Chương 27
Lục Mẫn Chi không rời mắt khỏi lá bài, chỉ lạnh lùng tiếp một câu:
- Đáng đời.
Thanh Hoành hơi do dự, thực ra nếu không xảy ra việc lúc trước, ấn tượng củacô về Tô Quỳ khá tốt, nhưng giờ đây cô đã nảy sinh ác cảm với cô ta, nên quyết định không chạy ra hỏi han.
Rốt cuộc chỉ có Tô Tường chạylại, đẩy chị gái vào nhà bếp, xối nước lạnh vào tay bị bỏng của cô ta.Chờ họ đi khỏi, Hình Mẫn bước lại, nhặt lá thư Tô Quỳ đánh rơi dưới đấtlên, nước trà làm tờ giấy ướt nhẹp, nhưng vẫn có thể đoán ra nét chữ.Ông đọc xong lá thư thì gấp lại, hỏi chị giúp việc đang bận nhặt nhạnhnhững mảnh cốc vỡ:
- Chị có trông thấy ai đã bỏ lá thư này vào hòm thư báo không?
- Thưa, không, lúc mở hòm thư báo ra tôi mới thấy nó.
Hình Mẫn gật đầu, quay sang đưa lá thư cho Cửu Thiều:
- Cậu nghĩ sao?
Cửu Thiều đọc qua lá thư, lắc đầu:
- Tạm thời tôi chưa nghĩ ra điều gì.
Thanh Hoành tò mò, bỏ cả ván bài, chạy lại, thì thấy lá thư viết: “Thanatos sẽ đến khi hoa báo xuân nở rộ”.
Nét chữ của người thuận tay phải nhưng cố tình viết bằng tay trái, vì thế không thể truy ra người cầm bút. Thanh Hoành thắc mắc:
- Thanatos?
Hình Mẫn lắc đầu, như thể cảm thấy tuyệt vọng vì kiến thức nghèo nàn của cô. Cửu Thiều đáp:
- Thanatos là thần Chết trong thần thoại Hy Lạp.
Bên dưới không thấy xuất hiện ký hiệu hoa văn màu đen quen thuộc, vậy thìđây không phải là thư của Ám Hoa. Ám Hoa vốn là kẻ tự phụ, ngạo mạn, nên không có chuyện hắn gửi thư nặc danh thế này.
- Khi hoa báo xuân nở rộ… - Thanh Hoành kinh ngạc nói: - Trong vườn nhà này trồng hoa báoxuân, nhưng hoa đã nở nhiều ngày rồi mà.
Cửu Thiều nói:
- Vì thế anh mới bảo tạm thời chưa nghĩ ra điều gì. Có lẽ “hoa báo xuân” ở đây dùng để ám chỉ điều gì đó.
Sau khi được em gái đưa vào phòng khách, Tô Quỳ lại ngồi vào ghế lười, lẳng lặng tiếp tục công việc dang dở khi nãy. Sau một hồi do dự, Tô Tườngđến trước mặt Cửu Thiều, cô nói mà như sắp khóc:
- Em thay mặt chị gái em xin lỗi anh về chuyện lúc trước. Xin anh đừng ghét bỏ mà hãy nghĩ cách cứu chị ấy. Em xin anh!
Cửu Thiều quay lại, khẽ nói:
- Tôi đã nhắc nhở cô ấy.
Tô Tường quay sang Hình Mẫn:
- Chú Hình, xin chú…
Hình Mẫn vỗ vai cô gái:
- Điều quan trọng nhất bây giờ là phải hết sức bình tĩnh, không đượchoang mang, không nên để chị cô ở một mình. Lời đe dọa trong thư khôngdễ trở thành hiện thực đâu.
Ông quay đầu lại, dung ánh mắt traođổi với Cửu Thiều, bì thư không có dấu bưu điện, điều đó chứng tỏ ngườiviết thư đang ở gần đây, hoặc cũng có thể đang ở trong ngôi biệt thựnày.
