Chương 438: Rừng Rậm Cương Thiết
Mùa hạ thường ít khi có thời tiết đẹp như vậy, trời không mưa, cũng không quá nóng, gió mùa từ trên mặt biển thổi tới, làm cho Giang Hải cảm thấy mát mẻ và thoải mái. Linh Tĩnh dậy thật sớm, sau khi nói chuyện điện toại với Đông Phương Lộ xong, nàng ăn sáng, ở trong phòng chuẩn bị một số thứ. Bởi vì, hôm nay nàng định dọn dẹp căn nhà ở gần học viện Thánh Tâm.
Bốn năm qua đi, có một số cái cũng cần phải thay đổi, quần áo trong tủ cần phải giặt vì nó quá bụi. Sau này có dùng tới nữa không thì nàng không biết, cũng không có tâm tình nghĩ tới việc này. Hai ngày trước, nàng biểu hiện như mình bị tâm thần, nhưng khi gặp chị Nhã Hàm xong, tâm tình của nàng trở nên ổn định hơn một chút. Hôm nay đi gặp Đông Phương Lộ, nàng có thể tìm được tin tức, nàng bây giờ cảm thấy chậm chạp giống như là tâm tình của một bị can đợi phán quyết.
Đồ nàng mang đi Viên không nhiều lắm, bởi vậy khi về cũng chỉ mang theo một cái rương lớn, ngoại trừ quần áo và sách thì đồ dùng cá nhân cũng không nhiều.
Khi Julian tới, nàng đang ngồi ở bên giường lật xem một túi giấy tờ, đây là thứ mà trước khi nàng đi Viên Gia Minh giao cho nàng, trong đó có một tấm chi phiếu, một bản nhạc, một số phương thức liên lạc với người ở bên đó. Thứ này đã theo sát nàng 4 năm thời gian, mấy ngày hôm trước nàng đã có ý nghĩ muốn mở nó, muốn cố gắng tìm một số tin tức của Gia Minh. Tới hôm nay, nàng mới cầm nó lên, bắt đầu cẩn thận xem xét.
"Debby gần đây có liên lạc với một số người bạn, tôi biết em gần đây tâm tình không tốt, cho nên giúp em kéo dài thời gian, nhưng mà tối hôm qua hắn nói với tôi một việc, tôi nghĩ cơ hội rất khó, cho nên muốn tới hỏi em. Ở Viên mấy năm tôi cũng chú ý tới một số sở thích của em, em thích nghe Phương Vũ Tư hát, mà nàng hiện giờ là một trong những đại minh tinh ở Trung Quốc, tới Giang Hải để biểu diễn lưu động. Debby có liên hệ với người đại diện của cô ấy, nếu như em muốn, cô ấy muốn mời em tham gia làm khách mời biểu diễn. Đối với con đường của em sau này mà nói, tôi nghĩ đây là một kỳ ngộ khó mà có được."
Nghe thấy cái tên Phương Vũ Tư, Linh Tĩnh đang xem bản nhạc có chút hoảng hốt ngẩng đầu: "Sao?"
Julian ngừng lại một chút, để cho nàng tiêu hóa hết tin mới nhìn Linh Tĩnh lắc đầu: "Thôi.. có như vậy thôi..."
Linh Tĩnh nhìn Julian nói: "Cảm ơn thầy, nhưng bây giờ em vẫn chưa xác định... sau này làm gì..."
Julian cười cười: "Tôi hiểu tâm tình của em, nhưng mà... tôi tin tưởng, thời gian gần qua, có một số thứ sẽ phai nhạt, chuyện của em cụ thể như thế nào thì tôi không rõ, nhưng tôi đại khái cũng trải qua một số. Thời gian đó tôi sắp xếp cho mình làm rất nhiều thứ, cũng không quan tâm tới thứ gì nữa, kết quả là nó trôi đi rất nhanh... Không cần trả lời ngay, cứ suy nghĩ thêm mấy ngày cũng được."
Mấy ngày nay Julian không nói nhiều với nàng, chỉ mặc cho nó tự nhiên, để nàng tự vượt qua đau khổ. Lúc này thấy nàng đamg xem bản nhạc, dường như không còn sự đau đớn như mấy hôm trước nữa. Julian nhân cơ hội này trò chuyện với nàng một vài câu, hắn cũng không thèm để ý tới việc thỉnh thoảng Linh Tĩnh không yên lòng, mà cứ nhìn vào dung mạo cô đơn của cô gái kia.
