Chương 347: Suy Đoán
Chuyện phát sinh khá đột ngột, sau lại đột nhiên kết thúc khiến người ta cảm thấy khó hiểu và nghi ngờ - ít nhất đối với rất nhiều người tham dự vào sự kiện lần này mà nói, có lẽ đúng là cảm giác như vậy.
Cũng vì vậy, Kelly vừa sáng sớm đã bị đánh thức, lúc này cũng cảm thấy khá buồn bực.
“Nói đùa gì vậy... Bắt được? Làm sao có thể bắt được chứ! Không phải trước đó Cố Gia Minh nói hắn đã chạy thoát rồi sao!”
Ngồi trên giường nhìn chằm chằm người đối diện. Kelly vừa mới tỉnh dậy, một tay nắm chăn, một tay vò đầu khiến nàng giống hệt như một con sư tử vừa chạy như điên cả ngày.
“Nói đúng ra là, không phải bị bắt. Chuyện phát sinh... Khá kỳ quái.”
Nhún vai, Charles bất đắc dĩ nói.
“Rạng sáng, tin tức Cố Gia Minh mang về là Bá Tước đã chạy mất. Mọi người cũng không ôm hi vọng gì lớn, nhưng khi lục soát cho có lệ thì bọn họ lại phát hiện Bá Tước ở ven đường cách đây khoảng sáu cây số về hướng bắc... Nói đúng hơn là nhặt được hắn, hắn bị đánh ngất xỉu...”
“Ai làm?”
“Không biết. Có vẻ bên phía Viêm Hoàng Giác Tỉnh cũng không biết. Giống như lần hắn bị đánh ngất xỉu ở chỗ di tích kia rồi được chúng ta đào ra vậy, nhưng lần này lại càng chật vật hơn, hắn thật sự bị đánh... rất thảm...”
Charles không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ.
“Hiện trường có dấu vết tinh thần lực bộc phát với quy mô lớn, có thể thấy cuối cùng hắn đã sử dụng dị năng tương đối mạnh mẽ, nhưng không có bất kỳ đầu mối về người còn lại được lưu lại. Giống như Bá Tước lao tới với tất cả lực lượng của mình, sau đó bị người nọ đạp thẳng xuống mặt đất vậy...”
Trong mắt xuất hiện vẻ tức giận, Kelly lẩm bẩm:
“Rõ ràng đã đồng ý không bắt hắn mà...”
Biết Kelly nói đến người nào, Charles lắc đầu:
“Sợ rằng không phải Cố Gia Minh làm. Thực ra tinh thần lực còn sót lại hiện trường rất rõ ràng, cho nên xác định thời gian bộc phát cũng cực kỳ đơn giản. Dị năng bộc phát vào khoảng gần 3h sáng, vào thời gian này, Cố Gia Minh đã trở về đến nơi này...”
“Anh nói gì!”
Ngẩng phắt đầu lên, Kelly kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt một lúc lâu, miệng há ra một hồi lâu không khép lại được. Mặc dù đang buồn bực và tức giận, nhưng nàng vẫn có vẻ chán chường và bất đắc dĩ, đến bây giờ mới hoàn toàn tập trung tinh thần. Dường như cảm nhận được suy nghĩ của nàng, Charles gật đầu nói:
“Không sai, là như vậy. Có thể là người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh ra tay, bọn họ điều động lực lượng mà chúng ta không thể lường trước được.”
“Làm sao có thể... Cho dù Viêm Hoàng Giác Tỉnh thật sự có người như vậy thì cùng đều là những lão quái vật từng trải qua chiến tranh như ni cô Tuệ Thanh, chỉ cần Bùi La Gia tiến công nhưng không làm thương tổn đến gốc rễ thì căn bản bọn họ sẽ không ra tay. Mà trong số những người trẻ tuổi, Viêm Hoàng Giác Tỉnh không có ai có thể nhẹ nhàng đánh bại số 1758...”
“Nếu có thể xuất hiện một người như Cố Gia Minh, tôi nghĩ... Cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên...”
Hơi ngẩn người, Kelly nằm trở lại giường:
“Mặc kệ mặc kệ mặc kệ! Phải cân nhắc lại về lực lượng của Viêm Hoàng Giác Tỉnh một lần nữa. Lần này số 1758 bị đánh thành như vậy rồi, muốn tỉnh lại thì đoán chừng cũng phải mấy tháng hoặc mấy năm nữa cũng chưa biết chừng... Hừ, dù sao thì cũng không phải là vật thí nghiệm của tôi... Có điều lần này trở về sẽ bị Natalie cười chết mất...”
Tính ra thì hai tổ chức U Ám Thiên Cầm và Viêm Hoàng Giác Tỉnh cũng xem như hợp tác với nhau, nhưng cùng lắm cũng chỉ trên phương diện đối phó với Bùi La Gia, về phần vật thí nghiệm có thể giúp tạo ra dị năng bất tử như Bá Tước này, bất kể bên nào bắt được thì chắc chắn cũng sẽ không giao cho đối phương. Lần này Kelly tới đây, mặt ngoài rất nhiên là tỏ ý muốn hợp tác để bắt tên kia, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không có dự định bắt hắn ngay ở Trung Quốc, nếu không làm gì có cơ hội để mình nghiên cứu nữa chứ. Cũng như nếu U Ám Thiên Cầm bắt được tên Vampire (Hấp Huyết quỷ - Ma cà rồng) này ở Châu Âu, nếu Viêm Hoàng Giác Tỉnh yêu cầu hợp tác nghiên cứu thì chắc chắn sẽ bị người ta mắng là ngu ngốc.
Với điều kiện tiên quyết như vậy, tất cả kế hoạch đều nhằm mục đích dọa cho Bá Tước bỏ chạy. Khi nàng bàn bạc với Gia Minh cũng từng dặn dò, năn nỉ hắn, không cần quá để ý, ẩn núp bảo vệ tốt bản thân, đuổi hắn đi là được rồi - trên thực tế, khi đó Kelly vẫn cho rằng lực lượng của Gia Minh chỉ tương đương với Bá Tước. Nào ngờ sau khi Gia Minh liều lĩnh chạy đi, kết quả là trở về mà không bị chút thương tổn nào. Hai giờ sáng bị Charles đánh thức, nàng còn ngồi trên giường vui mừng một lúc lâu. Không nghĩ tới sáng ra bị đánh thức lại nhận được tin Viêm Hoàng Giác Tỉnh “nhặt” được Bá Tước, điều này khiến nàng cảm thấy thế giới này thực sự rất hỗn loạn.
Khả năng lớn nhất là Viêm Hoàng Giác Tỉnh vận dụng lực lượng bọn họ che giấu, có điều, tất nhiên không thể bài trừ một khả năng khác...
“Hừ, nếu để tôi phát hiện là cô...”
Đến khi Charles ra ngoài, nàng nằm ở đó cau mũi lại, trừng mắt nhìn về phía mui xe, nơi đó dĩ nhiên có một bức hình của Giản Tố Ngôn do Gia Minh cải trang thành.
“Tôi sẽ... Hừ, tôi sẽ cắn chết cô!”
Nàng ở bên này âm thầm nguyền rủa, đồng thời, đám người Phương Chi Thiên cũng đang lâm vào mê hoặc và cảm giác nửa mừng nửa lo.
“Lẽ nào không ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ư?”
Phương Chi Thiên mỉm cười đi tới đi lui trong lều.
“Người bị đánh ngất xỉu trên đất như thế, thật sự giống như chỉ chờ chúng ta đến nhặt vậy. Chuyện này... Ách, không phải là người nào đó có hứng thú đặc biệt đấy chứ. Thành thật mà nói, tôi thực sự bị cảm động, đây là một đồng chí với gương dẫn đầu của thời đại mới đó...”
“Còn phải nói sao?”
Mấy người ngồi quanh lúc này cũng khá thoải mái. Thôi Quốc Hoa cười nói.
“Ngoài Giản Tố Ngôn ra thì còn ai vào đây nữa?”
“Không sai, không sai, nhất định là chị Tố Ngôn!”
Phương Quốc Lâm ở bên cạnh phụ họa.
Kiều Quốc Duệ cười nói:
“Thành thật mà nói, tôi vẫn cảm thấy cho dù cô ta có năng lực này thì cũng sẽ không giúp chúng ta bắt vị Bá Tước tiên sinh kia, bởi vì đối với U Ám Thiên Cầm, đây không phải là kết quả tốt nhất...”
“Nói thế nào thì chị Tố Ngôn cũng là người Trung Quốc có được không.”
Phương Quốc Lâm nhìn chằm chằm Kiều Quốc Duệ.
“Mặc dù chị ấy không muốn giao thiệp với chúng ta cho lắm nhưng đều làm những chuyện có lợi cho chúng ta. Sao anh có thể nghĩ như vậy chứ!”
“Này này.”
Kiều Quốc Duệ liếc nàng.
“Em và cô ta không quen thân với nhau đến mức đó mà? Chị Tố Ngôn này chị Tố Ngôn nọ gọi tới gọi lui, giống như hai người từng quen biết vậy...”
“Hừ, đây là sự kính trọng! Hình như chị ấy và vị tiểu thư Kelly kia có quan hệ cá nhân nha, vậy mà vẫn lặng lẽ giúp chúng ta làm việc này. Là ai thì em cũng sẽ gọi một tiếng chị... Ách, nam thì gọi là anh! Anh Gia Minh!”
“Vẫn chưa thể xác định có phải là cô ta có được không...”
“Muốn xác định thế nào? Có ai dự định mời Giản tiểu thư đến trước mặt chúng ta để hỏi cho rõ không?”
“Cũng không phải là muốn chết.”
Có người bật cười.
“Dù sao thì Diệp Liên cũng đi hỏi Gia Minh tiểu đệ rồi.”
Đang nói chuyện thì Diệp Liên xốc màn cửa bước vào, trên khuôn mặt xinh đẹp như một cô gái xuất hiện vẻ bất đắc dĩ:
“Đã qua hỏi, có điều Gia Minh tiểu đệ của chúng ta cũng ngồi đó ngẩn người một lúc lâu, sau đó nói là không phải Giản tiểu thư làm. Bởi vì tên kia chạy trốn quá nhanh, thật sự không đuổi kịp được, hắn và Giản tiểu thư liền chia tay nhau, kết thúc công việc.”
Hắn bắt chước vẻ mặt ngây ngốc của Gia Minh, rõ ràng cũng không tin lời giải thích này. Phương Chi Thiên bật cười:
“Gia Minh tiểu đệ của chúng ta giỏi nhất là đóng kịch, tôi thấy sau này hắn thích hợp trở thành một chính trị gia.”
Rõ ràng cùng nhận định người ra tay là Giản Tố Ngôn. Dĩ nhiên, từ ý nào đó mà nói, tất cả mọi người trong lều đều đoán đúng sự thật...
Cứ như vậy, Viêm Hoàng Giác Tỉnh hoài nghi Giản Tố Ngôn làm. Kelly nghi ngờ Viêm Hoàng Giác Tỉnh làm, đồng thời cũng nghi ngờ cả Gia Minh, về phần Gia Minh, hắn ngây ngẩn mất nhiều ngày cùng với cảm giác kinh ngạc, đánh giá tất cả mọi người xung quanh một cách đầy nghi ngờ, một mặt điều tra lực lượng ẩn giấu của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, một mặt điều tra xem có phải Kelly đột nhiên ngu ngốc rồi hay không, hay là đang cố ý bày ra âm mưu gì đó, cố ý để Viêm Hoàng Giác Tỉnh bắt được Bá Tước, mặt khác cũng hoài nghi có phải xung quanh còn ẩn núp một kẻ giả trư ăn thịt hổ, lúc này đang nhìn một đám người nghi kỵ lẫn nhau rồi cười đến lăn lộn hay không.
Mấy ngày sau, một đêm hắn nằm mơ thấy Linh Tĩnh hai tay chống nạnh, một ngụm nuốt chửng một ngọn núi, sau đó cười ha hả:
“Gia Minh, cậu không ngờ được đúng không, thực ra mình là Tự nhiên tiến hóa giả...”
Sau đó Sa Sa cầm gậy bóng chày lao ra, một gậy đánh bay cả mặt trời:
“Hừ hừ, có là gì, mình còn là Tự nhiên tiến hóa giả cấp cao hơn. Bọn mình đều biết cậu và chị Nhã Hàm có gian tình, chịu chết đi..”
Ngay khi hắn kinh ngạc suýt rớt cả cằm ra thì Nhã Hàm đứng phía sau hắn cười đến âm trầm:
“Gia Minh, đừng sợ, thật ra chị chính là Thần Sáng Thế...”
Tỉnh dậy từ trong mộng, đầu hắn túa đầy mồ hôi lạnh, cũng không biết bởi vì giấc mộng quá chân thật hay vì vết thương lưu lại do đánh nhau với Chu Nho.
Bất kể thế nào, đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy, những điều tra tiếp theo của Viêm Hoàng Giác Tỉnh và âm mưu của Kelly tạm thời không cần có hắn tham dự vào nữa. Trận hỗn loạn sau khi Nhã Hàm bạt súng trong lều lớn, sau khi được ém nhẹm cũng trôi qua. Dù sao thân là con em trong gia tộc lớn, gặp phải chuyện bắt cóc hay một số sự kiện báo thù khó hiểu cũng nhiều hơn người bình thường rất nhiều. Trước đây Nhã Hàm đã từng bị bắt cóc một lần, sau đó lại có người khống chế nàng, nổ súng với Gia Minh, lần này xảy ra chuyện như vậy, mọi người cũng chỉ nghĩ rằng tài sản của nàng quá nhiều khiến người ta đỏ mắt mà thôi.
Sau khi cắm trại dã ngoại kết thúc, Sa Sa mới biết Liễu Chính bị trúng đạn phải nằm viện. Khi chạy đến thì Liễu Chính đã khá hơn, đầu đạn đã lấy ra, vết thương cũng được khâu lại. Tố chất thân thể của ông ta rất tốt, lúc này đã có thể xuống giường đi lại. Chuyện trong bang tạm thời giao cho chú của Sa Sa là Liễu Sĩ Kiệt quản lý, hết thảy cũng xem như bình thường.
Sa Sa thấy cha mình vào bệnh viện không phải lần đầu tiên, lúc nhỏ khá nhiều, hiện giờ thì thì ít hơn, năng lực thừa nhận đã sớm được rèn luyện ra, đứng trong phòng mắng ầm lên một trận, thở phì phì tuyên bố không thèm để ý đến ông ta nữa. Liễu Chính cũng chỉ có thể cười bất đắc dĩ, nói xin lỗi. Đến khi Sa Sa ra khỏi phòng thì ông ta mới nghiêm túc thảo luận chuyện này với Gia Minh. Sự kiện giết người lần này phát sinh quá đột nhiên, Liễu Chính không tiếp xúc được với những tin tức càng cao tầng hơn nên liền liên hệ tới việc Đàm Quân Vinh tuyên bố muốn giết thuê người giết chết Gia Minh, sau lại biết được sự kiện sát thủ xuất hiện tại khu cắm trại dã ngoại liền càng thêm xác định chuyện này. Gia Minh chỉ có thể kiên nhẫn giải thích. Thoạt nhìn Liễu lão đại đã động sát ý với Đàm gia.