Chương 302: Đánh cuộc
Cường Tử dẫn đầu bọn Cáp Mô xuống xe cách thôn ba mươi dặm, sau đó đi bộ đi về hướng cái thôn kia. Quả thật trên thực tế, cách làm của bọn họ và bọn Trác Thanh Đế là cùng một tính chất, đó chính là quen thuộc hoàn cảnh. Cường Tử buổi trưa cũng đã đến nơi này, hắn cố ý lái xe mất mười lăm cây số để dạo một vòng xung quanh thôn sau đó mới dừng lại.
Trong quá trình đó, Cường Tử nhớ kỹ mấy chỗ dễ phát hiện thành viên tổ chức Răng Gấu nhất. Nếu như căn cứ theo suy luận của hắn để phân tích, mấy hướng đó là bí mật nhất cũng là con đường an toàn nhất.
Từ khi tin tức được phát tán ra đến khi người tổ chức Răng Gấu đến nơi này, thời gian rất dư giả, cho nên Cường Tử cố gắng làm cho nhiệm vụ lần này thật hoàn mỹ. Nếu như sau khi giải quyết xong việc của Răng Gấu, hắn có thể yên tâm rời khỏi Mông Cổ. Chỗ đáng sợ của Gấu Bắc Cực răng nanh sắc nhọn của Răng Gấu chiếm nhân tố rất lớn. Nếu như thành công nhổ bỏ chiếc răng này đi, đòn tấn công này đối với Gấu Bắc Cực không kém hơn việc Aliyev Pavlyuchenko bị giết chết.
Hắn và Kim Tiểu Chu là một tổ, Cáp Mô, Bùi Đông Lai một tổ, Tào Liên đã hộ tống Mãi Mãi Đề từ Ngoại Mông Cổ trở về và Đại Hùng một tổ, chia làm ba hướng vào thôn. Ba hướng này chính là phương hướng bọn Cường Tử dự đoán trước sát thủ Răng Gấu có khả năng lựa chọn nhất. Đi bộ mười lăm cây số vào thôn, ba hướng này cần phải mò mẫm cho quen thuộc.
Cách thôn còn chừng một dặm, Cường Tử và Kim Tiểu Chu ngừng lại.
Kim Tiểu Chu dùng ống nhòm nhìn nói:
- Tôi tại sao cảm thấy bọn sư phụ mình còn chưa tới? Nếu như đến rồi dùng cảm giác quen thuộc của tôi với cách bố trí trạm gác ngầm của quân đội, sao mà không tìm thấy bọn họ vậy kìa.
Cường Tử cười nói:
- Hai ta đánh cuộc nha, tôi đánh cuộc bọn họ chắc chắn đến rồi.
Kim Tiểu Chu không có lập tức đánh cuộc với Cường Tử, mà là dùng ống nhòm quan sát tỉ mỉ thật lau mới hạ quyết tâm, anh ta cười hi hi nói:
- Được đó, tôi đánh cuộc, cậu nói đánh cuộc cái gì nè.
Cường Tử nói:
- Điều này rất đơn giản, đánh cược lớn tổn thương thân mình, đánh cược nhỏ bỏ lại tình Vậy đánh cuộc nhỏ đi.
Hắn nói:
- anh xem chúng ta cũng đến Nội Mông hơn một tháng rồi, phiền toái nhất là cái gì?
Kim Tiểu Chu nói:
- Giặt quần áo! Tôi bực nhất là giặt quần áo. Khi ở Đông Bắc bên cạnh mình không có phụ nữ giặt dùm, cũng không cần phải giặt quần áo của mình vội vàng làm gì.
Cường Tử cười nói:
- Đúng đó, đôi với trong giầy tôi ba ngày chưa có thay.
Kim Tiểu Chu cười hi hi nói:
- Hai ta không kém nhau lắm, từ khi trên núi Hạ Lan xuống đây, tôi cũng chưa thay.
Cường Tử nói:
- He, vậy đánh cược đi, ai thua, sau này chúng ta ở Nội Mông bao lâu, kẻ thua giặt quần lót và vớ cho người thắng, mãi cho đến khi rời khỏi Nội Mông thế nào?
Kim Tiểu Chu hít vào một hơi nói:
- Thật tàn nhẫn ác độc!
Anh ta lần nữa nâng ốm nhòm lên nhìn kỹ càng một lần nữa, xác nhận rằng trong cái thôn vứt đi này tuyệt đối không có người. Kim Tiểu Chu hung hăng cắn răng nói:
- Được, đánh cuộc!
Cường Tử cười ha hả nói:
- Rốt cuộc giải thoát rồi, trước khi tới Nội Mông mua ba đôi với, ngoại trừ đôi trên chân này cho còn lại một đôi, đôi khác thì chưa có giặt, sau khi trở về phải làm phiền anh rồi.
Kim Tiểu Chu nhếch môi nói:
- Làm sao cậu xác định anh thua rồi? Thắng bại còn chưa biết được a.
Cường Tử một ngón tay chỉ về thôn nhỏ phía trước nói:
- Như vậy đi, hai ta đừng vào thôn trước, ngồi ở chỗ này xem cuộc vui thế nào?
Kim Tiểu Chu nói:
- Xem cuộc vui gì? Nhìn cái gì mà vui?
Cường Tử tung người lên một cành cây chìa ra, đốt một điếu thuốc ngoắc ngón tay với Kim Tiểu Chu:
- Lên đây, ngồi chỗ này nhìn đại quân ba đường của chúng ta vào thôn, hai đường kia của bọn Cáp Mô làm thế nào toàn quân bị diệt.
Kim Tiểu Chu cũng hai ba bước tung mình lên cây, ngồi ở trên chạc cây có chút không chắc chắn hỏi:
- Ý của cậu là tôi chắc chắn phải thua?
Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Nhất định, chắc chăn, còn khẳng định.
Kim Tiểu Chu:
- Có thể cho hồi lại không?
Cường Tử lắc đầu, Kim Tiểu Chu nghiến răng, nghiến lợi nói:
- Nai chết về tay ai còn chưa thấy được đâu, nếu như tôi thắng sẽ bắt anh giặt quần lót một tháng cho tôi.
Cường Tử nói:
- Anh cứ yên tâm đi, tôi nếu như thật sự thua chắc chắn như đinh đóng cột giặt cho anh, chẳng những giặt, còn phải giặt .
Kim Tiểu Chu nói:
- Được, nói hay lắm.
Cả hai ngồi trên chạc cây lắc lư bốn cái chân vừa hút thuốc vừa nhìn hướng thôn, thực ra trong lòng Cường Tử cũng có hoài nghi, ở khoảng cách này hai người mình và Kim Tiểu Chu có phải đã tiến vào trong tuyến phòng vệ của Trác Thanh Đế. Với hiểu biết của Cường Tử với Trác Thanh Đế, nếu như mình dẫn người đến nơi này không bị Trác Thanh Đế tóm gọn sạch sẽ, vậy Trác Thanh Đế chính là người lương thiện.
Cho nên Cường Tử tin tưởng vững chắc, bọn Cáp Mô phải gặp xui xẻo.
- Báo Tử ca, anh nói hai tổ kia, ai tới trước.
Cường Tử hỏi.
Kim Tiểu Chu không cần nghĩ ngợi nói:
- Nhất định là Cáp Mô và Bùi Đông Lai rồi, hai gã đó đều là con người dạng khỉ, hơn nữa cộng theo tố chất cả hai cao hơn hai tên khờ khạo Tào Liên và Đại Hùng, cho nên hai tên khờ kia khẳng định không phải đối thủ của hai người bọn Cáp Mô.
Cường Tử vẻ mặt thần bí cười nói:
- Vậy cũng không chắc chắn nha, với những hiểu biết của tôi về Tào Liên, thuật theo dõi của gã này gần như không thua kém bao nhiêu so với Cáp Mô, mà cách sinh tồn bên ngoài hoang dã rõ ràng tốt hơn nhiều so với Cáp Mô. Thậm chí Đại Hùng, anh không cảm thấy tên kia chỉ là một kẻ đại trí giả ngu sao?
Kim Tiểu Chu ngẫm nghĩ cũng phải, Đại Hùng, chắc chắn là con yêu nghiệt nào đó biến thành!
Bọn Cường Tử đang nghỉ ngơi trên chưa đến năm phút đồng hồ, cả hai từ trong ống nhòm nhìn thấy được bóng hình Tào Liên và Đại Hùng Triệu Bá. Hai người hiểu ý cười, lần này không có chủ ý đánh cuộc, nếu không Cường Tử đã thắng được một lần. Cả hai chia nhau nâng ống nhòm nhìn hai người Đại Hùng và Tào Liên cẩn thận dè dặt lần mò đến bên thôn, sau đó còn tập trung quan sát nghiên cứu một lát.
- Anh đoán, hai người bọn họ đang nói cái gì?
Cường Tử cười hỏi.
Kim Tiểu Chu vừa nhìn vào ống nhòm xem động tác của Đại Hùng và Tào Liên, vừa phối âm.
Tào Liên vươn một ngón tay chỉ vào trong thôn, Kim Tiểu Chu phối âm nói:
- Nơi này, có Hoa cô nương rất to.
Đại Hùng nhẹ gật đầu, trong miệng nói một câu. Kim Tiểu Chu tiếp tục phối âm nói:
- Ừ! Chúng ta lén lút đi vào thôn, không cần bắn súng!
Cường Tử xì một cái nở nụ cười:
- Anh quá lộn xộn rồi Báo Tử ca, tôi cho rằng Tào Liên là nói như vầy: Đại Hùng, cậu đi lên trước, tôi hỗ trợ đằng sau! Đại Hùng gật đầu nói: Ừ! Không có vấn đề, một mình tôi đã làm gọn cái thôn này!
Lúc này, bên cạnh thôn Đại Hùng vẻ mặt thống khổ hỏi:
- Cậu rốt cuộc không có nhìn thấy à.
Tào Liên quẹt mồ hôi núi:
- Cậu gấp cái gì, tôi đây không phải đang giúp cậu tìm đó sao. Cậu cũng thật là, con người cậu lớn như vậy sợ cái mông gì, còn thẹn thùng, không tìm được nhà vệ sinh thì làm đại ra đấy không được à, cái thôn nát này còn phải đi tìm nhà vệ sinh ở đâu đây.
Đại Hùng nói:
- Tôi có thể không vội sao được, trên đường đi ngay cả nhà vệ sinh cũng không có, tôi nhịn hết chịu nổi sắp chết rồi.
Tào Liên bất đắc dĩ nói:
- Nhà vệ sinh tôi không có nhìn thấy, bên kia có nửa đoạn ăng ten, bằng không cậu tùy cơ giải quyết một chút đi?
Đại Hùng trừng mắt nói:
- Cậu đừng cho rằng tôi không biết cậu đang mắng tôi, tôi không chấp nhặt với cậu. Tôi là đại nhân, cậu là tiểu nhân, đại nhân không ghi nhớ tiểu nhân. Cậu ngược lại nhanh chóng tìm giúp tôi nhà vệ sinh đi. Sư đệ!
Tào Liên kinh ngạc nói:
- Sư đệ? Tôi từ khi nào có sư huynh như cậu đây không đi nhà vệ sinh không ị ra được phân vậy?
Đại Hùng nghiêm trang nói:
- Đây là chắc chắn đúng, cậu đi theo Ngô lão gia tử luyện võ công sau tôi, tôi đi theo Ngô lão gia tử khi cậu còn không biết ở chỗ nào ngửi không khí. Cho nên nói, cậu là sư đệ của tôi.
Tào Liên vừa nói chuyện, mắt cũng không ở không, rốt cuộc nhìn thấy đằng sau một căn nhà rách nát một cái nhà vệ sinh giản dị xây dựng bằng cành cây cho cậu ta.
- Chỗ đó! Tôi tìm được rồi!
Gã giơ tay chỉ!
Lúc này, chính là lúc Kim Tiểu Chu phối âm nói:
- Nơi này, có Hoa cô nương thật tô.
Đại Hùng gật nhẹ đầu thật nhanh:
- Ừ! Tôi nhìn thấy rồi, cậu nên canh chừng cho tôi, tôi da mặt mỏng.
Lúc này Kim Tiểu Chu nói là:
- Ừ! Chúng ta lặng lẽ vào thôn, không cần phải nổ súng.
Tào Liên thăm dò nhìn qua một lượt, xung quanh cũng không có người nào, nói với Đại Hùng:
- Cậu nhanh chóng đi đi, tôi canh chừng bên này, tôi sợ cậu đại tiện quá thối!
Đại Hùng vừa chạy chầm chậm vào nhà vệ sinh vừa lầm bầm:
- Anh mới đại tiện thối, cả nhà anh đại tiện thối!
Tào Liên nhìn Đại Hùng vào nhà vệ sinh, nhìn thân hình cao lớn kia khuất đằng sau nhà vệ sinh đơn giản xây dựng bằng cành cây, Tào Liên cười ha hả, Đại Hùng này, thật đúng là đáng yêu. Gã quét mắt một vòng, thấy dù sao cũng còn quá sớm trước nên làm quen sân bãi, cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Bởi vậy ngồi xổm xuống, châm một điếu thuốc hít thật sâu một hơi.
Nhặt một khúc gỗ nhỏ từ trên mặt đất, Tào Liên vẽ một cái hình người nhỏ cực kỳ vui nhộn trên mặt đất, sau đó còn viết lên trên người hình người nhỏ một cái tên, Đại Hùng. Hình người nhỏ này ngồi xổm, vẻ mặt sảng khoái. Tào Liên cười khúc khích, phun ra một ngụm khói, cầm khúc gỗ nhỏ trong tay vẽ trên mặt đất chen vào trên mông đít Đại Hùng...
- Nát hoa cúc của cậu.
Tào Liên tự nói với mình, cười khẽ hi hi.
Đang cười bỗng nhiên cảm giác được không khí sau lưng có gì khác thường, đó là một loại sát khí, cảm nhận được sát khí này Tào Liên chỉ cảm thấy được lỗ hoa cúc xiết chặt...
Một khẩu súng chĩa thẳng từ sau lưng gã tới dán sát vào ót. Sau đó một bàn tay vươn ra từ đằng sau, đoạt mất nửa bao thuốc trong tay gã, sau đó khẩu súng đụng vào ót Tào Liên, một giọng nói vang lên sau lưng Tào Liên:
- Nói đi, muốn sống hay là muốn chết!
Tào Liên tính toán trong đầu một lát thế nào thay đổi tình thế, tuy nhiên ngoài miệng lại nói bừa:
- Đương nhiên là muốn sống.
Người đứng phía sau cười hi hi nói:
- Muốn sống thì dễ lắm, nói, trên người còn có thuốc không! Có thì giao ra đây!
Tào Liên kinh ngạc một thoáng, tự nhủ người này đòi hỏi quá thấp rồi nha. Không do dự, Tào Liên móc một bao thuốc cuối cùng từ trong túi ra đưa về đằng sau nói:
- Còn mỗi một bao thôi.
- Được, một bao cũng được cho qua. Đừng nhúc nhích! Vẫn chưa xong, có sô cô la không!
Người đứng đằng sau lại nói nữa.
Bộ não của Tào Liên đầy đường màu đen...
Đúng lúc này, bên phía Đại Hùng truyền đến tiếng gầm giận dữ:
- Quân rùa đen rụt cổ nào vậy, ném gạch vào trong nhà vệ sinh!
Một giọng nói:
- Đừng nói nhảm nhiều như vậy, mau mau giao sô cô la và thuốc trên người ra đây, bằng không tôi đốt cái nhà vệ sinh này ngay!
Đại Hùng thất thần, ngay lập tức rống giận quát lên lần nữa:
- Cái quân rùa đen khốn nạn nào đó, tại sao biết tao có sô cô la!
Tào Liên ngượng ngùng cười nói:
- Người anh em đằng sau, tôi không có sô cô la, bằng không anh đi tìm tên đang thải trong kia mà ăn đi nha?
- Đi về bên kia!
Người đúng đằng sau cười nói, sau đó chọt tay của gã nói:
- Đi thôi, anh đã bị bắt.
Tào Liên quay đầu lại nhìn thử, đã nhìn thấy một chiến sĩ mặc một bộ quân phục tác chiến màu xanh lục cười với gã, cầm khúc gỗ trong tay dí sau lưng mình, đáng hận nhất chính là tên kia đã bỏ hộp thuốc của Tào Liên vào trong túi của mình, trong miệng còn ngậm một điếu...
Cường Tử và Kim Tiểu Chu ngồi ở trên đại thụ cười ha hả, cả hai cười chảy cả nước mắt.
Cường Tử nói:
- Thế nào, chịu phục chưa, đấy giờ anh phải giặt tất thối cho tôi.
Kim Tiểu Chu cười nói:
- Cậu sao lại đoán được, tôi nhìn cả buổi cũng không có thấy ai. Lẽ nào những ngày tôi rời quân đội, chiến thuật của quân đội thay đổi rồi?
Cường Tử nói:
- Quả thật không có gì, đầu óc tôi giống như Enstein, so với người bình thường các anh nhiều thứ hơn mà thôi
Kim Tiểu Chu đưa cho Cường Tử một điếu thuốc nói:
- Thương lượng một chút nha, đợi trở về tôi mua cho cậu một xe lửa vớ da, một xe tải Đông Phong quần lót, vớ kia của cậu đừng bảo tôi giặt được không?
Cường Tử lắc đầu nói:
- Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, anh cũng không thể đổi ý.
Kim Tiểu Chu nói:
- Quân tử còn không ép người khác khó chịu.
Cường Tử nói:
- Mấu chốt là, hai ta cũng không phải quân tử.
Kim Tiểu Chu nói:
- Vậy tôi chỉ đành phải chơi xấu, sẽ không giặt cho cậu, làm gì được nhau nào?
Cường Tử nói %#@%^^$%$