Chương 419
Tịch Nhan quay đầu nhìn hắn: “Vậy đệ nói cho ta biết, đệ vừa mới đứng ở chỗ kia nghĩ cái gì vậy?”
Thập Nhất đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười nhẹ: “Không nghĩ cái gì cả.”
Tịch Nhan liếc mắt nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng, nói: “Huynh đệ các người đều thích khẩu thị tâm phi như vậy sao?”
Thập Nhất lại ngậm miệng, trừ bỏ bất đắc dĩ cười cười, không nói được gì để chống đỡ.
Trí nhớ mỏng manh trong đầu Tịch Nhan chậm rãi hiện ra, nhịn không được nói: “Ta nhớ rõ Thất ca của đệ từng nói qua, đệ đã cưới Vương phi, hình như là họ Tiết?”
Thập Nhất không ngờ hai người bọn họ còn có thể nói tới điều này, nhịn không được có chút kinh ngạc, đồng thời trong ngực giống như bị ai đấm mạnh, khó chịu cơ hồ thở không nổi: “Đúng vậy.”
Vì thế Tịch Nhan nở nụ cười: “Đệ vừa mới nhớ tới nàng.”
“Không có!” Thập Nhất phủ nhận ngay lập tức, đồng thời làm cho Tịch Nhan hoảng sợ, ngay cả hắn cũng hoảng sợ, có chút thất thố hướng về phía Tịch Nhan nở nụ cười.
Tịch Nhan giảo hoạt nở nụ cười: “Được rồi, nếu người trong lòng của đệ không phải Vương phi của đệ, vậy đệ không phải đang nhớ tới nàng.” Nàng rõ ràng nhớ rõ ngày đó Hoàng Phủ Thanh Vũ đã nói với nàng, sở dĩ Thập Nhất chủ động xin mang binh xuất chinh đi giết giặc, là do tránh né Vương phi của hắn, ngay cả Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng nói như vậy, xem ra giữa hai người nàng đang tồn tại khúc mắc.
Thập Nhất cảm thấy nếu tiếp tục nghe nàng nói chuyện sẽ làm cho mình thất thố nữa, nhịn không được ngắt lời nói: “Thất tẩu nói đùa, nếu Thất tẩu đã nghỉ ngơi tốt rồi, chúng ta tiếp tục đi đi.”
Nói đùa sao? Tịch Nhan khẳng định mình không hề nói đùa với hắn, bởi vì mới vừa rồi hắn thất thần, ánh mắt như vậy, nàng từng gặp qua ở trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ, cho nên cũng càng thêm khẳng định, tinh thần của Thập Nhất dọc theo đường đi sở dĩ kém như vậy, không ngoài bốn chữ -- vì tình khốn khổ.
Tịch Nhan trời sinh có lòng hiếu kỳ rất mạnh, nếu nàng có thể nhớ rõ những chuyện từng xảy ra trước kia thì sẽ không làm như vậy, nhưng hiện nay nàng đã quên mất rồi, bởi vậy dọc theo đường đi không có chuyện gì liền quấn lấy tra hỏi Thập Nhất, nhưng mà Thập Nhất lại ngậm miệng chặt như hến, đối với vị Vương phi kia không hề không đề cập tới nửa lời, thậm chí mỗi khi nàng hỏi đến, hắn liền lập tức giận tái mặt. Đương nhiên Tịch Nhan nhìn ra được, mặt hắn đen lại kỳ thật phần lớn là giả vờ mà thôi.
Cho đến mãi sau này, Thập Nhất bị nàng ép hỏi đến nỗi càng ngày càng trầm mặc, thời điểm thất thần càng ngày càng nhiều, nhưng cách trại hoa cũng càng gần, tâm tư của nàng lại bắt đầu đặt trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ, lúc này mới xem như từ bỏ.
Cách trại hoa càng gần, cảm giác hít thở không thông trong lòng Thập Nhất cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Mấy ngày sau, rốt cuộc cũng tới sơn trang trong thành Hoa Đô, Thập Nhất ôm Bất Ly trong tay, dắt Tịch Nhan xuống xe ngựa. Không muốn nghĩ ngợi lung tung, liền cười nói với Tịch Nhan: “Không biết Thất ca nhìn thấy bộ dáng này của Thất tẩu sẽ có phản ứng gì.”
Trong lòng Tịch Nhan có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa mới bắt đầu còn đi theo phía sau hắn, sau lại ôm bụng vượt qua hắn, hận không thể lập tức nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ. Đến bên ngoài thư phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng nghe được thanh âm của Hoàng Phủ Thanh Vũ, dừng chân lại, đem tai dán trên cửa sổ, lẳng lặng lắng nghe thanh âm bên trong làm cho nàng quan tâm.
Thập Nhất nhìn thấy tình hình như vậy, biết ngay sau đó mình cùng Bất Ly chỉ sợ sẽ biến thành dư thừa, liền bế Bất Ly đi vào hoa viên chơi đùa.
Trại hoa có khí hậu rất tốt, cảnh sắc cũng vô cùng đẹp, không giống như nơi khác. Bất Ly chưa từng tới chỗ nào như vậy, không che giấu được cảm giác mới mẻ, quên mất cả cha mẹ, chốc lát lại chạy đến bên này, chốc lát lại chạy đến bên kia, khiến cho Thập Nhất cũng không yên tĩnh được.
Lúc đó, Linh Hi đang đi dạo ở trong hoa viên, nàng mang theo một chú chó nhỏ có lông màu trắng. Thập Nhất vừa đi Tây Càng, mỗi ngày trôi qua nàng đều hoảng sợ không chịu nổi, Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy thế, liền không biết từ nơi nào tìm đến một chú chó nhỏ, còn chỉ định muốn nàng tự mình nuôi nấng.
Vì thế, khi Bất Ly cùng chú chó nhỏ kia ở trong hoa viên không hẹn mà gặp, hai người phía sau cũng từ xa xa trông thấy đối phương.
Bất Ly vừa nhìn thấy chú chó nhỏ kia, nhất thời vô cùng thích thú, mà khéo là chú chó nhỏ kia vừa nhìn thấy nàng, vui sướng tựa như nhìn thấy chủ nhân, một người một chó cùng nhau té trên mặt đất chơi đùa rất náo nhiệt.
Linh Hi cũng không biết hôm nay hắn sẽ trở về, bỗng nhiên gặp lại, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó, trong lòng trở nên kinh hoàng, lại sau đó, nhìn thấy hắn trong nháy mắt sắc mặt trầm lại, tâm nàng cũng trầm xuống.
Bất quá chỉ là ngẫu nhiên tái ngộ mà thôi, làm gì bày ra sắc mặt như thế cho nàng xem? Trong lòng Linh Hi âm thầm căm tức, tiến lên muốn ôm lấy chú chó nhỏ đang nhào vào trong lòng Bất Ly chơi đùa lên.
“Thập Nhất thẩm thẩm, con muốn nó chơi với con -- ha ha --” Bất Ly đang chơi đùa vui vẻ, căn bản không chịu buông tay.
Linh Hi nao nao, nàng gả cho Thập Nhất đã hơn bốn năm, nhưng cũng không tiến cung bao nhiêu lần, chỉ nhìn thấy tiểu công chúa này vài lần, không ngờ cách lâu như vậy, con bé còn nhận ra được mình. Trong lòng Linh Hi nhất thời trở nên vui mừng, cũng bất chấp người nọ còn đứng cách đó vào bước đang bày sắc mặt âm trầm, nàng cười với Bất Ly: “Con thích sao, ta đem nó tặng cho con là được, ta phỏng chừng lúc trước phụ hoàng của con bắt nó cho ta nuôi cũng là vì chuẩn bị cho con một người bạn cùng chơi thôi.”
Bất Ly lập tức vui mừng cười ha hả: “Được, nó tên gọi là gì?”
“Gọi là Nhất Nhất.” Linh Hi cười đáp.
Trong nháy mắt, sắc mặt Thập Nhất đứng ở cách đó không xa giống như càng trầm xuống. Linh Hi vụng trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, lại vội vàng dời tầm mắt đi, chơi đùa cùng với Bất Ly và chú chó nhỏ.
Lại qua một trận, Thập Nhất rốt cuộc không chịu nổi nữa, tiến lên đem Bất Ly trước mắt Linh Hi bế lên: “Ly nhi, sao lại chơi đùa như thế này, Thập Nhất thúc mang con đến chỗ khác dạo, được không?”
“Đem Nhất Nhất theo nha!” Bất Ly có chút bất mãn, nhưng vẫn không quên dặn với theo.
“Được, mang theo nó.” Thập Nhất đem thả cô bé xuống dưới, tùy ý để chú chó nhỏ kia theo Bất Ly chạy tới phía trước, còn mình cũng theo sau.
Từ đầu đến cuối, Linh Hi đứng ở bên cạnh hắn giống như vô hình.
Cho đến khi thân ảnh của hắn cùng Bất Ly biến mất, Linh Hi mới bất đắc dĩ cúi đầu cười, lại đưa mắt nhìn chung quanh, có chút mờ mịt. Nàng vốn cùng với Nhất Nhất đi dạo chung quanh, giờ phút này không còn Nhất Nhất nữa, nàng giống như mất đi phương hướng, không biết nên đi hướng nào.
Linh Hi cũng không biết mình đứng yên ở chỗ cũ bao lâu, cho đến khi bị gió thổi qua, nàng mới nhớ bây giờ Thập Nhất đã trở lại, cũng tức là nói, Thất tẩu của hắn có thể đã đến đây. Trong lòng Linh Hi không khỏi chấn động, liền muốn đi gặp vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết kia một lần đến tột cùng là có bộ dáng gì.