Chương 233
Trong lòng Thập Nhất không khỏi chấn động, thấp giọng gọi một tiếng: "Thất ca?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt kia sự thê lương cực hạn chợt lóe lên, sau đó nhìn tiểu Bất Ly nằm trong nôi, khôi phục lại sự bình tĩnh, đôi môi chậm rãi hiện lên ý cười. Rồi gọi vú nuôi vào, cẩn thận hỏi việc ăn uống của tiểu Bất Ly, sau nghe câu trả lời vừa lòng, khẽ gật đầu.
Rời khỏi Tây Lục cung, một đám nô tài lẽo đẽo chậm rãi theo sau, còn Thập Nhất thì đi ngay phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ, thỉnh thoảng nhìn đến sóng lưng cương trực, trầm ngâm hồi lâu sau, cuối cùng cũng lên tiếng: "Thất ca, mấy lão kia lại trình lên thêm vài tấu chương, xin hậu cung của Thất ca sớm ngày đông đủ."
Đi thêm được vài bước, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới chậm rãi dừng lại, tầm nhìn hơi lướt qua khoảng không âm u phương xa, bỗng nhiên mở miệng: "Thập Nhất, gần đây sức khỏe của Hoàng tổ mẫu tốt chứ?"
Thập Nhất không ngờ hắn mở miệng lại hỏi ngay câu này, do dự lên tiếng đáp: "Theo như lời của người ở Tĩnh Anh các báo, vài ngày trước hình như lại bị bệnh rồi"
Sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đăng cơ, liền để Thái hoàng Thái Hậu dời qua Tĩnh Anh Các điều dưỡng sức khỏe, nghe nô tài ở đó báo, bà bị bệnh ngay lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ chẳng có lòng dạ nào quan tâm.
Vì thế, Thập Nhất cũng chưa dám bẩm báo lại với Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Mà vì chuyện của Tịch Nhan, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất định hận Thái hoàng Thái hậu, chỉ là không thể hiện ra ngoài, dù sao, tình cảm bà cháu nhiều năm còn đó, nhưng nếu muốn hắn tha thứ, chỉ sợ ngàn vạn lần cũng không cách nào làm được.
"Phái ngự y tốt nhất đến, đừng sợ dùng dược liệu quý giá, chỉ cần làm hoàng tổ mẫu khỏe mạnh là được" Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nói.
"Vâng" Thập Nhất thấp giọng lên tiếng.
Lại đi thêm một đoạn đường, là đến hồ hoa sen trong ngự hoa viên. Đêm qua có mưa to, nên hôm nay sen trong hồ chỉ còn phiến lá xanh và nụ hồng, hoa sen thì lại hiếm hoi, mặc dù có, thì cũng chỉ là những bông hoa xiêu vẹo.
Hoàng Phủ Thanh Vũ bước đến đứng cạnh bờ ao, nhưng không bảo Thập Nhất lui xuống, Thập Nhất biết trong lòng hắn nhất định có tâm sự, vì thế chỉ lẳng lặng đứng sang một bên.
Hồi lâu sau, mới nghe được giọng nói trầm thấp của Hoàng Phủ Thanh Vũ truyền tới: "Thập Nhất này, ở chỗ của hoàng tổ mẫu căn bản không có thuốc giải, nhưng mà đến giờ, ta cũng không xác định được là trong tay Nam Cung Ngự có thuốc giải hay không, có thể giúp nàng tiếp tục sống."
Thập Nhất kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Thất ca, ý huynh là Nam Cung Ngự đã lấy trộm quyển y thư có phương thuốc sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ khóe miệng thản nhiên gợi lên ý cười: "Ta không rõ. Y thư kia là tâm huyết cuối cùng của mẫu thân ta, ta vốn không định xem, nên cũng không biết nội dung bên trong có những gì"
Sắc mặt Thập Nhất dần trở nên khó coi, hồi lâu sau, mới nói: "Thất ca, nếu không thì để đệ tự đi Đại Sở tìm hiểu một chuyến?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên cười: "Không cần. Chuyến đi mạo hiểm mà vô vị như vậy. Khi nãy đệ có đề cập đến việc bổ sung hậu cung, thế thì giao cho Lễ bộ lo liệu đi. Sau đó, bắt đầu tuyển chọn, đệ và lão Cửu cả Thập Nhị nữa, người nào nên giữ lại thì giữ lại chỉ cần bọn đệ vừa ý là được"
Thập Nhất bỗng dưng nhớ đến lần cuối cùng gặp Tịch Nhan, nàng cũng nói những lời kia với mình, nhất thời chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, gật đầu nói: "Nều thế thì Thất ca, đệ xin đi trước".
"Đi thôi" Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không cản, thản nhiên phân phó.
Thập Nhất chậm rãi đi về hướng cửa cung, vừa mới đến trước cửa Triêu Dương, thì gặp được Thái phi nên thỉnh an, xong xuôi mới ra ngoài gặp Thập Nhị.
Thập Nhị vừa thấy hắn, từ xa đã đứng lên đón: "Thập Nhất ca, huynh mới ra sao?"
Thập Nhất thấy hắn chạy đến gần, đến lúc hắn đứng trước mặt mình, bỗng nhiên liền kéo tay hắn, thần sắc ngưng trọng là thường: "Thập Nhị, mấy ngày này ta muốn đi xa một chuyến, nhưng không muốn để thất ca biết, đệ giúp ta gạt huynh ấy, nói là ta bị bệnh"
Thập Nhị kinh ngạc, còn chưa hồi phục tinh thần, thì Thập Nhất đã xoay người lên ngựa, nhanh chóng rời đi.
Trở lại phủ, Thập Nhất cũng chỉ gọi quản gia đến, chỉ phân phó vài điều quan trọng, rồi cũng chẳng thu dọn gì, lại ra cửa, lên ngựa phi ra ngoài thành.
Hắn cũng không rõ vì sao mình phải làm như vậy, nhưng trong lòng, từ trước đến nay chưa hề muốn biết chân tướng --- việc Tịch Nhan có thể còn sống hay không, muốn biết rõ ràng vì sao nàng phải cùng Nam Cung Ngự thành hôn.
Ngày hắn đến Đại Sở, trong thành đang xôn xao quanh một chủ đề nóng, những lời bàn tán đều nói đến tin Dự thân vương sắp thành hôn với một nữ tử thần bí. Trên phố, lưu truyền chuyện hai người quen biết ra sao, rồi lại lời hứa hẹn ngày xưa, những câu chuyện đều mang màu sắc truyền kỳ, nhưng không một người nào biết được nàng từ đâu đến, thân phận ra sao.
Thập Nhất tìm chỗ nghỉ ngơi hồi phục mất nửa ngày, vào đêm hôm đó, liền lẻn vào hoàng cung Đại Sở.
Cung điện của Nam Cung Ngự thập phần dễ tìm, thị vệ không nhiều, hắn dường như không gặp khó khăn gì, lặng yên tiến vào trong cung.
Chỉ là một tòa cung điện lớn thế này, Tịch Nhan cuối cùng là đang ở nơi nào, cũng không thể biết được.
Thập Nhất tìm một nơi bí mật gần đó để quan sát một lúc, rồi quyết định đi tìm bản y thư đã bị Nam Cung Ngự đánh cắp trước kia.
Tìm trong thư phòng hồi lâu nhưng vẫn không thấy gì, Thập Nhất không thể không rời đi, đang nhanh chóng thoát ra, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân vọng đến, thân mình lướt qua, nhẹ nhàng đứng nấp sát vào cột đình, mới tránh được ánh mắt của thị nữ.
Không ngờ đến vừa nấp vào đây, thì phát hiện phía trước còn phòng vẫn thắp nến.
Đêm khuya thế này, hầu như mọi người đều an giấc, sao lại còn người thắp đèn chứ? Mà nhìn qua căn phòng kia, dường như không phải là nơi người thường ở.
Trực giác mách bảo, Thập Nhất hạ quyết tâm đến phòng đó xem xét tình hình, sau đó, đẩy cửa thật nhẹ và cẩn thận, bước vào trong.
Màn che trên nhuyễn tháp được buông xuống, một đôi hài của nữ tử nằm bình yên dưới đất.
Thập Nhất cơ hồ không kiềm chế được, tiến lên xem người đang ngủ kia là ai, lại đột nhiên nghe "Bộp" một tiếng, trong lòng hốt hoảng, trốn ngay vào sau bình phong.
Sau một lúc lâu, chỉ nghe thấy tiếng nữ tử kia nói mớ, không còn âm thanh gì khác.
Thập Nhất lại nhìn về phía giường lần nữa, bỗng dưng phát hiện, thỉ ra là một quyển sách từ trên giường rơi xuống.
Lặng lẽ tiến lên, lúc nhìn rõ quyển sách kia, trong lòng Thập Nhất bất ngờ chấn động.