Chương 437
Trời đã tối rồi, chuyện có thể làm cho hắn đi trong đêm như thế này chỉ sợ không có bao nhiêu. Trong lòng Linh Hi thầm nghĩ, trước sau gì hắn cũng không muốn hồi phủ, chi bằng tự mình chủ động mời hắn đi.
Nàng nghiêng mình đứng ở nơi đó, hơi nhếch môi, cong cong khóe miệng quật cường. Thập Nhất kinh ngạc không ngờ mình có thể nhận ra rõ ràng như vậy, hắn phục hồi tinh thần lại, nhịn không được che miệng ho khan một tiếng, sau đó mới thản nhiên nói: “Tối nay ta ở trong phủ.”
“Vâng.” Linh Hi lên tiếng, “Vậy mời Thập Nhất gia trở về.”
Thập Nhất khẽ nhíu mi, thở dài một hơi, mới nói: “Tẩu ấy muốn xuất cung để giải sầu, Thất ca lại bề bộn nhiều việc, nên ta đi cùng tẩu ấy.”
Hắn, hình như đang giải thích với mình? Linh Hi có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía hắn, dừng một chút, bất giác tiếp lời: “Hiếm khi Thập Nhất gia rỗi việc như vậy, còn có thời gian đi cùng hoàng hậu nương nương.”
Vẻ mặt Thập Nhất có chút không được tự nhiên, nói sang chuyện khác: “Đúng lúc ta tiến cung mà thôi.”
Chỉ hai câu này mà giải thích suông sẻ mọi chuyện, Linh Hi bi thương phát hiện tâm mình đã mềm nhũn xuống! Ít nhất hắn cũng có thành ý giải thích với nàng, cũng nói lên trong lòng hắn cũng có chút để ý đến nàng.
Thập Nhất khẽ thở dài một cái, lại nói: “Gọi người chuẩn bị bữa tối đi.”
“Ừ.” Linh Hi cúi đầu lên tiếng, liền dặn người đi chuẩn bị.
Hiếm khi cả hai lẳng lặng cùng nhau dùng bữa tối, khẩu vị hai người không thể nào tốt được, ăn qua loa một chút, liền cho người dọn xuống.
Nghỉ ngơi một lát, rửa mặt xong, Thập Nhất vừa xoay người lại, thì Linh Hi đã nằm trên giường, quay mặt vào bên trong ngủ.
Thập Nhất cũng nằm xuống, nhưng vẫn mở to mắt, tâm tình có chút không yên nhìn lên đỉnh màn che.
Không biết trải qua bao lâu, hai người vẫn không nói chuyện với nhau, Linh Hi nghe hắn hô hấp tựa hồ đã vững vàng, liền lặng lẽ quay người lại, vốn định bất động thanh sắc liếc hắn một cái, không nghĩ tới hắn đang mở to mắt nhìn nàng!
Trong đầu Linh Hi oanh một tiếng, lúc nàng định khôi phục lại tư thế lúc nãy, hắn lại đột nhiên đã đè lên người nàng, chế trụ cổ tay nàng, cúi đầu hôn nàng.
Linh Hi đã sớm biết lúc trước hắn vẫn chưa tận hứng, nhưng không nghĩ rằng bây giờ hắn lại muốn nữa, nhịn không được lấy chân đá hắn hai cước, tuy nhiên nàng vẫn không thể mạnh hơn hắn, không bao lâu liền bị hắn cởi sạch quần áo.
Thập Nhất chậm rãi hôn nàng, Linh Hi cũng không đáp ứng lại, hắn liền kiên nhẫn trằn trọc trên môi nàng, Linh Hi rốt cuộc nhịn không được khẽ cắn hắn một ngụm, hắn liền dùng cả người đè ép nàng xuống, dùng sức phong kín đôi môi của nàng.
Trong phòng chỉ có ánh nến mỏng manh nhảy nhót, xuyên thấu qua màn che mỏng manh, đem thân ảnh hai ngườiđang dây dưa hiện lên trên tường.
Linh Hi vẫn không chịu nhìn vào ngực hắn, nàng vẫn suy trì ánh mắt nhìn vào mặt tường.
Thập Nhất rốt cuộc phải xoay khuôn mặt của nàng qua, ép nàng nhìn mình: “Suy nghĩ cái gì?”
Linh Hi nhẹ nhàng thở ra, lắc lắc đầu: “Không có......”
Trên trán hắn nổi lên một tầng mồ hôi mỏng manh, Linh Hi nhìn, bỗng nhiên vươn tay ra ôm lấy hắn, cúi đầu gọi một tiếng: “Thanh Dung.”
“Ừ?” Hắn thở hổn hển một tiếng.
Linh Hi dừng một chút, mới nói: “Chàng muốn cưới thêm sườn Vương phi nữa không?”
Ánh mắt Thập Nhất vốn có chút mê ly trong nháy mắt liền lắng đọng lại, thanh âm cũng trầm thấp: “Nàng nói gì thế?”
Linh Hi trầm mặc một lát, mới lại nói: “Ta không muốn sau này con nối dõi trong vương phủ quá mức đơn bạc, chàng...... A --”
Thập Nhất cử động thân dưới thật mạnh, Linh Hi nhất thời một chữ cũng nói không nên lời, nàng gian nan thở dốc cùng rên rỉ, nhưng không thể phát ra thanh âm nào khác.
Từ đó, mãi cho đến lúc nửa đêm, căn phòng mới rốt cuộc yên tĩnh lại.
Linh Hi mệt mỏi đến mức ngay cả sức lực nâng tay lên cũng không có, nằm ở bên cạnh hắn, vô lực thở hào hển.
Thập Nhất cũng không cử động, hô hấp có chút nặng nề, nhưng sắc mặt lại vô cùng âm trầm dọa người.
Dừng một lát, rốt cuộc hắn vẫn nhịn không được, một tay kéo lấy nàng vào trong lòng mình, cúi xuống nhìn nàng, nhíu mày thật chặt: “Rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì thế?”
Linh Hi cũng nhíu mi, ánh mắt đảo qua vết răng ở gáy hắn, rốt cuộc quyết định không lảng tránh nữa, đợi sau khi thân thể khôi phục một ít khí lực, liền nâng tay phủ lên vết cắn kia: “Ta chỉ muốn nói, có lẽ chàng cần --”
Thập Nhất cứng đờ người, theo bàn tay nàng đụng đến chỗ kia, cảm thấy có gì đó, nhưng chính mình lại nhìn không thấy, bất giác nhíu mày càng chặt: “Cái gì vậy?”
Linh Hi nhìn hắn nở nụ cười: “Cái gì vậy?” Nàng cười, lại đột nhiên hơi nhổm người dậy, tới gần vai hắn, sau đó mở miệng ra, cắn thật mạnh xuống!
Thật ra không phải không cần! Nàng cũng không phải không nghĩ tới hắn sẽ có nữ nhân khác, chỉ là chưa từng nghĩ tới hắn sẽ bị mình phát hiện trong tình trạng xấu hổ như thế. Nàng thà là hắn đưa nữ nhân khác trở về, đưa đến trước mặt nàng nói cho nàng biết hắn muốn cưới sườn phi hoặc là thị thiếp, tất cả đều có thể.
Cũng không biết đến tột cùng nàng dùng bao nhiêu khí lực, Thập Nhất nhịn không được rên lên một tiếng, nhưng lại cố nén lại để cho nàng cắn.
Hồi lâu sau, Linh Hi rốt cuộc mới há miệng ra, nằm trở về trên chiếc gối mềm, cười: “Ta cắn so với nàng ta đau hơn không?”
Thập Nhất nao nao, giật mình chợt hiểu, hắn sờ sờ ở sau gáy, mặt nhăn mày nhíu nói: “Nàng là ai cơ?”
“Chàng hỏi ta?” Linh Hi nhíu mi nhìn hắn.
“Ta không biết.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Ta say rượu cũng không gặp nữ tử nào cả.”
Linh Hi cả kinh, giật mình.
Thập Nhất nhìn nàng, hồi lâu sau, rốt cuộc nhịn không được lại thở dài một hơi :“Không có nàng ta. Tuy rằng ta không biết làm sao có vết cắn này, nhưng ta biết, không có nàng ta nào cả.”
Linh Hi khẽ cắn môi dưới, không nói lời nào.
Bàn tay Thập Nhất lại chậm rãi trượt theo đường cong trên thân thể nàng, chuyển qua bụng, nhẹ nhàng xoa xoa vết sẹo của nàng.
Thân mình Linh Hi hơi run lên: “Làm gì vậy?”
Thanh âm Thập Nhất rất thấp, giống như tiếng thở dài nện vào lòng nàng: “Thân thể nàng vẫn còn chưa tốt, chuyện con cái không cần sốt ruột.”
Trời ạ! Linh Hi cảm thấy như mình đang nghe lầm, khiếp sợ nhìn hắn.
Đột nhiên trong lúc đó, không hiểu sao nàng cảm thấy tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp cả thôi.