Chương 22
Vừa dứt lời, tay hắn bỗng nhiên xoa nhẹ thắt lưng của Tịch Nhan, bàn tay bắt đầu di chuyển.
Hô hấp của Tịch Nhan bỗng dưng có chút hỗn loạn, nhưng tâm của nàng càng loạn hơn.
"Thất gia......" Nàng nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
"Hử." Hắn vẫn không ngẩng đầu lên, đôi môi dường như đang chuyên chú hạ xuống da thịt mềm mại trắng nõn của nàng. Y - www.
"Thất gia, ngài không ghét bỏ thiếp thân sao?" Tịch Nhan rầu rĩ nói, "Bộ dáng thiếp thân đáng sợ như vậy, mọi người tránh không kịp...... Thất gia không chê xấu xí, không biết ngài có khó chịu không?"
Nghe vậy, hắn rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng tràn ngập ý cười, đôi mắt cũng tỏa sáng: "Dung nhan của Hoàng tử phi tuy rằng hiện nay bị hủy, nhưng mà từng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, nhất định là tuyệt mỹ vô song? Có thể được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân làm bạn, vi phu còn mong gì hơn?"
Lời này dường như bên ngoài nghe rất hay, nhưng Tịch Nhan nghe được trong lời nói rõ ràng ẩn chứa thâm ý, không chờ nàng phản ứng lại, hắn bỗng nhiên vươn tay ra, lấy đi khăn che mặt của nàng: "Cho nên, về sau đối mặt với ta, nàng không cần phải lấy khăn lụa mỏng che mặt."
Tịch Nhan tuy trong lòng buồn cười nhưng bề ngoài lại tỏ ra đáng sợ, chớp chớp con mắt duy nhất còn sót lại, không bao lâu sau đôi mắt bắt đầu ẩm ướt, nàng bĩu môi rồi anh anh khóc lên.
Biểu tình trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên có chút nghiền ngẫm, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng.
"Ta còn tưởng rằng Thất gia là một chính nhân quân tử thật sự, ôn nhu như ngọc, đối nhân xử thế rất tốt, là người đáng giá
để phó thác chung thân ...... Nhưng mà hôm nay lại vạn không ngờ Thất gia lấy dung mạo thiếp thân để đùa cợt...... lại còn khi dễ thiếp thân như thế này...... Như vậy thiếp thân sống ở trên đời này còn có ý nghĩa gì......"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn người dưới thân mình khóc lóc thảm thương, chân mày khẽ nhướng lên, bộ dáng vẫn ung dung như cũ.
Vì thế Tịch Nhan khóc lóc càng lợi hại, khóc sướt mướt cho đến khi hắn phải rời khỏi nàng, nàng lại lấy khăn che mặt đem che khuất khuôn mặt mình rồi tiếp tục khóc. Ngẫu nhiên khi nàng liếc về phía hắn, lại phát hiện hắn cúi đầu lấy tay chống mặt, không thấy rõ là biểu tình gì, nhưng Tịch Nhan nhìn ánh mắt hắn, cảm thấy hắn hình như đang cười.
Hắn...... Đang cười sao? Tịch Nhan một bên tinh tế quan sát hắn, một bên bất động thanh sắc lui xuống cuối giường, trong lòng thần tính toán.
Không ngờ hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt như trước vẫn ôn nhuận vô hại, nhưng khi bắt gặp nơi Tịch Nhan đang ngồi, sắc mặt hắn hơi thay đổi.
Tịch Nhan vẫn khóc anh anh, nhưng khi nhìn theo ánh mắt hắn nàng bỗng đỏ mặt --
Màu xanh phía trên giường hiện rõ một vệt đỏ tươi, kéo dài tới chỗ nàng đang ngồi -- đúng là nguyệt sự đột nhiên đến!
Giờ phút này, trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cục hiện rõ sự buồn cười không che dấu.
Tịch Nhan nhịn không được sự xấu hổ, bụm mặt cúi đầu nức nở một tiếng.
Hắn ho khan hai tiếng, che dấu ý cười, lại ngẩng đầu lên xem nàng: "Thân thể nàng khỏe không? Hôm nay theo ta lên Lăng Tiêu sơn một chuyến."