Chương 433
Linh Hi làm sao có thể tin tưởng hắn không có việc gì, nhưng nhìn thấy hắn một lần nữa khôi phục bộ dáng thản nhiên kia, mặc dù trong lòng nàng lo lắng vô cùng, cũng không biểu đạt cảm xúc gì, chỉ không hề chớp mắt nhìn hắn: “Thật sự không có việc gì sao?”
Thập Nhất lần nữa lắc lắc đầu, giống như ngay cả khí lực để nói một câu cũng không có, xoay người tiếp tục đi về phía cửa cung.
Trong lòng Linh Hi lo âu không thôi, chỉ có thể đi theo phía sau hắn, hắn đi từng bước, nàng cũng đi từng bước.
Không ngờ vừa đến cửa cung, hắn đột nhiên nhìn về phía nàng: “Nàng về phủ trước đi.”
Linh Hi vừa định mở miệng hỏi hắn muốn đi đâu, thế nhưng nàng đã nhìn thấy hắn muốn xoay người lên ngựa, nhất thời đem câu nói ra đến miệng nuốt xuống, mỉm cười: “Được.”
Kỳ thật, hắn không đi nơi nào khác ngoài hoàng lăng Đông Giao thăm Mẫu Đơn, ngoài nơi đó hắn làm sao còn có thể đi nơi khác chứ?
Trong lòng Linh Hi rõ ràng biết thế, bởi vậy không hỏi, cũng không ngăn cản, nhìn thấy hắn đánh ngựa phóng đi, cho đến thân ảnh hắn biến mất hoàn toàn, bản thân mới xoay người vào cỗ kiệu.
Cả một đêm, Linh Hi biết mình nhất định đợi không được hắn, bởi vậy nàng vẫn không cố ý chờ hắn, nhưng khi nhớ tới bộ dáng hắn ở trong cung, trong lòng nàng lại không khỏi cảm thấy rất bồi hồi.
Đúng là nàng vẫn không yên lòng, đến nửa đêm, Linh Hi nhịn không được khoát áo đứng dậy, đi tới viện của Thập Nhất, vừa thấy Tần Minh liền hỏi: “Thập Nhất gia có trở về không?”
Tần Minh vội tiến đến chào đón, thấp giọng nói: “Bẩm Vương phi, Thập Nhất gia đã trở về, nhưng đã ngủ rồi.”
Thì ra hắn đã trở về rồi! Trong lòng Linh Hi đầu tiên là buông lỏng xuống, sau đó, nhìn về phía căn phòng không có một chút ánh sáng nào, nỗi lo lắng trong lòng không biết vì sao càng sâu hơn.
Trở về phòng mình, Linh Hi đương nhiên không ngủ được, tựa vào đầu giường ngồi yên không cử động.
Sáng sớm hôm sau, Linh Hi liền gọi Thúy Trúc tiến vào hầu mình rửa mặt chải đầu, canh đến thời gian Thập Nhất vào triều, nàng liền tiến đến viện của hắn, vừa hỏi Tần Minh, lại biết được Thập Nhất thì ra vẫn còn chưa thức dậy.
Linh Hi vốn dự định nếu nàng đến kịp lúc hắn đi vào triều, nàng có thể cùng hắn tiến cung, nhưng khi nghe lời ấy lại không khỏi kinh ngạc, vừa muốn đi vào phòng, nghĩ nghĩ lại rồi nhịn xuống, chỉ đứng ở trong viện chờ hắn.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Thập Nhất mới mở cửa phòng đi ra, bỗng dưng thấy Linh Hi cúi đầu đứng ở trong viện, nhịn không được có chút sửng sốt.
Linh Hi nghe được thanh âm, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy sắc mặt hắn so với ngày hôm qua còn kém hơn, vội tiến lên đón, nhưng không nói gì khác, chỉ cười nói: “Sao giờ này chàng mới thức dậy, không cần vào triều sao? Ta chờ chàng cùng tiến cung đây.”
Ánh mắt Thập Nhất bất giác nhu hòa một chút, thản nhiên nói: “Nàng tiến cung một mình đi, gần đây...... Ta bận việc quân doanh, cho nên phần lớn thời gian phải ở trong đấy.”
Linh Hi nao nao, không hiểu rõ ý tứ của hắn: “Phần lớn thời gian phải ở trong đấy?”
Thập Nhất khẽ cúi đầu: “Hồi phủ không tiện lắm, đêm nay ta chuẩn bị chuyển đến ở trong quân doanh.”
Linh Hi nhịn không được hít sâu một hơi: “Chuyển đến ở trong quân doanh?” Sắc mặt nàng nhịn không được trở nên trắng bệch, một lát sau, nàng vẫn đứng ở nơi đó không hề động đây.
Thập Nhất bước ra cửa, lại nhìn nàng một cái: “Không phải nàng muốn vào cung sao?”
“Vì sao?” Linh Hi ngẩng đầu lên, bỗng dưng mở miệng hỏi. Sắc mặt nàng thoạt nhìn thậm chí so với hắn còn kém hơn, tái nhợt đến cơ hồ trong suốt, nhưng trong ánh mắt cũng mang theo sự quật cường: “Vì sao muốn chuyển tới đó ở? Là vì ta làm sai cái gì sao? Bởi vì buổi tối hôm kia ta hỏi chàng về chuyện đứa nhỏ sao? Ta chỉ thuận miệng nói thôi, Thanh Dung, nếu chàng không thích, từ đây về sau ta sẽ không nói đến nữa, được không?”
“Không thể nào.” Hắn thản nhiên đáp một câu, “Ta nói là vì hồi phủ không tiện. Ta đi trước, Tần Minh, ngươi hộ tống Vương phi tiến cung đi.” Thập Nhất quay đầu nói với Tần Minh một câu, lại liếc mắt nhìn Linh Hi một cái, liền xoay người đi ra khỏi viện.
Linh Hi nhìn bóng dáng hắn, cắn răng, rốt cuộc mở miệng nói: “Lại bắt đầu nữa sao? Đem ta kéo gần chàng, rồi lại đẩy ra, lặp đi lặp lại như thế, chàng cảm thấy rất hay có phải hay không?”
Thập Nhất bỗng dưng dừng chân lại, ở nơi nào đó trong lòng bỗng dưng đau xót.
“Ta không biết lần này chàng đang trốn tránh điều gì, nhưng vì sao mỗi lần như vậy chàng cũng chỉ có thể thông qua cách trốn tránh để giải quyết vấn đề?” Thanh âm Linh Hi run run, “Chàng cảm thấy chỗ nào không tốt, chỗ nào không đúng, chàng có thể nói cho ta biết, ta sẽ giúp chàng tìm kiếm phương pháp giải quyết, cho dù muốn ta rời đi, ta cũng sẽ giúp chàng! Nhưng mà chàng luôn như vậy, không nói một lời đã đẩy ta ra, Hoàng Phủ Thanh Dung, chàng có nghĩ tới hay không, ta cũng sẽ tuyệt vọng?”
Trong lòng giống như có nỗi uất nghẹn cuộn lên, đau đến không thể hô hấp được, Linh Hi chậm rãi ôm lấy cánh tay mình, khổ sở ngồi xổm xuống, không dám nhìn bóng dáng hắn, e sợ mình khống chế không được sẽ thất thanh khóc rống lên.
Thập Nhất xoay người lại, đi về phía nàng, đưa tay giúp nàng đứng lên. Đôi mắt Linh Hi được bao phủ một tầng hơi nước mỏng manh, cắn môi dưới nhìn hắn.
Sắc mặt hắn tựa hồ so với lúc trước càng kém hơn, sau một lúc lâu nhìn nàng, trong mắt có đau khổ lại có mê man, rốt cuộc, hắn kéo nàng ôm vào lòng.
“Không phải như nàng tưởng tượng đâu, ta không phải muốn đẩy nàng ra, ta chỉ là...... Thật sự có việc phải đi.” Nói đến đó, hắn không biết nên nói với nàng như thế nào, cho nên, chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Nước mắt Linh Hi rốt cuộc khắc chế không được bắt đầu chảy xuống, dựa vào trong lòng hắn thấp giọng bất khóc: “Thanh Dung......”
Đã bốn năm rồi, nàng không còn là cô gái dũng cảm không biết sợ hãi lúc trước nữa, tất cả kiên trì cùng dũng khí của nàng lần lượt bị hắn tiêu diệt hết cả rồi, còn lại thật sự không nhiều lắm. Nay, điều duy nhất giúp nàng tiếp tục chống đỡ được chính là hắn ngẫu nhiên ôn nhu với nàng. Nếu hắn lại xa cách nàng một lần nữa, thì đó chính là thời điểm nàng chân chính tuyệt vọng.
Thanh âm nàng khóc rất nhỏ, phảng phất như bị áp lực đau khổ gì đó. Thập Nhất ôm nàng không hề cử động, trong lòng co thắt lại, ánh mắt khi thì thanh minh khi thì mê man.
Linh Hi khóc trong chốc lát liền cố nén nước mắt lại, sau khi lau khô mặt, lại nở ra nụ cười: “Tốt rồi, không có việc gì nữa. Không phải chàng nói muốn đi đến quân doanh sao? Ta cũng muốn tiến cung, để ta cho người mang quần áo đến cho chàng tắm rửa, được không?”
Thấy nàng như vậy, Thập Nhất gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, mang theo nàng đi ra phủ, một người lên ngựa một người lên kiệu, một người hướng đông một người đi tây, phân ra mà đi.