Chương 131: Suy Đoán, Ý Chí Chiến Đấu, Tờ Rơi. (1+2+3)
"... Năm ngoái trên chiếc du thuyền Tinh Mộng, nhân vật thần bí để lại kí hiệu hoa Tulip kia với lực lượng của một người đã bức lui được vua sát thủ Nguyên Lại Triêu Sang, sau đó đã cướp tàu của kẻ địch rồi phát ra tín hiệu cầu cứu, sau khi giải cứu cả chiếc tàu, không ít tổ chức bắt đâu truy tìm lai lịch của người này, hai tổ chức nôn nóng nhất, đương nhiên là Viêm Hoàng Giác Tinh và Bùi La gia..."
Viêm Hoàng Giác Tinh ở Trung Quốc rất thần bí, Đông Phương gia cũng coi như là một trong những thành viên kì cựu của tổ chức này, với tư cách là Gia chủ tương lai Đông Phương Lộ biết rất rõ tình tình bên trong. Đông Phương Uyển cũng thông qua một số con đường biết được một số sự tình, bởi vậy lúc này nếu đã nhắc tới thì Trần Cô Hạ cũng chăng cần giấu giếm, bắt đầu tiết lộ một số tin tức trong thế giới ngầm vào năm ngoái.
Năm ngoái du thuyền Tinh Mộng gặp nạn. Đông Phương Uyển và Đông Phương Lộ trở thành con tin cuối cùng được Hoa Tulip cứu. Lúc này Đông Phương Uyên nhớ lại, cơ thể dưới lớp áo đen đó cho đù phản ứng vô cùng nhạy bén cường đại tới mức tận cùng, nhưng xem ra vẫn có chút đơn bạc, không ngờ rằng đó lại là một cô gái. Phải rồi thảo nào khi mình yêu cầu lên xe thì vị tiêu thư Tố Ngôn đó không tỏ ra ngạc nhiên và nghi ngờ lắm. Cô ấy đã nhận ra mình từ lâu còn từng cứu mình một lần. Trong lòng đã xác định như vậy, càng nghĩ lại càng thấy hẳn là như vậy, trong thời gian ngắn nàng không khỏi vừa hưng phấn vừa kích động.
"Lúc ấy chúng ta phải triển khai điều tra kỳ thực lại không có nhiều tư liệu cung cấp để tham khảo, huống hồ bên trên đã quyết định lập tức thanh trừ thế lực ở trong nước của Bùi La gia, vị tiểu thư Hoa Tulip này lại đứng về bên phía chúng ta do đó không cần phải nóng vội hấp tấp, cho nên cuối cùng cũng chỉ có một đội viên trong tiểu đội Thôi Quốc Hoa đến Giang Hải. Tiến hành xếp hạng điều tra đối với một số nhân vật, cậu học sinh cố Gia Minh và cô bé Diệp Linh Tĩnh cũng là một trong những đối tượng trong số đó”
"Sao? Cố Gia Minh và Diệp Linh Tĩnh ư?"
Đông Phương Uyên không khỏi hơi ngạc nhiên.
"Ùm".
Trần Cô Hạ gật đầu cười, nói:
"Ban đâu khi ở trên đảo em và tiểu Lộ hoàn toàn không biết điện mạo của Hoa Tulip, hơn nữa, theo như em nói, lúc các em được cứu, cậu bạn cố Gia Minh ở lại một mình tại chỗ ẩn núp. Hiển nhiên hắn không thể nào là Hoa Tulip có thể đánh lui Nguyên Lại Triêu Sang, nhưng đó là chúng ta suy đoán, nếu như khi đó hắn còn giấu diếm điều gì thì sao? Đây chỉ là giả thiết, nếu giữa cậu ta và vị tiểu thư Hoa Tulip kia thực có mối quan hệ gì đó, cho nên Hoa Tulip đã cứu cậu ta cùng Diệp Linh Tĩnh, khoảng thời gian trống đó cậu ta hoàn toàn không nhát gan trốn ở nơi ẩn náu mà đã đi theo Hoa Tulip lắp đặt hố bẫy để đối phó với kẻ địch. Giả thiết này hoàn toàn có thể chấp nhận được."
Đông Phương Uyển và Đông Phương Lộ mặc dù biết có một tổ chức Viêm Hoàng Giác Tinh như thế nhưng dù sao vẫn chưa gia nhập vào đó. Những kết quả điều tra này trước đây họ hiển nhiên không biết, lúc này đang kinh ngạc nhìn nhau, Đông Phương Lộ dường như đang suy nghĩ điều gì đó, gật gật đầu nói:
"Nếu là Cố Gia Minh... Em cảm thấy rằng rất có khả năng xảy ra chuyện này..."
Trần Cô Hạ cười cười:
"Kỳ thực từ khi bắt đầu nhìn thấy cố Gia Minh này, ta cảm thấy tố chất của hắn khá tốt. Nếu nói về sự nhanh nhẹn nhạy bén trong luyện võ thì tiểu Lộ em chưa chắc đã theo kịp cậu ta. Vấn đề của hắn là ở chỗ trong lòng hắn ghét đánh nhau. Nhưng mà một khi đối diện với nguy hiểm. hắn lại vượt qua được trở ngại đó, hoàn toàn bộc phát ra tiềm lực thế mạnh của mình. Giả sử vị tiểu thư Hoa Tulip là bạn hoặc là thầy của hắn, dạy hắn biết được một số thứ thì cũng không có gì lạ. Huống hồ trong quá trình điều tra chúng ta cũng phát hiện một số sự việc của mấy năm trước, vì vậy mới đặt mục tiêu lên cố Gia Minh."
"Là vụ án giết người lớn số 1030 năm 1995 sao?"
Đông Phương Lộ hỏi.
Vừa hỏi câu hỏi đó. Trần Cô Hạ không khỏi ngạc nhiên nói:
" Ồ, em cũng biết?"
Đông Phương Uyển nói:
"Em cũng biết vụ án 1030 này, lẽ nào có liên quan tới cố Gia Minh sao?"
Đông Phương Lộ hơi lúng túng, cười cười:
" Ha hả... Đúng vậy, em có tìm qua một số tư liệu liên quan đến cố Gia Minh, vụ án đó chỉ nói rằng có mấy đứa trẻ còn sống sót trở về. Sau khi xem xong thì mới biết, Cố Gia Minh là một trong số đó."
Hắn ngừng lại một chút, nói:
"... Đó là một trong hai vụ án giết người đình đám năm 95 khiển cho cả thành phố Giang Hải đều xôn xao. Chỉ vì sự kiện của Đường Kính Nghiêu mà dẫn đến cuộc nội chiến trong giới xã hội đen, Tào Cảnh Hào của Sa Trúc bang muốn tự lập môn hộ cho nên đã bắt cóc con gái của Liễu Chính là Liễu Hoài Sa, lúc đó Cố Gia Minh là người có mối quan hệ rất tốt với Liễu Hoài Sa và bị bắt cóc cùng với cô bé ấy. Sự kiện lần đó lại có liên quan đến một số người Nhật Bản, chính là Nguyệt Trì Huân trong lớp của Tiểu Uyển cũng bị chú của cô ta bắt cóc đến thành phố Giang Hải. Mấy đứa trẻ quen biết nhau như thế, những quan hệ sau đó thì chắc giờ bọn em nhìn thấy rồi. Bọn họ trở thành bạn tốt của nhau..."
"Sau khi Cố Gia Minh bị bắt cóc, bị chúng tra tấn cả ngày, chiều tối ngày 13 tháng 10. Cố Gia Minh khi đó mới có mười bốn tuổi bỗng nhiên phản kháng lại. Hắn đã bắt Tào Đông Phong là con trai của Tào Cảnh Hào làm con tin, giúp Liễu Hoài Sa, Nguyệt Trì Huân trốn thoát, nhưng sau đó chỉ có Liễu Hoài Sa chạy thoát, sự việc diễn ra trong mấy tiếng đồng hồ nhưng lại không có nhiều người chứng kiến, lúc Liễu Hoài Sa dẫn cảnh sát chạy tới thì xưởng gia công gỗ mà Tào Đông Phong lấy làm cứ điểm đã biến thành địa ngục trần gian..
"Bao gồm cả Tào Cánh Hào, gần 50 thành viên bang phái toàn bộ đều bị giết sạch, tất cả đều bị chặt đầu, máu chảy thành sông, trong đó còn có một đại sư kiếm đạo người Nhật Bản, trong ba người may mắn sống sót. Nguyệt Trì Huân bị thương nặng không còn chút sức lực. Tào Đông Phong thì bị làm cho sợ đến phát điên, sau đó ở trong viện tâm thần trong một lần ăn cơm đã bị nghẹn chết, ly kỳ cổ quái, nhưng không một dấu vết mưu sát nào được tìm thấy. Cố Gia Minh mình đầy thương tích trốn ở trong bụi cây cũng thoát chết, hắn là đứa trẻ duy nhất còn tỉnh táo, cũng là vì ý kiến mà thầy vừa nói khiến em thấy rằng sự việc lần này có phái là do vị tiêu thư Hoa Tulip đó làm hay không?"
Đông Phương Uyển ngạc nhiên há hốc mồm hồi lâu, không ngờ rằng cố Gia Minh lại trải qua biết bao nhiêu biến cố như vậy, tưởng tượng đến trận tra tấn Gia Minh phải chịu trong ngày hôm đó. Sự phản kháng dữ dội trong lúc gặp phải nguy cơ sinh tử, lại phải chứng kiến giết chóc cả một đêm. Nghĩ tới bóng dáng của người này nàng vẫn cảm thấy nó ẩn chứa sự thất vọng và chán ghét, nhưng cũng mơ hồ có một chút gì đó thần bí.
"Rất có khả năng như thế".
Trần Cô Hạ gật đầu, nói tiếp:
"Chúng ta cũng chỉ điều tra diễn biến sau khi xảy ra sự việc, có thêm những nghi ngờ với nhân vật cố Gia Minh. Giết người chặt đầu là phong cách của một tên sát thủ biến thái ở châu Âu tên là Tác Lạp Mỗ. Sau đó qua quá trình điều tra vào tháng 10 và tháng 11 năm 1995 tuy không rõ hành tung của hắn ta nhưng lại nắm chắc được là hắn chưa đến châu Á, hơn nữa gần năm mươi người đều không có vết thương bị bắn, cũng có nghĩa là đối phương dùng dao để giết toàn bộ không trừ một ai. Bao gồm cả vị đại sư kiếm đạo của Nguyệt Trì gia. Khả năng đánh tay như thế, đến ngay cả Bùi La gia cũng không tìm được mấy người'’.
"Vậy kết quả điều tra cuối cùng thế nào?"
Cảm thấy lời nói của Trân Cô Hạ dường như muốn lái đi hướng khác, Đông Phương Uyển tò mò hỏi.
"Không có kết quả điều tra, đến tận bây giờ, chúng ta cũng không dám tiếp tục điều tra nữa..."
Trần Cô Hạ lắc đầu cười gượng, nói:
"Hiện tại việc này cũng chỉ là suy đoán, tính chân thực rất khó nói. Năm ngoái kế hoạch ứng phó với Bùi La gia nhanh chóng được triển khai, thành viên tới đây điều tra cũng chuẩn bị rời khỏi Giang Hải. Nhưng chiếc máy bay mà cô ấy ngồi vừa cất cánh không lâu thì cục cảnh sát nhận được mảnh giấy vẽ Hoa Tulip trên đó, nói là trên máy bay có bom. Sau đó máy bay buộc phải hạ cánh, dựa vào chỉ dẫn trên mảnh giấy, sau khi chúng ta tiến hành điều tra, quả nhiên phát hiện một loại bom kiểu mới có thể điều khiển kíp nổ từ xa vào bất cứ lúc nào. Kỹ thuật của chúng ta bây giờ không thể tháo gỡ quả bom này một cách an toàn, sau đó trên quả bom đó phát hiện thấy một mảnh giấy khác trên đó có vẽ ký hiệu Hoa Tulip".
"A? "
Đông Phương Uyển hai mắt tròn xoe, nói:
"Bom chính là do Hoa Tulip tiên sinh... Không, tiểu thư gài vào sao?"
"Hiển nhiên là vậy... Trên mảnh giấy viết một câu: Hãy ngừng mọi hoạt động điều tra, đừng làm ta nổi điên, nếu ta mà nổi điên, ngay cả bản thân ta cũng sợ hãi."
Trần Cô Hạ lắc đầu cười, nói:
"Ha ha, tóm lại, chúng ta nhận ra đây là kỹ thật tháo gỡ và chế tạo bom mìn mới. Sau đó không còn ai dám tiếp tục điều tra, mọi hoạt động điều tra chỉ dựa vào những suy đoán trên những tư liệu có được".
"... Vị tiểu thư Giản Tố Ngôn xuất hiện ở Tân Ninh hơn một tuần trước đã gây chú ý cho một số người, cô lại ta là bạn tốt của cô giáo Nhã Hàm, mà cô giáo Nhã Hàm với Gia Minh và Diệp Linh Tĩnh là bạn tốt trong võ quán, một loạt những suy đoán này cũng từ cô ta mà ra, nếu cô ta chính là Hoa Tulip. Vậy thì chẳng có gì phải nói nữa. Đương nhiên là chẳng ai dám chọc cho cô ta nổi điên, lần trước nếu cô ta muốn trả thù cảnh cáo thì việc làm cho máy bay nổ tung là một việc quá đơn giản."
Dường như bị sự tích của tiểu thư Hoa Tulip làm cho kinh động, trong phòng khách trở nên khá im lặng, một lát sau, Đông Phương Lộ hỏi:
"Vậy hoạt động điều tra của những tổ chức khác thì sao? Thí dụ như Bùi La Gia, bọn họ cũng bị cảnh cáo như thế ư?"
"Ha ha, đương nhiên, bọn họ khá là xui xẻo"
Lần này Trần Cô Hạ cười rất hớn hờ.
"Trong khoáng thời gian hơn nửa năm. Bùi La Gia phái đến đây tổng cộng bảy điều tra viên, thân phận được che giấu rất kỹ. Nhưng chỉ cần bước chân vào thành phố Giang Hải. trong vòng vài ngày là xác của họ sẽ xuất hiện ở một ngõ hẻm nào đó. Vì chuyện này sứ quán Nhật Bản đã nhiều lần kháng nghị, ha ha, chắc các em cũng đã biết cái tin năm ngoái có mấy người Nhật Bản bị giết hại rồi chứ".
"Chậc."
Nét mặt Đông Phương Lộ hơi nhăn lại, nói:
"Vấn đề an toàn ở Trang Quốc đại lục rất nghiêm trọng, quan hệ Trung-Nhật căng thẳng, người phát ngôn của Bộ Ngoại giao phát biểu sẽ truy bắt hung thủ về quy án trong thời gian sớm nhất. Phía Nhật Bản chỉ trích cảnh sát Trung Quốc làm việc không hiệu quả...đến tháng một năm nay, những tin tức quốc tế mà em xem toàn nói về vấn đề này, thì ra là do nàng làm..."
"Ha ha, bọn họ đều chết cả rồi. Kháng nghị thì cũng chỉ kháng nghị trong một thời gian rồi thôi, nhưng mà ngoài việc kháng nghị, họ bây giờ cũng bế tắc giống chúng ta".
Trân Cô Hạ cười hớn hở, nằm dựa lên sô pha.
Đông Phương Uyển nói lẩm bẩm:
"Chuyện này đã làm cho việc làm ăn buôn bán của gia tộc chúng ta với Nhật Bản bị thiệt hại mấy ngàn vạn..."
Tuy nói như vậy nhưng trong đôi mắt nàng đã tràn đầy vẻ mơ ước.
Hôm sau là chủ nhật, Đông Phương Uyển không chạy lung tung khắp nơi mà ở nhà ngẫm nghĩ về dấu vết liên quan đến Hoa Tulip. Mặc dù đó chỉ là những suy đoán. Nhưng theo nàng thấy thì thân phận thật sự của Hoa Tulip chính là Giản Tố Ngôn, không thể nào sai được.
Nghĩ đến Giản Tố Ngôn, không tránh khỏi nghĩ đến khả năng cố Gia Minh và cô ta có mối liên hệ với nhau, không biết rốt cuộc hai người họ có mối quan hệ gì, bây giờ nghĩ lại, lúc ở trên xe trò chuyện với cố Gia Minh, nàng đã nói một câu rất tùy tiện "có vẻ là một tên rất xấu xa", nhưng với trình độ của nàng, sao có thể tùy tiện đánh giá tốt xấu của một người lạ như thế. Hơn nữa lại còn là đánh giá khá nghiêm khắc. Rõ ràng đây chỉ có thể là bằng chứng. Nàng và cố Gia Minh có lẽ là quen biết nhau, hơn nữa cô ấy có thể là trưởng bối của Cố Gia Minh.
Với suy nghĩ đó, đến thứ hai nàng bắt đầu để ý quan sát Gia Minh.
Đương nhiên là kết quả có hơi chút thất vọng.
Tiết học đầu, thơ thẩn nhìn ra sân thể thao bên ngoài cửa sổ.
Tiết học thứ hai, ngủ.
Tiết học thứ ba, ngủ một giấc, sau khi thức dậy lại tiếp tục thơ thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiết học thứ tư, nằm trên bàn ngắm mây trôi trên trời.
Tiết học thứ nhất buổi chiều, xem truyện tranh.
Tiết học thứ hai buổi chiều, vội vàng làm bài tập về nhà. Dĩ nhiên, chính xác hơn là copy bài tập của Nguyệt Trì Huân.
Tiết học cuối cùng, không cần phải nói, người đã biến mất dạng, đây là buổi cúp học theo thường lệ vào thứ 2, thứ 4, thử 6 của hắn. Theo một số thông tin thì khi cúp học hắn thường đi siêu thị mua thức ăn.
Một đứa con trai đi chợ mua thức ăn, thật ghê tởm...
Nhìn chung, sau một ngày quan sát, vẻ ngoài thần bí đã được tạo dựng trong lòng Đông Phương Uyển về Gia Minh gần như tiêu tan hết.
Nói chung, bề ngoài của Gia Minh vốn rất bình thường, tạo cho người khác cảm giác đó là người không có gì quá đặc biệt, ở góc độ cá nhân, trong mắt Sa Sa và Linh Tĩnh thì sẽ nói "Kỳ thực Gia Minh nhìn cũng không đến nỗi khó coi."
Những tên tiểu nhân, côn đồ thì sẽ cho rằng hắn ta là người thật thà chất phác, là một con dê béo. Trong mắt những cô gái xinh đẹp được cánh mày râu vây quanh thì nếu Gia Minh biểu lộ một chút thiện cảm, không nghi ngờ gì nữa đây chính là một con cóc mơ mộng hão huyền.
Còn trong mắt Đông Phương Uyển, một người nguyên tắc kỹ tính, lại là một cô gái xinh đẹp thì Gia Minh là một kẻ mặt mũi khó ưa không phải nghi ngờ gì nữa, luôn luôn không chú ý nghe giảng, hơn nữa lại không đẹp trai thực sự là tội ác tày tròi.
Một ngày trôi qua, việc duy nhất còn có thể chấp nhận được mà Cố Gia Minh làm là hắn tiện tay cho bạn cùng bàn mượn sách vở. Nguyệt Trì Huân rất đẹp, nhưng lại lạnh lùng, theo cách nói của nhiều người thì đó là vẻ đẹp mạnh mẽ, thậm chí khiến cho Đông Phương Uyển không khỏi có cảm giác tự ti. Những người ngưỡng mộ nàng không có mấy người dám biểu lộ tình cảm một cách chân chính, vì cho dù là viết thư hay trực tiếp gặp mặt bày tỏ, thì cũng sẽ không nhận được lời chấp nhận, và cũng không bị từ chối, kết quả duy nhất nhận được chỉ là sự hờ hững không quan tâm.
Lúc lên lớp. nàng đều trả lời những câu hỏi của thầy cô, khi bạn bè chào hỏi thì nàng cùng đáp lại rất lịch sự. Đây vốn là phong cách của cô bé Nhật Bản này. Nhưng nếu muốn tiến gần thêm một bước nữa thì tuyệt đối không thể nào, cả trường nàng chỉ để ý đến một nam sinh, đó là cố Gia Minh.
Hay là đo bề ngoài của hắn không tạo ra sự uy hiệp nào sao? Đó cùng là suy nghĩ của một số người, nhưng rõ ràng không phải là như thế. Có người từng nhìn thấy họ ngồi nói chuyện với nhau trong chòi nghỉ mát. Cũng có người từng nhìn thấy họ nói chuyện với nhau ở trong vườn, và có rất nhiêu người nhìn thấy họ bàn luận xôn xao sau lớp học. Hắn thường biểu hiện ra vẻ không kiên nhẫn, còn Nguyệt Trì Huân thì hai mắt sáng long lanh, rất ít thấy, hoặc cũng có khi nhìn thấy khóe môi nàng khẽ cười rạng rỡ.
Khi hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn, như là lúc đưa cặp sách, đưa đụng cụ học tập, thời gian là bạn học với nhau càng dài hơn và lại Gia Minh đối với những câu hỏi của người khác không bao giờ tránh né. Mọi người đều biết Nguyệt Trì Huân có một cái tật: Nàng luôn luôn quên và làm mất đồ dùng học tập hay là sách vở, ngày nào cũng thế dường như là sự nguyền rủa của thượng đế.
Trong kì thi cách đây không lâu, khi đó các học sinh được sắp chỗ ngồi chéo, có người bắt gặp Nguyệt Trì Huân quên mang theo bút. Mấy người ngồi bên cạnh tranh nhau đưa bút cho nàng, nào ngờ nàng hoàn toàn không cần, cứ ngồi nhìn đề thi như vậy suốt cả buổi, cuối cùng nộp giấy trắng.
Sau chuyện này. mọi người truyền tai nhau rằng nàng và cố Gia Minh có tình riêng, nhưng lúc này Đông Phương Uyển đương nhiên đã hiểu, sau sự việc lần đó. Giữa họ đã hình thành một tình bạn trong tình cảnh sống chết.
Người con gái đó tâm hồn hoàn toàn khép kín, không có khái niệm giữa sống và chết, cho nên cũng không ai có thể tiến vào bên trong....
Cố Gia Minh... Cũng là một người như vậy.
Mặc đù cám giác về Gia Minh vẫn cứ mơ hồ rối rắm nhưng lặng lẽ nhìn một ngày như thế khiến cho ý định muốn thay cách suy nghĩ của bản thân hắn của nàng lại càng lớn hơn.
Đúng vậy, mình còn muốn trở thành một người thành đạt, tại sao có thể bị đánh ngã bôi chút khó khăn như vậy chứ. Trước đây phương pháp của mình đã sai lầm, suy nghĩ muốn ra lệnh đã quá ăn sâu, hiện giờ đã biết rồi, muốn thay đổi một người như cố Gia Minh thì phải tiến từ từ rừng bước, trước tiến phải trở thành bạn của hắn, sau đó...
Nhung mà, muốn trở thảnh bạn bè, đầu tiên phải có thời gian tiếp xúc nhiều, hiện giờ mình ngay cả nói chuyện với hắn cũng không, rốt cuộc nên bắt đâu thế nào đây?
Cắn bút suy nghĩ hồi lâu. Bỗng nhiên liếc thấy trên bảng thông báo trước lớp học có viết về hội diễn văn nghệ ki niệm ngày thành lập trường, trong đầu nàng bỗng lóe lên một ý nghĩ, có rồi... Quả nhiên là không gì có thể làm khó mày được, cố lên bởi vì ngươi chính là Đông Phương Uyển!
Không cần biết là suy đoán có chính xác hay không, cho đù hắn và Hoa Tulip, Giản Tố Ngôn, có quan hệ gì, thì đây là việc mà mình cần phải làm được!
***
Mặt khác, khi mà Đông Phương Uyển một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực thì Gia Minh đang trên đường đi về nhà cũng đang nghi ngờ về thái độ của Đông Phương Uyên ngày hôm nay.
Tuy cô gái đó có hơi chút ngớ ngẩn, nhưng cũng không phải là mê trai, huống hồ mình cũng không đẹp trai gì. Nàng nhìn chằm chẳm mình như thế, chẳng lẽ chuyện mình giả làm Giản Tố Ngôn ngày hôm trước đã bị lộ? Không thể nào, với chỉ số IQ của nàng thì việc này không phải dễ đoán ra, nhưng mà trừ lần đó ra, dường như rất khó giải thích tại sao sau khi việc của ngày hôm trước diễn ra, nàng lại bắt đầu chăm chú nhìn mình.
Lắc đầu chịu thua, trên đường về nhà, không khí đường như có chút gì đó cồ quái, láng giềng hàng xóm, ba cô sáu bà đêu đang bàn tán chuyện gì đó. Xì xào to nhỏ nhưng có thể nghe thấy được những từ như "phá bỏ, di dời", "Vĩnh Thịnh bang", "công ty Hưng Thịnh".
Đi đến dưới lầu, trong tiệm chơi game lúc này cũng đang có rất nhiều người đang lớn tiếng thảo luận, trong đó có quá nửa là thiếu niên tuổi từ mười hai đến hai mươi sống ở con hẻm gần đây. Hầu như chúng đều là bọn côn đồ. Những chuyện như chém người, đánh lộn chúng thỉnh thoảng cũng có dính vào, nhưng không được coi như là xã hội đen.
Thỏ không ăn cỏ gần hang, đám người này vẫn còn khá lịch sự với người dân sống ở quanh ngã tư này được xem như là hàng xóm láng giềng. Gia Minh ngày thường tỏ ra khá lễ phép biết điều, trong nhà có hai cô bé xinh dẹp. Sa Sa thình thoảng còn đùa mắng chửi mấy câu. Vì vậy quan hệ của mọi người rất hòa thuận. Lúc này vừa nhìn thấy hắn, liền có người kêu:
" A Minh".
“ Ồ, anh Hoa, có chuyện gì vậy?”
Người vừa gọi Gia Minh là một thanh niên chừng hai lăm, hai sáu tuổi, dáng người cao ráo, tóc che nửa bên mặt, nhìn qua cũng hơi ẻo lả, là người khá có uy tín trong đám côn đồ ở quanh đây.
Lúc này hắn đang cau mày khoác vai Gia Minh đi vào trong tiệm game:
"Em chưa biết à? Bọn anh vẫn muốn hỏi em về thái độ của cô Sáu. Nào, qua đây."
" Đúng vậy mẹ nó khinh người quá đáng rồi. A Minh, em đi nói vời cô Sáu là kiên quyết đừng bán. Mọi việc đã có bọn anh lo. Con mẹ nó, Vĩnh Thịnh bang là cái thá gì chứ..."
Một tên khác hùng hồ nói đưa một tờ giấy đến tận tay Gia Minh, còn về cô Sáu mà bọn họ nói là chủ của ngôi nhà này, tiệm game ở bên dưới thực ra cũng là nhà thuê. Nhìn qua một chút Gia Minh đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Công ty phát triển kiến trúc Hưng Thịnh" rải tờ rơi. Trên đó viết khá là khách khí, nội dung đại khái nói công ty muốn mua lại đất trên con đường này để xây dựng, mọi người hãy suy nghĩ kỹ. Giá cả rất hấp dẫn, sau vài ngày sẽ chính thức cử đại diện đến từng nhà để bàn bạc.
Nhưng mà viết là một chuyện, thực hiện lại là một chuyện khác. Công ty phát triển kiến trúc Hưng Thịnh thực ra là công ty do Vĩnh Thịnh bang, một trong ba hắc bang lớn của thành phố Giang Hải thành lập.
Một năm trở lại đây có thể nói là có rất nhiễu tai tiếng xấu về công ty này. Thấy nơi nào có giá trị tiềm năng liền đi thu mua, giá trả rất thấp, cách mua không khác gì ăn cướp. Dĩ nhiên là gần học viện Thánh Tâm có rất nhiều nhà giàu, năng lực chi tiêu rất lớn, khu vực cũ kỹ vẫn chưa được xây dựng lại này đã bị chú ý.
"Vĩnh Thịnh bang à, thế thì phiền phúc đây..."
"Còn hơn hai mươi ngày nữa là đến Ngày kỷ niệm thành lập trường, nghe nói Phương Vũ Tư sẽ từ Hongkong sang đây. Đến lúc đó mình sẽ làm bạn nhảy với chị ấy, hoặc có thể sẽ xin được chữ ký của chị ấy.
Ngồi trên giường thay áo ngủ, mặc áo con, Linh Tĩnh nói bâng quơ như thế.
" Phương Vũ Tư? Ngôi sao đã hết thời đó ư?"
Cầm trái chuối từ trong nhà bếp đi ra, nhìn thiếu nữ nửa thân để trần Gia Minh cười nói:
"Mình thà xin chữ ký của cậu còn có giá trị tiềm lực hơn. Những người sáng suốt đêu có thể thấy rằng Linh Tĩnh chỉ có bộ ngực là không bằng cô ta, do cậu vẫn còn nhỏ, còn cô ta đã già rồi..."
”Hứ! Phương Vũ Tư hết thời từ khi nào."
Linh Tĩnh trọn tròn mắt, không nhịn được cười phá lên, nói:
"Nghe nói chị ấy mới có 20 tuổi, mình và Sa Sa đểu thích chị ấy, có phải không Sa Sa?"
" Ừ ngủ tiếp với mình đi."
Sa Sa đang mơ mơ màng màng nằm ngủ bên cạnh ôm chặt hai chân Linh Tĩnh dựa vào đó.
Vất vả lẳm Linh Tĩnh mới thoát ra được, thay quần áo xong lúc leo lên Sa Sa đang quấn chân nói:
"Linh Tĩnh, hôm qua mình có một số bài toán vẫn chưa giải xong, đề bài mình đã chép vào vở, sáng nay là phải nộp rồi."