Chương 443: Bức Ảnh Tới Muộn
Bây giờ là 11 giờ sáng, hắn quay đầu nhìn cô gái trần truồng trên giường, cô nàng rất đẹp, thế nhưng tên là gì hắn cũng chẳng nhớ rõ. Điều này cũng có là gì, dù sao cũng chỉ vì tiền, Sweetheart, mèo mễ, hắn đã thử đủ cả.
Mấy năm qua, ngày nào hắn cũng đổi một người con gái, thực ra hắn cũng không trọn, đôi khi hắn ngủ với con gái xấu, ngày hôm sau quên mất, có cô gái có thể ngủ tới 3, 4 lần, đơn giản cũng là vì tiền...!
Có một số việc chẳng hạn như hắn rất mơ hồ về thời gian, từ khi ra khỏi trại an dưỡng, cha hắn nói với hắn một lần, sau đó không thăm nom gì hắn nữa.
Đại ca ngày thường cũng tới thăm, sau đó có một khoảng thời gian tính khí hắn rất nóng nảy, muốn giết người gì đó.
Các loại bạn bè trước kia của hắn xa rời hắn, sau đó mới biết là cha và đại ca hắn hạ lệnh, không cho hắn tham gia vào công việc nữa, lúc đó hắn bắt đầu hít thuốc phiện, cho tới bây giờ, bởi cứ mỗi lần nhìn thấy vết thương ở cánh tay, là hắn lại đau thương tột đỉnh.
Hắn mặc áo sơmi, che vết sẹo ở cánh tay, mặc một cái quần đùi, đẩy cửa ra, hô to một tiếng:
"Thím Ngô!"
Sau đó hắn nhìn về một bên lan can, thấy có một người hầu ngã xuống đất.
"Quá rồi... Quá rồi..."
Hắn lắc đầu, thì thào tự nói. Hiện giờ hắn đang đứng trên ban công biệt thự, đưa mắt nhìn xuống mới thấy phòng khách có một người, ngoài cửa lớn có một cảnh vệ ngã xuống trong ánh nắng.
"Quá rồi... Ảo giác..."
Cái loại tình cảnh này không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong mấy năm nay, mỗi lần lại khác, nhưng bóng người kia lại quen thuộc giống y như trong ác mộng, hoặc là trong không gian đen tối đầy người chết, hoặc là trong một công viên hoang tàn đầy máu.
Ác ma kia lần lượt kéo hắn vào địa ngục sau đó giết chết, tình cảnh như vậy cứ lập đi lập lại nhiều lần.
Lúc này hắn thì thào, đi xuống phía dưới nói:
"Ta không sợ ngươi! Ngươi là ảo giác... Ảo giác!"
Ảo giác kia quay đầu lại, nói với hắn một câu:
"Ứng Tử Phong, chờ ngươi dậy thực lâu đấy."
"Ngươi là ảo giác..."
Hắn lắc lư đi tới phòng khách, mắt thấy người kia đã đi tới, trong tay cầm một chia bia, sau đó đổ xuống đầu dưới, bia lạnh làm cho hắn tỉnh táo lại một chút, bọt bia theo đó xủi èo èo.
Gương mặt đó lạnh lùng nhìn hắn, sau một lát, hắn đột nhiên ngã xuống đất, liều mạng bò lên cầu thang:
"Không không không không không có khả năng... Ngươi đã chết, ngươi đã chết..."
"Nói đúng lắm, tao tự cho rằng mình đã chết."
Gia Minh như u linh đứng đó, nhìn đồng hồ đeo tay.
"Mày đã tỉnh?"
"Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta..."
Ứng Tử Phong bò lên được 5 bậc thang, sau đó lại tuột xuống, lúc định bò lên nữa thì Gia Minh đã đi tới, ngồi trước mặt hắn.
Chỉ một thoáng, toàn thân hắn đã hết sức, hắn nhìn khuôn mặt lãnh đạm kia, vô ý thức nói.
"Ngươi không thể giết ta. cha của ta... Đại ca của ta bọn họ sẽ trả thù, bọn họ đều sẽ trả thù... Ngươi không dám giết ta. Lần trước ngươi cũng không dám giết ta... sẽ trả thù..."
Câu nói lắp bắp này chính là câu nói mà mấy năm nay hắn tự an ủi mình, người kia đã chết, hoặc là hắn không dám động thủ.
Trong lúc hắn không ngừng an ủi, hắn thấy Gia Minh lắc đầu, trong ánh mắt có chút tiếc hận, có chút buồn vô cớ, sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên vai hắn, giống như đang cố gắng an ủi.
"Không được... Lần này không giống, không giống..."
Sau đó, cánh tay của hắn ấn lên cổ đối phương một cái, đột nhiên kéo tới.
Mười một giờ rưỡi, tại tổng công ty của tập đoàn Triêu Hải, Ứng Hải Sinh và Ứng Tử Lam đang ở trong thang máy nhận được điện thoại của vệ sĩ, cho biết tin Ứng Tử Phong bị trói.
"Có ai nhìn thấy hình dáng của bọn cướp không?"
"Không có, mọi người trong biệt thự đều bị đánh ngất xỉu, trong video cũng không lưu lại gì, nhưng mà chúng tôi đoán là khoảng nửa giờ sau..."
"Thằng này, bảo hắn nghiêm chỉnh một chút, hắn lại chọc tới ai không biết!"
Ứng Hải Sinh oán hận mắng một câu, đối với người con út này, trước kia hắn có cảm giác rèn sắt không thành thép, sau khi xảy ra chuyện 4 năm trước, địa vị của hắn trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh không ngừng sa sút, hắn lại càng hận là mình không sinh ra thằng nhóc này thì tốt hơn.
Mấy năm nay hắn đã bỏ mặc, còn thu hồi tuyệt đại bộ phận quyền lực bên cạnh nó, nhiều lắm cũng chỉ để lại cho nó chút tiền tán gái, vui chơi, ai ngờ lúc này lại xảy ra chuyện như vậy.
Chuyện Không Kiến Chi Trần đã làm hắn cảm thấy lo lắng, hắn phiền lão vô cùng. Ứng Tử Lam ở bên cạnh thì vô cùng khẩn trương, liên tục hỏi mấy vấn đề, sau đó xin chỉ thị của hắn, muốn lập tức tới cứu em trai.
Ứng Hải Sinh phất tay, hắn mặc dù không có hảo cảm với người con út này, nhưng tình cha con, anh em cũng không thể bỏ được, hắn bảo Ứng Tử Lam đi làm, sau đó hai người mỗi người một đường.
Vốn hai cha con họ định đi tham dự một buổi tiệc thương nhân, nhưng bây giờ phải đi xử lý án bắt cóc, họ đi ra khỏi phòng khách, nghĩ ngợi xem người đứng sau vụ này là ai.
Ví dụ như là Phương Chi Thiên chẳng hạn, bởi vì họ không muốn cho ông ta lấy được Không Kiến Chi Trần, có thể Phương Chi Thiên sẽ tính tới chuyện bắt cóc con mình.
Lúc này, họ mới đi tới cửa chính, thì điện thoại của hai cha con đồng thời vang lên, cùng là dãy số lạ.
"Có lẽ là bọn cướp..."
Ứng Tử Lam nhìn liếc mắt cha mình, đưa điện thoại lên, sau đó Ứng Hải Sinh nhấn nút trò chuyện:
"A lô."
"Dường như các ngươi đã biết chuyện của Ứng Tử Phong."
Tiếng người kia vô cùng thản nhiên, cũng hơi có chút quen thuộc, nhưng lại có vẻ lạ lùng. Trong khi nói chuyện, hai người dẫn thêm khoảng 10 vệ sĩ rời khỏi cổng tập đoàn Triêu Hải, bên ngoài chính là một khu quảng trường.
Bởi vì thiết kế khu vực xung quanh này tương đối đẹp, nên đoạn đường này đều mát mẻ, gió thổi làm tay áo bay phấp phới, đoàn xe đợi họ ở cách cửa lớn khoảng mấy mét.
Ứng Hải Sinh trầm mặc một giây đồng hồ:
"Ngươi muốn cái gì?"
"Tao tới để tặng đồ."
"Cái gì?"
"Ảnh gia đình ấy... Bảo các người tới Giang Hải nhận ảnh, các ngươi không tới, vậy tao đành phải phiền một chút, đưa tới tận nơi cho các ngươi."
Cách đội xe không tới 2m, Ứng Hải Sinh và Ứng Tử Lam đột nhiên dừng bước, gió nhẹ lướt qua, người trên quảng trường đi tới đi lui. Bốn năm thời gian xa xa gần gần, ký ức đó khắc sâu vào trong trí nhớ của bọn họ. Cũng đúng vào lúc này, có một bóng người hạ xuống.
Bằng, ầm ----
"A ----"
Từ tòa nhà cao hơn 10 tầng lao xuống, rơi vào chiếc xe ô tô ở bên dưới, cửa thủy tinh chống đạn vỡ tung như châu chấu.
Lúc tiếng nổ vang lên, trong không khí truyền tới tiếng người kêu gào thảm thiết, vệ sĩ từ bốn phía bắn tới, bảo vệ hai cha con họ Ứng.
Ứng Tử Lam đột nhiên đẩy người vệ sĩ bên cạnh, đưa mắt nhìn về chiếc xe vỡ tan, Ứng Tử Phong toàn thân dính máu, hai mắt lồi ra nhìn hai cha con họ.
Ứng Hải Sinh cơ hồ vô ý thức hô lên:
"Cố Gia Minh, tao sẽ làm cho những người mày coi trọng chết không toàn thây!"
"... Vẫn ngu ngốc như xưa."
Trong điện thoại vang lên tiếng thở dài khe khẽ, cùng thời khắc đó, những tiếng nổ ầm ầm vang lên, phòng triển lãm của tập đoàn Triêu Hải bị nổ tung, ngọn lửa lan tỏa khắp nơi.
Sau đó, một chiếc xe trong đội xe cũng nổ tung, bốc lên cao khoảng vài mét so với mặt đất. Đám vệ sĩ lập tức xúm lại bảo hộ hai cha con họ Ứng rời đi.
Nếu như vừa rồi là có người đột nhiên rơi từ trên trời xuống, làm cho họ không kịp phản ứng, thì tiếng nổ kia cũng là một cái nút bắt đầu cho sự rối loạn.
Bởi trong tiếng nổ, phòng triển lãm không có ai nên không có sự thương vong, tuy vậy, đám công nhân trong phòng làm việc chen nhua túa ra, mọi người bỏ chạy tứ tán, có người thét chói tai, có người ngã xuống đất.
Mắt thấy có người đi về phía bên này, đội vệ sĩ đều giơ súng lên.
Tay phải của người phía trước vung lên, hai ngón tay giống như là ngõ nhẹ trong không trung một cái.
Bóng người giao thoa, tiếng súng không vang lên, sau một khắc, một tấm vải lụa màu đỏ thật lớn bao trùm toàn bộ đám người. Bên ngoài tấm vải, tên vệ sĩ giơ súng lên đang quỳ dưới đất, máu tươi từ trên cổ hắn bắn ra, Ở sau tấm vải, bóng người náo loạn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng súng liên tục vang lên.
Tấm vải lụa này nhẹ và mỏng, cũng không che được nhiều ánh nắng khi mặt trời chiếu xuống, trên cơ bản là nó không tạo ảnh hưởng gì lớn cho đối phương cả.
Khi hai bên đối mặt, Ứng Hải Sinh và Ứng Tử Lam ngẩn ngơ khi nhìn thấy một người trung niên tướng mạo xấu xí, nhưng làm họ sợ hãi nhất là, hắn là Cố Gia Minh.
Hắn hóa trang rất đơn giản, tuy có thay đổi được hình dáng khuôn mặt, nhưng mà vóc người dung mạo không có thay đổi gì, mà chuyện này cũng chẳng quan trọng gì nữa.
Khi hắn đi tới, hai gã vệ sĩ đồng loạt giơ súng lên, hơn 10 vệ sĩ đều tập trung chú ý vào người này, trong đám vệ sĩ này, ai cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, thân thể linh hoạt mà rắn chắc.
Nhưng khi chứng kiến cảnh này, động tác duy nhất của Gia Minh là chém hai ngón tay phải ra ngoài.
Một cái vung theo hình cung, kéo ngang, điểm nhẹ, động tác rất tùy ý, thậm chí cả cha con họ Ứng cũng nhìn thấy, nhưng nó lại là chiêu thức công kích tất cả. Tất cả giống như mất đi tác dụng ở trước mặt hắn, hắn đi tới phía trước, hơi nghiêng người, bước lướt, tiếp tục đi...
Khi hắn bước được hai bước, một đường máu do hai ngón tay tạo nên đã xuất hiện, đường máu kia liên tiếp điểm vào cổ taết hầu, hai mắt của những người còn lại...
Máu tươi bay múa trong không trung giống như là có một ai đó đang viết thư pháp theo lối cuồng thảo, Ứng Hải Sinh trơ mắt nhìn ngón tay kia điểm vào hai mắt, yết hầu của con mình, sau đó giống như một cái bóng lướt qua từng hộ vệ.
Không đến ba giây đồng hồ, Gia Minh đã xuyên qua đám người, thuận lợi điều khiển tấm vải lụa giống như một con diều bay múa, lần thứ hai che lên đầu mình.
Hơn 10 người ở dưới lục tục ngã xuống đất, hắn vẫn bước đi như trước, lưỡi đao dính máu trong bàn tay phải được thu lại, thò vào trong ngực lấy ra một tấm ảnh, ném xuống trước mặt cha con Ứng Hải Sinh đã gục trong vũng máus.
Hắn xuyên qua đoàn người phía trước, đi tới một khúc cua ở con đường phía trước, gọi một chiếc taxi ở ven đường, hắn ngồi vào trong, nhìn tài xế nói:
"Đến sân bay."
Tài xế nhấn chân ga, hơi cúi đầu, nhìn đường phố qua gương chiếu hậu, lại nhìn thấy trên người Gia Minh có máy ảnh bèn hỏi:
"Bên kia hình như xảy ra chuyện, cậu là phóng viên à?"
"Đúng vậy."
Hắn khẽ cười cười.
Mấy phút sau, có một nhóm cảnh sát chạy tới hiện trường, đối mặt với hơn mười thi thể không đầu, họ luống cuống chân tay không biết làm gì cả.
Nửa giờ sau, ở Giang Hải xa xôi, Phương Chi Thiên nhận được tin gia đình 3 người của Ứng Hải Sinh đã chết, một giờ sau đó tin tức được xác nhận.
Hơn 2h chiều, chuyến bay từ Nghiễm Châu tới Giang Hải kết thúc, Gia Minh đi ra khỏi phòng khách sân bay, trời Giang Hải nắng như đổ lửa, hắn ở sân bay mua một cái kính râm để cho hai mắt khỏi ngỡ ngàng.
Hắn nhớ rất nhiều thứ có liên quan tới thành phố này, thế nhưng nó cũng có chút xa xôi, giống như là có hai cô gái tên là Linh Tĩnh và Sa Sa, tất cả chỉ lờ mờ thoáng qua, hắn cảm nhận được một cảm giác gì đó rất thân thiết.
Một chiếc taxi dừng lại bên cạnh hắn, hắn lắc đầu, đi tới ngã ba phía trước đứng một lát, sau đó chọn một phương hướng để đi. Ánh mặt trời nóng bức, hắn không ngừng tiến về phía trước, mỗi con người, mỗi chiếc xe, mỗi cửa hàng, mỗi biển quảng cáo ở thành phố này, đều là một mảnh vỡ ký ức của hắn.
Cũng ở trong thời gian này, đám người Phương Chi Thiên đã tăng cường đề phòng để đối phó với một nguy cơ thật lớn.
Đã 4 năm qua đi, địa vị của Ứng Hải Sinh ở trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh không còn được như trước nữa, nếu như xảy ra chuyện, các thế lực khác sẽ điên cuồng chiếm đoạt.
Nhưng lúc này, bọn họ lại không làm như vậy, tất cả rất bình tĩnh, mấy hôm trước xuất hiện Bất Tử giả, ngay cả điều động quân đội cũng không lưu bọn họ lại được, tuy rằng đã tạo thành tổn thất lớn cho họ, nhưng mà nếu bọn họ mà ra tay, bóng ma tử vong sẽ bao phủ toàn bộ người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh ở Giang Hải.
Ứng Hải Sinh chết do sát thủ thần bí hay do các thế lực khác bỏ đá xuống giếng cũng không còn quan trọng, cái quan trọng là áp lực nó mang tới có thể đè vỡ Viêm Hoàng Giác Tỉnh.
Trong một võ quán nhỏ, có một cô gái tên là Linh Tĩnh ngồi trước cửa sổ, đang hát theo một bản nhạc đặt trên mặt bàn.
Tối hôm nay Phương Vũ Tư biểu diễn, cô ấy có mời nàng chuẩn bị biểu diễn, cho dù nàng có chuyên tâm bao nhiêu, thì sự bi thương tan nát trong lòng vẫn tồn tại, nàng như mê man.
Cách đó vài trăm mét, trên ban công của một tòa nhà, có một cô gái cũng đang tựa cửa nhìn sang
.