Đối với một âm nhạc gia mà nói, sự xinh đẹp giống như thuốc phiện in sâu vào trong tâm trí. Khi ở Viên hắn đã thấy nàng cô đơn, nhưng mà không như trước mắt, giống như linh hồn có gắn với cứng cỏi, nếu như không dụng tâm thì không thể cảm nhận. Nữ tử phương tây quá mức kiên cường, có vẻ như hơn cả đàn ông một chút, cái sự nhu nhược bọn họ không thể nào chịu được, vậy cho nên, một cô gái phương Đông chính là điều hắn muốn.
"Lại nói tiếp... Vốn tới Giang Hải em là chủ nhà, thế nhưng mấy ngày nay có nhiều chuyện, vẫn chưa thể dẫn thầy và mọi người đi tham quan..." Nói chuyện một lúc, Linh Tĩnh nhớ tới việc này, ngẩng đầu nói.
Julian nhân cơ hội này nói luôn: "Chẳng phải là đơn giản hay sao, hôm nay cũng có thể đi, buổi chiều được không?"
"Xin lỗi, buổi chiều em phải đi gặp một người bạn... Đã hẹn trước rồi."
"Ác... Muốn tôi cùng đi không?"
"Không cần đâu, cảm ơn thầy."
Julian gật đầu, hai người nói thêm vài câu, hắn biết điều cáo từ rời đi. Linh Tĩnh nhìn theo bóng lưng người đàn ông này, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn vào bản nhạc, ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ, đem phân nửa thân thể nàng giấu trong đó.
Buổi sáng đi máy bay ở Thâm Quyến, tới 11h đã tới Giang Hải Đồng hành với Đông Phương Lộ lần này chỉ có bạn gái Sư Na Na. Dẫn một người bạn gái về nhà, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, giống như là mang con dâu về ra mặt cha mẹ chồng. Sư Na Na khẩn trương vô cùng, ăn trưa chỉ ăn một chút rau. Thấy em gái của mình nói bận việc ở công ty, Đông Phương Lộ không khỏi trêu ghẹo một phen: "Chị dâu tới cũng không trở về gặp mặt, nên đánh." Lời này đương nhiên là nói ở trước mặt Na Na, bạn gái của hắn mặt như nở hoa, sau đó nói là khi có thời gian sẽ tới gặp em gái chồng.
Buổi trưa này đôi vợ chồng son cùng Đông Phương Lăng Hải ăn cơm rau dưa, cùng dự với họ có cả Hứa Nghị Đình, trong bữa cơm Sư Na Na gọi bác trai rất ngọt ngào, nghe nói Hứa Nghị Đình là thủ hạ đại tướng dưới trướng em gái của chồng, cho nên cũng thân thiết vô cùng.
Sau khi ăn cơm xong, bảo người giúp việc chuẩn bị phòng cho Sư Na Na, hai cha con đi bộ trong hoa viên nói chuyện, nói tới chuyện quân đội ngày hôm qua phải điều động, thế cũng gần đây không bình thường, cũng nói tới việc Linh Tĩnh tới đây. Đối với bạn gái của hắn, ông bố chỉ nói một câu: "Hơi phóng khoáng một chút..." Sau đó nói tiếp: "Ta nghĩ đứa nhỏ Hứa Nghị Đình cũng không tệ..." Đông Phương Lộ chỉ cười cười.
Hẹn Linh Tĩnh vào 3h chiều, 2h15 hắn đã ra cổng, tầm 2h30 hắn tìm thấy quán cà phê, nhìn từ ngoài đường vào sẽ thấy một cô gái mặc váy trắng ngồi bên cạnh cửa sổ, trước mặt là một ly cà phê, đang im lặng xem giấy tờ gi đó.
Hắn nhìn bóng người kia, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, sau đó ngồi xuống cái ghế cạnh đường, đốt một điếu thuốc, ánh mặt trời chiếu xuống xuyên qua bóng cây, chiếu loang lổ trên người của hắn. Đường dành riêng cho người đi bộ đương nhiên là có tiếng nói chuyện ồn ào, hắn cứ nhìn bóng người kia, sau một lúc mới nhẹ giọng thở dài: "Đã trưởng thành hết cả rồi..."
Hai năm trước hắn có tới Viên một lần, mặt ngoài thì là công ty có việc nên thuận tiện tới thăm, nhưng trên thực tế việc nào chủ yếu việc nào thứ yếu cũng không phân rõ được.
Khi đó hắn xây cho Gia Minh một cái mộ, trong lòng có một số chuyện muốn nói muốn làm, thế nhưng lúc tới Viên, nhìn thấy thiếu nữ đang khép mình với cuộc sống, thì chẳng nói nên lời.
Vì vậy hắn chỉ nói chuyện phiếm rồi rời đi, hôm nay ngồi nhìn nàng, hắn mới bỗng nhiên hiện, hai năm trước trầm mặc đã làm cho một số việc nước chảy thành sông, lúc đó không nói vì không nói nên lời, bây giờ kiểu gì cũng phải nói.
Hắn ngồi ở đó, nhìn bóng người kia thỉnh thoảng nhập một ngụm nhỏ cà phê, cúi đầu lật xem giấy tờ gì đó, thời gian cứ từng giây từng phút qua đi, đại khái tới tầm 2h50, cô gái nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài được, lại cúi đầu nhìn tư liệu.
Hai giây sau đó, nàng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn sang.
Đông Phương Lộ cười cười, tắt tàn thuốc, đứng dậy.
"Tới lâu rồi phải không?"
Ngồi xuống trước mặt Linh Tĩnh, Đông Phương Lộ nói.
Cô gái giống như Tinh Linh cười cười:
"Vừa mới tới."
"Tôi ngồi ở đối diện hơn nửa tiếng."
Một nữ nhân viên phục vụ đi tới, hắn tùy ý gọi một ly cà phê, hai người nói chuyện phiếm vài câu, Linh Tĩnh cũng chẳng quanh co làm gì:
"Tôi đã gặp chị Nhã Hàm, cũng đại khái biết sơ qua chuyện Ô Hà Lĩnh, tôi muốn biết chuyện của hắn..."
Đông Phương Lộ gật đầu:
"Mộ của hắn là do tôi đắp, nhưng mà..."
Hắn vừa nói xong thì có một bóng người xuất hiện trước mặt, hắn hơi nhíu nhíu mày, cô gái kia đã mở miệng:
"A Lộ, lại có thể gặp được anh."
Người từ của quán cà phê đi tới chính là bạn gái của hắn, nàng mang theo một nụ cười xán lạn, sau đó trực tiếp ngồi ở bên cạnh hắn, kéo cánh tay hắn nói:
"Em chạy đi chơi, bác trai nói con đường dành cho người đi bộ có nhiều thứ vui, em còn đang nghĩ có gặp được anh trên đường hay không..."
Nàng thân thiết ép sát vào người Đông Phương Lộ, sau đó cười nhìn Linh Tĩnh đưa tay ra:
"Xin chào, tôi là Sư Na Na."
"Diệp Linh Tĩnh."
Hai người bắt tay, Đông Phương Lộ thở dài, sau đó nhìn Sư Na Na chỉ chỉ:
"Bạn gái của tôi."
Linh Tĩnh cũng thản nhiên gật đầu.
Nghe thấy Đông Phương Lộ thẳng thắn giới thiệu mình như vậy, Sư Na Na nhất thời trở nên vui vẻ, nói:
"Tôi vừa tới Giang Hải."
"Không có gì nữa rồi, tôi không quấy rầy các người nữa."
"Linh Tĩnh cô thật xinh đẹp."
"Cách giữ gìn như thế nào vậy."
Nàng nói liên tục, đại khái là muốn biểu thị quan hệ với bạn trai, đồng thời nhân cơ hội đả kích "tình địch."
Linh Tĩnh trả lời vài câu, Đông Phương Lộ gật đầu, chỉ dùng ánh mắt biểu thị sự áy náy.
Trên thực tế Sư Na Na cũng không muốn đi vào lâu, chỉ quyết định vào nhìn một lúc rồi đi.
Đông Phương Lộ và Linh Tĩnh nói chuyện hẹn nhau thời gian địa điểm vào lúc sáng sớm, buổi chiều đợi cho bạn trai vừa ra khỏi cửa, nàng đã có dự định đi theo Đông Phương Lộ.