Thanh Hoành không biết Tô Quỳ đã trải qua đêm đó như thếnào, riêng cô thì ngủ từ đầu tối cho đến trưa hôm sau. Cô vừa ra cửa đãthấy Lục Mẫn Chi đứng nói chuyện điện thoại dưới giàn hoa. Thấy cô bướctới, Lục Mẫn Chi nói thêm vài ba câu nữa rồi tắt máy.
- Con trai tôi mới có hai tuổi rưỡi đã biết gọi điện thoại cho mẹ.
Giàn hoa râm mát, họa hoằn lắm mới có vài sợi nắng len qua lớp dây leo chằng chịt, chiếu xuống má cô ta. Thanh Hoành bỗng mê mẩn trước nụ cười dịudàng tỏa nắng, in hằn vết thời gian nơi khóe mắt Lục Mẫn Chi. Cô khen:
- Con trai chị thật thông minh.
Lục Mẫn Chi mỉm cười:
- Chỉ sợ lớn lên không mấy xuất sắc… Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần nó mạnh khỏe, vui vẻ là được.
Cô ta mở album ảnh chụp con trai trong điện thoại cho Thanh Hoành xem. Đó là một cậu bé rất dễ thương. Thanh Hoành nhận xét:
- Rất giống chị.
Lục Mẫn Chi cười tươi, một lát sau mới hỏi:
- Cô làm lành với bạn trai rồi?
- Vâng, tôi vốn là người rộng lượng, bao dung.
- Thế thì tốt, không đáng để người đàn bà đó chia rẽ hai người.
Vừa nhắc đến Tô Quỳ, sắc mặt Lục Mẫn Chi đột nhiên trở nên cau có, khó chịu.
- Tôi không để cô ta uy hiếp chúng ta.
Thực ra, nếu ngẫm kỹ, Thanh Hoành nhận thấy Tô Quỳ là người rất giỏi giaothiệp, không thể có chuyện gây thù chuốc oán với người khác một cáchtrực tiếp như vậy, hành vi của cô ta mấy ngày vừa qua rất khác thường.
Bỗng, Thanh Hoành nghe thấy tiếng la hét thất thanh. Phản ứng đầu tiên của cô là chạy về phía phát ra tiếng kêu ấy, đến nơi thì cả Cửu Thiều và HìnhMẫn đều đã có mặt. Tô Tường đứng đó, toàn thân run lên bần bật, bộ dạngthảm thương. Tô Quỳ đứng bên, cầm cuốn sổ trên tay, vẻ mặt rất đỗi bìnhtĩnh:
- Tôi không sao, em gái tôi không hiểu chuyện nên mới kêu ầm lên thế.
Thanh Hoành chưa kịp thở phào thì bỗng bàng hoàng kinh sợ. Vì cô nhìn thấyhình ảnh một bông hoa đỏ nở rực rỡ trên bức tường màu lam kia.
“Thanatos sẽ đến khi hoa báo xuân nở rộ”.
Và lúc này, hoa báo xuân đã nở rộ.
Tô Quỳ lôi trong túi áo ra bình xịt cắt cơn hen Beclomethasone, xịt vào miệng và nói:
- Tôi sắp lên cơn hen, tôi lên lầu nghỉ ngơi đây. Bữa trưa và đồ trángmiệng cô giúp việc sẽ chuẩn bị cho mọi người. Tôi xin phép.
Nói xong, cô ta quay người đi lên tầng trên.
Thanh Hoành muốn lại gần nhìn cho rõ bông hoa đỏ đột ngột xuất hiện trên bứctường kia, nhưng bị Hình Mẫn ngăn lại. Ông rút di động, gọi vài cuộc,trao đổi ngắn gọn rồi tắt máy.
