Chương 278
Buổi chiều, ở cung Lạc Hà.
Ban đêm tuyết rơi, đất trời chìm vào trong trạng thái hoàn toàn yên tĩnh, trong cung Lạc Hà không có ai lên tiếng. Mạc phi bị cấm cung, trong cung đang phiền muộn, mà đêm nay, phòng Tịch Nhan cũng sớm tắt đèn.
Hành động tắt đèn này thật bất thường, trước đó chưa từng có.
Trong lòng Ngân Châm không nhịn được tràn ngập âu lo, vì nàng biết rõ thói quen của Tịch Nhan, tuyệt đối không tắt đèn ngủ muộn bao giờ. Nàng nhất thời không nhịn được thắc mắc, Tịch Nhan lại cười nhẹ, nói: "Nào có ai sống trong ánh sáng cả đời, ta cũng nên học làm kẻ bình thường thôi."
Ngân Châm lúc này mới có chút nguôi ngoai, nhưng vẫn không dám có điều gì sơ xuất, nhất định phải đến Khâm An điện bẩm báo.
Trên giường, Tịch Nhan không biết vì sao đột nhiên cúi đầu phát ra tiếng kêu, ngay sau đó, thanh âm dần lớn hơn tràn ngập nỗi thống khổ.
Ngân Châm thoáng hoảng hốt, thắp nến trong phòng, tiến lên nâng người Tịch Nhan dậy, nhìn thấy Tịch Nhan đang ôm ngực đau đến nỗi trán đổ mồ hôi, sắc mặt có vẻ tái nhợt, không kìm được sự bối rối: "Chủ tử làm sao vậy? Nô tỳ đi bẩm báo Hoàng Thượng thỉnh ngự y nhé!"
Ngân Châm vừa đứng dậy, cổ tay áo lại đột ngột bị người ta kéo lại.
Tịch Nhan gắt gao cắn môi dưới, lắc lắc đầu, cố nén nói: "Không cần, chiều nay vừa có ngự y xem cho ta, ngươi đi hỏi thử, Lý đại nhân có đưa thuốc tới chưa."
Ngân Châm vô cùng bối rối, đáp ứng một tiếng, lại chạy ra cửa, đúng lúc gặp một tiểu thái giám bên Thái y viện đang cầu kiến bên ngoài, vừa hỏi quả nhiên là tới đưa thuốc. Nhưng thấy tiểu thái giám kia vẻ mặt cẩn thận: "Tỷ tỷ thỉnh chuyển lời với chủ tử Lăng tần, thuốc này thật không thể sử dụng lung tung, đợi cho đau đớn khó chịu nổi, mới có thể uống một viên, chừng nào còn có thể nhịn được, có thể không dùng thì tuyệt không được dùng."
Ngân Châm không nhịn được mà nổi lên nghi hoặc, tay cầm thuốc cũng hơi run: "Thuốc này......"
Tiểu thái giám kia ngẩn ra, nhớ tới Lý đại nhân phân phó, việc nói:"Tỷ tỷ chớ suy nghĩ nhiều, dù sao thuốc cũng có ba phần độc, huống chi thuốc này dược tính có phần hơi mạnh. Đại nhân sợ chủ tử Lăng tần ỷ lại quá mức vào nó, cho nên mới phân phó như thế, tỷ tỷ chỉ cần nói lại y nguyên cho Lăng tần chủ tử là được rồi."
Thần sắc Ngân Châm vẫn lo lắng như trước, cầm thuốc, xoay người vào trong cung.
Vào phòng, bỗng dưng phát hiện Tịch Nhan không ngờ lại ngã quỵ ở dưới giường, đau quay cuồng. Ngân Châm sợ tới mức tay chân vô lực, tiến lên đỡ lấy Tịch Nhan, Tịch Nhan lại vươn tay với hộp thuốc trong tay nàng. Ngân Châm bỗng dưng hiểu được, liền lấy ra một viên, bỏ vào trong miệng Tịch Nhan.
Qua hồi lâu Tịch Nhan mới bình ổn trở lại, thở phì phò từng ngụm, sắc mặt tái nhợt dọa người. Nhìn hộp thuốc trong tay Ngân Châm, nàng không kìm được cười khẽ một tiếng, giống như là thở hắt: "Quả nhiên thuốc rất hữu dụng."
Ngân Châm chần chờ một lát, nói: "Chủ tử, nô tỳ từng nghe nói, càng là thuốc hiệu quả thì thương tổn đối với thân thể người dùng càng lớn có phải không ạ?"
Tịch Nhan được Ngân Châm đỡ chậm rãi đứng dậy, cười lạnh nói: "Mấy tên lang băm mới vào nghề trị không khỏi bệnh cho người ta thành ra phao truyền mấy thứ hồ đồ như thế mà nhà ngươi cũng tin hay sao? Lý đại nhân là viện phán của Thái y viện, hốt thuốc đúng bệnh, tự nhiên là có thể dùng thuốc tiêu bệnh rồi."
Tịch Nhan khôi phục lại tới nằm trên giường, vừa qua khỏi một lát, đột nhiên lại nghe có thanh âm khách khí truyền đến gọi Ngân Châm. Tịch Nhan nháy mắt ra dấu với Ngân Châm, bản thân lại nằm như trước, mắt nhắm lại.
Ngân Châm hiểu ý, vừa ra cửa liền nhìn thấy, quả nhiên là thái giám Tiểu Ngụy được Khâm An điện phái tới.
Tiểu Ngụy vừa thấy nàng, vội hỏi: "Ngân Châm tỷ tỷ, Hoàng Thượng phái ta lại đây hỏi thăm, Lăng tần chủ tử đã ngủ rồi sao?"
Ngân Châm than nhỏ một tiếng, nói: "Chủ tử đã nghỉ ngơi, ngươi trở về hồi Hoàng Thượng đi."
Tiểu Ngụy lên tiếng, liền xoay người rời đi.
Ngân Châm ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, chỉ cảm thấy trời sắp có tuyết rơi. Năm nay vào đông, mấy đợt tuyết cứ rơi liên tiếp, đúng là tần suất có phần bất thường, không biết sẽ giá rét đến mức nào.
************************************************** *************************************
Sáng sớm ngày thứ hai, Tịch Nhan liền đi Tây lục cung, cùng nữ nhi chơi cả buổi sáng, lại cùng nhau dùng ngọ thiện, sau đó mới quay về Lạc Hà Cung, dọc theo đường đi thần sắc rất là hoảng hốt, vài lần đi nhầm đường, hiếm có lúc nào mà Ngân Châm đi theo phía sau không phải nhắc nhở. Nguồn truyện: Y
Lời nhắc nhở lần thứ tư của Ngân Châm vang lên, Tịch Nhan rốt cuộc không khỏi phải dừng bước chân, trông ra một mảnh đất trời mờ mịt trắng xóa, nhẹ nhàng hà một hơi, ôm mặt cười: "Hoàng cung, thật sự là nơi dễ khiến cho người ta bị lạc lối."
Ngân Châm nghe xong lời này, chỉ cảm thấy mờ mịt, có gì đó không đúng, nhưng lại nói không nên lời là không đúng chỗ nào, chung quy cũng chỉ có thể tiếp lời: "Hoàng cung so với vương phủ trước kia lớn hơn rất nhiều, lúc nô tỳ vừa tới cũng thường xuyên lạc đường."
Nghe vậy, Tịch Nhan nhẹ nhàng cười. Vì sao nàng từ nhỏ lớn lên ở trong cung, mà vẫn luôn lạc đường vậy? Từ nhỏ ở trong mắt nàng, hoàng cung cũng không quá to như vậy, từ bao giờ mà cũng trở nên phiền phức rắc rối như thế?
Trở lại Lạc Hà Cung, vừa mới nghỉ ngơi một lát, đột nhiên liền nghe gian ngoài truyền đến âm báo kéo dài: "Hoàng Thượng giá lâm --"
Trên giường Tịch Nhan miễn cưỡng nghiêng người, nhưng cũng không ngồi lên, lúc sau thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ bước vào tẩm điện. Bên ngoài dường như tuyết rơi nhiều lắm, trên vùng cổ cùng tay áo của hắn đều có dòng nước ẩm ướt, chắc là bông tuyết bị gió thổi tan.
Mái tóc đen như lụa của Tịch Nhan thả dài trên giường, thấy hắn lại nhợt nhạt cười, ánh mắt trong trẻo: "Lúc này, sao chàng có thể đến đây ?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi xuống bên giường, không nói một lời, chỉ vươn bàn tay lạnh lẽo phủ lên mặt nàng. Tịch Nhan bị lạnh la hoảng lên, một bên trốn tránh hắn một bên thầm oán: "Buốt chết ta , đừng ép ta."
Hoàng Phủ Thanh Vũ lýc này mới rút tay lại, cười nói: "Ta vừa nghỉ trưa, dậy đi dạo một chút, tiện đường qua bên này mới vào thăm nàng."
"Tiện đường ư?" Tịch Nhan cười khẽ một tiếng,"Khâm An điện với bên này đi đường phải mất nửa canh giờ đấy, tiện đường thế chẳng phải hóa ra tiện quá xa rồi sao!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ nhìn nàng cười, cũng không nói thêm cái gì, ngược lại ngồi vào bên người nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, cằm đè nặng đỉnh đầu nàng, nói: "Hôm qua không thèm nói một tiếng đã đi, ta vốn định cho nàng nghỉ lại ở Khâm an điện, kết quả lại chỉ nghe thấy Ngân Châm qua bẩm nàng đã trở về cung, thật khiến ta thất vọng quá."