Chương 429: Cố Nhân
Rời khỏi Đông Phương gia, buổi chiều Linh Tĩnh lại tới học viện Thánh Tâm tìm cô Trương - Trương Nhã Hàm, đương nhiên là nàng nhận được tin 3 năm trước nàng đã nghỉ việc, việc này không ngờ lại trùng khớp với chuyện của Gia Minh, Linh Tĩnh không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là không khỏi cảm thấy tủi thân.
Giáo viên phụ trách đón nàng vội vàng cho kịp giờ lên lớp, nên chỉ nói là cô Trương hiện giờ nghỉ ở nhà làm việc cho công ty gia đình, số điện thoại cũng đã đổi.
Ra khỏi cổng trường, mặt trời ngày hè đã nóng bức, Linh Tĩnh có chút mệt mỏi đi trên sân trường, sau đó lại vô thức dừng ở trước căn nhà họ đã ở chung. Julian theo ở phía sau, lúc này không nhịn được nữa, nói:
"Em nên nghỉ ngơi một chút, nếu không thì tìm chỗ nào đó ngồi, ăn thêm một tý gì đó để lại sức..."
Linh Tĩnh hơi lắc đầu, hắn cũng chẳng còn cách nào nữa.
Đứng trước quán game, Linh Tĩnh dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn ban công lầu 2. Hiện giờ nàng mặc một cái quần dài màu đen, bên ngoài chỉ khoác một cái áo mỏng, trên mặt hơi trang điểm, tuy rằng tiều tụy, nhưng lại vô cùng thuần khiết thanh lệ.
Trong quán game hình như có người chỉ ra ngoài nói:
"Thì là mỹ nữ ở trên lầu ngày hôm qua..."
Sau đó liền có mấy người đi ra, một nam nhân cau mày nhìn sang Linh Tĩnh, rồi lại nhìn Julian, có chút không chắc chắn:
"Linh Tĩnh?"
Mấy người này thoạt nhìn cũng không phải là người lương thiện, dường như là một bang phái nào đó, Julian vô ý thức tiến về phía trước một bước.
Linh Tĩnh nhìn nam nhân kia một lát, trên gương mặt tiều tụy dần hiện một nụ cười:
"Thủy ca?"
"Tôi còn tưởng các người không trở về nữa chứ."
Thủy ca vốn là ở trên con đường này, coi như cũng là người lăn lộn cõi đời, trước đây tương đối quen thân đám người Linh Tĩnh, Sa Sa, Gia Minh, cũng chiếu cố họ không ít.
Lúc này trên mặt hắn hiện lên thần sắc vui mừng, khoa tay múa chân hai cái, nói:
"Đêm qua có một tiểu tử nói là có một mỹ nữ ở trên lầu, tôi cảm thấy các người đã trở về... Nhưng mà từ khi tốt nghiệp cấp 3 tới giờ, tính ra cũng nhiều năm không gặp rồi, Linh Tĩnh em vẫn đẹp như xưa. Nhưng mà... khí chất thì thay đổi rất nhiều, Gia Minh và Sa Sa đâu? Ách... Còn vị này chính là..."
Julian tự giới thiệu mình để mọi người biết nhau, A Thủy vung tay đuổi đám tiểu đệ ở phía sau, sau đó tìm một quán cơm đơn giản, bảo ông chủ mang cho mấy chén trà, lại làm vài món đơn giản, ba người ngồi xuống nói chuyện.
Hiện giờ trong quán không có khách, trên đường cũng không nhiều người, A Thủy là người nhiệt tình, cười nói những thay đổi của con đường này mấy năm qua.
Trước đây hắn chỉ là người lăn lộn cõi đời, không có cố định với ai cả, nhưng hiện giờ đã có một đại ca.
"Trước đây các em còn ở đây, cái quán game bên kia chưa mở, cái quán cơm này cũng không có, còn nhớ nhà của tôi ở bên kia không? Đã xây mới rồi đấy, nắm ngoái sửa nhà..."
"Quán nước bên kia có một bà bán nước rất già, em vẫn nhớ rõ..."
Linh Tĩnh mỉm cười chỉ sang một phía, nhẹ giọng nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, bà Dương, năm kia đã chết, chết vì xuất huyết não, cái quán đó hiện đã cho thuê..."
A Thủy cao hứng bừng bừng, thao thao bất tuyệt nói tới những biến hóa của nơi này, dường như cũng có chút cảm khái.
Khoảng chừng hơn mười phút sau, hắn trầm mặc một hồi, đầu tiên là nhìn Julian vài lần, sau đó nhỏ giọng nói:
"Được rồi, Sa Sa hiện giờ thế nào rồi?"
Thấy hắn hỏi câu này, Linh Tĩnh vốn đang mỉm cười cũng trở nên buồn bã, cầm ly thủy tinh im lặng không nói gì.
Mấy giây sau A Thủy phất phất tay:
"Được rồi được rồi, tôi hiểu rồi, nếu không tiện thì không cần nói, tôi chỉ hỏi một chút, tôi hiểu rồi..."
