Chương 379
Hai tháng sau là sinh nhật năm tuổi của Bất Ly, Hoàng Phủ Thanh Vũ không muốn làm rình rang, hơn nữa Tịch Nhan lại có thai trong người, nên chỉ nói buổi tối sẽ cùng Hoàng Phủ Thanh Thần, Thập Nhất, Thập Nhị tụ tập một chút. Dù sao gần đây thân mình Tịch Nhan cũng trở nên nặng nề, nghe hắn nói như vậy nên sau khi cùng Bất Ly ăn một chén chè mừng tuổi liền để con bé tự chơi đùa.
Đến buổi trưa, sau khi Tịch Nhan ngủ trưa xong, lại nghe thấy bọn người của Hoàng Phủ Thanh Thần đã vào cung, trong lòng nhất thời tò mò -- không phải nói buổi tối mới thiết yến sao, vì sao bọn họ đến sớm như vậy? Nhất thời nàng lại nghĩ tới đã lâu không gặp Thập Nhất ở trong cung, không biết mối quan hệ giữa hắn cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ đã tốt hơn chưa, nên muốn đến tìm hiểu thử xem.
Không ngờ vừa mới đi đến Ngự hoa viên, nàng liền nhìn thấy Thập Nhất đứng một mình ở dưới tàng cây du, cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
“Thập Nhất?” Tịch Nhan gọi hắn một tiếng, tiến lên vài bước.
Thập Nhất dường như cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng, trong mắt hiện lên một tia bối rối: “Thất tẩu.”
Tịch Nhan không chú ý đến vẻ mặt hắn lắm, chỉ nói: “Ta nghe nói các đệ đều tiến cung cả rồi, sao đệ lại ở trong này một mình?”
Thập Nhất cúi đầu ho khan một tiếng, nói: “Trong điện nhiều người quá, đệ đi ra ngoài hít thở không khí.”
“Có ai mà nhiều người?” Tịch Nhan nhất thời nhướng mày, chỉ nghĩ rằng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại làm cho Thập Nhất khó xử, nên Thập Nhất mới trốn ra ngoài một mình, nhìn thấy nàng cũng không nói nhiều lời, cho nên mới tùy tiện tìm một cái cớ để ứng phó với nàng, “Không phải chỉ có vài người các đệ thôi sao?”
Trong lúc nhất thời Thập Nhất cứng đờ người lại, giống như có chút kinh ngạc, không biết nên trả lời như thế nào.
Tịch Nhan nhìn thấy bộ dáng của hắn, trong lòng lại càng khẳng định thêm vài phần, nói: “Đệ dẫn ta đi gặp Thất ca của đệ đi.”
“Thất tẩu --” Thập Nhất dừng một chút, không hề động đậy.
Tịch Nhan lại nhấc chân bước đi: “Đệ không mang theo ta đi, vậy đệ theo ta đi gặp hắn cũng được.”
Đến khi đi đến trước Vinh Hoa điện, Tịch Nhan mới biết được bản thân mình sai lầm hoàn toàn, sự khó xử cùng kinh ngạc của Thập Nhất căn bản là không phải bởi vì Hoàng Phủ Thanh Vũ làm cho hắn khó xử, mà là bởi vì giờ này khắc này trong Vinh Hoa điện, vang lên tiếng đàn tiếng sáo du dương, hát hay múa đẹp, náo nhiệt vô cùng!
Tịch Nhan quay đầu liếc mắt nhìn Thập Nhất một cái, Thập Nhất rốt cuộc không thể không mở miệng nói: “Là lễ vật Hoàng đế Tây Càng phái người đưa sang đây cho Bất Ly, bởi vì chuyện phát sinh bất ngờ, cho nên Thất ca chỉ có thể tự mình chiêu đãi bọn hắn thôi.”
“Phải không?” Tịch Nhan hồ nghi, vén váy tiến lên, sải bước đi lên những bậc thang, tên thái giám đứng ở cửa nhìn thấy nàng, vội cao giọng thông truyền: “Hoàng hậu nương nương đến --”
Nhưng giờ phút này trong Vinh Hoa điện, nơi nơi vang lên tiếng người ồn ào náo nhiệt nên thanh âm của tên thái giám kia căn bản không thể át được tiếng ồn ào, cho nên khi Tịch Nhan xuất hiện ở cửa, toàn bộ người trong điện không có ai chú ý tới nàng.
Tịch Nhan lại liếc mắt một cái liền chú ý tới quả thật có rất nhiều người -- Hoàng Phủ Thanh Vũ ở vị trí thủ tọa, kế tiếp là Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị, ở giữa có một vị trí còn trống chắc là dành cho Thập Nhất. Ngồi đối diện Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị là sứ thần do Tây Càng phái tới, Tịch Nhan cũng rất quen thuộc với hắn, bởi vì đó là ba vị thân vương của Tây Càng, khó trách bọn Thập Nhất phải đích thân tiếp đón!
Nhưng ánh mắt Tịch Nhan chỉ thản nhiên đảo qua bọn họ, cuối cùng, dừng lại ở chính giữa trong điện, nơi đó có vài nữ tử xinh đẹp đang nhảy múa.
Tây Càng chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, bên cạnh Hoa Quân Bảo chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, nhưng hiếm khi nhìn thấy được những nữ tử xinh đẹp mị hoặc như vậy, chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười cũng tỏa ra nét phong tình không sao tả được, nhất là múa, mỗi một động tác đều có khả năng làm cho người ta hồn siêu phách lạc.
Hoàng Phủ Thanh Vũ ở chỗ cao cao tại thượng, ngồi khá xa, Tịch Nhan không nhìn thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng lại cảm giác được rõ ràng hắn đang dạt dào hưng trí theo dõi.
Lòng Tịch Nhan trong nháy mắt liền trầm xuống đáy cốc, vừa xoay người liền đối diện với tầm mắt thâm trầm của Thập Nhất, nhịn không được cười lạnh một tiếng nói: “Đây là hạ lễ mà Hoa Quân Bảo đưa tới sao?”
“Thất tẩu.” Thập Nhất nhìn thấy thế, biết nàng nhất định là đang hiểu lầm, vội nói, “Những nữ tử này đều là do các vị thân vương mang đến đây, nói là muốn múa hát giúp vui, không có gì đâu.”
Tịch Nhan tức giận không nói không rằnh nhấc váy liền đi xuống những bậc thang, Thập Nhất nhìn cái bụng hơi nhô ra của nàng, cảm thấy một trận đau đầu kép đến, vội vàng đuổi theo sau.
Trong đầu Tịch Nhan bỗng dưng hiện lên điều gì, xoay người nói: “Ta hỏi đệ, lúc trước Hoa Quân Bảo phái người tặng lễ vật, đệ cũng biết là cái gì chứ?”
Thập Nhất trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: “Không biết.”
Tịch Nhan nhìn hắn, cười lạnh nói: “Thập Nhất, đệ thật sự là không biết cách nói dối!”
Thập Nhất cảm thấy đầu càng đau: “Thất tẩu, lần trước Hoa Quân Bảo xác thực cũng phái người tặng hơn mười mỹ nhân đến đây, nhưng đều bị Thất ca ban thưởng cho các đại thần trong triều, Thất tẩu, tẩu đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Mỹ nhân! Hơn mười mỹ nhân! Tịch Nhan cảm thấy đáy lòng co thắt lại, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hoa Quân Bảo, hay cho tên Hoa Quân Bảo! Trong lòng nàng vừa giận vừa hận, nhưng lại không có nơi để phát tiết, chỉ có thể đi nhanh về tẩm cung.
Nếu là ngày thường, nàng cũng sẽ không tức giận như vậy, dù sao đối với Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng vẫn rất tin tưởng. Nhưng hiện nay, đúng lúc nàng đang mang thai, những lúc hai người thân mật vốn ít ỏi đến đáng thương, huống chi những nữ tử này, ngay cả nàng nhìn thấy trong lòng cũng nhộn nhạo khó nhịn, huống hồ là nam nhân!
Hơn nữa lúc trước Hoa Quân Bảo đã đưa mỹ nhân đến đây, hắn lại trăm phương ngàn kế gạt nàng! Trong đầu Tịch Nhan bất giác hiện ra vẻ mặt của Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc đang thưởng thức ca múc, nhất thời nàng càng cảm thấy tâm phiền ý loạn, bước chân càng trở nên gấp gáp.
Thập Nhất đi theo phía sau nàng, nhìn thấy đã đến hậu cung, nam tử không có thủ dụ không thể đi vào, bởi vậy Thập Nhất cũng chỉ có thể dừng chân lại, nhìn thấy Tịch Nhan đi nhanh như bay biến mất ở trong tầm mắt hắn, lúc này mới nhớ ta nhanh chóng đi đến nói cho Hoàng Phủ Thanh Vũ biết.
Sau khi Tịch Nhan về đến tẩm cung, lập tức hạ lệnh đóng cửa cung, hơn nữa nói: “Bất kỳ ai cũng không được phép đi vào!”
Tất cả các cung nữ nhóm tất nhiên rất kinh sợ, Ngân Châm chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt Tịch Nhan như vậy, cẩn thận tiến lên nói: “Nương nương, vậy...... Nếu hoàng thượng tới thì sao?”
“Nếu hắn đến, các ngươi thả chó đuổi hắn ra ngoài cho ta!” Tịch Nhan giận dữ rống lên, nằm xuống giường, kéo chăn phủ kín cả người.