Chương 149
Trong đêm tối, trầm tiếng sáo một lần lại một lần vang lên. Tiếng sáo như xua đi mọi nỗi phiền muộn trong lòng người, trong bóng đêm yên tĩnh, Tịch Nhan nằm lắng nghe tiếng sáo, trong lòng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Chính là đau. Đau lòng và đau đầu.
Nàng không phải một kẻ tiêu sái, cho tới bây giờ cũng không phải.
Cũng như đối với chuyện của Lăng Chiếu, nàng để ở trong lòng nhiều năm như vậy, tùy ý người trong thiên hạ mắng mình là một kẻ họa thủy cũng không biện giải nửa câu. Không phải vì tha thứ mà chính là hận, hận đến tận xương tận tim nên nàng không muốn đi biện giải với bất kỳ ai, nàng thà để cho nỗi hận này càng thêm khắc sâu, hận càng thêm hận.
Hận cho đến khi tâm như tro tàn.
Nhưng người đang ở bên ngòai kia lại không giống như vậy. Trong lòng nàng hiểu rất rõ.
Hắn bất quá chỉ lừa nàng, dùng một thân phận giả lừa gạt nàng thôi, nhưng nếu chưa từng bị tổn thương thì không biết được tổn thương là như thế nào.
Nhưng dù sao thì cũng là cố tình, nàng hận ai lừa gạt mình.
Tâm Tịch Nhan giống như bị tiếng sáo này thu hút, luẩn quẩn quanh nàng, làm cho nàng cảm thấy có một chút tức giận.
Suốt một đêm, nàng phải chịu đựng loại tra tấn này, không thể nào chợp mắt được.
Trời vừa sáng, tiếng sáo bên ngoài cuối cùng mới dần dần nhỏ hơn, sau đó biến mất không còn nghe thấy nữa.
Trong lòng Tịch Nhan giống như được thả lỏng, sau đó, lại không biết vì sao dường như càng thêm nặng nề. Nàng hít sâu một hơi, lập tức bước xuống giường, chạy đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, nhìn tuyết trắng tràn ngập khu vườn.
Tuyết rơi suốt cả đêm. Nếu Nam Cung Ngự ở bên ngoài thổi tiêu cả một đêm, vậy hắn tránh gió tuyết ở chỗ nào?
Trong nháy mắt, trong lồng ngực nàng không biết khí lực từ đâu tích tụ lại, hướng về khu vườn hô to một tiếng: “Nam Cung Ngự!”
Đứng trên nhánh cây to, khóe miệng nam tử chậm rãi gợi lên một nụ cười nhợt nhạt, chỉ khẽ nhếch khóe môi, nhìn nửa thân người Tịch Nhan đang nhoài ra ra cửa sổ tìm kiếm, đôi mắt lóe sáng.
Tịch Nhan còn chưa kịp nhận ra trong viện có động tĩnh gì, lại kinh động Ngân Châm trước, cô ta vội vàng vào chạy đến phòng nàng, vừa nhìn thấy Tịch Nhan đi chân trần đứng bên cửa sổ, nhất thời kinh hãi, vội lấy áo choàng phủ lên trên người Tịch Nhan: “Sườn Vương phi, người đứng ở chỗ này làm gì, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Tịch Nhan bị cô ta lôi kéo trở lại giường, vùi người trong ổ chăn ấm áp nhưng tâm nàng lại ở ngoài hoa viên, liền lấy cớ mình muốn tiếp tục nghỉ ngơi, đuổi Ngân Châm lui ra ngoài, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Nhưng, qua một hồi lâu sau vẫn không có động tĩnh.
Đang lúc Tịch Nhan hoài nghi Nam Cung Ngự có phải đã rời đi hay không, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa sổ rất nhỏ, ngay lập tức nàng liền xông lên phía trước mở cửa sổ ra.
Ngoài cửa sổ, Nam Cung Ngự khoanh tay đứng ở nơi đó, sắc mặt bị lạnh trở nên xanh mét, đôi môi tái lại, toàn thân bị ẩm ướt, rõ ràng là dấu vết do tuyết bị tan ra.
Tịch Nhan nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng.
Cuối cùng, nàng bật cười, thế nhưng nước mắt lại chảy xuống.
“Nam Cung Ngự, uổng cho huynh tự xưng là thông minh cơ trí vô song, lại sao lại tự biến mình trở nên chật vật như vậy?”
Khẩu khí đùa cợt giống như trước kia họ thường trêu chọc nhau, làm cho Nam Cung Ngự giật mình, sau đó, trên mặt hắn nở nụ cười không kềm chế được: “Còn không phải bởi vì ta gặp được một kẻ điêu ngoa thiên hạ vô song, cổ quái độc nhất vô nhị Hoa Tịch Nhan sao!”
Dứt lời, hắn vẫn như trước, không chút e dè mở cửa sổ nhảy vào phòng Tịch Nhan.
Trong lòng Tịch Nhan luôn cảm thấy bất an, vội giữ chặt hắn: “Sao huynh lại tự quyết định nhảy vào đây, mau ra ngoài đi.”
Hắn nhíu mày nhìn nàng: “Từ trước cũng là như vậy mà, có gì không ổn đâu?”
Tịch Nhan chỉ cảm thấy có gì đó không được tự nhiên, nhưng mà nhìn toàn thân hắn bị ướt đẫm, nên cũng không nói gì thêm: “Để ta cho người mang một bộ quần áo sạch sẽ đến cho huynh.”
“Không cần. Muội làm vậy, chẳng may tướng công của muội biết được, chẳng phải là phiền toái thêm sao?”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên lại vang lên tiếng mở cửa sổ, trong lòng Tịch Nhan mạnh cả kinh, quay đầu lại đã thấy Nam Cung Ngự có chút bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, sau đó tự mình đứng dậy đi mở cửa sổ, không biết từ trong tay người nào tiếp nhận một bộ quần áo mới, đi đến sau bình phong thay đổi y phục.
Trong nháy mắt, Tịch Nhan lập tức nhớ đến hắn chính là Dự thân vương Mộc Cao Phi của Đại Sở, không phải Nam Cung Ngự, đợi hắn đi ra, nàng nhịn không được cầm lấy tấm chăn mỏng trên nhuyễn điếm ném về phía hắn.
“Nhan Nhan.” Hắn không cần tốn nhiều sức liền né tránh được tấm chăn mỏng, bắt được cánh tay Tịch Nhan, vẻ mặt giận dữ nhìn nàng, “Ta là Nam Cung Ngự, ta chính là Nam Cung Ngự, được không?”
Tịch Nhan ngẩn ra, sau đó hừ lạnh một tiếng, hung hăng đá hắn một cước.
Hắn giả bộ đau nhíu mày lại, rõ ràng nhuyễn tháp ngay trước mặt hắn, nhưng hắn vừa nhìn thấy nhuyễn tháp kia, thân mình lập tức cứng đờ, sau đó xoay người đi về phía giường Tịch Nhan, nằm vật xuống giường.
Cuối cùng Tịch Nhan cũng hiểu được cảm giác bất an trong lòng mình kia từ đâu mà đến. Lúc trước, mỗi khi Nam Cung Ngự không kiêng nể gì ra vào phòng của nàng, nàng bình thản xem như không có gì; Nhưng từ khi nàng cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ viên phòng, đây là lần đầu tiên hắn theo thói quen trước đó vào trong phòng nàng.
Nàng vừa xấu hổ, lại vừa cảm thấy lo lắng, nghĩ nghĩ một chút rồi ngồi cách hắn xa xa .
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, Tịch Nhan ngồi ở ghế, trầm mặc một lát, tâm trạng dần dần thoải mái một chút, nỗi lòng cũng không còn nặng nề như trước, giống như hai ngọn núi to bị dỡ đi một ngọn, cả người cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Nhớ tới Tử Ngạn, nàng bất giác đứng dậy, đi đến bên cạnh Nam Cung Ngự, không chút khách khí lôi hắn dậy: “Nam Cung Ngự, huynh giúp ta một chuyện đi.”
Nam Cung Ngự nhìn nàng, khinh thường nói: “Vừa mới nhận lại sư huynh đã nghĩ đến việc sai ta đi làm việc?”
Tịch Nhan nhất thời cảm thấy tức giận: “Nam Cung Ngự, huynh nói đi, vì sao dùng thân phận Nam Cung Ngự gạt ta lâu như vậy?”
Nam Cung Ngự lập tức đầu hàng nhận thua: “Muội nói đi, chuyện gì? Ta dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.”
Tịch Nhan lại trầm mặc xuống, đôi mắt cũng ảm đạm không có ánh sáng, hồi lâu sau mới nói: “Mặt Tử Ngạn bị thương, mặc kệ huynh dùng phương pháp gì cũng phải chữa lành cho hắn, được không?”
“Thập Lục Vương gia sao?” Nam Cung Ngự nhíu mày, “Sao muội không nói với Hoàng Phủ Thanh Vũ? Hắn không giúp muội sao?”
Hô hấp Tịch Nhan chợt ngừng lại, cúi đầu xuống: “Nếu không phải bởi vì ta và chàng, Tử Ngạn cũng sẽ không biến thành bộ dáng như hiện nay, hơn nữa chàng cùng với Tử Ngạn luôn luôn có ngăn cách...... Còn nữa, huynh được xưng là tiểu y tiên, y thuật của chàng làm sao có thể giỏi hơn huynh?”
“Muội biết hắn biết y thuật sao?” Trong mắt Nam Cung Ngự bỗng nhiên chợt lóe sáng, nhìn chằm chằm Tịch Nhan.
Tịch Nhan có chút không hiểu: “Làm sao có thể không biết chứ? Nhưng chàng lại không giống huynh...... Rốt cuộc huynh giúp hay không giúp đây?”
Nam Cung Ngự không khỏi cười khẽ một tiếng: “Được, ta đồng ý với muội.”