Chương 160: Tại sao người ra đi không phải là tôi!
Buổi tối, hắn không nhịn được hỏi chú Phúc: “ Chú Phúc, Phương Viễn Chi là cháu ruột của chú sao?”
Chú Phúc trầm ngâm một lúc, nói: “ Viễn Chi cũng không phải là cháu ruột của tôi, là anh rể tôi cứu từ ngoài biển về.”
“ Cái gì? Cứu từ ngoài biển về?” Tạ Thư Dật không khỏi kinh hô ra miệng.
Tim của hắn, trong một khắc kia không tự chủ được nhảy lên vài cái, là từ biển cứu về? Là từ biển đưa về?
Chú Phúc gật gật đầu, nói tiếp: “ Đúng vậy, đó đã là chuyện nhiều năm trước, lúc ấy, anh rể tôi ra biển đánh ca, lại phát hiện một cô gái trôi dạt vào hòn đảo gần đó, không ai biết vì sao con bé lại xuất hiện ở đó. Gương mặt con bé lúc đó cũng bị phá huỷ rồi, chúng tôi còn tưởng là không cứu được, may mắn, con bé không chết, nhưng lại không nói chuyện được. Mọi người cho rằng con bé bị câm, bị người ta truy sát rồi ném xuống biển lớn. Kia con bé đúng là mạng lớn, lại có thể thoát khỏi Diêm vương nhặt về một cái mạng, a không, phải là một thân ba mạng mới đúng, lúc đó con bé đã mang thai Tiểu Bảo Tiểu Bối rồi!”
Chú Phúc thở dài một cái, lại nói: “ Mọi người còn suy đoán rằng con bé bị nhà chồng ruồng bỏ, cùng đường mới gieo mình tự vẫn cũng không chừng, lại có người nói nó bị nhà chồng ruồng bỏ, rồi đẩy xuống biển. Tóm lại, vì con bé không thể nói, chỉ viết ra tên mình gọi là Viễn Chi. Mọi người cũng không biết là rốt cuộc nó từ đâu tới, xảy ra chuyện gì, cũng chỉ ngồi đó mà đoán mò mà thôi. Anh rể tôi thấy tội nghiệp con bé, cho nên đưa nó về nhà, nhận làm con gái nuôi. Con bé sống trong làng chài, học xong ngôn ngữ của người khiếm thính, cũng không chịu nhắc đến chuyện trước kia, đoán chừng là bị nhà chồng vứt bỏ, cho nên mới không muốn nhắc lại chuyện đau lòng đi. Nhưng mà, phải công nhận, con bé sinh ra được hai đứa trẻ Tiểu Bảo Tiểu Bối rất đáng yêu, người gặp người thích, cậu cũng thấy đấy.”
Tạ Thư Dật nghe Chú Phúc nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, nói như vậy, thì sẽ không thể nào là Hải Nhạc!
Trong lòng của hắn đau nhói gay gắt, Nhạc Nhạc của hắn, không có may mắn như Phương Viễn Chi, Nhạc Nhạc nếu có được may mắn như Phương Viễn Chi thì thật tốt quá, hắn chỉ muốn cô có thể sống sót, nào sợ cô sẽ trở nên xấu xí như Phương Viễn Chi, hắn không để ý chuyện đó. Hắn chỉ cần Hải Nhạc sống trên cõi đời này, chỉ cần để cho hắn được thấy cô sống là tốt rồi, dù có xấu xí hơn nữa, hắn vẫn chỉ yêu mình Nhạc Nhạc, đáng tiếc, ông trời lại không mở to mắt ra mà nhìn thấu lòng hắn a!
“Thật không ngờ, Phương Viễn Chi lại xảy ra chuyện như vậy, cũng là một người con gái đáng thương. Tạ Thư Dật chán nản mà nói.
“Đúng vậy, nhưng mà con bé cũng rất may mắn, gặp phải người có tấm lòng từ bi như anh rể và chị gái tôi, có thể nói, họ cũng giống như cha mẹ tái sinh của nó a!”Chú Phúc cảm thán nói.
“Đúng, chị và anh rể chú quả thực rất tốt.” Tạ Thư Dật đồng ý.
Có thể cưu mang một cô gái đáng thương như vậy, còn có thể không phải là người tốt sao?
“Người tốt ắt sẽ có đền đáp, anh chị tôi cũng như là có thêm được một đứa con gái, lại còn được thêm hai đứa cháu ngoại đáng yêu như vậy.” Chú Phúc nói.
“Đúng vậy, người tốt sẽ được đền đáp.” Tạ Thư Dật thở dài một cái, đứng lên – “ Chú Phúc, cảm ơn chú đã cùng tôi nói chuyện phiếm, đã quấy rầy chú rồi, tôi cũng nên quay về phòng nghỉ ngơi rồi.”
“ Đi đi thiếu gia.” Chú Phúc cũng đứng lên, nhìn Tạ Thư Dật buồn bực rời đi, trong lòng lại có chút suy nghĩ, thiếu gia sao lại tò mò về Viễn Chi như vậy?
Tạ Thư Dật trở lại trong phòng, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bực như điên, Phương Viễn Chi bị người ta đẩy xuống biển, lại có thể sống sót, mà Nhạc Nhạc của hắn, Nhạc Nhạc của hắn tại sao lại không thể chứ? Tại sao hết lần này tới lần khác cô toàn phải chịu oan ức như vậy?
“A! A! A!” Trong lòng hắn thật đau, thật đau đớn. Hắn Không nhịn được vung tay đấm vào chiếc gương đang phản chiếu khuôn mặt đau khổ của mình.
Chiếc gương to bị hắn đấm liền nứt thành nhiều mảnh, lõm vào, bị hắn đấm thêm một cái nữa thì vỡ vụn ra thành từng mảnh.
“Tạ Thư Dật, là lỗi của mày! Đều tại mày! Đều tại mày không bảo vệ tốt cho cô ấy! Đều tại mày để cho cô ấy đến gần Trì Hải Hoan! Đều tại mày! Tất cả là do mày hại cô ấy!” Tạ Thư Dật mất đi lý trí, hắn điên cuồng ném tất cả đồ vật trong phòng xuống đất, một cái rồi lại một cái, không ngừng bị rơi vỡ trên sàn nhà.
“Thiếu gia! Thiếu gia! Cậu không sao chớ?” Chú Phúc và thím Phúc ở bên ngoài lo lắng gõ cửa.
Bọn họ ở dưới lầu nghe được tiếng đồ vật liên tục rơi vỡ trên mặt đất phát ra từ phòng thiếu gia, thì vội vàng chạy tới.
Không chỉ có hai người họ nghe thấy mà tất cả gia nhân trong nhà đều nghe thấy, Hải Nhạc trong lòng cũng đau đớn, chua xót, hắn lại làm sao rồi? Tại sao đột nhiên lại lên cơn ném đồ như vậy chứ?
Hải Nhạc thật sự rất muốn cùng chú Phúc xông lên, nhưng bây giờ cô chỉ là một người giúp việc, cô không có địa vị gì ở đây cả, đi lên cũng có tác dụng sao!
“Tôi không sao, các người đi ngủ đi.” Tạ Thư Dật mệt mỏi mà nói.
Hắn chỉ muốn phát tiết, đem tâm tình giải toả ra ngoài thật tốt mà thôi.
Hắn nhìn bàn tay đầm đìa máu tươi, trong lòng lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm, nhìn bản thân chảy máu, thần kinh của hắn như được làm dịu lại, hắn đang tự hành hạ chính bản thân mình, như vậy hắn mới bớt đau đi một chút.
“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, tại sao lại là em? Tại sao không phải là anh chứ? Anhtình nguyện! Anh thà rằng người đi là anh!” Tạ Thư Dật lấy đôi bàn tay rướm máu ôm chặt đầu mình, đau đớn, bi ai mà nói.
Nhạc Nhạc của hắn đi quá sớm rồi! Hắn nguyện ý người phải ra đi là hắn, không phải cô!
“Thiếu gia, cậu mở cửa ra đi.” Chú Phúc sợ Tạ Thư Dật nghĩ quẩn làm liều, trong lòng cực kì hốt hoảng.
“Tôi không sao, tôi thật sự không có chuyện gì, các người đừng tới làm phiền tôi nữa, tôi muốn yên tĩnh một mình.” Tạ Thư Dật có chút không nhịn được mà nói.
“A, vậy được rồi." Chú Phúc đành phải rời đi.
