Chương 172: Dạ Vũ Bắt Đầu.
Khi ánh đèn giải phẫu tắt đi, người đi ra đầu tiên, tháo khẩu trang xuống là nữ bác sĩ trung niên đeo bảng tên có hàng chữ “Chủ nhiệm Đoàn Tĩnh Nhàn, ôm lấy Linh Tĩnh trên mặt vẫn còn nước mắt, nàng hơi ngạc nhiên nhìn hơn mười người đàn ông do Liễu Chính cầm đầu đang đứng chắn ở lối đi, có người còn đang hô mấy câu như “Chúng ta ra ngoài bắt bọn chúng...”, sau đó, bác sĩ nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Ồ, đều tới rồi sao? Liễu tiên sinh, Gia Minh, cả Linh Tĩnh nữa, thực ra Sa Sa nó...”
“Mẹ, Sa Sa thế nào rồi?”
Còn chưa nói xong, Linh Tĩnh đã nghẹn ngào.
“Nghe nói Sa Sa bị đánh nên con gọi điện thoại cho chú Liễu đến...”
Vẻ mặt Liễu Chính cũng lo lắng muốn nói, bác gái Diệp gật đầu, giành trước nói:
“À, chỉ là viêm ruột thừa cấp tính mà thôi, vấn đề không lớn lắm, tay... Ừ, đúng là tay bị có bị thương nhưng cũng chỉ hơi thâm tím. Liễu tiên sinh, có phải ông cũng nên cho người tránh ra một chút không, đồng nghiệp của tôi không đi qua được...”
Con gái của hai nhà thân nhau như chị em, vì vậy Liễu Chính cũng từng đem đồ đến Diệp thị võ quán để chào hỏi, cũng đã gặp mặt Diệp Hàm vả Đoàn Tĩnh Nhàn một lần, chẳng qua Liễu Chính không phải là một người hào phóng không tự biết mình, ông ta hiểu Diệp gia là một gia đình gia giáo, chắc chắn sẽ không muốn có quan hệ gì với xã hội đen.
Lúc này nghe Đoàn Tĩnh Khàn nói vậy, Liễu Chính vội vàng vung tay để những người phía sau tránh ra. Mấy bác sĩ, y tá theo sau Đoàn Tĩnh Nhàn vội vàng đi qua, mà trong mắt bọn họ cũng khá nghi ngờ, tại sao chủ nhiệm lại có quan hệ với đám người của xã hội đen
“Ha hả, lúc nhận được điện thoại tôi đang dùng cơm với một nhóm người, sau đó liền vội vàng chạy tới, xấu hổ, xấu hổ... Mọi người tránh ra một chút, đừng gây trở ngại cho các bác sĩ…”
Bên cạnh, vẻ mặt Gia Minh vẫn bình tĩnh nhưng bờ vai lại hơi sụp xuống. Chỉ có Linh Tĩnh mới có thể nhận ra hắn lo lắng hay thả lỏng, đứng bên cạnh mẹ mình thở phào nhẹ nhõm, Linh Tĩnh quay đầu, le lưỡi có vẻ hơi chột dạ.
Hai người khi đứng trước mặt Đoàn Tĩnh Nhàn cũng không được bình tĩnh, vừa rồi còn chột dạ dự đoán đến tình huống xấu nhất như Sa Sa mang thai rồi sinh non hay là mang thai ngoài tử cung.
Mà sở dĩ Linh Tĩnh vẫn kiên trì muốn gọi Liễu Chính cũng bởi vì đã sớm biết Gia Minh đang điều tra Vĩnh Thịnh bang, sợ hắn trực tiếp lao ra giết người. Mặc dù đã sớm biết năng lực của Gia Minh nhưng ở vị trí một cô gái, chuyện nguy hiểm như thế không nên để người đàn ông của mình làm.
Lúc phẫu thuật ruột thừa, Sa Sa đã bị tiêm thuốc mê, lúc này công chúa còn đang ngủ say, cho dù là hoàng tử Gia Minh hay hoàng tử Linh Tĩnh sợ rằng cũng không thể làm nàng tỉnh lại sớm hơn được.
Đoàn Tĩnh Nhàn và Liễu Chính trò chuyện với nhau một lát rồi gọi cơm hộp đến cho hai đứa con lót dạ.
Trong phòng làm việc của chủ nhiệm, lúc này Gia Minh mới nhớ tới phải gọi điện thoại thông báo cho Nhã Hàm, mặc dù vốn đã dự định không đi quét dọn, nhưng bây giờ cũng có lí do hợp lý rồi thì cũng nên nói một tiếng. Chẳng qua, gọi mấy lần nhưng đầu dây bên kia vẫn không có ai nhấc máy.
“Chị Nhã Hàm phạt cậu quét dọn phòng giáo vụ?”
“Ừ... Không biết sợi dây thần kinh nào của chị ấy có vấn đề, cậu biết đấy, từ trước đến giờ chị ấy luôn thích gây khó khăn cho mình...”
Gia Minh nhún vai.
“Đâu có, chị Nhã Hàm rất tốt với cậu mà cậu còn nói xấu chị ấy, chuyện lần này... Ặc...”
Biết nguyên nhân Nhã Hàm đột nhiên trở nên khác thường trong mấy ngày qua là vì biết chuyện ba người bọn họ ở chung, Linh Tĩnh chột dạ nhìn mẹ mình và chú Liễu đang nói chuyện với nhau ở đằng trước, sau một lát mới lên tiếng:
“Đúng rồi, có khi nào chị Nhã Hàm chờ cậu ở phòng giáo vụ không... Trong cặp mình có số điện thoại của phòng giáo vụ, cậu chờ một lát.”
“Đừng, không cần...”
Gia Minh cười ngăn nàng lại:
“Cậu đã thấy cô giáo vì phạt học sinh mà làm thêm giờ chưa, lúc này chắc chắn chị ấy không còn ở phòng giáo vụ. Không cần, không cần.”
“Nhưng mà chị Nhã Hàm...”
“Thật đó, với tính tình của chị Nhã Hàm, mình nghĩ chị ấy sẽ không giận lâu đâu, ngày mai mình đến xin lỗi chị ấy, được chưa nào?”
“Ừ.”
Linh Tĩnh gật đầu. Một lát sau, nhìn sang phía Gia Minh, nàng đẩy hộp cơm của mình sang, nói:
“Cậu ăn đi, mình ăn không hết, chia cho cậu một nửa, món ăn cũng hơi mặn, món thịt kho tiêu này không chuyên nghiệp chút nào cả.”
Mở miệng chê bai, nàng sẻ một nửa cơm của mình cho Gia Minh, ở với nhau lâu như vậy, biết lượng cơm của mỗi người nên Gia Minh cũng không từ chối, chỉ giơ đũa lên ngăn lại khi Linh Tĩnh muốn gắp toàn bộ thịt cho mình, chỉ là về mặt này Linh Tĩnh luôn chiếm ưu thế:
“Cậu biết mình không thích ăn thịt muốn mình béo lên sao? Thực vật có tác dụng làm đẹp, hôm nay mình ăn món này...”
“Này, này, này...”
Gia Minh bất đắc dĩ tiếp nhận. Mặt khác, nhìn hai đứa nhỏ đang chia nhau thức ăn. Đoàn Tĩnh Nhàn nở nụ cười:
“Hai đứa nó từ bé đã như vậy...”
Liễu Chính cũng cười nói:
“Này, Gia Minh, các cháu ở cùng nhau đã lâu như vậy, không có lý do gì để nói người lớn chúng ta không đủ sáng suốt, cháu cũng nên xác định đi chứ?”
Ánh mắt Gia Minh ngây thơ thuần khiết.
“Chú nói là hai đứa nó đó, rốt cuộc cháu chọn Sa Sa nhà chú hay chọn con bé Linh Tĩnh? Thành thật mà nói, con bé Linh Tĩnh này vừa thông minh lại vừa đáng yêu, nhất định là có rất nhiều người theo đuổi nó, mà Sa Sa nhà chú lại thô lỗ. Để tránh tương lai không ai muốn lấy nó, nếu cháu chọn con bé Linh Tĩnh thì chú phải bắt đầu sắp xếp tìm bạn trai cho Sa Sa, quen biết trước mấy năm sẽ đảm bảo hơn...”
Đoàn Tĩnh Nhản đứng bên cạnh cười kháng nghị:
“Này này, nào có ai nói con gái mình như vậy, tôi và Diệp Hàm thấy Sa Sa rất tốt. Linh Tĩnh có vẻ ngoan ngoãn lại không thích gây sự nhưng thật ra bên trong lại rất ngang ngược, nếu nó đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, mà Sa Sa nhìn bề ngoài thì hiếu động nhưng cũng rất ngoan ngoãn, thực ra như vậy mới giống một cô bé.”
Bên này, Linh Tĩnh đỏ mặt, khẽ cắn môi:
“Đúng vậy, nào có ai nói con gái mình như thế...”
Gia Minh vùi đầu vào hộp cơm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên cười ngượng ngùng.
********************************************
8h45 tối, vũ trường Tinh Quang ở phố Trung Hưng, tiếng nhạc ầm ĩ đừng lại trong nháy mắt, sau đó giữa đại sảnh sáng sủa, một đám võ cảnh do hai người đàn ông mặc đồ tây cầm đầu xông vào, mỗi người đều được võ trang đầy đủ, hùng hùng hổ hổ. Một người đàn ông mặc đồ tây trẻ tuổi hơn trong số hai người bước lên sân khấu nhỏ ở phía trước, lôi tên DJ tóc xanh ra ngoài.
“Cảnh sát đây, anh có quyền giữ yên lặng, tất cả những lời nói lúc này có thể trở thành bằng chứng chống lại anh trước toà. Bởi vì anh nhuộm tóc quá khó coi, bị tình nghi làm xấu bộ mặt của thành phố Giang Hải, có thể anh sẽ phải chịu tội từ tám đến mười năm tù giam...”
“Cái, cái gì...”
Thấy hắn nói những lời kia ra với thái độ gần như ngả ngớn, tên DJ tóc xanh cũng hơi ngơ ngẩn, chỉ là đối phương cũng không thèm để ý đến hắn nữa mà trực tiếp gõ vào cái mic của DJ:
“Tốt lắm, công an đại lục, kiểm tra...”
Nghe hắn nói những lời này, người đàn ồng mặc đồ tây tuổi khá lớn đang đứng bên cạnh nhíu mày đi tới, mà vị tỏ ra hơi ngả ngớn kia lại cười rồi ôm cái mic vào lòng.
“Ha hả, xin lỗi, xin lỗi, mới từ Hong-kong trở lại, ấn tượng hơi khắc sâu, lỡ lời, lỡ lời...”
Tạm thời không nói đến hắn khắc sâu ấn tượng vì điều gì, đồng thời với hành động của một đám cảnh sát, hắn cũng giơ mic lên:
“Khụ, hôm nay rất xin lỗi, sợ rằng phải quấy rầy mọi người một lát... Ừ, không phải là một lát, là một người yêu thích khiêu vũ, tôi phải vô cùng đau lòng mà thông báo với mọi người rằng nơi này tạm thời bị niêm phong. Trước đó tôi vẫn luôn nghĩ xem chúng ta nên cáo biệt vũ trường này như thế nào, nhưng sau khi nghe những bài nhạc đinh tai nhức óc và kích thích thần kinh vừa rồi, cá nhân tôi đề cử một ca khúc với tình cảm sâu lắng, Giang Nam. Mọi người xem, tôi còn mang theo băng tới...”
Mỉm cười loay hoay với mấy thiết bị trên sàn của DJ, ánh mắt người đàn ông liếc về phía góc phòng, có vẻ như người quản lý vũ trường muốn chạy trốn qua cửa hông, nhưng cũng không sao, người hợp tác với hắn đã giải quyết… ừ, hợp tác với một người lão luyện có thể tiết kiệm cho mình rất nhiều công sức...
Sau đó, tiếng nhạc vang lên.
“Như vậy... Dạ vũ bắt đầu...”
Không chỉ là vũ trường Tinh Quang, gần như cũng vào lúc này, phàm là vũ trường, sòng bạc ngầm, quán rượu hoặc nơi nào đó thuộc về Vĩnh Thịnh bang, chỉ cần là nơi có người cầm đầu nhỏ trở lên làm quản lý, bất kể đang ở nhà hay đi trên đường, hầu như đều gặp phải cảnh sát.
Đường Hưng Hoa bên cạnh học viện Thánh Tâm, mấy người A Thủy trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh sát đến bắt tất cả mọi người ở công trường đi, sau đó bắt đầu hưng phấn bàn bạc xem tối nay sẽ ăn mừng ở nơi nào.
Sở dĩ có thể biết rõ ràng tất cả mọi tình huống, hành động có hiệu suất cao như thế, nguyên nhân là vì những người thần bí lẫn vào giữa cảnh sát kia. Nghe nói phần lớn đều là nhân viên của các công ty bảo vệ, song sau khi thấy hành động của bọn họ, trong lòng rất nhiều nhân viên cảnh sát đều đoán chừng được thân phận của bọn họ.
Quốc An Trung Quốc - đây dĩ nhiên không phải nơi ở của một đội bóng đá chỉ có thể khiến người ta thương cảm.
********************************************
Hoàng hôn đã qua, bóng đêm phủ xuống, không phải làm thêm giờ sau lễ kỷ niệm thành lập trường nữa, lúc này phòng giáo vụ đã lâm vào bóng tối tịch mịch, nàng chờ ở cửa nhưng hắn không đến.
Khu nhà làm việc của học viện Thánh Tâm có kết cấu lõm vào trong, ngồi trước cửa phòng giáo vụ có thể nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt trong khu nhà không có bóng người nào, thỉnh thoảng có sương mù lượn lờ trong ao.
Ngồi giữa bóng tối yên lặng, nàng nhớ đến rất nhiều chuyện xưa về ma quỷ, tình cảnh đó dường như khá phù hợp với lúc này. Nàng biết mình không phải người bạo dạn, là một cô gái, nàng rất sợ những thứ đó, nhưng lúc này nàng chỉ lẳng lặng nhìn. Thì ra khi đau lòng, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều.
Lúc này nghĩ lại, nàng không biết tại sao mình đau lòng, càng không biết tại sao mình lại cứ như vậy, tại sao cứ muốn hắn đến đây. Biết rõ hắn sẽ không tới, hơn nữa trước kia luôn che giấu những chuyện đó giúp hắn, vậy mà vừa cãi nhau đã hoàn toàn thay đổi. Mình như vậy, đúng là rất đáng ghét, hơn nữa vừa nghe thấy người khác nói đã chạy đến phạt hắn, mình đúng là giấu đầu hở đuôi.
Chỉ là bất kể thế nào, chỉ cần gặp hắn là mọi chuyện lại bắt đầu mất khống chế, mình khi đó thực sự đã mất kiểm soát “Chị cố tình gây sự đó, em giết chị đi.” Ồ, Nhã Hàm à Nhã Hàm, nếu như hắn muốn giết mày thì cũng chỉ đơn giản như nhấc tay mà thôi, có lẽ hắn còn không thèm giết, mày có là gì...
Thời gian trồi qua từng giây từng phút, dường như nàng đã chờ đợi cả một thế kỷ. Lần đầu tiên cử động thân thể trong vòng mấy giờ liền, nàng nhìn đồng hồ đeo tay: Tám giờ năm mươi phút.
Nhìn khu nhà không có một ai này, nàng đột nhiên cảm thấy mình phạt hắn tới quét dọn nhưng lại ở lại đây chờ hắn, trong tiềm thức cũng là vì muốn thấy hắn. Một lúc lâu sau, khoé miệng nàng nhếch lên, giọng nói tựa như cơn gió nhẹ lọt ra khỏi cổ họng.
“Ồ... Chán ghét mình ư...”
Xoay người bật đèn lên, phòng giáo vụ vốn chưa được quét dọn, nàng yên lặng sắp xếp lại đồ đạc trên bàn của các thầy cô giáo, sau đó quét dọn, dường như nàng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, nhưng sự thật chứng minh rằng đó chỉ là ảo giác của nàng.
Cầm chiếc xô nhụa đi múc nước, giặt sạch khăn lau, nước mắt chợt trào ra khóe mi, nàng đưa tay lên lau mấy lần nhưng bất kể thế nào nước mắt cũng không dừng lại, giống như một vòi nước bị hỏng van, nước không mạnh nhưng cứ chảy mãi.
Lau bàn sạch sẽ, nàng quỳ xuống mặt đất, vừa rơi lệ vừa lau sàn nhà. Đây vốn là việc không cần phải làm, song trừ điều này ra, nàng không biết mình còn có thể làm gì. Múc nước, giặt khăn, quỳ xuống, lau chùi, rơi lệ, nước mắt vẫn rơi...
Phía ngoài cửa sổ của phòng giáo vụ, trong bóng tối vang lên một tiếng thở dài. Từ bên trong nhìn ra ngoài, đó là một cô gái mặc quần áo thanh nhã mà đơn giản, đương nhiên Nhã Hàm biết nàng, nàng tên Giản Tố Ngôn, sau khi bỏ qua lớp ngụy trang chính là Cố Gia Minh mà nàng vẫn chờ đợi.
Cũng vào lúc này, tại biệt thự Lê gia ở một góc khác của thành phố, còi cảnh sát vang lên khắp bốn phía, từ xa đến gần. Mang theo chiếc rương da chứa tất cả gia sản của mình, lúc này Lê Vĩnh Thịnh đang chảy đầy mồ hôi hột, mà Lê Minh đi ở phía sau hắn lúc này đã gần như sắp khóc, lăn lộn trong xã hội đen mấy năm, hắn chỉ học được thói ăn chơi trác táng mà không học được bất kỳ sự hung ác, tàn nhẫn nào.
Nhận được điện thoại từ các nơi báo về, một tên nằm vùng cao cấp trong cục cảnh sát cũng báo để hắn thoát đi, nhưng lúc này cho dù thế nào Lê Vĩnh Thịnh cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình lộ ra sơ hở như vậy từ khi nào.
Hắn cũng muốn đi hỏi thử James Cook không lõ lai lịch kia xem sao, nhưng tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần, hắn vẫn phải buông tha cho suy nghĩ này, dẫn con trai và hai gã thân tín trốn vào một căn phòng ngầm dưới đất, nơi đó có một đường hầm dẫn đến một vườn hoa ở gần đây, sau đó... Chỉ cần có thế trốn được thì vẫn còn hi vọng...