Chương 17: Em rất muốn yêu anh

Minh Vi tỉnh lại trong mùi thuốc khử trùng, thấy xung quanh là những bức tường trắng toát nên giật thót mình ngồi bật dậy, ngỡ rằng việc mình được giải oan và phóng thích là nằm mơ.

Một bàn tay ấm áp đặt lên lưng cô, kèm theo đó là một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.

– Không sao rồi. Em đang trong bệnh viện. Suýt chút nữa bị viêm phổi.

Minh Vi từ từ quay đầu lại:

– Cố…

Cố Thành Quân đỡ cô nằm xuống:

– Em đừng xúc động. Bác sĩ nói em hơi bị thiếu máu. Mẹ em vừa ở đây suốt cả đêm, mới về nhà nghỉ rồi.

Ký ức ngày hôm qua dần quay lại, Minh Vi thở dài một hơi:

– Em ngất đi sao?

– Em sốt cao quá. – Giọng nói của Cố Thành Quân hết mực nhẹ nhàng, mang theo một vẻ thương yêu mà chính anh cũng không nhận thấy.

Minh Vi bị ánh mắt và cả giọng nói đó làm cho mất tự nhiên:

– Làm phiền Chủ tịch quá.

– Đừng nói những lời khách sáo như vậy. – Cố Thành Quân khẽ cười. – Tất cả đều đi qua rồi, quan hệ xã hội đã được xử lý rất tốt, em không phải lo lắng nữa. Hiện giờ em cứ yên tâm dưỡng sức. Đến cuối năm có rất nhiều lễ trao giải thưởng, chắc chắn em sẽ phải đi nhận hai giải Diễn viên mới và Diễn viên được yêu thích nhất.

Đến dịp cuối năm là mùa trao giải thưởng, nếu như có sản phẩm, thêm vào đó công ty lại hoạt động tốt, một diễn viên đang nổi như Minh Vi chắc chắn nhận giải thưởng tới mỏi tay. Cô được minh oan, lật ngược tình thế, nên tất cả những vinh quang vốn có lại quay về chỗ cũ.

Minh Vi nói với vẻ áy náy:

– Lần này là do em thiếu thận trọng nên gây ra chuyện lớn, gây phiền phức quá nhiều cho công ty và mọi người.

– Đó không phải là lỗi của em. – Cố Thành Quân đưa tay ra định gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán Minh Vi. Nhưng đến giữa chừng, anh mới nhận thấy động tác đó không phải lắm nên bối rối rụt tay về.

– Lý Kỳ Vân quấy rối em, lại còn chơi trò ác để em bị tạm giữ hai ngày, tổn thất lớn về danh dự. Sự việc lần này cậu ta sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Công ty đã tổ chức họp và quyết định sẽ dừng hợp đồng với Lý Kỳ Vân một thời gian.

Đây cũng chỉ là một cách để che mắt. Cái gọi là một thời gian có thể ngắn có thể dài. Nếu chiếu theo mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này, e rằng Lý Kỳ Vân khó có ngày được ngẩng đầu trở lại.

Minh Vi trái lại, không cảm thấy vui, nhưng vẫn tỏ ra phối hợp bằng cách nở nụ cười an ủi. Cơn sốt cao đã khiến cô như mất hết sức lực, nằm bẹp trên giường, sắc mặt trắng nhợt hệt như tấm ga bên dưới.

Cố Thành Quân rất muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, thậm chí, ôm cô một lát. Không phải như cái ôm khi đóng cùng một bộ phim, mà giống như một người đàn ông ôm ấp người phụ nữ mình yêu thương, trân trọng.

Song nụ cười của Minh Vi chỉ dừng lại trên khóe miệng. Trong mắt cô là cả một khoảng trống trầm buồn.

Cố Thành Quân im lặng hồi lầu, sau đó thử nói:

– Đường Hựu Đình cậu ấy…

Một sắc màu chợt lóe lên trong đôi mắt không còn sinh khí. Trái tim Cố Thành Quân chìm xuống, hơi buồn bực nói tiếp:

– Cậu ấy muốn đến trông em, nhưng bên ngoài nhiều phóng viên quá, sợ họ trông thấy lại viết lung tung. Để tôi nói cậu ấy gọi điện cho em nhé.

– Không cần đâu. – Giọng Minh Vi hơi lạnh nhạt. Ánh sáng vừa hiện lên trong đôi mắt cô lập tức tiêu tan.

Cố Thành Quân nghi hoặc:

– Em không sao chứ?

– Không sao, em chỉ hơi mệt thôi. – Minh Vi miễn cưỡng cười. – Dù sao đến khi về em sẽ gặp anh ấy, bây giờ không phải vội.

Cố Thành Quân không biết nói gì hơn.

Lúc đó Lý Trân đi theo bác sĩ đến khám lại. Bác sĩ và y tá kiểm tra một lượt, nói:

– Không có vấn đề gì lớn nữa rồi. Hôm nay cô Minh Vi có thể ra viện. Sau khi về nhà nghỉ ngơi mấy hôm là ổn. Sau này cần để ý đến sức khỏe hơn, cô hơi thiếu máu.

Minh Vi dĩ nhiên không muốn ở lại bệnh viện thêm nữa. Cố Thành Quân khuyên không được, đành bảo thư ký đi làm thủ tục xuất viện cho cô.

Khi đi Lý Trân mới nói với Minh Vi là công ty đã bố trí cho cô một căn hộ riêng ở tầng ba khu chung cư độc lập. Bà Vương đã tới đó dọn dẹp trước, sau khi Minh Vi xuất viện có thể dọn đến đó ở luôn.

Minh Vi nghĩ bụng mình đổi cái họa hai ngày bị giam lấy một hướng đi mới, một căn hộ mới, cũng coi như thỏa đáng. Vậy nên cô quay sang nói cám ơn đối với Cố Thành Quân, tiếp nhận thành ý đó.

Mấy người bọn họ rời khỏi bệnh viện một cách kín đáo rồi quay về công ty.

Trong căn hộ mới, Chung Thiên Dao đang giúp bà Vương trải ga giường còn Đường Hựu Đình lúi húi xếp dọn đồ trong phòng khách. Bà Vương liếc nhìn ra ngoài đó, nói nhỏ với Chung Thiên Dao:

– Có đúng là Minh Vi đang kết bạn với cậu ấy không?

– Minh Vi nói thế mà. – Chung Thiên Dao đáp. – Dì à, dì đừng nghĩ anh ấy trông như vậy là không thể làm chỗ dựa. Cháu nghe nói lần này Minh Vi được thả ra là nhờ đoạn video do anh ấy dựa vào quan hệ mới có.

– Thế à? – Bà Vương vốn nghĩ anh chàng Đường Hựu Đình này trông đẹp trai như vậy chưa chắc đã được việc gì, nhưng nghe lời Chung Thiên Dao nói liền lập tức có cảm tình. Bà lại quay sang nhìn Đường Hựu Đình thêm lần nữa, giờ đã thấy anh chàng cao lớn đẹp trai đó trông chín chắn và cẩn thận, rất đáng tin cậy.

Minh Vi cuối cùng cũng về đến cửa nhà mới. Mẹ và bạn thân cùng ra đón, ôm lấy cô trìu mến. Bà Vương xót ruột nhìn đứa con gái gầy tọp hẳn đi, vội vàng dắt cô vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Ánh mắt Minh Vi nhìn xuyên qua hai người đó, gặp ngay ánh mắt của Hựu Đình.

Một nụ cười ấm áp hiện trên khuôn mặt tuyệt đẹp của anh. Anh dường như cũng gầy đi, dưới mắt hằn rõ quầng thâm, song niềm vui ngập tràn, ánh mắt như thiêu như đốt.

Minh Vi như bị độ nóng đó làm tổn thương, lạnh nhạt quay mặt đi rồi vào thẳng phòng ngủ.

Nụ cười của Đường Hựu Đình đông cứng trên khuôn mặt, anh chợt không biết phải làm gì. Cố nén lại sự nghi hoặc trong lòng, anh đi theo cô vào phòng ngủ. Bà Vương nhìn thấy anh vào theo nên ngoắc Chung Thiên Dao quay ra. Khi đó Minh Vi mới lên tiếng:

– Cám ơn Đường sư huynh đã quan tâm. Hiện giờ tôi đã không sao, đang muốn nghỉ ngơi, mời anh ngày khác hãy qua.

Đường Hựu Đình đứng sững ngay lại.

Tất cả mọi người đều biết anh và Minh Vi yêu nhau, anh không hiểu vì sao Minh Vi lại lạnh lùng xua đuổi mình như vậy.

Chung Thiên Dao thấy Đường Hựu Đình lúng túng bèn đứng ra hòa giải:

– Minh Vi, chắc cậu chưa biết đúng không. Đoạn video đó là do anh Hựu Đình tìm về.

Minh Vi gật đầu:

– Đường sư huynh, đại ân không thể cảm tạ bằng lời, tôi đã khắc ghi trong lòng rồi.

Một nỗi bất an chợt trào lên trong lòng Đường Hựu Đình. Anh bất chấp những người đang có mặt ở đó, nắm lấy tay của Minh Vi.

– Em làm sao thế? Đang giận anh à?

Minh Vi nhìn thẳng vào anh trong giây lát. Đôi mắt Đường Hựu Đình trong sáng, thẳng thắn đến mức vô cùng thành thật. Cũng phải, người đàn ông này cao ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không giả bộ để dối mình lừa người.

Dường như là anh không nhớ đã có chuyện gì.

Minh Vi thở dài một tiếng:

– Em thực sự rất mệt. Anh hãy về trước đi.

Đường Hựu Đình vẫn để ngoài tai, lỳ mặt ngồi yên không chịu đi. Anh cẩn thận đắp chăn cho Minh Vi, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. Niềm vui ngập tràn trên khuôn mặt anh, đó là niềm vui của việc nắm giữ trong tay vật báu mình đã đánh mất nhưng vừa tìm về được, song lại sợ làm hỏng nên vô cùng nâng niu trân trọng.

Vẻ mặt đó khiến cho mắt Minh Vi nóng bừng:

– Sao thế, em thấy khó chịu ở đâu à? – Đường Hựu Đình cúi người xuống, áp trán anh lên trán cô. – Ở đó không ai ức hiếp em chứ? Nếu có ai ức hiếp em, nhất định em phải nói với anh, anh tuyệt đối sẽ khiến hắn phải chịu hậu quả nặng nề.

– Không ai ức hiếp em. – Minh Vi mệt mỏi nói. – Chỉ là em thấy không khỏe thôi.

– Không sao, tất cả đều đã qua rồi. – Đường Hựu Đình mỉm cười nhìn cô, hôn lên bên má lạnh ngắt của cô, sao đó lại đặt đôi môi ấm nóng của mình lên mu bàn tay tím bầm vì vết kim truyền của cô.

– Minh Vi của chúng ta chịu khổ rồi. Bình thường đã gầy như vậy, giờ chẳng còn được bao nhiêu. Sao tay em giá thế này? Có phải vẫn còn lạnh không? – Đường Hựu Đình nói, khẽ cười một tiếng, giọng mỗi lúc một khan. – Lúc biết tin đó, cả người anh ù hết đi, còn tưởng họ lừa mình. Sau khi anh biết có chuyện với em thật, suýt nữa anh đã hóa điên. Em xảy ra chuyện lớn như vậy vào lúc anh không biết, phải chịu bao nhiêu khổ sở ở chỗ anh không biết…

Minh Vi vội quay người đi, nước mắt ứa ra chảy dần xuống tóc.

– Sao thế? – Đường Hựu Đình vội hỏi đầy lo lắng. – Em thấy khó chịu ở chỗ nào? Minh Vi, nói anh nghe xem. Hôm nay em kỳ lạ lắm…

Minh Vi nghe thấy những lời hỏi dồn đầy vẻ quan tâm của anh, trong lòng nổi giận đùng đùng. Cô lấy hết sức mình đẩy Đường Hựu Đình ra khỏi phòng, hét lên:

– Anh phiền phức quá. Đã bảo anh về rồi, lúc này em không muốn thấy anh.

Đường Hựu Đình sững sờ đứng ở cạnh giường. Những người bên ngoài nghe vậy đều chạy cả vảo. Cố Thành Quân gạt Đường Hựu Đình đang đứng chắn đường ra, chạy đến bên Minh Vi giữ cô lại.

– Không sao đâu. Em đừng xúc động quá. Việc này chúng tôi sẽ giải quyết, em cứ nghỉ ngơi trước đi.

Thấy Cố Thành Quân nói vậy, Lưu Triệu và Tiểu Hoàng cùng hợp sức kéo Đường Hựu Đình còn đang đứng đờ đẫn ra ngoài.

Sắc mặt Đường Hựu Đình xám xịt:

– Tôi không hiểu, liệu có phải cô ấy gặp chuyện gì ở trong trại không?

– Chúng ta về rồi nói. – Chung Thiên Dao kéo Đường Hựu Đình ra ngoài cửa. – Đàn ông các anh đúng là không hiểu tâm tư phụ nữ. Bây giờ là lúc nhắc lại những chuyện đó hay sao?

– Thế có gì không đúng? – Đường Hựu Đình càng không hiểu.

Chung Thiên Dao liếc xéo anh:

– Phụ nữ bọn em bên ngoài tỏ ra cứng rắn, nhưng trong lòng vô cùng yếu đuối. Nhất là những người như Minh Vi, mới bị một gã đàn ông thô tục quấy rối. Gặp chuyện đen đủi này, đến tám phần là cô ấy không biết phải đối mặt với anh như thế nào, rồi lại cảm thấy đau lòng, vậy nên mới tỏ ra rất khó chịu.

Một nỗi đau khổ và căm giận không thể nói thành lời trào lên đầy ứ trong ngực Đường Hựu Đình, gần như khiến anh không thở nổi. Anh đứng tựa vào tường, ủ rũ cúi đầu, những lọn tóc dài xòa xuống che kín mắt. Chỉ qua vòm ngực đang phập phồng dữ dội của anh, Chung Thiên Dao mới biết người đàn ông đó đang tự trách mình ghê gớm.

– Nếu như hôm đó tôi không uống say…

– Đó không phải lỗi của anh. – Tiểu Hoàng nói. – Không ai biết trước được Lý Kỳ Vân lại lên cơn thần kinh trong ngày đó cả.

– Không phải đâu… – Đường Hựu Đình cay đắng nói: – Lý Kì Vân là người nhỏ nhen, từ lâu đã để bụng thù tôi rồi. Giá như tôi nhắc nhở Minh Vi đề phòng hắn thì…

– Chuyện gì qua rồi cho qua đi. – Lưu Triệu vỗ vỗ lên vai Đường Hựu Đình. – Mấy ngày nay cậu cũng tự trách mình đủ rồi, đừng gây thêm áp lực cho bản thân nữa. Đợi khi Minh Vi bình tĩnh lại, cậu đến nhận tội cũng vẫn kịp. Cô ấy sẽ tha thứ cho cậu.

Cửa thang máy mở ra, một người xuất hiện.

Khi nhìn rõ người đó là ai, Chung Thiên Dao cau mày với vẻ đề phòng:

– Tô Khả Tinh, cô đến đây làm gì?

Tô Khả Tinh lướt nhìn qua một lượt những người đang đứng ở hành lang, rõ ràng đã có sẵn chủ ý. Cô ta cười hết mực dịu dàng, nói:

– Đương nhiên là tôi đến thăm Minh Vi.

Chung Thiên Dao hoàn toàn không khách sáo:

– Cảm ơn, tuy nhiên Minh Vi đã ngủ rồi. Hơn nữa, bọn tôi không có quan hệ thân thiết với cô, để giỏ quả lại đây rồi cô có thể đi.

Tô Khả Tinh vẫn cười như không có chuyện gì, đưa giỏ trái cây cho Chung Thiên Dao. Chung Thiên Dao xách giỏ vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.

– Người không liên quan gì, đi cũng được. – Tô Khả Tinh quay sang nhìn Đường Hựu Đình. – Anh Đường Hựu Đình, em có chuyện này muốn nói với anh.

Đường Hựu Đình nhìn nữ diễn viên từ trước đến nay chưa từng có quan hệ gì với mình. Khi đó tâm trạng của anh hết sức không thoải mái nên không có hứng thú xã giao:

– Có chuyện gì mai hãy nói.

Tô Khả Tinh cười hết sức duyên dáng, đưa tay ra. Trong bàn tay cô ta là một chiếc lắc tay bằng bạc có hình đầu lâu treo lủng lẳng.

Lưu Triệu lập tức nhận ra chiếc lắc đeo tay. Đó là chiếc lắc Triệu Thừa Trác tặng Đường Hựu Đình, từ trước đến nay anh chưa từng rời khỏi nó. Vì sao nó ở trong tay Tô Khả Tinh?

– Vì sao sợi lắc này lại ở trong tay cô? – Đường Hựu Đình đưa tay ra nhưng Tô Khả Tinh đã nhanh chóng thu về khiến anh bị hẫng.

– Anh không muốn biết em nhặt được nó ở đâu sao? – Tô Khả Tinh hỏi.

Đường Hựu Đình không buồn để ý đến cô ra, đi sượt qua thẳng ra thang máy.

Tô Khả Tinh bĩu môi, nói với niềm vui kẻ báo được thù:

– Người thân mật với anh trong gian phòng bao đó là em.

Đường Hựu Đình dừng chân lại. Một vẻ yên lặng đầy chết chóc tràn ngập hành lang.

Anh từ từ quay đầu lại từng chút một, bắt gặp nụ cười đắc ý của Tô Khả Tinh. Cô ta không phải không cảm thấy một luồng khí đầy nguy hiểm toát ra từ toàn thân Đường Hựu Đình, nhưng vì đang cầm đằng chuôi nên cô ta không hề sợ.

– Cô đang nói lung tung gì vậy? – Trong giọng nói khan khan của Đường Hựu Đình có sự cảnh cáo hết sức rõ ràng.

Tô Khả Tinh chế nhạo:

– Trông bộ dạng của anh kìa… Anh tưởng người hôm đó là ai hả? Là Chu Minh Vi chắc? Cô ta mà nhiệt tình đẩy ngã anh trên sa-lông, sau đó cởi quần áo anh ra như vậy hả?

Cô ta càng nói càng kinh khủng. Đường Hựu Đình túm mạnh lấy cổ áo cô ta, bắt cô ra phải im miệng. Lưu Triệu và Tiểu Hoàng thấy vậy thất kinh, vội vàng đi đến giảng hòa, cố hết sức mới tách được Đường Hựu Đình ra.

Tô Khả Tinh ho một tiếng, rồi bật cười ha hả:

– Anh rõ ràng vẫn nhớ mà, giả bộ quên như vậy cho ai xem? Vì chuyện này tôi bị Minh Vi cho ăn tát, lại suýt bị anh bóp chết. Món nợ này tôi phải tính toán thật kĩ càng, để xem anh sẽ bồi thường cho tôi như thế nào.

Đường Hựu Đình cảm thấy máu trong người đều đông đặc lại:

– Minh Vi… Cô ấy biết sao?

Không cần Tô Khả Tinh trả lời, Đường Hựu Đình cũng đã biết đáp án chắc chắn như vậy. Sự lạnh nhạt và cự tuyệt của Minh Vi, tất cả đều có thể lý giải một cách rõ ràng.

Cô ấy biết!

Lưu Triệu là người đầu tiên có phản ứng. Anh ta lập tức thấp giọng hỏi:

– Vậy cô muốn gì?

Ánh mắt Tô Khả Tinh vẫn lưu luyến nơi Đường Hựu Đình, song Đường Hựu Đình đang đắm chìm trong sự chấn động, gân xanh nổi rõ nắm đấm tay xiết chặt.

– Yên tâm. Tôi không đến tìm Đường Hựu Đình để đòi anh ấy chịu trách nhiệm. Tôi cũng không định tìm cách ngủ với anh ấy một đêm để đòi phải cưới.

Những ánh mắt lạnh như băng của Đường Hựu Đình lướt qua khuôn mặt Tô Khả Tinh mấy lần:

– Cũng coi như cô còn lý trí.

Tô Khả Tinh thấy tim mình thắt lại, song vẫn cố giữ tinh thần, cười nói:

– Tuy nhiên Đường Hựu Đình, dù anh đang chiếm ưu thế, nhưng cũng vẫn không thể vỗ đít đi như vậy được. Dựa vào đâu hai người có thể thanh cao trong sạch như thần tiên trên núi cao, còn tôi lại phải phủi mông cho các người. Tôi không đến nỗi thấp hèn như vậy, đã bị thiệt thòi sao có thể ngồi đó nhìn anh và Chu Minh Vi anh anh em em, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

– Rốt cuộc là ai bị thiệt đây? – Đường Hựu Đình cười mỉa mai.

– Dư luận bao giờ cũng đồng tình với phái nữ. – Tô Khả Tinh cười u ám. – Biết đâu tôi sẽ nói với mọi người là anh cưỡng bức tôi. Tôi cũng không ngại ngần việc khóc lóc kể lể với phóng viên từng chi tiết một.

– Đứa con gái này… – Tiêu Hoàng giận dữ kêu lên, song đã bị Lưu Triệu kéo lại.

Đường Hựu Đình hít sâu một hơi, sự ngạo mạn thường thấy lại xuất hiện trên khuôn mặt. Anh hơi hất cằm lên, nhìn xuống Tô Khả Tinh, giống hệt như đứng trên cao nhìn xuống một con côn trùng xấu xí.

– Không có bằng chứng, cô nói ra ai sẽ tin đây? Cô đã lên giường với bao nhiêu người trong giới giải trí này rồi, chỉ e rằng chính bản thân cô cũng không đếm được. Nếu cô định hãm hại tôi, những chuyện xấu xa của cô cũng bị lộ ra.

Tô Khả Tinh hung hăng nói:

– Đã ép tôi đến đường cùng, tôi chấp nhận tự làm mình tổn thương tám phần, để cho đối phương bị tổn hại mười phần. Làm ầm ĩ lên một trận, rồi tôi xem Chu Minh Vi có còn cần đến anh nữa hay không

– Được. – Cô cần bao nhiêu? – Đường Hựu Đình cực kỳ dứt khoát.

– Cái gì?

– Tiền chứ còn gì. Đây chẳng phải là mục đích của cô hay sao? – Đường Hựu Đình đưa mắt nhìn Lưu Triệu. Lưu Triệu hiểu ý, quay sang nói cho Tô Khả Tinh:

– Bất luận là bao nhiêu tiền, thanh toán một lần cho xong hết để bịt miệng cô. Quy tắc trong giới này cũng không cần tôi nhắc lại làm gì. Sau khi tiền vào tài khoản, sự việc này coi như chấm dứt.

– Thế là xong hả? – Tô Khả Tinh tức giận.

– Nếu tôi là cô thì sẽ nhận tiền rồi biến đi. – Đường Hựu Đình ghé người về phía trước, áp sát Tô Khả Tinh. – Cô không chỉ đắc tội với tôi mà còn đắc tội với Minh Vi. Mà cô đắc tội với Minh Vi tức là đắc tội với Cố Thành Quân. Cô rất thân thiết với Lý Kỳ Vân, việc hắn bị loại khỏi giới này cũng đáng để cô suy nghĩ nhỉ.

Vì Đường Hựu Đình áp sát như vậy nên Tô Khả Tinh không thể kiểm soát nổi bản thân mình, tim đập thình thịch, mặt nóng bừng. Song khi đó cô ta cũng nhìn thấy rõ trong mắt Đường Hựu Đình, ngoài sự coi khinh và rẻ rúng, còn có cả chán ghét lẫn hận thù.

Bọn họ từng có lúc thân mật với nhau đến như vậy, đó là thời khắc Tô Khả Tinh ở gần anh nhất. Tuy chỉ là tạm bợ, dù cho cô ta hạ thấp bản thân tới mức không thể chịu nổi, nhưng vẫn chấp nhận nuốt mật làm ngọt. Bởi vì từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ cam tâm.

Chu Minh Vi dựa vào đâu có thể thanh sạch hơn cô ta? Dựa vào đâu ngay từ khi hai người còn là thực tập sinh như nhau, Chu Minh Vi lại có thể giành được sự trọng thị của Đường Hựu Đình, còn Đường Hựu Đình gần như không thể nhớ nổi cái tên Tô Khả Tinh? Cùng thời điểm xuất phát như nhau, Chu Minh Vi dựa vào đâu có thể thuận lợi cất bước lên mây xanh, khiến cho hết người đàn ông này đến người đàn ông khác sùng bái quỳ mọp dưới chân mình như vậy? Còn cô ta, đến cả tư cách chạy theo sau Minh Vi nhặt đồ thừa cũng không có.

– Tôi không cần tiền của anh. – Tô Khả Tinh nhìn thẳng vào mắt Đường Hựu Đình không sợ hãi, nở nụ cười quyến rũ. – Tôi chỉ cần mượn thanh thế của anh để đẩy tôi lên đỉnh cao.

Đã không có được tình yêu, vậy cô ta muốn có được quyền lợi lớn nhất.

Đường Hựu Đình bĩu môi:

– Tôi khuyên cô nên lấy tiền thì hơn.

– Vàng hay phương pháp luyện vàng, người thông minh luôn chọn phương pháp thứ sau rồi.

– Hợp đồng của tôi với Vĩnh Thành đến đầu năm sau là hết hạn, tôi cũng không có ý định lăng xê ai cả.

– Anh cho tôi một thân phận là đủ rồi.

– Thân phận gì?

– Bạn gái của anh.

Đường Hựu Đình nheo mắt lại:

– Ý cô là chúng ta đóng giả làm một cặp tình nhân, vờ vịt một thời gian để cô có thể nhờ đó tiến thân.

– Chẳng phải rất hay sao? – Tô Khả Tinh nhướn mày. – Đường Hựu Đình, danh hiệu Đường thiếu gia của anh cũng không phải để gọi không. Đến ngay cả fan hâm mộ của anh cũng đều không biết anh là một thiếu gia đích thực. Nếu thuận lợi, có khi chưa đến nửa năm cả hai chúng ta đều có thể thực hiện được mục đích của mình. Đến lúc đó tôi và anh mỗi người một ngả, ai đi đường nấy. Còn về đêm hôm đó, cứ coi như một mối nhân duyên ngắn ngủi.

Đường Hựu Đình đưa ngón tay trỏ lên chỉ vào trán Tô Khả Tinh, đẩy cô ta ra xa hơn một chút:

– Cô nghĩ tôi là thằng ngốc, chuyện này thôi không bàn đến. Tôi cho cô làm bạn gái của tôi, còn Minh Vi làm thế nào?

Một vẻ độc ác lóe lên trong mắt Tô Khả Tinh, song cô ta ngay lập tức cố nở một nụ cười, nói:

– Đây là một việc tốt, nhất cử lưỡng tiện. Anh dùng tôi làm bình phong, nên vẫn có thể giữ quan hệ yêu đương với Minh Vi như bình thường. Tôi sẽ là người đứng ra nhận sự tấn công của fan hâm mộ, đáng lẽ anh nên mừng mới phải.

– Hóa ra cô là người vĩ đại như vậy. – Đường Hựu Đình cười mỉa mai. – Tuy nhiên tôi vẫn khuyên cô nên chọn tiền. Còn về Minh Vi, người phụ nữ của tôi, tôi tự biết cách bảo vệ, không cần cô phải bận tâm.

– Nếu anh có thể bảo vệ tốt, thì đâu có ngày hôm nay? – Tô Khả Tinh nhấn nút thang máy. – Hơn nữa, anh cũng biết Cố Thành Quân có ý với Chu Minh Vi, còn Chân Tích lâu nay vẫn nhất quyết không buông Cố Thành Quân. Tôi có cách làm cho Chân Tích với Cố Thành Quân quay về với nhau, giúp anh trừ được hậu họa.

Đường Hựu Đình cười giễu:

– Cô không mở một trung tâm môi giới hôn nhân thật là đáng tiếc.

Khóe môi Tô Khả Tinh giật giật. Cửa thang máy mở ra, cô ra bước vào trong, tay vẫn đung đưa chiếc lắc:

– Anh cứ từ từ suy nghĩ cho kĩ. Chiếc lắc này tôi tạm thời giữ giúp cho anh, anh đừng để tôi phải đợi quá lâu.

Đậu nành nóng, cháo thịt nạc lòng trắng trứng gà, quẩy, trứng luộc, thịt xông khói chiên, sữa bò, cháo hoa quả…

Minh Vi không đếm hết nổi. Mắt cô đờ ra nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp, anh đang múc canh hạt sen ngân nhĩ trong nồi ra. Người đàn ông đó đeo tạp dề, tay áo xắn lên, mặc một bộ quần áo đơn giản ở nhà, trông hoàn toàn khác biệt với thân phận một ngôi sao lớn, thiên vương trên sân khấu âm nhạc hiện hành, một nam diễn viên nhiều triển vọng trong điện ảnh. Song nếu so với tiêu chuẩn làm một người chồng mẫu mực thì khoảng cách còn khá xa.

– Anh biết không. – Minh Vi nói một cách nhạt nhẽo. – Người ta thường nói, nếu một ngày kia người đàn ông của bạn đột nhiên giặt quần áo, nấu cơm, tặng bạn đồ trang sức, thì không phải vì anh ta bỗng nhiên yêu bạn hơn, mà chắc chắn vì anh ta đang muốn ngủ với một người đàn bà khác.

Đường Hựu Đình sém chút nữa đánh đổ muôi canh trong tay mình.

– Minh… Minh Vi…

– Anh làm gì mà nhiều thế? – Minh Vi hỏi

Đường Hựu Đình đặt chiếc bát xuống, vò vò đầu với vẻ hết sức trẻ con:

– Đậu nành với canh ngân nhĩ là do mẹ em làm, dì ấy đang vướng việc buôn bán ở cửa hàng nên đã đi rồi. Khi anh đến có mua thêm cháo vào quẩy, song nhớ ra em cần bồi bổ nên mới luộc cả trứng gà.

– Em vừa ở nhà giam ra, có phải đang ở cữ đâu. – Khóe miệng Minh Vi hơi cong lên.

– Nếu em không thích thì để anh dọn xuống. – Đường Hựu Đình hơi ấm ức.

– Thôi được rồi, không nên lãng phí. – Minh Vi ngồi xuống , không chờ Đường Hựu Đình đã tự mình múc một bát cháo thịt nạc.

Đường Hựu Đình đưa tay ra định lấy cho cô, song bị hẫng giữa không trung nên cuối cùng đành chậm chạp thu về.

Đường Hựu Đình hầu như không đụng đũa, chỉ ngồi lặng lẽ nhìn Minh Vi. Minh Vi ăn cháo xong, đưa tay lấy trứng gà. Đường Hựu Đình nhanh tay hơn, bóc một quả rồi đưa cho cô.

Minh Vi không thèm để ý, lấy một quả khác tự bóc.

Đường Hựu Đình cười cay đắng, đành ăn quả trứng đó.

Minh Vi đột nhiên hỏi:

– Tô Khả Tinh đã đến tìm anh chưa?

Đường Hựu Đình lập tức cảm thấy lòng đỏ quả trứng gà mình vừa nuốt vào biến thành một cục đá nghẹn ngay ở cổ. Anh phải uống nửa cốc sữa mới nuốt được nó xuống bụng. Cổ bị nghẹn phát đau, tự nhiên tim cũng đập thình thịch.

Minh Vi ngẩng đầu, rõ ràng ở gần nhau trong gang tấc, mà giống như họ đang xa cách cả một khoảng mênh mông.

– Anh không cần giải thích với em, em đều rõ cả rồi. Khi đó anh đã say mèm, Tô Khả Tinh lại còn cho anh uống thuốc nữa.

– Cô ta cho anh uống thuốc sao? – Đường Hựu Đình không biết có cả tình tiết này. Anh chợt cảm thấy vô cùng buồn nôn, kèm với đó là một sự phẫn nộ vì bị nhìn thấu.

Minh Vi thở dài một tiếng, hỏi:

– Cô ta tìm anh nói gì?

Đường Hựu Đình biết việc này không nhất thiết phải giấu Minh Vi nên trả lời thành thực:

– Cô ta muốn dựa vào việc đó để khống chế anh, bắt anh phải giả bộ cặp kè với cô ta, qua đó giúp cô ta tiến thân.

Minh Vi tỏ vẻ coi thường:

– Cả năm nay cô ta không tiến thêm được bước nào, cuối cùng cũng không chịu nổi.

– Anh vẫn chưa chấp thuận. – Đường Hựu Đình nói: – Thứ nhất, vì anh không phải là người dễ bị đe dọa. Thứ hai, anh sẽ không làm những chuyện gây tổn thương cho em nữa.

Minh Vi cúi đầu lặng thinh.

Đường Hựu Đình khom lưng xuống, đưa tay ngang qua bàn cầm lấy tay Minh Vi.

– Em nghe này, Minh Vi. Chuyện đó dù anh không nhớ rõ nhưng anh cũng không tìm cách biện hộ cho mình. Vì sơ xuất nên anh đã gây ra sai lầm này, anh chấp nhận làm bất cứ việc gì để bù đắp lại. Em giận anh tới mức nào, trừng phạt anh đến thế nào cũng đều được. Anh chỉ mong em đừng phớt lờ anh nữa.

Đôi tay Đường Hựu Đình nắm chặt lấy tay Minh Vi, đầu anh cúi xuống ở một tư thế tỏ ra hết sức hối hận, sau đó hôn lên những ngón tay lạnh giá của cô.

Ánh mắt Minh Vi xao động, song cô vẫn kiên quyết rút tay lại.

– Em nhớ là mấy hôm nay anh có chương trình biểu diễn ở xa mà?

– Anh hủy rồi. – Đường Hựu Đình nói. – Anh muốn được ở bên em.

Minh Vi không bày tỏ thái độ gì:

– Hôm nay em muốn về nhà với mẹ, công ty cho nghỉ một tuần. Nếu không có chuyện gì anh hãy về đi, em còn phải thu xếp đồ.

– Minh Vi.- Đường Hựu Đình gần như van lơn, giữ chặt lấy cổ tay cô.

Một người đàn ông bình thường vẫn ngang tàng kiêu ngạo, giờ đây đã hạ thấp mình hết mức, sự nhún nhường đó chân thành biết bao. Nếu như fan hâm mộ của Đường Hựu Đình trông thấy vẻ mặt này của anh, chắc cả thế giới quan của họ sẽ hoàn toàn sụp đổ. Cho nên, nếu nói Minh Vi không động lòng cũng chỉ là giả bộ.

Cô và người đàn ông này đã quen nhau bốn năm nay, cô biết bên ngoài trông anh thẳng thắn ngang ngạnh, nhưng trong lòng thực ra chỉ là một đứa trẻ lớn xác luôn muốn được người khác quan tâm, một đứa trẻ rất cần, rất cần tình yêu. Anh ghét sự chia ly, căm hận thói giả dối, đối với tình cảm lúc nào cũng vô cũng thận trọng, nhưng khi đã có tình cảm rồi thì sẽ dâng hết con tim chân thành. Trong cái thế giới đầy những ánh đèn màu rực rỡ đó, tình cảm của anh quả thực đơn thuần và bảo thủ đến mức khác thường. Đó cũng là nguyên nhân khiến Minh Vi chấp nhận yêu thêm một lần nữa. Suy cho cùng, cô vẫn sợ sẽ bị phản bội thêm một lần.

Chỉ có điều, tình yêu đơn giản của bọn họ đang bị tổn hại nghiêm trọng chưa từng có.

Minh Vi rút tay về một nữa:

– Em cần có thời gian, Hựu Đình. Không phải em trách anh, chỉ là em cần một chút thời gian để chấp nhận chuyện này.

– Nếu vậy đừng đuổi anh đi. Dù em ghét anh, cũng hãy để cho anh được ở bên em một thời gian. – Đường Hựu Đình nói với vẻ nghiêm túc. – Cứ để mặc em đó, để một mình em nghĩ ngợi lung tung, ai biết rồi sẽ xảy ra chuyện gì? Anh muốn được ở bên em, Minh Vi. Vị trí bên cạnh em là thuộc về anh.

Minh Vi cảm thấy một sự bất lực ghê gớm, vì thế lòng càng cô tịch hơn.

Tại sao vậy? Cô chỉ muốn có một tình yêu trong sạch và đơn giản, nhưng tại sao vẫn bị hoen màu vì thế giới bên ngoài.

– Anh ở bên em nếu bị phóng viên nhìn thấy sẽ lại có tin đồn này nọ. Hiện giờ em không thể chịu đựng được thêm các tin đồn nữa. – Minh Vi thở dài. – Em về nhà ở mấy hôm rồi quay lại. Những ngày này anh cứ để em được yên tĩnh một chút. Anh cũng biết em không phải người cả nghĩ, nên cũng không tới nỗi tự đi vào bế tắc. Trong thời gian đó, anh có thể đi giải quyết mấy việc của anh.

Đường Hựu Đình cuối cùng cũng phải nhượng bộ.

– Được, em cứ về nghỉ ngơi cho khỏe. Em phải nhận lời anh, liên lạc với anh hàng ngày nhé.

Minh Vi gật đầu.

Đường Hựu Đình giúp Minh Vi thu dọn hành lý. Lý Trân đúng hẹn đến nơi đón Minh Vi rồi đưa cô về nhà mẹ. Đường Hựu Đình không thể cùng đi mà chỉ đứng dưới nhà nhìn theo chiếc xe đi khuất. Anh mặc chiếc áo khoác mỏng, đứng trong cơn gió trông hết sức cô đơn và lặng lẽ. Minh Vi gần như cảm thấy việc mình đi thế này cũng giống như việc vứt bỏ anh.

Thế nhưng cô còn có thể làm gì?

Hai ngày đầu sau khi về nhà, Minh Vi hầu như phải vật lộn với đám thực phẩm giàu dinh dưỡng. Bà Vương chẳng buồn quan tâm đến việc kiểm soát vóc dáng của các diễn viên, chỉ cần lấy lại mấy ki-lô-gam thịt bị gầy đi của con gái. Minh Vi bị nhồi tới mức nổi cả mụn, Lý Trân ghé qua thăm nhìn thấy vậy kêu lên oai oái. Chỉ mấy ngày nữa sẽ diễn ra lễ trao giải, Minh Vi kiểu gì cũng phải xuất hiện ở đó để nhận giải với hình ảnh hoàn hảo nhất.

Ngoài chuyện bị nhồi nhét tới mức khốn khổ đó ra, những ngày nhàn rỗi ở nhà khiến Minh Vi thấy rất an lành. Ngày nào cô cũng đọc sách, xem ti vi, dắt chó đi dạo hai lần. Con chó phốc sóc giống Đức mà bà Vương mới nuôi, hễ giờ nhìn thấy Minh Vi là lại vẫy đuôi, cực kỳ nịnh bợ.

Hôm đó ti vi phát lại lễ trao giải thưởng truyền hình của tối hôm trước. Ngay sau tiếng nhạc quen thuộc, tiếng reo hò của công chúng, khuôn mặt tuyệt đẹp của Đường Hựu Đình xuất hiện trên màn hình lớn của sân khấu. Anh hiện diện trong lễ trao giải với tư cách khách mời, thế nên thay đổi phong cách phóng khoáng thường ngày, mặc một bộ vest trắng. Bộ quần áo được may rất vừa làm tôn lên đôi vai rộng cùng vòng eo thon gọn lẫn đôi chân dài của anh. Tóc được chải vào nếp, khuôn mặt lộ ra vẻ thanh cao nho nhã, đích thực là một công tử hào hoa.

“Em là tình yêu đến bất ngờ, song từ khi nào đã hằn sâu vào trái tim anh. Vì sao trước giờ anh không nhận ra rằng thực ra hạnh phúc lại ở gần chúng ta đến vậy?”

Bài anh hát chính là bài “Đến bất ngờ”, một bài thấm đẫm chất trữ tình nằm trong album mới của anh.

– Thằng bé này đúng là rất tuyệt. – Bà Vương vừa vỗ vỗ vào tạp dề vừa nói. – Trông đẹp trai quá, thậm chí còn đẹp trai hơn cả Cố Thành Quân. Mẹ với mấy bà bạn xung quanh ai cũng thích xem phim cậu ấy đóng, vào vai một người con đại hiếu như thật. Ôi trời, giá như mẹ có cậu con trai như vậy thì tốt.

– Mẹ, con vẫn còn chưa đủ hay sao? – Minh Vi ôm lấy bà Vương nũng nịu. Tên Đường Hựu Đình đã trở thành “Lady killer” từ bao giờ mà cô không hay biết.

Bà Vương nói tiếp:

– Có đúng là con đang kết bạn với cậu ấy không? Nói mẹ nghe xem, mẹ không nói lung tung đâu.

Minh Vi cười ngớ ngẩn, song vẫn không nói gì.

Bà Vương gõ lên trán cô:

– Con tỉnh táo hơn một chút đi. Trong giới giải trí đầy rẫy bọn đàn ông xấu tính, tìm được một người tốt là phải túm ngay lấy. Mẹ thấy với tính cách đó của con cũng không thể nào lấy được một đại gia tai to mặt lớn, còn để con phải đi hầu hạ bọn con nhà giàu mẹ cũng không yên lòng. Nếu không muốn cả đời vạ vật, phải tranh thủ lúc còn trẻ trung xinh đẹp này mà ra tay ngay.

Minh Vi vội vàng vâng dạ rồi trốn về phòng mình.

Cô đi đi lại lại mấy vòng trong đó, cuối cùng cũng lấy điện thoại ra. Hai ngày nay, ngày nào Đường Hựu Đình cũng gửi cho cô mấy tin nhắn, hai lần sáng tối còn gọi điện. Hai người nói chuyện trong điện thoại hết sức bình thường, ngầm hiểu với nhau không nhắc một lời nào đến những chuyện kia.

Minh Vi được nghỉ ngơi hai ngày, ăn no ngủ kỹ, cũng đã nghĩ thông suốt. Cô chủ động gửi tin nhắn cho Đường Hựu Đình. “Em vừa xem tiết mục anh biểu diễn tối qua, trông mặc vest trắng đẹp thật, hát cũng hay nữa.”

Đường Hựu Đình chắc đang bận nên chưa nhắn tin trả lời. Minh Vi bật máy tính ngồi chơi “Hoa quả nổi giận”, chơi nghiền quá nên quên cả thời gian. Không biết là bao lâu sau, tiếng chuông điện thoại vang lên.

– Em đang ở nhà à? – Đường Hựu Đình hình như đang gọi từ phòng thu thanh, nghe giọng hơi xa vắng.

– Ừm. – Minh Vi đáp, tay vẫn bấm nút trồng cây đậu bắn đạn.

– Xuống đây một chút được không?

Con chuột rơi tuột xuống, cây đậu ván trồng ngay trước mặt một con zombie lập tức bị nhai “crack crack” luôn.

– Chết tiệt! Đều tại anh hết. – Minh Vi oán thán.

Đường Hựu Đình bật cười:

– Xuống đây, em muốn gì anh sẽ đền cho.

Minh Vi tắt máy, tắt luôn trò chơi. Cô vội vàng cởi chiếc áo ngủ bằng bông xù trên người ra, tìm một chiếc áo len dài màu trắng ngà mặc vào. Dù biết con gái hẹn hò có muộn đến nửa giờ cũng không có gì ghê gớm, nhưng trong lòng vẫn thấy sôi lên ùng ục như một ấm nước sôi đang bốc hơi nghi ngút, khiến cô vội vàng đến mức không muốn để lỡ một phút nào.

Bà Vương thấy con gái lao vụt ra khỏi cửa vội kêu lên một tiếng:

– Mặc thêm áo vào, trời lạnh đấy.

Minh Vi vâng bừa một tiếng rồi chui tọt vào thang máy.

Bà Vương mỉm cười rồi chuyển sang một kênh khác, tiếp tục ngồi xem ti vi. Vừa hay lúc đó ti vi đang chiếu bộ phim “Lê viên kinh mộng” mà Đường Hựu Đình đóng vai nam chính, mặc áo trường sam màu thiên thanh trông đẹp trai thanh nhã, khiến nhân vật nữ chính mê đắm quay cuồng.

Bà Vương nhìn thật kỹ, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Minh Vi từ trong khu nhà đi ra, bên ngoài gió lạnh thôi vù vù, kèm theo tuyết rơi nhẹ. Khi đó cô mới ý thức được mình mặc mỏng manh quá. Thêm vào đó, vì chạy vội nên quên không mang theo điện thoại, bây giờ nếu chạy lên nhà lấy thế nào cũng bị mẹ cười cho.

Minh Vi giậm chân, đứng dở khóc dở cười trong gió lạnh.

Một bóng đen xuất hiện trên mặt đất, áp sát cô từ phía sau lưng. Minh Vi còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị một người ôm chặt lấy từ đằng sau. Chiếc áo khoác dày ấm áp ôm trọn lấy cơ thể mỏng manh của cô, hai cánh tay khỏe mạnh siết chặt, vòm ngực rộng tỏa ra một luồng hơi ấm ngất say.

Minh Vi quay người lại trong vòng tay đó, lập tức chạm ngay vào một đôi môi lạnh ngắt như băng. Nụ hôn tinh tế, gấp gáp, quyến luyến không rời.

Phải khó khăn lắm Minh Vi mới thở được bình thường, khẽ đấm cho anh một cái:

– Còn tưởng tên háo sắc nào.

– Bây giờ anh có khác gì một tên háo sắc? – Đường Hựu Đình vùi đầu mình vào gáy Minh Vi, ngửi mùi hương thanh khiết vẫn còn lưu lại trên cơ thể cô sau khi tắm. – Anh định qua đây để tìm mục tiêu, em bị anh bắt rồi nhé.

Minh Vi bị anh cọ đầu vào nhột hết người, bật cười tránh đầu đi. Ngoài trời quả thực quá lạnh, bọn họ vội dắt díu nhau quay vào bên trong khu nhà, đứng ở ngay chân cầu thang. Dưới ánh đèn vàng ấm áp. Đường Hựu Đình xoay mặt Minh Vi nhìn kỹ, đếm từng cái mụn trên mặt cô.

– Mấy ngày nay vì nhớ anh quá nên mới bị đúng không?

Minh Vi tức giận véo Đường Hựu Đình một cái. Anh bật cười ha ha như bị mèo cào, sau đó đẩy cô vào sát tường, cúi xuống hôn.

Cứ vậy mãi lâu sau, hai người mới ngồi xuống chân cầu thang nói chuyện hệt như hai học sinh trung học. Minh Vi vẫn được Đường Hựu Đình quấn chặt trong chiếc áo khoác của anh, giống một chú mèo con rúc vào người tìm hơi ấm, lười nhác và hơi mơ màng, ngồi yên không động đậy. Đường Hựu Đình vuốt ve mái tóc dài mượt của cô, cúi đầu xuống hôn lên cạnh má hơi lành lạnh. Hai người cứ ngồi như vậy một lúc lâu không nói một lời.

– Không giận anh nữa chứ?

– Không có chuyện gì nữa rồi. – Minh Vi nói – Vì không thể hận anh nên đành oán hận thế giới này. Nhưng rồi em phát hiện ra thế giới này cơ bản không để ý đến em, trái lại còn thấy mình gây chuyện như một đứa trẻ con, đúng là chả ra làm sao.

– … Xin lỗi em. – Đường Hựu Đình khẽ thở dài.

Minh Vi chớp chớp mắt, ngồi thẳng người lên, xách tai Đường Hựu Đình:

– Em vẫn không yên tâm được, anh phải thề với em.

– Được, được! – Đường Hựu Đình bị véo đau quá nên chỉ còn cách quy hàng phục tùng.

– Sau này không được tiếp xúc với Tô Khả Tinh nữa, anh phải giữ khoảng cách xa mười mét với cô ta. Dù là cô ta chủ động đến gần, anh cũng phải tìm cách tránh ra xa.

– Thôi mà, đối với một tội phạm cưỡng gian, anh có tìm cách tránh cũng không kịp.

Minh Vi gật đầu:

– Không được phép chủ động gây ra tin đồn với bất cứ cô gái nào, nếu có bị người khác đưa tin anh cũng phải giải thích rõ ngay lập tức.

– Những người gây ra tin đồn với anh từ trước đến nay đều là đàn ông… – Đường Hựu Đình lẩm bẩm, liền bị Minh Vi tiếp tục véo tai. – Á! Anh sai rồi! Anh tuyệt đối sẽ không dính dáng đến bất kì người phụ nữ nào.

Minh Vi thầm cười:

– Thứ ba, bất kể thế nào cũng phải thấy em là người tuyệt nhất.

Đường Hựu Đình mỉm cười gỡ tay Minh Vi ra khỏi tai mình, cầm gọn lấy:

– Em nói vậy không phải là thừa hay sao? Nếu không phải vì anh thấy em là người tuyệt nhất thì tại sao lại dồn hết tâm tư tình cảm của mình vào em?

– Đừng có nói những lời đầu lưỡi đó. – Minh Vi trừng mắt lên với Đường Hựu Đình. Nhưng chưa được hai giây, cô đã lại mỉm cười. – Anh nghiêm túc một chút đi.

– Anh đang nghiêm túc mà. – Đường Hựu Đình hôn lên tay Minh Vi. – Anh đang ở trong phòng thu nốt đoạn cuối, vừa nhận được tin nhắn của em liền vứt hết tất cả chạy đến đây. Ngày mai quay lại thế nào anh cũng bị mấy ông ở phòng thu với cả Lưu Triệu mắng chết thôi.

– Đáng đời. – Minh Vi cười mắng, song nghe giọng nói mềm nhũn, hoàn toàn không còn tức giận một chút nào. Đường Hựu Đình nghĩ bụng, trái tim người con gái này quả là yếu mềm, tình cảm cũng hết sức đơn thuần, vậy mà lại rơi vào giới giải trí. May mà cô ấy gặp được một người đàn ông thành thực là mình, nếu gặp phải một kẻ nào đó có bụng dạ không biết sẽ bị lừa gạt đến mức nào.

Nghĩ tới đó anh chợt hoảng hốt, hơi lo sợ. Cũng may anh xuất hiện sớm và ra tay kịp thời.

Đường Hựu Đình thở dài, ôm chặt lấy Minh Vi:

– Được rồi, tất cả đã qua rồi.

Minh Vi tựa vào lòng anh, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Đường Hựu Đình là tia sáng đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời Minh Vi kể từ sau khi cô được tái sinh. Người đàn ông nhìn qua có vẻ cao ngạo, tính tình lại khó chịu đó đã quan tâm chăm sóc cho cô từng chút một trong suốt mấy năm qua không hề thay đổi. Những chi tiết nhỏ nhặt ấy dù Minh Vi không nói ra nhưng cô đều ghi lại trong lòng. Đó là duyên phận mà hai người bọn họ có được không dễ dàng.

Cố Thành Quân từng là tất cả của Minh Vi, nhưng anh đã quay lưng lại với cô một cách vô tình, cho nên lúc trước Minh Vi vẫn còn do dự. Cô không biết liệu mình có nên hoàn toàn chấp nhận Đường Hựu Đình, đặt anh vào trái tim mình một cách thật sự hay không.

Nhưng giờ đây cô đã có thể đưa ra được quyết định. Từ giờ phút này, hai người bọn họ sẽ cất hết những ký ức đen tối vào trong rương, đóng chặt lại, chôn sống dưới đất sâu, không bao giờ đào lên nữa. Bọn họ quyết định sẽ bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện