Chương 488
Tịch Nhan rất không tình nguyện, mỗi bước đi rất cẩn thận vào trong gian phòng kia, Nguyệt Nha Nhi cũng chẳng rảnh rỗi hơn, nên đứng dậy muốn rời đi. “Nguyệt Nha Nhi.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đột nhiên gọi nàng, cười nói, “Nếu muội không chê, ngồi xuống uống với ta ly trà, được chứ?”
Trong lòng nguyệt nha nhi đắn đo, do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn ngồi trở lại vị trí của mình.
Chốc lát liền có thị nữ dâng trà xanh lên, Hoàng Phủ Thanh Vũ tiện tay giao Lương Anh cho người thị nữ kia, dặn dò cô ta đưa Lương Anh đi.
Ánh mắt Nguyệt Nha Nhi vẫn dán chặt vào Lương Anh được thị nữ bế đi, cho đến khi không nhìn thấy nữa.
Hoàng Phủ Thanh Vũ tự mình châm cho nàng một ly trà, để trước mặt nàng, trầm giọng nói: “Nguyệt Nha Nhi, đối với chuyện của Mẫu thân muội, ta thật có lỗi.”
Nguyệt Nha Nhi chấn động mạnh, mở to đôi mắt nhìn về phía hắn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên: “Muội yên tâm đi, ta biết chuyện này, không có nghĩa là Thập Nhị đệ cũng biết.”
“Huynh còn biết được gì nữa?” Giọng nói của Nguyệt Nha Nhi hơi cao hơn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi cau mày: “Còn biết gì nữa ư? Còn biết là muội rất hận ta, chuyện này có tính không?”
Nguyệt Nha Nhi cẩn thận quan sát gương mặt hắn, nhưng bất luận thế nào cũng không xác định được lời nói của nam nhân này là thật hay giả, hồi lâu sau, mới thuyết phục bản thân yên lòng.
Bất luận hắn biết chuyện gì, vì Thập Nhị đệ của hắn, hẳn là hắn cũng sẽ không nói ra.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhấp một ngụm trà, rồi mới hít một hơi nói tiếp: “Nguyệt Nha Nhi, làm sao mới có thể loại bỏ hận ý của muội đối với ta?”
Nguyệt Nha Nhi ngẩn ra, giống như không hiểu hắn đang nói gì cả.
Mâu quang của Hoàng Phủ Thanh Vũ sắc bén, cười nhạt nói: “Nếu trong lòng muội vẫn luôn tồn tại hận ý với ta, như vậy cuộc đời này sẽ không có cách nào để cùng Thập Nhị yên tâm, thoái mải sống bên nhau, ta nói đúng không? Hay là, muội vốn không tính đến chuyện sống lâu dài với đệ ấy?”
“Không phải!” Trong nháy mắt Nguyệt Nha Nhi trở nên kích động, quả quyết phủ nhận.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng một cái, trong ánh mắt giống như có một tia an bình: “Vậy thì, rất tốt.”
Vừa dứt lời, đột nhiên lúc đó “Ầm” một tiếng, trên bàn đá rõ ràng có một thanh chủy thủ, Nguyệt Nha Nhi giật mình vội đứng lên, phục hồi tinh thần lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ kia.
Hoàng Phủ Thanh Vũ đẩy thanh chủy thủ về phía nàng, thản nhiên nói: “Nếu có thể loại bỏ hận của muội, thì thanh chủy thủ này ta nguyện để muội tùy ý sử dụng.”
Nguyệt Nha Nhi khiếp sợ nhìn hắn, hô hấp dồn dập, ngực phập phồng liên tục. Thật lâu sau, nàng mới rốt cuộc mở miệng: “Huynh không sợ chết sao?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ, nói: “Ta có thê tử, có con trai, con gái, có huynh đệ, có cả thiên hạ, sao lại không sợ chết? Thập Nhị là đệ đệ của ta, hai người lúc trước trở nên như bây giờ, ta không phải là không có trách nhiệm, thậm chí có thể nói, đều là do sự sơ suất của ta.”
Lúc trước hắn đáp ứng Thập Nhị nhất định sẽ bảo vệ Nguyệt Nha Nhi chu đáo, vì vậy, phái người đi, một lòng chỉ nghỉ đến việc tìm Nguyệt Nha Nhi, nhưng không nghĩ đến lại xem nhẹ Mẫu thân của cô bé, đến nỗi gây nên lỗi lầm to lớn này.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu thở dài: “Cho ta một nhát, có thể khiến cho lòng muội thoái mái một chút?”
Nguyệt Nha Nhi cắn răng, đoạt lấy thanh chủy thủ trên bàn, rút khỏi vỏ. Quả thật, nàng hận con người này, rất hận hắn, nếu không bởi vì hắn, Đại Sở sẽ không diệt vong, Mẫu thân sẽ không chết, nàng và Thập Nhị lúc đó, cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh gian nan như bây giờ ...
Nhưng mà, vì sao thanh chủy thủ kia dường như nặng ngàn cân, khiến tay nàng không nhấc lên nổi? Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn luôn thâm trầm nhìn nàng, không có một chút ánh sáng nào. Nguyệt Nha Nhi giơ chủy thủ lên, rồi buông xuống, lặp lại nhiều lần, cũng không biết phải làm sao cho phải.
Đúng lúc này, Tịch Nhan từ trong phòng đi ra, bỗng dưng thấy tình cảnh như vậy, thoáng chốc kinh hãi: “Nguyệt Nha Nhi, muội muốn làm gì?”
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm tĩnh quay đầu lại, Tịch Nhan do dự, bình tĩnh lại, cắn môi nhìn thanh chủy thủ được cầm trong tay nữ tử, lặp lại không ngừng. Cùng lúc, bên trong bỗng nhiên lại có người đi ra, chính là Tống Như Tân!
Nguyệt Nha Nhi bỗng thấy nàng, chỉ cảm thấy khiếp sợ. Nàng ta sao có thể ở đây chứ? Tống Như Tân cũng thấy tình hình này không ổn, sắc mặt cả kinh thay đổi hẳn: “Muội muội, tại sao muội lại làm thế? Hoàng Thượng là thân ngàn vàng, không thể thương tổn ...”
“Xoảng” một tiếng, chủy thủ từ trong tay Nguyệt Nha Nhi rơi xuống nền đất. Chậm rãi cúi mặt xuống, chỉ cảm thấy tâm như tro tàn: “Ta không thể giết huynh. Huynh là Thất ca của chàng, nếu huynh chết, chàng sẽ khổ sở, chàng sẽ hận ta. Hôm nay huynh làm như vậy, đơn giản là muốn tốt cho chàng thôi, vậy thì rất đơn giản, ta biết ở chỗ Tứ ca có một loại thuốc, có thể khiến người ta quên hết những ký ức đã qua, huynh hãy cho chàng uống nó, hãy quên ta đi, từ nay về sau chàng sẽ sống tốt hơn!”
Nguyệt Nha Nhi đứng lên vừa muốn chạy đi, bỗng nhiên Hoàng Phủ Thanh Vũ lại mở miệng lần nữa: “Muội muốn từ bỏ tất cả sao? Có thể có cơ hội cùng đệ ấy ở mãi bên nhau không dễ, muội sẽ bỏ qua cơ hộ đó sao?”
Nguyệt Nha Nhi hít sâu một hơi, thản nhiên nở nụ cười, nói: “Không phải ta muốn từ bỏ, mà cơ hội như vậy, vốn không thuộc về ta. Ta từng lập lời thề với Mẫu thân, cuộc đời này sẽ không cùng người trong hoàng tộc Hoàng Phủ có bất kỳ mối quan hệ nào, lại càng không thể gặp lại chàng. Đúng, ta nhất thời hồ đồ, về lại nơi này, cùng chàng bên nhau, nhưng như vậy lại chẳng thể nào làm bọn ta hạnh phúc cả. Nay, hãy để ta thực hiện lời hứa với Mẫu thân, hãy để chàng quên ta đi, vui vẻ, hạnh phúc sống thật tốt.”
Nguyệt Nha Nhi chạy một mạch ra khỏi tiểu viện, không gờ nửa đường gặp Thập Nhất cùng Thập Nhị đang đi về bên này, nàng trở tay không kịp, nên chạy ngay vào trong lòng Thập Nhị.
“Nguyệt Nha Nhi?” Thập Nhị ôm lấy nàng, thấy cảm xúc của nàng khác thường, cũng không cố kỵ Thập Nhất đang đứng bên cạnh, nói, “Nàng làm sao vậy?”
Hốc mắt Nguyệt Nha Nhi đỏ cả lên, nhưng vẫn cố cười: “Không có gì, ở bên kia vừa mới gặp một vị đại sư, nói cho ta ít chuyện xưa về Phật Tổ, nhất thời cảm thấy thông cảm thôi.”
Thập Nhị bỗng dưng nở nụ cười: “Nghe chuyện xưa thôi mà cũng có thể khóc sao, nàng thật sự khiến ta không còn lời nào để nói luôn rồi.” Thập Nhất hơi lắc lắc đầu, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Thập Nhị kéo tay Nguyệt Nha Nhi, rồi lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt hồng hồng của nàng, nói: “Chắc nàng mệt rồi? Chúng ta về phủ trước?”
Nguyệt Nha Nhi gật đầu, lại nhớ đến vừa rồi Tống Như Tân xuất hiện trong tiểu viện, trong lòng hơi nghi hoặc, nhìn về phía sườn mặt vui vẻ của hắn, rốt cuộc không hỏi gì cả, hai người cùng nhau rời khỏi ngôi chùa.