Chương 420: Trở Về

Tháng bảy, Hongkong.

"Cậu sốt ruột với hắn như vậy làm gì, cậu biết hắn ngốc rồi còn, thật là..."

***

Sáng sớm, trong khu ăn uống của một khách sạn, trên một cái bàn ăn, hai người đang giằng co nhau, bộ dáng rất giống đàm phán.

Lão đại Mân Côn vóc người hơi có chút mập mạp, đem nửa quả trứng bỏ vào trong miệng, sau đó ăn một cách ngon lành, hắn không để ý tới người kia, nói:

"Bản thân tôi không có nhiều chuyện lắm, đều là huynh đệ cùng một đường, kiểu gì chẳng có lúc bí quá hóa liều, tôi nghĩ chuyện đó là rất bình thường... Được rồi, nếu như hắn thực sự có chỗ nào đó sai, tôi ở chỗ này xin lỗi anh là được, Đại Phi Ca, anh đại nhân có đại lượng, có thể thông cảm cho một chút được không."

"Tôi cũng chẳng có ý như vậy, Côn Ca, chẳng qua tôi có vài lời phải nói cho rõ ràng mới được."

Nam tử ngồi đối diện đang uống cà phê, dùng khăn tay lau miệng, nói:

"Cửa hàng vàng kia nằm trên địa bàn của tôi, cái tên Đại Lục tử kia tới đây còn chưa nói chuyện với tôi đã giết người, chuyện này rất khó ăn nói với anh em bên ngoài. Đây không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là, tổ trọng án đã chằm chằm vào vụ án này, bọn họ đối với chuyện này vô cùng coi trọng, ba ngày nay đều tới địa bàn của tôi điều tra. Hiện giờ tôi đang vô cùng bị động, Côn Ca, vì nể mặt anh tôi mới tới đây nói chuyện, chứ không tôi đã đem thằng Đại Lục tử kia tới cục cục cảnh sát rồi..."

"Không phải chứ, Đại Phi Ca, đám cảnh sát kia vốn lòng tham không đáy, hình như tháng này anh hiếu kính chúng hơi ít, họ kiếm cớ mà thôi được, chuyện này ai chẳng biết là thằng Đại Lục tử làm, có quan hệ gì tới anh. Anh cũng nên thoáng một chút, khi không có việc cũng nên an bài cho mai sau. Giống tôi này, tháng trước vừa cùng với thanh tra Trịnh của tổ trọng án ăn điểm tâm đấy..."

Thái độ của hắn rõ ràng chỉ là nói cho có lệ, Đại Phi cười cười:

"Côn Ca, thời gian của mọi người rất quý giá, chuyện đó tôi đã nói với anh, không nhắc tới thì không có vấn đề gì, anh là anh, tôi là tôi. Hình như gần đây anh hơi béo, anh xem, anh ăn nhiều như vậy, lại rườm rà, thời gian để lãng phí, nói không chừng còn phải nghĩ xem mình nên ăn cái gì rồi mới ăn. Nào là trứng gà, lạp xưởng… tôi không giống vậy, khẩu vị tôi nhỏ, không ăn được nhiều, cứ đơn giản nhẹ nhàng là được, củng cố tình cảm với đám cảnh sát không phải là không thể, bọn họ thích nhất cái gì? Đương nhiên là phá án rồi, tôi chỉ phối hợp một chút là ok ngay. Dù sao hắn cũng chẳng phải huynh đệ của tôi, hắn cũng đâu nể mặt tôi, tôi làm như vậy. Côn Ca, anh thấy có nên giao nộp hắn không?"

"Ác..."

Mân Côn nhún vai, vỗ vỗ bàn đứng lên:

"Thích thì làm..."

Đại Phi sắc mặt âm trầm xuống, tình thế lập tức trở thành giương cung bạt kiếm, hai tay hắn nâng lên, Mân Côn xoay người đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, hắn bỗng nhiên cười to, vỗ vào bàn ăn.

"Nói đùa thôi, Đại Phi Ca, anh xem mặt anh biến sắc thật là khó coi, tôi sợ hôm nay anh sẽ cho người chém tôi mất, tôi là người rất nhát gan... Thế này, người bình thường tôi sẽ không nói, Lạn Mệnh Cường, anh cũng biết, hắn chém người rõ ràng là không muốn sống. Tôi vốn định xem anh đánh hắn thế nào, nhưng hiện lại muốn thu lưu hắn, thế nhưng trước đó không lâu, người này chân ngoài dài hơn chân trong, câu dẫn chị dâu. Tôi thấy hắn là một thằng nhóc, tôi không muốn động vào, hai anh em hắn tranh giành rồi đánh nhau. Tôi cũng chẳng làm khó hắn làm gì, cũng không có khả năng bao che hắn. Anh nghĩ xem, nếu tôi muốn bao che hắn cần gì phải làm như vậy."

Đại Phi cau mày:

"Nói như vậy thì chuyện của hắn anh mặc kệ?"

"Quản thế nào được? Chính quyền Hồng Kông hiện giờ không giống như ngày xưa, lúc nước Anh quản lý thì thế nào cũng được... Nhưng mà dù sao hắn cũng từng đi theo tôi, anh trai hắn lại đỡ cho tôi một đao, Đại Phi Ca nếu anh quả thật muốn tìm hắn tính sổ, thì nên hạ thủ lưu tình, tha cho hắn một con đường sống đi..."

Đối phương sắc mặt âm trầm, không nói một lời. Mân Côn nở nụ cười, gõ gõ bàn:

"Tôi thấy cứ nên quyết định như vậy đi, chuyện bên đó tôi xem có người nào quan hệ không, xóa sạch đi là được. Qua một thời gian chuyện âm thấm, chúng ta lại cùng nhau uồng trà, gọi cả chú Kiên cùng đi, đã lâu rồi tôi không gặp chú ấy... Bữa sáng tôi ăn trứng, không nên tranh với tôi."

Vừa cười vừa đi tới cửa, Mân Côn mới lắc đầu phun ra một hơi thở, phất phất tay:

"Trước đây hắn chẳng để ai vào mắt, muốn chém là chém. Nói tới Đại Phi, ai cũng biết hắn rất lợi hại. Bây giờ hơi có chút phiền phức đã gọi tới gọi lui, làm lão đại ai mà chẳng có phiền phức, không sợ phiền toái tại sao không mời họ đi ăn sáng, muốn làm công dân tuân thủ pháp luật... Sợ phiền phức thì cũng đừng làm lão đại. Đại Phi Ca ư... hết thời rồi..."

Cứ nhắc đi nhắc lại như vậy cho tới lúc đi ra ngoài cửa xe, Mân Côn hơi nhíu mày:

"Đi gặp Cường ngốc."

Ba chiếc xe nối đuôi nhau đi qua hai con đường, sau đó dừng lại, lúc cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo chữ T ngồi vào, đoàn xe lại tiếp tục di chuyển.

"Cái cửa hàng vàng kia tao đã bảo mày là không nên động vào, bây giờ còn đánh chết người, chuyện rất lớn, tao có rất nhiều áp lực biết không..."

"Xin lỗi. Côn Ca."

"Không cần xin lỗi, anh trai mày bảo tao chiếu cố cho mày một chút, thiếu tiền nói với tao là được..."

"Côn Ca, anh đã chiếu cố em nhiều rồi..."

"Dừng dừng dừng dừng, không nên nói lời như thế. Nhưng mà mày cũng đừng trách tao nói thẳng, cái loại đổ thuật nhảm nhí của mày còn không bỏ, thì có bao nhiêu tiền cũng thua sạch mà thôi, mày chỉ biết chém người, mà đạo lý là chém người sẽ không có tiền đồ, người có tiền đồ sẽ không chạy đi chém người..."

Hắn lắc đầu:

"Bây giờ không phải là tao không giúp vấn đề của mày, chuyện này nếu như làm lớn, cái tên Đại Phi kia sẽ không đơn giản như bây giờ đâu, cảnh sát hiện giờ đang hợp tác điều tra, nghe nói bên Giang Hải còn phái hai cảnh sát tới đây. Loại chuyện này mày cũng rõ, có người ngoài xía vô, dù không có công trạng họ cũng phải bới ra công trạng... Hiện giờ tao phải xem tình hình phát triển thế nào, sau đó an bài cho mày đi trốn, cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, có chuyện gì tao giúp mày là được..."

"Côn Ca..."

Mân Côn cười cười, vỗ vỗ vai đối phương, vẻ mặt trượng nghĩa.

***

Tới Hồng Kông ngày thứ 4 rồi, Mục Thanh Thanh có cảm giác mình bị lừa.

