Chương 161

Trong Tây phòng, nữ tử vóc người yểu điệu trong bộ xiêm y màu trắng, đang đứng trong sảnh, lẳng lặng ngắm nhìn bức tranh trước mắt.

Tịch Nhan vừa mới bước vào phòng, vừa nhìn thấy bóng dáng, lập tức liền nhận ra nữ tử này: “Đạm Tuyết.”

Đạm Tuyết chậm rãi quay người lại, khuôn mặt vẫn lạnh như băng tuyết, lại nhưng rõ ràng gầy đi rất nhiều. Nhìn thấy Tịch Nhan, nàng cũng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu: “Đã lâu không gặp.”

Nàng ta có thái độ như thế, trong nhất thời Tịch Nhan cũng không biết mình nên nói gì nữa, chỉ lên tiếng: “Mời ngồi.”

Khi hai người ngồi xuống, vẻ mặt Đạm Tuyết vẫn không chút thay đổi, chậm rãi dùng nắp gạt gạt lá trà trong chén, sau một lát mới lên cất lời: “Thất gia quả thật rất tài tình, trong kinh này chỉ sợ không có người thứ hai biết hành tung của ta, thế nhưng hắn vẫn có thể tìm được ta.”

Tịch Nhan vừa nghe, lập tức liền biết Đạm Tuyết không tình nguyện đến đây, vì thế cười nhẹ, lại nghĩ tới tới một chuyện: “Cửu gia cũng không biết?”

Đạm Tuyết cười lạnh một tiếng: “Lời này cô nên đi hỏi hắn, không phải sao?”

Tịch Nhan bất giác thở dài, cúi đầu cười nhẹ: “Cô tuy là người của sư huynh ta nhưng trong lòng vẫn có Cửu gia .”

Chén trà trong tay Đạm Tuyết bỗng nhiên phát ra âm thanh va chạm nhau, nhưng sau đó nàng ta chỉ cười lạnh từ chối cho ý kiến.

“Nếu cô nguyện ý đến đây, không bằng nói vì sao ngày đó phải rời khỏi Cửu gia? Có gì hiểu lầm sao?” Tịch Nhan thân thiết nhìn nàng, “Mặc dù ta không biết trong lúc đó các người đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có nỗi khổ tâm sao không nói ra?”

Ánh mắt Tịch Nhan lướt nhìn qua cái bụng bằng phẳng của Đạm Tuyết, khẽ mím môi, nhớ tới lúc trước khi Hoàng Phủ Thanh Thần biết được chuyện mình có thai. Khi hắn hỏi nàng có phải muốn bỏ đứa bé hay không, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi đó sợ là cả đời này Tịch Nhan không thể quên được.

Nếu nàng không đoán sai, chuyện của hai người này chắc chắn có liên quan đến việc đứa bé trong bụng Đạm Tuyết biến mất.

“Có gì đâu chứ?” Đạm Tuyết nở nụ cười châm chọc, “Ta là gian tế do Đại Sở phái tới, nếu chẳng may bị phát hiện sớm hay muộn cũng là tử tội. Lúc ấy có cơ hội nên ta liền chạy thoát, có gì phải ngạc nhiên chứ?”

“Không có gì khác sao?” Tịch Nhan tinh tế nhìn vẻ mặt của nàng, lại không nhìn ra chút sơ hở nào, suy nghĩ một lát lại thở dài, “Nghĩ đến, Cửu gia đã sớm biết thân phận của cô rồi chứ?”

Vẻ mặt giống như đóng băng của Đạm Tuyết rốt cuộc chút buông lỏng, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Trong lòng Tịch Nhan than nhẹ. Quả nhiên, Hoàng Phủ Thanh Thần căn bản đã sớm biết thân phận mật thám của Đạm Tuyết, nhưng hắn vẫn còn luyến tiếc sao? Bấtt luận vì sao đứa bé kiabị mất đi, hắn có oán có hận cũng phải thôi, nhưng cuối cùng vẫn thả Đạm Tuyết rời đi.

Đúng lúc này, Ngân Châm bỗng nhiên đi đến, nói với Tịch Nhan: “Sườn Vương phi, ngự y trong cung tới điều trị cho Vương phi, nói là cũng phụng chỉ đến bắt mạch cho sườn Vương phi để trở về bẩm báo với Hoàng thượng.”

Tịch Nhan giật mình. Từ trước tới nay, mạch tượng của nàng luôn luôn do Hoàng Phủ Thanh Vũ tự mình xem xét, nàng cũng vui vẻ an tâm, đột nhiên nhắc đến ngự y nàng cũng không quen lắm. Nghĩ nghĩ một chút cuối cùng cũng gật đầu: “Nếu như thế, đợi ngự y xong việc ở Đông viện ra, ngươi mời hắn đến đây.”

“Cô có thai sao?” Đạm Tuyết nghiêng đầu nhìn về phía Tịch Nhan.

Tịch Nhan cười khẽ gật gật đầu, lại vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, nghĩ nghĩ, dùng Nam Cung Ngự để nói sang chuyện khác: “Nam Cung Ngự thật sự về Đại Sở rồi sao?”

“Ừ.” Đạm Tuyết lên tiếng, “Đêm qua khởi hành trở về suốt đêm.”

Nửa canh giờ sau, ngự y từ Đông viện đi đến đây, theo Ngân Châm đi vào phòng: “Vi thần tham kiến sườn Vương phi.”

Tịch Nhan cũng không biết rõ các ngự y trong cung, chỉ thuận miệng lên tiếng phân phó Ngân Châm giúp đỡ hắn chuẩn bị bắt mạch.

Ngự y thật cẩn thận mượn chiếc khăn lụa của Ngân Châm phủ lên cổ tay của nàng, sau đó mới chăm chú bắt mạch cho Tịch Nhan. Tịch Nhan vốn cũng không để ý, nhưng vừa lơ đãng xoay đầu lại trông thấy ngự y mặt nhăn mày nhíu, vẻ mặt ngượng nghịu, cảm thấy không khỏi hoảng hốt: “Ngự y, có vấn đề gì sao?”

Sắc mặt ngự y trở nên khó coi, trầm ngâm một lúc lâu, vừa muốn mở miệng, nhưng đột nhiên bị những tiếng ồn ào truyền từ ngoài vào chặn đứng.

Trong phòng mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía cửa, không bao lâu sau, có một một người xông vào, dĩ nhiên chính là Hoàng Phủ Thanh Thần!

Tịch Nhan thấy hắn nổi giận đùng đùng xông tới, kinh ngạc rất nhiều, nhưng cũng cảm thấy không phải chuyện ngoài dự đoán, quay đầu nhìn về phía Đạm Tuyết, đã thấy Đạm Tuyết cũng lộ ra vẻ mặt giật mình hiếm có nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần, bất giác nắm chặt tay lại.

Hoàng Phủ Thanh Thần đi vào cửa, vốn định tìm ngự y kia, trong nháy mắt, bỗng nhiên kinh ngạc nhìn thấy điều gì đó, vừa xoay mặt, liền thấy đứng góc phòng là một nữ tử xinh đẹp lãnh đạm, hắn hoảng hốt cảm thấy như mình đang nằm mộng, giống như tình cảnh hai năm trước lần đầu gặp gỡ, trong nháy mắt liền thất thần.

Bầu không khí trong phòng nhất thời ngưng trọng lại, ánh mắt Tịch Nhan đặt trên hai người đang chôn chân tại chỗ nhìn nhau, cuối cùng lại không nhẫn tâm nói ra bất cứ điều gì, vừa định dẫn những người khác lặng yên không một tiếng động rời đi, vị ngự y kia bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, phá vỡ sự yên lặng: “Vi thần tham kiến Cửu gia.”

Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, hung hăng nắm chặt nắm tay, dời tầm mắt khỏi người Đạm Tuyết chuyển sang ngự y, bỗng nhiên một cước đá ngã chiếc ghế trước mặt: “Tên lang băm, cút ngay cho ta!”

Vị ngự y kia ngạc nhiên ngẩng đầu lên, giống như không rõ hắn đang nói cái gì.

“Ta kêu ngươi cút đi!” Hoàng Phủ Thanh Thần lại rống lên giận dữ một lần nữa, thức tỉnh vị ngự y, cũng thức tỉnh Tịch Nhan.

Nhìn thấy kia ngự y run run đứng dậy muốn rời khỏi, Tịch Nhan chợt nhớ tới một chuyện: “Đợi một chút, ngươi còn chưa nói cho ta biết, mạch tượng của ta có vấn đề gì không?”

Ngự y dừng chân lại, chần chừ nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần. Ánh mắt sắc bén của Hoàng Phủ Thanh Thần liếc mắt nhìn haắn một cái, hắn nhất thời không dám dừng lại nữa, lấy tốc độ cực nhanh chạy ra khỏi đại sảnh.

Tịch Nhan không hiểu liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần, muốn kêu Ngân Châm gọi ngự y trở lại, nhưng không ngời tới mình lại đột nhiên bị Hoàng Phủ Thanh Thần nắm lấy cổ tay, nghe tiếng hắn hét gần bên tai: “Lời nói của tên lang băm kia có gì mà muốn nghe? Nếu ngươi muốn xem bệnh, đợi Thất ca trở về sẽ tha hồ mà xem cho ngươi!”

“Ngươi --” Tịch Nhan cơ hồ không thể chấp nhận được sự lỗ mãng của hắn, nhịn không được phản kháng lại, khóe mắt lóe lên nhưng đột nhiên thoáng nhìn quan Đạm Tuyết đang đứng ở một bên, nên cố nhịn lại, không nói gì thêm, nàng giãy khỏi Hoàng Phủ Thanh Thần, mang theo Ngân Châm trở về phòng.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện