Chương 145: Tàn sát
Chuyện bất ngờ xảy ra!
A Hợp Mãi Đề đánh chết cũng sẽ không ngờ được Mãi Mãi Đề bất ngờ ra tay giết người! Hơn nữa kẻ bị giết còn là người một nhà!
Mãi Mãi Đề ở trong mắt A Hợp Mãi Đề chẳng qua là một tên mập khúm núm nhu nhược hơn nữa ghê tởm máu tanh thậm chí sợ đánh nhau, hắn từ khi còn rất nhỏ đã quen biết Mãi Mãi Đề, vô cùng hiểu rõ tính cách nhu nhược sợ phiền phức của Mãi Mãi Đề. Mãi Mãi Đề có chứng sợ máu từ rất nhỏ, vừa nhìn thấy máu đã ngất xỉu.
Dù những năm nay hắn vẫn luôn ở nước ngoài hoạt động liên lạc rất ít với Mãi Mãi Đề, nhưng hai người khi còn nhỏ vẫn luôn sinh sống cùng nhau. Khi hắn từ ngoài biên giới bí mật về Tân Cương, thật không ngờ được người phụ giúp mình sẽ là người bạn tốt khi còn nhỏ của mình. Nhưng kết quả điều tra của hắn rõ ràng Mãi Mãi Đề quả thật là người có danh tiếng đứng đầu xã hội đen Tân Cương, hơn nữa cùng Đại kiêu Vưu Nỗ Tư có qua lại chút ít.
Hắn càng không ngờ được thời điểm này, không ngờ Mãi Mãi Đề tên mập hắn vẫn luôn nhìn khinh thường hạ sát thủ từ phía sau.
Người càng bất ngờ hơn hắn là Tôn Diệu Dương.
Trên eo phía sau bị đâm một dao rất hiểm nghèo, hơn nữa con dao cũng chưa có bị rút ra lập tức, ngược lại không ngừng khuấy động ở phần eo của hắn, thật giống như một bàn cối xay thịt không ngừng vặn vẹo bên trong cơ thể gã.
Đau đớn cực đại khiến cho Tôn Diệu Dương mất đi thần trí ngắn ngủi, chờ khi thần chí của gã hồi phục lại, hắn phát hiện tính mạng của mình có dấu hiệu đang biến mất nhanh chóng, mắt của gã trở nên càng lúc càng nặng nề, toàn thân đều mất đi sức mạnh!
Mãi Mãi Đề từ phía sau lưng Tôn Diệu Dương ló thân thể ra cười khẽ nói với Trác Thanh Đế:
- Anh nói không sai, tình tiết chuyện xưa này quả thật rất lạc hậu. Ngay cả lạc hậu kết cục cũng giống nhau, một chút cũng không khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ. Khi kẻ xấu chuẩn bị vui mừng thắng lợi, người tốt luôn sẽ ở thời điểm mấu chốt nhất chuyển bại thành thắng.
- Tôi là người tốt.
Mãi Mãi Đề cười nói.
- Mãi Mãi Đề! Anh đang làm cái gì vậy?
A Hợp Mãi Đề trong lúc kinh ngạc theo phản xạ lui về phía sau hai bước, va vào một cái ghế mới sực tỉnh lại. Hắn từ trong ngực móc súng chĩa về hướng Mãi Mãi Đề, nhưng còn chưa kịp bắn, hắn bị biến hoá mới xuất hiện làm cho ngây ngẩn, trong một lúc tâm tình khó có thể chấp nhận được.
Mãi Mãi Đề khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn nói:
- Huynh đệ A Hợp Mãi Đề thân ái của tôi à, lẽ nào anh không thấy rằng tôi đang giết người sao?
Y vừa nói, vừa rút từ từ con dao ra, đợi con dao sau khi ra khỏi hai phần ba đâm mạnh vào lần nữa! Y vừa nói chuyện, vừa không ngừng rút ra cắm vào con dao, như thể đang làm một việc rất vui vẻ.
- A! A!
Sức mạnh toàn thân Tôn Diệu Dương biến đâu mất hết, duy chỉ vì đau đớn và sợ hãi còn có thể phát ra âm thanh. Cổ của gã bị Mãi Mãi Đề ghìm chặt cứng, Mãi Mãi Đề thân thể mập lùn rất khó khăn khống chế được hắn từ phía sau, mà Tôn Diệu Dương thân thể cao lớn lại không hề có sức chống trả!
Đây là một cục diện máu tanh quỷ dị đến cực điểm!
Một tên béo ục a ục ịch vẻ mặt hiền lành, trên mặt chất đống nét cười thật thà phúc hậu, bất kể nhìn như thế nào vẫn đều chẳng qua là một người buôn bán hơi hơi có chút giảo hoạt, hoặc là một đầu bếp thật thà phúc hậu mang theo điểm khéo đưa đẩy. Nhưng chính là một tên béo như vậy, ngược lại đã đâm ra đâm vào ở phía sau eo của Tôn Diệu Dương mười mấy dao!
Y thế mà vẫn mỉm cười vui tươi nói:
- Huynh đệ A Hợp Mãi Đề thân ái của tôi, anh không thấy được tôi đang giết người sao?
Mà ngay cả Trác Thanh Đế cũng bị vẻ mặt đó rúng động.
Trác Thanh Đế buông tay thả cổ Hồ Phổ Tư đã vặn gãy ra, sau khi thân thể thư giãn một lúc có chút kiên nhẫn không được. Đau đớn trong lồng ngực xoắn vào tim, bị đánh gãy một cái xương bả vai khiến cho anh ta chỉ có thể dùng một tay hoàn thành lần đánh lén này, rất may không có gì bất ngờ xảy ra. Dù Hồ Phổ Tư bị anh ta vặn gãy cổ, nhưng anh ta tự chịu đựng đau đớn cũng thật kinh người.
Nếu như không có một thân nghị lực, tuyệt đối sẽ không vào thời khắc mấu chốt có thể có phản ứng như vậy.
Anh ta cũng không biết được Mãi Mãi Đề sẽ ra tay với Tôn Diệu Dương!
Tóm lại, phía sau eo Tôn Diệu Dương sau khi đâm tới đâm lui mười mấy cái, Mãi Mãi Đề chậm rãi rút con dao dài hẹp kia ra. Y lau chùi thật cẩn thận máu tươi trên con dao ở trên quần áo của Tôn Diệu Dương, đầu lông mày nhíu sát vào nhau, đây là một loại chán ghét thật sự lộ hẳn ra ngoài, y thậm chí nhìn máu trên con dao không ngừng nôn khan.
- Thực đáng ghét!
Mãi Mãi Đề nói hết sức thống khổ.
- Quả nhiên vẫn còn sợ máu tí chút a, thật không biết giết đủ một trăm người rồi sẽ có điều thay đổi hay không?
Y thấp giọng tự nhủ, giọng nói có chút cam chịu, nhưng nghe vào trong lỗ tai A Hợp Mãi Đề và Trác Thanh Đế, đều tang tóc như vậy.
Mãi Mãi Đề buông nhẹ tay ra, để cho Trác Thanh Đế đã chết hẳn trượt trên mặt đất.
- Huynh đệ A Hợp Mãi Đề thân ái của tôi, xin anh không cần dùng súng chĩa vào tôi được không?
Mãi Mãi Đề giang tay ra, làm ra một bộ dạng rất vô tội nói với A Hợp Mãi Đề.
- Anh là người hiểu rõ tôi, từ nhỏ tôi đã rất nhát gan. Tôi không thích thấy máu, tôi thậm chí đến bây giờ cũng không có tự tay giết mổ qua một con dê! Anh hẳn hiểu rõ tôi bây giờ có bao nhiêu đau khổ a? Huynh đệ của tôi.
- Anh… Anh rốt cuộc là ai?!
A Hợp Mãi Đề dù rằng rất nhiều lần trải qua chuyện giết người, hai tay của chính mình cũng dính đầy máu tươi, nhưng hắn bây giờ nhìn Mãi Mãi Đề đâm mười mấy dao sau lưng Tôn Diệu Dương điềm nhiên như không, lại còn đang nói cho mình biết ngay cả dê cũng không dám giết. Cảnh tượng này muốn bao nhiêu sợ hãi kinh khiếp thì có bấy nhiêu sợ hãi kinh khiếp!
- Bỏ súng của anh xuống đi, huynh đệ thân ái của tôi. Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, làm sao anh có thể không quen biết tôi?
Kim Tiểu Chu cố gắng bảo mình bình tĩnh trở lại, anh ta điều chỉnh tốt hơi thở của mình, sau đó dán mắt ở trên kính nhắm tiêu cự. Nhịp tim của anh ta vẫn khó có thể khôi phục bình thường, nhưng cánh tay anh ta đã ổn định, ánh mắt bình tĩnh.
Anh ta biết rõ tay súng bắn tỉa đối phương sau khi không giết được mình nhất định sẽ thay đổi địa điểm, mà anh ta bây giờ đang dùng suy nghĩ trong lòng một tay súng bắn tỉa để dự đoán địa điểm vừa thay đổi của đối phương. Họng súng bắn tỉa chậm rãi nhưng ổn định di động, ở trong bụi cỏ rậm rạp đung đưa theo cây cỏ tự nhiên như vậy.
Cuối cùng, Kim Tiểu Chu phát hiện một tay súng bắn tỉa của đối phương!
Người này mặc một bộ quần áo tác chiến màu đen, phủ phục ở trên sườn núi cao đang tìm kiếm gì đó. Súng bắn tỉa của y để ở bên cạnh, người này giơ ống nhòm trong tay chuyên chú truy tìm mục tiêu. Kim Tiểu Chu biết rõ y là đang truy tìm dấu vết của mình, làm một tay súng bắn tỉa bắn liên tục mấy phát đều không có giết chết mục tiêu điều này không thể nghi ngờ là một việc rất đáng giận.
Song phương cách nhau trong vòng sáu trăm mét, tốc độ gió ảnh hưởng không đáng kể đối với đường đạn!
Kim Tiểu Chu mím môi, hắn phát hiện môi của mình dã khô nứt ra máu.
Nhắm chuẩn, tập trung!
Tay súng bắn tỉa của đối phương bất ngờ cứng đờ thân thể, dường như là phát hiện vị trí ẩn thân của Kim Tiểu Chu. Y theo phản xạ vươn tay ra bắt súng bắn tỉa của mình, nhưng vào thời khắc này Kim Tiểu Chu đã bóp cò súng!
Xoạt!
Tiếng súng vang lên, giữa trán tay súng bắn tỉa kia trong vòng một giây bị bùng ra một luồng huyết hoa yêu dị!
Một phát súng vỡ đầu!
Sau khi Kim Tiểu Chu một phát súng đắc thủ mau chóng rút thân thể vào trong đất trũng, anh ta biết một phát súng này của mình đã bại lộ mục tiêu. Một tay súng bắn tỉa khác của đối phương tuyệt đối sẽ lập tức khoá cứng phía này, hơn nữa trong bóng đêm quang hoa họng súng phát ra cũng sẽ khiến cho đối phương dễ dàng phát hiện nơi này.
Quả nhiên, một tay súng bắn tỉa khác thuộc hạ của Tôn Diệu Dương phán đoán ra chỗ ẩn thân của Kim Tiểu Chu đầu tiên. Hắn buông ống nhòm trong tay xuống, đổi dùng kính nhắm cự ly trên súng bắn tỉa tìm tòi vị trí cụ thể của Kim Tiểu Chu.
Điều chỉnh kính nhắm cự ly nhìn ban đêm, chỗ đất trũng Kim Tiểu Chu ẩn thân rõ ràng xuất hiện ở trước mắt.
Tâm trạng tay súng bắn tỉa cũng có chút ba động, dù sao dưới tình hình đang chiếm hết ưu thế bị đối phương phản kích bắn chết một đồng đội đây không phải là một dấu hiệu tốt. Sau một phát súng đắc thủ đối phương đã mất dấu, từ điểm này nhìn lại có thể biết được đối phương là một tay súng bắn tỉa trình độ chuyên nghiệp!
Hắn không khỏi có chút khẩn trương, dù sao mình là lính mới giữa đường mới tập luyện dùng súng bắn tỉa thời gian chưa được bao lâu. Lúc trước Tôn Diệu Dương từ biên giới kiếm được vài tay súng bắn tỉa, bởi vì tổng hợp tố chất của y cũng không tệ mới có thể được tuyển chọn. Y vẫn chênh lệch rất lớn so với tay bắn tỉa chân chính.
Mà vừa rồi đồng bọn bị nát đầu, cũng là một trong những người nổi bật nhất trong những người cùng tiếp nhận huấn luyện.
Bỗng nhiên, y từ trong kính ngắm khoảng cách thấy một bóng đen dường như loé lên một cái, lần này cực kỳ nhỏ, nếu không phải t đã hoàn toàn khoá cứng vị trí đối phương y căn bản không thể phát hiện.
Y nắm chặt súng bắn tỉa trong tay, sau đó nhắm chuẩn phía kia.
Quả nhiên, sau vài giây đối phương dường như nóng lòng thoát thân, một bóng đen nhanh như tia chớp nhảy sang một bên! Bóng đen này ở trong màn đêm giống như một con dã thú lăng không nhảy lên, động tác nhanh đến không thể tưởng tượng nổi!
Pằng!
Tay súng bắn tỉa nổ súng!
Trúng mục tiêu!
Bóng đen bổ nhào xuống mạnh mẽ bị một phát súng của hắn bắn trúng bay ngang ra ngoài, điều này khiến cho trong lòng tay súng bắn tỉa lo lắng cách bắn súng của mình chưa đủ chuẩn xác thoải mái.
Nhưng, y bỗng nhiên cảm giác đội có chỗ nào đó không đúng!
Rõ ràng đã bắn trúng đối phương, nhưng tại làm sao tim của mình sau một thoáng thoải mái lập tức hoảng loạn cả lên? Ngay khi cuối cùng y cũng nghĩ được chỗ nào không đúng, một viên đạn nóng hổi từ ra vùng gần chỗ đất trũng đàng xa kia bắn tới. Y thậm chí thấy được hoả quang lập loè một cái phía đó, sau đó y bị viên đạn va chạm trên trán sức mạnh trong viên đạn bắn y ngã ngửa xuống đất!
Trước khi sắp chết, y cuối cùng hiểu được.
Bị một phát súng của mình bắn trúng bay ngang ra ngoài, tuyệt đối không phải người. Bởi vì vật kia quá nhẹ, khả năng nhất là một bộ quần áo!
Y đã đoán đúng.
Kim Tiểu Chu thở phào một hơi nằm dài trên bãi cỏ, anh ta giống như một tên yêu nghiệt sinh sống trong bùn đất rất lâu mới chui ra khỏi mặt đất, tham lam mở rộng miệng hô hấp không khí, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
- Báo cáo đội trưởng, tay súng bắn tỉa của đối phương đã diệt xong!
Kim Tiểu Chu sau khi ổn định một chút hô hấp nói trong máy bộ đàm.
- Kim Tiểu Chu anh còn tốt chứ! Tôi biết trước anh có thể làm được!
Tiểu đội trưởng trong lời nói để lộ ra khó thể che giấu được nỗi vui mừng.
- Kim Tiểu Chu phụ trách chi viện, những người khác chú ý, nghe mệnh lệnh của tôi chuẩn bị đột kích giải cứu Trác thiếu tá!
- Rõ!
Theo cái chết của tay súng bắn tỉa đối phương, một nhóm lớn phần tử võ trang từ trong chỗ trú ẩn tràn ra! Những người này đều được võ trang đầy đủ, vũ khí tự động trong tay còn phải tiên tiến hơn so với súng ống của thành viên đội Hổ Đông Bắc! Bọn chúng dùng vũ khí gọn nhẹ mới nhất do Liên Bang Nga sản xuất võ trang cho thành viên tổ chức phản động, hơn nữa không dưới một trăm người!
Những người này đều là tội phạm, bọn chúng đều vác trên người món nợ máu tanh tưởi!
Bây giờ còn lại bảy thành viên đội Hổ Đông Bắc đối mặt nguy hiểm càng lớn hơn so với bị tay súng bắn tỉa bắn lén mới rồi! Vượt qua trăm tên phần tử khủng bố võ trang đến tận răng còn là bọn giết người không chớp mắt, một trăm so với bảy số lượng gần như không còn chút phần thắng nào cho thành viên đội Hổ Đông Bắc! Cho dù là bọn họ có Kim Tiểu Chu chi viện từ phía sau.
- Đội trưởng, làm thế nào bây giờ?
Một đội viên Hổ Đông Bắc hỏi.
Gã chính là một trong ai người đội viên đột kích bị Kim Tiểu Chu giải quyết gọn trong buổi diễn tập đối kháng ở một tổ đội ba người. Mà tay súng bắn tỉa kia trong ba người bọn họ bởi vì nhiệm vụ khác không cùng tham gia lần hành động này.
- Nhớ khi nãy đại đội trưởng nói với anh như thế nào không?
Tiểu đội trưởng nói.
- Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, hãy rời khỏi Hổ Đông Bắc!
Đội viên này nói.
- Bây giờ cho anh chọn lựa, vì vinh dự không sợ hy sinh, hay là lui về phía sau!
Tiểu đội trưởng hỏi.
- Thà chết không lùi!
- Tốt! Vậy chúng ta hãy giết sạch bọn chúng!
Bảy thành viên đội Hổ Đông Bắc đang còn sót lại lúc đưa ra được quyết định chuẩn bị hy sinh, trên bầu trời xa xa đột nhiên truyền đến một đợt tiếng gầm thét của máy móc cực lớn!
Hai chiếc máy bay trực thăng võ trang ở trong bóng đêm giống như hai con chim bằng thật lớn, mang theo một cỗ khí phách ép xuống gầm rú khí thế chọc trời.
Sau khi mau chóng tiếp cận chiến trường hai chiếc trực thăng võ trang gần như đồng thời mở ra hệ thống vũ khí!
Theo đó một âm thanh ra lệnh, máy móc tự dộng cơ quan pháo rống giận xả ra bốn con hoả long!
Một mảnh vỏ đạn như mưa bão từ trên trời trút xuống, trong ánh mắt vui mừng phát điên và rung động của thành viên đội Hổ Đông Bắc súng pháo uy lực cực đại quét toàn bộ chiến trường!
Đạn súng pháo cực lớn có thể dễ dàng bắn một người thành hai khúc, ba viên đạn có thể bắn ngã gập một gốc cây đại thụ che trời thành hai đoạn!
Chỉ sau vài phút, hơn một trăm tên thành viên tổ chức phản động gần như chết bị thương sạch sẽ!