Sau khi hỏi người giúp việc, lại được Đông Phương Lăng Hải nhiệt tình chỉ dẫn, đồng thời hỏi đường, nàng đại khái cũng tìm được, lúc đó nàng nhìn thấy bạn trai đi vào quán cà phê, và gặp mặt cô gái có tên là Diệp Linh Tĩnh kia.
Ban đầu nàng tự cho mình là một cô gái tương đối xuất sắc, dung mạo cũng đẹp, vóc người đầy đặn sức sống 10 phần.
Lúc trước ở Thâm Quyến nghe Lê Nhã nói về chuyện A Lộ thích cô bé kia như thế nào, lại thấy bạn trai vứt bỏ thủ hạ đang thực hiện một công trình lớn chạy về Giang Hải gặp người, trong lòng cũng cảm giác được một mối nguy cơ.
Lúc này, khi nhìn thấy dung mạo và khí chất của Linh Tĩnh, nàng đột nhiên có sự mặc cảm và tự ti, lại thấy hai người đã nhiều năm không gặp, nói chuyện vô cùng hòa hợp, đầu của nàng bốc khói, chạy vào bên trong.
Hiện giờ nói chuyện phiếm với Linh Tĩnh, thấy đối phương không phải có nhiều hứng thú, trong lòng lập tức cao hứng: Cô gái này phần lớn là không có ý nghĩ gì với A Lộ.
Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ lại tới, nàng gọi một ly cà phê, bạn trai của nàng ho nhẹ một tiếng:
"Na Na, đi ra ngoài trước chờ một chút được không?"
Sư Na Na ngẩn ra, Đông Phương Lộ lại nói thêm:
"Anh thấy cái quán thịt quay ở đối diện kia rất ngon, em tới đó gọi món trước, anh với Linh Tĩnh nói chuyện xong rồi qua."
"Ừ... Được."
Sư Na Na không cam lòng, nhưng dù sao nàng cũng đã xuất hiện, đã chứng minh quan hệ với bạn trai, nàng hung hăng véo tay bạn trai một cái, chào Linh Tĩnh rồi đứng dậy rời đi.
Đợi cho bạn gái đi khuất, Đông Phương Lộ mới lắc đầu:
"Xin lỗi, để cô chê cười rồi."
"Một cô gái rất tốt."
"Mộ của Gia Minh là do tôi dựng, nhưng mà chỉ mà mộ giả mà thôi."
Biết Linh Tĩnh cũng không thích quanh co lòng vòng, hắn uống một ngụm cà phê, trực tiếp nói thẳng:
"Cô đã gặp cô Trương, đại khái cũng biết chuyện này, hắn rời đi hôm mồng 5 tháng 2, trước đó chúng tôi vẫn luôn quan sát hắn, nhưng thực ra chúng tôi cũng giống với người khác. Sau mồng 5 tháng 2, hắn rời khỏi Giang Hải, người phụ trách theo dõi không tìm được hắn."
"Vậy mộ..."
"Hắn từng nói với tôi, nói với bên ngoài chết, nhưng chỉ cần tới nhà xác tra danh sách hỏa táng sẽ không có danh sách của hắn, hắn có một số địch nhân, sợ rằng họ sẽ tới tìm cô gây phiền phức, cho nên hắn thỏa thuận với tôi là tuyên bố bên ngoài là hắn đã chết, ý muốn nói rằng bọn họ có thể xuống một bậc thang. Nhưng vấn đề là ở chỗ tìm không được hắn, nên bản thân hắn vẫn có sự uy hiếp nhất định."
Linh Tĩnh nhìn hắn, dựa lưng vào ghế.
"Tôi hiểu tâm tình của cô, cô không chịu tin, nhưng hắn đúng là có một khối U..."
Đông Phương Lộ hạ thấp giọng, nhìn trạng thái Linh Tĩnh lúc này một chút rồi mới nói tiếp:
"Đương nhiên... căn bệnh của hắn là ngoài sự hiểu biết của mọi người... cho nên cũng chẳng có chứng cứ gì nói hắn đã chết, đương nhiên cũng không có chứng cứ chứng minh hắn có thể... sống..."
Vốn là muốn an ủi vài câu, nhưng nói tới câu cuối, hắn cảm thấy mình đã nói quá nhiều. Khối U vốn là một bệnh nan y, Linh Tĩnh cần một chứng cứ khách quan từ tình hình của gm, chứ chẳng có mong muốn xa vời gì cả.
Sau một lúc, Linh Tĩnh hít một hơi, nói:
"Tôi sẽ... chờ hắn trở về..."
Đông Phương Lộ gật đầu.
Hai người trầm mặc đại khái khoảng một phút đồng hồ, Linh Tĩnh đứng lên, thân hình nhẹ nhàng như bay bổng:
"Vậy tôi đi trước..."
Đông Phương Lộ thuận miệng muốn nói thêm một chút, bỗng nhiên bật ra: "Tôi nghĩ... Chúng ta có thể đi cùng nhau."
Linh Tĩnh quay đầu, nghi ngờ nhìn hắn, hắn hơi sững sờ một lúc, thẳng thắn vuốt tay:
"Vốn tôi không muốn nói câu này, thành thật mà nói, đã bốn năm năm chưa gặp mặt, thế nhưng vừa lúc nãy ngồi nhìn cô, tôi đột nhiên cảm giác được, chúng ta có thể đến với nhau... Đương nhiên, không phải hiện tại, tôi nói là nếu như cô không quên được hắn, lại cần phải... thí dụ như một cái thân phận, thì có thể đến với tôi."
"Cảm ơn anh."
Linh Tĩnh gật đầu, xoay người rời đi.
Hắn ngồi im trên ghế suy nghĩ về cuộc gặp này, sau đó uống cạn sạch ly cà phê đi ra ngoài, ánh nắng tươi sáng mà ấm áp, mây trắng như bông, trong đám người đi đường, có thể nhận ra bóng lưng của Linh Tĩnh.
Bốn xung quanh vang lên tiếng hát của Phương Vũ Tư, căn cứ theo những gì Linh Tĩnh biết, thì đây chính là bài hát Gia Minh viết cho cô ấy.
Không biết tại sao, Đông Phương Lộ lại có cảm giác giống như trở về chiều hoang hôn năm đó, Gia Minh nhẹ nhàng hát tình ca.
"Em nói con đường trở về nhà,
Trên đường nở đầy hoa tươi,
Trời thu gió thổi hoa nhẹ vũ,
Mặt trời rọi sáng mặt hồ trong.
Thành phố xa lạ tôi muốn khóc,
Lại một lần cô phụ tình yêu,
Có thể kéo thời gian chậm lại một chút,
Để tìm phương hướng của sao băng,
Nhưng không thể nào tìm được hạnh phúc..."
Hắn nghe hát, hút điếu thuốc, ngồi xuống một cái ghế, nhìn điểm dừng xe bus đối diện cạnh đường.
Cô gái mềm yếu mà kiên cường kia thỉnh thoảng lại hiện lên, hắn thở dài, bạn gái của hắn thở phì phì đi tới, tóm lấy điếu thuốc của hắn.
"Anh đã nói là tìm em mà!"
Hắn ngồi ở đó, đưa tay lại móc ra một điếu thuốc, châm lửa.
Trong lòng Sư Na Na có cảm giác không tốt, trước kia, đối với những hành động của nàng bây giờ, hắn chỉ cười cười, vậy mà hôm nay lại không giống.
Trong chốc lát, nam tử ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt vẫn ấm áp như trước:
"Na Na, chúng ta chia tay đi."
Hắn nói chỉ thản nhiên như là bàn luận chuyện thiên hạ.
"Anh... Anh không thể như vậy! Cô gái kia, cô ta..."
"Không phải vấn đề của cô ấy, cô ấy không yêu anh, cả đời này chỉ sợ cũng không yêu, em không hiểu..."
Đông Phương Lộ cười nhạt một tiếng, nói:
"Đừng bốc đồng, Na Na, anh đưa em trở về."
"Anh không thể như vậy!"
Gió thổi, cô gái khóc lớn, nam tử bình tĩnh dắt nàng xuyên qua đoàn người, khi tới chỗ dừng xe, Linh Tĩnh cũng lên xe bus, tiếng ca từ từ rời xa, bao phủ mọi người vào trong một rừng sắt thép thật lớn...
***
Ban đêm, Phương Vũ Tư xuống máy bay ở sân bay Giang Hải, có người tới đón nàng, thuận tiện báo cho nàng một số chuyện.
"Cô bảo tôi điều tra tình hình của cô gái Diệp Linh Tĩnh đã xong, mục đích của nàng khi về Giang Hải là định phát triển trong giới văn nghệ, ở trong công ty của Debby tiên sinh. Thành thật mà nói, bọn họ tuy rằng tài lực hùng hậu, thế nhưng mấy năm gần đây ở thị trường Trung Quốc không phát triển được mấy, văn hóa không giống với kinh tế, hình thức tiếp thu âm nhạc cũng khác. Đương nhiên vị Linh Tĩnh tiểu thư này diễn tấu rất có văn hóa phương Đông, nhưng nếu như chỉ là đàn dương cầm, có người sẽ tán dương, nhưng mà muốn thành minh tinh thì hơi khó."
Người đại diện này mới theo nàng chừng được 2 năm, tuy rằng kinh nghiệm nhiều, nhưng lại không biết chuyện về ban nhạc khái niệm, mà chỉ phân tích theo chuyên môn của mình.
"Đây là địa chỉ của nàng, có một việc tương đối ngẫu nhiên, hôm qua tôi mới tới đây, Debby xin mời tôi, nói là hy vọng có thể cho Diệp tiểu thư tham gia biểu diễn lưu động cùng với cô, tôi nghĩ Vũ Tư nhiệt tình với Diệp Linh Tĩnh như vậy chắc sẽ đồng ý, nhưng mà... A, bên kia chỉ có ý là thuận miệng nhắc tới, chứ không chắc sẽ được, sau đó lại hàm hồ nói rằng đại khái muốn xin ý kiến của Diệp Linh Tĩnh. Tôi cũng hỏi thăm một chút, dường như Diệp tiểu thư gần đây vì một chuyện mà tâm tình không tốt, không muốn biểu diễn gì cả... Thật là buồn cười, Vũ Tư cô biểu diễn, có bao nhiêu người muốn lao đầu vào theo, bọn họ lại còn tự phụ, người kia cũng chẳng tính là đại minh tinh gì, vẫn còn chưa thực sự bước chân lên con đường biểu diễn..."
Người đại diện suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nhưng mà chuyện này tôi thấy đồng ý cũng tốt, thầy của Diệp tiểu thư là Julian, hắn là một đại nhân vật, giả như Diệp tiểu thư không tới, chúng ta có thể mời Julian tiên sinh làm khách, đây mới là cục diện hoàn mỹ."
Nàng vừa dứt lời, Phương Vũ Tư đã lắc đầu:
"Không mời Julian... Chí ít lần này không mời, nhất định phải mời Diệp Linh Tĩnh."
"Thế nhưng vị Diệp tiểu thư kia..."
Phương Vũ Tư cười cười:
"Ngày mai tôi tự mình đi gặp cô ấy."
Người đại diện có chút nghi ngờ nhìn nàng, sau đó lắc đầu, Phương Vũ Tư lúc này vẫn còn đang suy nghĩ câu nói của Gia Minh ngày hôm qua.
Chạng vạng hôm qua, trên bờ biển, sau khi nàng nói xong mọi chuyện, thì hỏi thêm một câu là làm sao vậy. Gia Minh dường như đang cố nhớ, suy nghĩ kỹ một chút, rồi mới nói:
"Đại khái... có một chuyện..."
Câu này đã chứng minh bản thân Gia Minh có ấn tượng với các nàng, nhưng ấn tượng cụ thể như thế nào thì không rõ, sau khi chia cách gặp lại địch nhân có lẽ rất phiền phức, cũng có những lý do đủ loại, bản thân mình cũng nghĩ không ra.
Sự an toàn của Gia Minh ở Hồng Kông nàng không còn phải... lo lắng nữa, tuy rằng nàng có quan tâm chuyện này, nhưng hắn không có hộ chiếu, không có cách nào theo nàng tới Giang Hải, chỉ có thể đợi vị đội trưởng Mục kia sắp xếp, cho dù như thế nào, nàng cũng tới đây, có lẽ cũng nên gặp Linh Tĩnh trước.