Hải Nhạc thấy Chú Phúc vớith ím Phúc xuống, không khỏi nhìn chằm chằm vào họ.
“Ai, thiếu gia không biết lại làm sao rồi, lần này cậu ấy quay về, lại giống như bộ dạng ngày trước. Lần này Hải Nhạc cũng không tới đây, hay là chuyện tình cảm của hai người bọn họ có vấn đề?” Thím Phúc lo lắng nói.
“Ai, ai biết, những chuyện này cũng không phải chuyện mà đám gia nhân chúng ta xen vào được.” Chú Phúc thở dai, nói một câu.
Hải Nhạc cười khổ nghe Chú Phúc nói chuyện với vợ, bọn họ cũng không hề biết, Hải Nhạc thực sự là Phương Viễn Chi, còn Hải Nhạc đang sống vui vẻ kia, chính là Trì Hải Hoan thế thân cô!
Nói như vậy, Trì Hải Hoan không thể khiến hắn vui vẻ, hạnh phúc sao? Tại sao lại như vậy, chị ta có tất cả, tại sao lại khiến cho Thư Dật đau khổ như vậy chứ?
Hải Nhạc vừa đau lòng vừa tức giận, nước mắt cũng chầu trực trào ra, nhưng lại bất lực, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cánh cửa đóng kín kia.
Đến cuối cùng, Hải Nhạc vẫn không thể nhịn được, chạy lên lầu, dẫu biết là bây giờ hắn đang nổi giận, ngay cả chú Phúc cũng bị hắn đuổi xuống, chứ đừng nói là cô, thế nhưng Hải Nhạc lại không thể làm chủ đôi chân mình, cô muốn tận mắt xem hắn rốt cuộc có sao không.
Hải Nhạc đi tới trước cửa cũng không dám gõ cửa đi vào, đợi một lúc bên trong cũng khôn có động tĩnh gì, có thể lúc này hắn đã bình tĩnh lại.
Trong lòng Hải Nhạc thầm thở dài một cái, không sao là tốt rồi. Đúng lúc cô xoay người rời đi thì Tạ Thư Dật đột nhiên mở cửa ra, Hải Nhạc sợ hết hồn, vội vàng quay mặt bỏ chạy.
Tạ Thư Dật nhìn bóng dáng đang muốn chạy trốn kia, trong lòng có chút nghi hoặc, sao cô ta lại ở trên này?
“Phương Viễn Chi, cô chạy đi đâu?” Hắn không khỏi lên tiếng hỏi thăm.
Hải Nhạc trong lòng âm thầm kêu khổ, chỉ đành phải dừng bước.
Cô xoay người lại, nhìn thấy Tạ Thư Dật cau mày, hai tay không ngừng đưa ra trước mặt phe phẩy, cô muốn giải thích là cô không hề cố ý.
Tạ Thư Dật lại cau mày lần nữa, hắn cũng không hiểu hai tay cô phe phẩy là có ý gì.
“Thôi, cô đi lấy cho tôi một lọ cồn iot với bông băng tới đây, thuận tiện tìm cái nhíp luôn.” Tạ Thư Dật nói.
Trên tay hắn bị thuỷ tinh đâm vào, cho nên phải lấy ra.
Hải Nhạc lúc này mới phát hiện tay TạThư Dật máu chảy không ngừng, cô không khỏi kinh sợ hít một hơi, vội vàng chạy xuống lầu tìm đồ cho hắn.
Tạ Thư Dật lấy điện thoại ra, gọi điện cho Thường Hàn: “ Thường Hàn, tối nay các người đi đâu vậy? Sao vẫn chưa về?”
“ Ở đây còn chưa quay xong. Cậu chờ cửa tôi sao?” Thường Hàn còn có tâm tình nói giỡn.
“A, cái tên lắm lời này, được rồi cậu bận rộn, tôi cúp máy đây.”Tạ Thư Dật nói.
Tạ Thư Dật cúp máy, hắn vốn muốn gọi Thường Hàn về giúp hắn lấy mảnh thuỷ tinh trên tay ra, xem ra không được rồi.
Tìm Chú Phúc, thím Phúc sao, hai dù sao cũng đã lớn tuổi, mắt lại kém, cũng không được, xem ra lại chỉ còn cách tự thân hắn làm mà thôi.
Cô gái Phương Viễn Chi sao còn chưa xuất hiện, chỉ tìm một chút đồ y tế, sao lại lâu như vậy?
Vừa mới nghĩ thì Tạ Thư Dật đã thấy Phương Viễn Chi chạy tới, cô chạy đến trước mặt Tạ Thư Dật, hắn duỗi tay về phía cô, nói: “ Đưa đồ cho tôi, cô có thể đi rồi.”
Hải Nhạc không nghe theo, giữ khư khư cồn với bông băng trước ngực, nhất quyết không chịu đưa cho hắn.
Tạ Thư Dật thở dài một cái, hỏi: “ Cô muốn giúp tôi xử lý vết thương sao?”
Hải Nhạc dùng sức gật đầu.
“ Được rồi." Tạ Thư Dật xoay người – “ Vô phòng trước đi.”
Trong lòng của hắn, đối với cô gái Phương Viễn Chi nàylà có chút thương hại, cuộc đời của cô khiến hắn có chút đồng cảm, cũng không nỡ cự tuyệt lòng tốt của cô.
Hai người đi vào phòng, Hải Nhạc nhìn xung quanh một lượt, sợ hết hồn, trong căn phòng tối đen một mảng, mọi đồ vật trong phòng của hắn đều nằm rải rác trên sàn nhà.
Hắn và Trì Hải Hoan xảy ra mâu thuẫn gì? Để cho hắn tức giận như thế?
Xem ra, hắn thật không sung sướng, không vui vẻ. Côkhông nhịn được trong lòng chua xót. Tạ Thư Dật bật đèn lên, thấy đôi mắt kinh ngạc của cô, liền mở miệng nói: “ Tâm trạng tôi có chút không tốt.”
Hải Nhạc sáng tỏ gật đầu một cái, sau đó ý bảo tạ Thư Dật vươn tay ra, Tạ Thư Dật lần này đã hiểu, hắn đưa tay ra trước mặt cô.
Hải Nhạc không khỏi cũng hít một hơi khí lạnh, trên tay vết máu loang lổ, thật sự có chút dọa người.
Nước mắt không kìm hãm được đang ở trong mắt của cô đảo quanh rồi.
Tạ Thư Dật vốn là có chút ngượng ngùng, thấy trong mắt cô lại có chút rưng rưng nước mắt, hắn không khỏi lấy làm kinh hãi, Phương Viễn Chi là đang lo lắng cho hắn sao?
“ Ách, tôi không sao mà.” Tạ Thư Dật không tự chủ được nói.
Hải Nhạc lắc đầu một cái, bày tỏ không tin lời của hắn nói, cũng tự tiện kéo qua tay của hắn, dùng bông băng dính rượu cồn cẩn thận lau vết màu trên tay hắn.
Cồn thấm vào vết thương, dĩ nhiên là rất đau, Tạ Thư Dật không khống chế được rên lên một tiếng nho nhỏ, Hải Nhạc nghe được vội vàng dừng tay, ngẩng đầu cẩn thận nhìn hắn.
“Không có sao, cứ tiếp tục.” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc cẩn thận dùng cồn lau sạch vết máu, sau đó lấy cái nhíp đã khử độc, cắn răng gắp từng mảnh thuỷ tinh ra khỏi tay hắn.
Rất đau, Tạ Thư Dật trong lòng cố nén đau, hắn dời tầm mắt lên người con gái kì lạ chỉ lộ ra đôi mắt trước mặt mình.
Đừng làm cho ta coi không dậy nổi ngươi!
Lông mi cô dài mà cong vút, cho dù là che mặt nhưng cũng có thể nhìn ra cái sống mũi dọc dừa cao thẳng, Tạ Thư Dật không khỏi tò mò, hắn muốn biết rốt cuộc khuôn mặt ẩn sau chiếc khăn kia như thế nào? Rất xấu sao?
Cô ta gặp phải nhà chồng tệ bạc sao? Ai, sao trên đời lại có những người độc ác như vậy chứ? Thật không dám tin là trên đời lại có những người như vậy tồn tại, giống như Trì Hải Hoan, hết lần này tới lần khác làm chuyện xấu hại người.
Nghĩ tới Trì Hải Hoan, hắn liền nghĩ tới Nhạc Nhạc, nhớ tới Nhạc Nhạc, hắn không khỏi ngẩng đầu lên, tâm tình lại khó chịu.