Chương 116: Trác Thanh Chiến
- Đại ca tôi nói không sai a, rượu mời không uống lại uống rượu phạt, các ngươi thật là bọn người rẻ mạt.
Gã đàn ông đầu láng nói thầm một câu, không kiêng nể gì cả. Gã liếc nhìn hai người Lý Bát Nhất và Phương Lạc, một bộ dạng tư thế dè dặt thậm chí hết sức khúm núm, trong tận đáy lòng gã vẫn luôn xem thường đàn ông như vậy.
- Ngươi là Lý Bát Nhất?
Gã đàn ông đầu láng chỉ vào Lý Bát Nhất hỏi.
Lý Bát Nhất đang lo sợ bất an trong lòng, suy đoán không ra gã đàn ông đầu láng thân phận gì. Thành phố Đông Đỉnh thậm chỉ bên trong phạm vi tỉnh này nhân vật xã hội đen có số trên cơ bản hắn cũng biết, dù cho chưa hề lập ra quan hệ cũng đều biết rõ hình dáng như thế nào. Hắn là một người làm việc kiêu ngạo nhưng cũng tính toán suy nghĩ cẩn thận, đối với người có thể bị mình lợi dụng hoặc là có khả năng uy hiếp đến mình hắn đều sẽ có phần ghi chú. Trí nhớ của hắn từ trước đến nay không hề sa sút, nhưng thế nào cũng nhớ không nổi có một vị hổ nhân đầu láng như vậy.
Lý Bát Nhất bị gã đàn ông đầu láng điểm danh nhịp tim tăng thêm mãnh liệt, vốn định thề thốt phủ nhận lại nhìn thấy trong ánh mắt có phần ỷ lại còn sót không nhiều của Phương Lạc nhìn về phía mình sau cùng đành lựa chọn đối mặt. Hắn nhẹ gật đầu, cố giữ lấy khí chất quý tộc có phần rụt rè và cố chấp này của mình, nâng cằm lên nói:
- Đúng là tôi!
- Đúng thì là đúng, trả lời cũng chít chít như chuột không giống thằng đàn ông. Lên xe. Đại ca tôi chờ các người trong xe.
- Đại ca anh là ai?
Lý Bát Nhất hỏi.
Gã đàn ông đầu láng không để ý câu hỏi của hắn, giơ tay sờ lên sọ não sáng bóng như làm ra từ inox kia của mình hai cái, con kim ưng vỗ cánh giống như thật trên đỉnh đầu kia hình như có thể bay ra ngoài. Dáng vẻ gã hung ác vô cùng, bảy phần giống quỷ ba phần khác cũng không giống người chút nào, một cặp mắt không lớn nhưng tà ác chỉ nhìn trừng trừng vào Lý Bát Nhất, đã khiến cho trong lòng Lý Bát Nhất cảm thấy rung sợ giống như trải qua mưa gió đi qua sóng cuộn ngập trời.
Vừa mới gom được mấy phần hào khí bị ánh mắt của đầu láng nhìn chằm chằm, trong lòng một sợi lông chợt mệt mỏi ép xuống, Thật giống như một gã đàn ông bất lực sau khi uống Viaga khí phách hiên ngang ai ngờ vừa chen chưa vào được đã co giật hai ba cái lập tức bị đánh về nguyên hình trong tiếng rên câu hồn của nữ nhân, ba phát súng cũng bắn không ra hết được, như sở trường tiến công chớp nhoáng của Hitler.
- Phương Lạc, anh lên xe nhìn thử là thần thánh phương nào ngăn đón đường đi của chúng ta. Ta còn thật không tin còn ai dám bên trong phạm vi thành phố Đông Đỉnh không biết sống chết khoa tay múa chân với tôi!
Lý Bát Nhất nói với Phương Lạc.
Lời nói này vẫn có thể xem là hăng hái rung động đến tâm can, nhưng tiếc rằng nghe vào trong lỗ tai Phương Lạc toàn bộ đều là lời châm chọc vô tình. Lý Bát Nhất quả thật phong quang vô hạn ở thành phố Đông Đỉnh, chỉ có điều như hoa đã tàn một đi không quay lại. Vốn định từ chối Lý Bát Nhất, nhưng Phương Lạc biết rõ mình trước mắt vẫn còn phải bám bên cạnh hắn, không còn cách nào khác phải gật đầu vừa muốn kéo mở cửa sau của chiếc Bentley kia ra.
Đột nhiên gã đàn ông đầu láng vừa mới đốt một điếu thuốc đặc sản Nội Mông Cổ Đông trùng hạ thảo đứng ngoài ba mét kia đạp một cước cực mạnh. Một hộp Đông trùng hạ thảo một trăm bốn mươi đồng có một cỗ mùi hương đặc biệt. Chỉ tiếc khi Phương Lạc ngửi được mùi thuốc này trong lỗ mũi mình, trên ngực của anh ta cũng bị đầu láng một cước dồn toàn lực đá trúng văng ra ngoài năm mét!
Bốp!
Gã đàn ông đầu láng phát ra uy lực một cước đạp bay Phương Lạc, xoay người tát cho Lý Bát Nhất một cái xé trời vạch đất. Độ mạnh cái tát này cũng không lớn lắm, so với một cước đá trên ngực Phương Lạc kia quả thật có thể xem thường không đáng nhắc tới. Nhưng ý nghĩa một cái bạt tai này ngược lại vô cùng quan trọng, Lý thái tử một ngày trước ở thành phố Đông Đỉnh còn tác oai tác phúc như trẫm đích thân tới, ngày đầu tiên chạy trốn đã để cho người ta vả miệng, ngược lại một động tác khác của đầu láng đặc biệt khiến cho lòng tự tôn của hắn chịu nhục. Đầu láng tát cho Lý Bát Nhất một cái, sau đó thu tay về móc ra một mảnh khăn tay trắng noãn chùi tay, vẻ mặt khinh bỉ.
- Tên hèn hạ như mày, mày cho rằng xe của tao thì người nào có thể ngồi lên? Nếu không phải đại ca tao muốn gặp mày ngay cả mày cũng không có tư cách này, cho mày mặt mũi mày không muốn. Ép con mẹ, vả cái miệng đĩ cái cùng đàn ông lên giường này của mày còn ô uế tay ông. Thực con mẹ nó không đáng giá!
Gã đàn ông đấu láng vẻ mặt khinh thường.
Hắn ném chiếc khăn tay trắng nõn lau qua tay bên đường, hình như rất đau lòng.
Lý Bát Nhất không nói gì thêm, sau khi xoa dịu khuôn mặt nóng rát ngoan ngoãn kéo mở cửa xe sau của chiếc Bentley ngồi vào. Ánh mắt âm lạnh, hắn nào đã chịu qua tủi nhục như vậy?
- Cảm thấy rất tủi nhục sao?
Lý Bát Nhất còn chưa kịp dò xét người ngồi bên trong xe, chỉ nghe thấy một giọng nói ôn thuần hùng hậu nói bên tai.
Hắn quay đầu nhìn thử, nhìn thấy một khuôn mặt trắng nõn nhã nhặn. Người này không thể nói anh tuấn, so sánh về tướng mạo bên ngoài Lý Bát Nhất anh tuấn hơn nhiều so với y, chỉ là không biết tại sao, Lý Bát Nhất lần đầu nhìn thấy khuôn mặt này, rõ ràng sinh ra thần phục và kính ngưỡng hoàn toàn từ tận đáy lòng.
Gã này tuổi không lớn lắm khoảng chừng ba mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt ôn hoà. Để một cái đầu húi cua, chiều dài tóc không vượt quá hai đầu ngón tay. Đôi mắt gã rất lớn, trong ánh sáng lộ ra một cỗ uy nghiêm. Môi rất mỏng, cũng không giống một người mỏng môi nói nhiều.
Y đang hút thuốc Hô Luân Bối Nhĩ Một hộp mười tám đồng, cũng là tên thuốc đặc sản của Nội Mông Cổ, so với Đông Trùng Hạ Thảo của gã đàn ông đầu láng hút nhiều hơn không chỉ một cấp bậc. Đối với độ mạnh và cay độc của Đông trùng hạ thảo, loại thuốc này thơm và nhẹ hơn mấy phần.
- Anh là ai?
Lý Bát Nhất dè dặt cẩn thận hỏi.
