Chương 20: Necrophobia - Sợ Chết
Nick trở lại hình dáng con người và anh đánh thức tôi bằng một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán. Tôi mở mắt, đón nhận nụ cười nồng ấm từ anh. Tôi che tay lên mặt. Anh kéo chiếc rèm và ánh sáng rực rỡ rọi vào căn phòng, mọi thứ sáng bừng lên. Tôi than vãn.
“Em đã thiếp đi thật sao? Sao lại thế nhỉ?.” Tôi thắc mắc. “Hốt hoảng và khóc lóc sẽ khiến con người ta gục ngã. Em ngủ thiếp đi khi lũ yêu tinh ngừng phá phách dưới nhà.”
“Ôi.” Tôi chạm vào má. “Anh đã liếm vào em phải không?” Anh cười, ngả người xuống và chạm nhẹ lưỡi vào tay tôi. “Em đáng để liếm lắm.” Tôi cố bật dậy đánh vào anh nhưng càng khiến anh cười to hơn và chộp lấy hai tay tôi. “Không công bằng tý nào. Một người yếu ớt như em phải chống lại một người sói sao.” Tôi than vãn.
“Được rồi.”
Anh buông tay ra nhưng trước đó anh hôn lên từng ngón tay tôi. Tôi thở dài, hạnh phúc. Tôi tỉnh táo trở lại và ngồi dậy.
“Còn lũ yêu tinh thì sao?”
“Chúng bỏ đi rồi.” Nick đứng dậy mặc lại áo. “Anh không ngửi thấy chúng nữa.”
“Hắn giả vờ là ba em.”
Ánh mắt Nick trở nên dịu dàng. “Hẳn là rất khó khăn cho em.”
Tôi nuốt nước miếng, cảm thấy nghẹn đắng nơi cổ họng.
“Dù sao thì em cũng láu lỉnh hơn hắn.” Anh khen. “Anh thực sự tự hào về em.”
Tôi cố nở một nụ cười với anh nhưng thật khó.
Anh nắm lấy tay tôi. “Em hãy kiểm tra xem điện thoại đã sử dụng được chưa? Có lẽ ta nên tìm thứ gì đó để ăn.”
“Nội Betty đã về chưa?” - Tôi hỏi.
“Chưa.”
“Anh có nghĩ là nội sẽ ổn không?”
“Đường đi rất xấu em ạ. Nếu bà ấy không thay đổi lộ trình thì việc về đến đây sớm là điều không thể.”
“Trừ khi nội thay đổi đường đi à.” Tôi nhắc lại. Ngón tay tôi nằm gọn trong bàn tay ấm áp của anh, tôi thích cái cảm giác ấm áp mỗi khi được anh bao bọc. “Chúng ta sẽ an toàn phải không?”
“Anh đang ở đây với em, Zara. Anh hứa là em sẽ được an toàn.”
Tôi muốn tin lời anh nhưng tôi không chắc là mình có làm được không. Có thực sự là sẽ được an toàn không?
Cuối cùng tôi và anh cũng đủ can đảm để bước xuống nhà dưới. Những gì đập vào mắt chúng tôi thật kinh hoàng. Có lẽ chỉ duy nhất một con yêu tinh vào được bên trong nhưng những gì mà nó tàn phá thật khủng khiếp.
“Giống hệt như em vừa tổ chức một bữa tiệc. Một bữa tiệc cực kỳ lớn ở đây.” Chúng tôi dừng lại ở giữa cầu thang và quan sát mọi thứ. “Chúa ơi! Nội Betty sẽ giết em mất.”
Đi-văng bị lật ngửa. Chiếc ghế da bị bám đầy những vết than đen. Sách và giấy nằm tung tóe trên sàn. Những hạt bụi từ con yêu tinh còn dính lại trên tấm đệm.
Nick nắm tay và kéo tôi xuống dưới nhà. “Được rồi. Chúng ta sẽ sắp xếp lại. Cũng không đến nỗi quá tệ đâu.”
Nick buông tôi ra và tiến về chiếc đi-văng. “Trước tiên là lật cái này lên.”
Chúng tôi lật chiếc đi-văng lại như cũ và kê sát vào tường. Bụi từ chiếc đi-văng bám vào tay Nick. “Ghê quá!” Nick than.
“Lẽ ra còn tệ hơn ấy chứ. Hắn đã không làm rách chiếc gối hay những thứ khác.” Tôi nói nhưng không giấu được vẻ tự an ủi trong lời nói của mình.
Thế nhưng tôi cũng làm cho Nick tin. “Ừ, phải.” Anh trả lời.
Chúng tôi bắt đầu nhặt những thứ nằm dưới nhà lên. Sau đó, tôi kiểm tra chiếc điện thoại, hy vọng có thể kết nối được. Nhưng nó vẫn tậm tịt. Tôi và Nick mở cửa ra ngoài. Từng đợt tuyết lạnh cóng ùa vào phòng. Những vết chân dài đã mờ dần trong tuyết.
Khung cảnh hệt như mùa giáng sinh, đẹp như bước vào một xứ sở thần tiên với những điệu múa ba-lê tuyệt diệu. Tuyết phủ một màu trắng tinh khiết lên những cành cây khiến chúng trở nên huyền ảo. Chiếc xe của Nick gần như đã bị phủ kín, nằm im lìm trước ngôi nhà. Lũ yêu tinh đã không đụng đến nó.
“Chúng ta đang bị vùi trong tuyết.” Tôi nói.
Nick hít thở sâu. “Đây là một trận bão tuyết. Nó thường bắt đầu vào buổi chiều và sẽ kết thúc vào sáng ngày hôm sau.”
Tôi quay trở lại phòng khách, gọi đến văn phòng của nội bằng chiếc bộ đàm. Nhân viên trực tổng đài, cô Jessie nói với tôi. “Bà Betty đã về nhà cách đây hai tiếng rồi.”
“Ôi lạy Chúa!.” Tôi thốt lên.
“Đừng lo lắng cháu gái. Ta sẽ cố liên lạc với bà ấy trên một tần số khác xem sao.”
“Vẫn chưa có tin tức gì về cậu bé ở Dahlberg. Người ta dự báo cơn bão sẽ kéo dài cho đến ngày mai. Và giao thông đã trở nên cực kỳ khó khăn. Vì thế, Betty có thể sẽ mất một chút thời gian. Liên lạc qua vệ tinh cũng không thực hiện được nên một số kênh liên lạc sẽ bị ngắt.
Tôi nói. “Vâng. Cháu biết rồi. Cô bảo trọng nhé!”
Tôi nghe rõ tiếng cô Jessie cười rất to trong bộ đàm. “Ta chưa chết được đâu Zara ạ. Sức sống trong ta vẫn sung mãn lắm.”
Tôi cũng cười với cô Jessie rồi tắt bộ đàm. Tôi quay lại tiếp tục công việc dọn dẹp của mình cùng Nick.
Chúng tôi cứ miệt mài làm việc cho đến khi dạ dày của cả hai đều cồn cào.
“Anh sắp chết đói rồi. Em có đói không?” Nick hỏi.
Tôi đặt tay lên bụng trả lời. “Có.”
“Anh có nghĩ nội Betty sẽ an toàn không?”
Anh âu yếm ôm tôi. “Anh nghĩ là bà ấy sẽ ổn.”
Nick chạy xuống bếp, mở tủ lạnh và lấy ra vài quả trứng trong khi tôi ra ngoài cất một số thứ bị tuyết phủ lên, tránh để tuyết làm hỏng đi.
Nick đặt hai cái chảo rán lên trên bếp lò và đang mở chiếc hộp đựng thịt đông ra khi tôi quay vào nhà.
“Thịt băm à?” Tôi hỏi. “Nó thật khủng khiếp.”
“Cũng ngon mà. Phủi mấy sợi tóc trên ngực em đi.”
“Ý anh là mấy sợi lông này à?”
“Ừ. Chính xác.”
Nick cạy chiếc nắp hộp bằng kim loại ra rồi đổ miếng thịt băm lên chảo và khuấy đều.
“Chỉ mất một lúc thôi.” Nick tuyên bố và dùng một cái thìa để đánh trứng. “Anh đang nghĩ là chúng ta có lẽ sẽ cần đến sự giúp đỡ nào đó khi phải đối mặt với lũ yêu tinh.”
“Phải rồi. Em nghĩ chó sói thường đi theo bầy. Anh có đội của mình không?”
“Hiểu một cách đơn giản thì không.”
“Hiểu một cách đơn giản là thế nào?”
“Anh không đi chung với những con sói khác.”
Tôi gật đầu, im lặng và chờ đợi. Cuối cùng tôi cũng buột miệng hỏi. “Vậy anh đi với...?”
Nick tỏ vẻ khó chịu và trả lời. “Chó rừng. Nhưng chúng có dòng máu của sói.”
Thật khó để nhịn được cười lúc ấy. “Ít nhất thì anh cũng là người đứng đầu đúng không?”
“Tất nhiên là anh đứng đầu.” Nick gần như gào lên.
“Em xin lỗi. Vậy ta có nên nhờ đội của anh đến giúp không?” Tôi hỏi. “Nếu anh là thủ lĩnh anh có quyền yêu cầu phải không?”
“Ta sẽ gọi chúng. Có thể chúng sẽ giúp ta được điều gì đó, chẳng hạn đánh lạc hướng lũ yêu tinh hay cầm chân chúng. Nhưng chúng chỉ là những con chó bình thường nên rất sợ phép thuật.” Nick khuấy mạnh tay và một vài mẩu thịt văng ra ngoài. “Không. Anh đang nghĩ sẽ nhờ một người khác.”
“Ai?”
Nick chỉ chiếc thìa về phía tôi. “Em giữ bình tĩnh được chứ? Khi anh nói với em họ là ai em đừng bất ngờ quá đấy nhé.”
“Được rồi. Nói với em đi.”
“Là Issie và Devyn.”
Tôi chạy lại gần anh. “Không thể được. Thứ nhất, họ có thể gặp nguy hiểm. Thứ hai, anh định nói với họ anh là người sói sao? Sẽ hay ho lắm đấy.”
“Họ biết rồi, bởi vì...”
Tiếng nổ từ chiếc lò vang lên. Một trận gió lớn rít qua từng khe cửa len lỏi vào căn nhà. Nick đứng yên đề phòng nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra. Không gì ngoài câu nói dở dang của anh.
“Họ đã biết bởi vì...” Tôi thúc giục.
Nick hít một hơi sâu.
“Ôi, lạy chúa. Lẽ nào Issie là một con thỏ sao? Cậu ấy cũng là một người thú sao?”
“Một sự thay đổi lớn đấy Zara.” Anh khen tôi và cả thân hình rung lên vì cười.
Tôi bĩu môi. “Cậu ấy hẳn là một con thỏ tốt bụng.”
“Đúng thế. Nhưng không phải cô ấy. Là Devyn.”
“Devyn ư? Nhưng chẳng phải cậu ấy là người dễ thương và rất bình thường sao?”
Nick cầm chiếc thìa vét những mẩu thịt bám dưới đáy chảo và cất giọng lạnh lùng. “Cậu ta là đại bàng.”
“Chà. Được rồi. Em muốn nói là em không cảm thấy sợ khi nghe chuyện này nhưng em thực sự ngạc nhiên.”
“Tại vì cậu ta ngồi xe lăn à?”
“Không. Bởi vì cậu ta là một con chim.”