Chương 23
Chương 23: ÁC MỘNG
Trần Khởi vì muốn lôi cuốn quân Bắc Mạc, nhưng phía sau đột nhiên lại thấy xuất hiện kỵ binh Nam Hạ, nên mới cố ý dựng soái kỳ lên, quả nhiên kỵ binh liền xông về phía soái kỳ. Anh ta thản nhiên nở nụ cười, nhưng ý cười này chưa tới đáy mắt đã thu trở lại, anh ta đứng quan sát bốn phía đang chém giết, lẳng lặng nhìn kỵ binh quân địch ở phía xa xa, rõ ràng là có ý đồ phá tan kỵ binh bên này.
Thấy kỵ binh Nam Hạ đang dần dần tới gần, cận vệ đứng sau lưng Trần Khởi không khỏi có chút khẩn trương, vội dắt ngựa của Trần Khởi tiến lên khuyên: “Nguyên soái, nên lên ngựa đi.”
Trần Khởi ôn hòa cười, không cự tuyệt hảo ý của cấp dưới. Cận vệ của anh ta chỉ sợ chủ soái xảy ra điều gì sơ xuất, lặng lẽ đem Trần Khởi bảo vệ ở giữa.
Bên sườn chiến trường phía tây đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, khiến Trần Khởi quay đầu nhìn về hướng đó, liền thấy một tên lính Nam Hạ đã tiến sâu vào trong trận địa của quân mình, như hung thần mới từ trong địa ngục xông ra, đi đến đâu, quân Bắc Mạc đều hoảng sợ tránh ra đến đó, nhưng hắn lại vẫn liều chết xông tới. Trần Khởi nhíu mày, một viên tướng bên cạnh thấy vậy, vội vàng nói: “Để ta đi loại bỏ tiểu tử kia!” Nói xong, không đợi Trần Khởi phân phó, liền thúc ngựa tiến lên.
Bên này, A Mạch phải dùng toàn lực mới tránh được mũi thương lao đến, chưa kịp chém lại địch nhân một đao, người nọ liền lùi ra sau, sau đó dùng thương đâm về phía nàng. Nhiều người quá! Giết không hết! Chém ngã một người lại xuất hiện thêm một người. Luôn có những tên lính Bắc Mạc gan dạ từ trong đám người phía sau lao đến, làm cho nàng không giết cũng không được.
Nhưng thật sự nàng đã không còn khí lực.
A Mạch cắn chặt răng, giơ cao thanh đao trong tay, đi về phía trước từng bước, lại khiến cho tên lính Bắc Mạc đi theo nàng lui từng bước. Nhìn mũi thương run run trước mặt, khóe miệng A Mạch lộ ra một tia cười lạnh. Bọn họ sợ nàng. Tuy rằng hiện tại nàng đã không còn khí lực để chém giết ai, nhưng bọn họ lại sợ bị nàng giết. Nàng cười lạnh, lại bước về phía trước, đột nhiên phía trên đùi phải mềm nhũn, thân thể liền không thể khống chế được chúi về phía trước.
Bây giờ nếu ngã xuống, sẽ là loạn đao phân thây, chết không có chỗ chôn!
A Mạch rùng mình, chân trái theo bản năng nhảy nhanh về phía trước, vội vàng dùng đao chống đỡ, miễn cưỡng không ngã xuống, nhưng người cũng đã quỳ rạp trên mặt đất.
Không biết một mũi tên từ nơi nào bắn tới, vừa lúc bắn trúng đùi A Mạch, mũi tên cắm vào thịt rất sâu, đuôi mũi tên vẫn còn hơi rung lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, quân lính Bắc Mạc ở bốn phía cũng có chút phản ứng mà tiến lại gần, mặc dù thấy A Mạch đột nhiên quỳ xuống, nhưng vừa rồi cảnh tượng nàng chém giết và số người chết trong tay nàng vẫn khiến bọn họ kinh hãi, không dám vọng động, chỉ vây xung quanh, không dám tiến lên.
A Mạch muốn chống đao đứng dậy, nhưng mấy lần nhích người lên, vết thương trên đùi lại đau đến thấu xương mà nặng nề quỳ gối xuống.
Rốt cục, bên cạnh có một địch nhân thử đi đến gần nàng, từng bước, từng bước một, chậm rãi giơ trường đao trong tay……
Chẳng lẽ sẽ chết như vậy sao? A Mạch rốt cục không suy nghĩ gì nữa, cứ như vậy quỳ trên mặt đất, nhìn xuyên thấu qua màn máu đỏ tươi trước mắt về phía xa xa, nơi đó, lá cờ nguyên soái vẫn phần phật bay trong gió. Máu khiến tầm mắt nàng trở nên mơ hồ, khiến cho nàng nhìn không rõ lắm người ở phía dưới lá cờ. Khi lưỡi đao đang xé gió lao đến, muốn chém vào khuôn mặt của nàng, nàng lại lập tức cảm thấy vô cùng thư thái, không còn sợ hãi, không còn oán hận……
Vậy thì cứ chết đi. Chết là hết, tất cả sẽ được giải thoát. Không cần phải chạy trối chết, không cần tiếp tục lưu lạc, không cần đóng giả nam trang, cũng không cần phải hỏi xem là vì cái gì. Có thể gặp được phụ thân và mẫu thân…… Phụ thân sẽ nhấc bổng nàng giơ lên cao, cười thật tươi, dùng râu cọ vào hai má của nàng. Còn mẫu thân? Sẽ cầm gậy trúc đuổi theo đánh vào mông của nàng? Cứ đuổi đi, cũng không sao cả, nàng biết mẫu thân chỉ là hù dọa nàng chứ đâu nỡ đánh nàng.
Nhưng…… Nơi đó sẽ có Trần Khởi ca ca phải không?
Có… có… có cậu thiếu niên cùng nàng chơi đùa, cùng nàng lớn lên, có người thanh niên từng đỏ mặt chụp gáy nàng…… A Mạch nở nụ cười, ở giây phút cái chết đang tiến lại gần, nàng đột nhiên nở nụ cười thật nhẹ nhàng, lộ ra một hàm răng trắng bóng, không tương xứng cùng sắc mặt.
Nét tươi cười này…… Chưa bao giờ sáng lạn như thế.
Nét tươi cười ấy, xuyên thấu qua làn mưa máu trong không trung, xuyên qua vô số tiếng chém giết, giống như một mũi tên vô cùng sắc bén, lập tức xuyên thủng trái tim Trần Khởi. A Mạch! Đây là A Mạch! Tuy rằng nàng mặc nam trang, tuy rằng nàng cao lên rất nhiều, tuy rằng khuôn mặt nàng đầy máu, nhưng nụ cười tươi này chính là của nàng, tựa hồ như rất nhiều năm trước đây, lần đầu tiên nhìn thấy nàng tươi cười, nụ cười vô cùng sáng lạn lập tức xuyên qua không gian, đánh thẳng vào trong cơ thể của anh ta. Anh ta chỉ cảm thấy trong lòng cứng lại, lồng ngực như bị ai đó bắn trúng, rốt cuộc không hút nổi một chút không khí nào. Anh ta muốn ngăn lưỡi đao đang chém xuống đầu nàng. Nhưng ngay cả miệng cũng cứng đờ không thể phát ra âm thanh. Cả người đều cứng lại, chỉ có thể ngồi đó trơ mắt nhìn lưỡi đao kia từng chút một tới gần đỉnh đầu của nàng.
A Mạch nhắm mắt lại, mặc dù ý niệm phải chết hiện lên trong đầu, nhưng cánh tay lại vẫn theo bản năng nâng lên, nghênh đón lưỡi đao kia đang hạ xuống. Nhưng đợi một lúc mà thanh đao kia vẫn chưa hạ xuống, A Mạch khó hiểu trợn mắt, thì thấy trước ngực địch nhân kia đã trúng một thanh kiếm, hét lớn một tiếng rồi ngã về phía sau.
Thanh kiếm này, nàng nhận ra nó, là bội kiếm của Đường Thiệu Nghĩa, là thanh kiếm mà nàng đã trả lại cho Đường Thiệu Nghĩa!
Đường Thiệu Nghĩa từ xa phóng ngựa lại, mắt thấy A Mạch sẽ rơi đầu, trong lúc cấp bách không kịp dùng cung tên, liền trực tiếp lấy thanh bội kiếm đang cầm trong tay như một thanh chủy thủ(1) phi đến, vừa lúc cứu A Mạch một mạng.
A Mạch chưa kịp phản ứng thì Đường Thiệu Nghĩa đã phi tới, cúi người đưa tay chụp lấy nàng nhấc lên lưng ngựa, hét lớn: “Chúng ta đi!”
Một viên tướng Bắc Mạc thúc ngựa chạy đến, trường đao vung lên chém thẳng vào A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa. Trong tay Đường Thiệu Nghĩa không có binh khí, không dám đón đỡ trực diện, liền nắm lấy bàn tay cầm đao của A Mạch hướng về phía thanh đao kia đang lao tới. Hai con chiến mã lướt qua nhau, đao phong sắc bén cũng dán sát vào chóp mũi của A Mạch, A Mạch vội vàng giơ đao lên đỡ, hai thanh đao chạm vào nhau, tia lửa văng ra khắp nơi.
A Mạch trong cổ họng bật rên lên một tiếng, Đường Thiệu Nghĩa phụ giúp nàng ngồi dậy, không có thời gian hỏi nàng thấy như thế nào, chỉ giục ngựa hướng ra phía ngoài phóng đi. Một đám quân lính Bắc Mạc xông lại, A Mạch xoay đao đưa về phía sau cho Đường Thiệu Nghĩa, rồi vội vàng cúi người xuống, gắt gao ôm lấy cổ ngựa. Đường Thiệu Nghĩa cầm đao trong tay, như hổ thêm cánh, mấy bộ binh Bắc Mạc này sao có thể ngăn được anh ta. Qua mấy lần chém xuống, bọn họ cũng đã vọt tới bên cạnh chiến trường, phía trên triền núi phía tây.
Đường Thiệu Nghĩa lúc này mới dám nhìn A Mạch, thấy trên đùi phải của nàng trúng một mũi tên, máu đã ướt đẫm cả ống quần, anh ta không dám tùy tiện nhổ, chỉ cắn răng nói: “Gắng chịu!” Nói xong không đợi A Mạch phản ứng liền vung đao chém đứt thân mũi tên, chỉ chừa phần đầu mũi tên ở trên đùi A Mạch.
A Mạch kêu thảm thiết một tiếng, thân thể cứng đờ liền trượt khỏi lưng ngựa rơi xuống. Đường Thiệu Nghĩa vội vàng đỡ lấy nàng, thấy trên mặt nàng mồ hôi lạnh đầm đìa, trộn lẫn với máu đang chầm chậm chảy xuống.
Phía sau, trong quân Bắc Mạc có chút biến động khác thường, Đường Thiệu Nghĩa thấy trận tuyến Bắc Mạc vốn lúc trước đã có chút ổn định, thế nhưng giờ lại loạn cả lên, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái. Bất quá giờ phút này cũng không rảnh để xem xét, chỉ thầm nghĩ chạy thật nhanh đưa A Mạch trở về nơi Thương Dịch Chi đang quan sát trận địa, chỉ có ở đó mới có quân y.
“A Mạch, ngươi cố gắng nhẫn nhịn, ta lập tức đưa ngươi trở về bên cạnh Thương tướng quân.” Đường Thiệu Nghĩa nói.
A Mạch đã muốn cắn nát môi dưới, chỉ vì muốn duy trì một chút tỉnh táo, không cho phép mình ngất đi. Nàng bị thương, nếu tìm quân y băng bó, thì có khả năng sẽ bị tiết lộ thân phận, cho nên nàng phải tỉnh táo.
Thương Dịch Chi vẫn chuyên chú nhìn vào chiến trường dưới núi, thế trận của Bắc Mạc hiển nhiên đã tan tác, Trần Khởi dường như đột nhiên mất đi khả năng khống chế đối với quân đội. Thắng lợi ở ngay trước mắt, tay Thương Dịch Chi có chút run run, sợ bị người khác nhìn thấy, đành phải gắt gao nắm chặt thành quyền.
Khi Đường Thiệu Nghĩa mang A Mạch đến, hai người lập tức theo nhau ngã nhào xuống dưới, cận vệ mang hai người đến trước mặt Thương Dịch Chi. Thương Dịch Chi nhìn A Mạch, trong mắt hiện lên tia mừng rỡ, nhưng lập tức lại trở nên lạnh lùng, vẻ mặt bình tĩnh, nheo mắt đánh giá A Mạch, lạnh giọng nói: “Cho ngươi đi truyền tin, chứ ai cho ngươi đi đóng vai anh hùng?”
A Mạch cũng không nói gì, chỉ lê chân quỳ rạp trên mặt đất, trước mắt, cảnh vật đã có chút nhòa đi. Giọng nói của Thương Dịch Chi cũng như ở một nơi rất xa truyền tới, nghe có chút mơ hồ.
Từ Tĩnh có chút không đành lòng, hàng lông mày giật giật, vội vàng khuyên Thương Dịch Chi: “Tướng quân, A Mạch mất máu nhiều lắm, trước cứ để cho quân y băng bó vết thương cho hắn đã rồi hỏi sau đi.”
Thương Dịch Chi nhìn A Mạch hừ lạnh một tiếng, không thèm nhắc lại. Trương Sinh thấy thế liền mang Đường Thiệu Nghĩa cùng A Mạch đi tìm quân y. Quân y thấy A Mạch cả người đầy máu, nhất thời cũng không biết nàng bị thương ra sao, liền bảo Đường Thiệu Nghĩa cởi áo khoác của nàng ra. A Mạch tuy có chút mơ hồ, nhưng với chút ý trí còn sót lại nghe vẫn còn hiểu được, liền đưa tay ngăn cản Đường Thiệu Nghĩa, kiên cường chống đỡ nói: “Nơi khác không có, chỉ có trên đùi.”
Nói xong liền tự mình đi tìm vết thương trên đùi, nhưng trên tay một chút khí lực đều không có, ngay cả xé rách ống quần ra cũng không làm được. Đường Thiệu Nghĩa nhấc tay A Mạch ra, hai tay cầm ống quần của nàng, dùng sức xé một cái, ống quần từ trên đùi rách toạt xuống dưới.
Chân A Mạch thon dài mà rắn chắc, không thể nhìn thấy chút lông chân nào, làn da nhẵn nhụi bóng loáng, không giống như chân nam nhân. Đường Thiệu Nghĩa không biết vì sao mặt chợt đỏ lên, không dám nhìn lại vào đùi A Mạch, chỉ để tầm mắt của mình đọng lại trên miệng vết thương của nàng.
Đầu tên cắm rất sâu, khi ở trên lưng ngựa va chạm cùng kỵ binh Bắc Mạc lại bị đụng phải, khiến miệng vết thương bị rách lớn hơn nữa, thành một mảnh nham nhở. Quân y dùng dao nhỏ khoét rộng miệng vết thương, lấy mũi tên ra, bôi kim sang dược, rồi băng bó lại.
Đau quá! Đau đến tê tâm liệt phế, muốn lớn tiếng kêu khóc, muốn hét lên thật to. A Mạch vài lần há to miệng, nhưng chung quy lại vẫn là không thể thốt nên chút âm thanh nào, đến cuối cùng vẫn là gắt gao nghiến chặt hàm răng lại.
Trương Sinh lầy chút nước cho A Mạch rửa qua những vết máu trên mặt. A Mạch vươn tay vớt nước rửa mặt, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn Đường Thiệu Nghĩa, thay đổi âm điệu cổ họng nói: “Ta mệt chết đi được, muốn ngủ một hồi, đại ca đi hỏi Từ tiên sinh giúp ta xem có thể mượn xe la của ông ấy dùng một chút được không?”
Đường Thiệu Nghĩa lo lắng liếc nàng một cái, rồi cho người đến hỏi Từ Tĩnh, sau đó định bế A Mạch đi, ai ngờ A Mạch lại cự tuyệt, miễn cưỡng cười cười, dùng một chân đứng lên, vịn lên cánh tay của anh ta rồi nói: “Không cần, đại ca dìu ta đi là được.”
Đến khi đã nằm trong xe la rồi, A Mạch mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, để mặc ý thức của mình chìm vào bóng tối, trong khoảnh khắc đó, nàng lại cảm thấy hóa ra có thể ngất xỉu đi như vậy thật là hạnh phúc.
Khi tỉnh lại, sắc trời đã tối đen, bên ngoài chợt có ánh đuốc hắt tới, rèm xe đã bị vén lên từ bao giờ, ý thức A Mạch vẫn chưa tỉnh táo lại, chỉ theo bản năng dướn người nhìn ra bên ngoài, thấy một bóng người đang đứng trước xe, trầm mặc nhìn mình.
Là Thương Dịch Chi, sau lưng anh ta có ánh lửa, khiến thân ảnh của anh ta đổ dài xuống, nhưng lại che khuất ngũ quan của anh ta, khiến người khác nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy anh ta dường như đã đứng nhìn A Mạch từ rất lâu rồi.
———————
Chú thích:
1- chủy thủ: dao găm