Chương 27: Đó là tình yêu

Cả nhóm Minh Vi còn phải lòng vòng thêm hơn một ngày nữa, cuối cùng cũng về tới Tokyo.

Dòng người xen kín ở sân bay Haneda khiến Minh Vi không khỏi liên tưởng đến cảnh chạy nạn trong bộ phim “2012”. Trên khuôn mặt mọi người là sự lo sợ và mờ mịt. Mẹ bế con thơ, các đôi tình nhân tựa vào nhau, cố gắng truyền hơi ấm cho nhau. Mọi người cố gắng bộc lộ hết sự kiên tâm của mình, nhẫn nại chịu đựng và trông chờ, hy vọng.

Minh Vi đi qua đám đông đó, qua cửa hải quan trong ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều người. Cô quay đầu lại nhìn những con người vị chặn sau barie, chưa bao giờ cảm thấy rõ ràng mình là người may mắn đến vậy. Cô sắp được về nhà một các bình yên, hơn nữa, còn có người cô yêu đang chờ đón.

Máy bay chạy trên đường băng rồi rời khỏi mặt đất, lao thẳng lên bầu trời, cuối cùng cũng xuyên qua lớp mây âm u để chìm vào giữa biển mây trắng sáng. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên khuôn mặt Minh Vi. Cô nheo mắt lại, đưa tay ra chạm vào những ánh sáng màu vàng chói lọi. Những ngón tay lạnh ngắt ấm dần lên.

Thông tin Minh Vi đóng phim ở Nhật Bản gặp phải đông đất đã ầm ĩ lên ở Trung Quốc mấy ngày qua, nên dù cô định lặng lẽ về nước nhưng thông tin này vẫn bị lộ ra. Mấy người bọn họ còn chưa qua cửa hải quan, đã được thông báo là bên ngoài đầy phóng viên và fan hâm mộ. Phóng viên còn dễ trốn, chứ fan hâm hộ vì lo lắng cho cô mới đến tận đây, vì tấm lòng thành đó nên Minh Vi không nỡ nào lánh đi.

Khi bóng Minh Vi vừa xuất hiện ở cửa ra, các fan hâm mộ bên ngoài lập tức reo hò lên. Minh Vi đi tới đó, bỏ mũ ra, để lộ khuôn mặt mộc không trang điểm. Chỉ trong một tuần lễ ngắn ngủi, cô đã gầy đi nhiều, song nụ cười vẫn tràn đầy ấm áp.

Cô đứng cúi gập người trước các fan hâm mộ, nói lời cảm ơn. Tiếng vỗ tay và hò hét bùng lên giữa đám đông, mãi lâu sau không dứt. Khi Minh Vi ngẩng đầu lên, hai mắt đã đỏ ngầu, loang loáng nước.

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người. Tôi đã về rồi”.

Vệ sĩ cùng các nhân viên của công ty nhanh chóng chen lên rồi đưa Minh Vi ra xe bảo mẫu. Trong xe, bà Vương đang đợi cô. Hai mẹ con ôm lấy nhau khóc một trận, Minh Vi phải dỗ dành mãi bà Vương mới bình tĩnh lại.

Người quản lý đưa cho Minh Vi một chiếc điện thoại mới, đã bấm số của Cố Thành Quân.

– Tất cả đều thuận lợi chứ? – Cố Thành Quân hỏi.

– Đều rất ổn, cảm ơn anh.

– Anh không tiện ra sân bay đón, tuy nhiên công ty đã chuẩn bị một bữa tiệc, đợi em nghỉ ngơi cho khỏe xong tất cả sẽ củng đến chúc mừng.

– Đừng như vậy, em biết là anh chắc chắn đã làm rất nhiều việc cho em. – Minh Vi khẽ nói. – Cảm ơn anh, Thành Quân. Khiến anh lo lắng rồi.

– Chỉ cần em bình an thì tất cả đều chỉ là chuyện nhỏ. – Cố Thành Quân cười cay đắng. – Em đừng có xảy ra chuyện gì nữa, ít ra là trong khi anh còn sống. Anh không đủ dũng khí để đối mặt với việc em chết một lần nữa, thực sự là không đủ dũng khí…

– Yên tâm đi. – Minh Vi nói. – Em sẽ ổn mà. Cảm ơn anh lần nữa.

Minh Vi về đến nhà, lại gặp một màn nước mắt và những cái ôm ghì của bạn bè. Bà Vương đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, song Minh Vi bị căng thẳng suốt mấy ngày, sau khi về đến nhà được thả lỏng tinh thần nên cảm thấy mệt vô cùng. Cô tắm nước nóng xong, ngã lăn ra giường ngủ luôn.

Bà Vương đắp chăn cẩn thận cho con gái, sau đó còn ngồi lại cạnh Minh Vi rất lâu mới đứng dậy đi ra.

Minh Vi ngủ đến trưa ngày hôm sau mới thức dậy trong mùi thức ăn thơm lừng. Cô duỗi lưng thoải mái, cảm thấy tinh thần và sức lực đều đã quay lại với mình.

Bà Vương không có ở nhà, thay vào đó là một người đàn ông. Dáng người cao ráo, vai rộng, eo thon, chân dài, mặc áo sơ mi với quần âu, còn đeo cả tạp dề, trong rất có dáng vẻ một người chồng chịu khó việc gia đình.

Minh Vi mỉm cười nhìn anh một lát, sau đó đi tới ôm lấy anh từ đằng sau.

– Ôi, trong nồi có dầu. – Đường Hựu Đình kêu lên, vội vàng tắt bếp.

Minh Vi không quan tâm, vẫn vùi mặt vào lưng anh, ôm ghì lấy. Đường Hựu Đình cảm thấy sau lưng mình nóng ấm, hơi nóng đó truyền sang da thịt anh rồi lan tới tận trái tim.

Cái ôm đó đầy sức mạnh, nước mắt ấm nóng, còn trái tim đang đập mạnh. Cô có thể khóc, có thể cười, có thể nũng nịu với anh. Lần đầu tiên anh cảm thấy sự sống này tuyệt vời đến vậy, khi người mình yêu vẫn còn sống trên đời, vẫn đang tựa vào mình, đó thực sự là một niềm hạnh phúc lớn lao.

– Không buông ra à? – Đường Hựu Đình khẽ hỏi.

Minh Vi lắc đầu.

Đường Hựu Đình bật cười:

– Vậy không ăn cơm à?

– Ăn anh.

– Anh cũng muốn mà. Nhưng mẹ em xuống dưới nhà mua nước sốt, chỉ một lát là về ngay. Không đủ thời gian đâu.

Minh Vi véo mạnh vào bụng Đường Hựu Đình:

– Không biết xấu hổ.

– Thì ai cứ ôm chằng chằng lấy một người đàn ông không chịu buông tay ra? Còn lên mặt nói anh không biết xấu hổ nữa.

Đường Hựu Đình bê bát canh nóng để lên trên bàn, Minh Vi vẫn ôm anh, dính chặt lấy không chịu rời ra. Đường Hựu Đình cười nói:

– Sao giống hồn ma bám sau lưng vậy, rũ thế nào cũng không ra.

– Em đúng là hồn ma bám sau lưng anh. – Minh Vi nói mạnh bạo. – Nếu như em chết ở Nhật, cũng sẽ trôi theo biển về đây, làm hồn ma bám sau lưng anh, cưỡi trên vai anh. Anh hẹn hò với người con gái khác, em sẽ hiện ra phá cho tan tành.

– Vậy em cố gắng giữ anh cho chắc nhé. – Đường Hựu Đình vui vẻ nói, quay đầu lại nhìn cô. – Em là người phụ nữ của anh, dù có chết đi cũng thành ma nữ của anh. Em chỉ được phép đến tìm anh, không được quấy rối bất kỳ người đàn ông nào khác, đã biết chưa ?

– Thủi thui. – Minh Vi cười.

Đường Hựu Đình gỡ tay Minh Vi ra rồi kéo cô về phía trước. Anh ngồi xuống sa-lông, ôm cô vào lòng. Bàn tay vẫn còn dính mùi khói của anh khẽ nâng cầm cô lên, nhìn thằng vào mặt cô.

– Có sợ không?

– Ngày đầu tiên sợ kinh khủng. – Minh Vi nói. – Đầu tiên là động đất, sau đó là sóng thần. Đất rung núi lắc rồi tiếp đến bị nước biển nhấn chìm, khi đó thực sự cảm thấy như đã đến ngày tận thế. Em chỉ sợ mình không bao giờ về nhà được nữa. Sau đó bọn em được lực lượng cứu hộ đưa xuống núi, sắp xếp chỗ lánh nạn, đột nhiên em lại không thấy sợ chút nào. Khi đó em nghĩ, động đất sóng thần còn vượt qua thì không có gì là không thể vượt qua. Em nhất định quay về được.

Đường Hựu Đình mỉm cười, ngón tay run rẩy vuốt ve mái tóc cô. Minh Vi cúi đầu hôn lên đôi tay lạnh giá của anh.

– Em không sao nữa rồi, Hựu Đình. Em đang ở đây rồi, không đi đâu nữa.

Đường Hựu Đình hôn cô một cách cẩn trọng, sau đó ôm siết lấy. Anh ôm chặt tới nỗi Minh Vi cảm thấy đau, nhưng cô không nói gì. Cô khẽ vuốt lên khuôn mặt ươn ướt của anh, Minh Vi an ủi, nước mắt rơi lên tóc cô.

– Xin lỗi em… – Đường Hựu Đình thì thầm.

– Sao bỗng nhiên anh nói vậy?

Đường Hựu Đình áp môi lên làn da mềm mại của cô, khẽ nói:

– Vì anh đã nghi ngờ em. Cố Thành Quân đã nói hết mọi chuyện với anh rồi. Anh ấy thừa nhân đã cố tình chia rẽ chúng mình. Anh đã xốc nổi quá, cũng không đủ chín chắn nữa, nên dễ dàng tin vào chuyện đó, làm em bị tổn thương, cũng làm khổ chính mình. Sau khi biết sự thật, anh không giây phút nào thôi hối hận. Dù là mất đến bao nhiêu thời gian và công sức anh cũng chấp nhận, chỉ cần có thể bù đắp được cho em. Em sẽ cho anh một cơ hội nữa phải không Minh Vi?

Minh Vi thở dài một tiếng.

Cô cảm thấy mình phải oán thán, trách móc, như vậy mới phù hợp với biểu hiên của một người con gái bị hiểu lầm. Nhưng sau khi đã trải qua hoạn nạn sống còn, cô trở nên thông suốt và khoan dung hơn nhiều. Chỉ cần có kết cục tròn trịa và hạnh phúc, thì không cần thiết phải so đo xem đúng hay sai nữa.

– Em nói câu gì có được không? – Đường Hựu Đình cảm thấy bất an.

Minh Vi mỉm cười:

– Em rất vui khi thấy anh lại bắt đầu có lòng tin. Sau này anh phải biết rằng, dù thế giới không phải vĩnh hằng, nhưng mỗi phút giây em ở bên anh đều là thật lòng. Anh đừng giống như khi trước, nghĩ rằng sẽ có một ngày em đi mất, nên luôn trong trạng thái chuẩn bị sẵn cho điều đó. Em không phải mẹ anh, cũng không phải Thừa Trác. Mà em cũng sẽ kiên cường giữ lời hứa đó với anh. Anh đã rõ chưa?

– Rồi, anh hiểu rồi. – Đường Hựu Đình lại hôn cô. – Em đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ quấy rầy anh suốt đời chưa? Chúng ta thỏa thuận thế này, về sau chỉ cần em không buông tay anh cũng sẽ không buông tay.

Minh Vi ngoắc tay mình vào ngón tay anh:

– Còn chuyện khi trước em đã thỏa thuận với anh, anh chuẩn bị tới đâu rồi?

– Là em nói chuyện biểu đạt thành ý của anh? – Đường Hựu Đình nhướn mày lên, bĩu môi. – Cái đó hả, khụ khụ, em phải biết rằng, sau này bỗng xảy ra chuyện lớn như vậy, nào là động đất, sóng thần, cho nên anh mới…

Minh Vi nhảy xuống khỏi chân Đường Hựu Đình, Đường Hựu Đình bật cười giữ cô lại, nhưng không túm được.

– Không thể nào. Chẳng lẽ là nghiêm túc hả?