Hắn thở dài:
"Thành thật mà nói, trước đây tôi cũng muốn vào Sa Trúc bang, đặc biệt là sau những chuyện kia, mặc dù có một số người mắng Sa Sa ngốc, chửi nàng, nhưng dù sao Sa Sa cũng làm vì ý tốt. Việc đắc tội với người khác là chắc chắn, chuyện đó chúng tôi cũng không lo được, chúng tôi cũng nhận ra, Sa Sa không buôn lậu thuốc phiện, Sa Trúc bang cũng không. Em cũng không biết, những người hiện giờ chỉ là một đám nhận tiền ám muội mà thôi..."
"Khoảng thời gian đó coi như là thái bình, sau đó Sa Sa bị người ta vu oan, chúng tôi cũng biết là nàng trốn thoát, nhưng mà sau đó hơn một năm... Tắc tắc. Đánh thật là lợi hại, đã chết rất nhiều người, Giang Hải loạn vô cùng..."
Hắn khoát tay áo, nói tiếp:
"Không nói chuyện này nữa, tôi nghe nói em tới Viên, vậy thì Gia Minh đâu? Mấy năm nay tại sao các em không ai trở về?"
"Gia Minh hắn..."
Linh Tĩnh hơi nghẹn ngào, sau đó lại khôi phục bình thường, ngẩng đầu.
"Hắn giúp Sa Sa chạy trốn, sau đó bị tuyên án tống giam. Bây giờ... tìm không được..."
"Sao... có chuyện gì xảy ra..."
A Thủy sửng sốt một lát, hỏi:
"Hắn bị tuyên án? Chuyện Sa Sa kia tôi cũng có xem báo, sau đó người ta còn đàm tiếu một thời gian rất dài, tại sao... chuyện của Gia Minh lại không ai nói tới vậy..."
"Em cũng không biết. Bọn họ nói... hắn vào trại giam, sau đó sinh bệnh chết. Em không tin..."
A Thủy ngẩn cả người, một lát sau đưa tay đập bàn:
"Con mẹ nó... xảy ra lúc nào?"
"Sau khi Sa Sa gặp chuyện không may không lâu, tháng 9 hắn bị tuyên án..."
"Sau này em... có gặp được hắn không?"
Linh Tĩnh lắc đầu:
"Em còn đang tìm..."
"Chuyện này không thể cứ để như vậy! Trại giam, bên trại giam không ai biết gì sao!"
Dù sao hai người cũng không tính là thân cận, chỉ là người quen cũ, rất hoài niệm, nhưng Linh Tĩnh cũng không đem cách nghĩ của mình nói cho A Thủy nghe.
-o0o-
Mặt khác, A Thủy hiển nhiên là đem câu chuyển đổi sang một chủ đề khác:
"Gia Minh tuy rằng có luyện qua một chút công phu, thế nhưng vào cái nơi đó, chắc chắn hắn sẽ bị người ta bắt nạt, bên trong dó có thể giết người,... tôi..."
Nói một hồi, đại khái xác định là nói những chuyện này với Linh Tĩnh sẽ không tốt, hắn muốn an ủi, nhưng chung quy vẫn không tìm được lời nói, đành vỗ vỗ vai Linh Tĩnh:
"Ai, vậy... bên phía Giang Hải thì..."
Dường như nghĩ tới cái gì đó hắn nói:
"Ở Ô Hà Lĩnh phải không?"
Tĩnh gật đầu, thấy sắc mặt A Thủy có chút quái dị, sau một hồi lâu mới hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Tôi... Tôi đang suy nghĩ..."
A Thủy cau mày, có chút khó khăn:
"Ai, lão đại của chúng tôi... hắn trước đây là người chịu tội thay cho đại ca phải vào tù, mới ra ngoài không lâu, cũng là ở Ô Hà Lĩnh. Năm 2002 hắn mới ra tù, nếu như khoảng thời gian đó Gia Minh có ở bên trong, có một số chuyện hắn chắc sẽ biết. chỉ là... em cũng biết đó, nơi đó là nơi tương đối kiêng kị với lão đại của chúng tôi, hắn không muốn ai nói tới chuyện này, nếu nói tới sẽ giở mặt..."
Cau mày từ chối một lát, lại thấy ánh mắt của Linh Tĩnh đang nhìn mình, hắn vung tay lên:
"Thôi, quan hệ giữa tôi với Gia Minh không tệ, bất cứ giá nào..."
Lão đại của A Thủy tên là Thành Vĩnh Phúc, mọi người gọi hắn là Phúc ca, ba người lái xe đi tới một quán mạt trượt thì mặt trời đã hạ xuống mép chân trời tây.
A Thủy dẫn Linh Tĩnh và Julian đi vào trong, thỉnh thoảng chào hỏi mấy người xung quanh.
Sau khi họ thấy dung mạo của Linh Tĩnh, có không ít người ở xung quanh trêu chọc một phen.
"Thủy ca, mỹ nữ này ở đâu ra vậy?"
"Sao lừa được thế?"
"Định làm cô giáo à?"
"Biến, biến, biến, bạn của tao, nghiêm túc một chút, nếu còn nói lung tung cẩn thận tao cắt mày!"
Xem ra địa vị của hắn tương đối tốt, là người hơi có nhân duyên. Không khí trong quán mạt trượt hơi khó chịu, khi đi tới một phòng tương đối sang trọng, không khí bên trong còn mù mịt khói thuốc hơn.
Cái phòng này chỉ có hai bàn mạt trượt, có một trung niên hơi phúc hậu ngồi ở bên trong, áo mở rộng ngực và bụng.
Lúc này hắn đang híp mắt đánh bài, nhưng cũng không chuyên chú cho lắm.
A Thủy đi tới bên cạnh hắn gọi một tiếng "Phúc ca", hắn mới hơi liếc mắt:
"A Thủy sao, đã tới rồi à? Đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm."
"Hôm nay vận may không tệ chứ?"
"Tạm được."
Đáp một câu, hắn lại vùi đầu vào trận chiến tứ phương, cho tới khi qua một ván, hắn mới nhìn Linh Tĩnh và Julian, ngẩng đầu hỏi A Thủy:
"Thế nào? Bạn của mày?"
"A, đúng vậy."
A Thủy có chút do dự, nói:
"Phúc ca, kỳ thực... Hôm nay em có chuyện quan trọng muốn nói với anh một chút..."
"A. Có việc gì cứ nói... A ù rồi!"
Sau một phen hỗn loạn, hắn mới quay đầu lại cười:
"Nói đi, chuyện gì?"
"Chủ yếu là... Khoảng năm 2000 ở Ô Hà Lĩnh, anh có gặp..."
A Thủy đang nói thì có một người ở bên kia đánh bài, Phúc ca phân tâm nhìn sang, lại quay đầu nhíu mày, cắt ngang lời hắn nói:
"Lúc tao đang đánh bài sao lại nói chuyện này?"
Hắn nói vậy làm ba người cùng bàn đều nhìn sang.
Ở bên cạnh xem ra có một người địa vị tương tương với A Thủy, có thể cao hơn một chút xíu mở miệng:
"A Thủy, mày không phải là không biết Phúc ca không thích cái gì..."
"Không phải là không thích..."
Phúc ca liếc mắt nhìn sang nói:
"Tao chính là... Ô Hà Lĩnh... mày rủa tao gặp vận rủi à?"
A Thủy cười cười, trong lúc nhất thời chẳng biết nói gì, Phúc ca nhìn ba người một chút, hắn ở trong tù hơn 10 năm, hình như đây là một chuyện vô cùng kiêng kị đối với hắn:
"Đi ra ngoài đi, chuyện này coi như tao chưa nghe tới."
Đúng vào lúc này, Linh Tĩnh tiến lên một bước:
"Tôi... muốn hỏi ông một người."
Phúc ca kia không vui nhìn nàng, nhưng mà Linh Tĩnh lúc này cũng không coi chuyện này ra gì, nàng mở găng tay cầm một thứ. Mấy tên tiểu đệ ở bàn bên cạnh cũng rời chỗ ngồi đi sang bên này.
Linh Tĩnh mở găng tay, từ bên trong lấy ra một bức ảnh, đưa cho Phúc ca:
"Chỉ là muốn hỏi ông một chút, ông có gặp người này không, hắn tên là, hắn tên..."
"Bảo cô đi ra ngoài cô có nghe thấy không."
Cũng đồng thời, người bên cạnh Phúc ca đã đứng lên.
A Thủy tiến lên một bước cản lại:
"Văn ca, hỏi một chút mà thôi, không cần kích động như vậy chứ?"
A Thủy cùng Văn ca này hiển nhiên là có chút không tốt, bốn người ở bàn bên kia đều là thủ hạ của Văn ca, họ không dám hướng về phía A Thủy nói gì, nhưng thấy đại ca mình khó chịu bèn nhìn Linh Tĩnh và Julian quát:
"Đi ra ngoài đi."
"Lão đại không thích..."
"Bảo các ngươi đi ra ngoài các ngươi không nghe thấy sao..."
Trong những tiếng quát này, một cái bạt tai đột nhiên vang lên, tên quát lớn nhất đã ăn một cái tát, hắn lảo đảo lùi lại hai ba bước.
Phúc ca đứng lên, tâm tình của hắn lúc này dường như có chút không tốt, đã không còn cái tư thế duy ngã độc tôn, đảo mắt nhìn mấy tên tiểu đệ, nói:
"Chúng mày câm miệng lại cho tao!"
Sau đó hít sâu một hơi, cầm bức ảnh nhìn về phía Linh Tĩnh, nói:
"Hắn... có quan hệ gì với cô?"
Linh Tĩnh đứng im ở đó, ánh mắt mênh mang, nói:
"... Hắn là người đàn ông của tôi."