ của cô ta, hay tại thực tình tôi nhận ra cô ấy khá là quyến rũ đang khiến tôi nổi khùng lên thế này?
“Bốn mươi ngàn người đang làm thuê cho tôi, cô Steele. Điều đó mang đến cho tôi ý thức trách nhiệm nhất định – hay là quyền lực, nếu cô muốn gọi thế. Nếu tôi bỗng dưng quyết định không thích kinh doanh viễn thông và bán công ty thì hai mươi ngàn người sẽ lâm vào cảnh phải vật vã thanh toán các khoản nợ chỉ sau khoảng một tháng.”
Miệng cô nàng há ra hốc khi nghe tôi trả lời. Còn hơn cả thế ấy chứ. Ngậm ngay miệng vào, cô Steele. Tôi cảm thấy mình đã lấy lại được cân bằng.
“Phải có một hội đồng để trao đổi các quyết định chứ?”
“Tôi sở hữu công ty của mình. Tôi không phải trao đổi với hội đồng nào hết,” tôi trả lời thật gãy gọn. Cô ta đáng ra phải biết thế chứ nhỉ. Tôi nhướng mày thắc mắc.
“Vậy ngoài công việc, ngài có đam mê nào không?” cô ta hấp tấp hỏi tiếp, thăm dò phản ứng của tôi. Cô nàng biết tôi đang khó chịu, và không hiểu sao điều ấy khiến tôi cực kì khoan khoái.
“Tôi có nhiều đam mê khác nhau, cô Steele. Cực đa dạng là đằng khác.” Tôi mỉm cười. Hình ảnh cô nàng với vô vàn tư thế trong phòng giải trí của tôi thoáng chạy qua đầu tôi: bị trói chặt trên cây thập giá, giang thẳng chân tay trên chiếc giường có cắm cọc, nằm nhoài người trên chiếc ghế băng dài. Quái quỷ thật! Ý nghĩ này nảy nòi từ đâu đây? Và trông kìa – lại đỏ mặt nữa lần nữa cơ chứ. Cứ như thể một cơ chế phòng vệ vậy. Bình tĩnh nào, Grey.
“Nhưng nếu làm việc cật lực thế, làm thế nào để ngài tĩnh tâm?”
“Tĩnh tâm ư?” tôi nhoẻn miệng cười; mấy tiếng ấy phát ra từ cái miệng mau mắn của cô nàng nghe sao mà kì quặc thật. Với cả lúc nào tôi có thời gian mà tĩnh tâm cơ chứ? Cô nàng không biết tôi điều khiển bao nhiêu công ty ư? Nhưng cô áy đang nhìn tôi bằng đôi mắt xanh rất chân thành, và ngạc nhiên thật, tôi nhận ra mình đang suy nghĩ xem câu hỏi của cô ấy là sao. Tôi làm gì để để tĩnh tâm nhỉ? Đi chơi thuyền buồm, lái máy bay, khỉ thật… thử thách giới hạn của những cô nàng tóc nâu bé bỏng giống cô ta, khiến họ bị khuất phục… Nghĩ tới đấy tôi phải cựa mình trên ghế, nhưng tôi đáp lại cô thật nhẹ nhàng, nhắc sơ sơ qua hai sở thích của mình.
“Ngài đầu tư vào cả ngành công nghiệp sản xuất. Lý do đặc biệt là gì?”
Câu hỏi của cô nàng kéo tôi đột ngột trở về thực tại.
“Tôi thích xây dựng nhiều thứ. Tôi muốn biết mọi thứ hoạt động ra sao, cái gì khiến mọi việc vận hành, xây dựng và phá hủy như thế nào. Và tôi có niềm đam mê với tàu thủy. Biết giải thích thế nào nhỉ?” Chúng phân phát thức ăn đi khắp hành tinh – mang hàng hóa từ nơi có đến nơi không có và ngược lại. Sao mà không mê được cơ chứ?
“Nghe như trái tim ngài đang lên tiếng chứ không phải tư duy logic và lập luận thực tế.”
Trái tim ư? Tôi ấy à? ôi không đâu, cưng ạ. Trái tim tôi bị giẫm đạp ngoài mức tưởng tượng được từ lâu lắm rồi. “Có thể lắm chứ, mặc dù nhiều người bảo tôi không có trái tim.”
“Sao người ta lại nói thế?”
“Vì họ biết rõ tôi.” Tôi nở nụ cười châm biếm. Thực ra thì chẳng có ai biết rõ về tôi đâu, có chăng chỉ trừ Elena. Tôi tự hỏi cô nàng Steele bé nhỏ ở đây là kiểu người thế nào. Cô gái này hội tủ đủ thứ trái ngược: hay bẽn lẽn, bứt rứt, rõ ràng rất sáng dạ, lại còn gợi cảm vô cùng, ừ thì, được rồi, tôi phải công nhận thế. Cô nàng bé bỏng quyến rũ vô cùng.
Cô ấy liến láu câu hỏi tiếp theo như khiếu.
“Bạn bè ngài có cho rằng ngài là người dễ hiểu không?”
“Tôi là người rất kín đáo, cô Steele. Tôi bảo vệ sự riêng tư của mình trong một chừng mực nhất định. Thường tôi không nhận trả lời phỏng vấn đâu.” Làm những gì mình muốn, sống theo cách mình chọn, tôi cần được riêng tư.
“Vậy vì sao ngài lại chấp thuận cuộc phỏng vấn này?”
“Bởi vì tôi là nhà tài trợ của trường và, với đúng nghĩa đen mà nói, vì tôi không thể bắt cô Kavanagh ngừng làm khổ tôi được. Cô ấy không ngừng tấn công nhóm PR của tôi, tôi thích kiểu người kiên trì như thế.” Và tôi thấy mừng là cô là người đến chứ không phải cô ta.
“Ngài cũng đầu tư vào cả ngành công nghệ cây trồng. Sao ngài lại quan tâm đến lĩnh vực này?”
“Chúng ta không ăn tiền được, cô Steele ạ, rất nhiều người trên hành tinh này sống không đủ ăn.” Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, mặt lạnh như tiền.
“Nghe quả là bác ái. Ngài có nhiệt tình với việc ấy không? Chăm lo cho phần thế giới nghèo khó ấy?” Cô ấy ngó tôi với vẻ mặt ngộ nghĩnh như thể tôi đang là một vấn đề hóc búa để cô nàng giải mã vậy, nhưng không bao giờ tôi lại muốn đôi mắt xanh lơ tròn xoe kia nhìn thấu tâm hồn đen tối trong tôi. Đó không phải là nơi có thể mở ra mà tranh với luận. Không bao giờ.