– Thừa lời. – Minh Vi khoanh tay trước ngực liếc nhìn anh, cười nhạt. – Anh tưởng dễ dàng nịnh nọt em vậy sao? Hồi đó anh nói với em bao nhiêu câu độc ác như vậy, lại còn kiếm một người phụ nữ khác để chọc tức em nữa.

– Anh với Đinh Hàm Ngọc thực sự là không có gì. – Đường Hựu Đình vội vàng cam đoan. – Trước kia anh cũng có ý với cô ấy thật, nhưng chuyện đó là quá khứ rồi.

Minh Vi cầm một chiếc bát đập bộp xuống mặt bàn:

– Nói đi! Rốt cuộc từ trước đến nay anh đã thích bao nhiêu người rồi?

– Làm gì có! – Đường Hựu Đình giơ tay thề thốt. – Hiện giờ chỉ yêu có mình em thôi, không có một ai khác nữa. Sau này cũng sẽ không có người nào khác. Anh lấy danh nghĩa của mẹ anh ra thề. Nếu vẫn chưa được lấy cả Thừa Trác ra luôn.

– Ôi, bây giờ lại nhắc đến cái tên Thừa Trác rồi. – Minh Vi cười một cách lạnh lùng.

Đường Hựu Đình dứt khoát giơ mặt ra:

– Em đánh đi, đừng để lại vết là được. Chương trình lưu diễn của anh vẫn chưa kết thúc, không có cách nào để giải thích với fan hâm mộ. Nếu không em chờ chút, buổi diễn cuối cùng là cuối tháng Tư. Sau khi kết thúc em dùng thập đại cực hình đời Mãn Thanh cũng không sao, ngay cả hầm tra tấn của Bạch công quán(*) anh cũng không sợ.

(*) Nhà tù dành cho tội phạm chính trị của Quốc dân Đảng, với 10 gian hầm ngầm khét tiếng.

Minh Vi vừa tức vừa buồn cười, túm tay anh lên rồi cắn thật mạnh vào đó. Đường Hựu Đình bị đau kêu oai oái:

– Sao em lại thích cắn người khác như vậy? Mọc răng à?

Đúng lúc đó bà Vương đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tưởng:

– Làm gì ồn ào lên như vậy? Đói rồi thì ăn đi, thịt của Hựu Đình ngon lắm hay sao?

Đường Hựu Đình cười khổ sở:

– Dì ơi, không sao đâu ạ, cứ để cho cô ấy cắn. Cô ấy muốn xả giận thôi.

Minh Vi bỏ tay Hưu Đình ra, đẩy anh một cái, hung hăng nói:

– Anh nói ít thôi, mau ra dọn cơm đi.

Đường Hựu Đình cười khì rồi đứng dậy đi vào bếp.

Bà Vương hài lòng nhìn theo, hỏi con gái:

– Chính là nó hả?

– Con đi đánh răng. – Minh Vi vuốt lại mái tóc bù xù, sau đó chuồn thằng.

Sau động đất ở Nhật Bản xảy ra nhiều sự cố, vụ rò rỉ ở nhà máy điện hạt nhân vẫn chưa có cách giải quyết. Vậy nên bộ phim đang quay dở của Minh Vi bị hoãn lại không thời hạn. Minh Vi thấy hơi tiếc, dù sao cũng đã dồn bao nhiêu công sức như vậy để làm xong được quá nửa, phí mất bao nhiêu tâm huyết. Tuy nhiên, sau khi quay về, các lời mời đóng phim chất cao như núi, không phải lo không có việc làm. Một mặt chọn kịch bản hay, một mặt Minh Vi vẫn đi ghi hình quảng cáo, tham gia các chương trình trên truyền hình, làm từ thiện, dự các buổi trình diễn thời trang, sống những ngày tươi sáng đúng với vai trò một diễn viên nổi tiếng trong làng giải trí.

Vì chuyến lưu diễn nên Đường Hựu Đình cũng rất bận. Thông tin Legend có hy vọng tái hợp không biết được truyền ra theo kênh nào đã gây nên một cơn sóng gió. Bức ảnh các thành viên cũ của Legend tụ họp với nhau cũng được chính họ đưa lên blog. Trong ảnh, mấy người con trai đã không còn vẻ non nớt khi xưa cười rất vui vẻ, khiến cho các fan hâm mộ càng nuối tiếc những ngày tháng qua.

– Bọn anh định tái hợp thật à? – Minh Vi hỏi.

– Em hỏi nghe rất kỳ quặc, tuy nhiên bọn anh cũng định như vậy thật. – Đường Hựu Đình nói. – Bọn anh định ra một album chung kiểu như ban nhạc ngày xưa, nhưng cũng sẽ làm đĩa solo hoặc tham gia các chương trình khác với danh nghĩa cá nhân. Legend là một truyền thuyết, không nên để nó biến mất như vậy.

– Vậy vị trí bị trống sẽ làm như thế nào?

– Tìm một người mới. – Đường Hựu Đình nói một cách thoải mái. – Thừa Trác sẽ không phật lòng đâu. Thêm một dòng máu mới vào ban nhạc, để cho nó sống lại chắc chắn cũng là điều cậu ấy sẽ hiểu và ủng hộ bọn anh.

Điện thoại của Đường Hựu Đình đổ chuông. Anh nhìn vào màn hình rồi quay sang nhìn Minh Vi.

– Lại là Đinh Hàm Ngọc chứ gì? – Minh Vi nhướn mày. – Anh cứ nghe máy đi. Anh lợi dụng cô ấy, lại còn vứt bỏ người ta…

– Sao lại nói như vậy? – Đường Hựu Đình lúng túng. – Là cô ấy theo đuổi anh thì có, từ đầu chí cuối anh có nhận lời với cô ấy bao giờ đâu. Hơn nữa anh cũng đã nói rõ hết mọi chuyện với cô ấy rồi.

– Anh nói hết những gì?

– Anh nói anh chỉ coi cô ấy là bạn, quan tâm chăm sóc đến cô ấy đều là do sự gửi gắm của Thừa Trác, hy vọng cô ấy sẽ không hiểu lầm. Thực ra cô ấy cũng không đơn thuần như em nghĩ đâu. – Đường Hựu Đình nhét chiếc điện thoại cứ đổ chuông không ngừng xuống dưới đệm sa-lông. – Cô ấy biết rõ mười mươi là Thừa Trác yêu mình, nhưng lại không chấp nhận cậu ấy, song vẫn cứ đùa cợt cậu ấy, giày vò cậu ấy. Đôi lúc anh còn cảm thấy Đinh Hàm Ngọc cũng phải chịu một phần trách nhiệm trong căn bệnh của Thừa Trác.

– Thế mà hồi đó anh còn quát nạt em, nói cô ấy vô tội nữa.

– Khi đó là anh đang bực bội nên muốn chọc tức em… – Đường Hựu Đình thiếu tự tin, giọng nói cứ nhỏ dần.

Minh Vi đá vào chân anh, hung hăng đe dọa:

– Anh thử như vậy một lần nữa xem.

– Không dám, tuyệt đối không dám nữa. – Đường Hựu Đình nhăn nhó xoa chân.

Điện thoại nhét bên dưới ghế lại tiếp tục đổ chuông. Minh Vi dứt khoát lấy lên, đưa mắt ngăn chặn Đường Hựu Đình rồi bấm nút nhận. Cô nói vào máy bằng giọng hết sức công thức:

– Chào cô, Đường Hựu Đình hiện giờ không tiện nghe máy, có chuyện gì tôi sẽ truyền đạt lại.

Đinh Hàm Ngọc ở máy bên kia rụt rè nói:

– Chị Minh Vi, tôi biết anh ấy đang ở bên cạnh chị. Xin hãy cho anh ấy nói chuyện với tôi.

– Xin lỗi cô, Đường Hựu Đình không rảnh. – Minh Vi nói, sau đó lại đá mạnh thêm mấy cái nữa vào chân Hựu Đình. Đường Hựu Đình vơ vội quyển nhạc rồi chuồn ra xa.

Đinh Hàm Ngọc vẫn kiên trì:

– Tôi thực sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với Hựu Đình.

– Tôi có thể truyền đạt lại giúp cô.

– Cô đưa điện thoại cho anh ấy. – Đinh Hàm Ngọc tức khí. – Cô không có tư cách làm như vậy.

– Tôi đương nhiên có tư cách đó. Tôi là bạn gái của anh ấy. – Minh Vi nói thẳng. – Trái lại cô ấy, Đinh Hàm Ngọc, mang thân phận con gái một gia đình đàng hoàng, đừng có hạ thấp bản thân mình như vậy, cứ quấn lấy bạn trai của người khác không chịu buông ra.

Đinh Hàm Ngọc tức đến nỗi giọng nói bắt đầu run lên:

– Cô mới không biết xấu hổ, cô mới là người cứ quấn lấy Hựu Đình. Người anh ấy thích từ trước đến nay vẫn là tôi. Cô chẳng qua chỉ là người thay thế, vì trông tôi với cô giống nhau…

Nếu cô vẫn là Trương Minh Vi khi trước thì chắc nghe câu này đã tức đến nổ tung rồi. May sao Minh Vi của kiếp này đã được Chân Tích và Tô Khả Tinh “bồi dưỡng”, lại được tôi luyện hơn năm năm qua, cho nên không còn trong tình trạng thiếu sức chiến đấu, dễ dàng bị đối phương tấn công mà không làm sao chống được.

Cô cười nhạt:

– Cô Đinh, Hựu Đình thích ai không phải ở lời nói của cô, mà phải do anh ấy nói ra. Còn nữa, dù chúng ta trông giống nhau thì đã làm sao? Chúng ta là hai người hoàn toàn khác biệt. Anh ấy chọn tôi chứng tỏ thứ anh ấy yêu không phải là một vẻ bề ngoài. Cô cũng nói là cô và anh ấy quen nhau nhiều năm, nếu như anh ấy thực sự thích cô, tại sao lại có chuyện đến với tôi? Cô Đinh, ai cũng biết hết bụng dạ của nhau rồi, cô không cần thiết phải dối mình lừa người như vậy. Anh ấy không thích cô như cô nghĩ đâu.

Đinh Hàm Ngọc tức tới nỗi mãi lâu sau không nói được gì, cuối cùng mới yếu ớt cất lời:

– Hựu Đình nói anh ấy thích cô, ai có thể làm chứng?

– Vậy anh ấy nói thích cô thì ai làm chứng? – Minh Vi phản kích. – Cô Đinh, tôi thực sự không thích việc cô cứ quấy rầy bạn trai tôi như vậy. Nêu cô và Hựu Đình làm bạn bè tốt với nhau, tôi có thể chấp nhận được. Nhưng nếu cô muốn tiến xa thêm một bước, tôi khuyên cô nên nghĩ lại. Tôi chắc chắn anh ấy là người đàn ông của tôi.

Nói xong, Minh Vi liến kết thúc cuộc gọi luôn.

Đường Hựu Đình ngồi đằng xa vỗ tay:

– Được, nói được lắm.

Minh Vi vứt trả điện thoại cho anh, bạo ngược:

– Em quyết định rồi, con người anh quá đào hoa, nên nhất định phải áp dụng biện pháp quản lý theo kiểu Tần Thủy Hoàng. Anh nghe rõ đây, trước khi em cho phép, nhất quyết không được gặp cô ta. Nếu cô ta chủ động đến tìm anh, anh phải nhắm mắt vào. Không được phép nói chuyện, kể cả điện thoại cũng không được. Anh chạm tay trái vào cô ta, em chặt luôn tay trái, tay phải chạm vào, em chặt luôn tay phải. Nếu như anh hôn cô ta hoặc bị cô ta hôn, em sẽ chặt cả đầu anh, moi sạch bên trong rồi thắp nến vào dùng làm đèn lồng treo trong studio của anh. Anh đã nhớ kĩ chưa?

– Nhớ kĩ rồi, nhớ kĩ rồi. – Đường Hựu Đình xoa tay cười lớn. – Hay, đúng là hay. Vợ ơi em nên viết kịch bản phim đi.

– Viết cái đầu anh ấy. – Minh Vi liếc xéo Đường Hựu Đình. – Còn nữa, ai là vợ anh? Đừng có tìm cách giành lợi thế. Người ta cũng nói rồi, anh thích em có ai làm chứng. Bản thân chúng ta còn chưa xác định, đừng vội nghĩ đến chuyện làm chồng em được.

– Làm chứng chẳng dễ hay sao? – Đường Hựu Đình ngoác miệng cười.

Đinh Hàm Ngọc sau này còn gọi đến cho Đường Hựu Đình mấy lần nữa. Đường Hựu Đình quả nhiên làm theo đúng yêu cầu của Minh Vi, tìm cách trốn biệt. Đinh Hàm Ngọc gọi đến, anh đều nhờ Lưu Triệu nghe giúp. Cuối cùng Đinh Hàm Ngọc đến hẳn studio, cứ đứng bên dưới canh cửa không chịu đi. Đường Hựu Đình không còn cách nào khác, rốt cuộc đành phải gọi điện cho anh trai cô ta.

– Có thật là cậu không chịu qua lại với Hàm Ngọc nữa không? – Con trai trưởng nhà họ Đinh hỏi Hựu Đình.

Đường Hựu Đình thở dài:

– Cô ấy làm như vậy em làm sao dám qua lại được nữa? Em không thể đón nhận tình cảm của cô ấy được.

– Khi trước cậu vẫn thích Hàm Ngọc kia mà.

– Chuyện đó cũng đã xảy ra năm sáu năm về trước rồi. Hiện giờ em đã có một người phụ nữ mà em muốn sống với cô ấy cả đời. Bọn em cũng đã phải trải qua rất nhiều khúc mắc mới có được ngày hôm nay, nên em rất trân trọng tình yêu đó. Đối với Hàm Ngọc, em chỉ có thể xin thứ lỗi. Đừng trách em nhẫn tâm, em quả thực chỉ có thể quyết liệt như vậy Hàm Ngọc mới sớm hiểu ra.

– Tôi biết rồi.

Anh trai Đinh Hàm Ngọc ngay sau đó cũng dẫn theo thư ký đến gọi em gái về. Bà Đinh lập tức đưa con gái đi Hồng Kông mua sắm. Đường Hựu Đình cuối cùng cũng được yên thân.

Thời gian vùn vụt trôi đi, thoáng cái đã đến Tết Lao động Mồng một tháng Năm. Buổi biểu diễn cuối cùng của Đường Hựu Đình được tổ chức ở Thượng Hải.

– Thượng Hải sao rồi? – Minh Vi nhìn tấm vé dành cho khách mời hạng sang được đưa ra trước mắt mình, ngạc nhiên nhướn mày. – Em sẽ phải đi xa như vậy để xem anh biểu diễn hả? Có phải đây là lần cuối anh đứng trên sân khấu đâu.

– Mời em thì em đi đi, nói nhiều như vậy làm gì? – Đường Hựu Đình véo má cô. – Lý Trân nói với anh rồi, hai ngày này em không có việc gì.

– Buổi biểu diễn này có gì đặc biệt à?

Đường Hựu Đình gật đầu, trong nụ cười tràn đầy sự kỳ vọng:

– Cuối buổi biểu diễn này Legend của bọn anh sẽ tuyên bố tái hợp, sau đó còn hát chung một bài nữa.

– Vậy em nhất định phải đi. – Minh Vi vỗ tay. – Thật đáng mong chờ.

– Còn có chuyện đáng mong chờ hơn. – Đường Hựu Đình hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.

Đường Hựu Đình đến Thượng Hải trước hai ngày để chuẩn bị. Ngày biểu diễn, Minh Vi xử lý xong mấy việc ở công ty, sau đó đi thẳng ra sân bay. Khi cô kéo va li ra khỏi thang máy, gặp đúng Cố Thành Quân đang đi vào. Cố Thành Quân đưa tay kéo luôn va li giúp cô rồi đưa ra sân bay.

Cuối tháng Tư trong thành phố vẫn còn đậm hơi xuân, ánh nắng rực rỡ. Ra đến ngoại thành, lên đường cao tốc sân bay, một màu xanh ngắt của núi non sông nước ập vào mắt khiến tâm tư của con người cũng thoải mái hơn.

Minh Vi bắt chuyện:

– Em nghe nói khi em bị kẹt ở Nhật Bản, anh đã thức cả đêm giữ điện thoại để chờ tin tức về em.

– Chẳng phải nên làm như thế sao? – Cố Thành Quan khẽ cười. – Em bình an quay trở về mới là điều quan trọng.

– Nếu như. – Minh Vi cân nhắc. – Nếu như em vẫn là Trương Minh Vi khi trước bị kẹt lại bên Nhật, anh có như vậy không?

Cố Thành Quân siết chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, một lúc sau mới nói:

– Sẽ như thế. Cứ cho là khi trước anh luôn mơ hồ, nhưng khi có chuyện xảy ra, anh cũng sẽ nhận ra tình cảm của mình với em. Đáng buồn cười lắm phải không? Một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi như anh mà lại hết sức ngây thơ trong chuyện tình cảm của mình. Anh còn có tư cách gì cười Đường Hựu Đình nữa?

– Anh có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. – Minh Vi cười khúc khích. – Cho nên từ giờ về sau anh sẽ không khiêu khích anh ấy nữa chứ?

– Đối với anh, cậu ấy vĩnh viễn không xứng đáng với em. Nhưng cậu ấy lại là người em chọn. – Cố Thành Quân nhìn Minh Vi đầy ẩn ý. – Chúng ta chỉ có thể đến đây thôi có đúng không?

– Đừng thấy tiếc nuối nữa, Thành Quân. – Minh Vi nói. – Chúng ta đều đã cố gắng rồi. Ít ra chúng ta cũng vẫn còn có ký ức về sáu năm tốt đẹp.

Đến sân bay, Minh Vi cảm ơn rồi từ chối ý định đưa vào trong của Cố Thành Quân, sau đó tự mình kéo hành lý đi làm thủ tục. Trước khi chào tạm biệt anh, cô còn ra hiệu cho anh hạ kính xe xuống rồi nói:

– Thành Quân, anh đã phạm sai lầm, nhưng anh không phải là một người bụng dạ độc ác, hơn nữa, anh cũng đã nhận được bài học rồi. Giờ đây mọi chuyện đều đã đi qua, anh vẫn có thể yêu lại được.

– Không ai có thể giống như em. – Cố Thành Quân mỉm cười, khẽ thở dài.

Đến Thượng Hải, Tiểu Hoàng lái xe tới đón Minh Vi, đưa cô đến thẳng sân vận động. Ở hậu trường sân khấu, cuối cùng cô cũng gặp hết các thành viên của Legend.

Tay trống Diêu Cách cô đã quen từ trước, còn tay guitar Tưởng Húc Minh, bassist Lý Bách Châu bây giờ mới gặp lần đầu tiên.

– Chu Minh Vi, anh thực sự rất thích em. – Tưởng Húc Minh vừa thấy Minh Vi đã nhiệt thành bước tới cầm tay cô đòi chữ ký. – Trông người thật còn xinh hơn cả trên màn ảnh. Rất vui khi được gặp em. Cái tên Hựu Đình này sao mà hên thế nhỉ, có thật em là bạn gái của hắn không?

– Cô ấy là bạn gái tôi thật mà. – Đường Hựu Đình kéo Minh Vi lại, ôm lấy thể hiện sự chiếm hữu. – Cậu đừng có mà léng phéng với bạn gái tôi.

Diêu Cách chậc lưỡi:

– Hai người các cậu sau này không giờ trò nữa hả?

Minh Vi véo Đường Hựu Đình:

– Chắc anh ấy không dám nữa đâu.

– Đội trưởng đúng là bị viêm khí quản(*) rồi. – Lý Bách Châu lắc đầu. – Chị dâu có thể quản anh ấy chặt như vậy, đúng là một nữ anh hùng.

(*) Cụm từ “viêm khí quản” với “ bị vợ quản chặt ” đồng âm với nhau nên thường được dùng như một kiểu chơi chữ.

– Anh ấy khó quản lắm à?

– Chị chưa biết đâu, khi trước có mấy cô gái theo đuổi anh ấy tới mức…

– Oái sắp mở màn rồi, đừng nói nhiều lời nữa. – Đường Hựu Đình kéo Minh Vi đi ra. – Em mau đi ra khán đài đi.

– Về nhà tính toán với anh sau. – Minh Vi cười, sau đó đi ra ngoài.

Tiếng nhạc tuyệt vời mở màn cho buổi biểu diễn. Các tiết mục của Đường Hựu Đình cùng những nghệ sĩ phụ trợ đều hết sức trôi chảy, giai điệu bài ca rung động lòng người, kèm theo hiệu ứng sân khấu đỉnh cao, khiến cho không khí sôi động của buổi lưu diễn đạt tới cực điểm. Anh lại đứng cùng các bạn bè của mình trước khán giả một lần nữa, cùng nhau chạy trên sân khấu, nói cười vui vẻ. Mấy người đàn ông đều đã qua tuổi ba mươi lại trở về với dáng vẻ cuồng nhiệt sôi nổi như thời niên thiếu, làm chủ sân khấu nơi họ vốn thuộc về. Các fan hâm một cũng cuồng nhiệt hò la, nhảy lên vui sướng đến rơi nước mắt, chìm đắm trong sự hưởng thụ về thính giác và thị giác chưa từng có này.

Cùng lúc với việc toàn tâm toàn ý thể nghiệm sức hấp dẫn của ca sĩ ở đẳng cấp thiên vương như Đường Hựu Đình, Minh Vi cũng thừa nhận rằng thói hư vinh của mình đã được thỏa mãn ở mức độ cao nhất. Nhìn thấy fan hâm mộ hò hét điên cuồng, cô không khỏi nghĩ thầm: “Người đàn ông đó là người đàn ông của mình. Anh ấy yêu mình tha thiết.”

Đó là bí mật không thể nói ra, nhưng cũng là bí mật ngọt ngào nhất của cô.

Trong tiếng hô vang “encore”(*) dường như muốn lật đổ cả mái sân vận động, Đường Hựu Đình đi ra sân khấu, hát lại lần cuối. Ca khúc đó vừa kết thúc, các fan hâm mộ lại hô vang yêu cầu anh lưu lại. Đương nhiên Đường Hựu Đình cũng không định đi vào. Anh đứng giữa sân khấu, từ tốn cất lời.

(*) Hát lại đi.

“Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt. Đây là buổi biểu diễn cuối cùng trong chuyến lưu diễn của tôi, cũng là ngày đầu tiên Legend đoàn tụ sau sáu năm chia tách, đồng thời, với cá nhân tôi cũng là một ngày trọng đại”.

Các fan hâm một trong sân vận động bắt đầu phát ra những tiếng bàn tán xì xào. Màn hình lớn trên sân khấu chiếu hình ảnh đặc tả của Đường Hưu Đình, đôi mắt sáng rực của anh đột nhiên hướng về phía hàng ghế dành cho khách mời. Tim Minh Vi nhảy thót lên rồi đập thình thịch, một sự hưng phấn khó hiểu bỗng dâng trào, cuộn lên trong huyết quản.

Giọng nói đầy hấp dẫn của Đường Hựu Đình truyền qua micro đến mọi góc nhỏ nhất trong sân vận động.

“Năm năm trước, tôi đã gặp một người con gái…..”

Fan hâm mộ hiểu ra hàm ý trong câu nói đó, bắt đầu kêu thét hết lên.

Đường Hựu Đình vẫn tiếp tục nói một cách trầm ổn và mạnh mẽ: “Mấy năm qua, chúng tôi đã cùng nắm tay nhau đi qua rất nhiều ngày mưa gió, cô ấy đã ủng hộ tôi, tin tưởng tôi, động viên an ủi khi tôi buồn chán, mừng vui thay cho tôi mỗi khi đạt được thành công. Chúng tôi có thể đi được đến ngày hôm nay cũng đã phải trải qua sự chia tay, trải qua khảo nghiệm về sự sống và cái chết, không dễ dàng một chút nào. Có lẽ cũng chính vì vậy nên tôi đã xác định được đức tin của lòng mình. Tôi yêu cô ấy”.

Cả sân vận đông ào lên, những tiếng hò hét dường như muốn vỡ tai.

Đường Hựu Đình vẫn bình tĩnh đứng giữa sân khấu, hạnh phúc mỉm cười. Trên mặt anh thấm ướt mồ hôi, hai mắt sáng rực lên hệt như hai ngọn lửa.

“Cô ấy từng hỏi tôi, anh nói anh yêu em, ai là người làm chứng? Cho nên hôm nay tôi đứng tại đây, công khai tình yêu của mình trước bốn mươi nghìn người các bạn. Các bạn đều có thể làm chứng cho tình yêu đó của tôi”.

Minh Vi ngồi im không động đậy, toàn thân run lên khe khẽ. Cô không nghe thấy những tiếng hò hét như muốn vỡ bung sân vận động, cũng không nhìn thấy những ánh sáng dạ quang cùng những cánh tay đang khua lắc liên hồi. Trong mắt cô chỉ có duy nhất ánh mắt của Đường Hựu Đình nhìn cô qua màn hình lớn, trong tai cô chỉ có duy nhất những lời tình yêu sâu sắc của anh.

Cuối cùng cô cũng hiểu ra “chuyện đáng mong chờ hơn” của Đường Hựu Đình là gì.

Đường Hựu Đình vui vẻ hít một hơi thật sâu, rồi đưa tay tỏ ý bảo các fan hâm mộ bình tĩnh lại: “Tôi có quá nhiều điều muốn nói cùng các bạn, nhưng cảm thấy nếu chỉ nói không cũng không đủ để biểu đạt tình cảm của mình. Vậy nên tôi muốn nhờ các bạn hãy giúp tôi làm một việc này. Tôi muốn cho các bạn xem, cũng là để cô ấy thấy”.

Nói xong, anh quay người lại nhìn hướng về phía màn hình.

Màn hình tối lại, tiếng nhạc bài “Mùa mưa” vang lên. Màn hình sáng trở lại kèm theo một bức ảnh. Trong bức ảnh đó, Đường Hựu Đình và Minh Vi cầm tay nhau, đứng trong làn nước biển ngập tới đầu gối, gió thổi tung mái tóc cùng áo quần của họ. Đường Hưu Đình giơ cao tay, Minh Vi tựa đầu vào vai anh, hai người nở nụ cười ngọt ngào nhìn thẳng vào ống kính điện thoại.

Khi nhận ra người con gái trong bức hình đó, tiếng kêu thét của các fan hâm mộ lại rộ lên như nhấn chìm tất cả.

Minh Vi đưa bàn tay run rẩy lên che miệng.

Những đoạn phim đã được quay khi trước được biên tập lại, dựng thành một MV mới.

Đoạn phim đầu là về MV năm năm trước Minh Vi đã diễn chung với Đường Hựu Đình. Khi cảnh quay kết thúc, Minh Vi ướt nhẹp ngồi trong ghế, Đường Hưu Đình cầm một chiếc khăn bông đưa cho cô và nói khẽ: “Cô làm tốt lắm”. Minh Vi lạnh tới mức run lên bần bật, lúng túng nở một nụ cười: “Cảm ơn sư huynh”. Đường Hựu Đình đứng dậy, tiện tay vò mái tóc của Minh Vi, động tác trông đầy vẻ cưng chiều.

Tiếp theo là những hình ảnh trong một bữa tiệc riêng ở công ty, Minh Vi cầm chiếc đĩa có mấy thứ đồ ăn nhẹ, vừa ăn vừa nói chuyện với một người bên cạnh. Đường Hưu Đình đi ngang qua, đưa tay cầm luôn chiếc đĩa của cô đi. Minh Vi kêu lên oai oái: “Cái đó của tôi mà”. Đường Hưu Đình chỉ ra bàn ăn với vẻ vô lại: “Của cô ở kia kìa, còn đây là cô kính tôi mà”. Minh Vi trợn mắt lên, song đột nhiên nhìn thấy có người quay phim nên vội vàng cúi đầu đi thẳng.

Đoạn phim tiếp theo nữa là Đường Hựu Đình tự quay lấy. Trước ống kính là Minh Vi đang ngồi ăn, vừa ăn vừa nói: “Sư huynh không tự cảm thấy bản thân mình hơi bủn xỉn à? Anh kiếm được nhiều tiền như vậy mà lại còn đến cướp cánh gà của tôi”. Đường Hựu Đình trả lời nhơn nhơn: “Đều là do cô dâng tặng tôi mà”. “Đáng lẽ ra anh phải chăm lo cho hậu bối, mua cánh gà cho tôi ăn mới phải? Ôi trời, anh quay cái gì vậy? Tự ghi lại bằng chứng việc anh bắt nạt thế hệ sau à?”. Hình ảnh lung lay, Đường Hựu Đình đưa tay lên cốc vào đầu Minh Vi.

Các fan hâm một bật ra tiếng cười khe khẽ. Minh Vi cũng bật cười. Cô đã quên mất là bọn họ đã từng nói chuyện với nhau như thế.

Tiếp đến là mấy cảnh vụn vặt. Cảnh hai người đóng với nhau trong phim “Cố viên xuân thu”, Đường Hựu Đình đọc kịch bản xong lăn ra ngủ, Minh Vi cẩn thận kệ một chiếc gối xuống dưới dầu anh. Khi bọn họ ăn lẩu với nhau ở công ty, Minh Vi gắp miếng đậu phụ cuối cùng, nhưng thấy Đường Hựu Đình hắng giọng nên đành miễn cưỡng để miếng đậu đó vào bát anh.

Lưu Triệu khi đó cầm máy quay cười haha, fan hâm mộ bên dưới khán đài cũng cười theo, tiếng cười dần dần trở nên vui vẻ.

Biết bao nhiêu hình ảnh trong nội bộ công ty, bao nhiêu cảnh quay, có cả những cảnh hai người quay lẫn cho nhau. Từ chỗ là bậc đàn anh đàn em trong công ty, họ trở nên thân thiết rồi trở thành bạn bè. Minh Vi bắt đầu gọi tên Đường Hựu Đình, Đường Hựu Đình cũng không hay bắt nạt cô như trước nữa.

Trong một buổi dạ hội, Minh Vi mặc bộ váy dự tiệc trang trọng màu trắng, chuẩn bị lên sân khấu. Phát hiện ra Đường Hựu Đình đang quay mình, cô quay đầu lại cười rạng rỡ: “Em quên hết lời thoại mất rồi”. “Không sao, đến lúc đó sẽ nhớ ra”, Đường Hựu Đình nói, “Căng thẳng không?”. “Căng thẳng lắm”. “Nhớ kỹ mấy chỗ tôi dạy cô ấy”. “Biết rồi. Đừng quay nữa, em càng căng thẳng hơn”. “Tôi muốn để sau này cho cô xem lại cô mặc chiếc váy đó trong eo thô ơi là thô”.

Minh Vi phì cười. Sao cô lại yêu người đàn ông miệng lưỡi ngoa ngoắt thế này?

Trong bếp, Minh Vi đang đứng nấu nướng, không trang điểm. Thấy Đường Hựu Đình đi tới, cô liền gọi: “Bỏ điện thoại xuống đi, qua đây rửa giúp em chỗ khoai tây này”. Đường Hựu Đình trêu: “Quân tử không vào bếp”. Minh Vi bật cười vẩy nước vào anh, màn hình lắc lư, Đường Hựu Đình kêu ầm lên: “Em có phải phụ nữ không hả. Em có biết cái áo này đắt thế nào không? Hàng Malaysia dệt thủ công, khâu tay hoàn toàn…”. “Anh xem “Secret Garden” nhiều quá đúng không?”

Cả sân vận động cười vang.

Hình ảnh bên bờ biển lại hiện lên, Đường Hựu Đình giơ cao điện thoại tự mình quay rồi nói trước ống kính: “Ở đây đẹp quá, Minh Vi, Minh Vi?”. Ống kính quay sang chỗ Minh Vi đang lội nước. “Ôi trời, cẩn thận có sứa đó.” Minh Vi kêu lên một tiếng rồi nhảy vọt vào bờ. Đường Hựu Đình cười ha ha. Minh Vi tức giận lấy một nắm cát ném anh: “Cái tên nhẫn tâm này”. “Nhẫn tâm thế nào?”, Đường Hựu Đình ôm lấy cô, “Anh mà nhẫn tâm thì làm sao lại thích em?”.

Một lời tỏ tình được nói ra hết sức tự nhiên, thoải mái, nhẹ nhàng.

“A…”, các fan hâm mộ xúc động. Màu tím lại bắt đông xao động dưới khán đài.

Những thước phim đầy yêu thương lần lượt đi qua. Hai người đứng tựa vào nhau trong hậu trường, nhìn cảnh sôi động bên ngoài. Phát hiện ra Tiểu Hoàng đang quay, Đường Hựu Đình thản nhiên quay sang vẫy tay chào. Cảnh mặc quần áo đơn giản, không trang điểm ở nhà, nấu cơm, đùa nghịch với nhau. Minh Vi quay được cảnh Đường Hựu Đình mặc quần ngủ đang hát một bài của Lady Gaga. Đường Hựu Đình ghi lại cảnh Minh Vi bị một con chó nhỏ đuổi theo cắn. Con chó dù nhỏ nhưng cực kỳ hung hăng, khiến hai người cười rộn rã.

Hai người đứng trên ban công, Đường Hựu Đình nói vào điện thoại: “Chúng tôi đang đợi sao băng cung sư tử xuất hiện như trong truyền thuyết. Nhưng hiện giờ một con muỗi cũng không thấy. Nhân lúc rãnh rỗi này, chúng tôi tranh thủ phỏng vấn ngôi sao điện ảnh Chu Minh Vi một chút. Lại đây, Minh Vi”. Minh Vi cũng hùa theo, vẫy tay trước ống kính. “Cô Minh Vi, lát nữa khi xem sao băng, cô định ước điều gì?”. “À, rất đơn giản thôi, tôi muốn được kết hôn với hoàng tử Nauy”. “Điều ước gì mà vớ vẩn thế, xóa luôn xóa luôn”. “Á, không được xóa”.

Chuyển sang cảnh tiếp theo là động đất bên Nhật Bản. Các fan hâm mộ khẽ kêu lên khe khẽ. Tin Minh Vi bị kẹt tại Nhật lập tức nối tiếp vào sau. Trong phòng họp của Vĩnh Thành, mọi người cùng mang sắc mặt nặng nề, Đường Hựu Đình ngồi quay lưng lại trong góc sa-lông. Biết có người đang quay phim, anh gầm lên: “Quay cái gì hả?”. Người quản lý vội vàng đuổi người đó đi chỗ khác.

Tiếp theo đó là cảnh Minh Vi về nước, cúi đầu rơi nước mắt cảm ơn người hâm mộ ở sân bay. Trong studio, bạn bè vỗ tay chào đón, cô vùi mặc vào trong lòng Đường Hựu Đình, nước mắt chứa chan. Đường Hựu Đình thay cô nói lời cảm ơn với bạn bè, sau đó ôm ghì lấy cô và hôn lên tóc. “Không sao rồi, tất cả đều đã ổn rồi. Sau này chúng ta sẽ không đi đâu nữa”.

Hình ảnh lại chuyển, chính là cảnh trước buổi biểu diễn Minh Vi vào phòng chờ gặp các thành viên trong Legend. Sau khi Minh Vi đi, Đường Hựu Đình cười nói trước ống kính máy quay: “Cô ấy vẫn chưa biết gì đâu”. Diêu Cảnh nói: “Lát nữa cậu đẩy đẳng cấp lên cao như vậy, sau này tụi mình làm sao theo kịp?”. “Ôi trời, thành công hay không đều ở đêm nay cả”. “Cùng chúc phúc cho Hựu Đình nào!”, Tưởng Húc Minh đưa tay ra, mọi người cùng chồng tay lên: “Chúc Hựu Đình may mắn. Chúc hai người hạnh phúc”.

Đường Hựu Đình quay người lại hướng về khán giả. Làn sóng âm thanh bên dưới khán đài lại dậy lên; lẫn trong đó là những tiếng xuýt xoa, thở dài. Anh mỉm cười, nhìn về phía khách mời rồi đưa tay ra. Khoảng cách khá xa, thực ra anh cũng không nhìn rõ chỗ Minh Vi ngồi, nhưng anh biết chắc rằng cô đang ở đó.

“Minh Vi, em có thể lên đây không?”.

Một luồng đèn chiếu thẳng về phía Minh Vi, màn hình lớn lập tức đặc tả khuôn mặt đầy nước mắt của cô.

Minh Vi không nhớ được mình đã đứng lên như thế nào, đã được các nhân viên hậu trường đưa lên như thế nào. Những tiếng hò la bên tai cô hoàn toàn biến mất, cả bốn mươi nghìn người có mặt trong sân vận đông như đã chìm hết trong bóng tối.

Trong thế giới ngập tràn ánh sáng của cô chỉ có duy nhất người đàn ông đang đứng ngay giữa sân khấu đó. Anh đang mỉm cưỡi nhìn cô chằm chằm, đưa tay ra cho cô.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện