Chương 191: Biết Hoắc Khứ Bệnh không?
Trần Tử Ngư dường như đã thích ứng cuộc sống hiện nay, hàng ngày nàng đều làm mình mệt chết đi được mới quay về Húc Nhật Nhất Phẩm đã tắm rửa đi ngủ. Loại cuộc sống phong phú khó có được này là thứ nàng yêu thích từ trong phế phủ, bởi vì như nàng bây giờ mới có thể khiến cho chính mình sống được như một người bình thường.
Nàng đảm nhiệm chính là giám đốc bộ phận thiết kế của công ty không nói đến quyền cao chức trọng, nhưng nàng yêu thích công việc này, yêu mến dẫn dắt mười mấy thanh niên tràn ngập tuổi thanh xuân tinh thần phấn chấn vô cùng liều mạng không ngại đổ mồ hôi. Trong thời gian ngắn nhất nàng đã khiến cho một đám thanh niên có thành tích cao được trả lương cao mới ra đời cúi đầu xưng thần, dựa vào không chỉ riêng là vẻ bề ngoài xinh đẹp khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Trần Tử Ngư ngày đầu tiên đảm nhiệm chức vụ, mặc một bộ váy của nhân viên hợp với dáng người mang một đôi giày cao gót màu đen, một mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp buộc ở sau ót, khôn khéo còn uỷ mỵ.
Đẩy mở cửa phòng làm việc, nàng vừa có mặt khiến cho một đám bê con nhã nhặn mắt cao quá đầu và các nữ nhân viên trí thức tinh anh mở to hai mắt nhìn. Đều nói lòng yêu thích cái đẹp ai cũng có, Trần Tử Ngư không thể nghi ngờ chính là một dãy phong cảnh đẹp mắt đến khiến cho đàn ông nhìn không rời mắt, đối với ngay cả con người đều sẽ nhịn không được nhìn đi nhìn lại nhiều lần nàng.
Trong tay nàng không có bất kỳ vật gì, tư liệu cá nhân tỷ mỷ của tất cả nhân viên bộ phận thiết kế nàng dùng một buổi tối học thuộc lòng, thậm chí tinh tế đến mức dựa vào tư liệu cá nhân đoán được tích cách mỗi người.
Sau khi nàng đi vào văn phòng đứng ở trước mặt một đám nam nữ thanh niên, quét mắt một lượt nhìn nhân viên một đoạn thời gian từ nay về sau sẽ làm việc dưới quyền của mình, khoé miệng nàng cong lên một nét cười vui vẻ.
- Tôi gọi là Trần Tử Ngư, ngươi không phải cá làm sao biết con cá có vui hay không.
Nàng cười, nét mặt như hoa đào.
- Tôi biết rõ các bạn đều là một nhóm thanh niên tài tuấn có năng lực có khát vọng. Ở trong lòng các bạn có lý tưởng hào hùng trời cao mặc chim bay lượn, có khí phách ta tự giơ ngang đao hướng lên trời cười, có chí hướng thiên hạ không ai không biết ta. Tôi không có bảo đảm gì có thể cho các bạn, chỉ có một quy tắc. Từ nay trở đi chỉ cần các bạn khiến cho tôi ở trước mặt Triệu Long Tượng có thể ngẩng cao đầu nghênh ngang mà không phải làm rùa đen rụt cổ. Tôi có thể khiến cho lương bổng bộ phận thiết kế xếp hàng đầu trong công ty! Đừng hoài nghi, tôi có quyền đó.
- Còn có một việc cũng đừng nên hoài nghi, đó chính là quyền quyết định của tôi là duy nhất ở bộ phận thiết kế.
Nàng vỗ tay nói:
- Làm để sống ước nhà giàu có hàng vạn đồng có tương lai, các bạn cống hiến hết toàn bộ tinh lực và nghị lực cho tôi, tôi cho các anh tiền tươi bạc sáng chứa đầy chứa đầy túi các bạn!
Lúc nàng nói câu này nàng nghĩ đến Cường Tử, con bê mua đồ chỉ yêu thích tiêu tiền mặt từ trước đến nay chưa bao giờ dùng thẻ kia. Nàng nhớ rõ hắn từng nói qua, mặc kệ thẻ này thẻ kia, thẻ vàng thẻ bạc thẻ khách quý. Cầm thẻ như một núi tiền trong đó cà tới cà lui, tôi cảm thấy thật đúng là không bằng dắt theo một cọc tiền màu đỏ giá trị lớn khí thế mà tới, vậy mới gọi là diễu võ dương oai!
Một lời nói dạo đầu này ở bộ phận thiết kế chấn động một đám người có văn hoá có lý tưởng có N điều này điều kia có người mới hô la phải gọi là từng người phấn khởi, bề ngoài nàng như thánh nữ giọng nói như chim oanh hót, nhưng lời nói này xuất ra ngược lại thế nào cũng có vẻ chân chất như vậy, nhưng trong ngữ khí chân chất đó ngược lại luôn có một cỗ kích động nồng nhiệt khiến cho người ta máu huyết muốn sôi trào như vậy đó.
Thực ra mặc kệ ông chủ lớn cỡ nào nhân viên nhỏ cỡ nào, trong lòng ai cũng có một ước mong giàu có, đó chính là một cọc đô la tiền mặt ở đầu giường cộng thêm một cô vợ bé như hoa như ngọc.
Đàn ông thực ra rất đơn giản, ba thứ đồ đã có thể thoả mãn.
Tiền, quyền, phụ nữ.
Nói một cách đơn giản, chính là dù sao trong số đó có được một thứ đàn ông thoả mãn cũng đáng để những người khác đố kỵ. Có tiền, có quyền, có phụ nữ, có bao nhiêu người có thể có được một hai thứ trong đó, lại có bao nhiêu người vẫn là ba thứ không có được một? Mà lời dạo đầu của Trần Tử Ngư chính là cho đám trẻ tuổi vừa mới đi ra khỏi cửa trường đại học còn chưa có bao nhiêu thành tích kinh nghiệm này hứa hẹn một tương lai tốt đẹp, một thứ lý do khiến cho bọn họ tối đa hoá dục vọng của mình.
Trần Tử Ngư dùng bốn chữ làm ra thí dụ cho đám người trẻ này, thì phải làm tấm gường tốt. Cho nên mỗi lần lúc tan làm về đến Húc Nhật Nhất Phẩm thân xác và tinh thần của nàng đều hết sức mệt mỏi. Những tên kia làm việc thật sự hết sức bốc đồng như xe không còn thắng. Sau khi vào phòng khách vứt bỏ giày cao gót nàng quăng mình vào trong ghế sô pha, duỗi lưng thật thoải mái nhắm đôi mắt như nước mùa thu lại nằm dài trên ghế sa lông, đường cong lộ rõ.
Thực ra ngày đầu tiên nàng vào công ty vốn muốn tự mình chuẩn bị đóng gói vài thứ không nhiều đến sống trong văn phòng, Cường Tử khuyên như thế nào cũng không ngăn được quyết định của nàng, nhưng ngay lúc đó một cô gái cũng xinh đẹp như nàng giơ tay ra ngăn ở trước mặt nàng, dùng đôi mắt chân thành nhìn nàng, nàng bỗng nhiên phát hiện mình cũng không phải tỉnh táo như trong tưởng tượng.
Tôn Văn Văn chỉ nói bốn chữ:
- Không cho chị đi.
Trần Tử Ngư ở thời khắc đó biết bản thân đi không được nữa, nàng tin rằng nếu như bản thân cứng đầu bất kỳ người nào cũng không ngăn được, nhưng lại sẽ làm thương tổn một trái tim chân thành. Không biết tại làm sao, Trần Tử Ngư cảm thấy mình bây giờ nội tâm càng lúc càng mềm yếu.
- Mệt rồi à?
Một giọng nói ôn hoà vang lên cách đó không xa, Trần Tử Ngư đang nhắm mắt lại ngủ một chút bị doạ sợ.
Nàng mở to mắt theo đó nhìn về phía giọng nói, nhìn thấy Cường Tử giống như một bức tượng điêu khắc đứng ở bên cạnh ti vi trong tay nâng một thanh trường kiếm, trên thân kiếm còn đặt một chậu hoa rất lớn. Chậu hoa vốn đặt ở chính giữa phòng khách, bên trong trồng một một gốc vạn tuế trong chậu đã hơn bốn mươi năm.
Có thể ngẫm cũng biết chậu hoa này nặng bao nhiêu, cho dù là một gã đàn ông cường tráng bình thường ôm chậu hoa này lên cũng đã rất khó khăn, nhưng hắn lại thoải mái giống như chỉ nâng một hai bông hoa.
- Anh làm sao ở chỗ này!
Trần Tử Ngư đỏ mặt lên, giơ tay kéo áo xuống che đậy cái bụng trắng nõn bằng phẳng bởi vì nằm xuống mà lộ ra, nàng ngồi xuống sửa sang mái tóc rũ xuống trước trán, trên mặt có vẻ xấu hổi khó thể che giấu.
Cường Tử ngượng ngùng cười nói:
- Chỗ này cũng là nhà tôi, tôi ở chỗ này rất phù hợp a.
Trần Tử Ngư thần sắc biến đổi, trong nội tâm không nén được chấn động một thoáng.
- Chỗ này cũng là nhà tôi…
Cường Tử dùng cùng một lời.
- Mệt thì lên lầu đi ngủ đi, trên ghế sa lông nằm không thoải mái.
Cường Tử cười nói.
Trên mặt Trần Tử Ngư lần nữa đỏ lên, nàng không biết tại làm sao bản thân bây giờ dễ thẹn thùng như vậy.
- Vâng, cám ơn anh!
Nàng nhẹ nhàng nói một câu, sau đó đứng lên muốn về phòng ngủ của mình. Nghĩ đến cái gì bỗng nhiên xoay người nhìn động tác quái dị của Cường Tử hỏi:
- Anh đang làm cái gì vậy?
Cường Tử lúc này mới nhớ ra mình còn nâng một cái chậu hoa lớn, hắn cười khúc khích nói:
- Không có việc gì, rèn luyện một chút hai đầu xương cánh tay…
Trần Tử Ngư hung hăng trừng mắt nhìn Cường Tử, cất bước nhẹ nhàng đi lên lầu. Khi đi đến một nửa quay đầu hỏi Cường Tử:
- Văn văn đâu? Chu Bách Tước và Cáp Mô tại sao cũng không ở đây?
Cường Tử đặt vững vàng chậu hoa cự đại trên đất, sau đó cử động một chút thân thể đã cứng đờ hết mức nói:
- Bị bà nội khô quắt không nói đạo lý kia của tôi phái người đón đi rồi. Lão Phật gia nói muốn nàng qua chơi mấy ngày, đoán chừng không đến ba năm ngày sẽ không về được. Chu thúc và Cáp Mô ca về Kháo Sơn Truân lấy thuốc đặc sản cho sư phụ tôi, không có gì xảy ra ngày kia có thể trở về.
Trần Tử Ngư a một tiếng bỗng nhiên trong lòng bối rối một hồi, không biết tại làm sao đột nhiên lúc này giống như không dám nhìn vào ánh mắt của Cường Tử, nàng sải bước càng nhau giống như chạy trốn về phòng của mình, sau khi đóng chặt cửa phòng lập tức bổ nhào lên giường trái tim vẫn đang đập thình thịch.
Đều ra ngoài rồi, nói cách khác mấy ngày này chỉ có nàng và Cường Tử hai người sống ở trong căn biệt thự lớn này.
Trần Tử Ngư chưa bao giờ cho rằng mình là một cô gái tốt đột nhiên cảm giác biến thành một cái gì đó rất không giống mình, hay hoặc là nói bản thân hiện tại này mới là chính mình thật sự? Ban đầu ở Đông Đỉnh như bươm bướm xuyên qua trong đám đàn ông háo sắc thật là tự nhiên, đùa bỡn những loại ông chủ lắm tiền nhiều của kia dễ như trở bàn tay, lúc này lại bởi vì ở một mình với Cường Tử trong một căn biệt thự mà hoảng hốt khó có thể tự kiềm chế. Cảm giác không gì có thể giải thích được này ngược lại rất mãnh liệt, nàng chỉ có thể nhốt mình ở trong phòng cũng không biết sợ hãi Cường Tử hay là cảm giác tội lỗi của mình.
Giơ tay lên cầm chăn mền sang che ở trên đầu, nàng thật giống như một con nai con nhận lấy sự kinh hãi.
Qua một lát Trần Tử Ngư bỗng nhiên ngồi dậy, nghiêng tau lắng nghe một thoáng bên ngoài không có một chút âm thanh lúc đó mới cảm thán thở thật dài. Cúi đầu nhìn mình một thoáng, mặt của nàng đỏ lên lần nữa.
- Trần Tử Ngư, ngươi rốt cuộc làm sao vậy!
Trong lòng này chất vấn chính mình một lượt, lại phát hiện không có đáp án.
Tựa ở trên đầu giường kéo bức màn ra, châm một điếu thuốc nhìn bóng đêm lạnh lẽo bên ngoài. Ánh sao ngoài xa vẫn sáng chói dường như chưa bao giờ biến đổi qua, mà mình thì sao? Vẫn còn là chính mình lúc đầu sao? Hay là về trở lại lúc ban đầu? Kẹp điếu thuốc lá giữa hai ngón tay thon dài như búp hành non chỉ hút một hơi, Trần Tử Ngư lâm vào một loại cảm xúc khó có thể nói nên lời.
Cảm giác được ngón tay bị phỏng nàng mới phát hiện thuốc đã cháy hết. Bật cười một tiếng nàng nói với chính mình Trần Tử Ngư ngươi xong đời rồi, ngươi bây giờ đã càng lúc càng giống như một phụ nữ con nhà tử tế rồi.
Đúng lúc này có người gõ nhẹ cửa ba tiếng, giọng nói hơi chút khàn khàn nhưng non nớt đặc biệt của Cường Tử vang lên ở ngoài cửa, doạ Trần Tử Ngư sợ nhảy dựng lần nữa.
- Đã ngủ chưa?
Cường Tử hỏi.
- Chuyện gì?
Trần Tử Ngư hỏi. Nàng nhìn cái giường bị mình lộn xộn lên, khẩn trương luống cuống tay chân thu dọn. Nàng khom người xếp lại chăn mền trên giường, lộ ra một đoạn nhỏ bờ eo nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại. Bờ và của nàng và lưng rất gầy nhưng không mất vẻ mượt mà, vòng eo nhỏ nhắn càng làm nên một bức tranh vẽ người đẹp mỏng manh nổi bật dáng người.
- Nếu đoán không sai cô khẳng định còn chưa ăn tối, trước khi cô về đến tôi đã đem hấp một chén canh trứng gà bây giờ chín rồi, cô dậy ăn một chút?
Thanh âm Cường Tử bình đạm thật giống như đối với người nhà của mình, chỉ là hắn không biết điều đầu tiên khiến cho Trần Tử Ngư trầm luân chính là loại ấm áp gia đình đình này.
- Vâng, anh vào đi.
Cường Tử bưng một chén canh trứng gà thơm ngát xông đến tận mũi đi vào, mũi hít một hơi hỏi:
- Hút thuốc à?
- À! Không có… Chỉ hút một điếu.
Trần Tử Ngư hết sức bối rối, cũng không biết nàng hôm nay sao lại như vậy.
Đưa canh trứng gà cho Trần Tử Ngư, hắn đi sang kéo cửa sổ ra, một luồng gió mát lạnh tràn vào, hai người đều cảm thấy một hồi thư giãn thoải mái.
- Cô gái nhỏ, vẫn nên bỏ thuốc đi, vật kia không có chỗ nào tốt đối với sức khoẻ.
Cường Tử nói.
Trần Tử Ngư đầu lông mày chau một chút, ngửi hương thơm canh trứng gà muốn ăn hoàn toàn bị dẫn dụ đến. Dùng thìa khuấy nhẹ nhàng trong chén, hương vị càng khiến cho lòng người hận đến ngứa ngáy không thể lập tức một ngụm ăn sạch.
- Trước càng nên sửa một điểm, tôi không phải cô gái nhỏ, không tin có thể cho anh xem chứng minh thư. Tuy nhiên cho dù là dựa vào cái gì mà phụ nữ không thể hút thuốc? Không có ai quy định hút thuốc là độc quyền của đàn ông a.
Trần Tử Ngư dần dần khôi phục tỉnh táo, ngôn từ cũng khôi phục sắc bén.
Cường Tử bật cười nói:
- Giấy chứng minh thư có thể chứng minh cái gì? Ha ha, tôi chỉ là cảm thấy phụ nữ hút thuốc thế nào cũng có chút cô độc như vậy, thuốc thứ này đối với sức khoẻ là trăm hại không có một chút lợi ích nào, chính là lời khuyến cáo cho cô.
Trần Tử Ngư hút một ngụm canh trứng gà, miệng đầy dư vị, một loại cảm giác thoả mãn tự nhiên sinh ra.
- Gần đây có phải là có đại sự muốn phát sinh hay không?
Nàng đột nhiên hỏi.
Cường Tử do dự một chút vẫn gật đầu.
Trần Tử Ngư vừa ăn thức ăn vừa nói:
- Anh gần đây thời gian luyện công càng ngày càng dài.
Cường Tử ngây ra một lúc không biết nên nói cái gì.
- Ực! Thơm lắm, trình độ nấu ăn của anh còn hơn gấp nhiều lần so với người khác làm.
Trần Tử Ngư hết sức tham lam nuốt một ngụm canh trứng gà cuối cùng xuống vẫn còn chưa thoả mãn nhấp môi. Nàng ngẩng đầu nhìn Cường Tử, đột nhiên vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Anh đang chờ đợi bị động, như vậy không tốt.
Ánh mắt Cường Tử sáng lên, hắn thì thào lập lại một lần:
- Chờ đợi bị động?
Trần Tử Ngư buông chén trong tay xuống, nhìn Cường Tử hỏi:
- Biết Hoắc Khứ Bệnh không?