Chương 427: Đánh Bạc
Hồng Kông, Hòa Nghĩa Thắng, buổi chiều.
"Chú Lực muốn nói chuyện với tao..."
Trong phòng có bốn năm người đang đứng, Mân Côn để điện thoại xuống, đứng lên, những người này liền đứng theo:
"Nói là có quan hệ với vụ nổ khuya ngày hôm trước, không phải là kiếm cớ khai chiến đó chứ, chuyện này có quan hệ gì với bọn họ. Mấy năm nay chúng ta và bên Hòa Thắng quan hệ cũng không tệ lắm... Được rồi, A Sinh, tìm được A Cường chưa?"
"Vẫn chưa."
Tên mặc áo chữ T bên cạnh hắn nói:
"A Cường tuy rằng lỗ mãng, nhưng bên cạnh hắn còn có mấy người cẩn thẩn tỉ mỉ, mấy ngày hôm trước bên Đại Phi chém hắn bị thương, hắn đã trốn, hiện nay chúng ta không còn đầu mối gì cả..."
"Đầu mối, chúng ta không phải cảnh sát... cái thằng chó phản bội kia, ăn của tao lại cắn trả tao một miếng, dám đi đặt lựu đạn với đám cảnh sát đại lục kia, nó điên rồi sao, lần này bị nó làm cho khổ rồi..."
Mân Côn suy nghĩ một chút, quay đầu nói:
"Chúng mày trước đây quan hệ với nó không tệ lắm phải không?"
"Lão đại..."
A Sinh cùng với mấy người còn lại bất đắc dĩ cười, bày tỏ sự thuần khiết, Mân Côn phun ra một hơi thở:
"Vậy còn không nhanh điều tra, phái toàn bộ đám thủ hạ và tiểu đệ ra ngoài, nói chung là hãy mau tìm được người cho tao. Mặt khác, tất cả huynh đệ các trong bang nếu nhìn thấy thằng phản bội kia lập tức ra tay, cố gắng để nó sống, nhưng mà nếu không được cho chết cũng chẳng sao, lần này không giải quyết được hắn, chúng ta còn lăn lộn cõi đời sao được nữa..."
Mấy ngày hôm trước hắn mới dặn Cường ngốc đi trốn, ai biết hắn lại bị đám Đại Phi chém, lúc bị thương thì nhận ra bên này muốn mượn đao giết người, cố ý làm cho hắn đối ngịch với Đại Phi.
Tối hôm sau lại cho người ném lựu đạn vào đám công an đại lục, Mân Côn tức giận mới mức máu dồn lên não, sắc mặt hai hôm nay cứ âm trầm.
A Sinh gật đầu rời đi, Mân Côn dùng ánh mắt âm trầm, nói thêm một lần:
"Mẹ nó, ăn của tao còn dám cắn tao một miếng, đồ phản bội..."
Hắn nghiêng đầum nhìn theo đám A Sinh rời đi.
Trời đã bớt nắng, đi ra khỏi biệt thự, chuyển qua một con đường, A Sinh lấy điện thoại di động bấm một dãy số:
"Alo... tiếp tục như vậy tao không giúp mày được nữa đâu, đại ca đã ra truy sát lệnh... A, lệnh cưỡng gian rồi giết chết... Không ai đùa giỡn với mày cả! Mày với mấy thằng bên cạnh lúc nào cũng có thể ngất đấy... Nói mày ngốc thì đúng là ngốc, cho Mân Côn và Đại Phi đẹp mặt... Ngươi có biết Hòa Nghĩa Thắng có mấy ngàn huynh đệ, ngay cả chính phủ cũng không dám động tới Mân Côn không, mày chỉ tùy tiện ném mấy quả lựu đạn là cảnh sát sẽ tới bắn hắn sao?"
"Nói chung là mày lập tức rời khỏi Hồng Kông, hiện tại đi còn kịp..."
Đi tới một đầu đường, bước chân hắn chậm lại, ở cột điện phía trước không xa có hai người đang xem báo, sau đó buông tờ báo, nhìn hắn cười.
Điện thoại di động của hắn được dí sát vào tai, hắn cũng gật đầu, mắt thấy mình đã gần tới, hắn khuát tay với bên kia một cái, nói:
"Chính là như vậy. Tao..."
Đang định nói tiếp thì một người trong đó đặt tay lên vai hắn, một người khác ngăn cản hắn cúp điện thoại, lấy điện thoại xuống.
"Các ngươi..."
"Thiết bị nghe trộm."
Người đè vai của hắn chỉ vào chiếc điện thoại, nói:
"Chuyện này không giúp được anh nữa rồi, Sinh ca."
Một người khác đưa điện thoại di động đặt sát vào tai, nói:
"Alo, Cường ca. Côn ca muốn nói chuyện với anh, anh chờ chút..."
Một chiếc xe chạy tới, dừng ở bên cạnh ba người.
Cửa xe mở, Mân Côn từ bên trong đi ra, nhìn A Sinh sau đó vỗ vai hắn:
"Mày trước đây đã từng nó là có mã tử, nên tao không thực sự muốn cho mày ra ngoài, tao chỉ có một ý định, đó là điều tra mày, người anh em..."
Nói xong, hắn cầm điện thoại:
"Alo, A Cường. Tao là Mân Côn... Nói đi, nói đi... Mày định làm gì tao đã biết, có thể nói thẳng ra đi... chuyện đã lớn tới mức này, mày nói làm sao bây giờ... Tao hại mày? Ha hả... người anh em, chưa bao giờ tao nghĩ mày có sức tưởng tượng như vậy... Con mẹ nó mày có sức tưởng tượng như vậy sao không đi viết tiểu thuyết đi, dính vào xã hội đen làm gì... Cái quả lựu đạn kia mày ném rất tốt, chuyện đã tới nước này, dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm... Mày có muốn thương lượng với A Sinh một chút rồi nói lại với tao không. Đều là huynh đệ, hắn đối với mày thật tốt, độc có chuyện như vậy mày cũng phải suy nghĩ sao... A, cái câu này vài chục năm rồi người ta nói với tao không biết bao nhiêu lần, trước đây đã nghe nhiều nhàm rồi. Nhưng mà người đó hiện giờ đã chết, chẳng có tác dụng gì cả... Tới đây lúc nào cũng được, tao chờ mày..."
Nói chuyện xong, hắn đưa điện thoại cho người bên cạnh, sau đó đưa tay phải ra chỉ vào A Sinh, ngón tay cứ đưa đi đưa lại một lúc lâu, thờ dải.
"Mang về, gia pháp..."
Màn đêm buông xuống, sức sống của một thành phố quốc tế như Hồng Kông trở nên rõ ràng như nhiều, đèn ở nơi nào cũng có, khung cảnh tấp nập, trong một khách sạn nổi tiếng, Mân Côn đi giầy tây đang ở trong một đám người.
"Chú Lực người này rất có thể diện, lúc nhỏ con cũng đã gặp, hắn khoác lác là có giao tình với danh nhân xxx, trước đây hắn còn nói là ăn cơm chung với cả Lý gia. Theo tao nghĩ, khách sạn cũng chỉ là một khách sạn, coi như là cai túi cơm của Lý gia, hắn ở nơi này đặt chỗ, mọi người đi nhà cầu thì chào hỏi hắn mà thôi. Cho nên, kệ hắn, hắn muốn thổi phồng thế nào mà chẳng được, với lại hắn cũng đã già, nhưng quan hệ thì rất nhiều... Chậc, kỳ thực mọi người đều là người có thân phận, cần gì phải mượn tên người khác làm cho mình có vẻ cao hơn một chút cơ chứ..."
Bên cạnh hắn lúc này còn có một người trẻ tuổi, đây là con của Mân Chiến, năm ngoái mới đi học từ nước ngoài về, nhưng mà nhìn hắn lại có vẻ giống người giang hồ.
Từ nhỏ hắn đã bị mưa dầm thấm đất, trẻ tuổi thì mục tiêu sống luôn lớn, cho dù có ở nước ngoài mấy năm, hiểu văn hóa phương tây, thì vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Sau khi trở về hắn liền gia nhập vào bang hội, hòa mình cùng anh em.
Mân Côn vốn không có cách nghĩ cho con cháu làm công tác văn hóa, cho nên gần một năm gần đây đã coi hắn như người nối nghiệp.
Chỉ chốc lát sau, mấy chiếc xe mà bọn họ đợi đã tới, người tới là một người mặc một chiếc áo có hình rồng, gậy là quải trượng, thoạt nhìn khoảng 60 tuổi.
