Chương 24: Siêu thị
Tiền Mạt nói vậy, một mặt vì con trai mình từng bảo muốn sống cả đời với Mạnh Ân, mặt khác, cũng vì muốn chọc tức Hàn Thận.
Đêm qua Hàn Thận tới, mặc dù cô hãy còn giận, nhưng vẫn có phần vui vẻ. Chẳng ngờ Hàn Thận vừa đến nơi, hỏi thăm không phải cô mà lại là chuyện của Hàn Trọng Viễn, giọng điệu còn rất không tốt.
Hàn Thận quan tâm Hàn Trọng Viễn, cô cũng thấy vui, nhưng một câu “nếu không phải Hành Diểu nhắc đến chuyện thi cử của Tiểu Viễn, chỉ e anh còn không biết việc này” của Hàn Thận, lại khiến cô nổi cơn tam bành.
Hàn Trọng Viễn từng kể hai mẹ con Hàn Hành Diểu đã ngáng chân hắn ra sao, bấy giờ tình huống này rơi vào mắt Tiền Mạt, hiển nhiên chính là Hàn Hàn Diểu đang đối phó với con trai mình. Lửa giận lập tức bừng lên, sau khi cãi nhau một trận với Hàn Thận còn vào thẳng phòng ngủ, thờ ơ với Hàn Thận cả đêm, mới cho Hàn Thận liên lạc với con mình.
Tiền Mạt làm vậy, cũng vì muốn nhìn một chút xem con mình sẽ ứng xử ra sao, mà hành động quyết liệt ngắt máy chẳng hề do dự của Hàn Trọng Viễn, cũng khiến cô hiểu rõ thái độ của con trai.
“Tiểu Mạt, em nói gì?” Hàn Thận sững sờ nhìn vợ mình, không thể hiểu nổi đứa con vẫn luôn khiến mình tự hào kia, vì cớ gì lại trở thành đồng tính luyến ái.
“Tôi nói Tiểu Viễn là đồng tính luyến ái.” Tiền Mạt đáp.
“Chuyện này sao có thể! Không phải trước giờ Tiểu Viễn vẫn thích Tiếu Tiếu à? Chúng ta còn nói đùa để Tiếu Tiếu làm con dâu chúng ta nữa, sao tự dưng lại thành ra thế này? Có phải em giận anh lúc trước không đến đây nên nói linh tinh đúng không?” Hàn Thận trông mong nhìn Tiền Mạt, “Có phải em muốn đưa Tiểu Viễn ra nước ngoài không? Hay là có chuyện gì khác?”
Khi Hàn Trọng Viễn học cấp hai, Tiền Mạt từng lo hắn không thi được Trung học hay Đại học tốt, còn đề cập đến việc muốn hắn ra nước ngoài học Trung học và Đại học. Về sau thấy thành tích của Hàn Trọng Viễn thật sự rất tốt, mới bỏ suy nghĩ này đi.
“Tiểu Viễn nghỉ học là thật. Nếu việc này không phải thật, đứa cháu kia của anh cũng sẽ không nhắc để anh biết, sau đó tới gây phiền phức cho mẹ con tôi đâu.” Tiền Mạt nói.
Hàn Thận có tình cảm với Tiền Mạt, nên trước đấy đối xử với Tiền Mạt vẫn luôn cẩn thận săn sóc, nhưng Tiền Mạt nói chuyện sặc mùi thuốc súng, còn dính dáng đến Hàn Hành Diểu, lại khiến ông ta không thoải mái, rốt cuộc nổi giận: “Tiền Mạt, em có ý gì? Em không dạy dỗ con tử tế, lại còn trách móc Hành Diểu là sao? Từ khi nào mà lòng dạ em hẹp hòi thế hả?”
“Tôi lòng dạ hẹp hòi? Tôi bên này có việc tìm anh, chị dâu với cháu anh bên kia bèn gây chuyện níu kéo anh, anh còn trách tôi lòng dạ hẹp hòi? Hàn Thận, rốt cuộc anh là chồng tôi hay là chồng Khuất Tịnh Vân? Rốt cuộc Hàn Trọng Viễn là con anh hay Hàn Hành Diểu là con anh? Anh trách tôi không dạy con tử tế, anh thì dạy nó à?” Tiền Mạt biết tính tình Hàn Thận yếu mềm, còn rất dễ tin người khác, vậy nên ngay từ đầu bèn quyết định vạch trần bộ mặt thật của hai mẹ con Hàn Hành Diểu ngay trước mắt Hàn Thận. Có điều sau khi nói ra mấy câu, cô lại không kìm được đau lòng.
