Chương 239: Tha cho bọn họ, chúng ta sẽ kết hôn!
“Nói đi, chị muốn tôi chết thế nào? Dùng súng bắn tôi thành tổ ong sao?” Hải Nhạc ung dung nói.
Nghĩ đến khả năng mình sẽ chết trong tay của Trì Hải Hoan, Hải Nhạc bình tĩnh thở sâu một cái, cùng lắm cũng chỉ là một cái chết! Tuy nhiên nó có thể cứu được sinh mệnh của Tiểu Bảo Tiểu Bối! Rất đáng.
Trì Hải Hoan lại cười lên khanh khách: “Không! Tao sẽ không biến mà thành tổ ong, dù sao chúng ta cũng là chị em, tao vẫn sẽ để cho mày thật xinh đẹp mà đi khỏi cõi đời. Hãy nhảy xuống từ đây, có như vậy thì trên người mày mới không có một lỗ thủng nào, tao cũng không phải đi tù! Muốn chứng minh là mày thành tâm cứu Tiểu Bảo Tiểu Bối, thì từ đây mau nhảy xuống dưới!”
Hải Nhạc không khỏi phát run, Trì Hải Hoan thật sự quá ác độc!
Trì Hải Hoan thấy Hải Nhạc do dự, liền đem họng súng nhắm thẳng vào Tiểu Bối nói: “Mày định chờ não Tiểu Bối nở hoa rồi mới nhảy sao?”
“Đừng mà! Tôi nhảy! Tôi nhảy!”
Hải Nhạc thét lên ngăn cản Trì Hải Hoan, nước mắt thống khổ không ngừng rơi. Vì con cô chỉ có thể nghe theo lời của Trì Hải Hoan, nếu như cô ta thật sự tuân thủ cam kết tha cho Tiểu Bảo Tiểu Bối, cô sẽ nhảy. Vấn đề là, cô sợ loại người như Trì Hải Hoan, ba chữ “giữ lời hứa” căn bản cũng không biết viết thế nào! Cô chính là sợ cô ta sẽ lật lọng, bởi cô ta đã nói sẽ phá hủy tất cả những gì mà Thư Dật yêu thương nhất!
“Vậy thì nhanh lên một chút! Đừng câu giờ của tao!”
“Bước lên cái bục đó, khi nào tao hô một tiếng thì mày nhảy xuống!” Trì Hải Hoan nóng lòng thúc giục Hải Nhạc.
Hải Nhạc nhắm mắt hướng về chiếc cầu treo gác chuông, vừa muốn nhấc chân lên bậc thang thì đột nhiên có tiếng la lên: “Chờ một chút!”
Là giọng của Tạ Thư Dật! Trong lòng Hải Nhạc không khỏi mừng rỡ, quay đầu nhìn Tạ Thư Dật đang từ cửa chính bước tới.
“Thư Dật!” Hải Nhạc run rẩy khóc gọi hắn, nhìn thấy hắn, nỗi kinh hoảng trong lòng cô như được giãn ra,Thư Dật chắc chắn sẽ có cách! Thư Dật chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu Tiểu Bảo Tiểu Bối!
Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc vẫy vẫy tay, Hải Nhạc chậm rãi đi về phía hắn.
“Không được qua! Mày dám bước qua chỗ Tạ Thư Dật, tao sẽ cho mày qua đây nhặt xác Tiểu Bảo Tiểu Bối!” Trì Hải Hoan thấy Tạ Thư Dật đi lên liền tức giận gào thét.
“Nhanh lên! Tao đếm đến 10, mày phải nhảy xuống!”
Hải Nhạc đành phải dừng bước, nước mắt liên miên nhìn Tạ Thư Dật, mà Tạ Thư Dật lúc này cũng giống như pho tượng đứng im nơi đó, không nhúc nhích. Hắn nhanh chóng nhìn Hải Nhạc một cái, sau đó bình tĩnh nhìn Trì Hải Hoan, đột nhiên lên tiếng:
“Hải Hoan, nói cho tôi biết, cô làm đến cùng như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
“Tôi…… Tôi làm như vậy thì sao…. Mắc mớ gì tới anh?” Trì Hải Hoan tức giận nói.
