Chương 200
"Mộc Cao Phi" Giọng nói của Hoàng Phủ Thanh Vũ cực kỳ nhẹ nhàng: "Nếu ngươi dám để Nhan Nhan biết chuyện này, cho dù đánh đổi tất cả, ta nhất định cũng sẽ khiến ngươi hối hận."
"Chỉ với sức ngươi sao?" Nam Cung Ngự cười lạnh một tiếng: "Một vị thân vương bị hoàng đế chèn ép, thật ra ta cũng muốn mở mang tầm mắt, xem ngươi có bản lĩnh gì khiến ta hối hận."
"Ngươi có thể thử xem" Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng cười lạnh "Để xem ta dùng thủ đoạn gì là được."
Hắn dứng lên, khép lại trang sách trước mặt, để qua bàn, đi đến cửa thư phòng.
Phía bên kia, đột nhiên Nam Cung Ngự lại cầm một quyển sách mà ném qua, Hoàng Phủ Thanh Vũ cực kỳ tức giận, một tay tiếp được quyển sách, liền ném ngược về hướng Nam Cung Ngự, nhân lúc hắn nghiêng đầu né tránh, ngay lập tức vung quyền đánh thẳng vào mặt hắn.
Trong lòng Nam Cung Ngự đã phẫn uất, muốn tìm cơ hội để trút giận, giờ phút này lại quá thích hợp, thế là hắn liền vung quyền đáp trả lại.
Hai nam nhân, ngay tại thư phòng mà ra tay nặng nề với nhau.
Dù sao, thuở nhỏ Nam Cung Ngự đã vào quân ngũ, lại mang binh xuất chiến nhiều năm trên chiến trường nên sớm thể hiện ưu thế của mình. Hoàng Phủ Thanh Vũ bị hắn đánh một quyền thật mạnh vào ngực, có vị ngọt trào lên cổ họng, suýt thì phun ra máu. Nhưng mà hắn lại nhịn xuống, đảo chân qua, Nam Cung Ngự bị té xuống.
Cửa phòng bị đẩy ra, hai người trong phòng cùng nhau nhìn về phía cửa.
Tịch Nhan đứng ở cửa, tim đập mạnh và loạn nhịp khi nhìn tình cảnh trước mắt – nàng nhìn thấy Nam Cung Ngự nằm dưới đất, mặt có chỗ bị đỏ, mắt trái sưng lên, mà người còn lại là Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng bên kia lại bình an không bị thương chút nào.
Tinh thần nàng cuối cùng cũng phục hồi lại, bước lên đỡ Nam Cung Ngự dậy, cẩn thận xem xét vết thương: "Huynh không sao chứ?"
Tay nàng đụng tới chỗ sưng đỏ ở hàm dưới, Nam Cung Ngự rên lên, hít sâu: "Muội nhẹ tay thôi.”
Tịch Nhan hơi cắn môi, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Vì sao chàng lại động thủ với sư huynh?"
Nàng đã từng thấy việc tương tự trước đây, ngày ấy là sinh nhật của nàng, thái độ của hắn đối với Hoàng Phủ Thanh Hoành trong hoa viên, Tịch Nhan nghĩ đến mà sợ, nếu tới trễ một bước, không biết có phải Nam Cung Ngự sẽ bị một kiếm của hắn giết chết không.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng thật sâu, ánh mắt trở nên âm trầm, lại không nói gì, phất tay áo ra khỏi thư phòng.
Nhìn hắn rời đi, môi Tịch Nhan hơi run run, cuối cũng không gọi hắn lại, quay đầu nhìn Nam Cung Ngự, ảo não nói: "Huynh lại khiêu khích chàng rồi phải không? Huynh đã đồng ý với ta thế nào?"
Nam Cung Ngự hơi nhướng mày: "Hắn đã hận ta sẵn rồi, ta cùng lắm chỉ nói có vài câu, hắn rat ay cũng thật ác độc."
Tịch Nhan vừa tức vừa giận, nhìn bộ dáng của hắn lại có chút đau lòng -- trong ký ức của nàng về Nam Cung Ngự, đã bao giờ nhìn thấy hắn chật vật như vậy? Dừng một lúc, Tịch Nhan rốt cuộc giơ tay đánh một đấm vào ngực hắn: "Đáng đời huynh! Nửa đêm rồi, không nghỉ ngơi cho tốt, chạy đến đây làm gì chứ?"
"Rồi rồi rồi, ta lập tức về nghỉ ngơi đây." Nam Cung Ngự bật dậy đi đến cửa, bỗng xoay người lại nhìn nàng: "Muội cho người mang cho vài vị thuốc đến đi, ta cũng không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng này."
"Biết rồi" Tịch Nhan tức giận đáp lại, đẩy người hắn ra, đi về phía phòng nghỉ.
Tuy nhiên, nàng ngạc nhiên khi đẩy cửa phòng ra, trong phòng không có ai cả.
"Ngân Châm!"
Ngân Châm nhanh chóng chạy vào: "Sườn Vương phi, có chuyện gì thế ạ?"
"Vương gia đâu rồi?" Trong lòng Tịch Nhan bỗng dưng có chút hốt hoảng hỏi.
Ngân Châm kinh ngạc nhìn vào phòng: "Nô tỳ không thấy Vương gia về phòng, sườn Vương phi vào thư phòng không gặp Vương gia sao?"
Tịch Nhan lắc đầu, đi đến bên giường ngồi xuống, tim đập mạnh và loạn nhịp, một lúc sau mới lên tiếng: "Thôi được rồi. Ngươi cho người chuẩn bị nước để ta tắm, ta muốn nghỉ ngơi sớm."
Trong Tuyết viên, dù đang là nửa đêm thế nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng. Dưới hành lang, Yến Nhi kiểng chân hy vọng nhìn thấy một bóng dáng.
Cuối cùng, từ xa bỗng xuất hiện một bóng dáng cao lớn, Yến Nhi không kìm được vui mừng, bèn chạy về phòng.
Lúc này Lâm Lạc Tuyết vẫn chưa ngủ, tựa vào đầu giường, lẳng lặng xem sách, bỗng nhiên thấy Yến Nhi chạy vào, trong mắt nhất thời sáng lên.
"Tiểu thư ơi, Vương gia đến đây" Yến Nhi vui mừng vỗ tay "Nô tỳ đã nói rồi, hai đêm trước Vương gia cũng đến vào giờ này."
Lúc này Lâm Lạc Tuyết cũng cười khẽ một tiếng, lát sau, ánh mắt lại có chút ảm đạm, nghi hoặc hỏi: "Vì sao người luôn chờ đến lúc ta ngủ rồi mới đến thăm ta?"
"Không phải quá đơn giản sao? Vương gia sợ quấy rầy tiểu thư dưỡng thương đó mà!" Yến Nhi cực kỳ vui mừng nói, lại lùi về cửa chuẩn bị nghênh đón.
Vừa tới cửa, đúng lúc thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, bèn cúi người thi lễ: "Nô tỳ khấu kiến Vương gia."
Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa mắt nhìn đèn đuốc sáng trưng trong phòng, trong giọng nói mang theo ý trách cứ: "Vương phi còn chưa ngủ sao?"
"Vương gia!" Từ trong phòng truyền ra tiếng của Lâm Lạc Tuyết "Thiếp thân vẫn chưa ngủ."
Hoàng Phủ Thanh Vũ đẩy cửa vào, đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn sắc mặt Lâm lạc Tuyết, mỉm cười, nói: "Xem ra nàng bình phục tốt lắm, hôm nay đã trễ vậy rồi sao còn chưa ngủ?"
Lâm Lạc Tuyết nhìn hắn, hốc mắt có chút ửng hồng: "Nếu thiếp thân ngủ rồi, chẳng phải sẽ không gặp được Vương gia sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, không nói gì.
Đúng lúc Lâm Lạc Tuyết hạ tầm mắt: "Thiếp thân cũng biết Vương gia bận việc, muốn gặp mặt người cũng không dễ dàng gì, thế nên thiếp thân cũng không dám cưỡng cầu. Lần này gặp chuyện .... Vương gia chắc sẽ không biết, thiếp thân cảm kích chuyện lần này bao nhiêu đâu, nếu không phải nhờ chuyện này, thiếp thân cũng không được Vương gia chú ý .... "
"Đừng nói vậy" Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn tay ra, nắm lấy bàn tay đang cầm sách, nói: "Lần này nàng xảy ra chuyện, đều do ta sơ sẩy, nàng không oán ta là tốt rồi. Sớm đi ngủ đi, giữ sức khỏe cho tốt rồi nói sau."
Lâm Lạc Tuyết vâng lời nằm xuống, Yến Nhi đang bưng bình trà vào, đi đến đằng sau Hoàng Phủ Thanh Vũ, bỗng nhiên thấy trên tai hắn có một mảng đỏ sẫm, nhất thời lên tiếng: "Vương gia, ngài bị thương sao?"
Nghe vậy, Lâm Lạc Tuyết cũng cuống quít ngồi dậy, lảo đảo đi đến chỗ Yến Nhi nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, sắc mặt nhất thời thay đổi: "Vương gia, người nào mà to gan vậy?"
“Không có việc gì, bị thương ngoài da mà thôi.” Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên đáp, “Không phải bảo nàng ngủ sớm sao, không cần quan tâm đâu.”
Lúc này lòng Lâm Lạc Tuyết loạn như ma nhưng vẫn nằm xuống, nhìn đến chén trà trong tay Yến Nhi, lại nói: "Yến Nhi, quá nửa đêm rồi, ngươi còn phụng trà làm gì, sao lại không hiểu chuyện như vậy?"