"Chỉ chuyển giao tư liệu, sau đó sẽ có chuyên gia của chúng tôi dẫn các người đi du lịch Hồng Kông, còn việc địa bàn của hắc bang chúng ta sẽ nói chuyện sau, đội trưởng Đinh, anh có ý kiến gì không?"

"Việc không muốn cho chúng tôi nhúng tay vào tôi đương nhiên hiểu, mặc dù là hợp tác điều tra nhưng chúng tôi không quen thuộc địa bàn Hồng Kông, căn cứ vào hoàn cảnh và cuộc sống ở đây sắp xếp như vậy là bình thường... Ách, chắc là bình thường."

Người đàn ông đối diện gật đầu cười cười:

"Mấy ngày hôm nay chúng tôi cũng phải tranh thủ nói chuyện với thủ trưởng của đám cảnh sát kia một chút, thanh tra Mộc là người tương đối nghiêm túc, đại khái coi chúng ta là người vướng chân vướng tay, cho nên chỉ làm việc với chúng ta theo hình thức."

Ai cũng là người trong ngành nên cũng hiểu, nếu ở địa bàn họ, họ cũng không muốn người khác nhúng tay vào, đương nhiên cũng sẽ không mong muốn có một người hoàn toàn không hiểu đến khoa tay múa chân.

Mục Thanh Thanh cười cười, biết mình nếu như đưa ra yêu cầu, đương nhiên có thể cùng nhau phá án, nhưng ngoại trừ việc nhìn người khác làm việc thì cũng chẳng làm được gì hơn, người ta không muốn mình nhúng tay vào, nếu cố tình thì trở thành vướng chân vướng tay, còn làm cho người ta ghét mình hơn.

"Tôi tới để đi du lịch..."

"Cô có thể nhân dịp này mang bạn mình đi khám bệnh."

"Ta cũng muốn như vậy."

Mục Thanh Thanh quay đầu lại, có chút bất đắc dĩ, nói:

"Hắn không muốn đi, tôi cũng chẳng có cách nào..."

Tám giờ tối, trong tầng cao nhất của khách sạn, mùa hè tuy nóng, nhưng ở tầng này gió thổi mới mang theo sự mát mẻ. Đứng từ trên nhìn xuống dưới, cảnh tượng Đồng La Loan phồn hoa vô cùng, Gia Minh ngồi ở một góc, nhìn xuống bên dưới.

Lúc tới Hồng Kông, hắn trở nên có chút kỳ quái ---- thực ra, nửa năm nay hắn vẫn luôn như vậy, chỉ là trong khoảng thời gian này, hắn trở nên tỉnh táo hơn bình thường mà thôi.

"Bạn của cô bị bệnh gì vậy? Sao lúc nào cũng giống như đang suy nghĩ."

"Tôi cũng không rõ, trong đầu có một cái gì đó tương tự như nhọt." Mục Thanh Thanh lắc đầu cười cười:

"Thực ra ngoại trừ hắn không để ý tới xung quanh, thì vẫn giống như người bình thường, ăn cơm hắn biết mình tự trả tiền, nếu như… biểu hiện đang suy nghĩ…thì một lúc sau sẽ bình thường thôi..."

"Cái loại bệnh này không biết lo cho bản thân mình."

"Đúng vậy."

Mục Thanh Thanh thở dài:

"Cho nên phải nghĩ cách cho hắn đi bệnh viện...".

***

Máy bay phá vỡ tầng mây, dần dần hạ xuống, đèn của thành phố kéo dài tới ven biển, những con thuyền trên biển đang lấp lánh.

Giống như vô tình bị một loại tình cảm nào đó bao phủ, cô gái ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn thẳng, thân hình không nhúc nhích, cảm giác lúc này là thân hình tê dại, có gì đó ở yết hầu cứ trực xông lên tới miệng.

Tất cả sức lực đã mất đi, chỉ còn lại một mình nàng, độc lập với toàn bộ mọi người.

Sân bay, phố xá sầm uất, trường học, bến cảng, nhà, bốn năm rồi, nàng lại cảm thấy gió của Giang Hải, mê ly của thành phố, bóng đêm vẫn như ngày hôm qua...

Tám giờ hai mươi, nàng xuống máy bay, bước trên mảnh đất Giang Hải, hai chân nàng mềm nhũn, nhưng sau đó lại đứng lên, sự căng thẳng trong 4 năm rồi nổ tung như bọt biển!

Nước mắt đã rơi...

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện