Chương 153 + Phiên ngoại - End
Chương 153 (HOÀN)
Từ Thịnh Nguyên năm thứ tư đến Sơ Bình năm thứ ba, nàng cũng Thương Dịch Chi đã bốn năm không gặp, khi gặp lại cũng ở trong triều đình, hắn là quân, nàng là thần. Hắn nhìn xuống, nàng hất cằm lên. Hắn có uy quyền sấm sét, nàng có kiêu hãnh bừng bừng.
Trong triều đình, Nguyên soái quân Giang Bắc Mạch Tuệ không nghe quân lệnh, tự ý điều động đại quân, hoàng đế Tề Hoán nổi trận lôi đình, muốn dùng quân pháp trừng trị, quần thần quỳ gối van xin hoàng đế tha cho Mạch Soái, hoàng đế không cử động, lệnh cho điện tiền võ sĩ đem áp giải vào đại lao Hình bộ, chờ xử lí. A Mạch không nói gì, vui vẻ đi theo điện tiền võ sĩ vào phòng giam.
Điều này làm cho Thượng thư hình bộ cảm thấy áp lực rất lớn.
Vị Mạch soái này từ kẻ sai vặt bé nhỏ mà đi lên trong hai năm ở Thái Hưng, khoảng sáu năm liền thay hoàng đế đánh hạ nửa giang sơn Giang Bắc, gần như không một thất bại. Nàng ta tuy còn trẻ tuổi, đã tồn tại như một vị thần ở trong quân ngũ. Hôm nay đột nhiên phải “Ngủ lại” ở đại lao Hình bộ này của hắn, nếu có chút “Tiếp đãi” không tốt, những đại gia trong quân đội kia có thể có người dám nhảy ra rút đao xông về phía hắn ngay. Lúc này là nói về người ở dưới, tiếp theo lại nói đến cái vị ở trên đỉnh đầu kia, Mạch soái này vốn xuất thân là thân vệ của người đó, quan hệ của hai người chắc không tầm thường, tục truyền thậm chí còn có sắc thái mờ ám, hiện tại mặc dù là thiên nhan nổi trận lôi đình, nhưng mà ai biết đâu được sáng mai sẽ biến thành ngày nắng đẹp.
Đầu Thượng thư hình bộ rất lớn, tóc trên đỉnh đầu cũng rụng không ít, liên lụy đến tiểu thiếp hàng ngày chải đầu cho hắn cũng đều cùng nơm nớp lo sợ, nếu so sánh tốc độ rụng tóc của đầu này, không chừng hết tháng là lão gia nhà mình có thể xuất gia.
Thượng thư hình bộ cùng sư gia tâm phúc bàn bạc một buổi tối, kết luận lại nhất định phải hầu hạ vị “Chiến thần” Mạch soái này cho tốt, cho dù ngày mai Mạch soái sẽ phải lên đoạn đầu đài, thì một ngày một đêm cũng phải hầu hạ tiệc tùng đầy đủ!
Kể từ đó, thời gian A Mạch ở trong đại lao hết sức thoải mái, nhiều thời gian rảnh rỗi, liền đem những chuyện trước kia không kịp nghĩ, tất cả mọi chuyện đều tỉ mỉ suy xét lại một lần. Bỗng một ngày chợt tỉnh ngộ ra một việc, cho nên phát hiện ra lần này Đường Thiệu Nghĩa cũng không còn là người lương thiện như trước kia nàng vẫn nghĩ, trước lúc ra đi cũng muốn lấy đôi khuyên tai kia làm cho nàng không vui, phải suy nghĩ.
Mỗi ngày Tề Hoán đều phái một tên nội thị đi vào hỏi một câu: “Có chuyện gì muốn bẩm tấu với hoàng thượng không?”
Đa phần là A Mạch lắc đầu, thỉnh thoảng sẽ nói ý kiến đối với đồ ăn trong đại lao, ví dụ như “Khẩu vị đồ ăn ở Thịnh Đô rất nhạt, bảo đầu bếp cho nhiều muối một chút”, hay là “Ngày mai đem cá hấp đổi thành thịt kho tàu a!” (ôi đau ruột)
Khóe miệng nội thị liền không tự chủ được run run lên, quay đầu lại dặn dò lính coi ngục dựa theo yêu cầu của A Mạch đưa đồ ăn lên.
Cuối cùng Tề Hoán không kìm nén được, lệnh cho nội thị đưa hai bộ quần áo vào thiên lao, một bộ là áo giáp được rèn từ thép, một bộ khác là áo váy bằng gầm vóc. A Mạch nhận ban thưởng, liền xoay người đặt ở trên bàn, cũng không quên dặn dò nội thị: “Thời tiết ấm áp, nên đổi chăn mỏng.”
Nội thị thiếu chút nữa phun ra một búng máu, dùng tay vịn vào tường loạng choạng đi ra ngoài.
Lại qua một ngày, tân hoàng hậu Lâm Tắc Nhu nhân lúc đêm khuya tự mình đi vào thiên lao, cho cung nữ thị vệ lui , quỳ ngồi đối diện A Mạch, chân thành khuyên nhủ: “Nếu Mạch soái chịu vào cung, Tắc Nhu nguyện từ nay về sau nhường ngôi vị cho.”
A Mạch quan sát Lâm Tắc Nhu một lát, nhướng mày nói: “Vậy được, ngươi nói với Tề Hoán, ta muốn gặp hắn.”
Lâm Tắc Nhu dẫn theo A Mạch ra khỏi đại lao, vào hậu cung, xức dầu thơm, mặc áo hoa, sau đó đưa vào trong điện của Tề Hoán. Trong điện to như vậy không có một ai, không có một cung nhân nào, Tề Hoán đã thay long bào ngồi ở trước bàn cờ, giương mắt nhìn về phía A Mạch. A Mạch tiến lên từng bước một, cách chỗ của bàn cờ hơn một trượng thì dừng lại, im lặng nhìn Tề Hoán, trên tay lại không nhanh không chậm cởi mở vạt áo ra… từng tầng quần áo được bóc ra, cởi cho đến khi trước người chỉ còn lại một cái yếm mỏng, lúc này mới dừng lại sau tiếng quát chói tai của Tề Hoán.
“Đủ rồi!” Tề Hoán tức giận quát.
A Mạch đứng thẳng lưng, ở trước mặt Tề Hoán xoay một vòng, rất bình tĩnh hỏi: “Hoàng thượng, ngài xem bộ dạng thân hình của ta còn đủ tư cách làm hậu phi của ngài?”
Đầu vai của nàng, bên sườn, phía sau lưng, bên chân… khắp nơi đều có vết sẹo, trúng tên, vết đao, còn có vết roi làm vị thương… Tề Hoan nhắm mắt, ngửa đầu một lát, gọng chua chát: “A Mạch, chỉ có vậy ngươi không muốn ở lại bên cạnh ta?”
A Mạch đáp: “Bản thân nhập ngũ tới nay, từ một tiểu tốt số thứ tự là “Không một bảy bốn tám” leo thẳng lên làm nguyên soái quân Giang Bắc, đều là ta dùng một đao một thương đánh cược tính mạng liều đoạt được, không có dùng nửa phần thân thể này để cầu xin. Ta vì dân tuyệt tình, vì nước vứt bỏ tình yêu, hiện tại chỉ còn lại một tấm thân như vậy. Bây giờ, ngươi muốn ta dùng tấm thân này để van xin được sống hay sao?”
Tề Hoán không đáp, không biết qua bao lâu, hắn mới chậm rãi đứng dậy, nhặt quần áo A Mạch cởi ra trên mặt đất, mím chặt môi từng tầng từng tầng đưa A Mạch mặc vào. Đầu mũi Tề Hoán hơi toát ra chút mồ hôi, đem một cái đai áo cuối cùng đưa A Mạch cẩn thận buộc lại xong, lui ra phía sau từng bước cẩn thận quan sát A Mạch một phen, sau đó khẽ nói: “Qua đây cùng ta đánh ván cờ đi.”
A Mạch nhìn hắn một cái, đi đến bên cạnh bàn cờ ngồi đoàng hoàng, Tề Hoán ngồi đối diện nàng, cười nói: “Đến đây đi, cho ta xem mấy năm nay có tiến bộ hay không.”
Mấy năm nay nàng đánh đông dẹp bắc khắp nơi, đâu phải có thời gian đi sờ vào vật này, cho nên đương nhiên cũng không có tiến bộ, quả nhiên, cờ vừa mới đi được một nửa, Tề Hoán liền khẽ phun ra một chữ “Thối”. Tay A Mạch cầm cờ khẽ run lên, quân cờ đánh nhầm xuống liền có chút lệch lạc.
Tề Hoan im lặng nhìn bàn cờ kia một lát, nhẹ giọng hỏi: “Vẫn có thể đi lại?”
A Mạch khẽ mấp máy môi, đáp: “Cờ đánh nhầm không đi lại.”
Tề Hoán liền khẽ cười cười, nhặt quân cờ đặt xuống, liền rơi vào thế cờ chết, đột nhiên hỏi: “Tay nắm binh quyền, vì sao không làm phản?”
A Mạch thản nhiên đáp: “Đường Thiệu Nghĩa không hy vọng ta lại nổi lên nội chiến.”
Thật lâu sau, Tề Hoán mới nói: “Không cần chạy trốn chối chết như cha của ngươi, ta thả ngươi làm người sung túc tự do, ngươi thích đi đâu thì đi. Thịnh Đô luôn có phủ Mạch soái của ngươi, đi dạo mệt mỏi liền trở lại nghỉ ngơi một chút.”
A Mạch không đáp, Tề Hoán còn nói thêm: “Chẳng lẽ ngươi muốn dẫn bọn Từ Tú Nhi cùng lưu lạc khắp nơi với ngươi? Lưu Minh và Dương Dự còn quá nhỏ, cần có điều kiện để ổn định, lớn lên cũng cần có tương lai tốt.”
A Mạch đột nhiên hỏi ngược lại: “Là muốn để bọn họ ở lại Thịnh Đô làm con tin sao?”
Tề Hoán ngẩn ra, cuối cùng nổi giận: “A Mạch, nếu ta không thả ngươi, ngươi có thể làm sao? Ngươi có thể sẽ lấy cái chết phản đối?”
A Mạch ngẩng đầu nhìn Tề Hoán, trên mặt lộ ra chút ý cười giảo hoạt, trả lời qua loa: “Không biết.”
Nhìn thấy nàng tươi cười như vậy, tức giận tràn ngập trong lòng Tề Hoán lập tức liền biến mất không thấy tăm hơi, sau một lúc lâu cũng bật cười: “Vì sao ta phải tức giận với một nữ tử như ngươi?”
A Mạch lại đứng dậy, hất vạt áo quỳ xuống: “Đa tạ hoàng thượng thành toàn, A Mạch cáo lui.”
Tề Hoán nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng thong thả nói: “Đi đi.”
A Mạch thuận theo tiếng nói mà đi, đợi đi đến chỗ cửa điện liền dừng lại, nghiêng đầu trịnh trọng nói: “Nếu nước nhà có kẻ thù bên ngoài xâm lấn, A Mạch đương nhiên sẽ tiếp tục khoác chiến bào, bảo vệ quốc gia!”
Tề Hoán đáp: “Được!”
A Mạch không hề lưu luyến rời đi.
Tề Hoán cúi đầu nhìn nước cờ tàn cuộc trên bàn cờ, một lúc lâu sau mới bỗng nhiên lẩm bẩm: “Cứ một mình tạo nước cờ dở như vậy, làm sao có thể thắng đây?”
Bên ngoài cửa cung, đám người Từ Tĩnh, Lâm Mẫn Thận, Trương Sinh cùng Trương Sĩ Cường đều chờ ở đó, thấy A Mạch toàn thân mặc đồ nữ theo nội thị đi ra, mấy người đều hơi ngẩn ra. Lâm Mẫn Thận tiến nhanh vài bước nghênh đón, đem một cái túi vội nhét vào trong lòng A Mạch, lại đem nàng đẩy về phía con ngựa bên cạnh, trong miệng vội vàng nói: “Bên trong ngân phiếu quần áo cái gì cũng có, đi nhanh lên, đi nhanh lên, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
A Mạch không nhịn được bật cười, cố ý trêu hắn: “Hòa Thượng chạy miếu không chạy được, ngươi gấp cái gì?”
Lâm Mẫn Thận lại đáp: “Hòa thượng chạy về hoàn tục, cưới vợ sinh con, có miếu cũng không cần trở về nữa!”
Lời vừa nói ra, mấy người còn lại đều nở nụ cười.
Đang muốn chào hỏi thì Từ Tĩnh đã tiến lên nói: “Đi đi, Tú Nhi nơi đó còn có ta, tốt xấu gì cũng là cháu gái của ta, dù sao cũng có thể bảo vệ nàng chu đáo. Chỉ có điều nếu ngươi đã muốn đi chỗ khác thì cũng để lại cho người ta cái hưu thư, không thể bắt cháu gái ta cứ chờ ngươi vô ích,có người thích hợp ta sẽ đem nàng gả cho!”
Đôi mắt A Mạch có chút hồng lên, giọng khàn khàn nói: “Tiên sinh…”
Từ Tĩnh vội lui về phía sau vài bước, xua xua tay về phía A Mạch: “Đi nhanh lên, đi nhanh lên, cũng đừng dùng lại chiêu thức này!”
Khi Trương Sinh đoạt lấy Tiểu Trạm lại bị thương tiếp, chân càng cà thọt hơn, lê chân lên trước vài bước tiến đến gần A Mạch.
A Mạch thấy hắn lại đây, trong mắt liền thoáng hiện lên vẻ áy náy, nói: “Trương đại ca, cám ơn ngươi. Ta vẫn luôn nợ ngươi.”
Trương Sinh xua tay nói thẳng: “Là trách nhiệm. Các năm sau này, không thể tiếp tục bảo vệ được Mạch soái chu đáo, mong Mạch soái trong lúc đi đường nên cẩn thận, cần phải đảm bảo bình an.” Sau đó hạ mí mắt xuống thấp giọng nói: “Hay là Mạch soái đi đến một nơi đẹp như bức tranh, có hoa cải, hoa lê, hoa hạnh… Tìm người bạn cũ, đang ngắm cảnh xuân.”
A Mạch hơi ngẩn ra, lập tức cười, nhẹ giọng nói: “Được!”
Trương Sinh ngạc nhiên ngẩng mắt lên, thấy A Mạch trừng mắt nhìn mình. Sau một lúc ngẩn ra, trên khuôn mặt hắn liền hiện lên ý cười nhẹ nhàng thoải mái.
Lâm Mẫn Thận ở bên kia cũng đợi đến mất bình tĩnh, lại hô lên thúc giục: “Được rồi, nhưng gì muốn nói cũng nói xong rồi, nếu ngươi không đi thì có thể không đi được nữa đâu a!”
A Mạch cười cười, đem gói đồ vác lên vai, nhảy lên ngựa, lại nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới quay đầu ngựa, vung dây cương phóng về phía trước. Chỉ thấy con ngựa kia dần dần đi xa, Trương Sĩ Cường lại vội vàng thúc ngựa đuổi theo phía sau, A Mạch nghe thấy tiếng vó ngựa, chậm rãi ghìm cương ngựa lại, cười nghiêng đầu hỏi hắn: “Ta muốn đi tìm người, ngươi muốn đi đâu?”
Trương Sĩ Cường giật mình, đáp: “Ta đi theo Ngũ trưởng.”
A Mạch cười lắc đầu, hỏi: “Ngươi cũng không thể đi theo ta cả đời, ngươi có thể có nơi mà chính mình muốn đi?”
Trong đầu Trương Sĩ Cường hiện ta Thái Hành sững sững, hắn nghĩ một chút, đáp: “Ta muốn đi núi Thái Hành.”
A Mạch nở nụ cười, nói: “Tốt lắm, chúng ta từ biệt ở đây, sau này sẽ gặp lại.” Nói xong, lại một mình một ngựa mà đi, chỉ để lại Trương Sĩ Cường đứng một mình ở đầu phố, im lặng nhìn thân ảnh A Mạch biến mất ở cuối ngã tư đường.”
Ra khỏi cửa thành, bên đám cỏ ở trên đường lớn, một người một ngựa đã đợi nhiều ngày, ngựa trắng, áo đen, lưng thẳng, khuôn mặt anh tuấn, làm cho người đi đường liên tiếp nhìn chăm chú.
A Mạch giật mình, sau khi nhìn rõ cười thúc ngựa tiến lên, hỏi: “Làm sao ngươi còn có gan tới nơi này?”
Thường Ngọc Thanh cong khóe môi lên cười cười: “Ngươi tự hạ quân lệnh, thả địch chạy trốn, ta chạy tới xem ngươi có thể vị hoàng đế hỏi tội xử trảm không.”
A Mạch “Ah” một tiếng, hỏi: “Nếu bị xử trảm rồi thì sao?”
“Ta trở về dẫn theo đại quân tiếp tục đánh qua Tĩnh Dương quan.”
“Ah! Nhưng mà ngươi thất vọng rồi, cuối cùng hoàng đế lại thả ta ra.”
“Uhm, Rất thất vọng, đợi mấy ngày nay, đều đợi vô ích.”
“. . .”
“Ngươi đi đâu vậy?”
“Tìm người!”
“Đi tìm ở đâu?”
“Một nơi có núi có sông có hoa có cỏ.”
“Thích người này?”
“Không biết, trước tiên cứ tìm đã rồi nói sau.”
“. . .”
“Ngươi thì sao?”
“Trở về trấn thủ biên cương, sau này ngươi có thể sẽ đi ra ngoài Tĩnh Dương quan?”
“Uhm, có lẽ sẽ đi, ha ha. Chỉ là ngươi yên tâm, ta sẽ không mang theo đại quân đi.”
“Vậy là tốt rồi!”
“Vậy từ biệt ở đây?”
“Được, từ biệt ở đây!”
Tiếng vó ngựa xa dần, thân ảnh A Mạch cuối cùng biến mất ở cuối đừng lớn. Thường Ngọc Thanh ghìm cương ngựa mà nhìn, không nhịn được cười cười, sờ tay vào ngực, từ từ lấy ra một món đồ, hóa ra chính là thanh chủy thủ đánh mất rồi lại tìm được.
Gió mạnh lướt qua, thân hình một người một ngựa xa dần, nhưng nhìn thấy chỗ cây xanh bên đường loáng thoáng ánh ra sắc hoa màu hồng trắng. Gió xuân thổi đúng lúc, mùi hoa mơ hồ phả vào mặt, cuối cùng một năm xuân lại đến.
—–HOÀN CHÍNH VĂN—–
Phiên Ngoại: Thường Ngọc Thanh
Thường Ngọc Thanh, con thứ bảy của dòng dõi họ Thường ở Tây Mạc, chính xác là người tài trời ban, ba tuổi tập võ, mười hai tuổi theo cha vào doanh trại quân đội, mười lăm tuổi dẫn đầu đội ngũ, mười tám tuổi một mình dẫn quân đánh hạ sa phỉ (*)… Đến tận năm hai mươi ba tuổi, ngàn dặm tập kích đánh úp Tĩnh Dương Nam Hạ, thành quả giành được là hắn bước đi trên con đường trở thành danh tướng.
(*) Sa Phỉ: Giặc cướp trên sa mạc
Cũng tại hai mươi ba tuổi, trong năm này, hắn gặp nàng, hay phải nói là “hắn”(*), ngay sau đó, con đường danh tướng của hắn chỉ còn lại toàn long đong lận đận.
(*) Ý nói là chị Mạch giả trai nên gọi là nàng hay là hắn cũng đều được
Trên con đường lớn ở thành Dự Châu hắn phát hiện ra nàng, lúc này nàng là một mật thám, uhm, mật thám vóc dáng cũng không tệ, vóc dáng thon dài nữ nhân Nam Hạ ít có, lại thêm còn có bộ ngực ấn tượng hiếm thấy… Dĩ nhiên, sau này mọi người đều biết cái này chỉ dùng bánh bao để làm giả.
Tuy rằng nàng là một nữ mật thám xinh đẹp, chỉ có điều thế nhưng làm sao hắn lại không để ở trong lòng, bởi vì nữ nhân xinh đẹp hắn biết cũng rất nhiều. Chính thức để cho hắn bắt đầu nhìn nàng với con mắt khác là bởi vì nàng tàn nhẫn, tàn nhẫn đối với hắn, cũng tàn nhẫn với chính nàng.
Tàn nhẫn như vậy, hắn còn chưa từng nhìn thấy một nữ nhân bên cạnh mình nào như vậy, hắn bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú.
Đem nữ nhân bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn mê này trở về phủ tướng quân, hắn không nghĩ đến chính mình sẽ đi chăm sóc nàng, nàng chỉ là mật thám mà thôi, tội gì hắn phải tự mình đi hầu hạ. Nhưng mà bà vú giúp việc kia thực sự vô dụng, nhìn thấy trên người nàng có nhiều máu như thế lại sợ tới mức chân mềm nhũn, tay run đến mức ngay cả bôi kim sang dược cũng không được, hắn vẫn còn không muốn khiến nàng cứ chết như vậy, cho nên chỉ có thể trước tiên xử lý qua vết đao trên lưng mình một chút, sau đó cầm lấy lọ thuốc từ trong tay bà vú kia, nhịn tính khí lại bôi thuốc băng bó cho nàng.
Làn da nàng nhẵn nhụi trơn bóng, hai vai bằng phẳng, có chút giống vai thiếu niên, chỉ trơn tròn hơn một ít. Cánh tay cũng không phải cánh tay thon thon của các nữ tử bình thường kia, mặc dù không thể nói là to, nhưng cũng rắn chắc mạnh mẽ… Dải băng vòng qua trước ngực nàng, ngực không lớn, thảo nào cần dùng bánh bao để độn, đột nhiên hắn có chút ý nghĩ độc ác. Tiếp tục đi xa hơn, bụng dưới thắt lưng (?) căng cứng… (đoạn này bạn đọc tự hiểu… k giải thích >”Miệng vết thương băng bó xong, thân thể… cũng xem như không tệ lắm. Không thể nói không có dục vọng, chỉ có điều dục vọng không thể chống lại đau đớn trên miệng vết thương bên hông của hắn, hơn nữa, hắn cảm thấy đây chẳng qua là phản ứng sinh lý bình thường của hắn thôi, bởi vì nàng là nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp, mà hắn chỉ là một nam nhân mà thôi, những cái khác, hắn không suy nghĩ nhiều, cũng không làm nhiều, lại càng coi nhẹ làm ở thời gian này.
Nàng chỉ hôn mê trong chốc lát, sau khi tỉnh lại xốc chăn lên nhìn thoáng qua, sau đó giống như khẽ thở phào, tiếp đó lại rụt người vào trong chăn, xem ra có ý định lại nằm ngủ tiếp.
Vết thương của hắn vẫn chưa xử lí xong, nhìn thấy phản ứng của nàng như thế, bình tĩnh như hắn cũng phải có chút bội phục, nữ nhân như vậy, còn có thể gọi là nữ nhân sao? Hắn nhịn không được nhìn nàng thốt ra lời chế nhạo, thậm chí đe dọa, nào ngờ nàng lại nói những lời như là làm cho hắn không thể cầm thương ra trận, vẫn không hết ngạc nhiên, cho dù hắn biết rõ nàng là nữ mật thám bán rẻ nhan sắc đổi lấy tin tức. Càng khiến cho hắn cảm thấy tức giận hơn chính là, trong lúc đang cùng nàng đối đáp, hắn thậm chí không chiếm được một chút lợi thế nào.
Có điều hắn cũng chỉ giật mình trong chốc lát, sao đó cười khẽ, hắn không phải là đứa trẻ lên ba, sẽ không vì vài câu nói khích của nữ nhân liền mất kiểm soát, hắn biết được nhược điểm của nàng, bởi vì nàng là nữ nhân, là nữ nhân sẽ có nhược điểm. Vì thế, hắn đem những đặc trưng trên người nàng miêu tả cho nàng nghe, quả nhiên đúng như mong muốn đã thấy vẻ bề ngoài dường như vô cùng cứng rắn của nàng kia có một chút rạn nứt.
Thân thể của nàng không tự giác cứng ngắc, hắn nở nụ cười, thậm chí rất hài lòng với phản ứng này của nàng.
Ra đến cửa, Thôi Diễn còn chờ hắn ở bên ngoài, muốn hắn đi tìm lang trung xem một chút, hắn từ chối, hắn không muốn để cho người khác biết chuyện hắn bị thương, càng không muốn để cho người khác biết hắn bị thương trên tay một nữ nhân.
Thôi Diễn nói cho hắn biết Thạch Đạt Xuân đã đem mọi chuyện nói tới chỗ Trần Khởi, sợ là không dễ ăn nói. Hắn nhìn thấy Thôi Diễn có chút căng thẳng, thầm nghĩ cậu ta đúng là đứa trẻ, con người Trần Khởi như vậy làm sao dám va chạm với bọn họ vào lúc này, bởi vì bọn họ thay mặt không chỉ là Thường Ngọc Thanh và Thôi Diễn, phía sau bọn họ còn có Thường Gia và Thôi Gia, thậm chí cả Chu Gia và một số tướng môn Bắc Mạc khác.
Trần Khởi a, hiện tại không thể chọc vào, cũng không dám chọc vào.
Đừng nói là nữ mật thám, cho dù là con gái nhà lành, cho dù là tiểu thư khuê các ở thành Dự Châu, Thường Ngọc Thanh hắn chiếm, Trần Khởi kia có thể làm gì?
Quả nhiên, Trần Khởi gọi hắn đến chính là nói về việc quân, không nói một chữ đến chuyện “Cường đoạt con gái nhà lành”. Bên Nam Hạ Thương Dịch Chi tiến vào núi Ô Lan, mai phục phía trên thắt lưng của đại quân Bắc Mạc, đúng là một mối đe dọa, điều này hắn sớm nhìn ra. Trần Khởi nói không sai, một ngày chưa diệt trừ quân Giang Bắc là một ngày tiềm ẩn nguy cơ quét sạch bọn họ ra khỏi Nam Hạ, nhưng mà Chu Chí Nhẫn lại khăng khăng muốn trước tiên phải chiếm được Thái Hưng, chủ soái cùng chủ tướng quân phía Đông nổi lên xung đột, tất cả mọi người đều đưa tầm mắt đặt ở trên người của hắn.
Tâm tư của Chu Chí Nhẫn hắn biết, rõ ràng là tính toán hơn Trần Khởi, chẳng qua hắn không quan tâm, bởi vì hắn là một quân nhân, hắn muốn lựa chọn điều gì có lợi hơn cho quân đội, cho nên, hắn lựa chọn để cho Chu Chí Nhẫn đi tấn công Thái Hưng, còn chính hắn lên phía tây vào núi Ô Lan.
Hắn không sợ khiêu chiến, hắn chỉ sợ không có ai khiêu chiến.
Trở lại trong phủ, vậy mà lúc ăn cơm lại đột nhiên hỏi nữ nhân kia có chịu ăn cơm uống thuốc hay không, hắn nhìn thấy thị vệ rõ ràng đang sửng sốt, thật ra hắn cũng có chút ngẩn ra, tại sao lại đi hỏi tới những chuyện này?
Khi đi đến trước cửa phòng ngủ, bà vú giúp việc từ trong nhà đi ra, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đây là nữ nhân kia đóng giả, thật không ngờ hắn chưa kịp mở miệng, nữ nhân kia lại tự mình thẳng thắn thừa nhận. Uhm, hiểu được cần phải xem thời thế, hắn có chút tán thưởng. Kế tiếp, biểu hiện của nàng càng làm cho hắn hài lòng, xử sự rõ ràng quyết đoán, sau đó thành thật nói dối. (sặc! thành thật nói dối là thể loại gì =.=”)
Càng ngày hắn càng cảm thấy nữ nhân này thú vị, hắn thích nữ nhân thông minh, thích nữ nhân quyết đoán, thích nữ nhân dáng vẻ tàn nhẫn… Uhm, nữ nhân này có nhiều điều hợp với khẩu vị của hắn, chỉ tiếc, nàng lại là mật thám, là một mật thám bán đứng nhan sắc, thậm chí hắn không khỏi có chút tiếc hận.
Có lẽ là vì nhắc nhở chính mình nàng chỉ là nữ mật thám, có lẽ là vì muốn đâm thủng mặt nạ bình tĩnh tự nhiên của nàng, hắn cố ý hỏi nàng dùng tới thủ đoạn gì để giết người, dùng sắc sao? Nếu chỉ với nhan sắc như vậy, chỉ sợ đối với Trần Khởi không có tác dụng.
Hắn cũng không biết tại sao lại như thế, giờ khắc này, hắn lại hi vọng nhìn thấy nàng nổi giận, nhìn thấy ở trước mặt hắn nàng lộ ra bộ dạng yếu đuối của mình. Chỉ là, nàng thản nhiên cười như cũ, sau đó dùng tay cởi vạt áo của mình, dùng giọng nói khàn nhỏ mê hoặc hỏi hắn, ngươi không có thử qua, làm sao biết được?
Kết quả, người nổi giận chính là hắn. Hắn lạnh lùng nhìn nàng, sợ dục vọng đã bị đè sâu xuống tận đáy lóng kia trong nháy mắt sẽ dâng lên ào ạt, đúng vậy, hắn có dục vọng đối với nàng.
May mà nàng dừng động tác trong tay lại, im lặng mà đem vạt áo sửa sang lại xong, sau đó tự cười giễu, nói không ai thích chơi đùa mà cởi quần áo, một khi đã có cái khác để dựa vào, không ai muốn dùng đến chữ sắc này. Nàng ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của hắn, thản nhiên nói, nhưng mà những lời này lại làm cho hắn bị kích động rất lớn, dường như cũng làm cho hắn cảm thấy hắn không nên chỉ coi nàng như một nữ mật thám.
Thôi Diễn nghe xong hắn bảo nàng đi ám sát Trần Khởi, lại nhảy dựng lên, hắn phát hiện ra Thôi Diễn vẫn tốt hơn, phản ứng gì cũng đều không thoát khỏi dự đoán của hắn, không giống cái nữ nhân kia.Ôi, tại sao hắn lại nghĩ đến cái nữ nhân kia? Hắn không khỏi cảm thấy kì quái, rõ ràng đã vài ngày đều không có đi gặp nữ nhân kia, vì sao còn thỉnh thoảng nghĩ đến nàng ta vậy?
Đến sau này, hắn thả nàng ra khỏi phủ, nhìn thấy nàng trà trộn vào phủ thủ thành… Sau đó lại ở trong hẻm nhỏ nhìn thấy nàng ta thu tròn người lại, giống như một đứa trẻ lạc đường không tìm thấy nhà, làm cho tâm hắn sớm vô cùng lạnh cứng kia cũng không khỏi mềm ra trong chốc lát.
Nàng hỏi hắn: “Ta không thể giết Trần Khởi, làm sao bây giờ?”
Hắn không cảm thấy đây là vấn đề một chút nào, hắn ôm nàng từ trên đất lên, nói cho nàng biết: “Vậy tính mạng này của ngươi vẫn còn là của ta.” Có lẽ hắn muốn nói không phải là tính mạng của nàng, mà là người của nàng.
Chỉ tiếc, nàng hiểu sai ý, mà hắn… cũng nhìn lầm trái tim của mình.
Lúc đó từ biệt, khi gặp lại đã là đọ sức một sống một chết.
—–HOÀN TOÀN VĂN—–