Chương 12

Người đàn ông đứng ở nơi đối diện tivi, lúc hắn ta nâng mắt thì vừa vặn đối diện với ánh mắt của người phụ nữ trong ảnh, động tác ấn ấn đường của hắn ta dừng lại, ngẩn ngơ chăm chú nhìn người phụ nữ trên tường.

Hắn ta không để ý đến việc trong phòng có thêm một người một chó.

Lộ Bảo sủa lên.

Tiếng sủa của Lộ Bảo đã kéo lại tầm mắt của hắn ta rời khỏi di ảnh trên tường, từ từ chuyển sang Lộ Miểu ở bên, ấn đường chưa giãn ra hết lại chau lại, em gái nhỏ liền đi đến kéo tay hắn ta, ngẩng đầu nhìn: "Bố ơi, là chị này đưa con về nhà. Bố lại quên đi đón con rồi."

Theo lời cô bé nói, tầm mắt của người đàn ông chậm rãi dừng trên người Lộ Miểu.

Lộ Miểu không dễ chịu lắm, mỉm cười với hắn ta: "Cái đó... Thật ngại quá, lúc nãy chó của tôi không cẩn thận hù dọa con anh, hại em ấy ngã té bị thương, tôi đưa em ấy đến bác sĩ xem rồi thuận đường đưa em ấy về, tôi thật sự xin lỗi."

Lớp trang điểm trên mặt cô đã được lau sạch, vóc người vốn nhỏ, bây giờ còn dắt theo con chó, mất tự nhiên đứng đằng ấy, trông có vẻ khá cẩn trọng vô tội.

Ánh mắt ủa người đàn ông dừng trên người cô, rồi sau đó nghiêng người nhìn Tiểu Mân Mân bên cạnh: "Mân Mân, con có sao không?"

Tiểu Mân Mân lắc đầu: "Con không sao ạ, chỉ bị xước da một chút thôi."

Vừa nói vừa giơ tay lên cho anh ta nhìn.

Người đàn ông nhìn, gật đầu, rồi nhìn sang Lộ Miểu: "Không sao đâu, da dẻ lũ nhỏ, tự nó cũng không để ý, cô không cần phải để tâm đâu."

Lộ Miểu nhìn như nhẹ nhàng thở phào, rồi lại cười ngại ngùng với hắn ta: "Cám ơn anh."

Mân Mân khó có cơ hội được tiếp xúc gần gũi với chó, lúc này đã buông tay bố ra, chạy sang Lộ Miểu, sợ hãi nhìn Lộ Bảo, hỏi: "Chị ơi, vì sao chó lại chơi bóng thế, có thể để nó làm lại lần cho em xem được không?"

Nói xong muốn sờ Lộ Bảo tiếp, nhưng lại lo nó sẽ nhảy chồm về phía mình, nên tay mới vươn ra một nửa đã vội rụt về.

Lộ Miểu ngồi xuống, kéo cô bé vào lòng, cầm tay cô bé sờ vào Lộ Bảo, bộ lông mềm mại khiến cô bé cười khúc khích không ngừng, cảm thấy mới lạ thích thú, lần lượt giơ tay lên chơi với Lộ Bảo, cũng không quên quay đầu nói với bố: "Bố ơi, chị ấy pha trò với con chó này vui lắm, chị ấy dắt nó đến trường con làm xiếc, nhiều người đến xem lắm đó."

Người đàn ông dừng mắt trên người Lộ Miểu: "Cô diễn xiếc à?"

Lộ Miểu không biết xấu hổ gật đầu: "Thật ra cũng không phải, chỉ là gần đây thất nghiệp, nên tạm thời làm cái khác để kiếm chút phí sinh hoạt."

"Cô tên gì?" Người đàn ông hỏi.

"Tôi là Từ Miểu."

"Từ Miểu." Người đàn ông nhớ kĩ hai chữ này, "Tên hay lắm."

Rồi lại hỏi cô: "Không học đại học à? Tuổi này của cô hẳn nên đi học đại học mới đúng."

Lộ Miểu lắc đầu: "Trong nhà không có tiền, nên sớm ra ngoài làm việc."

"Làm cái gì?"

"Phục vụ trong nhà hàng này, sau lại đến tiệm làm tóc học nghề."

Dường như người đàn ông hơi bất ngờ: "Cô còn làm nhân viên gội đầu trong tiệm làm tóc ư?"

Trên mặt Lộ Miểu lộ ra sắc đỏ thẹn thùng: "Đã từng làm một lần."

Mân Mân còn muốn chơi với chú chó, nhìn hai người trò chuyện thì không thể chơi được, nên lén kéo tay người đàn ông: "Bố ơi, con đói rồi."

Người đàn ông sờ đầu cô bé vỗ về, nói vài câu với Lộ Miểu rồi cất bước vào phòng bếp.

Một lần nữa sự chú ý của Mân Mân lại xoay sang Lộ Bảo, Lộ Miểu để Lộ Bảo vào phòng khách chơi với cô bé, cô bé ném bóng, Lộ Bảo đi nhặt về, cầm lấy ném lại, chẳng ngờ quả bóng lăn vào trong phòng ngủ chính, Lộ Bảo tung tăng chạy đến, Lộ Miểu nhanh chóng dắt Mân Mân đi theo.

Lúc đi vào phòng ngủ, chợt Lộ Bảo trở nên cáu kỉnh, hai chân dùng sức đẩy tủ đầu giường.

Lộ Miểu nhìn tủ đầu giường, nhặt bóng lên, dắt lấy Lộ Bảo, nhanh chóng đi ra, bố của Mân Mân nghe thấy tiếng thì liền đi đến.

Lộ Miểu giơ bóng lên: "Ngại quá, bóng tự dưng lăn vào trong phòng."

Bố của Mân Mân nhìn Lộ Bảo chơi với Mân Mân, cười cười: "Không sao đâu. Vừa nãy còn nghe thấy trong phòng ồn ào, còn tưởng xảy ra chuyện gì."

Rồi nói: "Cô vẫn chưa ăn cơm đâu nhỉ, hay ở lại ăn cùng đi."

"Không cần đâu." Lộ Miểu dắt lấy Lộ Bảo, "Tôi đã ăn rồi, hai bố con ăn trước đi."

Mắt nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, cũng không dám quấy rầy nữa, nói tạm biệt rồi kéo Lộ Bảo định đi.

Mân Mân tiếc nuối, dính chặt lấy bên chân cô không muốn cô đi.

"Chiều mai chị sẽ lại dẫn chó đến trường học các em chơi, đến khi đó để cho em chơi với nó được không?"

Mân Mân bịn rịn buông tay ra, gật đầu.

Lộ Miểu dắt Lộ Bảo về nhà trước, dười lầu trời đã tối đen.

Bên này là khu nội thành cũ, khu phố khá già cỗi, cũng nhiều con ngõ nhỏ, rắc rối phức tạp, ánh đèn lờ mờ ít người đi, Lộ Miểu dắt theo Lộ Bảo, trong lòng nghĩ lại chuyện này, nên không để ý đến xung quanh vừa đi ra khỏi đầu hẻm tiểu khu, thình lình một cánh tay chìa ra từ đằng sau, bỗng miệng cô bị bịt kín, cả người nhanh chóng bị kéo vào trong con hẻm, cả quá trình diễn ra nhanh chóng, thậm chí Lộ Miểu không có cơ hội để phản kích.

Lộ Miểu kịp phản ứng lại, đâm khuỷu tay vào người đằng sau, nửa chừng lại bị một bàn tay cầm chắc, bàn tay vốn bịt miệng cô cũng dần buông lỏng, đổi thành hạ xuống vai cô, xoay người cô một cái, thậm chí Lộ Miểu còn không kịp nhìn rõ người kia, lực trên vai và trên tay chợt nhẹ đi, theo đó giọng nói trầm thấp của Kiều Trạch cũng vang lên: "Tính cảnh giác không phải kém ở mức bình thường đâu."