- Đừng động vào nó, tôi đã thôngbáo cho Sở cảnh sát thành phố Nam, họ sẽ đến đây thu thập bằng chứng…vói danh nghĩa điều tra án đe dọa, khủng bố tinh thần người khác.
Hiện mới chỉ là vụ án đe dọa, nên họ cũng không quá chú trọng, buổi trưa họ cử một vài nhân viên đến kiểm tra một lúc rồi ra về.
Tô Quỳ xuống ăn tối cùng mọi người, sắc mặt cô ta nhợt nhạt, bước đi như trên mây. Cô ta đặt cuốn sổ lên bàn, nói:
- Anh Tiêu, tôi đã viết ra đầy đủ những gì anh yêu cầu… Không không,không phải lúc này, sau đêm nay anh mới được đọc. - Cô ta gượng cười. -Trò chơi của tôi vẫn chưa kết thúc.
Thanh Hoành cảm thấy Tô Quỳthật gan lì! Sự việc đến nước này mà cô ta vẫn muốn tiếp tục trò chơinguy hiểm kia, cô ta chán sống rồi hay sao?
Tô Quỳ quay sang em gái, dịu dàng bảo:
- Em gọi điện cho Ngô Y Thanh, nhắn anh ta đưa luật sư Vương đến đây.
Tô Tường sợ hãi cứng người, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, liền rút điện thoại gọi cho Ngô Y Thanh.
Tô Quỳ tươi cười:
- Trò chơi sắp đến hồi kết. Trước mười hai giờ đêm nay tôi sẽ công bố mọi bí mật… trừ phi, trong số các vị có ai đó thuyết phục được tôi, thì tôi sẽ giữ lại bí mật của người đó.
La Lệnh, Lâu Triệt và Lục MẫnChi nhìn nhau không hiểu. Chỉ có Thẩm Dật ngáp một cái thật dài, hạ thấp giọng nhưng vẫn đủ mọi người nghe thấy:
- Cố tình làm trò!
- Cứ cho là thế đi, đến lúc đó mọi người khắc biết. - Tô Quỳ cười tươinhư hoa. - Đêm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thì ra ai cũng có sơ hở.Xin hỏi các vị có mặt ở đây, vị nào thấy mình không thẹn với lòng, hoàntoàn vô tội? Tất nhiên tôi xin phép được đặt cô Chử và em gái tôi ra bên ngoài.
Thanh Hoành bất giác nhíu mày, cô ta bảo không ai hoàntoàn vô tội, trừ cô và Tô Tường? Những người có vẻ không hề liên quannhư Cửu Thiều, Hình Mẫn, Thẩm Dật thì sao? Họ thế nào?
Sau bữa tối, Tô Quỳ dịch chuyển chiếc ghế lười của mình đến gần bàn chơi bài, rồi nằm dài trên ghế, tay đung đưa cuốn sổ.
Tối nay Thanh Hoành không chơi bài, mà ngồi đọc sách trên sofa và chốc chốc lại liếc Tô Quỳ. Cửu Thiều dường như không bận tâm đến nhất cử nhấtđộng của Tô Quỳ, anh nằm nghiêng trên ghế, cạnh Thanh Hoành, mắt nhắmnghiền, hình như đang bận ngủ. Hình Mẫn chơi bài kém, lại kém may mắn,chẳng mấy chốc đã thua sạch tiền, phải nhường chỗ cho Tô Tường. Thẩm Dật đang bận rộn bôi bôi trát trát trên giá vẽ. Anh ta dành toàn tâm toàn ý cho niềm đam mê vẽ vời của mình, gần như bỏ mặc thế giới bên ngoài.
Chiếc đồng hồ kiểu cổ đặt trong phòng khách chạy thật nhanh, chớp mắt đã mười một giờ đêm.
Tô Quỳ vươn vai, duỗi dài chân tay, với cốc đồ uống đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, uống vài ngụm rồi tiếp tục nằm dài trên ghế.
Thi thoảng một vài người trong bàn chơi bài đứng lên đi lấy đồ uống, mọi thứ diễn ra hoàn toàn bình thường.
Khi đồng hồ đổ chuông báo hiệu mười hai giờ đêm, Tô Tường đi đến bàn bày đồ uống và la hét kinh hoàng.
Hình Mẫn hành động rất nhanh, lập tức chạy đến chiếc ghế lười của Tô Quỳ,gương mặt cô ta bình yên như đang say trong giấc ngủ, nụ cười lạ lùnglấp ló nơi khóe môi.
Nếu trên ngực cô ta không cắm một con daogăm thì trông rất giống một người đang say ngủ. Ngô Y Thanh và luật sưVương gần như đến cùng lúc với phía cảnh sát.
Viên cảnh sát họLâm là người phụ trách vụ án này, ông ấy lúc nào cũng cười tươi thânthiện, khác hẳn Hình Mẫn. Cảnh sát Lâm đảo qua đảo lại quanh Tô Tường,cô gái đang úp mặt vào tay khóc nấc lên. Đột nhiên ông hỏi:
- Côlà người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân? - Ông lôi giấy bút ra ghi lại,rồi tiếp tục. - Cô là em gái nạn nhân, đồng thời cũng là người thừa kếtoàn bộ tài sản của cô ấy?
Tô Tường ngừng khóc, lúc đầu là sững sờ kinh ngạc, tiếp theo đấy là cơn giận dữ bốc cao:
- Ông muốn ám chỉ tôi là hung thủ? Ông thì biết gì về tình cảm của chị em tôi. Rõ ràng ông chỉ võ đoán thôi!
Cảnh sát Lâm quay sang hỏi luật sư Vương:
- Nạn nhân đã lập di chúc phân chia tài sản chưa?
Luật sư Vương lau mồ hôi, cảnh tượng này khiến ông vô cùng bối rối.
- Cô ấy đã lập một lần, sau đó khoảng năm ngày trước làm lại một bản mới. Hôm nay tôi lại nhận được điện thoại của trợ lý Ngô, bảo sẽ đến đóntôi. Tôi vừa đi công tác ngoại tỉnh về, xuống sân bay là đến đây ngay.
- Tài sản của cô ấy phân chia thế nào? Ông còn nhớ không?
- Cô Tô đã bán toàn bộ cổ phần của mình ở một tờ tạp chí. Chín mươi phầntrăm tài sản của cô ấy bao gồm cổ phiếu, tiền vốn, tín thác và bất độngsản đều thuộc sở hữu của cô Tô Tường. Phần còn lại dành cho trợ lý Ngôvà làm từ thiện.
Cảnh sát Lâm nhìn Tô Tường:
- Bây giờ cô đã hiểu vì sao cô bị nghi ngờ rồi chứ.
Rồi ông quay ra thẩm vấn Lâu Triệt, La Lệnh và Lục Mẫn Chi, kết luận là tất cả bọn họ đều khả nghi.
Tuy rằng về cơ bản, suy đoán của ông không sai, vì cả bốn người tham giachơi bài đều ở gần Tô Quỳ, vì thế hung thủ hiển nhiên nằm trong số họ,nhưng Thanh Hoành thiết nghĩ, liệu có cần thiết phải lần lượt tra xétđộng cơ của từng người như thế không?
Cửu Thiều ghé tai cô thì thầm:
- Ông ấy có cách của mình, cái này gọi là “công tâm vi thượng”, tức là,trước tiên phải khiến cho đối phương hoang mang, rối bời.
- … Sau đó thì sao? - Thanh Hoành không dám nói xấu sau lưng người khác mộtcách trắng trợn, nên cô dùng khẩu hình để nói với anh: - Ông ấy có trong tay bốn nghi can, mà một trong số họ là em gái yêu quý của nạn nhân.