Tạ Thư Dật trầm giọng nói:
“Tất nhiên là liên quan tới tôi, bởi vì Tiểu Bảo Tiểu Bối là con của tôi, mà Hải Nhạc cũng chính là mẹ của chúng. Tôi chỉ muốn hỏi cô một điều, cô một mực muốn Hải Nhạc chết, rốt cuộc là vì cái gì?”
Trì Hải Hoan ngẩn ngơ vì câu hỏi của hắn, cứ lầm bầm lầu bầu trong miệng: “Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì?”
Sau đó cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, ác độc nhìn Tạ Thư Dật nói:
“Tại sao nó lại may mắn như thế? Nó lựa chọn đi theo mẹ rốt cuộc lại trở thành tiểu thư lá ngọc cành vàng trong khi tôi luôn bị cha đánh chửi, bị mẹ kế làm nhục khi dễ? Khi trưởng thành tôi vất vả lắm mới thoát khỏi cha! Tôi phải trải qua một cuộc sống vất vả, khó khăn! Nhưng mà Tạ Hải Nhạc lại biến thành chướng ngại vật ngăn cản cuộc đời tôi! Nó khăng khăng nói với tôi là nó không thích anh, nó ghét anh! Còn nói nó hận anh, hận đến mức muốn tránh khỏi anh thật xa, không bao giờ gặp lại! Nhưng rồi sau đó, khi tôi và anh đang ở bên nhau, nó liền trở mặt quay lại cướp đoạt anh từ tay tôi! Còn anh vẫn luôn đâm đầu vào nó! Tôi chờ anh nhiều năm như vậy, nhưng anh chưa từng nhìn tôi lấy một cái! Tạ Thư Dật, anh quá tổn thương lòng của tôi rồi! Quá tổn thương! Tại sao anh lại yêu nó như vậy? Tại sao? Tôi lại không hề thua kém nó! Nó vừa đần vừa ngu như vậy, còn tưởng rằng mình là thánh mẫu mà tới đây cảm hóa tôi đấy! Chút thủ đoạn giả mù sa mưa của nó tôi liếc một cái là có thể nhìn thấu! Ở trước mặt tôi mà khoe khoang nó sống tốt thế nào, các người cho rằng tôi là điên thật? Tôi mới không cần các người làm bộ hảo tâm! Cảm động cái rắm! Tôi coi như cũng đã nhìn thấu nó thế nào là thiện lương, thế nào là tốt bụng, nhưng cũng chỉ là một kẻ ngu! Một con đàn bà ngu ngốc! Hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi! Nhưng nó lại ngu ngốc đến thế, hết lần này đến lần khác phô bày ra! Tôi thông minh, mê người hơn nó! Tôi có thể chiều lòng đàn ông tốt hơn nó! Nhưng mà tôi cái gì cũng không có! Tôi đều mất tất cả! Mất đi tình yêu! Thậm chí ngay cả mẹ cũng không quan tâm tôi! Tôi không cam lòng! Tôi không cam lòng! Tại sao chuyện tốt đều có phần của nó? Tại sao tôi mãi mãi chỉ là kẻ đứng sau nhận đồ thừa của nó? Sáu năm trước, đáng lẽ nó nên rời khỏi cõi đời này rồi! Nhưng mà nó lại không chết! Lại xuất hiện trước mặt tôi! Tôi không thích nó! Tôi ghét nó! Tôi hận nó! Tôi hận nó tại sao không chết đi! Nó phải chết!”
“Cô hận cô ấy hoàn toàn là vì tôi sao? Là vì Tạ Thư Dật tôi sao?” Tạ Thư Dật không đổi giọng hỏi.
Trì Hải Hoan sửng sốt một chút, sau đó như nhận ra điều gì đó kêu lên:
“Đúng! Đúng! Là vì anh! Đều là vì anh! Tại sao anh lại bạc tình với tôi như thế này? Tại sao đến nhìn tôi một cái cũng không muốn nhìn? Tôi có điểm nào thua kém nó? Tôi đã chấp nhận lui bước, chỉ cần anh cho tôi một đứa con là đủ, nhưng anh thật máu lạnh, phũ phàng cự tuyệt tôi! Anh không hề cho tôi một cơ hội! Tạ Thư Dật, tôi hận anh! Tôi hận anh! Anh không cho tôi một đứa con! Được rồi! Tôi sẽ để cho anh cả đời này không thể nào có được một đứa con của mình!”
Tạ Thư Dật rút trong túi ra một xấp tiền, hắn vừa từ từ đi tới gần Trì Hải Hoan vừa than thở nói:
“Trì Hải Hoan, tôi thật sự không ngờ là em yêu tôi như vậy. Tôi có gì tốt đây? Để cho em vẫn luôn mê muội không tỉnh?” ((((((((Em hèm, Dật ca bắt đầu đổi giọng rồi>… có biến))))))))))
Trì Hải Hoan bị chặn nghẹn họng, không khỏi nói:
“Tôi yêu anh, anh cảm thấy rất đắc ý đúng không? Đừng cho rằng tôi yêu anh thì cho rằng tôi đã quên! Bây giờ anh có nói muốn quay lại với tôi rằng anh sai rồi, đừng chán ghét anh, còn lâu tôi mới tin!”
“Hải Hoan, trước kia tôi đối xử với em như thế nào tôi không muốn nhiều lời nữa, tất cả đều đã là quá khứ! Nếu như em muốn có con với tôi thì rất đơn giản, muốn cùng tôi ở chung một chỗ cũng rất đơn giản. Tha cho Tiểu Bảo Tiểu Bối, tha cho Hải Nhạc. Tạ Thư Dật tôi sẽ chỉ cùng em ở chung một chỗ!”
Trì Hải Hoan không khỏi khựng lại, Hải Nhạc cũng mất hồn, nước mắt không ngừng chảy xuống. Thư Dật vẫn không ngừng thuyết phục Trì Hải Hoan, cô biết hắn chỉ đang muốn cứu Tiểu Bảo Tiểu Bối mà thôi, hắn là bất đắc dĩ mới phải hạ mình thuyết phục cô ta, nhưng nước mắt vẫn vì những lời nói đó mà rơi xuống!
Trì Hải Hoan rất nhanh từ kinh ngạc khôi phục lại vẻ khinh thường, cô ta hừ mũi một cái nói với Tạ Thư Dật:
“Tạ Thư Dật, anh cho rằng tôi là một con ngốc à? Anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao? Anh chỉ là đang muốn dùng khổ nhục kế lừa tôi mà thôi! Thứ người như anh, trước kia tôi đối tốt với anh như vậy anh cũng không thèm quan tâm, hiện tại tôi gây ra cho anh và Tạ Hải Nhạc biết bao tổn thương, càng không có chuyện anh chấp nhận ở bên tôi! Tôi nói cho anh biết, Tiểu Bảo Tiểu Bối có thể đi! Hải Nhạc phải chết!”
Tạ Thư Dật lắc đầu một cái, cười khổ nói:
“Không! Em sai rồi! Tôi cũng không cố chấp như em nói. Em nói đúng, Tạ Hải Nhạc là một người phụ nữ ngốc nghếch, năm lần bảy lượt bị em chơi khăm đều mắc bẫy. Hiện tại tôi cảm thấy chính mình cũng bị cô ta liên lụy quá nhiều. Em nói rất đúng, cô ta không thông minh, cũng không mê người như em, càng không thấu hiểu tâm ý của đàn ông. Tôi bây giờ đã quá mệt mỏi rồi, mệt chết đi được! Người phụ nữ như vậ không đáng giá với những gì mà tôi bỏ ra! Tôi cho đã cho cô ta quá nhiều nhưng những thứ tôi nhận lại chỉ là một đống lớn đau đớn và những phiền toái chết tiệt! Hải Hoan, là tôi trước kia có mắt không tròng, xin lỗi em, nếu như trước kia tôi đã làm em tổn thương, xin hãy tha thứ cho tôi! Tạ Hải Nhạc, tôi quyết định sẽ từ bỏ cô ta! Tôi sẽ chọn em! Nhưng điều kiện là em nhất định phải bỏ qua cho Tạ Hải Nhạc và bỏ qua cho con của tôi!” (((( Dật ca à, nói thế này chắc ngượng miệng lắm nhỉ??//))))))))
Trì Hải Hoan há to miệng khó tin nhìn Tạ Thư Dật, sau đó lắc lắc đầu thét lên:
“Anh gạt tôi! Anh gạt tôi! Đừng cho rằng tôi là con ngốc! Anh gạt tôi! Làm sao anh có thể chịu từ bỏ nó? Làm sao anh có thể bỏ nó mà chọn tôi? Anh gạt tôi!”
Hải Nhạc trầm mặc nhìn Tạ Thư Dật, trực giác của cô mách bảo cô biết, Tạ Thư Dật sẽ không dễ dàng tha cho Trì Hải Hoan như vậy đâu! Dựa vào vốn hiểu biết của cô về hắn, chỉ sợ là hắn đang dùng kế hoãn binh? Cô tất nhiên không thể làm loạn kế hoạch của bọn hắn, cô chỉ có thể trầm mặc đứng đó.
“Nếu như em đồng ý, bây giờ tôi có thể cùng em tiến hành nghi thức kết hôn! Cha sứ và mục sư đang ở phía sau cửa! Tôi ngay cả hai người bọn họ cũng mời đến rồi! Tôi muốn bọn họ sẽ làm chứng cho đám cưới của chúng ta! Em nhất định phải tin tôi, hãy thử gặp họ một chút!” Tạ Thư Dật thành khẩn nói.
Lúc này, từ phía sau cửa đột nhiên có hai người tiến vào, một người mặc y phục cha xứ, một người mặc y phục mục sư, dõng dạc bước tới chỗ Tạ Thư Dật.
“Cô Trì Hải Hoan, lời của ngài Tạ Thư Dật nói không sai, anh ta sợ nói ra cô sẽ không tin cho nên mời chúng tôi lên đây để làm chứng cho đám cưới của các người.” Cha xứ nhẹ nhàng nói với Trì Hải Hoan.
“Làm sao chứng minh, làm sao có thể chứng minh? Tôi hiểu rất rõ anh, anh không thể nào lấy tôi! Tôi nói như vậy chỉ là muốn chọc tức anh một chút thôi! Chẳng lẽ anh thật sự muốn kết hôn với tôi?” Trì Hải Hoan há hốc mồm cứng lưỡi nhìn cha xứ và mục sư, rồi lại quay sang Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật gật đầu một cái:
“Cha xứ và mục sư đều đã có mặt ở đây, em còn chưa tin là tôi thành tâm sao? Về phần Tạ Hải Nhạc, em nhất định phải thả cô ta đi, dù sao cô ta cũng là mẹ của con tôi, tôi không thể nào để cho hai đứa bé còn nhỏ như vậy đã mất mẹ. Đồng ý với tôi, đừng tổn thương bọn họ.”
“Không! Không! Không! Tôi không tin! Anh tuyệt đối là đang gạt tôi! Anh đang gạt tôi!” Trì Hải Hoan vẫn thét lên, biểu tình không tin lời nói của hắn.
“Vậy em muốn tôi phải làm thế nào thì mới tin tôi đây?” Tạ Thư Dật ra vẻ bất lực hỏi Trì Hải Hoan.
Ánh mắt của Trì Hải Hoan lóe sáng lên, sau đó cô ta cười lên khanh khách:
“Tạ Thư Dật, nếu muốn tôi tin anh, thì hãy bắt Hải Nhạc quỳ gối dưới chân anh! Anh đánh nó mười bạt tai để tôi nhìn một chút! Tôi muốn xem anh rốt cuộc có còn tình cảm với Tạ Hải Nhạc hay không?”
Tạ Hải Nhạc bình tĩnh nhìn Tạ Thư Dật, nếu như hắn định làm như vậy thì cô sẽ nguyện ý! Là thật! Chỉ cần Trì Hải Hoan tha cho Tiểu Bảo Tiểu Bối, cô có thể chịu đựng tất cả!
Tạ Thư Dật cũng nhìn cô một cái, sau đó hắn quay đầu nói với Trì Hải Hoan:
“Cái này không cần thiết, tôi và cô ta chia tay là minh chứng tốt nhất rồi, cô ta cái gì cũng không có được! Bây giờ quay lại chạm vào cô ta, thật sự không cần thiết!”
“ Đánh nó mười cái bạt tai anh cũng không muốn, bảo tôi thế nào tin tưởng anh đây?” Trì Hải Hoan nở nụ cười ghê rợn.
“Không! Thật sự tôi làm không được không phải vì tôi còn yêu cô ta hay là tôi không đành lòng! Hải Hoan, chẳng lẽ em muốn gả cho một người đàn ông vũ phu, đi đánh phụ nữ sao? Nếu như em lấy tôi, không sợ đến lúc đó tôi sẽ đánh em như vậy sao? Đàn ông chỉ cần có lần đầu tiên, thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai!” Tạ Thư Dật nói.
Trì Hải Hoan nghe hắn nói như vậy cũng có chút do dự đứng lên, Tạ Thư Dật thấy bộ dáng của cô ta có vẻ đã gần tin hắn, hắn thong thả nói:
“Tôi hoàn toàn có thể khiến em tin tưởng vào chính tôi mà không phải thông qua Tạ Hải Nhạc!”
“Được, vậy anh tự mình chứng minh đi! Tôi muốn xem một chút anh chứng minh thế nào!” Trì Hải Hoan lại cười lên khanh khách nhìn hắn.
Mặt Tạ Thư Dật không chút thay đổi nhìn Hải Nhạc, sau đó lạnh lùng lên tiếng:
“Tạ Hải Nhạc! Cô mau tháo chiếc nhẫn trên tay trả lại cho tôi! Bây giờ cô đã không còn xứng mang chiếc nhẫn đó nữa!”
Hải Nhạc nghe hắn nói như vậy liền kinh hãi, cô theo bản năng vội lùi về phía sau mấy bước, không ngừng lắc đầu:
“Thư Dật, không thể! Chiếc nhẫn đã đeo ở trên tay của em, tại sao phải lấy lại nó?”
Tạ Thư Dật duỗi tay về phía cô, cáu kỉnh nói:
“Tháo ra! Muốn tôi tự mình tháo nó ra từ trên người cô sao?”
Hải Nhạc nước mắt tràn mi, cô không tình nguyện nức nở đi tới trước mặt Tạ Thư Dật, cầu khẩn nhìn hắn:
“Thư Dật! Đừng như vậy có được không?” Cô khóc lên.
Cặp mắt Tạ Thư Dật trừng lớn lên, so với chuông đồng còn lớn hơn, hắn nhìn Hải Nhạc rống to:
“Tạ Hải Nhạc! Cô hãy tự suy nghĩ xem chính mình đã làm gì? Có nghĩ tới tôi đã đối với cô thế nào? Cô thật sự khiến tôi quá thất vọng! Bây giờ tôi đã hiểu ra rồi, tôi không cần một người phụ nữ chỉ muốn tôi che chở! Một người phụ nữ chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng! Một người phụ nữ ngu ngốc hết thuốc chữa, chỉ biết để cho người ta lạm dụng! Một người phụ nữ lúc nào cũng chỉ biết khóc, một người phụ nữ không biết cách bảo vệ mình, không biết cách bảo vệ con, không đáng giá để tôi yêu! Tháo ra! Có nghe hay không! Tháo ra!” ((((((((Huhuhu, thiệt là đau lòng... ); )))))))
Hải Nhạc ôm mặt khóc rống lên.
“Tháo ra!” Tạ Thư Dật lại cáu kỉnh quát lên.
Hải Nhạc nức nở nuốt nước mắt, nhẫn nhịn tháo chiếc nhẫn trên tay xuống đưa cho Tạ Thư Dật, hắn hừ một tiếng rồi nhận lấy.
Tiểu Bảo Tiểu Bối thấy mẹ thương tâm như vậy đều không khỏi đau lòng, Tiểu Bối cũng thương tâm khóc lên:
“Ba là người xấu! Ba khi dễ mẹ! Tiểu Bối ghét ba!”
“Ba! Tiểu Bảo cũng không thích ba như vậy! Tiểu Bảo ghét ba! Tiểu Bảo hận ba! Ba là người xấu, người xấu!”
Tiểu Bảo thấy ba đối xử với mẹ dữ dằn như vậy, thằng bé cũng đau lòng khóc lên.
Trì Hải Hoan nhìn một màn này,trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái, thì ra là Tạ Hải Nhạc cũng có một ngày bị Tạ Thư Dật lăng mạ! Không! Là sẽ có một ngày bị Tạ Thư Dật vứt bỏ! Đây không phải biểu thị rằng, tất cả mọi thứ đều sẽ thuộc về Trì Hải Hoan cô sao?
“Tiểu Bảo Tiểu Bối đừng khóc! Loại mẹ vô năng đó các con muốn làm cái gì? Dì sau này sẽ đối với các con thật tốt! So với mẹ các con còn tốt hơn!” Trì Hải Hoan giả mù sa mưa cúi người nói với Tiểu Bảo Tiểu Bối.
Tiểu Bối căm tức nhìn cô ta, đột nhiên hướng thẳng mặt cô ta mà nhổ nước bọt:
“Người đàn bà xấu xa! Hoàng hậu ác độc!”
Trì Hải Hoan giận tái mặt, đến nỗi nước bọt trên mặt cô ta cũng không ngừng run rẩy vì tức giận. Lúc này Tạ Thư Dật tươi cười đi đến bên cạnh cô ta:
“Hải Hoan, bây giờ em đã tin tôi là thật lòng rồi chứ?”
Trì Hải Hoan chép miệng, nhưng nụ cười vẫn còn đọng lại trên mặt.
“Một chiếc nhẫn có thể đại biểu cho cái gì đây? Tạ Thư Dật, nếu như anh có thể khiến cho tôi được phán vô tội và đem nửa tài sản của anh chuyển sang tên tôi, tôi sẽ tin là anh thật lòng!”
Trì Hải Hoan ra vẻ chẳng thèm ngó tới, nhưng vẫn không cách nào che đậy được nội tâm không ngừng đắc ý.
Nghe Trì Hải Hoan nói như vậy, Tạ Thư Dật lộ ra vẻ mặt có chút khó khăn nói: “Cái này, có thể chờ sau khi chúng ta kết hôn rồi nói không?”
Trì Hải Hoan cầm súng lục nhắm thẳng vào Tiểu Bối ngay dưới chân mình, nói:
“Nhưng mà tôi muốn bây giờ phải làm ngay!”
Tạ Thư Dật thất vọng nói: “Thì ra em vẫn không tin tôi!”
“Anh không làm được hai chuyện này, làm sao tôi có thể tin anh được?” Trì Hải Hoan giảo hoạt nói.
Tiểu Bảo Tiểu Bối là hai con cờ tốt như vậy, sao cô có thể chỉ dùng nó để Tạ Thư Dật kết hôn với mình chứ? Cô muốn lấy nhiều hơn! Cô muốn có tự do! Lại càng muốn lấy được một nửa gia sản của Tạ Thư Dật! Cho dù sau này Tạ Thư Dật đổi ý, không cần cô nữa, thì trên tay cô đã có số tiền đó! Cô có thể như nữ hoàng mà hô phong hoán vũ!