“Đó là việc kinh doanh khôn khéo.” Tôi nhún vai giả đò như chán ngắt, nhưng lại tưởng tượng chiếc miệng xinh xắn kia đang cuốn hút mọi ý nghĩ đầy ham muốn của tôi. Phải rồi, chiếc miệng kia cần được huấn luyện. Giờ thì ý nghĩ đó hiển hiện rõ ràng, tôi để mặc mình tưởng tượng cô nàng đang quỳ xuống trước mặt mình.
“Ngài có triết lý sống không? Nếu có thì đó là gì?” cô ấy lại liến láu hỏi.
“Tôi không có dạng triết lý kiểu đó. Có thể chỉ là một phương châm mang tính định hướng thôi – của Carnegie: ‘Người nào sở đắc được năng lực làm chủ trọn vẹn tâm trí của mình, người ấy có thể làm chủ mọi thứ khác mà anh ta xứng đáng được sở hữu.’ Tôi là người đặc biệt và nhiều ham muốn. Tôi thích làm chủ – bản thân và mọi thứ xung quanh.”
“Thế nghĩa là ngài muốn sở hữu nhiều thứ?” Mắt cô nàng mở lớn.
Đúng thế, cưng ạ. Chắc là kể cả em nữa đấy.
“Tôi muốn cống hiến bản thân cho việc sở hữu những thứ ấy, nhưng đúng đấy, trên hết, tôi muốn sở hữu chúng.”
“Nghe như lời một người tiêu dùng sản phẩm.” Giọng cô ta có ý phản đối, lại khiến tôi bực bội. Cứ như thể cô nàng là đứa trẻ giàu có từng có được mọi thứ mình muốn, nhưng theo như những gì tôi để ý ở trang phục của cô – cô ấy mặc đồ Walmart, hoặc có thể là Old Navy – thì tôi biết chắc điều đó là không đúng. Cô nàng đâu có được lớn lên trong một gia đình phong lưu.
Thực tình tôi có thể chăm sóc em đấy.
Khỉ thật, ý nghĩ quái quỷ ấy đến từ đâu vậy hả? Mặc dù, khi nghĩ lại, tôi thực sự đang cần một người phục tùng. Đã phải đến, bao nhiêu nhỉ, hai tháng chăng, kể từ lúc với Susannah? Và tôi đang ở đây, thèm nhỏ nước miếng trước cô nàng tóc nâu này. Tôi cố nở nụ cười tán thành với cô ta. Việc tiêu dùng thì chẳng có gì sai trái cả – rốt cuộc thì nó cuốn đi những gì còn tồn đọng trong thương mại nước Mĩ.
“Ngài từng được nhận làm con nuôi. Điều ấy ảnh hưởng đến mức nào cách sống của ngài hiện nay?”
Câu hỏi kiểu quái này thì dính dáng gì tới giá cả dầu mỏ cơ chứ? Tôi cau có nhìn cô ta. Câu hỏi thật là lố bịch. Nếu tôi cứ sống với mụ điếm khốn khiếp đó thì có khi chẳng còn sống tới giờ. Tôi chặn cô nàng lại với câu trả lời rằng mình không biết được, cố giữ giọng nói đều đều, nhưng cô ta cứ thúc giục tôi, còn hỏi rằng khi được nhận làm con nuôi thì tôi lên mấy tuổi. Làm cô ta thôi ngay đi, Grey!
“Điều đó được ghi trong hồ sơ lưu trữ đấy, cô Steele.” Giọng tôi thật lạnh lùng. Cô ta hẳn đã nhận ra chuyện này thật vớ vẩn. Xem ra đã thấy áy náy rồi đây. Tốt lắm.
“Chắc ngài đã hy sinh cuộc sống gia đình cho công việc.”
“Đó đâu phải là câu hỏi,” tôi cao giọng.
Cô ta lại đỏ mặt rồi kìa, còn cắn cả môi nữa chứ. Nhưng cô nàng cũng biết điều khi cất lời xin lỗi.
“Có phải công việc buộc ngài phải hy sinh cuộc sống gia đình?”
Tôi làm cái quái gì với chuyện lập gia đình cơ chứ?
“Tôi đang có một gia đình. Có anh trai, em gái và bố mẹ rất tuyệt. Tôi không thích mở rộng quy mô gia đình hơn thế.”
“Ngài có đồng tính không, ngài Grey?”
Cái quái gì thế! Không thể tin nổi khi cô ta dám hỏi thẳng như thế!
Thắc mắc này đến chính gia đình tôi còn không dám hé răng nữa là, tôi thấy hay ho rồi đấy. Sao cô nàng dám nói thế được! Tôi phải cố đấu tranh để không lôi cô nàng ra khỏi ghế, vắt ngang qua đùi mình, đét đít thật mạnh, rồi trói nghiến hai tay cô ta ra sau lưng và cưỡng đoạt ngay trên chiếc bàn này. Thế là trả lời cho câu hỏi ngay chứ gì. Sao mà cô ả này khiến tôi bực bội thế? Tôi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Trong khi tôi đương hân hoan xen lẫn hằn học, cô ta dường như lại rất bối rối bởi chính câu hỏi của mình.
“Không, Anastasia, tôi không đồng tính.” Tôi nhướng mày, nhưng giữ vẻ mặt thật lạnh lùng. Anastasia. Tên rất đáng yêu. Cảm giác khi lưỡi uốn cong để thốt lên tiếng đó thật thích thú.
“Tôi xin lỗi. Ưm… câu hỏi được viết ở đây.” Cô ấy vén tóc ra sau tai rất căng thẳng.
Cô ta không biết cả câu hỏi của chính mình ư? Có lẽ không phải câu hỏi của cô nàng. Tôi hỏi, và cô nàng tái nhợt hẳn đi. Quỷ quái thật, phải thú thật là cô nàng quyến rũ quá đi mất. Thậm chí tôi còn có thể chắc chắn cô ta rất xinh đẹp.
“À… không ạ. Là Kate – cô Kavanagh – cô ấy đã soạn những câu hỏi này.”
“Các cô cùng làm cho tờ báo sinh viên à?”
“Không, cô ấy là bạn cùng phòng với tôi.”
Bảo sao trông cô nàng lại ngượng nghịu như thế từ đầu tới giờ. Tôi đưa tay lên xoa cằm, cân nhắc xem có nên khiến cô bé phải gặp khó khăn nữa hay không.
“Thế là cô tự nguyên đi phỏng vấn thay?” Tôi hỏi, và nhận được cái nhìn đầy khuất phục: mắt mở tròn xoe, lo lắng không biết tôi sẽ phản ứng thế nào. Tôi thích cảm giác mình áp đặt được lên cô ta.
“Tôi chỉ làm hộ thôi. Cô ấy bị ốm,” cô bé khẽ đáp.
“Việc đó giải thích được nhiều thứ.”
Có tiếng gõ cửa, Andrea đi vào. “Thưa ngài Grey, xin lỗi đã cắt ngang, nhưng cuộc hẹn tiếp theo sẽ bắt đầu trong hai phút nữa.”
“Chúng tôi vẫn chưa kết thúc, Andrea. Phiền cô hủy cuộc hẹn sau giúp tôi.”
Andrea cứ chần chừ, sững người nhìn tôi. Tôi trừng mắt lại. Đi ra! Ngay đi! Tôi đang bận việc với cô Steele bé bỏng ở đây. Andrea mặt mũi đỏ bừng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Vâng, thưa ngài Grey,” cô ta đáp vội rồi quay gót đi ra, để chúng tôi lại với nhau.
Tôi trở lại với cái sinh vật vừa hấp dẫn lại vừa khiến ta phải bực dọc trên chiếc ghế sofa kia. “Chúng ta đến đâu rồi, cô Steele?”
“Tôi không muốn cản trở công việc của ngài.”
Ồ không được, bé cưng. Giờ đến lượt anh chứ. Tôi muốn biết xem có bí mật nào ẩn giấu dưới đôi mắt xinh đẹp kia không.
“Tôi muốn biết về cô. Tôi nghĩ thế cũng khá là công bằng.” Khi tôi ngả người ra sau, ấn ngón tay lên môi, thì mắt cô ấy lướt tới miệng tôi, cô nàng nuốt khan, ô kìa, đúng đấy – phản ứng thường tình đây mà. Thật hài lòng khi biết cô nàng hoàn toàn không quên mất vẻ cuốn hút của tôi.
“Không có nhiều điều để biết về tôi đâu,” cô ấy đáp, mặt lại đỏ lựng lên. Tôi đang chế ngự được cô nàng rồi đây. Được lắm.
“Cô có kế hoạch gì sau khi tốt nghiệp?”
Cô ấy nhún vai. “Tôi chưa có kế hoạch gì, ngài Grey. Tôi còn cần phải vượt qua kì thi tốt nghiệp trước đã.”
“Ở đây chúng tôi đang chạy một chương trình thực tập sinh lí tưởng đấy.” Khỉ thật. Cái gì ám tôi đâu mà lại đi nói thế. Tôi sắp phá vỡ luật lệ vàng – không bao giờ ngủ với nhân viên. Nhưng Grey này, cậu đâu có định ngủ với cô bé này. Trông cô nàng ngạc nhiên thấy rõ, rồi hàm răng xinh đẹp lại cắn vào làn môi dưới nữa kìa. Sao cảnh này lại kích động thế nhỉ.
“À vâng, tôi sẽ ghi nhớ điều đó,” cô ta lúng túng đáp. Rồi nói tiếp sau khi nghĩ lại, “mặc dù tôi không chắc chỗ này hợp với mình.”
Sao lại không được hả? Có chuyện quái gì với công ty của tôi cơ chứ?
“Sao lại thế?” tôi hỏi.
“Hiển nhiên là thế còn gì ạ?”
“Tôi lại không thấy thế.” Tôi thấy bối rối khi nghe cô ta đáp vậy.
Cô nàng lại lúng túng khi với lấy chiếc máy ghi âm. Quỷ thật; cô ấy sắp về rồi. Tôi thầm lướt qua lịch làm việc buổi chiều – không có mấy chuyện phải lo cả.
“Cô có muốn tôi dẫn đi tham quan công ty không?”
“Tôi chắc ngài rất bận rộn, ngài Grey, còn tôi thì phải lái xe cả một chặng đường dài nữa.”
“Cô về WSU ở Vancouver ngay à?” Tôi liếc ra ngoài cửa sổ. Lái xe bây giờ thì khốn khổ lắm đây, trời đang mưa kìa. Khỉ thật. Cô ấy không nên lái xe trong thời tiết này, nhưng tôi sao mà cấm cản được cơ chứ. Nghĩ thế mà thấy cáu tiết. “Vậy thì cô nên lái xe cẩn thận nhé.” Giọng tôi lạnh lùng hơn chủ ý trong lòng mình.
Cô ấy dò dẫm chiếc máy ghi âm. Cô ấy muốn thoát ra khỏi văn phòng của tôi, và không hiểu sao tôi chẳng hề muốn cô ấy ra về tẹo nào.
“Cô đã lấy đủ thông tin rồi chứ?” Tôi gỡ gạc hỏi thêm khi cố gắng lộ liễu giữ cô ấy ở lại lâu hơn.
“Vâng, thưa ngài,” cô ấy khẽ đáp.
Câu trả lời của cô ấy hạ gục tôi – cái cách âm thanh vang lên từ chiếc miệng xinh xắn kia – và tôi vội tưởng tượng chiếc miệng ấy ngoan ngoãn phục tùng tôi ra sao.
“Cảm ơn vì cuộc phỏng vấn, ngài Grey.”
“Tôi rất hân hạnh,” tôi đáp – rất chân thành, vì đã lâu rồi tôi đâu có bị ai mê hoặc thế này. Suy nghĩ này đáng lo ngại đây.
Cô ấy đứng dậy rồi kìa, tôi chìa tay ra bắt, tha thiết muốn chạm vào cô.
“Hẹn gặp lại lần sau nhé, cô Steele.” Tôi hạ thấp giọng khi cô ấy đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay tôi. Đúng thế, tôi muốn đánh và chiếm đoạt cô gái này trong phòng giải trí của mình. Trói cô ấy lại, khiến cô nàng phải khao khát… thèm muốn tôi, dâng hiến cho tôi. Tôi nuốt xuống. Không thể xảy ra đâu, Grey.
“Ngài Grey.” Cô cúi chào rồi rụt tay lại thật nhanh… nhanh quá đi mất.
Khỉ thật, tôi không thể để cô ấy đi như thế. Mà rõ ràng cô nàng thì muốn về ghê gớm. Tôi vừa bực bội, lại vừa xúc động mạnh khi thấy cô ấy đi ra.
“Chỉ để đảm bảo cô đi qua cửa an toàn, cô Steele.”
Cô ấy lại đỏ mặt rồi, đôi má ửng hồng ngon mắt làm sao.
“Thật chu đáo quá, ngài Grey,” cô ấy xẵng giọng.
Xem hàm răng của cô Steele kìa! Tôi mỉm cười và dõi theo khi cô ấy đi ra, rồi nối gót bước theo sau. Cả Andrea lẫn Olivia đều ngước lên sững sờ. Phải rồi, phải rồi. Tôi đang tiễn cô gái về cơ đấy.
“Cô có áo khoác chứ?” tôi hỏi.
“Vâng.”
Tôi trừng mắt với cô nàng Olivia đang ngây ra đờ đẫn, khiến cô ta đứng bật dậy với lấy chiếc áo khoác màu xanh dương. Đỡ lấy áo xong, tôi đánh mắt bảo cô ta ngồi ngay xuống. Chúa ơi, Olivia lúc nào cũng làm tôi bực – cứ lúc nào cũng thẫn thờ trước mắt tôi.
Hừm. Chiếc áo của hiệu Walmart. Cô Anastasia Steele cần ăn mặc đẹp hơn mới phải. Tôi khoác chiếc áo lên đôi vai gầy mảnh khảnh của cô gái, và chạm vào làn da nơi cổ của cô.
Cô ấy khựng lại khi bị đụng chạm và tái nhợt. Chính thế! Cô ấy có bị tôi làm xúc động. Bước lại phía thang máy, tôi nhấn nút gọi trong khi cô nàng bồn chồn đứng bên cạnh.
Ôi, tôi chỉ muốn khiến em hết bồn chồn ngay đây, cưng ạ.
Cánh cửa mở ra, cô ấy lao bổ vào trong rồi quay lại nhìn tôi.
“Anastasia,” tôi chào tạm biệt.
“Christian,” cô ấy chào đáp lại. Và cánh cửa thang máy khép vào, để lại âm thanh có tên tôi cứ lơ lửng trong không gian, nghe thật kì quái, lạ lẫm nhưng cũng cực kì gợi cảm.
Chà, chuyện quái gì với tôi thế này. Thế là sao hả?
Tôi cần biết thêm thông tin về cô gái này. “Andrea,” tôi cao giọng khi sải bước về phòng làm việc. “Báo Welch nói chuyện điện thoại với tôi đi.”
Khi ngồi vào bàn chờ điện thoại, tôi nhìn mấy bức tranh treo trên tường trong phòng, và những lời cô Steele ấy nói cứ vọng lại trong tôi. “Những điều tầm thường trở nên phi thường.” Cô ấy mới dễ dàng bộc bạch chính mình làm sao.
Điện thoại đổ chuông.
“Tôi đã báo ông Welch đây rồi ạ.”
“Nối máy với anh ấy đi.”
“Vâng, tôi nghe đây.”
“Welch, tôi cần kiểm tra thông tin lý lịch này.”
Thứ bảy, ngày 14 tháng 5 năm 2011
Anastasia Rose Steele
Ngày sinh: Ngày 10 tháng 9 năm 1989, Montesano, WA
Địa chỉ: 1114 SW phố Green, căn hộ số 7 Haven Heights, Vancouver, WA 98888
Số điện thoại: 360 959 4352
Số bảo hiểm xã hội: 987-65-4320
Thông tin ngân hàng: Ngân hàng Wells Fargo, Vancouver, WA 98888
Số tài khoản: 309361; số dư hiện tại là 683.16$
Nghề nghiệp: Sinh viên chưa tốt nghiệp Trường WSU Vancouver khoa Nghệ Thuật Tự Do – chuyên ngành Tiếng Anh
Điểm trung bình: 4.0
Trường phổ thông: Trung học Montesano JR-SR
Điểm đầu vào SAT: 2150
Nơi làm việc: Cửa hàng Gia dụng Clayton, NW Vancouver Drive, Portland, OR (bán thời gian)
Bố: Frank A. Lambert
NS: 01/9/1969, Qua đời 11/9/1989
Mẹ: Carla May Wilks Adams
NS: 18/7/1970 cưới Frank Lambert
- 01/3/1989, goá chồng 11/9/1989 cưới Raymond Steele
- 06/6/1990, li di 12/7/2006 cưới Stephen M. Morton
-16/8/2006, li hôn 31/01/2007 cưới Robbin (Bob) Adams
- 06/4/2009
Quan điểm chính trị: Không tìm thấy
Tín ngưỡng: Không tìm thấy
Định hướng giới tính: Không rõ
Quan hệ tình cảm: Hiện tại không có
Tôi nghiền đi ngẫm lại bản thông tin cá nhân tóm lược này đến cả trăm lần từ lúc nhận được hai hôm trước, cố tìm kiếm còn gì ẩn chứa trong cô nàng Anastasia Rose Steele bí ẩn này không. Tôi không sao gạt cô gái ấy ra khỏi tâm trí mình, và chuyện này thực sự khiến tôi bực bội rồi. Trong suốt những buổi họp buồn tẻ tuần trước, tôi nhận thấy mình đang nhay đi nhay lại cuộc phỏng vấn hôm ấy. Những ngón tay lóng ngóng của cô ấy trên chiếc máy ghi âm, cái kiểu vén tóc ra sau tai, điệu bộ khi cắn môi. Phải rồi. Hình ảnh làn môi bị cắn đó cứ ám theo tôi suốt.
Và giờ thì tôi đang ở đây, đỗ xe bên ngoài cửa hàng Clayton, nơi bán đồ gia dụng bình dị nhất ở ngoại ô Portland, nơi cô ấy làm thêm.
Khờ thế, Grey. Sao lại đến đây?
Tôi biết thể nào cũng thế này. Suốt cả tuần… tôi biết mình phải gặp lại cô ấy thôi. Tôi hiểu ngay điều ấy lúc cô ấy thốt lên tên tôi khi vào trong thang máy rồi mất hút xuống dưới tòa nhà. Tôi đã cố cưỡng lại mong muốn này. Tôi chờ mất năm ngày, năm ngày khốn khổ để xem liệu mình có quên được cô nàng không. Mà tôi thì chưa bao giờ chờ đợi. Tôi ghét đợi chờ… dù là gì chăng nữa. Tôi chưa từng chủ động theo đuổi cô gái nào trước đây. Những người phụ nữ tôi có được đều tự hiểu tôi muốn gì ở họ. Nỗi sợ hiện giờ của tôi lại là cô Steele này còn quá trẻ và sẽ chẳng hứng thú với những gì tôi đề nghị đâu… Liệu cô ấy có muốn không? Cô ấy có trở thành một người phục tùng ngoan ngoãn không? Tôi lắc đầu chịu thua. Chỉ có mỗi một cách để tìm hiểu xem sao… thế là tôi tới đây, như một gã khờ, ngồi giữa khu đỗ xe ngoại ô ở một chốn ảm đạm của Portland.
Lý lịch cá nhân của cô ấy chẳng mang lại thông tin đáng chú ý nào hết – ngoại trừ chi tiết cuối cùng cứ lởn vởn trước mắt tôi. Chính là lý do tôi có mặt ở đây. Sao lại chẳng có bạn trai gì hết thế, cô Steele? Định hướng giới tính không rõ – biết đâu cô nàng đồng tính. Tôi cười nhạt, thấy chẳng giống thế tẹo nào. Tôi hồi tưởng những câu hỏi cô nàng đặt ra suốt buổi nói chuyện, vẻ ngượng ngập rõ rền rệt của cô ấy, cái điệu bộ da mặt ửng hồng… Quái thật. Tôi cứ phải chịu đựng mấy cái ý nghĩ lố lăng ấy suốt từ khi gặp cô ta.
Chính vì thế nên cậu mới ở đây còn gì.
Tôi khao khát được gặp lại cô ấy – đôi mắt xanh lơ cứ ám ảnh tôi, thậm chí đi vào cả giấc mơ. Tôi không nhắc gì đến cô ấy khi nói chuyện với Flynn, và may mà làm thế vì giờ tôi đang hành xử như một kẻ theo dõi lén lút. Có lẽ tôi nên để ông ấy biết chuyện. Tôi trợn tròn mắt – tôi không muốn ông ấy cứ bám riết lấy tôi với cái trò trị liệu tâm lý giải quyết vấn đề cơ bản khỉ gió của ông ấy. Tôi cần được tiêu khiển chút đã… Và giờ thì trò giải trí duy nhất tôi muốn là gặp một người bán hàng trong cửa hàng gia dụng.
Đằng nào cũng tới đây rồi. Hãy xem xem liệu cô Steele bé bỏng ấy có còn quyến rũ như cậu nhớ không nhé. Đến lúc diễn rồi đây, Grey. Tôi bước xuống xe rồi đi hết bãi đỗ xe ra tới cửa chính. Tiếng chuông báo kêu lên khi tôi bước vào.
Cửa hàng lớn hơn so với nhìn từ bên ngoài, và dù gần đến giờ ăn trưa, nơi này vẫn thật vắng vẻ, mặc dù hôm nay thứ bảy. Hàng dãy, hàng dãy các loại hàng họ vớ vẩn bày ra. Tôi quên phắt người như mình mà vào cửa hàng bán đồ gia dụng thì mua được gì đây nhỉ. Cần món gì tôi toàn mua qua mạng, nhưng đã tới đây, thì có lẽ cũng nên trữ thêm vào kho mấy món đồ… Khóa dính velcro, hay mấy cái móc treo xoắn – Được đấy. Tôi sẽ đi kiếm cô Steele thú vị kia rồi vui vẻ chút xem nào.
Mất có ba giây để tôi tìm thấy cô ấy. Cô ấy đang khom người bên quầy thu ngân, đang nhìn chăm chăm vào màn hình vi tính và ăn bữa trưa – một chiếc bánh vòng nướng. Một cách lơ đãng, cô nàng vuốt mẩu bánh dính ở mép đưa vào miệng rồi mút ngón tay. Cậu nhỏ của tôi ngỏng dậy đáp trả. Khỉ thật. Tôi sao thế hả, có còn ở tuổi mười bốn nữa không? Phản ứng quái quỷ ấy của mình khiến tôi bực bội. Có thể mấy trò bị kích thích tuổi thiếu niên ấy sẽ chấm dứt nếu tôi trói cứng, chiếm đoạt và quất cô nàng thật đau… nhưng không nhất thiết theo đúng trình tự ấy. Phải đấy. Chính đấy là điều tôi đang cần.
Cô ấy đang mải mê làm việc, thế là tôi có cơ hội ngắm kĩ hơn. Gạt mấy ý nghĩ dâm dục sang một bên, thì cô nàng vẫn rất cuốn hút, cực kì quyến rũ ấy chứ. Đúng là trí nhớ của tôi tốt thật. Cô ấy ngẩng lên và đờ người ra, đôi mắt thông minh và am tường nhìn như đóng đinh vào tôi, cái màu xanh thẳm ấy dường như đang xuyên thấu qua tôi. Cũng vẫn là điệu bộ bối rối y như lần đầu gặp tôi. Cô cứ nhìn trân trối, chắc choáng váng lắm, tôi không biết phản ứng như thế là hay hay dở nữa.
“Cô Steele. Một bất ngờ thật thú vị.”
“Ngài Grey,” cô ấy líu díu không ra hơi và ngượng chín người. A ha… phản ứng tốt rồi đây.
“Tôi có chút việc quanh đây. Tôi cần trữ mấy thứ. Thật thú vị khi được gặp lại cô, cô Steele.” Thực sự thú vị đấy. Cô ấy mặc áo phông bó sát, không phải mấy món đồ không ra hình thù gì như tuần trước. Cặp chân cô ấy dài miên man, eo thon, bộ ngực hoàn hảo. Cô ấy vẫn há hốc miệng, tôi phải kìm nén lắm để không nhào tới đỡ cằm cô ấy lên và khép miệng cô lại. Tôi bay từ Seattle tới đây chỉ để gặp em, và thấy điệu bộ của em bây giờ xem ra chuyến đi cũng xứng đáng lắm.
“Ana. Tôi tên Ana. Tôi có thể giúp gì cho ngài, ngài Grey?” Cô ấy hít vào thật sâu, nâng cao vai lên y như cái cách cô ấy đã cố gắng suốt buổi phỏng vấn hôm nọ, rồi nở nụ cười khuôn mẫu chắc là vẫn được dành cho các khách mua hàng.
Chơi nào, cô Steele.
“Tôi cần mấy thứ. Bắt đầu với nút buộc nào.”