Sau đó, vị cảnh sát của thành phố Nam tiếp tục thẩm vấn bốn nghi can kia.Những câu hỏi tương tự lặp đi lặp lại, có tác dụng thôi miên rất hiệuquả, và Cửu Thiều quả thật đã thiếp đi.
Sau một đêm mỏi mệt, rạng sáng cảnh sát Lâm nhận được điện thoại của bên pháp y. Ông bảo:
- Nạn nhân chết do bị vật nhọn đâm vào tim, trên dao không có dấu vântay. Trong đường hô hấp của nạn nhân có dấu vết của loại chất độcCyanide. Chất độc này có nguồn gốc từ bình xịt cắt cơn hen trong túi áonạn nhân. Bốn vị có suy nghĩ gì?
Tuy thức trắng đêm,nhưng vì căng thẳng, Thanh Hoành không hề thấy buồn ngủ. Khi cô nghecảnh sát Lâm nói trong bình xịt cắt cơn hen có chất độc Cyanide, cô bấtgiác đưa mắt nhìn Lục Mẫn Chi, thấy cô ấy ngồi đó bất động như một photượng điêu khắc, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này Cửu Thiều mới tỉnh giấc, anh nhìn cô, hỏi bằng giọng ngái ngủ:
- Em không ngủ à?
- Dây thần kinh của em không to bằng dây cáp điện như người nhà anh.
- Vì không khó đoán ra kết quả nên anh mới yên tâm ngủ.
- … Sao?
Anh mỉm cười:
- Nếu em cầu xin anh, anh sẽ cho em biết.
- … Anh cút đi, em không quen anh.
- Vậy anh sẽ cho em một gợi ý, không lại trách anh lúc nào cũng bắt nạtem. - Anh rút một cuốn tạp chí từ giá sách xuống: - Đáp án nằm trongnày.
Đây là tờ báo lá cải được phát hành bởi tòa soạn mà Tô Quỳcó cổ phần. Lúc trước Thanh Hoành đã đọc lướt tờ báo này và không thấycó điều gì đặc biệt ngoài tin tức một nữ diễn viên điện ảnh nào đó bịbắt gặp có khách lạ ghé thăm vào ban đêm, nhưng hôm đó Cửu Thiều đã đọcrất kỹ tờ báo này. Anh chỉ tay vào bức hình chụp lén và hỏi:
- Em nhìn xem đây là ai?
Vì là ảnh chụp lén nên chỉ chụp được nghiêng, cô không nhận ra đó là ai.
Anh thở dài:
- Mấy hôm nay em chăm chỉ xem thời sự buổi tối lắm kia mà, không có ấn tượng gì à? Rõ ràng đây là một nhân vật rất tầm cỡ.
Anh ghé tai cô, thì thầm một cái tên.
Thanh Hoành biết cái tên đó, một nhân vật quan trọng. Cô tròn mắt kinh ngạc:
- Chỉ là ảnh chụp nghiêng thôi mà!
- Thế nên mới nói em không được trời phú về phương diện này. Cán bộ củađội hình sự đều là những người cực kỳ tinh tường, nhạy bén và mẫn cảmvới diện mạo của con người, nhìn nghiêng cũng có thể nhận ra.
Anh vỗ vai cô, rồi đứng lên, uể oải đến trước mặt cảnh sát Lâm, thì thầm nhỏ to với ông.
Cảnh sát Lâm thôi cười, nhìn anh đầy ngờ vực, sau cùng thì gật gù.
Cửu Thiều đi về phía La Lệnh, thì thào nhỏ to với anh ta một hồi. La Lệnhôm mặt ngồi xuống, toàn thân run lên bần bật, khoảng mười phút sau, anhta đứng lên, giơ hai tay ra:
- Chính tôi dùng dao đâm Tô Quỳ, tôi xin nhận tội.
Cảnh sát Lâm nhìn xoáy vào anh ta:
- Anh hiểu rõ những gì anh đang nói chứ?
- Tôi hiểu. - La Lệnh cúi đầu. - Tô Quỳ có cổ phần ở tờ báo của tôi. Côta giỏi giao thiệp, chỉ cần cô ta xuất hiện là nhiều vấn đề cam go đềuđược giải quyết. Nhưng cách đây không lâu, giữa chúng tôi bắt đầu xuấthiện những quan điểm trái ngược. Cô ta định rút toàn bộ cổ phần, tôikhông đồng ý và bị cô ta uy hiếp.
- Cô ấy uy hiếp anh thế nào?
- Cô ta mời tôi đến một nhà nghỉ tên Hải Yêu, tôi… say rượu, làm ra cáiviệc đáng xấu hổ và bị cô ta chụp lén. Cô ta đe dọa sẽ gửi ảnh cho vợ và con tôi xem. Vì thế tôi buộc phải ngăn cô ta lại, tôi không muốn pháhỏng gia đình mình, và… đứa con gái mà tôi cưng nhất.
Hai mắt anh ta đỏ hoe, anh ta vùi mặt vào lòng bàn tay.
- Tôi không thể để cô ta hủy hoại cuộc sống của mình. Cô ta đe dọa sẽ công bố mọi chuyện vào lúc mười hai giờ, nên tôi rất sợ…
Cảnh sát Lâm gật đầu, gọi người tới, đeo còng số tám vào tay anh ta.
- Còn một câu hỏi nữa, vì sao trong đường hô hấp của cô Tô có dấu vết của chất độc Cyanide? Và còn bức thư nặc danh đe dọa kia nữa, “hoa báo xuân nở rộ” là ý gì?
Thanh Hoành bất giác đưa mắt liếc Cửu Thiều, anh ngồi trên sofa, dáng vẻ thờ ơ nhưng dường như đã biết tất cả.
Cảnh sát Lâm đảo một vòng quanh ba người còn lại. Ông có vẻ phát tướng, bụng bia tròn trịa, trông khá mắc cười, nhưng những người kia làm gì còn tâm trạng để cười. Gương mặt ông lộ vẻ hả hê của người đang tận hưởng niềmvui mèo vờn chuột.
- Không muốn nói à? Thế để tôi nói nhé. - Ôngdừng lại trước mặt Lục Mẫn Chi, chậm rãi nói: - Khi nãy người của chúngtôi đã điều tra tất cả chủ hộ, nhân viên quản lý, và cả người làm vườn ở khu vực này. Cô thử đoán xem kết quả thế nào?
Lục Mẫn Chi cắn chặt răng, ngồi im như pho tượng.
- Lúc tôi nhắc đến người làm vườn, tròng mắt cô mở rất to thì phải? -Cảnh sát Lâm nhún vai. - Cyanide pha loãng có thể dùng làm thuốc diệtcôn trùng, cô đã lấy thứ đó ở chỗ người làm vườn, đúng không?
Lục Mẫn Chi khẽ thở phào:
- Ngoài phỏng đoán này ra, ông không có bằng chứng nào để buộc tội tôi, đúng không?
- Vì sao bông hoa báo xuân trên bức tường màu lam biến thành màu đỏ, điều này rất dễ lý giải, vì chỉ cần dán giấy quỳ màu lam lên, đổ dung dịchkiềm vào là giấy quỳ chuyển sang màu đỏ. Đó là kiến thức hóa học của học sinh trung học cơ sở.
Rồi ông đột ngột sải một bước dài về phía trước, gần như dán mặt mình vào mặt Lục Mẫn Chi:
- Nhưng lúc làm mấy trò hù dọa người khác ấy, cô đã quên một điều, khôngnên để lại vân tay trên lớp băng dính ở mặt sau giấy quỳ. - Ông chỉ vàongón tay của Lục Mẫn Chi: - Vân tay của mỗi người là độc nhất vô nhị, cô không thoát được đâu.
Lục Mẫn Chi bàng hoàng nhìn ông, sắc mặt tái dại, chừng như không hiểu những gì ông vừa nói. Cảnh sát Lâm tiếp tục:
- Tất nhiên, cô may mắn hơn anh La rất nhiều, vì cùng lắm cô chỉ bị buộctội có ý đồ gây thương tích cho người khác. Nhưng khi nãy tôi đã cửngười đi điều tra và được biết rằng, cô từng tham gia vào một cuộc thínghiệm thử thuốc, không ít người bị tổn hại sức khỏe sau cuộc thử thuốcấy. Đó là do thí nghiệm thất bại, hay do cá nhân cô mắc sai lầm trongquá trình thao tác? Tôi nghĩ cô Tô đã nắm được điểm yếu của cô trongchuyện này.
Lục Mẫn Chi đột nhiên thở gấp, rồi sụp xuống.
Lập tức có người bước đến kiểm tra và báo cáo với cấp trên:
- Chỉ bị sốc tạm thời, một lát nữa cô ta sẽ tỉnh.
Thanh Hoành không khỏi ngỡ ngàng trước cảnh tượng ấy. Cảnh sát Lâm kết luận một câu:
- Tội phạm giết người thời nay làm sao thế nhỉ, tố chất tâm lý kém đến thế à!
Trước lúc ra về, ông khoác vai Cửu Thiều, hỏi:
- Làm cách nào cậu khuyên nhủ được La Lệnh tự thú thế? Hắn gây án khôngđể lại dấu vết rõ ràng nào. Và rõ ràng, hắn không yếu tâm lý như Lục Mẫn Chi.
Cửu Thiều lật bức ảnh chụp lén trong tờ tạp chí cho ông ta xem:
- Bởi vì tôi nhìn thấy tấm hình này.
Cảnh sát Lâm ngó bức hình đen trắng chụp nghiêng, vỗ vai Cửu Thiều, rồi rút một điếu thuốc mời anh:
- Người anh em, cậu có ý định chuyển công tác đến thành phố Nam không? Nếu có, tôi nhất định sẽ đề bạt cậu.
Cảnh sát Lâm dẫn nghi can và mang theo vật chứng về để tiếp tục thẩm vấn.
Hình Mẫn đề nghị quay về khách sạn Xuyên Lục Địa. Thanh Hoành thắc mắc:
- Vì sao phải quay về đó?
Tầm này nên tìm khách sạn nào quanh đây thì hơn.
Hình Mẫn rút điếu thuốc trong tay Cửu Thiều, châm lửa hút, và nhả khói:
- Chiều nay Tần Tấn và Mạc Nhã Ca sẽ đến, họ tự bỏ tiền túi đi công tác.
Hình Mẫn đưa họ về khách sạn Xuyên Lục Địa. Thẩm Dật đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, rồi lên thẳng phòng mình, còn họ ngồi uống trà chờ đợi.
Hình Mẫn rút di động, nhấn số, bật loa ngoài, chuông điện thoại đổ những hồi dài, lặp đi lặp lại nhưng không ai nghe máy. Thanh Hoành không rõ ônggọi cho Tần Tấn hay Nhã Ca, nhưng cô thấy lo cho cả hai. Cuộc gọi thứhai, sau mười mấy lần chuông đổ, một giọng nói khàn đặc cất lên:
- A lô.
Xem ra đến lượt Tần Tấn gặp vận đen, Thanh Hoành thấy lo cho anh ta.
Tần Tấn đang say ngủ, bị đánh thức giữa giấc nồng, anh ta tỏ ra rất bựcbội, không kìm chế được còn văng tục mấy câu. Hình Mẫn lạnh lùng nói:
- Trước lúc lên đường tôi đã nói gì với cậu, cậu quên rồi à? Cậu và MạcNhã Ca xuống tầng một cho tôi ngay bây giờ, ngay lập tức! Tôi cho haingười ba phút, chú ý tốc độ!
Tần Tấn chưa kịp hoảng hồn, diễn vẻ đáng thương:
- Không phải chứ đội trưởng, em làm sao đánh thức Nhã Ca được, bọn em có cùng phòng đâu, sao chỉ có ba phút.
- Bây giờ còn hai phút năm mươi giây. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không lãng phí thời gian quý giá vào việc mặc cả.
Hình Mẫn tắt máy, ngồi xuống đối diện với hai người:
- Tôi thấy chúng ta cần nói chuyện. - Hình Mẫn đưa tay lên chống cằm. -Tô Quỳ đã chết, mục tiêu số một hiện nay chỉ còn Thẩm Dật. Thực lòng,tôi không muốn thấy kết quả này, vì tôi rất có cảm tình với anh ta, tấtnhiên anh ta có hơi bốc đồng, xốc nổi. Nhưng sự việc đã đến bước này thì không còn đường lùi nữa. Nếu Thẩm Dật được loại khỏi danh sách đốitượng tình nghi, sẽ chỉ còn lại hai chúng ta. Nếu không phải cậu thì làtôi.
Thanh Hoành thắc mắc:
- Ông không nghi ngờ giám đốc Lăng nữa?
- Nếu giám đốc Lăng tử nạn trên biển, thì ông ấy không phải Ám Hoa, nhiều nhất ông ấy chỉ là đồng bọn của hắn.
- Hoặc Ám Hoa chỉ là biệt hiệu, đằng sau biệt hiệu này không chỉ có một người.
Thanh Hoành muốn đưa ra nhiều khả năng.
- Không, khả năng này gần như không tồn tại. Hôm đó, sau khi quay về tôiđã suy nghĩ về điều này. Ám Hoa… là kẻ mắc bệnh thích điều khiển, thíchkiểm soát. Việc hắn gửi thư điện tử cho chúng ta chứng tỏ hắn còn sống,đó không phải là thế thân của hắn.
Lúc này, Hình Mẫn mới nhận raThanh Hoành dẫn dắt ông đi quá xa chủ đề ban đầu, nên ông lập tức chuyển sang đối diện với Cửu Thiều:
- Khi nãy tôi đã nói, nếu khả năngThẩm Dật là Ám Hoa bị loại trừ, thì chỉ còn lại tôi và cậu, cậu đồng ývới lập luận này không?
Cửu Thiều gật đầu.
- Tôi biết tôi không phải, vì thế, đến lúc đó chỉ có thể là cậu.
- Logic kiểu áp đặt! - Thanh Hoành bức xúc. - Ông biết ông không phải,nhưng chúng tôi không cho là vậy. Đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của cánhân ông.
- Đừng lý luận về logic với tôi.
Hình Mẫn chừng như sắp nổi nóng. Suốt đêm không ngủ, khó trách ông dễ nổi giận như vậy.
- Tốt nhất cô nên cầu cho Thẩm Dật chính là Ám Hoa.
Thanh Hoành muốn lý luận tiếp, nhưng Cửu Thiều đã ngăn cô lại. Anh vỗ nhẹ vào tay cô, nói khẽ:
- Cãi cọ lúc này chẳng có nghĩa lý gì cả.
Vừa lúc đó, Tần Tấn và Nhã Ca từ thang máy bước ra.
Nhã Ca đột nhiên xông tới, bóp cổ Thanh Hoành:
- Cậu đi cùng cậu ấy? Vậy tức là lúc trước cậu lừa dối tôi bảo rằng không biết gì cả? Hãy mau giải thích, bằng không tôi sẽ giết cậu!
Thanh Hoành khổ sở vùng vẫy:
- Đừng mà, giết người phải đền tội đấy…
Nhã Ca càng nổi giận:
- Ngồi tù thì ngồi tù, trong đó tôi có người quen!