Chương 220
Một lúc lâu sau, trong hoàng cung.
Bên ngoài thành, không có từ nào khác để hình dung ngoài từ náo nhiệt phi phàm, ngược lại giống như thường ngày, vào ban đêm, hoàng cung luôn quỷ dị và lạnh lẽo .
Trời đất hoàn toàn chìm trong màn đêm yên tĩnh.
Trong màn đêm yên tĩnh đó, có một người trong bộ quần áo nguyệt sắc khoác áo choàng bên ngoài, dưới ánh trăng màu ngân bạch, một mình bước đi những bước mạnh mẽ qua cửa cung, hướng về phía đại điện Thừa Kiền cung.
Tất cả những lực cản dường như đều biến mất, hắn giống như thần tiên giáng thế, không ai có thể kháng cự lại nổi.
Tiến vào đại điện phía trước, có hai cái thị vệ kinh ngạc nhìn hắn, có một gã muốn bước lên hỏi điều gì nhưng bị một ánh mắt lạnh lùng của hắn đánh trở về, chỉ một thoáng hai tên thị vệ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, không hẹn mà cùng nhau cúi đầu: “Khấu kiến thất gia.”
Vào đại điện, bên trong không có một bóng người, chỉ có tiếng cười của nữ tử từ Noãn các bên cạnh truyền ra.
Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ gợi lên một ý cười lạnh lùng, liếc nhìn giá nến hoa mỹ bên cạnh, chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng đẩy là giá nến rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Hắn khẽ nhắm mắt, nghe thấy tiếng cười của nữ tử bên trong Noãn các bỗng dưng biến mất, sau đó truyền đến một tiếng quát chói tai của vị hoàng đế Tứ ca của: “Người nào?”
Lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ lại mở to mắt ra, nâng mắt nhìn về vị hoàng đến cao cao tại thượng đang đi từng bước một ra phía trước.
Chiếc long ỷ vàng óng ánh uy nghiêm kia dường như được làm riêng dành cho hắn.
Rốt cuộc, hắn chậm rãi ngồi xuống.
Cửa Noãn các bên cạnh nháy mắt cũng được mở ra, Hoàng Phủ Thanh Hựu quần áo chưa chỉnh tề đi ra, trong nháy mắt khi nhìn thấy hắn, rõ ràng thay đổi sắc mặt, sau đó nắm chặt đầu quyền, lạnh lùng nói: “Lão Thất, ngươi muốn tạo phản sao?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nghiêng mặt, tà tứ liếc mắt nhìn hắn một cái, nở nụ cười vô hại, thản nhiên thốt ra một chữ khẳng định: “Đúng.”
“Ngươi thật to gan!” Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Hựu trở nên xanh mét, đột nhiên gào to một tiếng, “Người đâu!”
Ngoài điện lập tức đám thị vệ hung dũng tiến vào, Hoàng Phủ Thanh Hựu cười lạnh một tiếng: “Đem tên thần tử phạm thượng, không biết tự lượng sức mình, ngỗ nghịch bất đạo bắt lại cho trẫm!”
Một đám thị vệ lập tức cầm kiếm chờ phân phó.
Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng cười khẽ một tiếng, dựa vào long ỷ, thản nhiên nhìn đám thị vệ phía dưới, nói với Hoàng Phủ Thanh Hựu: “Tứ ca, cần gì phải làm như vậy? Vốn cũng là huynh đệ ruột thịt với nhau, đệ cũng không muốn vì cái ghế này mà cùng với Tứ ca tranh giành đến đầu rơi máu chảy.”
“Ngươi là cái thá gì, có tư cách cùng trẫm tranh giành sao?” Hoàng Phủ Thanh Hựu cả giận nói, “Bây giờ ngươi là tên loạn thần mưu phản!”
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhìn về Noãn các nơi hắn đi ra lúc nãy, nhẹ giọng nói: “Ta nhìn thấy Tứ ca làm dơ chỗ của phụ hoàng nên đến dọn dẹp sạch sẽ cho Tứ ca thôi.”
“Câm miệng!” Hoàng Phủ Thanh Hựu quát lạnh một tiếng, lập tức nhìn về thị vệ phía sau, “Bắt giữ tên phản tặc này cho ta, trẫm sẽ trọng thưởng!”
Tất cả các thị vệ nghe vậy đều nắm chặt kiếm trong tay, muốn xông lên phía trước lại đột nhiên nghe được một tiếng quát uy dũng, chói tai từ phía sau truyền đến: “Toàn bộ cho ta lui ra!”
Mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra là ngự tiền thị vệ thống lĩnh Lý Khiếu! Hắn bước lên phía trước, nhưng lại hướng về Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ngồi trên long ỷ hành đại lễ: “Thần cứu giá chậm trễ, làm cho Hoàng Thượng chấn kinh, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
Sắc mặt tất cả bọn thị vệ chỉ một thoáng liền biến đổi, không biết làm như thế nào cho phải.
Sắc mặt của Hoàng Phủ Thanh Hựu trở nên âm trầm: “Lý Khiếu, ngươi cũng muốn tạo phản?”
Lý Khiếu chậm rãi đứng dậy, vẫy đám thị vệ lui về phía sau, trầm giọng nói: “Tứ gia, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, huống hồ Hoàng Thượng nhớ kỹ tình huynh đệ nhiều năm với Tứ gia nên cũng sẽ không làm khó dễ Tứ gia. Tứ gia cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ?”
Hoàng Phủ Thanh Hựu đột nhiên rút lui hai bước, nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ, lại nhìn đám thị vệ bị Lý Khiếu vẫy lui, chỉ một thoáng hắn có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh, nhưng vẫn không cam lòng hét lên: “Người đâu, hộ giá! Mau tới đây!”
Bên ngoài đại điện phút chốc lại có bóng người tiến vào, hai người vốn phải là tân lang tối nay, Thập Nhất cùng Thập Nhị, đều một thân áo giáp, tiến lên quỳ lạy: “Bẩm Hoàng Thượng, cấm quân trong cung đã tập kết xong, trong thành năm vạn Ngự Lâm quân cũng đã ở ngoài cung đợi mệnh, ngoài thành ba mươi vạn đại quân Giang Nam Giang Bắc cũng đã chỉnh quân xong đang chờ phân phó!”
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Hựu chỉ một thoáng trở nên vô cảm, quát to: “Không có khả năng, các ngươi làm sao có thể có hổ phù điều động đại quân?”
Thập Nhất cùng Thập Nhị đều cười khẽ một tiếng, từ trong tay áo lấy ra nửa khối hổ phù, ráp lại thành một khối, đưa cho Hoàng Phủ Thanh Hựu xem: “Vật Tứ ca nói có phải là cái này không?”
Hoàng Phủ Thanh Hựu rốt cuộc nhịn không được té ngã xuống đất. Hổ phù, một nửa trong tay hắn, một nửa trong tay Lâm thừa tướng, không biết tự khi nào, bọn họ đã lấy được nửa khối hổ phù trong tay hắn!
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới khẽ thở dài một tiếng: “Tứ ca, đệ cũng không muốn gây chiến như vậy, nếu Tứ ca xua đuổi khỏi đầu ý nghĩ vọng tưởng, trở về làm một vị quận vương, cũng vui vẻ tiêu dao, không phải sao?”
“Hoàng Phủ Thanh Vũ! Ngươi đây là kẻ mưu phản! Ngươi là kẻ ngỗ nghịch! Ngay cả tổ tông tiên đế ngươi cũng sợ không sao?” Hoàng Phủ Thanh Hựu chậm rãi đứng dậy, liếc mắt thấy bội kiếm trên người một thị vệ đứng gần mình nhất, đột nhiên mạnh mẽ đoạt lấy kiếm của hắn ta, nhắm ngay Hoàng Phủ Thanh Vũ, “Trẫm sẽ không nhận thua, ngôi vị hoàng đế là của trẫm, ngươi không có tư cách ngồi đó!”
Mọi người đều nhịn không được khẽ thay đổi sắc mặt, nhưng chỉ có Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cực kỳ lạnh nhạt như cũ, ánh mắt lạnh lùng: “Thật không?”
“Thánh chỉ đến --”
Đột nhiên trong lúc đó, ngoài điện truyền đến thanh âm già nua quen thuộc, trong điện ngoại trừ Hoàng Phủ Thanh Vũ, tất cả mọi người đều kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Đúng là tổng quản thái giám Tống Đức Phúc bên cạnh tiên đế!
Trong tay hắn đang cầm thánh chỉ tiến vào trong điện, hắn quét mắt liếc nhìn mọi người ở đây một cái, bỗng nhiên giương thánh chỉ, cao giọng nói: “Chư vị Vương gia nghe chỉ --”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người hiểu được đó là ý chỉ của tiên hoàng, tất cả không hẹn mà cùng quỳ xuống.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm tuy mang bệnh nhẹ nhưng vẫn còn minh mẫn, sơ tật nhưng hạ lị nhĩ, sau chuyển tạp hắn bệnh, đãi không tự tế. Năm mươi tuổi không cảm thấy ngắn, sáu mươi không cảm thấy dài, không còn yêu hận, không còn luyến tiếc. Trong số các con, duy có con thứ bảy Thanh Vũ nhân phẩm đáng quý trọng, tài đức nhiều mặt, đặc biệt truyền ngôi cho Thất hoàng tử --”
Ngoài Hoàng Phủ Thanh Vũ, những người bên dước trong phút chốc đều hút một ngụm khí lạnh.
Chỉ một thoáng, Hoàng Phủ Thanh Hựu giống như kẻ phát cuồng, giơ kiếm lên nhằm về phía Tống Đức Phúc: “Chiếu chỉ giả!
Ngươi *** làm sao tạo ra chiếu chỉ giả! Tiên đế băng hà đã hơn một năm, tại sao còn di chiếu --”
Thập Nhị vội đẩy Tống Đức Phúc ra phía sau mình, rút kiếm từ bên hông ra, đỡ lấy nhát kiếm của Hoàng Phủ Thanh Hựu, chỉ vài ba chiêu liền đánh bại hắn.
Tống Đức Phúc lúc này mới nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, hơi hơi vuốt cằm: “Thất gia, tiếp chỉ đi.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi đi xuống, đến trước mặt hắn, quỳ gối trước thánh chỉ.
“Thất gia, Hoàng Thượng từng nói qua, thiên hạ này chỉ cần Thất gia muốn, thì nhất định là của Thất gia .” Tống Đức Phúc thấp giọng nói.