Chương 237: Thỏa thuận hay nhận xác!
“Là cô ta, đó chính là lợi thế của cô ta! Nhạc Nhạc, lần trước em không tin anh, nhưng bây giờ em phải tin anh, Trì Hải Hoan thật sự là giả điên! Cứ coi như là cô ta bị điên thật thì ít nhất là hiện tại đã khôi phục bình thường rồi! Cho nên cô ta mới tìm đến hai chúng ta để trả thù!” Tạ Thư Dật không nhịn được rống to lên.
“Cô ta tại sao còn phải đến báo thù chúng ta? Tại sao? Cô ta đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho chúng ta, chúng ta cũng không hề so đo! Cô ta làm hại em, em cũng không oán thán, tại sao cô ta vẫn tới cắn em không buông tha em!” Hải Nhạc vừa khóc vừa nói.
“Cô ta lợi dụng khuôn mặt giống nhau của hai người, đánh lừa mọi người đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối đi! Không biết cô ta sẽ làm ra chuyện tàn độc nào với Tiểu Bảo Tiểu Bối!”
Trái tim của Tạ Thư Dật như chìm xuống đáy nước, hắn thật không dám tưởng tượng ra những thủ đoạn mà Trì Hải Hoan có thể làm với Tiểu Bảo Tiểu Bối.
“Tiểu Bảo của mẹ! Tiểu Bối của mẹ! Là mẹ không tốt! Là mẹ mang tới nguy hiểm cho các con! Mẹ không nên khôi phục dung mạo!”
Hải Nhạc đau lòng khóc lên, rồi thân thể của cô thoáng một cái liền muốn té xuống đất, cũng may Tạ Thư Dật lanh tay lẹ mắt ôm cô vào trong ngực của mình, Hải Nhạc cũng đã ngất đi.
Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc lên ghế salon, bấm nhân trung để cô tỉnh lại. Một hồi lâu, Hải Nhạc rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhìn thấy Tạ Thư Dật, Hải Nhạc lại nhào vào trong ngực hắn khóc ồ lên.
“Cô ta hận em thì cứ nhằm vào em là được, tại sao phải hạ thủ với Tiểu Bảo Tiểu Bối? Hai đứa bé còn nhỏ như vậy, làm sao có thể chịu nổi cô ta? Sớm biết như vậy em đã không đi chỉnh mặt, như vậy cô ta cũng sẽ không có cơ hội đến gần Tiểu Bảo Tiểu Bối của em! Nếu như dáng dấp của em và cô ta không giống nhau! Cô ta nào có cơ hội đến gần Tiểu Bảo Tiểu Bối?”
Hải Nhạc đau lòng khóc lên cơ hồ lại muốn ngất đi, Tiểu Bảo Tiểu Bối là tim gan của cô! Nếu như không có bọn trẻ, cô thật sự cũng không muốn sống nữa!
“Em đã dễ dàng tha thứ cho cô ta như vậy! Bởi vì là máu mủ cùng một mẹ sinh ra em lại một lần nữa tha thứ cho cô ta, nhưng cô ta không hề nghĩ đến tình thân! Không hề bận tâm đến tình chị em dù chỉ một lần! Thư Dật! Thư Dật! Tại sao cô ta có thể như vậy? Tại sao cô ta có thể đối xử với em như vậy?”
Tạ Thư Dật không biết nên an ủi Hải Nhạc như thế nào, hắn đứng lên nói với cô giúp việc:
“Các người hãy chăm sóc tiểu thư! Vú La, Tiểu Bảo Tiểu Bối mất tích rồi, bà mau đi gọi cho lão gia và phu nhân, bảo họ nhanh chóng về nhà!”
Vú La vội vàng chạy đi gọi điện thoại cho lão gia và phu nhân, Tạ Thư Dật cũng gọi một cuộc tới bệnh viện hỏi xem Trì Hải Hoan có ở trong đó hay không, nhưng phía bệnh viện chắc chắn rằng Trì Hải Hoan từ hôm qua tới giờ vẫn luôn nằm ngủ ở trong bệnh viện, không thể nào chạy ra ngoài. Tạ Thư Dật cảm thấy chuyện này quá đáng ngờ, người đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối đi chỉ có thể là Trì Hải Hoan, hắn không khỏi rống lên:
“Ông tốt nhất hãy xem thật kỹ cho tôi, hai đứa bé mất tích không phải là chuyện đùa giỡn! Tuyệt đối có dính dáng đến cô ta! Nếu để tôi tra rõ ràng cô ta đã mang con của tôi đi, bệnh viện các người gánh không nổi đâu!”
Viện trưởng của bệnh viện nghe hắn nói như vậy liền bị dọa sợ, vội vàng đi kiểm chứng lại, không ngờ tới hộ lý viên vẫn luôn phụ trách cho Trì Hải Hoan lại đang mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường an tĩnh ngủ, đoán chừng là đã bị đánh thuốc mê. Ông ta nhanh chóng đến phòng giám sát xem lại CCTV, quả nhiên Trì Hải Hoan đã giả là nhân viên cứu hộ, nhân lúc hỗn loạn mà trốn ra ngoài.
Nghe viện trưởng trình bày sự việc xong, Tạ Thư Dật tắt điện thoại, thâm trầm nói với Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc! Là Trì Hải Hoan! Cô ta đã đóng giả nhân viên cứu hộ của bệnh viện trốn ra ngoài!”
“Ô ô ô……Đúng là cô ta đã bắt Tiểu Bảo Tiểu Bối đi rồi! Cô ta có thể tới tìm em! Có thể tới tìm em! Cô ta có thể nhằm vào em! Tại sao lại bắt Tiểu Bảo Tiểu Bối chứ?” Hải Nhạc nóng lòng như điên khóc rống lên.
Lúc này mẹ Hải Nhạc và Tạ ba ba vội vã chạy về nhà, vừa nhìn thấy mẹ, Hải nhạc thương tâm nhào vào trong ngực bà khóc rống lên: “Mẹ, mẹ! Chị đã bắt Tiểu Bảo Tiểu Bối đi rồi! Mẹ nói đi, rốt cuộc cô ta muốn cái gì?”
Mẹ Hải Nhạc cũng không nói được gì mà chỉ khóc lên gọi tên Tiểu Bảo Tiểu Bối, hai người ôm nhau khóc thành một đoàn, Tạ Thư Dật chỉ đành phải an ủi nói:
“Đừng khóc, đừng khóc! Dù cô ta mang Tiểu Bảo Tiểu Bối đi nhưng hai đứa bé còn nhỏ, có lẽ cô ta sẽ không làm gì chúng đâu!”
“Nhưng mà thần kinh của nó không bình thường, khó bảo đảm rằng nó sẽ không làm gì bọn trẻ.” Mẹ Hải Nhạc khóc nói.
“Mẹ còn cảm thấy cô ta là người điên sao? Mộ người điên có thể lý trí đến mức đánh thuốc họ lý viên bất tỉnh, mặc quần áo bệnh nhân thay thế cho cô ta sao? Đây hoàn toàn là chuyện mà một kẻ điên không thể nào làm ra! Cô ta không điên! Cô ta căn bản không hề điên!” Tạ Thư Dật kêu to.
“Trời ạ, thật là đáng sợ! Nó tại sao lại làm như vậy? Tại sao? Rốt cuộc là nó muốn làm cái gì?” Mẹ Hải Nhạc ngưng khóc thút thít, thay vào đó là vẻ mặt khó tin.
Hải Nhạc khóc nói: “Nếu đúng như vậy, thì cô ta đã sớm lập mưu, chẳng qua là vẫn đợi cơ hội tốt để trốn khỏi bệnh viện! Thư Dật, cha mẹ, phải làm sao mới có thể tìm được cô ta? Chúng ta đi tìm cô ta có được không? Để cô ta buông tha cho Tiểu Bảo Tiểu Bối, cứ nhằm vào con là được rồi!”
Tạ ba ba nói: “Chúng ta đi báo cảnh sát! Lúc này không báo cảnh sát, chỉ sợ hai đứa nhỏ sẽ gặp nguy hiểm! Nếu thật sự Hải Hoan chỉ đang giả điên, nó sẽ không tha cho hai đứa nhỏ dễ dàng như vậy!”
“Không! Không được báo cảnh sát! Nếu như báo cảnh sát, con sợ cô ta sẽ làm hại đến bọn trẻ!” Hải Nhạc kinh hoảng liền ngăn cản.
“Không! Hải Nhạc, chuyện nghiêm trọng như vậy sao lại không báo cảnh sát? Trì Hải Hoan không phải là bọn bắt cóc chuyên nghiệp, cô ta chỉ muốn lợi dụng Tiểu Bảo Tiểu Bối để đạt được mục đích của cô ta mà thôi! Bằng không, sao cô ta lại bắt cóc bọn trẻ chứ?” Tạ Thư Dật như đinh chém sắt mà nói.
“Coi như báo cảnh sát chúng ta cũng không thể nào tìm được cô ta! Nếu cô ta không chủ động tới tìm chúng ta, thì làm sao chúng ta tìm được cô ta? Rốt cuộc là cô ta muốn cái gì? Cô ta gây bao nhiêu chuyện như vậy còn chưa đủ sao? Em chịu vất vả khổ tận cam lai mà chị ta vẫn không buông! Chính là không muốn em được sống tốt có phải không? Có phải không?” Hải Nhạc vừa khóc vừa nói.
“Hải Hoan, con bé này, rốt cuộc là trong lòng đang suy nghĩ cái gì a? Hai đứa rõ ràng là chị em ruột thịt, tại sao nó không nghĩ đến điểm này? Cho dù không phải là chị em thì cũng không nên đối xử với người khác như vậy! Nó có thể đạt được cái gì đây?” Mẹ Hải Nhạc cũng thương tâm không dứt.
“Báo cảnh sát cũng không được, tìm cô ta cũng không được! Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi như vậy chờ chết sao?” Tạ Thư Dật gấp đến độ xoay vòng vòng rồi.
“Ba nghĩ là nên báo cảnh sát! Sinh mệnh của Tiểu Bảo Tiểu Bối nào phải trò đùa!” Tạ ba ba nói.
Hải Nhạc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô hầu gái mặt mũi tái mét đứng đó: “Tiểu Du, cô nói là cô ta đã gọi về nhà phải không? Là lúc nào?”
“Lúc xế chiều, khoảng bốn giờ cô ta đã gọi tới đây.” Tiểu Du ấp úng đáp.
“Tiểu Mai, em mau chóng đi tra lịch sử cuộc gọi, tìm ra số điện thoại đó! Nhanh lên!” Hải Nhạc nói.
“Vâng.” Cô hầu gái Tiểu Mai nhanh chóng đi tra nhật ký cuộc gọi, rất nhanh liền tìm ra số điện thoại lạ đã gọi tới cho Tiểu Du. “Tiểu thư, đây chính là số điện thoại đã gọi cho em.”
Tạ Thư Dật nhanh tay tiếp nhận, hắn nhìn số điện thoại đó một chút, không chần chừ lấy điện thoại ra bấm gọi vào dãy số kia. Rất nhanh, bên kia truyền đến giọng nói hết sức bình tĩnh của Trì Hải Hoan:
“Tạ Thư Dật, anh cũng chịu gọi đến cho tôi? Tốc độ cũng thật là mau!”
Tạ Thư Dật cũng cố gắng kìm nén để cho mình bình tĩnh lại: “Trì Hải Hoan, cô đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối đi đâu rồi?”
Hải Nhạc và cha mẹ nghe được chính miệng Tạ Thư Dật gọi tên Trì Hải Hoan không khỏi câm lặng nín thở nhìn Tạ Thư Dật, không khí nhất thời trở nên vô cùng khẩn trương.
“Anh yên tâm, tôi đối với chúng rất tốt!”
Trì Hải Hoan cười lên khanh khách nói: “Thật không ngờ hai đứa nhóc đó lầm tưởng tôi là mẹ chúng, liền vui vẻ đi theo tôi! Ha ha ha ha! Bọn chúng thật sự rất biết điều a! Bây giờ đã ngủ thiếp đi rồi.”
“Trì Hải Hoan, xin cô vuốt mặt nể mũi, đừng làm hại Tiểu Bảo Tiểu Bối! Cô có yêu cầu gì, tôi đều sẽ đáp ứng!” Tạ Thư Dật cố nén lửa giận mà khẩn cầu Trì Hải Hoan.
“Tạ Thư Dật, tôi có ba yêu cầu! Một, tôi muốn Hải Nhạc phải chết! Hơn nữa, tôi muốn tận mắt thấy nó chết trước mặt tôi! Hai, tôi không muốn ngồi tù, anh phải nghĩ cách để giúp tôi thoát tội! Mười năm ngồi tù ngắn ngủi, anh hoàn toàn có năng lực hủy bỏ bản án đó để cho tôi được tự do. Thứ ba, sau khi được tự do, tôi muốn kết hôn với anh! Con đàn bà Tạ Hải Nhạc ngu xuẩn đó sao có thể xứng với anh? Chỉ có tôi mới xứng với anh mà thôi! Không phải là chỉ sinh cho anh hai tiểu tử kia thôi sao? Tôi cũng có thể sinh! Anh muốn tôi sinh bao nhiêu đứa, tôi đều sẽ sinh cho anh bấy nhiêu đứa!” Trì Hải Hoan khanh khách nở nụ cười.
“Tạ Thư Dật, anh có thể đáp ứng tôi không? Chỉ cần anh đáp ứng, tôi sẽ thả Tiểu Bảo Tiểu Bối ra!”
Ánh mắt của Tạ Thư Dật cơ hồ bị lửa giận đốt cháy hằn lên tia máu, hắn không khỏi hét lớn một tiếng: “Trì Hải Hoan! Cô đừng ở đây mà mơ tưởng! Đừng mơ tưởng!”
“Tạ Thư Dật, anh đã vô tình như thế thì tôi cũng không khách khí nữa! Tôi cho anh thời gian hai tiếng để suy nghĩ! Hết hai tiếng mà tôi vẫn chưa có được đáp án! Các người hãy chuẩn bị mang theo hai cỗ quan tài mà tới đón Tiểu Bảo Tiểu Bối! Tôi sẽ khiến cho chúng vô thanh vô tức mà biến mất trên đời này!”
Thanh âm của Trì Hải Hoan trở nên lãnh khốc, lời nói vô tình vừa dứt thì cúp điện thoại.
Tạ Thư Dật rống to một tiếng quăng điện thoại xuống đất.
“Đừng mà!” Hải Nhạc kinh hoảng chạy tới, nhưng đã muộn một bước, điện thoại của hắn đã sớm chia năm xẻ bảy rồi.
Hải Nhạc không khỏi đến bên hỏi Tạ Thư Dật: “Thư Dật, Trì Hải Hoan đã nói với anh cái gì? Nói cái gì? Tiểu Bảo Tiểu Bối xảy ra chuyện rồi sao? Cô ta có làm bọn trẻ bị thương không? Nói cho em biết! Nói cho em biết!”
Tạ Thư Dật lặng im đứng trân trân, mặc cho Hải Nhạc không ngừng kéo hắn, lần đầu tiên hắn không biết phải làm thế nào! Phải làm thế nào?
Hải Nhạc thấy bộ dạng của hắn, lại càng thêm tuyệt vọng.
“Có phải cô ta đã làm hại Tiểu Bảo Tiểu Bối không? Có phải không?” Hải Nhạc đột nhiên nắm lấy cổ áo Tạ Thư Dật, giọng nói cũng bất giác cao vút.
“Không! Không phải như em nghĩ đâu!” Tạ Thư Dật tan nát cõi lòng an ủi Hải Nhạc.
“Rốt cuộc cô ta đã nói gì với anh? Tại sao anh lại nói cô ta đừng nằm mơ? Tại sao lại nói cô ta đừng mơ tưởng? Nói cho em biết! Nói cho em biết!”
Hải Nhạc gấp đến độ muốn phát điên rồi. Nếu như Tiểu Bảo Tiểu Tiểu Bối bị cô ta tổn thương, hoặc thậm chí là bị giết, cô sẽ không cách nào tha thứ cho bản thân mình! Càng không đời nào tha thứ cho Trì Hải Hoan! Nếu cô ta dám động thủ với con của cô, cô nhất định sẽ giết cô ta! Nhất định! Cô ta thật sự khiến cô quá thất vọng! Thật ghê tởm! Tiểu Bảo Tiểu Bối chỉ là những đứa trẻ không hiểu chuyện, cô ta vẫn có thể động thủ!
Tia đồng cảm cùng thân tình còn sót lại trong lòng Hải Nhạc đối với Trì Hải Hoan cuối cùng cũng bị lửa giận thiêu đốt sạch sẽ rồi.
Tạ Thư Dật trầm mặc đứng nơi đó, môi mím chặt không định mở miệng.
“Thư Dật, van anh, cầu xin anh! Nói cho em biết? Dù kết quả tàn nhẫn thế nào em cũng tiếp nhận được!” Hải Nhạc nước mắt giàn dụa khẩn cầu Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật nắm chặt hai quả đấm, khổ sở nói:
“Cô ta nói chỉ cần anh đáp ứng ba điều kiện: để cô ta tận mắt nhìn thấy em chết trước mặt cô ta, xóa án tích mười năm và còn kết hôn với anh, thì cô ta sẽ tha cho Tiểu Bảo Tiểu Bối!”
Nghe Tạ Thư Dật nói như vậy, tay Hải Nhạc không khỏi ôm lấy ngực, khoảnh khắc kia tim cô như muốn ngừng đập.
Trì Hải Hoan thế nhưng muốn cô chết trước mặt cô ta! Muốn xóa bỏ án tích và còn kết hôn với Tạ Thư Dật thì mới bỏ qua cho Tiểu Bảo Tiểu Bối!
Sao cô ta có thể nói ra yêu cầu vô lý như thế? Sao có thể?
Tại sao cứ mỗi lần cô sắp nắm được hạnh phúc, Trì Hải Hoan lại bằng mọi giá cướp đoạt hạnh phúc của cô?
“Nếu như em không đáp ứng thì sao?” Hải Nhạc trống rỗng hỏi.
Tạ Thư Dật trầm ngâm, đôi môi mỏng mấp máy mấy lần nhưng không cách nào nói ra nổi một chữ.
“Nói cho em biết? Nói cho em biết?” Hải Nhạc không khỏi từng bước ép sát Tạ Thư Dật, bộ dạng tuyệt vọng bi thương của cô khiến cho Tạ Thư Dật lòng đau như cắt.
Trước khi Hải Nhạc quay trở lại Tạ gia, bọn họ vốn vẫn rất hạnh phúc, nhưng từ sau khi cô ta đặt chân vào căn nhà này, hạnh phúc của cô đột nhiên rơi xuống tận cùng thống khổ, tuyệt vọng như vậy. Hắn đã từng nói sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cho cô phải chịu tổn thương! Nhưng hiện tại hắn lại khiến cho cô đau khổ như vậy! Tại sao hắn lại để cho Trì Hải Hoan dễ dàng phá đi hạnh phúc thuộc về cô?
Không thể! Không thể! Hắn tuyệt đối không cho phép! Tuyệt đối không!
“Tạ Thư Dật, anh nhất định phải nói! Anh nhất định phải nói…” Hải Nhạc nghẹn ngào, cô không biết nên tìm cái lý do gì để Tạ Thư Dật mở miệng.
Xem ra, Trì Hải Hoan thật sự vô tình muốn nhìn thấy cô chết ở trước mặt cô ta.
“Anh không cần nói, tự em sẽ đi hỏi cô ta! Tiểu Mai, đưa cho tôi số điện thoại đó!” Hải Nhạc kiên quyết xoay người, nói với Tiểu Mai.
Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc kiên quyết như vậy, tình thế cấp bách, hắn liền hô to lên: “Cô ta nói nếu hai tiếng sau cô ta không có được đáp án, thì chúng ta tới mà nhận xác Tiểu Bảo Tiểu Bối!”
Hải Nhạc xoay người kinh ngạc nhìn Tạ Thư Dật, thân thể cô loạng choạng muốn ngã, Tạ Thư Dật vội vàng xông tới ôm cô vào trong ngực của mình.
“Hai tiếng! Cô ta vậy mà chỉ cho chúng ta hai tiếng?”
Nước mắt Hải Nhạc như chuỗi ngọc bị đứt, không ngừng rơi xuống.
“Con không hỏi xem bây giờ nó đang ở đâu sao? Sao con lại không hỏi nó?” Tạ ba ba nói.
Mẹ Hải Nhạc lại không khỏi khóc lên: “ Hải Hoan trời đánh! Nó gây nghiệt còn chưa đủ hay sao? Tại sao lại cứ muốn Hải Nhạc phải chết? Người đáng chết là nó! Là nó! Tại sao nó vẫn không thể nào chết tâm với Thư Dật đây? Tại sao lại cứ cố chấp rúc vào cái sừng trâu này? Hải Hoan trời đánh này! Tôi thế nào lại sinh ra một ác quỷ như nó chứ? Hại em gái không nói, hại Thư Dật không nói! Bây giờ, còn đem thù hận trút lên đầu Tiểu Bảo Tiểu Bối! Uổng công ban đầu tôi thương nó như vậy! Sớm biết có ngày này, năm đó tôi không nên để nó ở Trì gia tự sanh tự diệt! Đáng lẽ tôi phải sớm bóp chết nó để nó không phải lớn lên mà hại người thế này!”
Hải Nhạc cắn chặt, môi cũng từ từ rỉ chút máu, nhưng cô lại giống như vô tri vô giác, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm phía trước.
“Nhạc Nhạc! Chúng ta sẽ có cách! Chắc chắn sẽ có cách! Cô ta tuyệt đối không dám làm như vậy đâu!” Tạ Thư Dật lo lắng kéo Hải Nhạc nhìn thẳng vào mắt hắn, nói lời an ủi cô, nhưng bản thân hắn biết rõ, những lời này cũng chẳng có tác dụng gì.
Thật lâu, Hải Nhạc mới mở miệng nói: “ Không, không cần đến hai tiếng, hiện tại em có thể đáp ứng cô ta, liền chết ở trước mặt cô ta để cô ta thả Tiểu Bảo Tiểu Bối ra!”
“Không! Làm sao em có thể tin lời của cô ta là thật! Không thể! Không được nghe theo lời của cô ta! Không thể!” Tạ Thư Dật nghe Hải Nhạc nói như vậy, hắn không khỏi khủng hoảng gầm nhẹ.
Hải Nhạc nước mắt như mưa, ngẩng đầu lên đau khổ nhìn hắn:
“Thư Dật, em chỉ có thể làm như thế! Em hoàn toàn tuyệt vọng rồi, chỉ cần Trì Hải Hoan nói lời giữ lấy lời, dùng một mạng của em để đổi lấy an toàn của Tiểu Bảo Tiểu Bối, em nguyện ý!”
“Không được! Chúng ta sẽ nghĩ ra cách khác! Tại sao lại để cho Trì Hải Hoan dễ dàng đùa bỡn, thao túng chúng ta như vậy? Nhạc Nhạc, cầu xin em! Đừng đem lời nói của cô ta làm thật!”
Tạ Thư Dật từ khi cha sanh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn thần hồn hốt hoảng vô lực như thế, nước mắt không tự chủ được cứ thế rơi xuống.
“Thư Dật! Cô ta chỉ cho chúng ta hai tiếng! Hai tiếng!” Hải Nhạc bất lực nói.
“Trì Hải Hoan đáng chết, đáng bị trừng phạt! Nó nhất định phải khiến cho cái nhà này cửa nát nhà tan thì mới chịu bỏ qua hay sao?” Mẹ Hải Nhạc vừa đau lòng vừa tức giận khóc rống lên.
“Tiểu Mai, mau nói cho tôi biết số điện thoại của cô ta!” Hải Nhạc quay sang nói với cô hầu gái, sau đó lại quay sang nói với Tạ Thư Dật:
“Thư Dật, thật xin lỗi! Nhạc Nhạc! Em xin anh hãy đáp ứng yêu cầu của Trì Hải Hoan! Anh hãy kết hôn với cô ta! Chỉ có như vậy cô ta mới bỏ qua cho Tiểu Bảo Tiểu Bối!”
“Không! Anh sẽ không bao giờ kết hôn với cô ta! Sao anh có thể kết hôn với cô ta được! Anh tình nguyện chết đi còn hơn kết hôn với cô ta! Cô ta đừng hòng mơ tưởng! Đừng hòng! Nếu như bây giờ cô ta đứng trước mặt anh, anh nhất định sẽ giết chết cô ta! Tự tay anh sẽ tiêu diệt cái mầm họa này! Cô ta không đáng để chúng ta phải nhân từ! Nhân từ với cô ta chính là làm cho chính mình bị tổn thương hơn mà thôi!” Tạ Thư Dật kích động kêu lên.
“Thư Dật! Tiểu Bảo Tiểu Bối phải làm sao bây giờ?” Hải Nhạc thật sự không biết phải làm sao, vừa hỏi vừa khóc.
Tạ ba ba nhìn thấy cảnh này trong lòng không khỏi chua xót, rõ ràng vẫn là một nhà rất hạnh phúc, chỉ vì Trì Hải Hoan đáng chết mà hạnh phúc tựa như bọt biển mà tan biến hết thảy, tất cả chỉ còn là một màn u ám sầu thảm! Tạ ba ba vừa nghĩ tới Trì Hải Hoan vừa căm hận nghiến răng nghiến lợi, Trì Hải Hoan đúng là một mối họa lớn! Cô ta thực sự muốn cho Tạ gia cửa nát nhà tan! Cô ta muốn hủy diệt không chỉ có Hải Nhạc mà là cả Tạ gia!