Chương 24: Đánh mất
Minh Vi lái xe đến trước khu đô thị rồi xuống xe đi bộ vào trong. Nhân viên gác cổng nhận ra cô bèn ngượng nghịu xin chữ ký. Được Minh Vi ký cho hai tấm, anh ta hào phóng mở cổng cho cô vào.
Minh Vi đi tới trước khu chung cư của Đường Hựu Đình. Cửa vào có khóa cài mật khẩu nên cô không vào được. Tay cô ngập ngừng ở nút chuông phía trên bảng ghi số nhà Đường Hựu Đình một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhấn vào đó.
Trong lòng Minh Vi tự giễu cợt mình: Chu Minh Vi, có cộng cả đời mày vào cũng vẫn không rẻ rúng tới mức như lúc này. Nhưng như vậy có làm sao? Dù có mất mặt cũng phải cố gắng một lần cuối cùng, chính là để cho bản thân mình sau này khi nghĩ lại sẽ không phải hối hận nữa.
Cô lấy điện thoại ra, bấm số của Hựu Đình, vẫn còn sớm thế này, chắc anh chưa dậy. Tuy nhiên cô rất vui lòng được đánh thức anh.
Song đáng ngạc nhiên là giọng nói của Đường Hựu Đình lại rất tỉnh táo.
– Gì thế?
Minh Vi rùng mình vì những bông tuyết trắng và gió lạnh của buổi sớm mai, nói:
– Em muốn gặp anh.
Đường Hựu Đình đau đầu nhắm nghiền mắt lại, nghiến chặt răng:
– Hôm qua anh đã nói với em rồi, tạm thời anh không muốn nhìn thấy em.
– Nhất định em phải gặp anh bằng được. – Minh Vi nói nhẹ nhàng.
– Hiện giờ em đang ở dưới nhà. Nếu anh không xuống, em sẽ cứ đợi ở đây.
Nói xong, cô dứt khoát dập máy luôn.
Thời gian từng phút trôi qua, Minh Vi đi đi lại lại dưới khu nhà, vận động cho cơ thể ấm lên. Trời cũng sáng dần, ánh nắng mỏng manh chiếu xuống mặt tuyết trắng phau, hắt lên một thứ ánh sáng trong veo. Minh Vi in mấy dấu chân mình vào đống tuyết, từng mảng tuyết đậu lại trên cành cây bèn rơi xuống đầu cô.
Cánh cửa sảnh tầng một bỗng mở ra, Đường Hựu Đình đứng đó với sắc mặt nặng nề.
Không khí ấm áp bên trong tòa nhà xộc vào mũi làm Minh Vi hắt hơi một cái. Tuyết trên đầu đã tan thành nước, chảy xuống cổ. Cái lạnh khiến cô rùng mình.
Đường Hựu Đình đưa Minh Vi vào trong góc cầu thang vắng vẻ, sau đó đóng cửa lại.
– Nói đi, có chuyện gì?
Lại là cầu thang. Khi bọn họ quyết định những chuyện lớn, đều chạm mặt nhau ở cầu thang, lén lén lút lút hệt như truyền tin tình báo của tổ chức ngầm, lại cũng giống như yêu đương vụng trộm. Tình yêu đó bắt đầu đã không lấy gì làm sáng sủa, thảo nào hôm nay mới chết thê thảm.
Minh Vi cố gắng kéo dài những phút hấp hối sau cùng, quyết định đánh canh bạc cuối cùng. Nếu có chết, cũng phải chết một cách đơn giản và thoải mái, dứt khoát cắt đứt ngay những sự nhớ thương sau này, có như vậy mới nhẹ nhàng bắt đầu làm người lại được.
Cô đứng tựa lưng vào tay vịn cầu thang, nhìn Đường Hựu Đình bằng ánh mắt mềm dịu. Anh mặc một chiếc áo len dày, bên trong lộ ra cổ áo ngủ. Tóc sau gáy anh hơi vểnh lên, trên má vẫn còn vết lằn khi nằm ngủ. Minh Vi rất muốn được đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt anh, song cô biết anh sẽ không vui, thế nên đành kiềm chế bản thân mình lại.
– Đánh thức anh dậy phải không?
– Cũng không hẳn. Vừa dậy rồi, đang làm bữa sáng. – Đường Hựu Đình nói. – Chẳng phải em tìm anh có việc gì à?
Ngữ điệu xa cách của anh khiến Minh Vi thấy sống lưng mình lạnh buốt. Cô cố gắng xốc lại tinh thần, mỉm cười:
– Hựu Đình, em muốn được bắt đầu lại với anh.
Đường Hựu Đình lẳng lặng nhìn cô. Mãi lâu sau anh mới nói:
– Hồi trước chính là em muốn chia tay với anh.
Minh Vi cười khô khốc, bướng bỉnh nói:
– Em hối hận rồi.
– Em hối hận rồi. – Đường Hựu Đình lặp lại lời cô nói bằng giọng điệu quái đản. – Em hối hận rồi ư. Hóa ra em đã hối hận rồi. Thế nhưng Minh Vi ạ, việc em hối hận có liên quan gì đến anh?
Minh Vi cảm thấy đau đớn như có vạn ngàn mũi dao xuyên vào cơ thể. Toàn thân cô run bắn lên, không còn sức để nhìn thẳng vào Đường Hựu Đình nữa.
– Em đến đây là để cầu xin anh hãy thay đổi suy nghĩ, Hựu Đình.
– Em như vậy là làm sao hả? – Đường Hựu Đình bật cười. – Em muốn chia tay, anh đã ngoan ngoãn ra đi. Em muốn tái hợp, muốn anh quay lại hay sao? Anh là người máy? Hay là con chó em nuôi?
– Hựu Đình, em không đến đây để cãi nhau với anh. – Giọng Minh Vi nghe như người bị hụt hơi, nhẹ bỗng như một cánh diều phiêu bồng trên không có thể đứt dây bay đi bất cứ lúc nào. – Anh giận em, em có thể hiểu được. Nhưng chuyện xảy ra khi đó quả thực em có nỗi khổ riêng.
– Vậy em nói đi! – Đường Hựu Đình cất cao giọng. Trong mắt anh đầy những tia máu, sắc mặt xám xanh, nhìn thẳng vào cô trông hung dữ hệt như con mãnh thú đang giơ móng vuốt, chuẩn bị lao tới phanh thấy xé xác con mồi trước mặt.
Minh Vi thẫn thờ nhìn anh, lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi. Người đàn ông này hận cô, chán ghét và thù hận. Dù anh rất yêu cô, nhưng sự bài xích và chống đối còn lớn hơn. Cô đã không còn chạm được tới trái tim anh nữa. Giờ cô có nói gì, có làm gì, trong con mắt của anh đều là sai trái hết.
Song Minh Vi vẫn cố gắng trụ vững, nói từng lời một:
– Em mang ơn chị Trương Minh Vi. Khi chị ấy còn sống, Cố Thành Quân đã ngoại tình khiến cho chị ấy phát bệnh mà chết. Thế nên em luôn có ý báo thù Cố Thành Quân…
Trong đôi mắt Đường Hựu Đình tràn đầy sự kinh ngạc và thiếu kiên nhẫn:
– Dù đó là sự thật thì tại sao đến tận giờ em mới nói cho anh biết? Được, coi như hồi đó anh đã hiểu lầm em, nhưng vì sao khi đó em lại có thể nói lời chia tay với anh dễ dàng như vậy, sau đó vứt anh sang một bên?
– Không phải vậy. – Nước mắt bắt đầu trào ra khỏi mắt Minh Vi. – Sau lần đó ngày nào em cũng vô cùng đau khổ, em đều rất nhớ anh. Nhưng vì sự tự tôn của bản thân nên em mới cố ép mình không liên lạc với anh.
Đường Hựu Đình nghiến răng:
– Em chỉ thấy sự tự tôn của mình, vậy còn anh? Tất cả đều phải chiều theo quy tắc của em sao? Anh là con rối bị em giữ trong tay để chơi có phải không?
– Sao anh có thể nói như vậy. – Minh Vi ra sức lắc đầu. – Việc em đến tìm anh lúc này chẳng phải đã nói rõ tất cả?
– Điều đó chỉ có thể nói lên rằng em vẫn đang kiểm soát anh thôi, Minh Vi ạ.
Câu nói đó lạnh lùng tàn khốc biết bao.
Hai đầu gối Minh Vi nhũn ra, cô ngồi thụp xuống đất. Dường như sức lực toàn thân cô đã dùng vào việc khóc, nên không còn sức để nói gì nữa.
– Em đừng như vậy, Minh Vi. – Đường Hựu Đình cúi đầu xuống nhìn cô, nghe giọng nói đầy buồn thương. – Anh không phải là một con vật cưng để em đuổi thì đi, em vòi thì đến. Anh cũng có sự tự tôn, cũng có tình cảm của bản thân mình. Hồi đó khi em nói chia tay, anh cũng đã từng cầu xin em. Sau khi chia tay anh không đau khổ hay sao? Em có biết anh đã phải dùng đến một nghị lực lớn tới mức nào để có thể đối mặt nói chuyện với em như bây giờ không? Minh Vi, em có biết anh đã lái xe tới nhà em bao nhiêu lần, cầm điện thoại trong tay nhưng không dám gọi cho em không? Còn em thì sao? Em vui vẻ sánh đôi với Cố Thành Quân đến khắp mọi nơi. Em có biết khi anh nhìn thấy em và anh ta như vậy, anh đã muốn túm lấy em rồi nhốt em vào một căn phòng, nhốt em trong đó cả đời đến thế nào không? Em có biết không?
– Vậy anh nhốt vào đi. – Minh Vi mở linh hồn mình ra hệt như một kẻ tử vì đạo. – Con người em ở đây, anh nhốt em vào đi, nhốt em đến lúc chết đi.
Đường Hựu Đình mệt mỏi nhìn cô, lắc đầu:
– Anh đã có người khác rồi, Minh Vi. Em cũng gặp Hàm Ngọc rồi.
– Em không tin điều đó. – Minh Vi nói. – Anh đang giận em nên mới lấy cô ấy ra làm tấm bình phong.
– Tùy em tin hay không. – Đường Hựu Đình đáp. – Cứ coi như không có cô ấy đi, anh cũng có thể tìm được người phụ nữ khác. Không phải không có em thì anh không sống được.
Không phải không có em thì anh không sống được.
Câu nói ngắn ngủi đó như một viên đạn xuyên thẳng vào ngực Minh Vi. Cô đau tới mức lắp ba lắp bắp:
– Anh làm em tổn thương như vậy anh có thấy thoải mái không? Nhìn em đau khổ như vậy anh vui lắm có phải không?
– Anh không vui. – Đường Hựu Đình cười nhưng trông còn tệ hơn khóc. – Nhưng đây là bản năng sống của anh. Anh không thể chết trong tay em được.
Tình yêu sâu sắc đã từng kết nối hai người lại với nhau, gắn kết không rời. Nhưng một khi đã phân định, nó cũng giống như tuyết tan, như máu thịt đã tách ra khỏi cơ thể, đau thấu tim gan.
– Anh đã trải qua bao nhiêu sự tan tan hợp hợp, giờ đây anh thấy mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục cái tình yêu chỉ gây đau khổ đó với em nữa. Anh muốn được ở bên cạnh một người thân quen như Hàm Ngọc, sống thanh thản và bình ổn. Người anh cần là một người chắc chắn, một người không đòi rời xa anh. Em có hiểu không?
Minh Vi ngừng khóc, song nước mắt vẫn chưa ngừng rơi. Cô nhìn chăm chú vào vũng nước dưới sàn, ngạc nhiên vì thấy mình có nhiều nước mắt đến vậy. Dường như linh hồn của cô cũng đã tan thành nước mắt, cứ thế trôi ra ngoài.
Cô nghe thấy Đường Hựu Đình nói:
– Anh không thể yêu em nữa rồi.
Minh Vi ngồi im dưới đất không có phản ứng gì. Đường Hựu Đình hít sâu một hơi, lấy hết sức mới có thể ép mình quay người đi khỏi đó.
Chân anh đột nhiên bị giữ lại.
Minh Vi ngẩng đầu lên, nhìn anh với khuôn mặt trắng nhợt, khẽ khẩn cầu:
– Lần cuối cùng thôi, em cầu xin anh. Lần cuối cùng thôi…
Tay Đường Hựu Đình siết chặt lại, run bắn lên. Trong miệng anh phảng phất mùi máu tanh, dường như phải mất cả một thế kỷ anh mới có thể cất lời:
– Tất cả kết thúc rồi, Minh Vi.
Cố Thành Quân vội vàng phanh xe, dừng lại bên đường. Chiếc xe của Minh Vi cũng đang đậu ngay ở đó, không sai.
Anh nhảy xuống xe, sải bước đi về cổng khu đô thị. Hai nhân viên bảo vệ đang khoái chí xem chữ ký của Chu Minh Vi, ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Thành Quân, giật thót mình.
– Xin hỏi có phải cô Chu Minh Vi vừa qua đây không?
Anh chàng bảo vệ đờ đẫn gật đầu.
– Cô ấy nói đến gặp bạn, nên chúng tôi cho vào rồi.
– Cô ấy đi đến khu nhà nào?
– À, là khu số bốn.
Cố Thành Quân lao vào như một cơn gió. Anh tìm khắp một vòng bên dưới tầng nhưng không thấy bóng dáng Minh Vi đâu, may có người đi ra nên anh lách được ngay vào trong sảnh, nhưng cũng không thấy cô. Anh bấm máy gọi vào số điện thoại của Minh Vi, trong đó chỉ có giọng cô gái ở tổng đài thông báo chủ thuê bao đã tắt máy. Cố Thành Quân cố nhẫn nhịn bấm số máy của Đường Hựu Đình.
– Minh Vi à? – Đường Hựu Đình đặt chiếc thìa trong tay xuống. – Cô ấy vừa mới qua đây.
– Cô ấy không ở chỗ cậu sao? – Cố Thành Quân thấp giọng hỏi.
– Chắc cô ấy đã về rồi. – Kiểu hỏi chất vấn của Cố Thành Quân khiến cho Đường Hựu Đình không vui, mày cau lại.
– Chu Minh Vi lại làm sao thế? – Đinh Hàm Ngọc oán trách hỏi anh.
Cố Thành Quân nghe thấy giọng nữ trong điện thoại, hừ một tiếng:
– Xe của cô ấy vẫn đang đỗ bên ngoài, không thấy người đâu. Tôi cũng không tìm thấy cô ấy. Nhưng thôi cậu có việc rồi thì thôi. Tôi sẽ đi tìm lại.
Đường Hựu Đình nghe thấy âm thanh tút dài trong điện thoại, bỗng thấy lo lắng trong lòng. Anh bấm số máy của Minh Vi, chỉ có âm báo bận khiến sắc mặt anh trở nên u ám.
– Anh sao vậy, Hựu Đình? – Đinh Hàm Ngọc hỏi. – Anh lại ra ngoài nữa à?
Đường Hựu Đình vơ lấy áo khoác, đi nhanh ra cửa:
– Anh ra ngoài có việc. Em ăn sáng xong thì tự về nhé.
Đinh Hàm Ngọc oán thán:
– Có phải lại vì Chu Minh Vi không? Con người cô ta làm sao vậy? Đã chia tay rồi, sao vẫn cứ quay lại để quấy rầy không thôi thế. Hựu Đình, anh mặc kệ cô ta đi. Anh càng mềm lòng cô ta càng có hy vọng, hai người sẽ không thể nào dứt khoát được đâu.
– Việc này anh không nói rõ với em được. – Đường Hựu Đình đi giày vào. – Anh sẽ gọi điện cho anh trai em để lát nữa anh ấy đến đón em. Lần sau em cũng đừng có hễ cãi nhau với bố lại chạy đến chỗ anh nữa. Trai đơn gái chiếc khó giải thích cho rõ được, đến lúc đó anh trai em lại vác dao chém anh mất.
Đinh Hàm Ngọc cắn môi:
– Anh trai em không lo được hết những chuyện này. Hơn nữa, anh ấy cũng rất yên tâm về anh. Chúng ta quen nhau đã bao nhiêu năm như vậy rồi, còn gần gũi hơn nhiều người khác mà. Huống hồ…
Xuỳnh một tiếng, cánh cửa đã đóng lại, Đường Hựu Đình đi mất hút. Câu nói dở dang của Đinh Hàm Ngọc bắn ngược trở lại.
Cố Thành Quân đang đứng hỏi hai người bảo vệ, quay đầu lại liền thấy Đường Hựu Đình lao ra từ khu nhà. Hai người đàn ông lạnh lùng nhìn nhau, sau đó lập tức quay đi.
– Chắc chắn là cô ấy vẫn còn trong này. – Cố Thành Quân nói với nhân viên bảo vệ. – Các anh hãy tìm kiếm trong đó xem sao. Cô ấy đang ốm, không đi được xa đâu.
Minh Vi đang ốm? Đường Hựu Đình nghiến chặt răng.
Cố Thành Quân hắng một tiếng mỉa mai:
– Tôi biết cô ấy sẽ đến đây tìm cậu.
– Nếu vậy sao anh không đưa đón đi? – Đường Hựu Đình nói. – Anh biết cô ấy đang không khỏe, vẫn còn để cô ấy đến đây một mình trong thời tiết lạnh thế này sao?
– Tôi không biết cô ấy ra khỏi nhà từ khi nào, tỉnh dậy đã không thấy cô ấy đâu rồi.
– Đêm qua hai người ở với nhau sao? – Đường Hựu Đình chất vấn.
– Liên quan gì đến cậu? – Cố Thành Quân cười khinh miệt. – Tìm người về đã rồi hãy nói. Con người cô ấy là như vậy, khi đau lòng đều muốn tránh đi không gặp bất cứ ai, cũng không cần biết người khác lo lắng đến thế nào.
Sự thân thương trong câu nói đó khiến Đường Hựu Đình thấy nhói đau, anh lạnh lùng nói:
– Cô ấy đến tìm tôi nói muốn quay trở lại.
Ánh mắt Cố Thành Quân lập tức trở nên u ám:
– Cậu từ chối cô ấy chứ gì?
– Việc này không liên quan đến anh.
– Cậu vẫn còn hờn dỗi được cơ à? – Giọng Cố Thành Quân chứa đầy sự mỉa mai giễu cợt.
Đường Hựu Đình nheo mắt nhìn Cố Thành Quân:
– Câu đó của anh có ý gì?
Cố Thành Quân còn chưa trả lời thì thấy hai nhân viên bảo vệ vừa nghe điện thoại, vừa vội vã chạy vào sâu trong khu đô thị.
“Có người ngã xuống hồ”.
Cố Thành Quân co cẳng chạy theo nhân viên bảo vệ. Đường Hựu Đình vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai chân như đã mọc rễ sâu, không sao nhúc nhích được.
Ai rơi xuống nước? Là Minh Vi?
Hồ nước trong khu chung cư không sâu lắm, nhưng bên dưới có rất nhiều dây điện. Nếu như Minh Vi bị giật…
Như bị một quả đấm vô hình ập tới, Đường Hựu Đình bừng tỉnh lại. Anh chạy thục mạng về phía đám đông đang túm tụm. Nhân viên bảo vệ đã vớt người từ dưới nước lên. Anh xông tới đó, điên cuồng rẽ đám người xung quanh ra, cố gắng sống chết chen vào. Trước mắt anh là một màu máu đỏ tươi, tai không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác nữa. Không khí lạnh ùa vào phổi, song cảm giác thiếu dưỡng khí vẫn cứ bóp nghẹt lấy cổ anh.
Trước mắt Đường Hựu Đình hiện lên khuôn mặt người mẹ quá cố. Người phụ nữ bị bệnh nan y hành hạ tới mức mất cả dáng vẻ bình thường, nhưng sau khi chết đi lại phục nguyên vẻ tươi đẹp như thời trẻ. Nhợt nhạt, an tường, song cũng không sao giữ lại được.
Nếu như Minh Vi xảy ra chuyện, nếu như cô ấy chết, anh sẽ hóa điên. Nhất định anh sẽ hóa điên.
Đẩy một nhân viên bảo vệ ra, cuối cùng Đường Hựu Đình cũng chen vào được bên trong.
Một bé gái chừng bốn, năm tuổi đang nằm ho sặc sụa dưới đất, bà cô bé đứng bên cạnh vừa khóc vừa ra sức cảm ơn hai người bảo vệ.
“Con bé trèo lên cây ngã rơi xuống nước”.
“Người lớn đâu sao bất cẩn đến như vậy…”
Đường Hựu Đình thở hổn hển, trái tim đang đập loạn lên cuối cùng cũng hơi bình ổn lại. Anh chậm rãi quay người, thấy Minh Vi đang đứng ngay sau đó, nhìn anh mờ mịt. Khuôn mặt cô vẫn trắng bệch như tờ giấy, đứng đó trông giống như một linh hồn.
Đường Hựu Đình nhìn chằm chặp vào cô, sau đó gạt mọi người xung quanh ra để đi đến đó. Ánh mắt Minh Vi nhìn anh trong veo như nước. Cô cứ đứng vậy nhìn anh đi tới gần mình.
Khi Đường Hựu Đình còn cách một bước chân, Cố Thành Quân chợt lao tới ôm gọn Minh Vi vào lòng.
Đường Hựu Đình đứng sững ngay tại chỗ.
– Em làm anh lo đến chết đi được, em biết không? Điện thoại không mở, cũng không để lại một dòng chữ nào. Trời lạnh như thế này nếu em xảy ra chuyện gì anh biết phải làm thế nào?
Những lời nói đó cũng không thể hiện được hết sự lo lắng của Cố Thành Quân, Minh Vi bị anh ôm siết lấy, không nói một lời. Ánh mắt cô vượt qua vai anh, nhìn thẳng vào Đường Hựu Đình. Ánh mắt đó chứa chan bao ẩn ý sâu xa, Đường Hựu Đình dường như hiểu hết mà lại chẳng hiểu gì, không thể nào đáp lại. Ngọn lửa trong mắt Minh Vi dần dần vụt tắt. Cô cụp mắt xuống, khẽ nói một câu xin lỗi.
– Chúng ta đi về thôi. – Cố Thành Quân nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Minh Vi. – Để anh đưa em về. Đêm qua em đã không về nhà rồi, chắc mẹ em đang lo lắng lắm.
Nói xong Cố Thành Quân ôm lấy Minh Vi đưa cô đi. Minh Vi vẫn lặng im cúi đầu không nói, cũng không quay đầu nhìn lại lần nào nữa.
Đám đông cũng tản dần đi. Đường Hựu Đình đứng một mình bên bờ hồ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt, bất động hồi lâu.
Khi tổ chức xong hết các chương trình chào mừng năm mới, cả công ty xoay như chong chóng vào chương trình chúc Tết. Minh Vi tham gia một bộ phim ngắn, đóng vai một cô gái nổi loạn. Bộ phim đó quay một tuần lễ là xong, Cố Thành Quân cố ý sắp xếp cho cô bận rộn hơn mức bình thường để cô không còn thời gian rảnh rỗi nghĩ ngợi lung tung, vậy nên lại bố trí tiếp cô tham gia vào một tiết mục ẩm thực đầu xuân.
Minh Vi cùng với cả ê kíp làm chương trình bay sang Hồng Kông, Ma Cao một vòng, khi về đã chạm ngưỡng năm mới. Bà Vương đột nhiên tuyên bố dịp Tết năm nay sẽ đi du lịch, hơn nữa, còn đi du lịch cùng người khác.
“Người khác” đó Minh Vi cũng biết, là người mà mẹ cô đang có quan hệ nghiêm túc. Đó là một thầy giáo dạy môn cơ điện ở một trường kỹ thuật trong thành phố, quen biết qua mai mối. Ông họ Lưu, năm ngoái người vợ đã qua đời vì bệnh nặng, có một cậu con trai, mới tốt nghiệp đại học. Con trai ông thực ra không mấy tán thành chuyện bố mình tái hôn sớm như vậy, nhưng nghe nói con gái của người kia là Chu Minh Vi liền đồng ý ngay.
Tính cách của bà Vương và thầy Lưu rất hợp nhau, lại có chung tiếng nói. Bọn họ dự định qua Tết sẽ kết hôn. Minh Vi cảm thấy con người của thầy Lưu cũng ổn, nên rất ủng hộ việc mẹ đi bước nữa. Cô cũng định sẽ mua cho mẹ và bố dượng một căn hộ mới.
Chính vì vậy nên bà Vương tính chuyện tổ chức cho cả hai bên đi du lịch trong dịp nghỉ Tết, cũng là để cho bọn trẻ quen mặt nhau. Minh Vi rất muốn đi cùng, nhưng Mồng bốn Tết đã phải bắt đầu làm việc, nếu tính cả thời gian đi đường cũng chỉ chơi được có một ngày. Vậy nên cô đành phải thay chuyến du xuân đó bằng cách mời thầy Lưu và con trai đi ăn cơm.
Cố Thành Quân nói với Minh Vi:
– Nếu vậy em sẽ cô đơn một mình suốt bốn ngày, hay là đến nhà anh. Dù sao đó cũng là nhà em, không có gì mất tự nhiên.
– Nghỉ Tết anh không đi thăm ông nội anh sao? – Minh Vi hỏi. Bố mẹ Cố Thành Quân đều đã qua đời nên cũng ít qua lại với họ hàng, chỉ còn ông nội là gần gũi hơn cả.
– Ông đã mất hồi năm kia rồi.
Minh Vi xin lỗi. Cô không biết thông tin ông đã qua đời.
– Em cứ suy nghĩ đi nhé. – Cố Thành Quân nói. – Chúng ta có thể cùng làm bánh bao, thịt nướng, chơi game. Trong nhà nhiều phòng như vậy, em chọn phòng nào cũng được. Anh cam đoan không tấn công em lúc nửa đêm.
– Em đến đó ở với anh suốt bốn ngày hả? Thông tin này truyền ra không biết sẽ thế nào!
– Tết đến đám phóng viên cũng phải nghỉ ngơi. Hơn nữa, việc đó cũng có gì đâu.
Chính xác. Việc Cố Thành Quân đang theo đuổi Chu Minh Vi đã không còn là tin nóng sốt, chắc chắn các tờ báo giải trí sẽ không giật thông tin đó lên trang đầu nữa. Sau lễ trao giải phim điện ảnh, những tin đồn về quan hệ của hai người đã ầm ĩ suốt một dạo. Minh Vi tránh né không bày tỏ thái độ gì, nên đám phóng viên tìm đến hỏi Cố Thành Quân.
Cố Thành Quân không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nở nụ cười quyến rũ:
– Minh Vi là một người phụ nữ hết sức đặc biệt.
Kiểu trả lời đầy ám muội đó khiến cho các fan hâm mộ phát cuồng lên. Đủ kiểu phản ứng, có người khóc lóc phản đối, có người hùa vào ủng hộ, có người bình thản nói đó chỉ là cách thu hút dư luận. Tuy nhiên mọi người cũng đều nhận định là Cố Thành Quân đang theo đuổi Chu Minh Vi, nhưng xem ra vẫn chưa có kết quả, nên mới gắng sức lao tâm khổ tứ như vậy.
Sau này Cố Thành Quân còn dẫn theo thư ký và hai quản lý trong công ty đến ăn cơm ở quán của mẹ Minh Vi. Vừa hay hôm ấy Minh Vi cũng ở đó, tự tay bưng đồ ăn thức uống lên. Bức ảnh một thực khách chụp lập tức được tải ngay lên mạng. Trong đó, Cố Thành Quân đang nhìn Minh Vi với ánh mắt chan chứa yêu thương. Dư luận lại được một phen huyên náo.
Những lời đồn đại quá nhiều sẽ thành chuyện thật. Có những lúc Minh Vi cũng cảm thấy quan hệ mập mờ của mình với Cố Thành Quân cũng chẳng có gì là không tốt. Những tin đồn về các ngôi sao cũng phải nhìn vào đẳng cấp, nếu như đối phương ở đẳng cấp cao, khi mình vướng vào đó cũng tự nhiên nâng cao giá trị của mình, Cố Thành Quân đương nhiên là đối tượng đáng giá nhất để cô vướng vào những tin đồn.
Ngày ba mươi Tết, gia đình ăn bữa cơm tất niên sớm, sau đó Minh Vi đưa hai người lớn và Tiểu Lưu ra máy bay, còn mình lái xe một mình quay về thành phố.
Con đường vào trong nội thành đông nghịt, ngày cuối cùng trong năm nên có rất nhiều người về nhà. Cũng có rất nhiều xe ra khỏi thành phố, đó là những gia đình đi du lịch.
Xe của Minh Vi tắc nghẽn ở một đầu đường, một người lái xe bên cạnh quay sang hỏi đường cô. Minh Vi hạ cửa kính xe xuống, người kia ngạc nhiên tròn mắt. Cả bốn thanh niên ngồi trong xe đó đều thò hết đầu ra, tròn mắt lên nhìn cô. Minh Vi chợt thấy trong lòng vui vui, nhẫn nại chỉ đường cho bọn họ, sau đó còn tặng cho bốn tờ chữ ký.
“Chu Minh Vi, cố lên nhé. Bọn anh luôn ủng hộ em!”, mấy chàng thanh niên mở cờ trong bụng, lái xe đi.
Minh Vi chậm rãi nhích từng chút một theo dòng xe. Đầu thu trong xe phát hết mục cung chúc tân xuân, bắt đầu chuyển sang ca nhạc. Một bài hát quen thuộc nghe vô cùng xúc động của Trương Tịnh Dĩnh.
“Nếu như đây không phải là kết cục, nếu như em vẫn còn yêu anh, nếu như em nguyện tin rằng anh là duy nhất. Nếu như anh nghe thấy, nếu như anh vẫn nhất quyết ra đi, thì đó là tình yêu em không sao kháng cự nổi…”.
Tình yêu của cô và Đường Hựu Đình đã có kết cục rồi, có thể cô vẫn không thể nào kiềm chế được việc yêu anh, nhưng nó đã không còn tác dụng. Trong trò chơi tình ái, người nào rút ra muộn hơn đều phải chịu đau khổ nhiều hơn.
Minh Vi khẽ hát theo giai điệu đó, khóe miệng còn thấp thoáng nụ cười. Sau đó, cô bấm số máy của Cố Thành Quân.
“Là em. Hiện em đang tới chỗ anh. Có phải mang gì đến không? Anh mua hết đồ đón Tết rồi à? À…, vậy thì được, lát nữa chúng ta cùng đi siêu thị”.
Hơn một giờ sau Minh Vi lái xe đến ngôi biệt thự ngoại ô. Cố Thành Quân đang đứng trước cổng đón cô, hướng dẫn đưa xe vào trong bãi cỏ trước sân. Khuôn mặt anh rạng rỡ nụ cười, tràn đầy tình cảm.
– Anh tìm mãi rồi nhưng không thấy thẻ thành viên của siêu thị nào cả. Có thẻ hội viên, mua hàng Tết sẽ được giảm mười hai phần trăm. – Cố Thành Quân nói.
– Chủ tịch Cố cũng phải tính toán tỉ mỉ đến thế hay sao? – Minh Vi cười giễu, mở ngăn kéo thứ hai của tủ giày ra. Trong chiếc giỏ nhỏ nhắn là một đống thẻ. Cô tìm lấy một chiếc thẻ hội viên siêu thị.
– Đây đều là thẻ từ mấy năm trước, không biết bây giờ còn dùng được không?
– Cứ thử xem sao. – Cố Thành Quân cầm theo một bó túi dùng nhiều lần để vào cốp xe. – Đi thôi, nếu muộn hơn nữa thì đồ tốt sẽ bị các thím các dì tranh cướp mua hết.
Minh Vi ngắt một bông hoa mai vừa mới nở rồi ngồi vào ghế lái phụ. Vẫn là chiếc xe Lexus năm xưa, ghế ngồi bên trong, mùi nước hoa vẫn nguyên như cũ.
Cô cảm thấy hơi ngơ ngẩn, như vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ mà thoáng cái năm năm đã trôi qua. Tưởng như cô với Cố Thành Quân chưa từng tan vỡ, cô cũng chưa từng trải qua cuộc tình với người đàn ông tên là Đường Hựu Đình đó. Hiện thực và ảo giác cứ thế hòa lẫn vào nhau không phân biệt nổi.
Siêu thị ngày ba mươi Tết đông như trảy hội, toàn những người tranh thủ ngày cuối cùng đi mua hàng Tết. Có một số mặt hàng được giảm giá với số lượng có hạn, nhưng ngay cả đại minh tinh như Cố Thành Quân và Chu Minh Vi kết hợp với nhau cũng không thể nào khiến cho các dì các thím chuyển hướng nhìn đi nơi khác. Vì vậy hai người bọn họ thấy thoải mái hơn, cũng chất đồ lên xe đẩy rồi hòa lẫn vào dòng người như bất cứ ai.
– Tối nay ăn lẩu đi. – Minh Vi nói. – Bếp từ ở nhà còn dùng được không?
Cố Thành Quân cười hết sức vui vẻ, đáp:
– Vẫn dùng được.
– Người dọn dẹp vẫn là dì Lý à?
– Vẫn là dì ấy. Hôm qua dì ấy mới đến dọn dẹp một hồi.
– Chắc con gái dì ấy tốt nghiệp đại học rồi?
– Năm nay tốt nghiệp. Anh đã giới thiệu đến tòa soạn của Tôn Hiếu Thành làm biên tập.
– Thời gian trôi qua nhanh thật. – Minh Vi vừa nói vừa để đồ vào trong xe đẩy.
Cô thích ăn dầu hào, Cố Thành Quân thích ăn nước sốt hải sản, cả hai người đều thích ăn phù trúc và váng đậu, măng tươi, mộc nhĩ. Minh Vi cầm mấy gói gia vị lẩu cân nhắc mãi, cuối cùng nói:
– Mua một con cá chép nhỏ mang về tự làm nước lẩu cũng được.
– Em muốn sao cũng được. – Cố Thành Quân đẩy xe đi sau lưng Minh Vi.
– Phải rồi, ở nhà còn trứng gà không? – Minh Vi nhìn mấy hộp đựng trứng gà con so. – Mua hai hộp được khuyến mại thêm bốn quả cũng ổn nhỉ.
Cố Thành Quân cười xòa:
– Hết rồi, mua một ít đi.
– Anh cười ngớ ngẩn gì vậy? – Minh Vi liếc nhìn Cố Thành Quân, lấy hai hộp trứng để vào trong xe.
Cố Thành Quân lại cười mấy tiếng nữa, sau đó mới nói:
– Anh thấy rất vui.
– Việc mua trứng có thể khiến anh vui như vậy hả?
– Không phải. – Cố Thành Quân nheo mắt nhìn Minh Vi. – Vì em nói là “ở nhà”, nên anh cảm thấy ấm áp vô cùng.
Môi Minh Vi hơi mấp máy, song cuối cùng không nói gì cả. Cô cúi đầu đi tiếp, còn Cố Thành Quân đẩy xe ở đằng sau. Có hai cô gái đứng bên cạnh khẽ kêu lên kinh ngạc, sau đó lấy điện thoại ra chụp ảnh. Cố Thành Quân đang trong tâm trạng vui vẻ nên quay sang nhìn bọn họ mỉm cười vẫy tay, sau đó sải bước đuổi theo Minh Vi, đưa tay lên quàng qua vai cô.
– Bỏ tay anh xuống đi. – Minh Vi hạ giọng cảnh cáo.
Cố Thành Quân thu tay về, trong nụ cười vẫn chứa chan sự yêu chiều, dường như Minh Vi chỉ là đứa trẻ đang tỏ ra ương ngạnh với anh thôi vậy.
Hai người mua đầy một xe hàng rồi quay về biệt thự. Minh Vi cởi áo khoác ngoài ra rồi đi vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa ăn.
Chiếc tạp dề màu nâu nhạt có hình con gấu năm đó Minh Vi thường dùng được gấp gọn gàng để nguyên chỗ cũ. Cố Thành Quân đi tới, giúp cô buộc dây áo vào:
– Có cần anh giúp không? Mấy năm nay tay nghề của anh cũng tiến bộ hơn nhiều.
– Tay nghề của anh hả? – Minh Vi không tin tưởng lắm. – Vậy được, anh rửa sạch củ sen với khoai tây đi rồi cắt nhỏ ra. Sau đó thái đậu phụ cho vào ngăn đá để cứng lại.
Cố Thành Quân bật ti vi lên. Tiếng nhạc của chương trình chào năm mới ồn ào náo nhiệt xua tan đi không khí lạnh giá trong phòng. Hai người phối hợp với nhau trong bếp vô cùng ăn ý. Tất cả những thứ đó đều là do thói quen từ khi trước. Chỉ một cử động của Minh Vi là Cố Thành Quân biết ngay cô đang cần thêm muối hay xì dầu. Tất cả các dụng cụ trong bếp vẫn bày nguyên vị trí cũ, Minh Vi có thể tìm thấy bất cứ thứ gì mình cần theo thói quen một cách dễ dàng.
Cố Thành Quân thái củ sen xong liền đưa đến trước mặt cho Minh Vi thẩm định. Minh Vi gật đầu tỏ vẻ đã chấp nhận, vậy là anh lại vui mừng đi thái tiếp khoai tây. Tới khi tất cả đã thái xong, anh bèn chọn một quả quýt to nhất bóc vỏ, ăn thử trước một múi, khi khẳng định là đủ ngọt liền tách một múi rồi đưa lên miệng cho Minh Vi.
Minh Vi đang bận rộn với các nguyên liệu lẩu, liền há miệng ăn ngay múi quýt đó.
– Wow…
– Có ngọt không? – Cố Thành Quân hỏi.
Minh Vi gật đầu. Cố Thành Quân lại lấy thêm mấy múi nữa đưa qua. Anh đứng tựa người vào bàn sơ chế, nhìn Minh Vi tất bật bằng anh mắt dịu dàng, trong miệng là vị ngọt ngào của quýt.
Sau bốn đêm Giao thừa lạnh lẽo, đến năm nay cuối cùng anh đã không còn cô quạnh nữa. Anh cảm thấy ông trời đúng là hậu đãi với mình. Dù tất cả những chuyện này chỉ là giấc mộng trong trí tưởng tượng của anh, anh cũng vẫn cảm tạ những vị thần linh đã ban cho anh giấc mộng này.
Trời tối dần, trong khu biệt thự ít người ở nên chỉ thấy lác đác có nhà đốt pháo, Cố Thành Quân mua hẳn một bánh pháo tám trăm quả, treo lên cây quế trước cổng. Minh Vi bịt tai đứng trước hiên nhìn anh châm lửa. Tiếng pháo nổ đì đùng vang lên, kéo dài mãi không thôi. Hai người cùng cười đứng bên cửa nhìn ra, cây cỏ hoa lá trong khoảng sân đều bị bao trùm bởi làn khói trắng tỏa ra từ bánh pháo giống hệt như mây trên núi, loãng dần rồi cũng tản đi.
Cố Thành Quân ôm lấy Minh Vi từ phía sau, cúi đầu xuống hôn lên má cô.
– Em có vui không?
Minh Vi lập tức vùng ra:
– Vào nhà đi, chắc ăn được rồi.
Nồi lẩu sôi cuồn cuộn cùng với rượu vang, hai người ngồi ăn đều cảm thấy bốc hỏa lên đầu. Chương trình dạ hội mừng năm mới trên ti vi vẫn ồn ào náo nhiệt, những con người áo váy rực rỡ sắc màu nhảy múa hát ca vô cùng sôi động.
– Phải rồi, hiện giờ Chân Tích thế nào? – Minh Vi đột nhiên hỏi.
Cố Thành Quân đưa mắt nhìn, thấy sắc mặt cô vẫn bình thường nên mới nói:
– Cô ấy đang cai nghiện trong một trung tâm cai nghiện ở nước ngoài. Hôm qua anh mới nói chuyện qua điện thoại với cô ấy, thấy tinh thần cũng không tệ.
– Cô ấy có quay về không?
– Em muốn cô ấy quay về?
– Không quan tâm. – Minh Vi dùng đũa gắp một miếng cá lên, ăn chậm rãi. – Cô ta bị tổn thất lớn như vậy, rất khó để phục hồi trở lại. Dù sao cô ta cũng đã kiếm được đủ tiền rồi, nếu như không quay lại, cũng có thể tính chuyện kinh doanh, đầu tư vào chỗ nào đó, hoặc lấy chồng, dù sao cũng vẫn còn hơn là quay về nghề cũ.
– Chân Tích cũng nghĩ như vậy. – Cố Thành Quân nói. – Cô ấy định đến Canada sống một thời gian. Bố cô ấy cũng đã bắt đầu giải quyết mấy ngôi nhà của cô ấy ở đây rồi.
– Lúc này bán nhà cũng là một thời cơ tốt. – Minh Vi cân nhắc một chút, sau đó khẽ hỏi. – Còn Tô Khả Tinh thì sao?
– Theo luật, cô ta phải chấp hành hình phạt ở Nhật Bản. Luật sư áng chừng sẽ phải lĩnh án treo một hai năm.
– Cô ta… có nói gì không?
– Cô ta cho rằng vì sai sót của Chân Tích nên mới ra nông nỗi, hồi đó còn định công khai hết mọi thông tin về Chân Tích. Nhưng có khả năng cô ta sẽ không bao giờ về nước nữa. Nghe luật sư nói, hiện giờ cô ta đang rất bình tĩnh, đợi đến ngày ra tòa. Thế nào, em mềm lòng rồi à?
– Một chút. – Minh Vi cười cay đắng. – Tuy nhiên cô ta mắc lỗi nên buộc phải tự gánh vác lầm lỗi đó của mình. Chỉ có điều khi nghĩ tới cô ta, em đều nghĩ đến lúc bọn em mới quen nhau. Hồi đó cùng vào công ty một đợt, ở cùng một phòng ký túc. Khi đó cô ta mới chỉ là một cô thiếu nữ ngây thơ đơn thuần, vui vẻ, tràn đầy hy vọng và ước mơ. Chỉ chưa tới sáu năm mà giờ đây đã thay đổi hoàn toàn như vậy.
– Đó chính là giới giải trí. Khi đã bước chân vào đó rồi, cũng giống như tôi luyện lại một lần.
Minh Vi nhìn Cố Thành Quân:
– Anh cũng từng giỡn chơi với số mệnh của cô ta còn gì.
– Anh cho cô ta một cơ hội tốt để vươn lên, đó là trao tặng. – Cố Thành Quân nói như chuyện đương nhiên, hết sức thờ ơ. – Đáng lẽ cô ta có thể dùng cơ hội đó để xây dựng cho mình một cuộc sống tốt đẹp hơn. Là tự bản thân cô ta không nắm vững được về mình, vừa mới bắt đầu đã đi vào con đường lệch lạc. Một người không biết phải đi đứng thế nào cho đúng đắn thì có trao cho cơ hội cũng chỉ lãng phí mà thôi.
Ăn uống xong Cố Thành Quân chủ động đi rửa bát. Minh Vi ngồi trong phòng khách nghịch điện thoại di động, gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho bạn bè.
Đêm Giao thừa mà Chung Thiên Dao vẫn còn đang đi quay ở tỉnh ngoài, khi nhận được tin nhắn của Minh Vi liền gọi lại than thở. Cố Thành Quân vừa rửa bát vừa nhìn Minh Vi ngồi trong sa-lông nói nói cười cười với bạn, bất giác cũng nở nụ cười.
Nếu thời gian có thể dừng lại ở lúc này thì tốt biết bao.
Kết thúc cuộc chuyện trò với Chung Thiên Dao, Minh Vi tiếp tục nhắn tin chúc Tết. Cái tên Đường Hựu Đình xuất hiện trên màn hình. Cô chần chừ một lát, sau vẫn chạm tay vào đó.
Là hậu bối nên gửi tin nhắn chúc mừng năm mới, dù gì đó cũng là phép lịch sự.
Nghĩ vậy nên Minh Vi soạn một tin nhắn theo đúng quy cách thông thường: “Chu Minh Vi chúc anh sang năm mới sự nghiệp thuận lợi, sức khỏe dồi dào, gia đình hạnh phúc”. Soạn xong cô còn đọc lại thấy giống hệt những tin nhắn được viết để gửi đi hàng loạt nên hài lòng gật đầu, sau đó bấm nút gửi đi.
Khi nhận được tin nhắn đó Đường Hựu Đình đang ngồi trong phòng hóa trang chờ đến tiết mục biểu diễn của mình trong dạ hội mừng năm mới. Anh cầm chiếc điện thoại, lặng lẽ nhìn lên màn hình, đọc tin nhắn đó hết lần này đến lần khác.
Anh sẽ biểu diễn một tiết mục hát đơn trong chương trình dạ hội mừng năm mới mà hàng trăm triệu người sẽ xem này. Được có mặt trong dạ hội mừng năm mới là điều mà bất cứ nghệ sĩ nào cũng ước mơ. Khi thông tin này được truyền ra, những người làm cùng Đường Hựu Đình trong studio và các fan hâm mộ đều vui mừng nhảy nhót cả lên, song chỉ có mình anh lặng lẽ ngồi im, đón nhận nó với vẻ thờ ơ.
Anh từng có một người có thể chia sẻ với anh tất cả, nhưng người đó hiện giờ đã không còn ở bên anh nữa. Bọn họ làm tổn thương lẫn nhau, cuối cùng người này đẩy người kia đi, sống trong thoi thóp. Một ngày nào đó vết thương trong lòng có thể lành lại, nhưng còn sự tiếc nuối sẽ đeo bám cả đời, cho tới lúc chết.
Sau lần đoạn tuyệt đó bọn họ không còn liên lạc với nhau. Tin nhắn chúc Tết đầy vẻ xa cách đó là tin nhắn đầu tiên anh nhận được từ cô. Chắc cô đang sống rất ổn, ở Cố Thành Quân có sự chăm sóc thành thục và tỉ mỉ mà cô cần đến. Cô có cuộc sống tốt hơn nên sẽ nhanh chóng quên anh.
Đường Hựu Đình không biết phải nhắn lại thế nào mới được. Anh có thể bắt chước cô, nhắn lại một câu khách sáo: “Cảm ơn, chúc em năm mới vui vẻ.”, nhưng anh không nỡ làm như vậy. Trước sau anh vẫn không thể quên được chuyện xảy ra bên hồ lúc đó, anh đã lao vào đám đông như một thằng điên, hồn xiêu phách lạc. Anh thực sự không kiên cường như mình nghĩ, anh chỉ sợ lần này mình sẽ lại bất chấp tất cả mà lao đến, ôm lấy cô, sau đó lại quấn lấy cô không rời ra được.
Sự kiêu ngạo của anh không cho phép anh làm như vậy, nhưng toàn thân anh lại đang khát khao điều đó.
“Anh Đường, đến lượt anh ra sau cánh gà rồi.”, một nhân viên trường quay đến thông báo. Đường Hựu Đình hít sâu một hơi, đưa điện thoại cho Lưu Triệu, sau đó đi theo nhân viên trường quay.
Biểu diễn một tiết mục đã được tập luyện không biết bao nhiêu lần đối với Đường Hựu Đình không phải là điều khó khăn gì. Anh ung dung thư thái đứng trước ánh đèn sân khấu, nở nụ cười rạng rỡ, hát theo tiếng nhạc và phối hợp cùng các vũ công phụ họa xung quanh. Trong một chương trình tống cựu nghênh tân, mọi người đoàn tụ thế này, anh đứng đó hát một bài hát vui vẻ, trên khuôn mặt là nụ cười vui vẻ nhưng đằng sau đầy những vết thương.
Nhìn xuống vô vàn những khuôn mặt bên dưới khán đài, Đường Hựu Đình bỗng ý thức được rằng đó vẫn chưa phải là điều đáng buồn nhất. Đáng buồn nhất là người có thể cùng anh sẻ chia những niềm vui nỗi buồn lại không chờ anh ở phía sau sân khấu.
Minh Vi lần lượt nhận được tin nhắn của mọi người, song không có tin nhắn nào của Đường Hựu Đình. Cô cầm chiếc điện thoại, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Ti vi đang phát một vở tấu hài, Cố Thành Quân ngồi cười cùng các nhân vật trong đó. Tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, vào giờ phút này không nên có bất kỳ nỗi buồn nào trên thế gian. Nỗi đau của sự biệt ly cũng nên giấu kín xuống đáy lòng.
– Em đi vệ sinh một chút. – Minh Vi đứng dậy rồi đi lên tầng.
Nhốt mình trong căn phòng nhỏ, Minh Vi đứng tựa lưng vào tường, chầm chậm ngồi bệt xuống. Cô ôm lấy đầu gối, bật cười cay đắng. Ở đây vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy tiếng cười vui vẻ của mọi người. Cô ôm lấy ngực, cố gắng làm cho nỗi đau giảm bớt. Trái tim hiện giờ của cô rất khỏe mạnh, sẽ không phát bệnh mà chết được. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô thà rằng mình vẫn là Trương Minh Vi khi trước, trái tim vỡ tan ra rồi chết đi thanh thản, sẽ không còn phải tiếp tục sống để chịu đựng sự giày vò như vậy nữa.
Ti vi dưới nhà đang phát tiết mục biểu diễn của Hựu Đình, Cố Thành Quân cầm ly rượu, giơ lên với người đàn ông trên màn hình.
– Cảm ơn đã giúp.
Khi Minh Vi trở lại bình thưòng đi xuống dưới nhà, tiết mục của Hựu Đình đã hết, chuyển sang một tiết mục ca múa dân gian. Minh Vi thấy mệt nên đề nghị với Cố Thành Quân không đợi đến phút Giao thừa nữa mà đi ngủ sớm. Cố Thành Quân đưa cô về phòng rồi chúc ngủ ngon.
Trong chương trình dạ hội, tất cả các nghệ sĩ đều tập trung trên sân khấu chuẩn bị đón nghe tiếng chuông chào năm mới. Chiếc điện thoại để trên sa-lông của Minh Vi bỗng rung lên bần bật. Cố Thành Quân do dự một lát rồi cầm lên.
Tên người gửi đến được ký hiệu “^_^”, mở ra đọc chỉ có một câu ngắn ngủi: “Em đang ở một mình à?”.
Cố Thành Quân nhìn màn hình điện thoại rồi cười lạnh nhạt.
Khi đó, tin nhắn thứ hai lại được gửi đến: “Em đang ở đâu? Anh muốn gặp em”.
Thảo nào chia tay lâu rồi mãi vẫn không dứt điểm. Tính cách cả hai người đó đều dây dưa giống hệt nhau, đi được ba bước lại lùi một bước, cứ vậy đến lúc nào mới tới tận cùng?
Cố Thành Quân nhìn lên tầng hai thấy lặng thinh, bèn soạn tin nhắn trả lời: “Anh đang ở đâu?”, sau đó bấm nút gửi đi.
Bên kia nhanh chóng nhắn lại: “Anh vẫn đang ở trường quay lớn, em ở nhà một mình à?”.
Trả lời nhanh như vậy chắc đang giữ khư khư điện thoại rồi. Cố Thành Quân bật cười vui vẻ, gửi tin lại: “Không phải một mình”
Bên kia im lặng hồi lâu.
Khi Cố Thành Quân tưởng rằng bên đó đã từ bỏ, thì có cuộc gọi đến. Điện thoại để chế độ rung, trên màn hình hiện lên ký hiệu “^_^” trông hết sức vui vẻ.
Cố Thành Quân chợt hiểu ra, tên viết tắt của Đường Hựu Đình là “TYT”, là một cái mặt khóc, thảo nào Minh Vi dùng ký hiệu mặt cười để thay thế.
Âm báo cuộc gọi ngắt giữa chừng, sau đó lại một cuộc gọi mới. Cố Thành Quân bỏ mặc đó, cũng không định đưa điện thoại cho Minh Vi.
Đêm nay là một đêm đặc biệt, đêm nay Minh Vi chỉ thuộc về một mình anh. Anh sẽ không chia sẻ cô cho bất cứ người nào khác.
Đến khi Cố Thành Quân rửa mặt xong, quay vào phòng khách tắt ti vi, trong điện thoại đã là mười cuộc gọi lỡ, tất cả đều từ “^_^” gọi đến. Anh quả thực thấy ngạc nhiên vì sự bộc phát đó của Đường Hựu Đình, cầm máy lên định tắt nguồn đi, song đúng lúc đó lại một cuộc gọi nữa gọi đến. Trên màn hình hiện lên chữ “Đạo diễn Lưu”.
Đó là đạo diễn của phim “Bạch lộ”.
Cố Thành Quân do dự trong giây lát, sau đó nhận cuộc gọi.
– Cuối cùng em cũng chịu nhấc máy rồi à? – Là giọng nói của Đường Hựu Đình vang lên.
Cố Thành Quàn sững người, cười nhạt.
– Anh mượn điện thoại của đạo diễn Lưu đế gọi cho em. Không còn cách nào khác, ai bảo em không chịu nghe điện thoại của anh. Em đang ở đâu? Có thể ra ngoài được không? Anh muốn gặp em.
Cố Thành Quân không nói gì.
Đường Hựu Đình bắt đầu nói lộn xộn:
– Em vẫn đang giận anh à? Anh biết anh là đồ khốn. Anh đã thực sự cố gắng nhưng anh vẫn không làm được. Mới rồi khi anh đứng trên sân khấu, trong đầu anh luôn tràn ngập hình ảnh em. Khi đó anh nhận ra rằng dù anh có giành được thành công lớn tới đâu, nhưng nếu như không có em cùng chia sẻ thì tất cả cũng chẳng còn nghĩa lý gì. Anh sai rồi, anh không nên tùy tiện như vậy. Anh đã làm tổn thương trái tim em. Em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không? Lần này, anh sẽ không làm hỏng đâu. Anh thề!
Câu này nghe quen tai biết bao, hình như anh cũng đã từng câu xin Minh Vi như vậy. Có vẻ như bất kỳ người đàn ông nào khi muốn quay đầu lại đều sẽ nói như vậy, Cố Thành Quân đứng lặng lẽ cười với vẻ mỉa mai và tự trào.
May anh là người nhận cuộc gọi này.
– Minh Vi? Em có đang nghe không? – Đường Hựu Đình gọi. – Trả lời anh một câu đi. Dù là từ chối anh cũng muốn nghe giọng nói của em. Anh thực sự rất nhớ em…
Cố Thành Quân thở dài một tiếng:
– Đường Hựu Đình, là tôi đây.
Bên kia im lặng một hồi, sau đó là giọng nói đầy phẫn nộ rít qua kẽ răng:
– Cố Thành Quân, sao anh lại nghe điện thoại?
– Vì Minh Vi đang ở chỗ tôi. – Cố Thành Quân sung sướng nói. – Mẹ cô ấy đi du lịch nên cô ấy không muốn ăn Tết một mình, đã đến nhà tôi. Rất xin lỗi, tôi còn tưởng Lưu đạo diễn tìm cô ấy nên mới nhận cuộc gọi, không biết đó lại là cậu.
– Đưa điện thoại cho Minh Vi đi.
Cố Thành Quân đưa điện thoại ra, lắc lắc cổ cho đỡ mỏi, rồi sau đó mới nói:
– Cô ấy đang ngủ say rồi. Hay sáng mai cậu hãy gọi lại. – Ngập ngừng một chút, anh cười đầy ẩn ý. – Tối nay cô ấy rất mệt.
Giọng nói của Đường Hựu Đình trở nên cứng ngắc:
– Hai người… Anh nói vậy có ý gì?
– Cậu thấy sao? – Cố Thành Quân hỏi lại. – Đường Hựu Đình, thực ra tôi mong từ nay trở về sau cậu đừng gọi điện cho Minh Vi như thế này nữa. Nếu bạn trai cũ của bạn gái cậu cứ làm phiền như vậy, cậu có vui vẻ được không? Hy vọng cậu hãy tôn trọng sự lựa chọn của Minh Vi một chút.
– Đây là ý của cô ấy sao? Hay là chủ ý của anh?
– Hiện giờ là ý tôi, nhưng cũng là ý cô ấy. Đường Hựu Đình, hãy ra dáng đàn ông một chút, làm một người bạn trai cũ đường hoàng dứt khoát ấy. Dù cô ấy có đau lòng một thời gian rồi cũng sẽ qua đi hết. Tôi sẽ chăm sóc thật chu đáo cho cô ấy, cậu không cần phải lo lắng nữa.
Đường Hựu Đình nghiến răng tắt máy. Lưu Triệu vội vàng lấy điện thoại trả lại cho trợ lý của đạo diễn Lưu.
– Về nhà thôi, Hựu Đình. – Lưu Triệu nói. – Đêm nay cậu có muốn về nhà bố cậu không? Đêm Giao thừa mà.
Đêm Giao thừa trên đường rất ít xe cộ đi lại, các cửa hàng ngày thường náo nhiệt cũng đều đóng cửa. Tiếng pháo vang lên từ khắp mọi nơi, nhà nhà đèn đuốc sáng chưng, những khuôn mặt tươi vui nói cười. Lác đác mấy chiếc xe trên đường cũng đang vội vã tìm về nơi ấm áp.
Đường Hựu Đình lái xe hệt như một linh hồn phiêu bạt trong thành phố. Anh nhớ có một nơi mình có thể dừng lại, nhưng lại không tìm được hướng đi tới đó.
Minh Vi tỉnh dậy trên chiếc giường trong phòng dành cho khách, vẫn chưa sáng, trời mới chỉ hơi hửng. Song cô đã tỉnh dậy thì không thể nào ngủ thêm được nữa.
Trong căn phòng hết sức yên tĩnh, yên tĩnh tới mức dường như thiếu mất thứ gì đó. Khác với những năm qua, ngày Mồng một Tết năm nay không có tiếng mẹ làm đồ ăn sáng, không có tiếng pháo nổ bên hàng xóm, cũng không có tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng.
Điện thoại!
Điện thoại của cô không để bên người, chắc vẫn đang ở dưới phòng khách. Hôm qua Đường Hựu Đình có nhắn lại cho cô không?
Minh Vi cứ để chân trần ra khỏi giường rồi chạy vội vàng xuống dưới nhà. Điện thoại vẫn đang để trên bàn uống nước. Cô mở máy ra. Không có tin nhắn mới, cũng không có cuộc gọi nhỡ nào. Sạch trơn như mặt đất bên ngoài sau một trận tuyết vậy.
Cố Thành Quân đứng trên đầu cầu thang tầng hai nhìn xuống phòng khách. Minh Vi ngồi co gồi trên bậu cửa sổ. Tuyết trắng bên ngoài sân phản chiếu lên khuôn mặt cô khiến khuôn mặt trắng bệch như không còn giọt máu.
Anh nhẹ nhàng đi tới, rút chiếc điện thoại ra khỏi tay cô, đặt sang một bên rồi ôm cô vào lòng.
– Anh không muốn em khóc. Nhưng lúc này anh quả thực hy vọng người khiến cho em khóc là anh.