Đây là Đường Lực một trong những nguyên lão của Nghĩa Hòa Thắng, hắn không chỉ có danh tiếng mà còn nắm thực quyền trong bang hội, có quan hệ với mọi thế lực ở mọi phương diện.
Cho dù là đầu lĩnh hắc đạo ở Hồng Kông là Tân Nghĩa An cũng phải tôn trọng hắn, mấy vệ sĩ mặc áo tây đen đi theo hắn xuống xe.
Cha con Mân Côn lập tức cung kính đứng lên tiếp đón.
-o0o-
"Ha ha, chú Lực, chú muốn gặp tôi thực ra chỉ cần nói một câu, để tôi chạy tới là được rồi, sao lại phải tự mình đến đây... Tới đây, A Chiến, để ta giới thiệu cho con một người, vị này chính là..."
Vừa nói lại sự tích huy hoàng của nhiều năm trước, đồng thời giới thiệu con trai mình cho đối phương biết.
Nhưng chưa nói hết ý, hắn đã thấy một người xuất hiện trong chiếc xe con, hắn bỗng nhiên ngẩn người, sau đó, Đường Lực nở nụ cười.
"... Không phiền gì cả, lần này tới đây thực ra chỉ vì cháu gái ta muốn gặp cậu. Ta giới thiệu một chút, Vũ Tư, vị này chính là đại ca Mân Côn của Hòa Nghĩa Thắng, vị này chính là công tử của hắn, Mân Chiến... Còn vị này, tin rằng ta không cần giới thiệu, bên cạnh chính là một người bạn của nó, thành thật mà nói, chúng ta hôm nay tới đây chính là vì hắn..."
"Phương Vũ Tư, xin chào chú Côn..."
Mặc một bộ quần áo nghiêm chỉnh, mang theo một kính mắt, Phương Vũ Tư lúc này không diễm lệ như trên màn hình, nhưng lại có thêm vài phần khiêm tốn, nàng kéo tay Gia Minh chào hỏi cha con Mân Côn, sau đó giới thiệu tên của Gia Minh.
Khi đám người đi vào trong khách sạn, mọi người đã hiểu đại khái nam nhân bên cạnh nàng không phải giả vờ lãnh khốc, mà là bởi vì bị bệnh, không cách nào nói chuyện với người khác.
"Thực ra, hôm nay chúng ta tới đây là vì một chuyện có quan hệ với A Côn cậu, nói một cách đơn giản, Gia Minh và hai người bạn của hắn tới Hồng Kông, vốn hắn tới đây khám bệnh, nhưng hôm trước có người ở trong khách sạn của hắn ném một quả lựu đạn, thiếu chút nữa hắn bị nổ tung. Cháu gái của ta nghe tới chuyện này, vô cùng sốt ruột, gọi điện thoại khắp nơi hỏi thăm, cậu cũng đừng nói cậu không biết chuyện này. Sau khi chuyện xảy ra không lâu, có một người ở trong ngõ hẻm là Lưu Hội Kiệt bị giết. Trong bang các người gọi hắn là A Kiệt. Từ trước đến nay hắn là người chuyên môn chế tạo lựu đạn... Chuyện dù sao cũng xảy ra ở địa bàn của ta, ta muốn xác định sau này không có chuyện như vậy nữa, để trong lòng yên tâm một chút..."
Trước khi ăn cơm, Đường Lực đã tới cửa hỏi chuyện này, bởi vì có Phương Vũ Tư ở đây, Mân Côn cũng chỉ đành uyển chuyển giải thích một chút, chuyện này đúng là có liên quan tới hắn, đồng thời hứa hẹn, sẽ nhanh chóng giải quyết, không để nó phát sinh lần thứ 2.
Sau khi giải thích như vậy, hai bên chỉ ăn cơm thuần túy, nói tới những sự tích quang vinh trước đây của Đường Lực, nói tới cuộc đời biểu diễn của Phương Vũ Tư, đồng thời bàn chuyện ai là bác sĩ thần kinh giỏi nhất.
Gia Minh ngoại trừ việc im lặng, thì hành động còn lại đều giống như người bình thường.
Phương Vũ Tư ngồi bên cạnh hắn, vừa trò chuyện với mọi người vừa gắp thức ăn cho hắn, thỉnh thoảng còn ghé tai hắn nói vài câu, người ngoài nhìn vào thấy tình hình hơi có mập mờ, cho nên cũng hiếu kỳ vô cùng quan hệ của hai người.
Phương Vũ Tư cười nói là trước đây Gia Minh đã giúp nàng rất nhiều, hiện giờ là báo ân, mọi người không nên hỏi kỹ.
Cái khách sạn này là sản nghiệp của Hòa Nghĩa Thắng, bên dưới có một cái sòng bạc tương đối lớn, sở dĩ họ mở tiệc chiêu đãi ở nơi này, bởi vì Đường Lực có hai sở thích, một là cậy già lên mặt, hai là đánh bạc.
Phương Vũ Tư nếu đã tới nơi này, mọi người nói chuyện hứng thú đương nhiên nàng cũng không thể đi.
Sau khi ăn tối xong, mấy người đi xuống sòng bạc, đầu tiên là đưa Đường Lực đi dạo trước, tuổi của hắn mặc dù lớn, thế nhưng thích náo nhiệt, thích đông người.
Hắn thấy nhiều người như vậy nên bắt đầu truyền kinh nghiệm đánh bạc của mình.
"Thực ra đây chính là tâm lý chiến, bài tốt cũng chưa cao hứng, bài xấu cũng không nên uể oải, có một số thời gian cấp cho đối thủ một chút lực, ta nghĩ Gia Minh bên cạnh là một dân cờ bạc chính hiệu, ha ha, bởi vì chẳng ai nhận ra hắn đang nghĩ gì..."
Đường Lực nói là Phương Vũ Tư có thể chơi ở đây, Gia Minh thích chọn bài nào thì chọn, mọi người cứ vui vẻ.
Phương Vũ Tư đổi một cái thẻ đánh bạc 10 vạn, qua nửa giờ nàng đã thua chừng 3 vạn.
Nàng cũng không quá lưu ý, chỉ ở bên cạnh Gia Minh cười nói, mỗi khi mở bài thì nắm tay hắn hô lớn, có vẻ như vô cùng khẩn trương.
Có một số người trong bàn bạc cũng nhận ra nàng, nhưng do bên cạnh nàng có người của bang hội, cho nên không dám làm loạn.
Mân Chiến vẫn đi theo bên cạnh hai người.
Phương Vũ Tư hôm nay biểu hiện vô cùng gần gũi bình dị, Gia Minh thì không nói câu nào, hai người bọn họ tuổi tác xấp xỉ nhau, bởi vậy Mân Chiến biểu hiện vô cùng nhiệt tình.
Khi ở trên bàn cơm thì tiếp lời, trên chiếu bạc thì trò chuyện.
Hắn tương đối đẹp trai, cũng vì hôm nay giao tiếp với những nhân vật giang hồ, nên Phương Vũ Tư tỏ ra mình là người không cố kỵ, lại nhanh nhẹn hoạt bác, hắn đã coi nàng là mục tiêu của mình.
Đại minh tinh và thiên kim tiểu thư là mục đích tuyệt vời là giới hắc đạo hướng tới, trên TV và tiểu thuyết đều nói như vậy.
Hắn trước đây cũng quan hệ với vô số nữ nhân, tuy nhiên thân phận không bằng Phương Vũ Tư.
Một lát sau. Phương Vũ Tư dính sát vào người Gia Minh nói vài câu, đứng dậy đến toilet, nàng mới rời khỏi chỗ ngồi thì đã thấy tiếng xôn xao, chỉ thấy Gia Minh đẩy toàn bộ 6 vạn thẻ bạc vào chiếu.
Tay hắn càm một thẻ bạc 1000 đồng đùa giỡn.
Phương Vũ Tư sửng sốt một hồi, nhún vai:
"Kệ, lát nữa tôi đổi 20 vạn cho cậu chơi..."
Mân Chiến nhìn đống thẻ bạc hơn 6 vạn, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, tiền không coi là nhiều, chỉ là cảnh tượng có chút xằng bậy mà thôi, hắn đối với kẻ ngốc bên cạnh Phương Vũ Tư này không có hảo cảm, lúc này đi theo sau Phương Vũ Tư.
Nửa phút sau, Gia Minh thua ván này, hắn cầm 1000 đồng rời khỏi chỗ ngồi, đi tới bàn đổ xúc xắc.
Rời toilet, Phương Vũ Tư gặp Mân Chiến, tên này đang nhìn nàng cười, nàng cũng chỉ đành cười đáp lại:
"Chào."
"Hôm qua xem tin tức giải trí có nói tới chuyện cô náo loạn."
"A, náo loạn... Nói đến tôi khẳng định không có gì tốt."
"Cũng không phải, nói tới chuyện cô chia tay với tên Đàm Khắc Thanh, tôi nghĩ đây là một chuyện tốt... những người như chúng tôi mới có cơ hội..."
"Đàm Khắc Thanh, vốn cũng chẳng có chuyện gì."
Phương Vũ Tư lắc đầu, lau nước trên tay:
"Tin tức chính là như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một cái cửa, mọi người thích nói gì thì nói, chúng ta bây giờ ở chỗ này nói chuyện, nếu như bị chụp ảnh thì sẽ có chuyện tôi có bạn trai mới."
Mân Chiến suy nghĩ một chút:
"Loại chuyện như vậy... tôi cũng không quá để ý."
"Kệ nó... để ý rất phiền."
-o0o-
"Ha ha, được rồi, không biết cô cảm thấy những người như chúng tôi thế nào..."
"Ai? Người gì?"
"Chính là... người lăn lộn giang hồ, người bình thường sẽ cảm thấy chúng tôi là những người làm những việc không đoàng hoàng..."
"Tôi không có cách nhìn như vậy, trong giới văn nghệ Hồng Kông tôi quen rất nhiều, bọn họ cũng có bạn như vậy, cái quan trọng không phải là thân phận."
Hai người trong hành lang trò chuyện, Mân Chiến cố tình đùa, cho nên đi rất chậm, nói tới vấn đề này hắn dừng lại, Phương Vũ Tư cũng chỉ đành cố gắng phụ hoa.
Khi đi vào sòng bạc cũng mất chừng 5 phút đồng hồ, Mân Chiến cười nói:
"Muốn uống rượu đỏ không."
"Cảm tạ, không cần, bên ngoài hình như có rất nhiều người."
"Chắc là có khách quý đến chơi, à, tôi có một cách có thể giúp cô thắng được rất nhiều tiền..."
"Vậy không cần, chú Lực chỉ thích nói đùa vài câu thôi."
Phương Vũ Tư cười quay đầu lại, tìm kiếm Đường Lực trong sòng bạc, nói:
"Tôi còn phải đi đổi thẻ bạc cho hắn... A? Gia Minh chạy đi đâu rồi?"
Thấy chiếu bạc vừa nãy không có Gia Minh, Mân Chiến gọi một gã tiểu đệ tới hỏi một chút, sau đó, hai người được hắn dẫn tới một cái bàn khác.
"Không phải chứ, hắn ở bên trong?"
Đây là một cái bàn đổ xúc xắc, lúc này bàn đã đông kịt người, hình như có chút sôi nổi, mặc dù nói xúc xắc là trò chơi khiến người khác hồi hộp nhất, nhưng 5 phút trước đâu có nóng hổi như thế này.
Nghĩ như vậy, Mân Chiến cùng vài tên tiểu đệ tách đám người ra, để cho Phương Vũ Tư tiến lên. Sau khi chen vào được, hai người ngẩn cả người.
Gia Minh đứng ở trước chiếu bạc, trước mặt hắn là một đống lớn thẻ bạc, nhìn qua cũng phải tới mấy trăm vạn.
Lúc Phương Vũ Tư và Mân Chiến chui vào, hắn đã đem thẻ bạc đẩy ra ngoài, không phải là chơi lớn nhỏ, mà là đổ giờ.
Lúc này thẻ bạc đặt ở chỗ 8 giờ, người chủ bàn đã bắt đầu do dự.
"Oa, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Mân Chiến nhỏ giọng hỏi thủ hạ bên cạnh.
"Hắn... Hắn thua một trận ở bàn bên kia, mang 1000 đồng tới đây đổ bạc, mỗi ván đều thắng, thắng thiền cả ba ván, hiện đã có một đống thẻ, ít nhất cũng trên trăm vạn, nếu như ván này lại thắng, vậy... vậy..."
Lúc này bàn bạc đã bắt đầu quay, đúng vào 8 giờ, Gia Minh thắng hơn 1000 vạn.
Sắc mặt Mân Chiến hơi co quắp:
"Làm sao có thể."
Phương Vũ Tư đứng ở bên cạnh há to miệng nhìn Gia Minh, nhìn thẻ bạc, lại nhìn Mân Chiến.
Thoáng chần chờ lúc, người chủ bàn khàn khàn hô lên:
"Hai hai bốn... Tám giờ, tiểu..."
Lúc trước thẻ bạc không nhiều, nhưng hiện giờ đã lên tới ngàn vạn, phương diện tính toán có chút khó khăn.
Mân Chiến bảo người bên cạnh, người chủ bàn cũng đành lấy một đống thẻ bạc ra để lên.
Qua một lát, Mân Côn và Đường Lực cũng nghe tiếng chạy tới, nghe nói là 4 trận thắng 1000 vạn, Đường Lực vốn đã rất hứng thú với đổ thuật, cho nên vô cùng thích trận này.
Làm hắc đạo đại ca mặc dù biết chuyện này không tốt, nhưng là dân cờ bạc, hắn đối với chuyện này cũng có hứng thú.
Sắc mặt Mân Côn chỉ hơi cau lại một chút sau đó chẳng tỏ thái độ gì cả, hắn biểu hiện vô cùng rộng rãi, lấy một tấm chi phiếu 1000 vạn đặt vào trong tay của Gia Minh:
"Tiểu huynh đệ, có tiền đồ đấy, ha ha, không phải là có công năng đặc dị nào đó chứ."
Hắn làm hành động này là không muốn Gia Minh đổ tiếp, mấy người ở bên cạnh đứng nói chuyện một lúc.
Phương Vũ Tư kéo tay Gia Minh đang muốn đi tới một cái bàn khác để chơi, Gia Minh thuận tay đặt chi phiếu 1000 vạn vào vị trí 11 giờ.
Lúc này, cha con Mân Côn biến sắc, sắc mặt Đường Lực cũng thay đổi, tâm tình đám người xung quanh hưng phấn dị thường, họ đều đặt theo Gia Minh.
Phương Vũ Tư biết tình huống không tốt, kéo tay của Gia Minh:
"Thôi, thôi, chúng ta không chơi nữa..."
Nói xong, nàng nhìn Mân Côn cười cười, đưa tay phải ra cầm tờ chia phiếu kia về:
"Ván này chúng ta không chơi."
Nào ngờ lúc định rụt lại, Mân Côn đã cười tóm lấy cổ tay nàng, một cái tóm này hơi mạnh, Phương Vũ Tư hơi nhíu mày.
"Ha ha, không sao, đã nói đặt rồi thì không được rời tay, 11 giờ bồi 6, cũng chỉ hơn 6000 vạn, quan trọng là mọi người chơi cho vui vẻ. Chúng ta cũng đang muốn biết đổ thuật thần kỳ của Gia Minh tiểu đệ, chuẩn bị mở... Chuẩn bị mở..."
Hắn cười nhìn người chủ bàn phất tay, cổ tay của Phương Vũ Tư lúc này đã đỏ lên, biết là tên lão đại xã hội đen này đã có ý kiến với Gia Minh nên nhíu nhíu mày.
Dù sao nàng cũng là người có địa vị, trong lòng bốc lên một cỗ lửa giận: 6000 vạn tính là cái gì, không có lòng rộng rãi vậy mà cũng mở sòng bạc, tính toán cả với một người ngốc, chúng ta đâu có sợ ngươi, chơi thì chơi!
Một lát sau, mọi người nín thở chờ đợi.
"Sáu ---- sáu ---- năm, 17 giờ, đại!"
Đám dân chơi bạc thua tiền ồ lên, người chủ bàn thở phào nhẹ nhõm, Đường Lực lắc đầu, có chút tiếc hận, trên mặt Mân Côn thì nở nụ cười: "Nói thật, lúc nãy ta cũng có chút khẩn trương."
Bầu không khí trở nên hòa hợp, người chủ bàn đang định thu thẻ bạc và chi phiếu, nhưng Gia Minh đã đưa tay ra, tay hắn cầm lấy cái vòng xoay, hơi càu mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang.
"Ngươi ăn gian."
Trong nháy mắt, sắc mặt đám người Mân Côn và bầu không khí xung quanh đã thay đổi!