Sao cô có thể không dạy con tử tế? Cô vẫn luôn dạy con rất đàng hoàng, là Hàn Thận đã hại con cô.
Khoé mắt Tiền Mạt chua chát, nghĩ đến bộ dáng hiện tại của Hàn Trọng Viễn là muốn rơi lệ, Hàn Thận lại càng tức giận: “Cho nên em đang trách anh không đến thăm em chứ gì? Sao em lại nghĩ nhiều như vậy hả? Hành Diểu và mẹ anh liên tiếp đổ bệnh, đều nhập viện rồi, hoá ra trong mắt em là họ đang giả bệnh sao?”
“Bọn họ không phải đang giả bệnh thì là gì? Bằng không sao có thể đổ bệnh trùng hợp như thế?” Tiền Mạt nói, “Còn lần này nữa, chẳng phải thằng cháu ngoan của anh cố tình nhắc tới, để anh đến tìm Tiểu Viễn gây phiền phức à?” Hàn Trọng Viễn không cho Tiền Mạt kể chuyện mình sống lại, Tiền Mạt chỉ có thể nói chuyện khác, “Cả mỗi lần năm mới mẹ con tôi đến nhà họ Hàn, bọn họ cũng đều xa lánh tôi với Tiểu Viễn, một mình nhìn các người ở chung, cứ như Hàn Hành Diểu mới là con của anh vậy!”
“Tiền Mạt! Hôm nay anh chỉ muốn nói chuyện của Tiểu Viễn với em! Em đừng có liên luỵ đến người khác! Hơn nữa từ nhỏ sức khoẻ Hành Diểu đã không tốt, lớn hơn Tiểu Viễn ba tuổi mà giờ trông còn nhỏ hơn Tiểu Viễn nữa, anh để ý nó nhiều một chút thì có gì sai? Về phần Tiểu Viễn, anh lo được à? Nếu anh mà lo được, thì nó đã không im ỉm nghỉ học, ngay cả điện thoại của anh cũng không tiếp rồi!”
Hàn Thận không hiểu, trước đây Tiền Mạt và Hàn Trọng Viễn vẫn rất ổn, lần này sao lại tự dưng thành ra như vậy. Con của ông ta đột nhiên nghỉ học thì cũng thôi đi, Tiền Mạt lại còn nghi ngờ cháu của ông ta.
Cuộc nói chuyện lần này của hai người cuối cùng tan rã trong không vui. Tiền Mạt rời nhà, đến Hoa Viễn xem như kết thúc.
Ngồi trên xe đi tới Hoa Viễn mà ôm lấy ngực.
Vết thương trên ngực cô gần như đã lành, nhưng trong lòng lại bị xé toang một lỗ hổng – khi nãy hai người cô và Hàn Thận, suýt nữa đã nói ra loại chuyện tàn nhẫn là li hôn rồi.
Những lời nói cay độc, đã không thể rút lại được nữa… Cô dứt khoát chọn rời đi ngay.
Trước đây vì Hàn Thận đối xử với mình rất tốt, còn luôn che chở cho mình, cô dù mệt mỏi cũng sẽ nín nhịn, không nói cho Hàn Thận biết. Nhưng lúc này đây, cô định sẽ nói ra hết thảy.
Mặc dù Tiền Mạt sinh ra ở nông thôn, nhưng vì cô là trưởng nữ, bố mẹ lại rất thương yêu cô nên chưa từng ngăn cản cô đến trường. Bản thân cô lại rất cố gắng, cuối cùng trở thành sinh viên trong nhóm đầu tiên thi đỗ Đại học, cũng quen Hàn Thận, rồi nảy sinh tình cảm với Hàn Thận trong trường học.
Tình cảm của cô và Hàn Thận rất tốt, nhưng Khuất Như Tình mẹ của Hàn Thận lại cực kì không thích cô, cảm thấy cô không xứng với con trai mình. Vì điều này mà cô và Hàn Thận đã phải nhận rất nhiều ngăn cản, mất rất nhiều công sức mới có thể ở bên nhau.
Sau khi kết hôn, cô cứ nghĩ tình hình sẽ tốt hơn, nhưng thực tế lại càng lúc càng tồi tệ, Khuất Như Tình cả ngày đều nhằm vào cô. Người vợ Khuất Tịnh Vân mà anh trai Hàn Dung của Hàn Thận cưới là con gái một người anh họ của Khuất Như Tình, đứng trên một chiếc thuyền với Khuất Như Tình, cũng xa lánh cô…
Chính vì như vậy, nên sau khi Hàn lão gia tử giao Hàn Thị cho Hàn Dung, chỉ cho cô và Hàn Thận một khoản tiền mặt cùng một ít cổ phần, họ mới từ bỏ công việc đang làm, sau đó vào Nam.
Mấy năm ấy là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cô, vậy mà chẳng ngờ Hàn Dung lại đột ngột qua đời, thế nên chồng cô không thể không trở về Hàn Thị…
Mấy năm nay, cũng vì không ở chung mà cô đã nín nhịn rất nhiều việc. Nhưng hôm nay đã đến lúc cô không thể nhịn được nữa.
Tiền Mạt lạnh mặt, nghĩ thật kĩ mọi thứ trong đầu, sau đó đến công ti viết tất cả ra, rồi dùng mail gửi cho Hàn Thận.
Cô cũng từng nghĩ muốn đoạn tình tuyệt nghĩa với Hàn Thận, nhưng bấy giờ có rất nhiều việc Hàn Thận còn chưa làm, rốt cuộc cô cũng không hạ được quyết tâm.
Lúc Tiền Mạt và Hàn Thận cãi nhau, Hàn Trọng Viễn đang dẫn Mạnh Ân đi dạo siêu thị.
Trước đây Mạnh Ân chưa từng vào siêu thị lớn, đều mua đồ ở cửa hàng nhỏ trong chợ rau gần nhà cũ của mình. Giờ đẩy xe mua sắm, nhất thời cảm giác hai mắt mình có phần hoa hoa, lại không khỏi cảm thấy những thứ kia quá đắt.
“Cải thảo bên ngoài rẻ hơn nhiều…”
“Tôi không thiếu chút tiền ấy.” Hàn Trọng Viễn bỏ một cây cải thảo vào xe mua sắm, sau đó hơi chán ghét nhìn xung quanh. Siêu thị này đã rất sạch sẽ rồi, nhưng lại quá nhiều người, khiến hắn có phần không quen.
“Vâng.” Mạnh Ân gật gật đầu, sau đó tiếp tục chọn đồ, thi thoảng sẽ bị các chủng loại hàng hoá ở đây làm cho kinh hãi, “Lại còn có cả món thịt xương rồng, cây bắp cải này màu tím nữa chứ! Những thứ này là gì vậy? Em chưa nhìn thấy bao giờ hết…”
Đồ ăn mà Mạnh Ân mua ở chợ luôn chỉ có vài loại, lúc này thấy cái gì cũng mới mẻ, nhưng nghĩ đến tiền của Hàn Trọng Viễn, cũng chỉ chọn mua những thứ mình biết làm mà giá lại rẻ mà thôi. Mà Hàn Trọng Viễn cũng không mua cho cậu mấy thứ cậu tò mò kia – có mua về thì Mạnh Ân cũng chẳng nấu ra được hương vị gì… Dù hắn ăn uống không kén chọn, thì đôi khi cũng sẽ không chịu nổi!
Cải thảo, rau xanh, cà chua, nấm hương, trứng gà… Sau khi chọn rất nhiều nguyên liệu cần dùng, cộng thêm một ít gia vị và đồ sinh hoạt, Mạnh Ân cùng Hàn Trọng Viễn hăng hái phừng phừng về nhà. Kết quả vừa về tới nhà liền trông thấy Tiền Mạt đang ngồi trước bàn ăn, trên bàn còn để sẵn mấy gói thức ăn.