Chương 297: Hoa cách tang
Aliyev Pavlyuchenko cười dữ tợn, ánh mắt quét qua trên mặt từng người.
Năm người bọn Cường Tử, Cáp Mô, Bùi Đông Lai, Mãi Mãi Đề, Tào Liên, vây xung quanh Aliyev Pavlyuchenko vào giữa. nhìn vẻ mặt hung tợn của Aliyev Pavlyuchenko, Cường Tử không khỏi thở dài.
- Ông khiến cho tôi rất thất vọng, thật sự rất thất vọng.
Hắn nói.
Bùi Đông Lai phiên dịch lại lời của Cường Tử, Aliyev Pavlyuchenko ngây ra một lúc, nắm chặt điều khiển từ xa nhìn Cường Tử hỏi:
- Thất vọng gì? Tại sao? Tuy rằng tao phạm một sai lầm rất thấp kém bị chúng mày đánh lén, nhưng mày không nhận ra sao? Hiện tại quyền chủ động còn nắm giữ ở trong tay tao. Cho dù chúng mày không sợ chết cũng chẳng sao, bởi vì tao chôn cùng với năm đứa mày ở đây!
Aliyev Pavlyuchenko cười ha hả, gương mặt hung tợn thật giống như một kẻ điên.
Cường Tử lắc đầu nói:
- Sở dĩ thất vọng với ông, là bởi vì ông hiện tại làm ra bộ dạng khiến cho người ta cảm thấy rất buồn cười. Một chút suy nghĩ mới lạ cũng không có, tình tiết cột bom trên người trong phim ảnh thập niên tám mươi dùng nát hết cả rồi, cũ đến không còn gì để xem nữa hết. Ông sẽ không ngây thơ cho rằng cột bom trên người sẽ dọa được chúng tôi chứ?
Aliyev Pavlyuchenko cười ha hả nói:
- Mày rất có tính khôi hài đấy ranh con, tuy nhiên đáng tiếc nhất chính là, cho dù trong miệng của mày có thể nói ra ngôn ngữ rất tuyệt vời cũng không cách nào ngăn được tao rời đi đúng không, trừ phi chúng mày cùng chết chung với tao.
Cường Tử thở dài nói:
- Ông biết tại sao ông ngây thơ không?
Aliyev Pavlyuchenko tự tin nói:
- Mày hiện tại không có cách nào chỉ là muốn phân tán sự chú ý của tao thôi, sau đó tìm cơ hội đánh lén tao đúng không? Mặc kệ thế nào, vẻ mặt như mày bây giờ trong màn ảnh Hollywood thập niên bảy mươi cũng đã bị dùng nát cả rồi.
Cường Tử cười ha hả nói:
- Một gã tự cho mình là thông minh.
- Bây giờ tôi cho ông biết, tại sao tôi phải nói ông ngây thơ.
Cường Tử giơ tay chỉ vào mấy người bên cạnh mình nói:
- Một, hai, ba, bốn, năm. Ông cảm thấy có nắm chắc đối phó được năm người bọn tôi không? Được rồi, cho dù uy lực quả bom của ông rất lớn, tuy nhiên ông có chắc rằng bọn tôi chỉ có năm người không?
Cường Tử cười nói:
- Hóa ra giáo dục của người Nga các anh không có gì đặc biệt a.
Bùi Đông Lai phiên dịch một lượt từng câu từng chữ của Cường Tử rõ ràng rành mạch, ngay lập tức dùng giọng điệu trêu tức nói:
- Thủ lĩnh Gấu Bắc Cực ngài Aliyev Pavlyuchenko à, ông chẳng những có vóc dáng như Gấu Bắc Cực, đầu óc cũng chỉ bằng với con gấu đần độn thôi!
Sắc mặt Aliyev Pavlyuchenko biến đổi, ông ta vừa muốn nhấn nút điều khiển từ xa trong tay, một tiếng súng vang lên truyền từ xa tới, cùng lúc, bàn tay Aliyev Pavlyuchenko nắm điều khiển từ xa kia bị một viên đạn súng bắn tỉa bắn nát ngay lập tức! Bàn tay còn nắm chặt điều khiển từ xa đứt văng đi rất xa, cả thân hình Aliyev Pavlyuchenko bị sức mạnh viên đạn bắn ra từ súng bắn tỉa té ngã ngửa về đằng sau.
Ánh mắt Cường Tử rung lên, xông về phía trước một bước một chân đạp thẳng vào cằm của Aliyev Pavlyuchenko.
Thân hình cao lớn to xác của Aliyev Pavlyuchenko bị một chân Cường Tử đạp bay thẳng ra xa, ông ta rơi xuống đất quay cuồng liên tục vài vòng, cách chỗ rìa vách núi mới ngừng lại được. Nếu như một cước này của Cường Tử mạnh thêm một chút nữa, chỉ sợ ông ta đã bị đạp văng rơi thẳng từ trên vách núi xuống dưới!
Lòm còm vừa muốn bò dậy, Aliyev Pavlyuchenko lại thấy trước mắt tối sầm, một bóng người xuất hiện ở trước người ông ta. Aliyev Pavlyuchenko ngẩng đầu lên nhìn thử, một tên mập nhã nhặn ngồi xổm ở trước mặt ông ta, trong ánh mắt đều là cừu hận thấu xương.
Chát!
Một cái bạt tai vang dội tát ở trên mặt Aliyev Pavlyuchenko, chợt trên mặt của ông ta xuất hiện một vết bàn tay vô cùng rõ ràng.
- Có chuyện tôi phải nói cho ông biết.
Giọng nói của Mãi Mãi Đề bình thản:
- Pakov là con riêng của ông đúng không?
Gã nhìn vào đôi mắt Aliyev Pavlyuchenko hỏi.
Ánh mắt Aliyev Pavlyuchenko biến đổi nhanh chóng, ngay sau đó căm tức hỏi Mãi Mãi Đề:
- Mày làm sao với nó rồi! Nếu như mày dám động một ngón tay vào nó, tao sẽ giết mày!
Chát!
Mãi Mãi Đề tát một cái vào mặt Aliyev Pavlyuchenko, khinh bỉ nhìn ông ta nói:
- Ông bây giờ vẫn chắc chắn rằng có thể giết tôi sao?
- Đường đường là bố già băng đảng xã hội đen lớn nhất Liên Bang Nga, thủ lãnh tinh thần của Gấu Bắc Cực, ông biết tại sao phải rơi vào tình trạng hôm nay không?
Mãi Mãi Đề hỏi giọng điệu lạnh lẽo.
Gã không đợi Aliyev Pavlyuchenko trả lời, tiếp tục nói:
- Cũng bởi vì đứa con riêng kia của ông! Pakov là con trai của ông, nếu như không phải hắn phạm vào tội ác không thể tha thứ được, ông cũng sẽ không có kết cục như vậy.
- Con của ông, giết vợ của tôi.
Mãi Mãi Đề nói:
- Cho nên, hai cha con ông, đều phải xuống dưới xin lỗi vợ của tôi.
Ánh mắt Aliyev Pavlyuchenko lập tức biến đổi, chợt bùng phát ra sức lực ẩn chứa bên trong cơ thể điên cuồng bổ nhào về phía Mãi Mãi Đề. Hai cánh tay ông ta giơ ra muốn bóp cổ Mãi Mãi Đề, chỉ có điều đáng tiếc chính là một bàn tay ông ta đã cụt mất chỉ còn lại một nửa. Mãi Mãi Đề nghiêng người, sau đó từ trong ngực rút ra một con dao găm dài hơn một thước xoạt một tiếng đâm vào trong cơ thể Aliyev Pavlyuchenko.
Con dao chuyển động trong bụng ông ta, cơn đau cực lớn khiến cho ông ta kêu lên một tiếng. Mãi Mãi Đề lui về phía sau một bước, nhẹ nhàng rút dao găm ra khỏi thân thể của Aliyev Pavlyuchenko.
Gã cúi đầu nhìn, gật đầu hài lòng nói:
- Ông nhìn thấy chưa? Máu là màu đen.
Gã nói:
- Ông trùm xã hội đen giết vô số người, máu chảy ra chắc chắn sẽ có màu đen, mùi vị ra làm sao?
Mãi Mãi Đề nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Aliyev Pavlyuchenko nói từng chữ từng câu:
- Máu chảy ra màu đen, điều này cho thấy một đao vừa rồi của tôi đâm rất chuẩn xác rách lá gan của ông rồi. Ông hẳn phải hiểu rõ, gan vỡ thì không còn cách cứu chữa nữa rồi. Hiện tại ông chặn miệng vết thương cố giảm bớt máu chảy ra, có lẽ sẽ sống thêm được vài phút.
Mãi Mãi Đề giọng điệu bình thản nói.
Gã dùng ánh mắt căm ghét liếc nhìn vẻ mặt dần dần trở nên sợ hãi của ông ta. Mãi Mãi Đề đi ra xa nhặt bàn tay bị đứt của Aliyev Pavlyuchenko đưa cho ông ta:
- Cầm đi nè, đây là đồ của ông, đừng ném.
- Không!
Aliyev Pavlyuchenko hô to một tiếng, thân thể mềm nhũn ngã ngửa ra đằng sau.
Mãi Mãi Đề đặt bàn tay bị đứt của ông ta trên miệng vết thương của ông ta nói:
- Bụm lấy đi, có thể sống lâu thêm vài phút cũng là tốt rồi. Ông có thể dùng mấy phút đồng hồ này nhớ lại thật kỹ chuyện trước đây trong cuộc sống của mình, ngẫm lại xem ông có phải nên có được kết cục như vậy hay không.
Bùi Đông Lai nhặt điều khiển từ xa quả bom trên người Aliyev Pavlyuchenko lên, gã đi đến trước mặt Aliyev Pavlyuchenko nói:
- Ông biết không, tôi rất muốn bây giờ móc trái tim của ông ra.
Mãi Mãi Đề nắm tay của ông ta nói:
- Đi đi, giúp tôi nói với Châu Lan, tôi báo thù cho nàng rồi.
Bùi Đông Lai gật đầu, ngay sau đó xoay người đi theo Mãi Mãi Mãi rời khỏi. Kim Tiểu Chu đi tới tụ họp với bọn Cường Tử sau đó cùng xuống núi, Cường Tử quay đầu lại liếc nhìn Aliyev Pavlyuchenko, lại nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai, cuối cùng vẫn không nói lời nào. Ngay khi mọi người đi ra ngoài một trăm mét, Bùi Đông Lai nhấn điều khiển từ xa.
Một tiếng vang vọng, một mảnh đất đá đều bị nổ nát bấy.
Tiện tay vứt điều khiển từ xa đi, Bùi Đông Lai lạnh lùng nói:
- Như vậy mới là kết cục nên có của ông.
Trở lại dưới núi, Cường Tử dùng điện thoại kết nối với vệ tinh gọi cho Trác Thanh Chiến.
- Aliyev Pavlyuchenko chết rồi.
Người bên kia điện thoại im lặng một lát, giọng nói Trác Thanh Chiến nói rất thoải mái:
- Được, tốt lắm, trở về nghỉ ngơi đi, việc tiếp theo giao cho tôi được rồi.
Sau khi Cường Tử cúp điện thoại, Trác Thanh Chiến hít thở thật sau một lần, châm một điếu thuốc, đứng trong tòa nhà không cao lớn nhưng lại có địa vị vượt hơn tất cả ở Bắc Kinh, đôi mắt nhìn về phía phương bắc.
Sau khi Aliyev Pavlyuchenko chết chưa đến hai mươi phút, cảnh sát Liên Bang Nga phát động một đòn tấn công mãnh liệt rộng khắp nhằm vào phạm vi tổ chức khủng bố Gấu Bắc Cực lớn nhất trong nước. Lần hành động này không những sử dụng hơn ba ngàn cảnh sát và quân đội, hơn nữa ngay cả đội tác chiến đặc biệt Alpha tiếng tăm lẫy lừng cả thế giới đều biết đến cũng hợp tác phụ trách bắt giữ Mevkekorff (Met-khe-rốp).
Ở trong trụ sở chính của Gấu Bắc Cực Mevkekorff nhìn thấy chiến sĩ bộ đội tác chiến đặc biệt Alpha phá cửa mà vào, khóe miệng cong lên một nét cười khổ mang nhiều ý nghĩa.
Nếu như, Aliyev Pavlyuchenko nghe theo đề nghị của gã đi thẳng đến Tân Cương, chỉ sợ tên Thẩm Hổ Thiền kia đã chết rồi. Nếu như chính gã có thể đủ nhẫn tâm thêm chút nữa đoạt lấy quyền lực của Aliyev Pavlyuchenko, nói không chừng lúc này đã ở trên bãi biễn Hawaii của Hoa Kỳ phơi nắng mặt trời.
Nhưng tiếc rằng, gã vẫn là chưa đủ ác độc nhẫn tâm. Tài sản của Gấu Bắc Cực vượt mức năm tỷ đô la Mỹ, thuộc hạ vượt quá hai ngàn, còn có phạm vi thế lực trải rộng khắp Liên Bang Nga, hết thảy tất cả những điều này đều không còn nữa rồi.
Mevkekorff cảm giác mình thật đáng thương, nếu như không phải Aliyev Pavlyuchenko có ơn cứu mạng đối với gã, gã đã sớm sắp đặt chiếm hết toàn bộ Gấu Bắc Cực làm của mình. Tuy nhiên đáng tiếc nhất chính là, không có chữ nếu như.
Khi thành viên đội Alpha đè Mevkekorff xuống đất, chợt nhận ra nhân vật số hai băng đảng xã hội đen lớn nhất Liên Bang Nga này cười rất khác thường. Gã cúi đầu cắn một cái trên cổ áo của mình, ngay sau đó cười nói với thành viên đội Alpha:
- Xin nhớ kỹ một việc, tên của tôi là David, David Brooks. Người Anh, đã từng là người của cục tình báo quân sự của nước Anh.
Gã vừa cười vừa nói:
- Sở dĩ nói cho anh biết những điều này, là vì tổ chức của tôi đã bỏ rơi tôi rồi.
Gã cười ha hả, khóe miệng chảy ra một vệt máu đen thẳm.
Sau vài phút, Mevkekorff biến thành một cái xác lạnh như băng. Trong vòng một ngày, cả nước Liên Bang Nga mở ra một cuộc tấn công vào tổ chức khủng bố với tên gọi là Hành động cuồng phong, trong lần hành động này, tổng cộng có hơn một ngàn nhân viên khả nghi tham dự hoạt động tổ chức khủng bố bị bắt, trong một thời gian các thế lực xã hội đen trong nước Nga thần hồn nát thần tính.
Cũng trong ngày đó, ở Tân Cương Trung Quốc.
Đại đội tác chiến đặc biệt Hổ Đông Bắc từ quân khu 39 Thẩm Dương được bí mật điều động đến Tân Cương, phối hợp với binh đoàn sản xuất và xây dựng Tân Cương triển khai một cuộc tấn công tổ chức khủng bố trong phạm vi Tân Cương! Trong vòng hai giờ ngắn ngủi, các căn cứ của tổ chức khủng bố bên trong Tân Cương gần như đều bị nhổ tận gốc rễ. Gần bốn trăm thành viên bao gồm cả nhân vật số hai của tổ chức khủng bố đều bị tóm gọn, cả đợt hành động nhanh chóng giáng xuống một đòn như sấm sét.
Buổi chiều cùng ngày, Thẩm Hổ Thiền mang theo tấm thân mỏi mệt lần nữa từ Tân Cương chạy về Nội Mông.
Trước phần một của Châu Lan, nhiều thêm một đóa hoa cách tang trắng noãn.
(Hoa cách tang: hay còn gọi là hoa đỗ quyên, hoa sen trắng Tây Tạng (gọi là sen như hình dạng không giống sen và cũng không sống trong bùn))