Chương 369
Ý cười trên mặt Đạm Tuyết chợt lóe lên, sau đó nàng lại im lặng không nói một lời như cũ.
Tính tình bá đạo của Hoàng Phủ Thanh Thần khắc chế không được sắp bộc phát ra, nhưng trong đầu hắn không biết vì sao đột nhiên lại hiện lên hình ảnh tên tiểu tử đang ngủ say trong gian phòng cách vách kia, vì thế sự tức giận cũng lập tức tiêu tan bớt phân nửa, nhìn nàng đang rũ mắt xuống, bỗng nhiên hắn giận dỗi cúi xuống che kín đôi môi nàng lại.
Mỗi khi hắn thân thiết với nàng, nàng luôn luôn không phản kháng, mặc dù thời gian trôi qua đã lâu như vậy nhưng nàng vẫn giống như trước. Nhưng chính vì như thế, hắn lại cảm thấy nàng mềm mại đến nỗi làm cho bản thân mình không thể khắc chế, trầm mê càng sâu, lưỡi nóng thâm nhập vào trong miệng nàng, hấp thu hương vị ngọt ngào xa cách đã lâu.
Trước khi ngủ hắn đã uống thuốc, giờ phút này khi cả hai gắn bó với nhau còn mang theo vị thuốc thản nhiên, dĩ nhiên Đạm Tuyết hiểu được hắn đang bị bệnh, nàng bỗng chần chờ, trong đầu hoàn toàn hiểu rõ tình thế bèn lảng tránh nụ hôn của hắn, muốn thoát khỏi sự dây dưa không dứt của hắn.
Đang lúc Hoàng Phủ Thanh Thần hừng hực khí thế, đột nhiên bị nàng trốn tránh làm sao mà ngừng được, hắn bèn lấy tay giữ chặt khuôn mặt của nàng, muốn thân thiết với nàng. Cuối cùng Đạm Tuyết mở miệng: “A Cửu, còn con......”
Thân thể Hoàng Phủ Thanh Thần trở nên cứng đờ, rốt cuộc không tiếp tục thân thiết với nàng nữa, chỉ chậm rãi dùng trán chạm trán với nàng, tận sâu trong đôi mắt dường như đang nổi lên giông tố.
Đạm Tuyết bị nụ hôn vừa rồi làm hô hấp có chút dồn dập, lảng tránh ánh mắt hắn, cố gắng ổn định tâm tình.
Cuối cùng, hắn mới lạnh lùng mở miệng nói: “Ta muốn mang con trở về Bắc Mạc.”
Đạm Tuyết cúi đầu tựa vào tường, cười nhẹ.
“Về phần nàng.” Hoàng Phủ Thanh Thần âm thầm nắm chặt nắm tay, “Nếu nàng luyến tiếc con nhỏ cũng có thể theo ta cùng trở về.”
Nàng vẫn không nói lời nào như cũ, trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần bất chợt cảm thấy vô cùng bối rối. Hắn chỉ sợ sự trầm mặc của nàng, bất cứ điều gì cũng có thể, nhưng không cần trầm mặc là được. Hắn bỗng trầm giọng mở miệng: “Nàng đặt tên cho con là gì?”
Đạm Tuyết dừng một chút, mới cúi đầu thốt ra hai chữ: “Thành Thuyết.”
Hoàng Phủ Thanh Thần nao nao, Thành Thuyết? Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết? Nàng muốn cùng ai Thành Thuyết? [Cùng nguyện sống chết có nhau]
Hô hấp của hắn bỗng dưng trở nên dồn dập, một lần nữa nâng khuôn mặt của nàng lên: “Thành Thuyết?”
Thế nhưng hắn lại không dám mở miệng nói ra nghi vấn trong lòng, chỉ cắn chặt răng, khí lực trên tay bỗng nhiên tăng thêm: “Nói, trong lòng nàng có ta.”
Nàng rốt cuộc cũng nâng mắt lên nhìn hắn.
Hoàng Phủ Thanh Thần không biết có phải bản thân mình nhìn nhầm hay không, hắn cảm thấy trong mắt nàng tựa hồ hiện lên một tia gì đó, chợt lóe lên, cơ hồ không nắm bắt được, nhưng hắn lại biết được điều hắn muốn, làm cho hắn cảm thấy rất vui mừng --
Hắn cảm thấy chính mình sắp phát điên rồi, cho dù là hắn nhỉn nhầm, hắn cũng nguyện ý vì vậy mà nổi điên!
Lúc Đạm Tuyết bị hắn ném lên giường, nàng có một chút phản kháng lại. Thần sắc của hắn như vậy, nàng đã từng gặp qua, mà nàng cũng biết rất rõ ràng nếu chẳng may thật sự bị hắn quấn lấy, không chừng sẽ bị ép buộc không biết bao lâu, nên khi hắn vừa cúi xuống muốn hôn nàng liền kháng nghị: “Không được.”
Khách điếm này cực kỳ đơn sơ, ở trong phòng cũng có thể nghe thấy thanh âm bên ngoài vọng vào, mà cách vách lại có đứa bé khóc hơn nửa ngày thật vất vả mới ngủ được, không biết chính xác khi nào sẽ tỉnh dậy. Bất luận như thế nào Đạm Tuyết cũng không thể thuyết phục bản thân mình để cho hắn chạm vào nàng trong hoàn cảnh này được.
Hoàng Phủ Thanh Thần dường như biết nàng đang suy nghĩ điều gì, dừng một chút, bỗng nhiên đứng thẳng người lên, mở cửa ra, vào gian phòng cách vách.
Đứa bé đang bình yên nằm ở trên giường, hắn tìm nàng lâu như vậy, con cũng đã hơn hai tuổi, khuôn mặt rõ ràng là giống hắn như tạc. Trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ, vươn tay ra chạm đến khuôn mặt con trai, bàn tay lại run rẩy không thôi.
Ấy thế mà hắn thật sự có con với nàng, nhưng vì sao hắn lại giống như đang nằm mơ vậy?
Lẳng lặng nhìn đứa nhỏ hồi lâu, hắn mới thật cẩn thận vươn tay ra, bế đứa bé lên, nhìn đứa bé ngủ say trong khuỷu tay mình, trong lòng tràn đầy cảm động.
Khi hắn ôm đứa nhỏ trở về phòng mình, Đạm Tuyết đã sửa sang lại y phục chỉnh tề, đoan chính ngồi ở bên cạnh giường, thấy hắn bế đứa nhỏ tiến vào, liền đứng lên muốn tiếp nhận đứa nhỏ, nhưng lại bị hắn tránh đi. Hoàng Phủ Thanh Thần tự mình đem đứa nhỏ đặt trên giường, lại nhìn hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên, cười khẽ một tiếng.
Bộ dáng ngây ngốc của hắn đập vào mắt Đạm Tuyết, trong lòng nàng không biết vì sao lại thở dài một hơi, vừa muốn xoay người lại, nhưng đột nhiên bị hắn ôm lấy cổ.
Nàng dựa vào trong lòng hắn, hai người không nói gì nữa, khó có được giây phút an bình như thế này.
Đến chiều muộn, đứa bé cũng tỉnh dậy, trông thấy Hoàng Phủ Thanh Thần, ánh mắt lãnh đạm giống Đạm Tuyết, nhìn Đạm Tuyết, lại nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng thối.
Trong lúc nhất thời Hoàng Phủ Thanh Thần cũng không biết nên đối mặt với đứa bé này như thế nào, dừng lại một chút, cũng đem ánh mắt hướng về phía Đạm Tuyết.
Đạm Tuyết cũng bất động thanh sắc tiếp tục chải tóc, ra vẻ như không nhìn thấy.
Nếu đây không phải con hắn, hắn nhất định sẽ giận tái mặt rống to một trận, bởi vì giờ này khắc này biểu tình trên mặt Thành Thuyết rõ ràng là chán ghét hắn cực kỳ giống Trầm Mặc Ngân như đúc! Hoàng Phủ Thanh Thần khẽ cắn môi, nhưng vẫn nở nụ cười, cúi đầu đối diện với con trai: “Thành Thuyết?”
Thành Thuyết vẫn thản nhiên nhìn hắn một cái, ngược lại đưa tay hướng về phía Đạm Tuyết: “Mẫu thân.”
Tuổi tuy nhỏ, nhưng mồm miệng cực kỳ nhanh nhảu.
Hoàng Phủ Thanh Thần nhịn không được nắm chặt nắm tay, nhìn đứa nhỏ Đạm Tuyết đang ôm trong lòng, bất động mở miệng: “Nàng dạy con thật khéo!”
“Ông ta là ai vậy?” Thành Thuyết liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Thần một cái, nhỏ giọng tiến đến bên tai mẫu thân.
Hoàng Phủ Thanh Thần nhướng mày nhìn Đạm Tuyết, cùng chờ đợi câu trả lời của nàng.
Đạm Tuyết không khỏi cúi đầu thở dài, hồi lâu sau mới nói: “Cha con đó.”
Không ngờ lời vừa nói ra, Thành Thuyết lại hét lên một tiếng, vùi vào trong lòng Đạm Tuyết, không biết nhỏ giọng nói gì.
Hoàng Phủ Thanh Thần không nghe rõ, vội vàng tiến lên hỏi: “Cái gì?”
Sắc mặt Đạm Tuyết không tốt lắm, Hoàng Phủ Thanh Thần bình tĩnh nhìn đứa bé chôn ở trong lòng nàng không chịu đi ra, lạnh lùng nói: “Trầm Đạm Tuyết.”
“Ừ.” Đạm Tuyết thản nhiên lên tiếng, “Con nói chàng không phải là người tốt.”
Hoàng Phủ Thanh Thần thiếu chút nữa hộc máu, hận không thể một tay nắm lấy con trai từ trong lòng nàng kéo ra, hỏi một chút ai đã dạy nó như vậy. Nhưng tiếp theo, trong đầu hắn suy nghĩ lại liền hiểu được một chuyện -- biểu tình đứa nhỏ này, ngữ khí khi nói chuyện, cùng với nhận thức kỳ lạ này, rõ ràng đều đến từ một người!
Trầm Mặc Ngân! Hoàng Phủ Thanh Thần âm thầm cắn chặt răng, sắc mặt càng lúc càng khó coi.