Lộ Miểu nhẹ nhàng thở hắt ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh.

Trong con hẻm không có đèn, chỉ dựa vào ngọn đèn cũ ở ngoài đường chiếu rọi vào, trong đêm tối, thân hình cao lớn của Kiều Trạch lại có cảm giác áp bách gấp mười lần, hơn nữa tối nay anh chỉ mặc áo sơ mi trắng với quần tây đen, tay áo xắn lên nửa, áo sơ mi trắng ôm lấy nửa thân người tráng kiện rắn rỏi của anh, trong bóng tối tồn tại cảm giác mạnh mẽ rõ hơn.

Anh đứng cách cô nửa cánh tay, hai tay theo thói quen đan chéo trước ngực, từ trên nhìn xuống cô, tư thế nom như giáo huấn học sinh tiểu học.

"Sao anh lại ở đây?" Lộ Miểu xoa khuỷu tay bị anh vặn, nhỏ giọng nói.

Kiều Trạch: "Tìm chó."

"..." Lộ Miểu khẽ đá vào chân Lộ Bảo, "Bố mày đến tìm mày đó."

Rồi rất tự giác rút tiền từ trong túi ra, rất tự giác đưa cho anh: "Đây, nó kiếm được, sung công."

Kiều Trạch nhìn cô, hoàn cảnh này dáng vẻ này, trông anh rất giống với thủ lĩnh lưu manh dọa nạt vơ vét tiền của.

Anh bước lui ra sau: "Nói đi, tình hình thế nào?"

Lộ Miểu cất tiền đi: "Châu Tuấn chính là A Xán, tôi không tìm nhầm người đó chứ?"

Chân mày Kiều Trạch nhướn lên: "Bằng chứng."

"Tạm thời không có." Lộ Miểu phủi tay, "Cho tôi thêm thời gian hai ngày, tôi sẽ câu cho anh con cá lớn."

Kiều Trạch nhìn cô mấy giây, rồi sau đó gật đầu: "Được."

Lại nhìn đồng hồ ở cổ tay: "Về thôi."

Rồi cất bước ra khỏi con hẻm trước, Lộ Miểu đi sát theo sau, vừa đi được nửa thì điện thoại vang lên, là điện thoại của Từ Gia Diên, anh hẹn cô ăn cơm.

Sau hôm vụ ở nhà nghỉ anh có tìm cô, nhưng khi đó cô đang bận tìm nhà tìm việc, nên lấy cớ công việc bận nên không đến, sau đó cứ ngày ngày anh lại gọi điện cho cô, nhưng quả thật cô rất bận, luôn không có thời gian đi ăn bữa cơm với anh.

Hôm nay khi lại gọi điện đến thì Từ Gia Diên rõ ràng đã đè nén cơn giận, điện thoại vừa có người bắt, câu đầu tiên chính là: "Hôm nay lại bận rộn nên không có thời gian ăn cơm với anh hả?"

Mấy ngày nay quả thật Lộ Miểu đã không đến, cũng vừa hay chưa ăn cơm, nên mềm giọng hỏi anh: "Ăn ở đâu đây ạ?"

Rốt cuộc Từ Gia Diên cũng dịu giọng đi: "Bây giờ em ở đâu, anh đến đón em."

Lộ Miểu báo địa điểm, lúc này mới tắt máy, rồi sau đó gọi Kiều Trạch: "Anh tôi muốn đến đón tôi đi ăn, tạm thời tôi không về được."

Kiều Trạch cúi đầu nhìn đồng hồ: "Giờ này còn ăn cái gì?"

Lộ Miểu cứ thế mà gật đầu: "Tôi vẫn chưa ăn mà."

Lại chỉ vào Lộ Bảo: "Nó vẫn chưa ăn gì."

--

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện