Chương 21: Nỗi đau của sự trả thù

Minh Vi gọi điện thoại cho Đường Hựu Đình nhưng không sao gọi được, cuối cùng đành gọi vào máy Tiểu Hoàng.

– Điện thoại của anh Hựu Đình bị ném vỡ rồi. – Nghe giọng Tiểu Hoàng có vẻ ngập ngừng. – Anh ấy… cái đó, anh ấy đột nhiên nói là sẽ đi Thượng Hải gấp.

– Lại phải đi à? – Minh Vi thất vọng, cô và Đường Hựu Đình đã không gặp nhau suốt nửa tháng. – Anh ấy có ở cạnh cậu không? Bảo anh ấy nghe máy đi.

– À… anh ấy, anh ấy không ở đây. Đợi lát nữa anh ấy về em sẽ bảo anh ấy gọi điện cho chị. – Tiểu Hoàng nói xong liền vội vàng tắt máy.

– Sao vậy nhỉ? – Minh Vi nhìn điện thoại thần người ra.

Tiểu Hoàng cất điện thoại đi rồi nhìn Đường Hựu Đình bằng bộ mặt nhăn nhó khổ sở:

– Anh cứ trốn tránh chị ấy như vậy cũng không phải là cách tốt đâu. Có chuyện gì không thể nói rõ ra với nhau hay sao? Hiện giờ anh như vậy để chị ấy đến chăm sóc cũng được mà.

Đường Hựu Đình nằm trên giường mắt nhắm nghiền, mặt xám ngoét, môi nhợt nhạt. Vẫn quen thấy anh nhanh nhẹn hoạt bát, chạy khắp nơi chỗ này chỗ khác với dáng vẻ cao ngạo suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm, những người ở bên Đường Hựu Đình quả thực không sao quen nổi với cảnh anh yếu đuối nằm bẹp trong chăn. Cơn sốt khiến cho Đường Hựu Đình không còn chút sức lực nào, dù là nghe thấy Tiểu Hoàng kêu ca cũng chẳng buồn đáp lại một lời. Bác sĩ nói bệnh cảm cúm mùa này cũng không tới nỗi đáng lo ngại, nhưng việc Đường Hựu Đình sốt liên tục không hạ cũng khiến cho bác sĩ hơi lúng túng.

– Về tâm lý có một chút vấn đề. – Bác sĩ nói. – Uất ức trong lòng, nên chỉ có thể bộc lộ tâm tư qua cơn sốt.

Lưu Triệu tiễn bác sĩ ra xong, lúc quay lại liền oán thán:

– Bác sĩ kiểu gì vậy?

Tuy nhiên, hai ngày sau biết giữa Đường Hựu Đình và Minh Vi có chuyện, anh ta cảm thấy vị bác sĩ đó đúng là Hoa Đà tái thế.

– Đúng là vạn vật tương sinh tương khắc. – Lưu Triệu nói. – Cứ thế này không được. Đêm Mồng bảy Đường Hựu Đình còn phải hát hai bài trong dạ hội, bộ dạng này có khi chưa hát nổi nửa câu đã ngã lăn quay ra sân khấu rồi.

– Vậy anh định đi tìm chị Minh Vi nói chuyện à?

Lưu Triệu gõ lên đầu Tiểu Hoàng:

– Đồ ngốc. Giờ mới biết vì sao cậu cứ phải sống độc thân mãi thế này.

Tiểu Hoàng xoa đầu ấm ức. Lúc này, hễ nhắc đến hai chữ Minh Vi là Đường Hựu Đình lại nổi giận. Buổi sáng, Đường Hựu Đình không muốn ăn cháo trắng, đòi ăn cháo thịt, Tiểu Hoàng buột miệng oán thán một câu:

– Hồi trước Minh Vi nấu cháo trắng chẳng phải anh cũng vẫn ăn còn gì.

Đường Hựu Đình lập tức đẩy chiếc bàn một cái làm cháo nóng đổ hết xuống sàn.

– Anh Lưu, thận trọng một chút đi. – Tiểu Hoàng khổ sở nói. – Kính ngoài cửa sổ phòng khách vừa mới thay xong, đừng có để mới dùng được hai ngày lại bị ném vỡ tan. Hiện giờ anh ấy đang trong thời kỳ trầm cảm, như kiểu một vị ác thần vừa mới thức dậy, nhìn thấy cái gì không vừa mắt là ném vỡ luôn. Phá đồ đạc trong nhà cũng được, đằng này ra ngoài cũng phá, y như năm đó vậy…

Tiểu Hoàng nói đến đó chợt liếc thấy Đường Hựu Đình đứng ở cửa phòng ngủ, sợ quá nín bặt ngay. Đường Hựu Đình đang ốm nên người lơ mơ, không buồn để ý đến cậu ta mà đi thẳng xuống bếp, mở tủ lạnh tìm nước uống.

– Bây giờ cậu không uống nước lạnh được đâu. – Lưu Triệu kéo Đường Hựu Đình lại.

Đường Hựu Đình mặc kệ không phản ứng. Trong tủ lạnh có hai hộp đựng thức ăn, một hộp là sườn xào chua ngọt, một hộp là cà tím xào thịt, bên trên vỏ hộp là nét bút của Minh Vi, viết: “Đừng gọi cơm bên ngoài, ăn cái này nhé. Hôm nay em mới làm đấy”.

Là đồ cô làm hôm anh mới đi công tác về.

Đường Hựu Đình lấy hai chiếc hộp đó ra. Để trong tủ lạnh suốt hơn một tuần, hộp cà đã bốc mùi chua, còn nước sốt trên sườn chua ngọt cũng đã khô cứng lại. Tài nấu nướng của Minh Vi không tồi, đây đều là những món Đường Hựu Đình thích ăn nhất. Đặc biệt là nước sốt trong sườn xào chua ngọt được cô làm được bằng bí quyết riêng nên rất ngon. Lần trước khi hai người cùng ăn cơm với nhau, Đường Hựu Đình còn mút hết cả nước sốt dính trên tay cô. Lúc đó Minh Vi cười ầm cả lên.

Cười mãi cười mãi, tiếng cười đó dần dần biến điệu, trở thành một giọng nói đầy mỉa mai: “Không sai”.

Mỗi khi nhớ lại hai từ đó, luôn có một bàn tay vô hình tát mạnh lên mặt anh, tới nỗi anh hoa mày chóng mặt, đau đến mức đờ đẫn cả người.

Thực ra anh nên đến tìm Minh Vi, đem tất cả mọi chuyện nói với cô, hỏi cô rốt cuộc có phải là con người đầy mưu tính như Cố Thành Quân nói hay không. Hỏi cô từ đầu tới cuối đều đang dối gạt anh hay không.

Đường Hựu Đình cảm thấy đối với một người đàn ông, nếu có lừa dối một lần nữa cũng chẳng có gì ghê gớm. Nhưng điều anh sợ nhất là rồi đây mình không còn biết tin ai. Một người khi đã mất lòng tin đúng là một chuyện đáng sợ vô cùng.

– Để ở đây lâu như vậy rồi còn ăn làm sao được. – Đường Hựu Đình thờ ơ nói rồi vứt hai chiếc hộp vào thùng rác. – Bảo người dọn nhà làm sạch tủ lạnh đi, những thứ gì quá hạn vứt hết.

Lưu Triệu giật thót người nhưng không dám cản.

Tiếng khóa điện tử ngoài cửa chính bỗng kêu lên tách tách sau đó mở ra. Mấy người đàn ông trong phòng đứng nhìn nhau, không nghĩ ra là ai đến.

Minh Vi cúi xuống cởi giày, song không tìm được dép đi trong nhà nên xách hộp cơm đi chân trần vào. Nhìn thấy Đường Hựu Đình, cô cười nói:

– Ai nói với em là anh ốm tới mức không dậy nổi kia chứ?

Lưu Triệu và Tiểu Hoàng nhìn Đường Hựu Đình ra sức lắc đầu, coi như không biết gì.

– Là Lý Trân bảo em. – Minh Vi nói tiếp. – Nghe nói anh hoãn chương trình nên cô ấy đi tìm hiểu giúp em thôi.

Tiểu Hoàng giật giật góc vạt áo Lưu Triệu. Lưu Triệu hiểu ý nên hai người bọn họ lập tức kiếm cớ chuồn ra ngoài. Đường Hựu Đình cũng không cản, anh thờ ơ nhìn Minh Vi gật gật đầu, sau đó quay về phòng ngủ nằm tiếp.

Minh Vi không đi theo ngay mà xuống bếp thu dọn một hồi, lấy khay xếp đồ ăn rồi bê lên. Mùi thơm của cơm trắng và cà tím xào thịt bay ra lập tức khiến cho cái bụng ăn cháo trắng suốt mấy ngày của Đường Hựu Đình bắt đầu lên tiếng.

– Anh dậy ăn một chút đi. – Minh Vi đặt chiếc khay lên trên bàn nhỏ. – Anh cũng thật là, chỉ bị cảm cúm thôi, sao phải trốn tránh em? Mấy ngày hôm nay anh ăn gì vậy? Chắc hội anh Lưu chỉ ra ngoài hàng mua đồ ăn cho là cùng chứ gì. Mấy thứ này đều do em tự làm, không cho mỳ chính. Anh ăn nhiều một chút.

Nói xong, cô nhét đôi đũa vào tay Đường Hựu Đình.

Đường Hựu Đình quả thực rất đói, ăn từng miếng lớn, chỉ một lát đã hết. Minh Vi ngồi bên cạnh thao thao bất tuyệt nói về những chuyện lặt vặt xảy ra mấy ngày qua, việc hàng cơm của mẹ đông khách, bạn thân của cô, Tống Giai Ni đã chuyển sang làm chỗ khác, Chung Thiên Dao vừa quay xong một bộ phim, còn cô chuẩn bị sang Nhật, tiếng học được trước đây cũng chưa quên hết…

Chìm đắm trong giọng kể nhẹ nhàng của cô, Đường Hựu Đình quay trở về với những tháng ngày giữa hai người chưa xảy ra bất cứ chuyện gì. Khi đó anh yêu cô, cô cũng yêu anh, tình yêu giữa bọn họ không bị ai xen vào, tình yêu thuần khiết như tuyết trắng.

Dù là thánh tướng cũng khó đòi hỏi tình yêu hoàn toàn trong sáng không có chút giả dối nào, Đường Hựu Đình tự cười giễu chính mình. Nhưng con người anh xưa nay vốn kiêu ngạo, tính tình nhỏ nhen, nóng nảy, khi hai người cãi nhau Minh Vi thường véo mũi anh nói rằng tính tình của anh ngang ngạnh như bò. Con người anh là như vậy, nếu đã nghĩ rồi, không ai có thể làm cho anh quay đầu lại được.

Còn lúc này Minh Vi ngồi trước giường, khuôn mặt trắng trẻo đầy đặn, chỉ trang điểm một lớp phấn mỏng, lông mi dày hệt như một chiếc chổi sơn. Những lời nói nhẹ nhàng thốt ra khỏi miệng cô một cách dễ dàng, những ngón tay trắng muốt thon gầy của cô nghịch góc chăn một cách vô thức. Cô giống như một cô bé đang kể những câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày, dù Đường Hựu Đình không hề đáp lại, nhưng cô vẫn hết sức vui vẻ.

Rốt cuộc Minh Vi trong điện thoại và Minh Vi hiện giờ, ai là thực, ai là diễn viên?

Đường Hựu Đình cầm lấy tay Minh Vi. Thân nhiệt của anh hơi cao nên càng thấy rõ cái lạnh ở tay cô. Minh Vi rút tay ra rồi bê chiếc bàn nhỏ xuống. Trước khi đi, cô còn nhìn anh nở một nụ cười.

Đường Hựu Đình nhìn theo bóng Minh Vi, nghĩ bất kể là mình có hiểu lầm hay không, nhưng cứ thế này không phải là cách giải quyết tốt nhất. Chi bằng nhân cơ hội này hỏi rõ ràng hết mọi chuyện. Nếu mình hiểu lầm, bị Minh Vi đánh cho một trận, cũng còn tốt hơn là cứ nghĩ ngợi đến mức sinh bệnh như Lâm Đại Ngọc thế này.

Nghĩ vậy, anh liền mặc áo khoác vào xuống giường.

Minh Vi đứng trong bếp, sững sờ nhìn thùng rác. Đường Hựu Đình thấy lạnh sống lưng. Đó là hai chiếc hộp đựng đồ ăn anh vừa mới vứt vào.

– Ai lại thất đức như vậy! Đúng là lãng phí! – Minh Vi giận dữ kêu lên, sau đó lấy hai chiếc hộp ra khỏi thùng rác. – Hựu Đình, là anh vứt đúng không? Đồ ăn còn thừa làm sao có thể vứt vào thùng rác như thế này, lại còn vứt cả hộp đi nữa.

Đường Hựu Đình vội nói:

– Không phải anh. Là Tiểu Hoàng. Cậu ta làm gì cũng bất cẩn như vậy.

– Đúng là bọn độc thân không biết cách sống thế nào cho phải. – Minh Vi đổ thức ăn trong hộp vào thùng rác rồi rửa sạch chiếc hộp.

Đường Hựu Đình cứ đứng vậy nhìn cô bận rộn trong bếp. Minh Vi luôn tỏ ra thành thạo việc bếp núc, đúng là hiếm thấy ở tuổi này. Khi khen Minh Vi, các fan hâm mộ của cô thường nói: “Minh Vi của chúng ta đúng là một người phụ nữ của thời đại mới, luôn xuất sắc trong công việc, tới khi về nhà cũng hết sức thạo việc nội trợ. Ai lấy được cô ấy thật là có phúc”.

Cả bố anh và dì La cũng đều rất thích Minh Vi. Bố anh nói, cô gái này nhìn trông rất đoan trang, được giáo dục tốt. Đường Hựu Đình quen Minh Vi đã được năm năm, nếu như suốt năm năm đó cô có thể giả bộ trước mặt anh thì quả là người có mưu sâu.

Minh Vi rửa bát xong lại lau sạch sẽ bệ bếp, rồi đột nhiên hỏi:

– Có phải anh đang có chuyện gì buồn bực không?

Đường Hựu Đình im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng đáp:

– Cố Thành Quân nói hết mọi chuyện của em với anh ta cho anh rồi.

Tay Minh Vi run bắn lên, cô chầm chậm quay đầu lại nhìn anh. Trong mắt cô có một vẻ gì đó anh nhìn không rõ.

– Anh ta đã nói những gì?

– Em… và chuyện vợ anh ta. – Đường Hựu Đình cố gắng sắp xếp từ ngữ, khi đó anh cũng tỏ ra bất lực như những người đàn ông khác, không sao biểu đạt rành rọt được ý của mình. – Còn cả chuyện xảy ra giữa em và anh ta hôm đó trước khi anh đến biệt thự ở ngoài ô. Anh ta nói em bắt chước vợ anh ta…

Minh Vi bấu chặt lấy chiếc khăn bông, các khớp ngón tay đều trắng bợt ra, mặt cắt không còn giọt máu, nhưng cô vẫn hết sức bình tĩnh. Dường như cô đã hình dung ra cảnh tượng này từ lâu, nên gặp phải mới có thể thản nhiên đến vậy.

– Những chuyện đó không liên quan đến anh, anh ta không nên nói với anh. Em giấu anh là vì đối với anh, không thể nào nói cho anh từ đầu được.

Như vậy là một cách thừa nhận phải không?

Đường Hựu Đình cảm thấy nhiệt độ làm anh khổ sở mấy ngày nay bỗng chốc rút đi sạch sành sanh cùng với câu nói của Minh Vi song hơi ấm trong cơ thể anh cũng đồng thời bị hút đi đâu hết.

Minh Vi nói chậm rãi từng chữ một:

– Em không hề bắt chước Trương Minh Vi để dụ dỗ anh ta. Những lời nói đó, những động tác đó đều là thói quen của em. Cố Thành Quân đã hiểu lầm, sau đó vì quá xấu hổ nên mới nổi giận.

Song Đường Hựu Đình không hề cảm thấy được an ủi nhờ câu giải thích đó của cô:

– Vậy còn anh thì sao? Rốt cuộc đối với anh em là như thế nào đây?

Minh Vi nhìn thẳng vào anh:

– Em yêu anh, Hựu Đình.

Đường Hựu Đình lại cảm thấy hơi ấm dần dần trở lại.

– Em yêu anh thật lòng chứ?

Minh Vi lấy hết sức gật đầu:

– Thật lòng.

Khi nói hai từ “Không sai” trong điện thoại, Minh Vi cũng dùng ngữ khí giống thế này. Đường Hựu Đình không biết mình nên tin ai, Minh Vi giảo hoạt trong điện thoại, hay Minh Vi chân thành đang đứng trước mặt anh đây.

– Anh có thể tin tưởng em không? – Minh Vi hỏi tha thiết. – Cố Thành Quân đang tìm cách chia rẽ chúng ta. Những thứ anh ta nói đều là giả dối…

– Vậy những điều em nói đều là thật chứ? – Đường Hựu Đình hỏi. – Minh Vi, có những lúc anh thực sự không hiểu nổi em. Em nịnh nọt anh ta cũng được, em tâng bốc anh ta cũng không sao, anh đều có thể hiểu được. Đó đều là những chuyện công việc. Nhưng còn về phương diện tình cảm, em có thực sự nghiêm túc với anh không? Hay là vì trông thấy những điều kiện của anh thôi?

– Vì sao anh lại có thể nghi ngờ tình cảm của em? – Minh Vi cảm thấy không thể nào tin nổi. – Chẳng phải anh không nên nghi ngờ một chút nào hay sao? Anh là một người xuất sắc như vậy, làm sao em có thể không yêu anh cho được. Chẳng phải anh nên nghĩ thế hay sao? Hựu Đình, điều gì khiến cho anh mất tự tin như vậy? Điều gì khiến cho anh cảm thấy nghi ngờ?

Đường Hựu Đình nhìn Minh Vi chăm chú, lặng im không nói một lời. Anh nhận ra mình thực sự yêu thương người con gái đang đứng trước mặt mình này, yêu cô một cách nghiêm túc, sâu nặng. Chỉ có tình yêu mới khiến cho một người cảm thấy tự ti, mới khiến người ta trở nên đa nghi. Anh suy tính thiệt hơn, không dám tin, đố kị, lo lắng, muốn chiếm hữu tất cả thuộc về cô. Thậm chí anh còn muốn phá hủy tất cả. Chỉ có hủy diệt mới có thể chứng minh được anh yêu cô nhiều đến thế nào.

Minh Vi hít sâu một hơi, nói:

– Hựu Đình, em sẽ nói chuyện đàng hoàng với Cố Thành Quân để anh ta không làm phiền chúng ta nữa. Chẳng qua anh ta chỉ nhất thời hồ đồ, có lẽ cần phải đến gặp bác sĩ tâm lý để điều trị. Còn chúng ta, chúng ta sẽ không có chuyện gì phải không?

Đường Hựu Đình không biết phải trả lời thế nào, bước đến ôm lấy Minh Vi, sau đó hôn ghì lấy môi cô. Bọn họ cứ vậy ôm hôn nhau, bất kể câu trả lời là gì cũng không còn quan trọng nữa.

Minh Vi khởi hành đi Nhật đóng phim. Đường Hựu Đình phải quay quảng cáo, cũng bay đến Hồng Kông nên không đến tiễn. Trước khi lên máy bay, cô gọi điện cho anh, nói ở Phương Nam ẩm ướt, anh vừa mới khỏi ốm nên phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Đường Hựu Đình nói, em đến Nhật Bản vui vẻ nhé.

Từ hồi quen nhau đến giờ, bọn họ mới nói chuyện với nhau theo kiểu đó. Sự hiểu lầm chỉ được giải quyết một cách miễn cưỡng nên sự bất hòa vẫn còn tồn tại. Lòng tin bị phá vỡ để lại đầy những vết thương, không ai biết phải làm thế nào để vá nó lại như khi trước.

Song công việc cũng khiến họ chuyển sự chú ý sang hướng khác. Sau khi đến Nhật, Minh Vi tập trung vào việc diễn xuất, cố gắng để đầu óc mình ở trạng thái vận động cao nhất, không còn thời gian nghĩ đến những chuyện khác nữa.

Khi ở Nhật, Minh Vi gặp Chân Tích và Tô Khả Tinh trong khách sạn. Chân Tích đến đó xem trình diễn thời trang, còn Tô Khả Tinh tiện thể cũng theo đến đó luôn, vẫn theo sát bên Chân Tích như hình với bóng. Sau lần sảy thai, cho đến giờ Tô Khả Tinh vẫn chưa trở lại được như cũ, song coi như qua cơn đại nạn, nghe nói còn nhận được vai nữ số hai trong một bộ phim mới.

– Khí sắc của Minh Vi dạo này không được tốt lắm, sao vậy? Trong lòng có chuyện gì không thoải mái à? Không cãi nhau với Hựu Đình đấy chứ?

Minh Vi thấy cô ta cố tình chọc ngoáy nên cố nén giận, chỉ cười nhạt nói:

– Vất vả cho cô phải lo lắng, tôi chỉ bận rộn công việc quá thôi.

– Vậy chịu khó chăm sóc cho mình nhé. – Tô Khả Tinh nói. – Cũng vì công việc nhiều quá, không có thời gian dành cho bạn trai nên bọn tôi mới chia tay. Cô cũng phải cẩn thận, đừng để bi kịch của tôi xảy đến với mình.

Minh Vi hắng giọng:

– Không sao, người ta nói, tình yêu càng bị rủa nhiều càng được lâu dài.

Khóe miệng Tô Khả Tinh giật giật. Khi đó một bà già dắt cho đi ngang qua, con chó nhỏ tỏ ra tất thích ngửi chiếc túi của Tô Khả Tinh. Tô Khả Tinh lập tức trở nên căng thẳng, ôm chiếc túi Hermes vào lòng, trưng mắt lên nhìn con chó. Minh Vi chớp chớp mắt.

Trợ lý phụ của Tô Khả Tinh đỡ cô ta và Chân Tích đi rồi mới lúng túng nói với Minh Vi:

– Cô Minh Vi, thực ra tôi cũng là fan hâm mộ của Đường Hựu Đình…

Minh Vi lập tức hiểu ra:

– Vậy tôi lấy cho cô một chữ ký nhé. Cô ở phòng số mấy, đợi lát nữa tôi tiện đường sẽ mang qua.

Trợ lý mừng như bắt được vàng liền đọc số phòng cho Minh Vi. Minh Vi quay về phòng, quả nhiên tìm được một chữ ký chuẩn bị sẵn của Đường Hựu Đình rồi tận tay mang đến cho cô bé. Tô Khả Tinh không ở trong phòng, trợ lý đang bận giặt cho cô ta chiếc áo bị dính nước trái cây. Minh Vi thấy cô bé đó bận rộn như vậy thì ngồi một lát rồi đi ngay.

Hai ngày sau, Chân Tích và Tô Khả Tinh bay về nước. Khi qua hải quan, một con chó chuyên giám định ma túy chợt đi đến ngửi ngửi chiếc túi của Tô Khả Tinh, sau đó sủa ầm lên. Các nhân viên hải quan lập tức giữ chiếc túi lại, lấy ra được một gói cần sa trong đó.

Tô Khả Tinh mặt mũi xám ngoét, hồn xiêu phách lạc, những người đi cùng cũng được một phen hoảng sợ. Rõ ràng cô ta đã gói kỹ thứ này rồi cất vào trong hành lý ký gửi, vì sao giờ đây lại xuất hiện trong túi xách tay?

Tất cả đoàn người, bao gồm người quản lý và trợ lý đều bị đưa để thẩm vấn phục vụ điều tra. Chân Tích không chịu nổi chuyện này nên làm ầm lên, nào ngờ cảnh sát không biết thương hoa tiếc ngọc, tạm giữ luôn vì tội cản trở việc thi hành công vụ. Cố Thành Quân ở trong nước nhận được cuộc gọi thông báo giận tới mức suýt ném vỡ điện thoại. Anh nhờ bạn bè tìm được một vị luật sư, song chỉ bảo lãnh được cho Chân Tích còn Tô Khả Tinh không cứu nổi.

Nhưng một việc không ai ngờ tới là Chân Tích lên cơn đói thuốc ngay trong phòng giam. Khi luật sư đến nơi cô ta đã được đưa vào bệnh viện. Đi cùng với luật sư đến bệnh viện còn có cả một đám phóng viên, ai ai cũng như hổ đói. Các thông tin được cập nhật liên tục trên mạng, Cố Thành Quân chưa nhận được thông báo của luật sư, nhưng đã đọc được thông tin Chân Tích lên cơn nghiện ma túy trên mạng Internet.

Khi gọi điện cho Cố Thành Quân, Tôn Hiếu Thành chỉ hỏi một câu:

– Việc này anh có biết không?

Cố Thành Quân im lặng hồi lâu mới đáp:

– Tôi không biết cô ấy đã dùng trở lại. Tôi cũng đã cố gắng hết mức rồi.

Tôn Hiếu Thành lập tức tắt máy luôn.

Khi chuyến bay đưa Chân Tích về nước còn chưa hạ cánh, Tôn Hiếu Thành đã tuyên bố trên báo việc hủy bỏ hôn ước. Phóng viên đứng chen chân ở cửa ra máy bay chờ Chân Tích, song cô ta đã mua vé một chuyến bay khác, tạm thời lánh mặt đi. Cổ phiếu của Vĩnh Thành giảm một cách đáng sợ, suốt một thời gian mặt Cố Thành Quân lúc nào cũng nặng như chì.

Cùng thời điểm đó, Minh Vi kết thúc việc quay phim ở Nhật Bản, lặng lẽ trở về.

Cô về nhà trước, đưa quần ào và đồ mỹ phẩm mua được cho bà Vương, sau đó lái xe mang canh bà nấu đến cho Đường Hựu Đình. Hựu Đình không ở nhà, cô gọi điện đến thì Lưu Triệu bắt máy, nói là Đường Hựu Đình sẽ về muộn. Minh Vi đành cho canh vào tủ lạnh, sau đó viết một mẩu giấy nhắn lại.

Viết được hai chữ, cô chợt nghĩ đến hai chiếc hộp bị vứt vào thùng rác hôm đó, nên thôi không viết nữa. Giờ cô đã biết ai là người vứt chúng đi.

Quá nửa đêm Đường Hựu Đình mới lê tấm thân mệt nhoài về nhà. Đèn bật sáng lên, Minh Vi dụi mắt ngồi dậy trên sa-lông.

– Anh về rồi à? Mẹ em bảo mang một chút canh đến cho anh. Em hâm nóng lại cho anh nhé.

– Không cần đâu, muộn thế này rồi. – Đường Hựu Đình giữ cô lại. – Người anh toàn mồ hôi, muốn tắm một chút. Ngoan nào, đến đây bóp lưng cho anh đi.

Minh Vi cười đấm Đường Hựu Đình một cái nhưng vẫn đi vào nhà tắm mở nước cho anh. Đường Hựu Đình ngâm mình trong bồn tắm, còn Minh Vi ngồi trên chiếc ghế nhỏ gội đầu cho anh.

– Ở Nhật Bản có vui không?

– Cũng khá vui. Vai diễn của em cũng không nặng. Bọn họ trang điểm cho em thành geisha tuyệt đẹp, chỉ có khi mặc quần áo thì khổ quá. Phải rồi, lần này em gặp đạo diễn người Nhật Okada, trong tay ông ấy đang có một kịch bản rất tuyệt, một bộ phim về gián điệp kinh tế, ông ta hỏi em có hứng thú không.

– Nhân vật nữ chính à?

– Vâng.

– Vậy nhận lời ngay đi. Khoan đã, nhân vật nam chính là ai?

– Em nói, nếu có thể mời được Masaharu Fukuyama thì tốt. Em rất thích anh ấy.

– Đừng có mơ. – Đường Hựu Đình lấy bọt xà phòng trong bồn tắm quệt lên mũi Minh Vi.

– Anh thật đáng ghét. – Minh Vi đánh cho Đường Hựu Đình một cái rồi quay người đi lau mặt. Đường Hựu Đình nhổm dậy khỏi bồn tắm, túm ngay lấy eo lưng Minh Vi rồi kéo cô vào trong.

Khi Minh Vi tỉnh dậy, trời đã sáng bạch. Một cơ thể ấm áp vẫn đang ôm lấy cô từ phía sau bằng hai cánh tay chắc chắn. Hơi thở của anh phả lên gáy cô nhồn nhột.

Minh Vi khẽ khàng dịch chuyển nhưng Đường Hựu Đình lập tức tỉnh dậy ngay. Hôm nay hai người cũng không có việc gì, thế nên chỉ nằm trên giường giết thời gian. Minh Vi đun nóng đồ ăn, sau đó ngồi cùng anh trên giường thưởng thức, sau nữa lại cùng xuống thảm ngồi xem ti vi.

Kênh đó đang chiếu phim “Thỏa thuận hạnh phúc”, nhân vật nam chính vừa được người bạn gái cũ cải tạo một chặp, từ một người đàn ông chỉ biết chúi mũi vào máy móc, quanh quẩn ở nhà, đã trở thành một người đàn ông sáng đẹp long lanh, khiến những người xung quanh phải tròn xoe mắt. Nhân vật nữ chính khi đó đang trong tâm trạng rối bời, nên nhân vật nam chính nhân cơ hội đó đến động viên an ủi.

Cả hai xem tới đây đều không hẹn nhưng cùng liên tưởng đến tình trạng hiện tại của mình, nên cũng hơi khó chịu. Đường Hựu Đình bật sang kênh khác, thấy một bầy dê rừng đang có cuộc thiên di lớn trên thảo nguyên.

– Kể em nghe về mẹ anh đi. – Minh Vi đột nhiên nói. – Từ trước đến nay anh chưa từng nhắc đến bà, có phải vì có chuyện gì cấm kị không?

– Trước kia cũng có một chút, nhưng hiện giờ anh cũng đã nghĩ thông. – Đường Hựu Đình nói. – Tên mẹ anh chắc chắn em đã từng nghe đến, tuy nhiên không nhiều người biết đó là mẹ anh. Diệp Bích Dao, em có biết không?

Minh Vi thốt lên:

– Diệp Bích Dao? Là nữ ca sĩ nổi tiếng đó? Người hát bài “Ánh mặt trời trên dòng sông xuân” có đúng không? Là mẹ anh sao?

Đường Hựu Đình mỉm cười nhìn Minh Vi.

Mãi lâu sau Minh Vi cũng chưa có phản ứng gì. Diệp Bích Dao là một ca sĩ vô cùng nổi tiếng thời bố mẹ cô, trông ngoại hình xinh đẹp, giọng hát làm rung động lòng người, chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh, đã qua đời từ khi còn khá trẻ. Cô ấy lại chính là mẹ của Đường Hựu Đình? Hóa ra ngoại hình và cả giọng hát của Đường Hựu Đình là di truyền từ mẹ.

– Chuyện của mẹ anh rất phức tạp, anh chưa từng công bố ra với bên ngoài, cũng không muốn vì anh mà mẹ anh bị người ta bàn tán đến, muốn để cho bà ấy được yên giấc ngàn thu.

– Khi mẹ anh mất anh cũng đang còn rất nhỏ đúng không?

– Hồi đó anh mới học lớp sáu. – Đường Hựu Đình nhớ lại. – Mẹ anh sinh ra trong một gia đình có truyền thống âm nhạc. Ông ngoại anh chơi dương cầm, còn bà ngoại là một ca sĩ giọng nữ cao. Từ nhỏ mẹ anh đã thích hát, trong một hội hát đối ở làng đã gặp bố anh. Sau khi cách mạng văn hóa kết thúc, bố anh đã tìm cách để gửi mẹ anh, dì và cậu vào trường đại học. Học xong, có lẽ vì muốn đền ơn bố anh nên mẹ đã đồng ý kết hôn.

Minh Vi nhận thấy ngay có gì đó gợn lên trong câu nói của Hựu Đình.

– Bố anh là tư lệnh quân khu, ông nhập ngũ từ khi mới học hết phổ thông, tính tình khô khan. Còn mẹ anh lại thích văn hóa nghệ thuật, thích một cuộc sống tao nhã, đương nhiên sẽ nhanh chán khi sống với bố anh. – Đường Hựu Đình cười cười. – Khi anh bắt đầu biết nhận thức thì quan hệ của họ khá lạnh nhạt rồi. Tuy nhiên họ không bao giờ cãi nhau, bất kể chuyện gì cũng thương lượng mềm mỏng. Bố anh gần như sùng bái mẹ anh, nâng niu bà như nâng niu một vị tiên nữ trên trời vậy, chỉ cần chuyện gì không quá đáng, ông cũng đều để mẹ làm, không can thiệp. Song một cuộc hôn nhân như vậy luôn tồn tại nguy cơ. Năm anh lên mười tuổi, mẹ anh quen một người Mỹ gốc Hoa, đó là một nhà sản xuất âm nhạc. Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra mối tình đó, cuối cùng đã tìm thấy được kẻ tri âm giữa biển người mênh mông vậy. Khi đó mẹ còn nói với cậu là cuối cùng bà cũng tìm được nơi mình thuộc về.

– Mẹ anh như vậy, bố anh phản ứng như thế nào?

– Ban đầu bố anh còn nhẫn nhịn, ông nghĩ vì có anh nên chắc mẹ anh sẽ không làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn. Nhưng sự thực là ông đã đánh giá thấp sức mạnh của tình yêu. – Đường Hựu Đình kê tay ra sau gáy rồi nhìn lên trần nhà. – Người kia muốn quay về Mỹ nên mời mẹ anh cùng đi một chuyến. Năm đó đang có trào lưu xuất ngoại, giấc mộng Mỹ kiều như trăng ở đó tròn hơn nên ai cũng muốn được tới đó một lần. Mẹ anh còn trẻ nên đương nhiên cũng xiêu lòng.

Minh Vi hơi dịch người một chút, kéo Đường Hựu Đình vào rồi đan những ngón tay mình vào mười ngón tay anh.

– Trực giác của trẻ con luôn chính xác, khi đó anh cảm thấy ngay là mẹ anh muốn đi. Những người hàng xóm lắm chuyện với mấy người thân thích vốn nghĩ rằng anh còn bé chưa biết gì nên toàn bàn tán đến chuyện đó trước mặt anh, nói mẹ anh là người dễ thay đổi, nói bà không biết ơn bố. Có những buổi tối mẹ ngồi khóc một mình, còn bố đóng cửa phòng ngồi hút thuốc. Anh từng hỏi mẹ là có phải mẹ muốn đi không, khi ấy mẹ còn thề tuyệt đối không bao giờ bỏ anh lại một mình, sẽ không bỏ mặc anh. Nhưng hôm đó anh đi học về, nhìn thấy bố đang đốt đồ đạc của mẹ. Hóa ra bà vẫn đi theo người đàn ông đó.

Những ngón tay Đường Hựu Đình hơi lành lạnh. Minh Vi cảm thấy khi đó anh giống hệt một đứa bé, dù vô cùng lo sợ nhưng cuối cùng vẫn mất đi người mẹ. Anh đã đau khổ hết mức, nhưng quá nhỏ bé nên không thể làm được bất cứ chuyện gì.

– Từ đó trở đi, bố không cho phép anh nhắc đến mẹ trong nhà, ông vùi đầu vào công việc, thậm chí thường ở lại trong đơn vị. Có những thời gian dài anh chỉ biết trông vào sự chăm nom của dì La và chú Diệp. Sau này chú Diệp hi sinh, hai năm sau, được tổ chức tái hợp, bố anh tái hôn với dì La. Dì La cùng Diệp Mẫn chuyển tới sống cùng, cuối cùng trong nhà cũng có hơi người. Nói thực lòng, so với mẹ anh, dì La thích hợp với cuộc sống gia đình hơn. Còn mẹ anh quả thực lúc nào cũng giống như tiên nữ sống trên trời, không thuộc về chốn nhân gian. Bà ấy ra đi cũng là lẽ tất nhiên.

– Vậy sau này anh còn gặp lại mẹ nữa không? – Minh Vi hỏi.

Đường Hựu Đình đưa tay ra ôm lấy cô, tựa đầu cô vào cánh tay mình:

– Có gặp. Sau này bà ấy bệnh năng, trước lúc chết có về nước.

– Sau khi đến Mỹ, mẹ anh không kết hôn với người đàn ông đó vì ông ta đã có vợ. Mẹ anh vốn là người cao ngạo, nên quyết định chia tay. Những ngày tháng đó bà ấy sống như thế nào anh cũng không biết, chỉ biết là từ một người phụ nữ xinh đẹp và mạnh khỏe mới hơn ba mươi tuổi đã biến thành một phụ nữ trung niên khô khan tiều tụy chỉ sau có ba năm. Sau khi về nước, bà phát hiện ra mình bị ung thư phổi, chỉ chưa đầy nửa năm đã mất. Cậu và dì anh đã đứng ra lo hậu sự cho bà. Khi tổ chức tang lễ, bố anh có đưa anh đến. Bức ảnh dùng làm ảnh thờ là bức ảnh chụp trước lúc bà xuất ngoại, thời kỳ tươi đẹp nhất.

Minh Vi ôm Đường Hựu Đình lặng im không nói. Đường Hựu Đình hôn lên mái tóc cô.

– Trước kia anh hận mẹ vô cùng. Bà ấy đã bỏ rơi anh, đã phản bội lại lời hứa của chính mình. Nếu như bà ấy hạnh phúc thì còn được, đằng này lại sống một cách khổ sở như vậy. Nhưng về sau, đến khi anh thực sự bắt đầu yêu, anh mới hiểu được rằng có những thứ tình cảm khiến cho con người ta không còn thuộc về mình nữa.

– Thế nhưng tình yêu không nên khiến cho con người ta không còn thuộc về mình, tới nỗi rơi vào cảnh khó xử. Tình yêu nên khiến cho người ta vui mới phải. – Minh Vi nói. Nói xong cô lại cảm thấy câu nói đó hơi mơ hồ. Tình yêu của cô với Đường Hựu Đình chẳng phải cũng đang rơi vào cảnh khó khăn hay sao?

Có lẽ Đường Hựu Đình cũng có cùng suy nghĩ đó nên một lúc lâu không nói gì, chỉ cười cười.

Mùa hè năm đó, Vĩnh Thành trở thành cái tên nổi bật trên khắp các trang đầu của báo chí với hai thông tin nóng hổi: Một là tiểu Hoa đán Tô Khả Tinh bị bắt ở Nhật vì tàng trữ ma túy, có thể phải đối mặt với án phạt tù hai năm, hai là Hoa đán Chân Tích nghiện ma túy. Dù Chân Tích ra sức phủ nhận, song những lời biện hộ thiếu sức thuyết phục và cả quyết định thoái hôn của Tôn Hiếu Thành đã giải thích cho tất cả.

Để gây dựng được một ngôi sao phải mất công sức vun đắp suốt mấy năm trời, nhưng để hủy hoại một ngôi sao cũng chỉ cần một quả bom là đủ. Tô Khả Tinh bị ngồi tù, còn Chân Tích, nếu sau này có thể trở lại cũng sẽ chỉ đứng vào hạng diễn viên loại ba là cùng.

Cố Thành Quân để bảo vệ Vĩnh Thành chỉ có một cách đó là chấm dứt mọi quan hệ với Chân Tích. Hợp đồng của cô ta với Vĩnh Thành cũng đã đến hạn, Chân Tích được hưởng một chút cổ phần của Vĩnh Thành, đứng ra mở một studio riêng. Do đó, những chuyện sau này Chân Tích làm cũng sẽ không liên quan gì đến Vĩnh Thành nữa.

Kể từ sau lần đó Minh Vi không còn gặp lại Tô Khả Tinh và Chân Tích.

Tháng Tám trời nắng cháy da, Đàm Lập Đạt tổ chức sinh nhật lần thứ sáu mươi. Ông tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở ngoại thành của mình, hầu hết tất cả những nhận vật có tiếng trong giới đều đến chúc mừng.

Minh Vi đến tặng quà xong cũng lui sang một bên, gọi điện thoại cho Đường Hựu Đình:

– Mọi người gần như có mặt đông đủ cả rồi, đều đang hỏi anh.

– Anh sắp đến rồi, đèn đỏ nên ùn tắc một chút.

– Ai lái xe vậy? Tiểu Hoàng à? Hôm nay anh phải uống rượu đấy.

– Anh tự lái.

– Vậy lúc xong để em đưa anh về.

– Đến khi đó rồi tính sau. – Đường Hựu Đình nói mập mờ.

Minh Vi thất vọng tắt máy. Quan hệ của cô với Đường Hựu Đình hiện giờ nhìn tưởng tốt đẹp, nhưng vẫn bị ám ảnh bởi lần say rượu đó nên vô hình trung lại bị sự nghi ngờ và suy xét thế chỗ. Bọn họ đối xử với nhau không còn chân thành như trước, cảm giác như ở giữa luôn có một vách ngăn lờ mờ.

Sự việc ngày càng khiến cho Minh Vi không sao chịu nổi, cô thường xuyên cảm nhận thấy sự buồn bực ở Hựu Đình. Anh muốn tin tưởng cô, muốn cô trở lại như lúc ban đầu, nhưng dù hai người có cố gắng đến thế nào, cũng không thể thay đổi được tình hình hiện tại. Mỗi khi những cơn kích động qua đi, chỉ còn lại một sự tiếc nuối âm thầm.

Một quan hệ như vậy liệu có thể kéo dài được bao lâu?

Người phục vụ đưa đến một ly cocktail màu xanh lục bảo, vị chua ngọt rất vừa miệng. Minh Vi uống khá nhiều, sau đó lấy một chút đồ ngọt vào đĩa rồi trốn ra vườn sau, đứng dưới giàn nho từ từ ăn. Giàn nho này được Đàm Lập Đạt trồng từ khá lâu, hình như là hồi cô vừa mới kết hôn. Trước đây, mỗi khi cô đến nhà chú Đàm chơi, đều thích ngồi một mình ở đây đọc sách. Cho tới khi bóng tối ập xuống, Cố Thành Quân được Đàm Lập Đạt chỉ chỗ tới tìm, hai người mới dắt tay quay vào nhà ăn tối.

– Anh biết ngay là em ở đây. – Nghĩ đến Tào Tháo là Tào Tháo tới.

Cố Thành Quân bước trên ánh trăng bồng bềnh tới chỗ Minh Vi. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, trông nổi bật hẳn với màn đêm.

Minh Vi liếc qua anh với vẻ hơi mệt mỏi.

– Chủ tịch đúng là không biết thương nhân viên. Tôi mệt quá nên chẳng muốn giữ gìn hình ảnh gì nữa, trốn ra đây nghỉ, vậy mà anh lại đến.

Cố Thành Quân cười vui vẻ:

– Đây cũng đâu phải nhà em.

Minh Vi ngồi dịch ra đầu ghế, giữ một khoảng cách nhất định với Cố Thành Quân.

– Sao không thấy Đường Hựu Đình đâu, hai người không đến cùng nhau à? Mọi người nói em và Đường Hựu Đình đã chia tay là thật sao? – Cố Thành Quân hỏi.

– Liên quan gì đến anh? – Minh Vi khó chịu.

Cố Thành Quân vẫn cười:

– Nếu như em chia tay với cậu ấy, anh sẽ theo đuổi em.

Minh Vi liếc nhìn anh:

– Chủ tịch bệnh nặng rồi, không thể dừng uống thuốc được đâu.

– Nếu thích em là một căn bệnh thì anh chấp nhận để lâm vào tình trạng vô phương cứu chữa.

Minh Vi suýt thì sặc. Cố Thành Quân định tiến đến gần vỗ lưng cho cô, nhưng cô vội vàng hất tay anh ra rồi đứng dậy.

– Chủ tịch, rốt cuộc anh làm sao vậy? Nếu anh ghét tôi, cứ nói thẳng ra, không cần phải làm trò buồn nôn như vậy. Tôi cũng thừa nhận đã bắt chước vợ anh để dụ dỗ anh rồi còn gì.

– Em dụ dỗ, tôi cắn câu, như vậy là hợp tình hợp lý.

Minh Vi bật cười lớn:

– Thích một người phụ nữ thâm hiểm và xáo trá, đầy mưu toan tính toán sao? Anh có biết ai đã lấy túi cần sa vốn được cất kỹ bên trong hành lý của Tô Khả Tinh ra rồi để vào túi xách của cô ta không?

Cố Thành Quân im lặng nhìn Minh Vi. Minh Vi đứng đó cười, ánh đèn sáng rực của ngôi nhà phía sau lưng khiến cho đường viền khuôn mặt cô được phác họa bằng một quầng sáng màu vàng, hiện rõ lên cả lớp lông tơ nhỏ xíu. Đó vẫn là khuôn mặt non tơ của tuổi thanh xuân, trông cơ thể xinh đẹp, ngọt ngào và mạnh mẽ, nhưng bên trong lại chứa đựng một trái tim đã già cỗi lắng trầm. Cô đã được tạo nên như thế nào? Vì sao cô vẫn còn tồn tại được trên thế giới này? Vì sao bao nhiêu năm nhìn cô như vậy anh lại không thể nào nhận ra cô?

– Em đang trả thù. – Cố Thành Quân nói.

– Dùng chính cách của người đó để trừng phạt chính họ. – Minh Vi đáp lại với một nụ cười thỏa mãn. – Mà lại còn một mũi tên trúng hai đích nữa. Chân Tích không biết yêu chính bản thân mình, thật là đáng đời.

– Vậy tại sao em không trả thù anh? Chẳng phải anh mới chính là thủ phạm sao?

– Đối với anh làm sao có thể giản đơn thế được? – Minh Vi đi tới, cơ thể cô thoảng mùi nước hoa Dior cô thường dùng. – Tôi muốn lợi dụng anh đến kiệt cùng rồi mới vứt bỏ anh. Tôi muốn anh suốt đời không quên được tôi, vĩnh viễn không bao giờ thoát ra khỏi cái bóng đen u ám của tôi. Tôi muốn anh sống một mình đến suốt đời cho tới lúc chết trong cái nhà tưởng niệm anh dành cho tôi đó.

Cố Thành Quân đột nhiên túm lấy tay Minh Vi, mặt gần như áp sát mặt cô, giọng nói khàn đi:

– Vậy cứ làm thế đi. Quấy rối anh suốt đời này, anh sẽ theo cùng.

Song Minh Vi đã cười khinh miệt, lui lại sau giữ khoảng cách với anh.

– Anh còn nhớ khi bố tôi qua đời, anh với tôi đã cùng túc trực bên linh cữu không. Anh an ủi tôi thế này: “Minh Vi, người chết đi không có nghĩa là đã kết thúc một cuộc đời, mà có nghĩa là một cuộc đời khác sẽ bắt đầu. Hiện giờ bố đã bắt đầu cuộc sống mới của ông, em nên vui mừng cho ông mới phải. Anh còn nhớ chứ?”.

Cố Thành Quân gật đầu với vẻ mặt trang nghiêm:

– Em…

– Giờ tôi đã bước sang cuộc sống mới của mình. Tôi muốn xây dựng một mạng lưới những mối quan hệ hoàn toàn mới, còn những mối quan hệ rối tinh rối mù trong đó có cả anh đều bị tôi xóa sạch. Hiện giờ tôi đang sống rất tốt, ai mà phí công đi tính toán những món nợ ngày trước? Tôi chỉ xin anh sau này hãy rộng lòng nương tay, đừng có gây chia rẽ quan hệ giữa tôi và Đường Hựu Đình nữa là tốt lắm rồi.

– Nếu sự tin cậy giữa em và cậu ta vững chắc, anh làm sao có thể xen vào?

Minh Vi oán hận trừng mắt nhìn Cố Thành Quân, đứng tựa lưng vào cây cột sau đó từ từ ngồi bệt xuống.

Cố Thành Quân đi tới đó, cũng ngồi xuống bên cạnh Minh Vi. Khuôn mặt hai người đều nửa tối nửa sáng, trông không giống người thật. Minh Vi thà tin rằng đây chỉ là một giấc mơ, có biết bao điều ban ngày không thể nào nói ra miệng được thì cô có thể nói trong giấc mơ này.

– Anh đã đạt được mục đích của mình rồi, Cố Thành Quân. Anh ấy nghi ngờ tôi, giữa chúng tôi giờ đây đã sinh ra khúc mắc. Anh thắng rồi Cố Thành Quân. Nhưng tôi vẫn hận anh như trước.

– Nếu như việc căm hận anh có thể khiến em từ bỏ cậu ta vậy em cứ hận đi. – Cố Thành Quân đưa tay ra chạm vào khuôn mặt Minh Vi, thấy hơi ươn ướt. Con mắt khuất trong bóng tôi của cô đang rơi lệ.

– Vì sao anh lại làm như vậy? – Minh Vi khẽ nói. – Anh đã hủy hoại mọi thứ của tôi, còn định hủy hoại tôi lần thứ hai nữa sao?

Cố Thành Quân chống chân nửa quỳ, ôm Minh Vi vào lòng. Minh Vi hơi kháng cự, nhưng sức mạnh của Cố Thành Quân không cho phép cô làm như vậy.

– Em không hiểu được năm năm qua anh đã phải sống như thế nào đâu. Quả thực giống như một cái xác biết đi. Anh đã nằm mơ không biết bao nhiêu lần là mình quay về phòng nghỉ đó sớm hơn và cứu sống được em. Hoặc anh mơ thấy mình đang ôm em, nhưng sau đó em liền biến thành một đống xương khô. Anh mất ngủ, anh trầm cảm, anh từng phải đến gặp bác sĩ tâm lý, đã phải uống thuốc suốt một thời gian dài. Là em đã khiến cho em sống lại, Minh Vi. Giống như một người đang ngạt thở cuối cùng có được không khí, giống như một kẻ đui mù cuối cùng thấy lại ánh sáng. Em không hiểu được đâu.

Minh Vi nhắm mắt lại. Mùi nước hoa Cologne trên người Cố Thành Quân vẫn y như xưa, loại trước đây cô chọn cho anh. Trước đây cô rất thích được tựa vào lòng anh nghe anh nói, cứ vậy cảm nhận sự rung động trong vòm ngực anh.

– Có thể tôi không hiểu, nhưng tôi biết một điều rằng bát nước đã hắt đi không thể nào lấy lại được. Anh chỉ thuộc về quá khứ, không thuộc về tương lai của tôi.

Cố Thành Quân giữ chặt hai vai Minh Vi, nhìn cô bằng ánh mắt như thiêu đốt:

– Tương lai của em có hay không có anh, việc đó do anh quyết định.

Nói xong Cố Thành Quân kéo Minh Vi lại, cúi xuống hôn cô dữ dội. Minh Vi ngơ ngẩn để mặc anh hôn, đôi mắt mở to vô hồn nhìn về một bóng người đang đứng sững ra cách đó không xa. Người đó mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, thắt cà vạt, trông thanh tao nhã nhặn, xong khuôn mặt lạnh tanh. Một vị khách nữ đi tới gần khoác tay anh rồi vừa cười vừa kéo đi. Cả ly rượu ngon và đôi môi đỏ thắm đều ghé sát vào xem anh sẽ thưởng thức thứ nào trước.

Một con người như anh vì sao trông lại cô đơn đến vậy?

Một bàn tay bỗng túm lấy cổ áo Cố Thành Quân, kéo anh ta ra, sau đó là một quả đấm xé gió lao vụt đến thẳng mặt Cố Thành Quân. Cố Thành Quân không kịp đề phòng nên ngã bật ra sau.

Minh Vi vẫn ngồi đờ đẫn trên mặt đất, váy áo xộc xệch, để lộ ra một mảng vai trần trắng nõn. Đường Hựu Đình xốc lại áo cho cô một cách thô bạo, sau đó kéo cô lên rồi lôi cô rời khỏi bữa tiệc ngay trước ánh mắt của mọi người.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện