Chương 186: Diệt Cỏ
Rạng sáng, biệt thự Hoa gia.
“... Bất kể bằng cách nào, trong vòng ba ngày phải tìm hiểu được lai lịch của thằng ranh kia cho tao... Chú ý cẩn thận một chút có thể lặng lẽ đánh tráo súng trên người tao và Văn Nghĩa thì tuyệt đối không thể là nhân vật đơn giản được. Bảo bọn người bên dưới trong những ngày sắp tới không được làm bừa. Sa Trúc bang đã chuẩn bị khai chiến xong, chúng ta tạm thời không cần thiết phải đối đầu với bọn chúng.”
Rút một trái chuối ra trước mặt lão đại của gần một nửa thế lực xã hội đen tại Giang Hải, sau đó hai cha con đều bị người khác chĩa súng bắn nước vào, doạ cho sợ gần chết, đối với Hoa Vi, đây tuyệt đối là sự nhục nhã mà mười mấy năm nay hắn chưa từng phải chịu. Chẳng qua, có thể có địa vị như ngày hôm nay thì hắn cũng không phải loại lưu manh đầu đường xó chợ chỉ có nhiệt huyết, bốc đồng. Hoa Vi cũng hiểu được, nếu đối phương đã làm vậy mà không phải kiêng kị chút gì thì chứng tỏ bọn hắn nhất định đã có chuẩn bị trước. Vì vậy, mặc dù hận không thể lập tức bắt thằng ranh con kia lột da, róc xương nhưng quyết định cuối cùng của hắn vẫn là tạm thời lùi một bước.
Tương đối mà nói, thực lực của Tam Thanh bang mạnh hơn Sa Trúc bang, sau lần lùi một bước này, hắn có lòng tin tuyệt đối rằng có thể chèn ép chết SaTrúc bang chỉ trong một lần, cho dù đánh đến thực lực bên mình tổn thương nặng nề thì hẳn cũng phải khiến Sa Trúc bang bị xoá tên tại Giang Hải.
“Còn nữa, cái thằng Văn Nghĩa kia tình tình quá bốc đồng, bây giờ nó đang làm gì?”
“Thiếu gia lấy hai khẩu súng ở trong phòng, hình như đang muốn...”
“Coi chừng nó! Coi chừng nó cho cẩn thận! Mấy ngày này không được để nó ra ngoài!”
Đứng trước mặt Hoa Vi là một gã đàn ông có vóc người cao gầy, vẻ mặt hơi u ám. Hắn là thủ hạ được Hoa Vi coi trọng nhất, biệt danh là Đao Tử, không chỉ có chiến tích một đao đấu với mười mấy người lúc tranh giành địa bàn, mà đầu óc hắn cũng nhanh nhẹn hơn những người bình thường rất nhiều, là một nhân vật xã hội đen độc ác nổi tiếng ở Giang Hải. Nghe Hoa Vi ra lệnh, hắn gật đầu rồi xoay người đi, lúc sắp ra khỏi cửa thì Hoa Vi, lại đột nhiên gọi lại.
“Chờ đã... Lần trước mày nói với tao chuyện em họ Đao Ba của mày vượt ngục, đã sắp xếp gì cho nó chưa?”
“Đã sắp xếp xong rồi, cảm ơn lão đại quan tâm.”
“Ra ngoài phải dựa vào anh em, có gì cần cứ nói mày sắp xếp cho nó đến chỗ chúng ta thì cũng có người để phối hợp. Thực ra tao đã nghĩ tới, để nó đến chỗ chúng ta trốn là an toàn nhất, gần đây an ninh rất nghiêm ngặt. Mày cũng không cần thể hiện sự cứng rắn trước mặt tao, tốt nhất là ngay mai dẫn nó đến đây, mày đã giúp tao nhiều chuyện như vậy, nó muốn có tiền để bỏ trốn hay thay đổi tên tuổi rồi làm việc cho tao đều được, tao có thể sắp xếp.
“Dạ, cảm ơn lão đại, thực ra thì... Thực ra em cũng đã nói như vậy, chỉ là người anh em kia của em tính tình khá cứng rắn, hắn nói vẫn còn chút việc phải giải quyết, là những người trước đây đã khiến hắn phải vào tù... À, hắn nói phải giải quyết xong thì mới có mặt mũi đến gặp lão đại.”
Hoa Vi gật đầu:
“Có trách nhiện, là một người đàn ông. Mày nói với nó là lúc nào cũng có thể đến đây. Tao làm người thế nào mày cũng biết rồi, tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với anh em của mình... Mày chú ý Văn Nghĩa nhiều hơn một chút, đừng để nó nhúng tay vào chuyện với Sa Trúc bang.”
“Dạ, lão đại.”
Gật đầu, người đàn ông đẩy cửa bước ra rồi đóng lại. Hoa Vi ngồi trên ghế suy nghĩ xem còn chuyện gì chưa chuẩn bị tốt hay không. Sau một khắc, tiếng hỗn loạn đột nhiên vang lên ở ngoài cửa, sau đó là tiếng hét của Đao Tử:
“Lão đại, chạy... mau....”
Thậm chí đã có người đánh đến tận cửa...
Hoa Vi đột nhiên nhảy dựng lên khỏi ghế, mở ngăn kéo của chiếc bàn bên cạnh lấy một khẩu súng ra, hắn ấn chuông báo động xuống nhưng không có tiếng chuông vang lên như hắn muốn. Sau một lát tiếng động ngoài cửa liền im bặt, điều này chứng tỏ Đao Tử đã gặp chuyện không may, hắn lập tức xoay người mở cửa sổ phía sau, chuẩn bị nhảy xuống từ lầu hai. Đúng lúc này, họng một khẩu súng máy chỉ thẳng vào trán hắn. Nhảy vào từ cửa sổ là một người đàn ông dáng người khá ẻo là, người này nhe răng cười với hắn.
“Thật tình cờ, cảm ơn ông đã mở cửa giúp, đưa thứ đồ chơi trên tay ông cho tôi được chứ? Đúng rồi, đừng làm đám chó mèo vô tội bị thương.”
Người kia cười rồi móc một trái chuối ra.
“Tôi dùng thứ này để đổi lại.”
Trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng, không biết từ bao giờ Liễu Chính lại có thể điều khiển một đội ngũ lợi hại như vậy, lại có thể lặng lẽ xông vào đây. Sớm biết vậy thì mình cũng nên mời một đội lính đánh thuê quốc tế mới phải... Hắn nghĩ vậy, bất đắc dĩ nộp khẩu súng sang, ghê tởm nhất là mình còn phải nhận lấy trái chuối trên tay người kia.
Vài giây sau cửa phòng cũng mở ra xuất hiện ở trước cửa là Đao Tử cả người đầm đìa máu tươi, một tên mập mạp mặc áo đen, tay cầm đao găm giơ chân lên đá bắn lăn ra rất, trên vai mập mạp kia bất ngờ cũng có một vết thương, máu tươi vẫn đang chảy xuôi.
“Nói đùa gì vậy, chị cả, tôi bị chém, tôi bị thương rồi yêu thích hoà bình như tôi mà lại bị thương... Tôi có thể giết hắn không?”
“Trước lúc cậu nói với tôi thì có thể, bây giờ thì không được.”
“Ồ... Trời ạ...”
Mập mạp đá thêm một cú lên cái chân đầy vết thương kia, tàn bạo nói:
“Sau này đừng để tao găp được mày ở bên ngoài, nếu không tao sẽ biến mày thành thịt xiên nướng...”
Nghe hai người nói chuyên với nhau, trái tim Hoa Vi hoàn toàn nguội lạnh, bản lĩnh của Đao Tử nổi tiếng trong cả Tam Thanh bang, trên người hắn lúc nào cũng có một cây đao để đề phòng có chuyện xảy ra, song mập mạp kia dùng một cây dao găm chiến đấu với hắn nhưng Đao Tử thậm chí chỉ chém được một nhát vào vai hắn thì cả người đã đầm đìa máu. Đám người này, rốt cuộc là quái vật được Liễu Chính mời từ đâu tới?
Bị người khác dí súng vào đầu rồi đẩy ra ngoài, trước sau hành lang rõ ràng là bảy tám tên của Tam Thanh bang đã bị đánh ngất xỉu, từ thang lầu đi xuống phòng khách, hắn nghe thấy tiếng con trai mình hét lên như phát điên:
“Cô... Cô đừng đến đây... Cô tiến lên nữa tôi sẽ nổ súng... Tôi sẽ nổ súng đó...”
Không thể biết được bên dưới đã xảy ra chuyện gì, trong lòng Hoa Vi vô cùng chấn động. Con trai hắn không phải là kẻ cầm súng mà không dám bóp cò, mặc dù nhiều năm qua hắn chưa thực sự giết ai cả, nhưng những chuyện như đánh người đến tàn tật, thậm chí đốt nhà người ta, cưỡng hiếp nữ sinh thì đã làm không ít, nếu có người uy hiếp hắn mà trên tay hắn lại có súng thì chắc chắn hắn sẽ nổ súng không chút do dự. Nhưng nghe tiếng hét của hắn lúc này, trên tay có súng nhưng thậm chí vì sợ hãi mà không dám siết cò, điều này chứng tỏ hắn đang vô cùng sợ hãi, bên dưới chắc chắn đã xảy ra chuyện vô cùng đáng sợ.
“Đi nhanh lên một chút! Nếu không con ông sẽ mất mạng!”
Bị người nọ đẩy, Hoa Vi vội vàng bước nhanh hơn đi xuống thang lầu, trong phòng khác hơi tối tăm, con trai hắn đang cầm súng đứng trong một góc hơi sáng sủa, trong bóng tối ở đối diện, gót giày chạm xuống sàn nhà tạo thành tiếng bước chân trong trẻo.
“Đừng có đến đây...”
-o0o-Trong tiếng la hét của con trai, lúc này Hoa Vi, vốn vừa từ chỗ sáng đi đến chỗ tối mới nhìn rõ ràng, một nửa khác của gian phòng khách khổng lồ này bất ngờ đều là thi thể con người, hơn nữa vẫn còn kéo dài đến tận bên ngoài, mà đang bước về phía Hoa Văn Nghĩa lại chỉ là một cô gái có bước đi rất ưu nhã.
Hôm nay - phải nói là tối hôm qua – sau khi đã xảy ra nhiều chuyện ở bữa tiệc như vậy, Hoa Vi cũng sắp xếp thêm một số người ở trong biệt thự của mình, bởi vì Đao Tử quản lý bọn họ đã lên lầu với mình nên hơn mười người với bản lĩnh không tồi này đều không có việc gì làm, bọn họ ngồi ở trong phòng khách chờ đợi. Có thể tưởng tượng, thấy một cô gái có vẻ nhu nhược như vậy xuất hiện ở cửa. Không ai nghĩ đến chuyện báo động, sau đó... Nàng tắt đèn và giải quyết xong mọi người trong nháy mắt. Hoa Văn Nghĩa lao ra và nhìn thấy cảnh đó... Ánh mắt Hoa Vi quét qua khắp nơi... Cách hắn gần nhất có một người lồng ngực lõm sâu xuống, hai người khác bị đánh gãy xương đùi, tạo thành cảnh tượng vặn vẹo, một chiếc giá inox vốn dùng để treo mũ rõ ràng đã được dùng làm vũ khí, hiện giờ nó đang nằm cách đó rất xa, hơn nữa bị bẻ cong thành một góc sáu mươi độ... Nếu nói sự phá hoại như vậy là do cô gái có vẻ ưu nhã và nhu nhược này dùng tay không tạo thành trong nháy mắt, vậy thì... Hắn đại khái có thể hiểu được sự sợ hãi của con trai mình lúc này.”
Nhưng... Chuyện này quá khó tưởng tượng. Thực ra hắn cũng từng nghe nói có một số người như lính đánh thuê có thể đá gãy ống inox, nhưng đối với một cô gái thì chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi...
Hắn còn đang suy nghĩ miên man. Hoa Văn Nghĩa thấy cha mình bị dí súng vào đầu đẩy xuống lầu liền lập tức hét lớn:
“A..”
“Văn Nghĩa, đừng động!”
Hoa Vi đã nói chậm, trong nháy mắt đó. Hoa Văn Nghĩa siết cò về phía cô gái kia, cũng đồng thời với hành động này, người kia dường như có thể thấy rõ đầu đạn, nàng nghiêng người, xoay tròn, cất bước... Trong nháy mắt thậm chí nàng đã vượt qua khoảng cách hơn hai mét nhanh như tia chớp, một cái ghế bên cạnh bị nàng thuận tay vung lên, rầm một tiếng, Hoa Văn Nghĩa bị đập bay ra ngoài, xuyên qua cửa sổ thủy tinh rồi ngã xuống bãi cỏ bên ngoài, cả người đầy máu.
“Cô...”
“Đừng động!”
Mắt thấy con mình gặp chuyện không may, Hoa Vi lập tức muốn xông lên, nhưng rốt cuộc thì mạng mình vẫn quan trọng hơn, bị báng súng gõ vào đầu, hắn lập tức tỉnh táo lại. Lúc này hơn nửa số người trong biệt thự đã bị giải quyết, nhưng khi tiếng súng vừa vang lên, một số người canh gác ở bên ngoài cũng phát hiện ra, vây quanh nơi này lại. Trong phòng khách, người đàn ông có vẻ ẻo lả kia cười:
“Giản tiểu thư, chúng tôi tới trước một bước, chuyện này giao cho chúng tôi được không?”
Đặt chiếc ghế xuống bên cạnh, Giản Tố Ngôn đi thẳng đến chỗ Hoa Vi, mở túi xách móc một khẩu súng ra:
“Hỏi mọi người một câu... Trước của câu “Gió xuân thổi lại sinh” là câu gì?”
Nhìn cô gái đang từng bước đến gần, trong chốc lát Hoa Vi không biết nên chạy hay nên đứng lại nơi này. Khoảng cách rất gần, cô gái kia nhìn thì rất lạnh lùng, thanh lịch, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt này, hắn không nghi ngờ chút nào, sau một khắc nàng sẽ giết chết mình mà không có chút do dự nào. Mà những người ở sau lưng mình cũng hơi kì lạ, có vẻ như bọn họ và cô gái này không cùng đường với nhau nhưng lại rất tôn kính cô ta. Dường như những người này cố ý muốn giữ lại tính mạng cho mình, song khi thấy nàng lấy súng ra, thái độ của bọn họ dường như lại không quá kiên quyết. Nhưng nếu hiện giờ muốn chạy trốn, hắn làm sao có thể chạy thoát được...
Bóng ma của tử vong ập đến, đầu óc Hoa Vi trở nên hỗn loạn. Mà nghe xong câu hỏi của nàng, Diệp Liên liền cười nói:
“Câu này tôi biết, lửa đồng thiêu chẳng rụi, gió xuân thổi lại sinh, đúng không?”
“Sai.”
Họng súng ấn lên trán Hoa Vi, Giản Tố Ngôn lạnh lùng nói:
“Là diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh.”
Không khí làm người ta không hít thở nổi, quanh biệt thự, tất cả những người còn lại đều vây đến, mấy người Diệp Liên lập tức tiến vào tư thế chiến đấu. Những người ở bên ngoài có lẽ đã quen cầm đao chém người nhưng chưa bao giờ bị súng máy chĩa vào, thậm chỉ cả tiếng kêu cứu cũng không dám phát ra. Trong nháy mắt khi nhìn thấy tình hình trong phòng khách, những người này lập tức bỏ đao xuống, giơ tay lên, có người xoay người bỏ chạy, cũng có một số to gan đứng nhìn từ đằng xa. Diệp Liên hít sâu một hơi, cười làm lành:
“Chuyện này... Tôi hiểu, nhưng mà... Giản tiểu thư, cô cũng biết đấy, lần trước chúng tôi đã bắt cha con Lê Vĩnh Thịnh và lật đổ Vĩnh Thịnh bang, hiện giờ tình hình của thành phố Giang Hải còn chưa ổn định lại, nếu như Tam Thanh bang lại biến mất, Liễu lão đại không còn bị uy hiếp thì có lẽ sẽ an tĩnh một chút, đương nhiên có lẽ còn rất vui vẻ, nhưng một khi ghế trống quá nhiều thì người muốn thượng vị cũng sẽ nhiều lên, bọn người kia chỉ vì muốn ngóc đầu dậy mà không quan tâm đến chuyện gì cả... Mà cho dù Sa Trúc bang có thống nhất Giang Hải thì cũng sẽ bị những bang xã hội đen khác khiêu chiến, cho nên cô xem có phải... Nên giữ nguyên tình trạng như bây giờ vẫn tốt hơn hay không? Tôi đảm bảo Tam Thanh bang sẽ không uy hiếp được người nhà của Liễu lão đại, cô xem...”
Im lặng một lát, họng súng của Giản Tố Ngôn chỉ vào trán Hoa Vi, họng súng của Diệp Liên chỉ vào gáy Hoa Vi, trong chốc lát này, Hoa Vi bị kẹp ở giữa có cảm giác khó chịu như đã trải qua cả một đời người, sau đó mới nghe thấy giọng nói lạnh nhạt kia:
“Các anh có thể đảm bảo?”
“Quốc An sẽ theo dõi hắn mọi lúc.”
Những lời Diệp Liên nói đó Gia Minh làm sao không biết. Nếu hắn thực sự muốn giết hai cha con Hoa Vi thì căn bản sẽ không có tình cảnh trong bữa tiệc kia, nếu Sa Trúc bang thống nhất Giang Hải, bọn họ chắc chắn sẽ lại đối mặt với càng nhiều khiêu chiến hơn. Cho dù hắn có vì an toàn của Liễu Chính mà lập tức quét sạch tất cả những kẻ địch mạnh hơn, nhưng như vậy sẽ chỉ biết lâm vào một vòng tuần hoàn mới càng ác liệt hơn, sớm muộn sẽ có một ngày không thể khống chế nổi. Từ đầu đến giờ đều vì chờ những lời này, hắn cười, thu khẩu súng lại rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng đang rời đi kia, Diệp Liên thở dài như trút được gánh nặng, gõ họng súng vào đầu Hoa Vi:
“Chúc mừng ông đã giành lại được mạng mình, nếu cô ta quyết tâm muốn giết người thì ai trong chúng tôi cũng không dám ngăn cản... Hiện giờ cho người của ông rời đi thôi. Thu dọn những... thi thể kia, chúng ta còn có chuyện cần nói với nhau.”
Hoa Vi sợ hãi đứng tại chỗ hai giây, đến khi bị họng súng gõ vào đầu lần nữa mới run rẩy lên tiếng:
“Các người... Các người mau đưa người bị thương đến bệnh viện, ai, ai, ai... Ai cũng không được làm loạn. Nhanh... Chuyện này... Các vị, chúng ta nói chuyện ngay ở đây sao...”
“Ở đây đi, việc này sẽ không được ghi vào hồ sơ, chúng tôi cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận trước công chúng... Ừ, ngồi đi.”
Diệp Liên vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế salon ở bên cạnh, chỉ về chỗ ngồi trước mặt mình. Hoa Vi hít sâu một hơi, thấy mấy tên thủ hạ đỡ con trai mình đi, vẫn ra dấu không nguy hiểm tính mạng thì mới yên tâm, lại hồi tưởng đến đoạn nói chuyện vừa rồi, Vĩnh Thịnh bang sụp đổ chỉ trong một đêm, dĩ nhiên cũng là do những người thần bí này làm, trong lòng hắn không khỏi vẫn còn sợ hãi. Sau một khắc, đối phương cũng giải thích cho một phần nghi vấn của hắn.
“Thân phận của chúng tôi... Thuộc về tổ hành động thứ ba của bộ An Toàn Quốc Gia, chủ yếu chịu trách nhiệm phòng chống khủng bố, vốn là chuyện giữa các bang phái ở Giang Hải không liên quan đến chúng tôi, nhưng vấn đề là tình huống bây giờ khá khó giải quyết bởi vì... người phụ nữ vừa rồi mà chúng tôi phải ở chỗ này theo dõi, tránh cho cô ta hơi mất hứng liền đến giết chết cả nhà ông.”
Nhìn vào đôi mắt Hoa Vi, Diệp Liên cười nhạt.
“Ông có thể nghi ngờ, trong tình huống bình thường chúng tôi tuyệt đối không mang theo giấy tờ chứng minh thân phận, vì vậy ông tin hay không cũng không sao, chỉ cần ông biết rằng chúng tôi có đủ khả năng giết ông bất cứ lúc nào là đủ rồi. Vì vậy chuyện tiếp theo, tốt nhất ông nên nghe cho rõ ràng, hiểu chưa...”