Gã đàn ông cả mặt yên bình tĩnh lặng lạnh nhạt ngồi ở bên cạnh mình này, cho hắn sức uy hiếp quá lớn. Thật giống như một ngọn núi cao khiến cho hắn dừng lại, khiến cho hắn không tự chủ được sinh ra lòng thần phục. Gã đàn ông này không có biểu lộ ra khí phách và sát khí gì, nhưng cảm giác ngồi cùng một chỗ với người này khiến cho Lý Bát Nhất thà rằng đánh nhau cùng gã đàn ông đầu láng bên ngoài hơn, Người này quá sâu dày, tuy rằng hình dáng của hắn không còn trẻ, cũng không phải người có địa vị hống hách độc đoán gì, nhưng chỉ bị y liếc nhìn Lý Bát Nhất đã như ngồi phải kim châm.
Lý Bát Nhất có thể dưới áp lực hỏi ra những lời này, đã vận hết toàn lực.
- Nội Mông Cổ, Trác Thanh Chiến.
Trả lời vẫn bình đạm như cũ, trong giọng nói không có một tia gợn sóng.
Nội Mông Cổ, Trác Thanh Chiến!
Sáu chữ này lại giống như một quả bom nổ dưới nước bốc lên một cơn sóng gió động trời ở trong lòng Lý Bát Nhất! Hắn lại làm sao có thể chưa có nghe nói qua tên họ này? Người thanh niên được Đông Bắc Hách Liên vương gia xưng là kẻ đáng sợ nhất trong gần ba mươi năm trở lại đây, thà rằng bỏ qua địa bàn một tỉnh làm lễ gặp mặt cũng không sẵn lòng làm đối thủ với Trác Thanh Chiến, là một thần thoại ở trong xã hội đen phương bắc!
Lúc trước hắn bị một phát súng của Kim Tiểu Chu gần như bất lực vẫn chọn cách lặng lẽ không trả thù, thật sự không phải e sợ quân hàm thiếu tá của Trác Thanh Đế, mà là e ngại một ngươi dùng nắm đấm đánh ra một mảnh giang sơn thật lớn ở phương bắc tên gọi Trác Thanh Chiến! Mà ngay cả ông già Lý gia nhà hắn cũng đã từng nói qua như thế này, Trác gia có đứa con tên Thanh Chiến, hận không sinh muộn bốn mươi năm cùng tranh đoạt cao thấp một thời với hắn.
Người trẻ tuổi được ông già nhà hắn xếp vào đối thủ của mình, cho tới bây giờ chỉ có một người này.
Chỉ là ông già nhà hắn cũng chưa có nghĩ qua, nếu như ông ta thật sinh ra muộn bốn mươi năm có thể lẻ loi một mình bắc tiến hay không. Một mình đấu bạo chúa Hách Liên Xuân Mộ ba tỉnh Đông Bắc? Ngay cả Hách Liên Xuân Mộ cũng không muốn không sẵn lòng coi Trác Thanh Chiến là đối thủ, ông ta chẳng lẽ muốn ghi bản mặt của mình lên trên giấy để người ta đấm?
- Trác…đại ca.
Lý Bát Nhất không giấu được nội tâm rung động, run rẩy gọi một câu.
- Đừng gọi tôi là đại ca, người có thể gọi tôi là đại ca không nhiều, anh còn chưa đến mức độ này. Nếu như qua hai mươi năm nữa anh không ngã xuống, có lẽ có thể.
Trác Thanh Chiến dựa vào ghế xe đằng sau, mặc dù không nhìn Lý Bát Nhất, hơn nữa trong lời nói rõ ràng không coi Lý Bát Nhất vào đâu, nhưng Lý Bát Nhất vẫn không dám sinh ra một chút tức giận nào.
- Vâng!
Lý Bát Nhất cung kính đáp.
Trác Thanh Chiến quay kiếng xe xuống để cho gió thổi vào, áp lực trong xe chợt dịu đi vài phần, điều này khiến cho Lý Bát Nhất rất cảm động. Sau khi hít một hơi thuốc lá Trác Thanh Chiến liếc nhìn Lý Bát Nhất, theo đó lắc đầu.
- Lần này tới thành phố Đông Đỉnh dự định xem thử ba người, ngoại trừ em trai của tôi và anh ra còn có một tên tiểu tử. Ba người xem hết rồi, tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối cũng coi như không uổng một chuyến. Một người trưởng thành chính chắn khiến cho tôi an tâm, một người hống hách độc đoán khiến cho tôi khen ngợi, một người cáo mượn oai hùm để cho tôi tiếc nuối.
Lý Bát Nhất không dám nói chuyện, hắn không dám cắt ngang lời nói của Trác Thanh Chiến. Ba người? Thành phố Đông Đỉnh trừ mình và Trác Thanh Đế ra còn có ai có thể có khả năng chui vào pháp nhãn của Trác Thanh Chiến? Một người an tâm, một người khen ngợi, một người tiếc nuối. Nói tới ai?
Phun ta một ngụm khói thuốc thật dài Trác Thanh Chiến tiếp tục nói:
- Lần này tới ban đầu ôm mong đợi không nhỏ, dù rằng kết quả sớm ở trong dự tính vẫn là khó tránh khỏi có chút mất mát. Nghe nói anh đổi tên Thập Chu, tự gọi là Thái Tử phải không?
Y đặt câu hỏi, nhưng không đợi Lý Bát Nhất trả lời, y nói tiếp:
- Đây là một phần đại dũng khí, khi mới đầu nghe nói tôi rất khen ngợi. Tôi cho rằng bọn công tử bột trong kinh thành ngày nay đều bị lão già trong nhà quản giáo mất ý chí chiến đấu hoặc là giấu tài, trong mười năm cũng sẽ không ra một tên Triệu Phù Sinh nữa. Khi nghe được tên tuổi của anh tôi còn ôm vài phần hy vọng, cho rằng bên ngoài thủ đô phải chăng xuất hiện một vị đại năng, bây giờ xem ra chẳng qua là tên hề.
Lý Bát Nhất cúi đầu xuống, trên mặt nóng hừng hực. Ở trong mắt Trác Thanh Chiến, hắn Lý Bát Nhất chỉ chẳng qua là tên hề?
- Yên tâm đi, tới thăm anh không phải muốn xem anh như thế nào. Cuộc đời này tôi làm nhiều việc giúp người hoạn nạn chưa làm qua việc hại người gặp khó khăn, huống chi anh cũng đáng được tôi làm như vậy. Tôi nói như thế anh cũng có lẽ cho rằng tôi tự cao tự đại không coi ai ra gì, đừng ngại, tôi sẽ không nói dối.
- Tới thăm anh chi có điều trước khi tôi tới đã định đường đi, không liếc nhìn tôi hay là trong lòng có chỗ ảo tưởng. Xem ra, thất vọng ngoài ý muốn. Tuy nhiên may mắn lần này lại quen được một người giỏi, mặc dù không có thấy mặt nói mấy câu cũng coi như đáng giá. Tặng anh một câu a, trong vòng nửa năm nếu như anh không chết, có lẽ có thể có thành tựu lớn. Tuy nhiên…
Câu nói kế tiếp Trác Thanh Chiến chưa có nói, nhưng Lý Bát Nhất ngược lại toàn thân lạnh giá như rơi vào hầm băng.
- Đi thôi, anh vẫn còn con bài tẩy kinh doanh mấy năm, nếu như không không lật ra liều mạng một trận nhận thua vậy tôi cũng không cần phải gặp anh. Cả thời thanh niên anh có thể có thành tựu như vậy cũng coi như thành tựu trên vạn người, đừng để cho tiểu tử kia quá dễ dàng cắt cái đầu của anh. Ha ha, chẳng qua nói thật, tôi còn thật sự mong chờ hắn còn có bản lãnh gì để cho anh sáng mắt lên.
Sau khi nói xong Trác Thanh Chiến khoát tay ra hiệu Lý Bát Nhất xuống xe, từ đầu đến cuối cuộc trò chuyện Lý Bát Nhất chưa hề nói vượt quá mười chữ, ngay cả dũng khí kháng cự cũng không có ngoan ngoãn xuống xe, mồ hôi đầm đìa.
Sau khi gã đàn ông đầu láng liếc mắt nhìn hắn khoé miệng treo nét cười nhạt, lập tức lên chiếc Bentley nghênh ngang rời đi. Cho đến khi chiếc xe biến mất trong tầm mắt Lý Bát Nhất khom thân người cũng không dám thẳng eo lên. Cuộc nói chuyện với Trác Thanh Chiến tuy rằng không có thanh sắc dữ dội nhưng doạ nát lá gan của hắn, con bài tẩy bí ẩn nhất ngay cả Phương Lạc cũng chưa từng biết bí mật đó, ở trong mắt người ta chẳng qua là trò hề.
Hắn nói thiếu niên kia là ai?
Lý Bát Nhất hỏi chính mình, dù rằng trong lòng đã có đáp án, nhưng mâu thuẫn không muốn đón nhận.