Hai làn môi lại hé mở khi cô ấy hít vào thật mạnh.
Chắc em ngạc nhiên, tò mò anh làm gì với đám nút buộc hả, cô Steele.
“Cửa hàng có nhiều cỡ lắm. Tôi dẫn ngài đi xem nhé?”
“Vâng. Mời cô dẫn đường, cô Steele.”
Cô ấy từ quầy thu ngân bước ra và chỉ đường cho tôi về phía mấy giá hàng. Cô ấy đi giày thể thao hiệu Chucks. Tôi vu vơ tự hỏi không biết nếu cô nàng đi đôi cao gót thì thế nào. Phải là hãng Louboutins… nhất định phải là Louboutins.
“Nút buộc ở quầy đối điện, dãy số tám.” Giọng nói run run và kìa… lại đỏ mặt rồi.
Tôi làm cô nàng xúc động thấy rõ. Hy vọng trào dâng trong lòng. Thế thì không đồng tính đâu. Tôi tủm tỉm cười.
“Mời cô đi trước,” tôi lẩm bẩm, chìa tay ra tỏ ý nhường cô ấy dẫn đường. Để cô nàng tản bước phía trước, tôi lại có thêm thời gian chiêm ngưỡng vòng ba tuyệt diệu của cô gái. Cô nàng thực sự là món đồ hoàn chỉnh: duyên dáng, tao nhã, và rất xinh đẹp với đầy đủ những đặc trưng đáng giá để là một người phục tùng. Nhưng câu hỏi trị giá triệu đô la ở đây là, cô ấy có làm người phục tùng được không? Cô ấy có thể chẳng biết chút gì về lối sống đặc biệt – lối sống của riêng tôi – nhưng tôi rất háo hức muốn giới thiệu cho cô nàng biết.
Cậu đang theo đuổi một thỏa thuận không mấy khả thi đâu, Grey.
“Ngài đến Portland có công việc ạ?” cô ấy hỏi thăm, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Cô ấy nói cao giọng, cố tỏ vẻ không mấy bận tâm, khiến tôi muốn cười phá lên, thật tỉnh cả người. Hiếm có phụ nữ nào khiến tôi cười to được đấy.
“Tôi đến thăm khoa nông nghiệp của WSU ở Vancouver,” tôi nói dối. Thực ra thì tôi tới đây để gặp em đấy, cô Steele.
Cô ấy đỏ lựng mặt, còn tôi thì thấy mình như gã khờ.
“Tôi đang tài trợ ấy dự án nghiên cứu về luân canh và chất đất.” Chí ít thì đây cũng là thông tin thực.
“Trong dự án lương-thực-thế-giới của ngài à?” Môi cô ấy hơi nhếch lên cười.
“Đại loại thế,” tôi đáp. Cô ấy đang cười nhạo tôi phải không nhỉ? ô kìa, tôi chỉ muốn chốt hạ luôn nếu cô ấy có ý đùa thế. Nhưng khởi đầu thế nào đây? Có lẽ là rủ đi ăn tối, thế thì hay ho hơn là nói chuyện đơn thuần… mà giờ nếu có xảy ra nữa thì thành hơi lạ; chọn cách mời đi ăn tối thôi.
Chúng tôi tới chỗ nút buộc, có rất nhiều kích cỡ dài ngắn và màu sắc khác nhau được phân loại dễ nhìn. Ngón tay tôi lơ đãng lướt qua những món hàng trên kệ. Tôi vừa suýt rủ cô ấy đi ăn tối đấy. Giống như hẹn hò chăng? Cô ấy có đồng ý không? Khi tôi liếc sang, cô ấy đang nhìn nhìn ngó ngó mấy ngón tay của mình. Cô ấy không dám nhìn tôi… thế là hứa hẹn rồi đây. Tôi chọn loại dây dài.
Cái đó dùng là linh hoạt nhất – có thể thắt được cả hai cổ chân hay hai cổ tay đều được.
“Cái này được đấy,” tôi nhận xét, thế là cô nàng lại đỏ ửng mặt.
“Ngài còn cần gì nữa không?” Cô ấy hỏi nhanh – thế nghĩa là cô nàng đang chu đáo hơn hay là muốn tôi đi ra khỏi cửa hàng càng chóng càng tốt, chẳng rõ nữa.
“Cho tôi băng dính đa dụng.”
“Ngài sắp trang trí nhà à?”
Tôi cố nín cười thành tiếng. “Không phải để trang trí.” Đã lâu lắm rồi tôi chẳng động vào cái chổi quét sơn nào cả. Nghĩ đến đây, tôi thấy buồn cười; thường thì tôi bảo người ta làm hết mấy trò đấy.
“Lối này,” cô nói khẽ, trông có vẻ buồn buồn. “Băng dính ở dãy hàng trang trí.”
Thôi nào, Grey. Không có nhiều thời gian đâu. Dẫn dắt cô ấy vào chuyện đi. “Cô làm ở đây lâu rồi nhỉ?” Dĩ nhiên rồi, tôi biết thừa câu trả lời còn gì. Khác với người ta, tôi tự tìm hiểu thông tin tỉ mỉ rồi. Cô ấy lại đỏ mặt nữa kìa – Chúa ơi, cô bé này hay bẽn lẽn thế. Tôi chẳng có mảy may hy vọng nào rồi. Cô ấy quay ngoắt đi, bước dọc dãy hàng dẫn tới chỗ đề biển Đồ TRANG TRÍ. Tôi hăng hái đi theo cô. Còn ra thể thống gì nữa đây, mình như chú cún ngoan ngoãn thế này ư?
“Bốn năm rồi,” cô lắp bắp đáp khi tới nơi. Cô ấy cúi xuống vớ lấy hai cuộn ở hai cỡ khác nhau.
“Tôi lấy loại này,” tôi nói. Cuộn băng lớn hơn thì tiện dụng khi băng kín miệng lại. Khi cô ấy đưa nó sang tay tôi, đầu ngón tay chúng tôi chạm lướt vào nhau. Cảm giác ấy dội thẳng xuống bụng dưới tôi. Quỷ quái thật!
Cô ấy tái nhợt. “Ngài cần gì nữa không?” Giọng cô ấy khẽ và thở vội.
Chúa ơi, cái cách tôi ảnh hưởng đến cô ấy cũng giống y như khi cô ấy tác động lên tôi. Có lẽ nào…
“Tôi nghĩ là dây thừng.”
“Lối này.” Cô ấy quýnh quáng đi dọc dãy hàng, tạo thêm cơ hội cho tôi thưởng thức vòng ba tuyệt vời.
“Ngài cần chọn loại dây nào? Chúng tôi có loại thừng sợi nhỏ chất liệu nhân tạo và tự nhiên… dây đôi… thừng kim loại…”
Chết tiệt – thôi đi. Tôi thầm rên rỉ, cố xua đi hình ảnh cô nàng bị trói nghiến trong phòng giải trí ở nhà.
“Cho tôi năm mét thừng sợi nhỏ loại tự nhiên.” Loại tôi chọn này thô và cứa mạnh nếu em vùng vẫy cố thoát ra đấy.
Ngón tay cô hơi run run, nhưng cô ấy vẫn đo chính xác năm mét dây.
Lôi con dao cắt dây ở túi quần bên phải ra, cô ấy cắt phăng sợi thừng thật nhanh, cuộn chặt rồi thắt nút cho gọn lại. Ấn tượng ghê đây.
“Cô từng là hướng đạo sinh à?” ‘Tôi không hợp với mấy hoạt động tập thể, ngài Grey.”
“Thế cô thích gì, Anastasia?” Tôi bắt gặp ánh mắt cô ấy, đôi mắt mở căng khi tôi nhìn thẳng vào. Được đấy!
“Sách ạ,” cô đáp khẽ.
“Cô thích loại sách nào?”
“À thì mấy sách phổ thông, sách cổ điển, chủ yếu là văn học Anh.”
Văn học Anh à? Tôi đánh cuộc là Bronte và Austen. Mấy kiểu lãng mạn sến dâng trái tim và tặng hoa hồng. Khỉ thật. Chẳng hay ho chút nào.
“Ngài còn cần gì nữa không?”
“Tôi không biết nữa. Cô có gợi ý thêm gì không?” Tôi muốn xem cô ấy phản ứng ra sao.
“Để tự-tay-làm-lấy ấy à?” cô hỏi lại, khá ngạc nhiên.
Tôi muốn cười rộ lên. Ôi cưng ơi, tôi chẳng phải kiểu người tự-động-tay-động-chân-tay-làm-việc-nhà bao giờ. Tôi gật đầu, cố nhịn cười. Ánh mắt cô nàng lướt dọc người tôi, khiến tôi căng người lên. Cô ấy đang đang dò xét tôi đây sao! Quỷ tha ma bắt tôi đi.
“Quần áo bảo hộ lao động,” cô ấy bật thốt ra.
Đó là điều tôi ít mong đợi nhất từ chiếc miệng xinh xắn, duyên dáng kia từ dạo nghe câu hỏi “ngài có đồng tính không”.
“Ngài sẽ không muốn làm hỏng quần áo của mình.” Cô ấy phác tay về phía chiếc quần jean tôi mặc, lại ngượng ngùng nữa kìa.
Tôi không nhịn được. “Có thể tôi cởi đồ khi làm.”
“Ừm.” Cô nàng đỏ lựng như cà chua chín và cúi gằm xuống sàn.
“Tôi sẽ mua một bộ áo bảo hộ lao động. Đúng là không nên làm hỏng quần áo của mình,” tôi đáp lời để giúp cô thoát khỏi nỗi khổ sở vừa rồi. Không nói không rằng, cô quay đi và hối hả đi hết dãy hàng, và lần này tôi cũng hăm hở nối gót chân đầy sức hút của cô.
“Ngài còn cần thêm gì không?” cô ấy vừa thở đứt quãng vừa đưa tôi bộ áo bảo hộ. Cô nàng ngượng lắm rồi, mắt vẫn cúi gằm, mặt đỏ lựng. Chúa ơi, tôi bị ám ảnh lắm rồi.
“Bài báo đến đâu rồi?” Tôi hỏi thăm hòng mong cô bé được thoải mái chút xíu.
Cô ấy ngước lên nở nụ cười nhẹ nhõm hẳn đi. Cuối cùng cũng đỡ rồi. “Tôi không viết bài đó. Là Katherine cơ. Ý tôi là cô Kavanagh, bạn cùng phòng của tôi, cô ấy mới là tác giả. Cô ấy hăm hở với bài phỏng vấn lắm. Cô ấy là biên tập viên của tờ báo, nếu không làm được bài phỏng vấn này thì cô ấy sẽ thất vọng lắm đấy.”
Đây là câu nói dài nhất cô ấy trao đổi với tôi từ lúc gặp gỡ tới giờ, đấy là lúc cô ấy nói đến người khác mà không phải về chính mình. Thú vị đây.
Trước khi tôi kịp lên tiếng nhận xét thì cô ấy đã nói thêm, “Điều duy nhất cô ấy còn lo là không có bức ảnh nào của ngài cả.”
Cô nàng Kavanagh bám dai như đỉa muốn có ảnh chụp à. Chân dung quảng bá hả? Cái này thì tôi làm được. Thế là có thêm thời gian với cô Steele thú vị này.
“Cô ấy cần loại ảnh nào?”
Cô ấy nhìn tôi một lát, rồi lắc đầu.
“Được rồi, tôi vẫn còn ở quanh đây mà. Có lẽ, ngày mai…” Tôi có thể ở lại Portland được. Làm việc luôn ở khách sạn. Có thể là ở chỗ khách sạn Healthman. Tôi sẽ cần Taylor tới, mang theo máy tính và ít quần áo thay đổi. Hoặc Elliot cũng được – nếu anh ấy không mất hút ở đâu đó, như thói quen giải trí của anh mỗi cuối tuần.
“Ngài sẵn lòng chụp ảnh chứ?” Cô ấy không giấu được vẻ sửng sốt.
Tôi hơi gật đầu đáp lại. Chắc em ngạc nhiên lắm khi mấy việc tôi nhận làm thế này là để có thêm thời gian với em, cô Steele nhỉ… mà thực tình, đúng là thế thật.
“Kate sẽ mừng lắm đây – nếu chúng tôi kiếm được một thợ chụp ảnh.” Cô ấy cười tươi tắn, mặt sáng bừng như bình minh mùa hạ. Chúa ơi, cô nàng đẹp hớp hồn.
“Ngày mai cứ báo tôi biết nhé.” Tôi lấy tấm danh thiếp trong ví ra. “Trên đây có số di động của tôi. Cô nên gọi cho tôi trước mười giờ sáng.” Nếu cô nàng không gọi, tôi sẽ về thẳng Seattle và quên sạch cái trò phải lòng ngớ ngẩn này ngay. Nghĩ thế mà lòng tôi trĩu nặng.
“Được ạ.” Cô ấy vẫn cười tươi rói.
“Ana!” Chúng tôi cùng quay sang khi thấy một thanh niên mặc thường phục nhưng đắt tiền đi ra từ cuối dãy hàng. Hắn đang cười ngoác miệng với cô Anastasia Steele. Kì đà cản mũi này là gã quái nào thế?
“À… tôi xin phép một chút, ngài Grey.” Cô ấy tiến lại chỗ hắn, và gã khốn ôm choàng lấy cô ta như đười ươi vồ bạn. Máu tôi đông cứng lại. Phản ứng rất tự nhiên. Bỏ ngay hai tay bẩn thỉu của mày ra khỏi cô ấy đi. Tôi siết chặt hai nắm đấm và chỉ buông lỏng dần ra khi thấy cô ấy không hề tỏ có điệu bộ nào ôm đáp trả hắn.
Họ nói chuyện gì với nhau thì tôi không nghe thấy nữa. Khỉ thật; có thể thông tin của Welch có gì đó nhầm lẫn rồi. Biết đâu anh chàng này là bạn trai của cô ta. Hắn cũng tầm tuổi tương xứng, đôi mắt hau háu không hề rời khỏi cô ta. Hắn ôm cô bằng cả hai tay một lát, ngắm nghía thật kĩ, rồi đứng ra mà vẫn quàng tay qua vai cô rất thoải mái. Dường như cử chỉ ấy rất tự nhiên, nhưng tôi lại hiểu hắn đang ngầm đưa ra lời tuyên bố và cảnh báo tôi hãy rút lui đi. Cô ấy dường như bối rối lắm, cứ chuyển hết chân này sang chân kia.
Khỉ thật. Mình nên đi thôi. Thế rồi cô ấy nói gì đó với hắn và đứng tách ra khỏi tầm với của hắn, chạm vào cánh tay hắn ta chứ không phải bàn tay. Rõ ràng họ không có chút thân mật nào. Tốt rồi.
“À… Paul, đây là Christian Grey. Ngài Grey, đây là Paul Clayton. Anh trai cậu ấy là ông chủ ở đây.” Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt thật lạ lùng, tôi chưa hiểu gì thì cô đã nói tiếp, “Tôi quen Paul từ khi làm việc ở đây, mặc dù chúng tôi không gặp nhau thường xuyên. Cậu ấy mới từ Princeton về, Paul học quản trị kinh doanh ở đó.”
Em trai của ông chủ thôi, không phải bạn trai. Tôi thấy nhẹ nhõm phần nào, dù chưa thoải mái hẳn, thế là tôi nhăn mặt. Cô nàng này thực sự khiến tôi bị quấy quả đây.
“Chào anh Clayton.” Tôi cố ý nói thật nhanh.
“Chào ngài Grey.” Cậu ta bắt tay tôi hời hợt. Thằng ôn èo uột. “Khoan nào, không phải Christian Grey của Grey Entreprise Holdings đấy chứ?” Trong tích tắc, tôi thấy cậu ta đổi từ điệu bộ khệnh khang sang khúm núm hẳn đi.
Phải đấy, là ta đây, đồ ngốc.
“Chà, tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
“Đã có cô Anastasia rồi, anh Clayton. Cô ấy rất chu đáo.” Giờ thì xéo đi.
“Tốt quá,” cậu ta thốt lên, mắt không giấu vẻ kính nể. “Gặp cậu sau nhé, Ana.”
“Chắc chắn rồi, Paul,” Cô ấy đáp, thế là cậu ta quay đi, tạ ơn Chúa. Tôi nhìn theo bóng cậu ta khuất cuối dãy kệ hàng.
“Ngài cần gì thêm không, ngài Grey?”
“Thế này đủ rồi,” tôi lầm bầm. Khỉ thật, tôi hết béng thời gian rồi, và vẫn chưa biết liệu có còn gặp lại cô ấy không. Tôi phải biết liệu có mảy may hy vọng nào rằng cô ấy có nghĩ tới những điều tôi đang nghĩ không.
Làm sao hỏi được đây? Tôi có sẵn sàng nhận lấy một người phục tùng mới toe chưa từng trải nghiệm không? Quái thật. Cô ấy sẽ cần được huấn luyện kha khá đây… Quỷ tha ma bắt tôi đi, làm được thế thì coi như đạt được nửa chặng đường vui rồi. Cô ấy có muốn không nhỉ? Hay điều tôi đang làm đây đều sai trái cả?
Cô ấy quay lại quầy thu ngân, rồi tính tiền chỗ hàng tôi mua, trong suốt lúc đó, cô cứ cúi gằm mặt xuống. Nhìn tôi đi, khỉ thật! Tôi muốn được thấy đôi mắt xanh lơ xinh đẹp của cô ấy lần nữa và thăm dò xem cô ấy đang nghĩ gì.
Cuối cùng, cô ấy cũng ngẩng lên “Hết tất cả là bốn mươi ba đô la.”
Thế thôi ư?
“Ngài có cần túi xách không?” cô ấy hỏi, điệu bộ y như một nhân viên bán hàng khi tôi đưa thẻ tín dụng của mình ra.
“Có, Anastasia.” Tên cô ấy đấy – cái tên gọi đáng yêu của một cô gái xinh xắn lướt trên lưỡi tôi.
Cô ấy xếp các thứ rất nhanh và cẩn thận vào túi xách. Thế là xong. Tôi phải về rồi.
“Cô sẽ gọi cho tôi nếu sắp xếp được buổi chụp hình chứ?”
Cô ấy gật đầu rồi đưa trả tôi thẻ.
“Hay lắm. Mai nhé, nếu được.” Tôi không thể cứ thế mà về. Tôi phải để cô ấy biết mình có quan tâm. “À này, Anastasia. Tôi mừng là cô Kavanagh không đi phỏng vấn.” Thích thú trước vẻ mặt sững sờ của cô ấy, tôi quẩy chiếc túi qua vai rồi sải bước ra khỏi cửa hàng.
Đúng thế, theo như nhận định đúng đắn của mình, rõ ràng tôi muốn cô ấy. Giờ tôi phải chờ… lại là đợi chờ đằng đẵng.
Tạm thời… cứ thế thôi.
Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đọc cuốn sách này.
E. L. James
- HẾT -