Chương 441: Đông Mộc Thánh Nữ!
Học viện Sí Hỏa của đế quốc Nam Hỏa chiêu sinh học viên cũng cực kỳ khắc nghiệt, khác hẳn với những Học viện còn lại trên đại lục. Yêu cầu của Học viện rất cao, bởi như Chúc Dung đã từng nói, học viên mà lão muốn đào tạo ra, phải là tinh anh trên chiến trường, là lực lượng mang tính quyết định chứ không phải là loại pháo hôi.
Vì vậy, số lượng học viên mà Sí Hỏa chiêu sinh hàng năm chỉ có một trăm người. Tuy nhiên, từ khi Thánh Tà Đảo phát sinh đại sự, lượt chiêu sinh cũng đã gia tăng gấp đôi. Có điều yêu cầu khảo hạch vẫn khó khăn như cũ.
Hiện tại kỳ khảo hạch mới nhất đã kết thúc, trong hàng nghìn thanh thiếu niên Ma Sư đến đây báo danh chỉ chọn lấy trăm người ưu tú nhất, hơn nữa, mỗi loại thuộc tính chỉ lấy đúng mười người. Ngày hôm nay, chính là ngày quan trọng nhất sau khi chiêu sinh, phân ban!
Dựa theo quy củ của Học viện Sí Hỏa, mỗi mười học viên sẽ được phân vào một ban. Trong ban đó, không một ai có thuộc tính giống nhau mà phải đủ mười hệ riêng biệt.
Đồng thời, Học viện Sí Hỏa cũng có một quy định hết sức đặc biệt, là ở đây, học viên sẽ lựa chọn lão sư để theo học chứ không phải là lão sư lựa chọn học viên. Điều này cũng đồng nghĩa với việc sẽ có cạnh tranh.
Vì lão sư nào cũng đều muốn mình được đào tạo một đệ tử có thiên phú cao, ngộ tính tốt. Mà học viên cũng vậy, đều muốn được dạy dỗ bởi một vị sư phụ tài hoa lỗi lạc. Cho nên hôm nay, trong ngày phân ban, lão sư ưu tú đều là mục tiêu mà tân học viên nhắm đến.
Bên trong thao trường của Học viện Sí Hỏa lúc này đã dựng nên những cái bảng phân ban cực lớn. Trên bảng là bức họa tướng mạo của lão sư, phía dưới bức họa là lời giới thiệu, dưới nữa thì để trống. Đó là chỗ dành cho tân học viên đăng ký lựa chọn. Tổng cộng có mười cái bảng như vậy.
Nói cách khác, một trăm học viên vừa thông qua khảo hạch đều có thể lựa chọn một trong mười vị lão sư trên mà theo học. Nếu có quá nhiều học viên cùng lựa chọn một vị lão sư, thì lúc đó sẽ tiến hành tỉ thí loại trừ. Cuối cùng sẽ chọn lấy mười người, với mười loại thuộc tính khác nhau vào học. Những học viên bại trận có thể tiếp tục thi đấu để được học vị lão sư có lượng học viên đăng ký nhiều thứ hai. Cứ như thế đến vị thứ mười. Cả quá trình đó, được gọi là đoạt vị. Mục đích cũng rất đơn giản, học viên muốn được học lão sư ưu tú, thì bản thân cũng phải chứng minh mình là học viên xuất sắc.
Quy tắc này lập ra không chỉ mang lại hiệu quả khích lệ cực lớn đối với học viên mà còn cho cả các lão sư. Không vị sư phụ nào lại muốn mình trở thành người ít được học viên lựa chọn nhất, bởi như vậy khác gì mình bị mất mặt đâu. Chính vì thế, các vị lão sư cạnh tranh nhau cũng rất khốc liệt, không chỉ nỗ lực đề cao năng lực bản thân, mà còn miệt mài nâng cao khả năng truyền đạt sao cho học viên của mình trở thành người được đào tạo tốt nhất. Như vậy sau mỗi năm thì danh tiếng mới tăng cao, tân học viên mới tập trung lựa chọn mình.
Trên tấm bảng gần nhất, họa một lão sư tầm bốn mươi tuổi, tóc vàng kim xõa dài, khuôn mặt lạnh lùng không lấy gì làm anh tuấn, nhưng lại mang đến một cảm giác hết sức mạnh mẽ và nghiêm khắc.
Phía dưới bức họa chú giải:
Tính danh: Hiên Viên Hâm
Giới tính: Nam
Tuổi: Bốn mươi bảy
Thuộc tính: Canh Kim
Cấp: Lục Quan sáu mươi ba cấp
Hiên Viên Hâm là lão sư được học viên tán thành nhiều nhất trong lần đầu tiên Học viện Sí Hỏa chiêu sinh. Thực lực cường đại, khả năng truyền đạt cho học viên rất tốt. Chủ nhiệm Hệ Canh Kim. Tốt nghiệp Học viện Thiên Can. Từng tham gia Thánh Tà Chiến Trường.
Tấm bảng thứ hai cách đó không xa. Trên bảng là một bức họa một lão sư nữ, chừng ba mươi tuổi trở lên, dung nhan tú lệ, mi mục như tranh, tóc dài màu xanh nhạt.
Phía dưới chú giải:
Tính danh: Đường Y Luyến
Giới tính: Nữ
Tuổi: Ba mươi sáu
Thuộc tính: Ất Mộc
Cấp: Lục Quan sáu mươi mốt cấp
Chín bức tranh đều ứng với chín vị lão sư, kể lại tiểu sử cùng quá trình giảng dạy. Duy có bức thứ mười là khác hẳn.
Trên bức tranh thứ mười là một nam nhân nhìn không rõ niên kỷ, mặt thì chưa quá hai mươi, thế nhưng đầu tóc lại bạc trắng. Ánh mắt không chút thần thái. Bức họa không thể lột tả được tính cách và phong vận của chủ nhân, chỉ duy nhất một điều mà nó làm tốt, là toát ra được vẻ cô tịch từ thanh niên này. Phía dưới bức họa giới thiệu:
Tính danh: Cơ Động
Giới tính: Nam
Tuổi: Hai mươi mốt
Thuộc tính: Hỏa
Cấp bậc: ...
Cho nên vị lão sư Cơ Động này được tân sinh viên tổng hợp là yếu nhất!
Ấy là do lời giải thích từ bức họa. Bất luận là tuổi tác, thuộc tính hay cấp bậc, đều mơ mơ hồ hồ, khiến cho người đọc khó mà tin được. Làm sao một gã thanh niên hai mươi mốt tuổi lại có thể là lão sư của Học viện Sí Hỏa? Bởi ngay cả học viên lớn tuổi nhất mà Học viện cho phép nhập học cũng là hai mươi hai rồi? Nói cách khác, rất có thể đa số học viên ở đây đều lớn tuổi hơn vị lão sư này.
Thuộc tính ghi là Hỏa hệ. Nhưng lại không nói rõ Bính Hỏa hay Đinh Hỏa. Cấp bậc lại để trống. Tất cả những điều này đã cho học viên một cái nhìn không mấy thiện cảm về vị lão sư tên Cơ Động, chứ đừng nói là đăng ký lựa chọn.
Một ít tân học viên tự cho mình thông minh, nhìn bức họa liền nghĩ rằng đây là một chiêu khích lệ của Học viện, nếu không muốn trở thành đệ tử của vị lão sư này, thì phải nỗ lực mà trở thành học viên của chín vị lão sư phía trước.
Nhưng điều này không chỉ khiến các học viên buồn bực, mà ngay cả lão sư của Sí Hỏa cũng lấy làm khó chịu. Tận đến lúc yết tên lên bảng, bọn họ mới biết được vị đồng nghiệp Cơ Động này. Lão sư trong Học viện trừ Dương Bỉnh Thiên ra, ai nấy đều thắc mắc không hiểu vì sao. Nếu Cơ Động là một kẻ cường đại, thì đột ngột xuất hiện như vậy bọn họ còn có thể lý giải. Nhưng đằng này đọc đi đọc lại lời chú thích, chỉ có thể rút ra đây là một phế vật, và phế vật đó lại có thể làm lão sư chủ nhiệm?
Tại Học viện Thiên Can, Cơ Động đại danh đỉnh đỉnh. Trên chiến trường Thánh Tà Đảo hắn lại càng làm người người kính ngưỡng. Thế nhưng ở các quốc gia khác mấy ai biết hắn? Ở đế quốc Trung Thổ thì may ra, chứ đến Nam Hỏa rồi, đã ít lại càng ít!
Như đã nói, trong Học viện Sí Hỏa, các vị sư phụ cạnh tranh nhau vô cùng khốc liệt. Để có thể trở thành một lão sư chỉ đạo mười học viên, không vị sư phụ nào không là người ưu tú nhất. Những lão sư còn lại chỉ có thể giảng dạy những ngành phổ thông. Cho nên vị lão sư nào cũng hi vọng đầu năm học mình có tên trên bảng. Thình lình năm nay lại chui đâu ra một gã quái nhân lạ hoắc, mà tư liệu cũng chẳng có gì nổi bật, chiếm mất đi một chỗ trên bảng.
Phần tư liệu này của Cơ Động, chính là do Chúc Dung dày công suy nghĩ mới viết nên được. Lão đã đứng trên suy đoán của mọi người mà tạo ra nó. Bởi với phần tư liệu này, nhất định sẽ không có học viên ưu tú nào lựa chọn hắn. Mệnh thầy thì khó cãi, huống chi lão cũng mong Cơ Động sớm ngày trở lại, khôi phục tinh thần, nên phải đem hắn đề danh lên bảng. Thế như trong tình trạng tâm lý bất ổn của hắn hiện tại, để cho hắn nắm giữ những học viên ưu tú nhất định không phải là một chuyện tốt. Vì vậy sau bao ngày suy nghĩ, lão quyết định chỉ ghi chú thích về Cơ Động như vậy. Và nếu mọi chuyện đều như lão tính, mười học viên vào tay Cơ Động sẽ là những người kém nhất trong một trăm người, từ đó ảnh hưởng cũng sẽ không đến mức nào.
Có điều cái bảng đánh giá của Chúc Dung về Cơ Động cũng không có nửa phần bịa đặt. Với tình huống của hắn bây giờ mà làm lão sư, thì cho hắn là kém cỏi nhất cũng không có gì không đúng.
Trên thao trường lúc này tất cả học viên mới đều đang tụm năm tụm bảy trước những tấm bảng bàn tán. Nhưng khiến người ta kỳ quái là bọn họ vẫn chưa chọn lấy vị lão sư nào, kể cả vị Hiên Viên Hâm ưu tú nhất kia. Mười tấm bảng, đều trắng bóc, tựa hồ tất cả đang chờ đợi cái gì vậy.
Đứng cạnh những tấm bảng này là các lão sư duy trì trật tự. Lúc này ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vì sao đám học viên này còn chưa lựa chọn. Chỉ có một lão sư từng phụ trách tuyển sinh là mơ hồ đoán ra, y thấp giọng lẩm bẩm:
- Ta biết đám học viên này chờ đợi cái gì rồi. Lúc này quả thật việc lựa chọn lão sư không có gì đáng quan tâm đâu... bọn chúng đang chờ một người đó!
- Đám học viên này á? Chúng chờ ai?
Một lão sư khác tò mò hỏi xen vào.
- Chúng đến đây để học, chứ còn chờ đợi cái gì nữa?
- Hắc hắc, ngài không biết đó thôi! Lần này trong những học viên mới báo danh có một người cực kỳ đặc biệt. Với tu vi của người này, cũng đủ sức trở thành một lão sư đề danh trên bảng, mà thân phận lại vô cùng cao quý. Hơn nữa, học viên này còn có cả ngoại hiệu. Có lẽ các ngài sẽ mau thấy hứng thú thôi. Ngoại hiệu này là Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nữ! Đám học viên này, hẳn là đang chờ đợi nàng ta..!
- Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ?
Một vài lão sư đã trợn mắt há mồm lắp bắp.
- Không sai! Là Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nữ. Người này các ngài cũng từng nghe qua rồi đấy thôi. Chính là Công chúa duy nhất của Hoàng thất Đông Mộc. Một thiếu nữ thiên tài!
- Cái gì? Chẳng lẽ người mà ngài nói là Ban công chúa? Trời! Sao nàng ta lại chạy đến Học viện này chứ? Không phải tu vi của nàng đã vượt quá năm mươi cấp rồi sao. Cho dù nàng ta thực sự muốn học, cũng phải đến Học viện Thiên Can chứ? Xuất sắc như nàng, vào Âm Dương Học Đường cũng đâu là vấn đề!
- Ai mà biết vì sao nàng ta lại đến học ở đây chứ. Chỉ biết là nàng ta tự thân đến, lúc khảo hạch, ta may mắn được thấy qua tướng mạo của nàng. Có thể nói, danh xưng Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nữ là hoàn toàn xứng đáng. Ta từng tuổi này còn chưa thấy ai xinh đẹp như nàng ta. Đừng nói là đám học viên này, đứa nào lại không muốn học cùng một lớp chứ. Nam học viên thì khỏi cần nói rồi, chỉ sợ ngay cả nữ học viên cũng chưa chắc đã có thể tiếp cận được cô công chúa này!
Đang lúc mấy vị lão sư còn xì xầm trò chuyện, thì có mấy học viên nữ đã bắt đầu đăng ký chọn lão sư. Lạ một điều, các nàng không ai chọn Hiên Viên Hâm, mà chỉ đua nhau chen vào lớp của lão sư ở bức họa thứ hai Đường Y Luyến. Tổng cộng có tất cả chín học viên nữ chọn lấy ban này. Từ bản đăng ký, đều có thể thấy chín nàng này đều thuộc Ất Mộc hệ. Sở dĩ các nàng lựa chọn trước, đơn giản là vì các nàng cùng hệ với cô công chúa đến từ đế quốc Đông Mộc kia. Mà dựa theo quy củ của Học viện Sí Hỏa, thì không có một hệ nào được trùng nhau trong một ban cả!
Đúng lúc đó, cả đám tân học viên bỗng nhốn nháo cả lên, rồi hầu như tự động rẽ ra làm hai, tạo thành một con đường ở giữa chạy thẳng đến những tấm bảng. Mấy vị lão sư giữ trật tự con mắt cũng đã bắt đầu phát sáng lấp lánh!
Từ phía ngoài xa bước tới ba người, đi đầu tiên chính là Chủ nhiệm Mộc hệ Đường Y Luyến. Trong mười vị chủ nhiệm ban của tân học viên lần này, chỉ có nàng và Hiên Viên Hâm là Chủ nhiệm một Hệ. Ở độ tuổi ba mươi sáu, nhìn nàng còn đẹp hơn trong tranh. Một thân trường bào xanh nhạt, ôm lấy vóc người mê hoặc. Tuổi tác không làm giảm bớt đi sức hấp dẫn của nàng. Nhìn vị lão sư Đường Y Luyến này, liền có thể hình dung đến một quả đào mật chín mọng vậy. Đáng tiếc hôm nay nàng không phải là kẻ sáng rực nhất, thậm chí một ánh mắt cũng không nhìn đến người nàng.
Đi sau cùng là một trung niên chừng bốn mươi tuổi, ánh mắt lạnh lùng, tướng mạo khắc khổ, đường nét khuôn mặt gãy gọn dứt khoát. Cả người tràn ngập một khí tức tiêu điều hoang lạnh. Người này, nếu Cơ Động gặp liền có thể nhận ra, chính là kẻ đã từng cùng hắn giao thủ và chiến bại. Chính là một trong ngũ đại Diệt Tuyệt Chiến Thần của quân đoàn Diệt Tuyệt thuộc đế quốc Đông Mộc, Trần Long Ngạo. Thực tế tuổi của lão bây giờ đã ngoài sáu mươi, trong quân đội của Đông Mộc có địa vị cực cao. Một Bát Quan cường giả!
Thế nhưng hấp dẫn ánh mắt mọi người, cũng không phải là lão!
Giữa Trần Long Ngạo và Đường Y Luyến chính là một thiếu nữ. Và nàng mới là điểm đến của toàn bộ những ánh mắt nơi đây. Nàng vận một chiếc quần dài màu xanh pha hồng rũ xuống chạm đất. Một mái tóc xanh thắm động lòng người xõa dài tung bay, đôi mắt cũng một màu thẫm, tinh khiết như một đôi ngọc Lục Bảo, ướt át mà trong veo. Thân nàng cao chừng một thước bảy lăm, làn da trắng nõn nường không tì vết. Mặt trái xoan lấy đi một ít thì thiếu mà thêm vào xíu lại thừa. Nàng xuất hiện nhật nguyệt lu mờ, vạn vật thất sắc. Hoàn mỹ, tuyệt đối là hoàn mỹ, hoàn mỹ đến không bút mực nào tả xiết, bất luận là tướng mạo, vóc người hay những gì nàng có, đều không chút thiếu sót, không chút gì cho phép chữ tương đối hiện diện. Và cũng tuyệt đối không để cho người ta nghi ngờ tước hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nữ của nàng.
Trên thao trường lúc này, không chỉ nam nhân mà tất cả những nữ nhân khác cũng chăm chú mê say nhìn nàng. Ở đây chỉ có một danh xưng là tồn tại, là Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nữ, chứ không còn ai nhớ nàng là Thánh nữ Công chúa của Hoàng thất Đông Mộc nữa.
Không sai! Đây chính là Ban công chúa, vị công chúa rơi xuống hồ sâu hôn mê nay đã tỉnh lại. Bây giờ nàng là một học viên tới gia nhập Học viện Sí Hỏa theo sự chỉ dẫn của Thần Vương. Là nàng công chúa đã bị thần thức của Liệt Diễm chiếm dụng.
- Công chúa, trước mặt đã là bảng đăng ký lão sư của tân học viên. Kỳ thực với tu vi của công chúa, chúng ta cũng khó có thể chỉ dạy gì thêm. Xin mời, công chúa!
- Đường chủ nhiệm, người cứ gọi tên của ta là được rồi. Ta cũng tới đây học như bao người khác thôi.
Trần Tư Ban, hay có thể nói là Liệt Diễm mỉm cười nhẹ nhàng nói. Nhưng cùng lúc đó, ánh mắt của nàng chợt sững sờ hẳn lại, trừng trừng nhìn vào tấm bảng cuối cùng phía trước mặt rồi toàn thân chết lặng.
...Là hắn...